Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện, vạn tử thiên hồng*, Đào Nguyên thôn.

(Đây là hai câu trong bài “Ngày xuân” của Tống Chu hy, nguyên văn là:

“Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,

Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.”

Dịch ra là:

“Có thảnh thơi mới nhận thức được mặt gió đông,

Vạn tía ngàn hồng gộp lại làm mùa xuân.”

Đáng lẽ sau “vạn tử thiên hồng” là “tổng thị xuân” nhưng ông An ông chế thành “Đào Nguyên thôn”)

Nói là thôn trang, thực ra thì cũng có thể coi như là một thành trấn nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, cái gì cần có thì đều có, không thiếu gì hết.

Trên trấn nhỏ này chỉ có duy nhất một y quán trông có vẻ đơn giản cổ xưa, người bên ngoài vừa mới đến gần đã có thể ngửi thấy mùi thảo dược đắng chát. Trương Trường Tùng tuổi đã hơn năm mươi đang ngồi dựa vào trên ghế trúc nghỉ ngơi, bên cạnh ông là ấm thuốc đang nấu, thuốc bên trong sôi trào khiến nắp ấm bị bật lên kêu lạch cạch lạch cạch.

Có hai thương khách ra khỏi trấn đi ngang qua, vừa đi vừa cao giọng đàm luận: “Nam Yến quốc này cũng thật ghê gớm, một năm trước vừa mới chiếm đoạt Bắc quốc xong, bây giờ lại phát binh đánh Đông Ngô rồi à?”

“Vậy là ngươi không biết rồi, thời điểm Nam Yến quốc bị Bắc quốc tiến đánh trước kia, Đông Ngô thừa cơ chia cắt cương thổ Nam Yến quốc, ngươi nói coi, bây giờ Nam Yến quốc quật khởi, có thể không đánh Đông Ngô được sao?”

“Ôi chao, ta không có ý này, ý ta là sao Nam Yến quốc không nghỉ ngơi hai năm mà lại phải ngày ngày chinh chiến như thế?”

“Nam Yến quốc quân vương vậy mà lại là một người khó lường, là một đời mình quân đó, tuổi còn trẻ nhưng hắn chỉ mới tại vị có một năm mà đã công tích hiển hách rồi.”

“Nghe nói quân vương này của Nam Yến quốc, chẳng những có thể trị quốc mà còn biết đánh trận, bộ dáng còn khiến người kinh động như gặp được thiên nhân? Có phải thật không?”

“Hê hê! Ta đây làm sao mà biết được! Ta cũng đã gặp bao giờ đâu!”

Thanh âm của hai thương khách càng đi càng xa, Trương Trường Tùng hé mí mắt nhìn nhìn ấm thuốc, lại phe phẩy quạt hương bồ lớn trong tay tiếp tục nghỉ ngơi.

Đào Nguyên thôn là một nơi rất thần kỳ, nó nằm ở nơi giao giới giữa bốn nước… Trước đây là bốn, giờ là giao giới giữa ba nước.

Tại giao giới, bốn phía xung quanh dĩ nhiên không tránh được các cuộc giao chiến, nhưng mà Đào Nguyên thôn lại chưa bao giờ bị chiến tranh xâm hại, đời đời an ổn vô lo, phảng phất như có nguyên nhân sâu xa nào đó mà được ông trời bảo hộ.

Đào Nguyên thôn không thuộc về bất cứ một quốc gia nào, ở chỗ này bách tính an cư lạc nghiệp, tự cấp tự túc, mặc dù thường xuyên có thương nhân lữ khách đi ngang qua, nhưng cho tới nay vẫn không có ai ở lại, rõ ràng không cố ý giấu đi mà lại thật giống như chốn thế ngoại đào nguyên.

Thẳng đến hai năm trước.

Hai năm trước có hai thanh niên dung mạo không tầm thường tới đây, mua một tòa phủ đệ rồi định cư luôn.

Người dân trong trấn nhỏ lần đầu tiên gặp người ngoài, lúc đầu còn mang thái độ cảnh giác, sau lại phát hiện hai thanh niên này đều lấy việc giúp người làm niềm vui, là thanh niên nhiệt tình hiền lành tốt bụng, thế là cũng chậm rãi tiếp nhận bọn họ.

Sau khi hai người thanh niên này định cư thì một người buôn bán muối, một người quản lý công việc linh tinh. Hai người bọn họ vốn có chút vốn liếng, lại biết cố gắng, chưa tới nửa năm vậy mà đã lãi mẹ đẻ lãi con, trở nên giàu có.

Người dân trong trấn nhỏ giản dị dần dần quen thuộc với hai người thanh niên ấy, ngoài trừ bà mối ở thành tây muốn làm mai bọn họ cho đám khuê nữ ra thì cũng không có biến hóa gì quá lớn.

Lại thẳng đến một năm trước.

Một năm trước, hai thanh niên kia không biết nhận được tin tức gì, vội vàng thu thập hành lý rời đi, lưu lại phủ đệ lớn như vậy cho một a di góa bụa trông coi.

Hơn nửa tháng sau, hai thanh niên kia lại quay trở về trấn.

Cùng đi với họ còn có hai thiếu niên khác, một người tướng mạo tuấn dật nhưng đáng tiếc lại là kẻ ngốc.

Còn một người, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, cử chỉ khi nói cười cực kỳ giống tiên nhân, Đại Ngưu đã từng đi qua hoàng thành Đông Ngô quốc vừa thấy người đã ồn ào nói là đầu bài cô nương của Túy Hoa Lâu trong hoàng thành cũng không sánh nổi với hắn.

Lần đầu tiên Trương Trường Tùng nhìn thấy Tiêu Dư An, cũng cảm thấy giống như những người khác vậy, vị thiếu gia phú quý trông như không nhiễm khói lửa nhân gian chẳng hiểu sao lại ẩn cư ở đây, tiểu thiếu gia trưởng thành bộ dáng thế này, nhất định là tính cách thẹn thùng xấu hổ không thích cùng người khác nói chuyện.

Hiện tại thì Trương Trường Tùng chỉ muốn quay về vả cho mình một bạt tay: Trương Trường Tùng ơi là Trương Trường Tùng, ngươi chỉ mới hơn năm mươi tuổi, sao lại mù sớm như vậy được chứ?

Ông mặt trời màu đỏ treo ở lưng chừng núi, Trương Trường Tùng vừa mới chợp mắt dậy, tiện tay cầm lên một khối vải cũ, gấp thành hình dáng như khối đậu hũ, để lên trên nắp bình thuốc, mở nắp bình ra, một mùi hương đắng đắng phả vào mặt.

Trương Trường Tùng thỏa mãn gật gật đầu, ông vuốt vuốt chòm râu hoa râm, ngẩng đầu híp mắt nhìn ra xa, trấn nhỏ được bao phủ bởi ánh chiều tà, thực sự là tường hòa, yên tĩnh, nhàn hạ, mẹ nó!

Từ nơi xa đột nhiên có một người vội vã chạy đến, trên lưng còn cõng theo một tướng sĩ khắp người máu me, người kia vừa chạy vừa hô: “Sư phụ!!! Cứu người!!!”

Trương Trường Tùng lấy tay nâng trán, chậm nửa ngày, chờ người kia chạy tới gần, tức giận cầm quạt hương bồ gõ lên vai người kia: “Tiêu Dư An! Ngươi lại tìm việc cho ta đấy phỏng! Cái y quán nhỏ này sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho bại lụi!”

Ngoài miệng mắng chửi người, động tác của Trương Trường Tùng lại không hề chậm, vội vàng để Tiêu Dư An đưa người trên lưng vào trong y quán, băng bó cầm máu.

Tiêu Dư An cười đáp: “Sư phụ, để ta trả tiền thuốc cho ngài.”

Trương Trường Tùng nguýt hắn một cái, hừ mũi khinh thường: “Hừ!!!”

Từ phía sau tủ thuốc nhô ra một cái đầu, là một thanh niên ngũ quan đoan chính: “Hắc! Lại thêm một người, đây là người thứ tám trong tháng này rồi! Chắc là do Nam Yến quốc với Đông Ngô quốc đang đánh nhau đó hả?”

Tiêu Dư An hòa hoãn lại hơi thở, gật gật đầu: “Lúc ta đi hái thuốc thì đụng phải.”

“Ta cảm thấy ngươi cùng mấy binh lính này thực sự là có duyên đó, bình thường ta cũng đi hái thuốc, đâu có gặp được.” – Trương Bạch Thuật ném cho Tiêu Dư An một khối vải trắng sạch sẽ: “Lau đi, nhìn ngươi kìa, cả người đều là máu, ra ngoài không chừng còn đem Mã đại nương nhà đối diện dọa ngất đấy.”

Tiêu Dư An cười trả lời: “Dọa ngất cũng tốt, mỗi lần đụng phải thím ấy, thím đều hỏi Liễu An cùng với Phong Nguyệt nhà ta có muốn lấy vợ không, sau đó còn nói Tiểu Ngọc Nhi ở thành tây tốt như thế nào. Ai, Trương Bạch Thuật, ngươi nói coi, ta cũng đâu có kém, sao Mã đại nương không làm mối cho ta chứ?”

Trương Bạch Thuật làm một động tác cực kỳ khoa trương mà đánh giá hắn một chút: “Ngươi? Làm gì có cô nương nhà ai dám gả cho một nam tử còn đẹp hơn mình chứ?”

Gân trán Trương Trường Tùng nổi lên, không thể nhịn được nữa, tức giận mắng hai người: “Được rồi! Đừng có mà đứng đó lải nhải nữa! Người này còn đang chảy máu đây này, hai ngươi còn dám đứng bên cạnh nhàn rỗi tán chuyện đấy phỏng! May qua đây hỗ trợ!”

“Cha, không nên tức giận, không nên tức giận, nhân sinh giống như một tuồng kịch, vì hữu duyên nên mới gặp nhau.” – Trương Bạch Thuật vừa giúp băng bó bôi thuốc vừa nói.

“Vì việc nhỏ mà phát cáu, quay đầu ngẫm lại lại thấy không đáng, đúng chứ?” – Tiêu Dư An ở bên cạnh vừa tiếp miệng vừa đè vết thương đang chảy máu của binh sĩ xuống.

“Tự mình tức giận không như ý!”

“Thương tâm thương thân không ai giúp!”

“Cha à!”

“Sư phụ à!”

Hai người trăm miệng một lời: “Đừng nóng giận nha, đừng nóng giận!”

Vừa dứt lời, binh sĩ sắp chết trên giường bệnh bỗng nhiên ho ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê.

Trương Trường Tùng: “…”

Ta mẹ nó đời trước phạm phải cái nghiệp gì mà giờ lại dính vào hai thằng oắt con này???



Editor: Bó tay với hai cha nội này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương