Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
-
8: Hai Viên Tinh Hạch Cấp Ba
Trình An An chính là vai chính thụ của nguyên tác, cũng chính là Omega mà nguyên thân theo đuổi suốt một năm trời.
Bởi vì nguyên thân vốn có thân phận hiển hách, hành sự cao ngạo, cho nên việc hắn theo đuổi Trình An An gần như là điều mà toàn bộ người ở thủ đô đều biết, nhưng còn cái điều kiện để chấp nhận qua lại này, nguyên thân chỉ nói cho những người bạn có quan hệ thân thiết với hắn biết mà thôi.
“Không cần, có một số việc không cần cưỡng cầu.
” Khâu Chấn Dương không sao cả cười cười.
Người thích vai chính thụ chính là nguyên thân, không phải hắn, hiện tại hắn không cần phải lo lắng vì người mà mình không hề để tâm.
Huống chi, điều kiện mà vai chính thụ đề ra khiến cho Khâu Chấn Dương cảm thấy rất khó chịu, đứng nhất khảo hạch?Sao nào, Khâu Chấn Dương là công cụ, để cho đối phương dùng để khoe khoang sao?Bây giờ hắn muốn xem xem, nếu mình lấy không được hạng nhất, vai chính thụ sẽ có thái độ như thế nào.
Phản ứng của Khâu Chấn Dương khiến cho Viên Thần Vũ có phần kinh ngạc, trước khảo hạch, Khâu Chấn Dương còn thề son sắt, nhất định phải theo đuổi được Trình An An.
Bây giờ chỉ mới qua mấy ngày thôi a, đột nhiên thay đổi thái độ, thật sự khiến người khác không thể đoán ra được.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để hỏi, Viên Thần Vũ chuyển đề tài, kêu kêu quát quát nói: “Ai ai ai, dù sao nếu thua thì cậu cũng phải mời cơm, tớ sẽ không khách khí với cậu đâu!”“Biết rồi, muốn ăn gì cũng được.
” Khâu Chấn Dương buồn cười mà nhìn Viên Thần Vũ sau khi được mình đáp ứng liền chạy đến ngọn hải đăng, lắc lắc đầu, tầm mắt lại chạy tới cái người đang đi phía trước mình kia.
Lăng Mộc vẫn luôn đi phía trước hắn, bởi vì trước đó thiếu chút nữa động dục, đồng thời còn bị đánh dấu, thân thể y vẫn còn có chút suy yếu, bởi vậy bước đi rất chậm.
Lại nói tiếp, dọc đường đi nếu không có Khâu Chấn Dương đi phía sau y, không biết tên gia hỏa này đã bị cướp bao nhiêu lần rồi.
Trong quá trình khảo hạch, chỉ cần không nháo ra mạng người, nếu có phát sinh chuyện cướp đoạt tinh hạch hoặc vật tư khác, thì đây cũng là khảo hạch tư chất của học viên.
Lăng Mộc là Omega và còn đi một mình, quả thực chính là mục tiêu cướp đoạt lý tưởng nhất, nếu không có Khâu Chấn Dương tản ra tin tức tố bảo hộ cường đại, sợ rằng tinh hạch trên người đã sớm bị cướp sạch.
Mắt thấy hải đăng cao vút tầng mây đã hiện ra trước mắt, người đi phía trước đột nhiên dừng bước chân.
Khâu Chấn Dương hình như hiểu được gì đó, bình tĩnh đi lên phía trước, lấy từ túi da trâu đem bên người hai viên tinh hạch cấp ba, đưa qua cho y.
Tiêu chuẩn thông qua khảo hạch là một trăm viên tinh hạch cấp một, một viên tinh hạch cấp ba tương đương với 50 viên tinh hạch cấp một.
Lăng Mộc cúi đầu nhìn tinh hạch trong tay Khâu Chấn Dương, tai chậm rãi đỏ lên.
“! Cảm ơn, tôi sẽ trả lại cho cậu.
” Y thấp giọng nói ra lời này, nhíu mày, biệt nữu giống như đang tự giận mình vậy.
Y không thể mất đi cái danh ngạch này, bởi vì chỉ có học viện Tinh Tế mới cho phép Omega học kỹ thuật điều khiển cơ giáp, nếu mất đi cơ hội lần này, vậy có ý nghĩa là cả đời này y không thể chạm vào cơ giáp mà cha y yêu nhất…Dọc theo đường đi từ sơn động ra đây, Lăng Mộc vẫn luôn rối rắm, rốt cuộc thì có muốn nhận tinh hạch từ Khâu Chấn Dương hay không.
Tin tức tố mạnh mẽ của hắn vẫn luôn đi theo phía sau, hương vị ánh mặt trời ấm áp mạnh mẽ, như có như không mà che chở mình, tất cả y đều cảm nhận được một cách rất rõ ràng.
Cuối cùng, không biết có phải là do ảnh hưởng từ dấu vết đánh dấu tạm thời kia hay không, khiến cho tư thái bảo hộ của Khâu Chấn Dương đánh tan phòng tuyến tâm lý của y trong thời gian ngắn ngủi, hay là do tưởng niệm đối với cha và chấp nhất đối với cơ giáp chiếm thế thượng phong, tóm lại, Lăng Mộc vẫn bước ra một bước kia.
Khâu Chấn Dương nhịn không được mà cong khóe môi, không nhịn được muốn trêu chọc y: “Trả tôi làm cái gì? Cậu biết đấy, tôi không thiếu những cái đó.
”Cái loại thái độ ác liệt như vậy khiến cho sự ngượng ngùng của Lăng Mộc vơi đi không ít trong nháy mắt, tức giận mà trừng hắn một cái: “Cậu muốn gì cũng được, chỉ cần là thứ tôi có thể trả.
”“Thật sự… Muốn cái gì cũng được sao?”Khâu Chấn Dương xấu xa mà thấp giọng thì thào, sợ y xấu hổ quá mức nên không dám cười ra tiếng, thấy mắt Lăng Mộc lại hồng lên, nhăn mũi như muốn đánh người, lúc này hắn hắng giọng nói.
“Ừm, được rồi, tôi tin cậu.
”Bốn chữ cuối cùng khiến cho động tác đang sờ tinh hạch của Lăng Mộc phải khựng lại, lúc này cổ y cũng đỏ, nhanh chóng tóm lấy tinh hạch, cúi đầu giống như chạy trốn đến chỗ giáo viên ở lối vào của hải đăng.
Nhìn bóng dáng thiếu niên chạy trối chết, Khâu Chấn Dương hoàn toàn cười ra tiếng, trong mắt sáng lấp lánh.
Hắn nói a, thiếu niên đáng yêu như vậy, nếu không trải qua những thống khổ đó, sao có thể sẽ thất vọng đối với thế giới này?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook