Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
-
18: Uy Hiếp
Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, giống như mùi chăn bông đã được phơi dưới ánh nắng, mang theo ấm áp, nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Lúc đầu Lăng Mộc không phát hiện ra, đến khi nhận ra thì lập tức mở to mắt, không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Khâu Chấn Dương.
Có chuyện gì với cái tên này vậy?Bị nhìn chằm chằm, Khâu Chấn Dương đỏ mặt, xấu hổ mà ho khan một tiếng.
“A, ai ơi, trong phòng anh có người nào nữa sao?”Lăng Đang nghe thấy tiếng động, nghi hoặc nhìn qua theo tầm mắt của Lăng Mộc, nhưng Lăng Đang không thể nhìn thấy bên đó được.
Khâu Chấn Dương không chịu được ánh mắt của Lăng Mộc, vì để che giấu đi sự xấu hổ mà đến trước cameras, chào hỏi Lăng Đang.
“Em gái nhỏ, anh tên là Khâu Chấn Dương, là bạn của anh trai em đấy.
”Chợt xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Lăng Mộc không kịp trở tay, không kịp ngăn cản Khâu Chấn Dương, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xuất hiện trong tầm mắt của em gái mình.
“Oa, anh trai có bạn kìa!” Lăng Đang lập tức trở nên hưng phấn, cao hứng vỗ vỗ tay.
Lăng Mộc lập tức đen mặt囧.
Khâu Chấn Dương vậy mà “Phụt” cười ra tiếng, nhịn không được liếc mắt chế nhạo Lăng Mộc một cái, hỏi Lăng Đang.
“Em vui như vậy sao a?”Lăng Đang không chút nể mặt mà gật gật đầu, không quan tâm rằng mặt của anh trai mình lúc này đang rất thối, mềm giọng nói.
“Anh trai vẫn luôn không có bạn, Lăng Đang rất lo lắng, sợ khi anh trai đi học sẽ bị ăn hiếp… Anh à, anh là bạn của anh trai em, giúp em chăm sóc cho anh ấy nhé!”“Lăng Đang, nói cái gì vậy!”Lăng Mộc bị em gái mình chọc tức muốn hộc máu, một tay đẩy Khâu Chấn Dương ra, chau mày hung ác nói.
“Mẹ nó chứ, anh cần hắn chăm sóc ở điểm nào?”Bị anh trai mắng, Lăng Đang mếu máo, ra vẻ ủy khuất không nói lời nào.
Mà Lăng Mộc vừa thấy em gái mình rưng rưng nước mắt, lập tức hối hận, nhưng lại không thể đổi giọng động ý, mặt bị nghẹn đến đỏ lên.
Vẫn là Khâu Chấn Dương nhìn không được, cười cười thò qua ôm vai của Lăng Mộc, làm mặt quỷ mà nói.
“Em yên tâm đi, anh nhất định chăm sóc cho anh trai của em thật tốt.
”Hắn nhìn cô gái nhỏ kia, trong lòng ê ẩm.
Một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, vậy mà trong nguyên tác lại có kết cục bi thảm như thế, Khâu Chấn Dương chỉ cần nhớ lại một chút tình tiết đó, nhịn không được muốn tẩn cho người bạn tác giả kia của mình một trận…Có Khâu Chấn Dương bảo đảm, cuối cùng Lăng Đang cũng hớn hở trở lại, mặc dù Lăng Mộc muốn phản bác, nhưng nhìn em gái vui vẻ, liền căn môi không nói gì.
Nói chuyện thêm một lúc, lúc này Lăng Đang mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Trong lúc nhất thời, trong căn phòng đều là sự im lặng, Lăng Mộc xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt, tâm tình phức tạp.
Quan hệ giữa y cùng Khâu Chấn Dương, thật sự càng ngày càng phức tạp.
Không chờ Lăng Mộc lý giải tâm tình của mình, Khâu Chấn Dương đã cầm thuốc mỡ đi tới, ngay thời điểm Lăng Mộc thất thần thì hắn liền nhẹ nhàng áo khoác của y, đồng thời còn muốn xốc áo sơ mi của y lên.
“Cậu đang làm gì đấy!”Lăng Mộc vừa phục hồi tinh thần liền bị cả kinh mà té ngã xuống như con thú nhỏ, một tay nắm chặt lấy quần áo, một tay khác đẩy người.
Khâu Chấn Dương phản ứng cực nhanh mà bắt lấy cổ tay Lăng Mộc, giơ bình thuốc lên cao, nhướng mày nói:“Lăng Đang bảo tôi phải chăm sóc cho cậu thật tốt, chẳng phải bây giờ tôi đnag bôi thuốc cho cậu đây sao.
”“Tôi không cần, cậu đi đi.
”Lăng Mộc hất tay muốn chạy trốn, nhưng Khâu Chấn Dương sức lớn, y căn bản không thể thoát ra được!Lúc nào cũng chóng cực kịch liệt như vậy, Khâu Chấn Dương cũng rất mệt tâm, hắn dứt khoát buông thuốc mỡ xuống, trực tiếp khiêng Lăng Mộc lên, đi nhanh vài bước, ném y lên trên giường, không quan tâm đến dự giãy giụa cùng chửi rủa của y, trực tiếp dùng áo khoác vừa mới cởi ra cột tay y lại, để lên đỉnh đầu.
“Mẹ nó chứ Khâu Chấn Dương, con mẹ nó thả tôi ra!”Tư thế này khiến cho Lăng Mộc càng giãy giụa vặn vẹo, hốc mắt như muốn nứt ra.
Vì cọ sát với giường cho nên áo sơ mi cũng bị vén lên, lộ ra eo mềm, hai mắt Khâu Chấn Dương nhìn thẳng.
“Tôi nói này” Giọng Khâu Chấn Dương hơi khàn, đôi mắt cũng hơi híp lại, “Có phải cậu đã đánh giá quá cao định lực của một Alpha rồi không?”Chỉ một câu, Lăng Mộc lập tức dừng lại, nhưng đôi mắt y vẫn đỏ lên, thở hồng hộc.
Tin tức tố trong không khí vừa mạnh mẽ lại nguy hiểm, Lăng Mộc cắn chặt răng, trong mắt y, ngoại trừ tức giận thì còn có một tia hoảng sợ.
Y biết, y đánh không lại Khâu Chấn Dương.
Khâu Chấn Dương nhìn hiểu cảm xúc trong mắt y, nhưng hắn không có ý định an ủi.
Uy hiếp, ở mức độ nào đó thì đó là chuyện tốt, ít nhất là sau khi hiểu rõ được sự chênh lệch của cả hai bên, tên gia hỏa này sẽ không hở một tí là phản kháng kịch liệt với hắn nữa.
Hiện thực cũng chứng minh điều đó, sau khi bị mình uy hiếp, Lăng Mộc cũng không phản kháng nữa.
Khâu Chấn Dương vừa lòng cong khóe miệng, đang nghĩ xem lát nữa nên làm gì để dỗ dành Lăng Mộc đây, nhưng đột nhiên, mông của hắn lại bất ngờ ăn một đạp.
Khâu Chấn Dương đen mặt: “…”Lăng Mộc cười trào phúng: “Ha ha!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook