Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
-
Chương 78
Gió bắt quét qua mặt đất, cỏ bạch đầu ngả nghiêng, tuyết chiều rơi lả tả, sau một đêm, Tiêu Dư An tỉnh dậy đã thấy trên cành khô treo đầy băng nhũ, quạ mùa đông kêu lên những tiếng thê lương buồn bã. Bốn phía vắng lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, yên tĩnh đến mức khiến người phải hoảng hốt.
Thị nữ hôm qua hầu hạ mình đi ngủ đã không thấy thân ảnh, Tiêu Dư An đứng dậy liền nhìn thấy tẩm cung bị lục lọi thành một mảnh hỗn độn, vàng bạc châu báu đã toàn bộ biến mất.
Tiêu Dư An không ngạc nhiên chút nào, hôm qua, từ khi binh sĩ Nam Yến quốc đóng quân bên ngoài hoàng thành, trong cung cũng đã bắt đầu hỗn loạn, hoàng thân quốc thích, đại thần thuộc hạ, người trốn người chạy, khắp nơi đều là đồ vật bị đập phá, lộn xộn không chịu nổi, cung điện vốn uy nghiêm an bình đã sớm không còn tồn tại.
Tiêu Dư An vén rèm đứng dậy, bắt đầu tự mình mặc quần áo, nhưng mà y phục nặng nề, hoa văn phức tạp, Tiêu Dư An làm thế nào cũng mặc không tốt, thế là bèn dứt khoát khoác một cái áo dày bên ngoài, lại phủ thêm một một cái áo lông liền đi ra khỏi tẩm cung.
Tất cả thị vệ cùng nô bộc sớm đã trốn khỏi cung điện, những đại thần mấy ngày trước khuyên Tiêu Dư An chạy trốn cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, cũng mới chỉ qua mấy ngày, cung điện vốn sênh ca man vũ vậy mà lại trở thành chốn hoang vu hỗn độn, thực sự là hận hưng vong khiến ếch xanh trong hồ cũng phải kêu ầm ĩ*, quạ cũng thấy khổ đến muốn khóc.
(*Câu này trích từ bài “Thủy Tiên Tử du việt Phúc Vương phủ” của Kiều Cát.)
Tiêu Dư An giẫm lên tuyết đọng, đi thẳng một đường đến Vĩnh Ninh cung, đi ngang qua Kim Phong Ngọc Lộ đình, nhịn không được phải dừng bước.
Mái đình kia vốn dĩ ngói đỏ hoàng kim, nay lại chất đầy ngói bể, nhìn không ra một chút phồn hoa nào của ban đầu, hai mắt Tiêu Dư An nhìn qua, hoảng hốt như trông thấy bộ dáng Yến Hà Thanh đứng nơi đó quét tuyết, lúc định thần lại thì vội vàng rời đi.
Vĩnh Ninh cung cũng là một mảnh bừa bộn, trên đất là y phục cùng gỗ vụn vứt tán loạn, trong lòng Tiêu Dư An nảy lên bất an, vội vàng chạy vào trong điện.
Điều khiến Tiêu Dư An không hề nghĩ tới chính là, tẩm cung của Vĩnh Ninh công chúa so với bình thường cũng không khác là bao, Vĩnh Ninh công chúa ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, một thân sa y màu trắng, xung quanh không có nô tỳ, nàng tự mình vẽ mày họa môi, nghe thấy tiếng vang thì xoay đầu nhìn lại, thấy là Tiêu Dư An bèn lộ nụ cười vui vẻ ấm áp: “Hoàng thượng ca ca.” – Tiêu Dư An thấy Vĩnh Ninh công chúa đứng dậy, vung ống tay áo nhảy một điệu nhảy động lòng người, nàng yếu ớt hỏi: “Nhìn được không?”
Tiêu Dư An nói: “Đẹp lắm.”
Nơi cung điện không còn phồn hoa, nơi cung điện bị tàn phá đến mức không chịu nổi này, vẫn còn có nơi không sợ ca cảnh cảnh còn người mất.
Vĩnh Ninh công chúa thu tay áo hỏi: “Hoàng thượng ca ca, ngài có chuyện gì hối hận không?”
Tiêu Dư An sững sờ một lát, phảng phất lại nghe thấy bên tai vang lên thanh âm vong quốc, đó chính là thanh âm nguyền rủa hắn vì đã thả Yến Hà Thanh đi, khiến Bắc quốc bị diệt, thế là hắn cười nói: “Không có.”
“Thật sao?” – Vĩnh Ninh công chúa hạ mắt: “Thật hâm mộ hoàng thượng ca ca.”
Tiêu Dư An tiến lên một bước: “Ninh Nhi, có phải ngươi đang sợ vong quốc không?”
Khóe miệng Vĩnh Ninh công chúa khẽ cong, lại nói không hết được sự hối hận: “Vĩnh Ninh không sợ mất nước, không sợ nhà vong, chỉ hối hận lúc trước, lúc trước… không để nàng* thấy được tâm ý của mình, không nói ra hết tâm tư, bây giờ không gặp được nhau nữa, liền hóa thành hai hàng thanh lệ, chỉ nguyện cho nàng một đời an khang, không bị liên lụy.”
Tiêu Dư An đưa tay sờ sờ tóc Vĩnh Ninh công chúa: “Cũng không phải là không được gặp nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn* tới gặp ngươi.”
(*Lần trước mình giải thích rồi: nàng và hắn trong tiếng Trung đều đọc là “tā” nên khi nói chuyện mà không biết rõ ràng đối tượng thì sẽ dễ bị nhầm lẫn, ở đây 2 người cũng đang nhầm lẫn đó, Vĩnh Ninh nói là “nàng” nhưng An tổng thì nghĩ là “hắn”)
Vĩnh Ninh công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp bất ổn: “Nhưng, thế nhưng bây giờ đã luân lạc đến cảnh ngộ như vầy, làm sao khiến nàng đến gặp ta được?”
“Yên tâm đi, hắn nhất định muốn gặp ngươi, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, nhất định có thể đợi được hắn, ta cam đoan với ngươi.” – Tiêu Dư An cười yếu ớt, đáy mắt tràn ngập yêu thương: “Ninh Nhi, không cần áy náy, không cần để ý những gì đã xảy ra, không cần tự trách, cuộc đời này ngắn ngủi như vậy, đường về không biết ở nơi nào, đã yêu thương lẫn nhau thì nhất định phải ở cùng một chỗ thật tốt. Lúc gặp lại hắn, hãy quên những chuyện đã xảy ra, cùng hắn đi đi.”
Trong đáy mắt Vĩnh Ninh công chúa chợt lóe lên một tia mờ mịt, đối với những điều Tiêu Dư An nói cái hiểu cái không, nhưng vẫn trịnh trọng gật gật đầu.
Tiêu Dư An thở dài một hơi, giống như một khối đá đè nặng trong lòng đã buông xuống khiến hắn yên tâm, hắn lại trấn an Vĩnh Ninh công chúa vài câu, quay người rời đi.
Trời bỗng nhiên đổ tuyết lớn, tựa hồ muốn tăng thêm phần thê lương cho cung điện tiêu điều này, Tiêu Dư An chậm rãi đi về tẩm cung, lúc còn cách cửa tẩm cung không xa đột nhiên dừng bước.
Ở cửa tẩm cung đang đứng một người.
Thị nữ hôm qua hầu hạ mình đi ngủ đã không thấy thân ảnh, Tiêu Dư An đứng dậy liền nhìn thấy tẩm cung bị lục lọi thành một mảnh hỗn độn, vàng bạc châu báu đã toàn bộ biến mất.
Tiêu Dư An không ngạc nhiên chút nào, hôm qua, từ khi binh sĩ Nam Yến quốc đóng quân bên ngoài hoàng thành, trong cung cũng đã bắt đầu hỗn loạn, hoàng thân quốc thích, đại thần thuộc hạ, người trốn người chạy, khắp nơi đều là đồ vật bị đập phá, lộn xộn không chịu nổi, cung điện vốn uy nghiêm an bình đã sớm không còn tồn tại.
Tiêu Dư An vén rèm đứng dậy, bắt đầu tự mình mặc quần áo, nhưng mà y phục nặng nề, hoa văn phức tạp, Tiêu Dư An làm thế nào cũng mặc không tốt, thế là bèn dứt khoát khoác một cái áo dày bên ngoài, lại phủ thêm một một cái áo lông liền đi ra khỏi tẩm cung.
Tất cả thị vệ cùng nô bộc sớm đã trốn khỏi cung điện, những đại thần mấy ngày trước khuyên Tiêu Dư An chạy trốn cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, cũng mới chỉ qua mấy ngày, cung điện vốn sênh ca man vũ vậy mà lại trở thành chốn hoang vu hỗn độn, thực sự là hận hưng vong khiến ếch xanh trong hồ cũng phải kêu ầm ĩ*, quạ cũng thấy khổ đến muốn khóc.
(*Câu này trích từ bài “Thủy Tiên Tử du việt Phúc Vương phủ” của Kiều Cát.)
Tiêu Dư An giẫm lên tuyết đọng, đi thẳng một đường đến Vĩnh Ninh cung, đi ngang qua Kim Phong Ngọc Lộ đình, nhịn không được phải dừng bước.
Mái đình kia vốn dĩ ngói đỏ hoàng kim, nay lại chất đầy ngói bể, nhìn không ra một chút phồn hoa nào của ban đầu, hai mắt Tiêu Dư An nhìn qua, hoảng hốt như trông thấy bộ dáng Yến Hà Thanh đứng nơi đó quét tuyết, lúc định thần lại thì vội vàng rời đi.
Vĩnh Ninh cung cũng là một mảnh bừa bộn, trên đất là y phục cùng gỗ vụn vứt tán loạn, trong lòng Tiêu Dư An nảy lên bất an, vội vàng chạy vào trong điện.
Điều khiến Tiêu Dư An không hề nghĩ tới chính là, tẩm cung của Vĩnh Ninh công chúa so với bình thường cũng không khác là bao, Vĩnh Ninh công chúa ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, một thân sa y màu trắng, xung quanh không có nô tỳ, nàng tự mình vẽ mày họa môi, nghe thấy tiếng vang thì xoay đầu nhìn lại, thấy là Tiêu Dư An bèn lộ nụ cười vui vẻ ấm áp: “Hoàng thượng ca ca.” – Tiêu Dư An thấy Vĩnh Ninh công chúa đứng dậy, vung ống tay áo nhảy một điệu nhảy động lòng người, nàng yếu ớt hỏi: “Nhìn được không?”
Tiêu Dư An nói: “Đẹp lắm.”
Nơi cung điện không còn phồn hoa, nơi cung điện bị tàn phá đến mức không chịu nổi này, vẫn còn có nơi không sợ ca cảnh cảnh còn người mất.
Vĩnh Ninh công chúa thu tay áo hỏi: “Hoàng thượng ca ca, ngài có chuyện gì hối hận không?”
Tiêu Dư An sững sờ một lát, phảng phất lại nghe thấy bên tai vang lên thanh âm vong quốc, đó chính là thanh âm nguyền rủa hắn vì đã thả Yến Hà Thanh đi, khiến Bắc quốc bị diệt, thế là hắn cười nói: “Không có.”
“Thật sao?” – Vĩnh Ninh công chúa hạ mắt: “Thật hâm mộ hoàng thượng ca ca.”
Tiêu Dư An tiến lên một bước: “Ninh Nhi, có phải ngươi đang sợ vong quốc không?”
Khóe miệng Vĩnh Ninh công chúa khẽ cong, lại nói không hết được sự hối hận: “Vĩnh Ninh không sợ mất nước, không sợ nhà vong, chỉ hối hận lúc trước, lúc trước… không để nàng* thấy được tâm ý của mình, không nói ra hết tâm tư, bây giờ không gặp được nhau nữa, liền hóa thành hai hàng thanh lệ, chỉ nguyện cho nàng một đời an khang, không bị liên lụy.”
Tiêu Dư An đưa tay sờ sờ tóc Vĩnh Ninh công chúa: “Cũng không phải là không được gặp nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn* tới gặp ngươi.”
(*Lần trước mình giải thích rồi: nàng và hắn trong tiếng Trung đều đọc là “tā” nên khi nói chuyện mà không biết rõ ràng đối tượng thì sẽ dễ bị nhầm lẫn, ở đây 2 người cũng đang nhầm lẫn đó, Vĩnh Ninh nói là “nàng” nhưng An tổng thì nghĩ là “hắn”)
Vĩnh Ninh công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, hô hấp bất ổn: “Nhưng, thế nhưng bây giờ đã luân lạc đến cảnh ngộ như vầy, làm sao khiến nàng đến gặp ta được?”
“Yên tâm đi, hắn nhất định muốn gặp ngươi, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, nhất định có thể đợi được hắn, ta cam đoan với ngươi.” – Tiêu Dư An cười yếu ớt, đáy mắt tràn ngập yêu thương: “Ninh Nhi, không cần áy náy, không cần để ý những gì đã xảy ra, không cần tự trách, cuộc đời này ngắn ngủi như vậy, đường về không biết ở nơi nào, đã yêu thương lẫn nhau thì nhất định phải ở cùng một chỗ thật tốt. Lúc gặp lại hắn, hãy quên những chuyện đã xảy ra, cùng hắn đi đi.”
Trong đáy mắt Vĩnh Ninh công chúa chợt lóe lên một tia mờ mịt, đối với những điều Tiêu Dư An nói cái hiểu cái không, nhưng vẫn trịnh trọng gật gật đầu.
Tiêu Dư An thở dài một hơi, giống như một khối đá đè nặng trong lòng đã buông xuống khiến hắn yên tâm, hắn lại trấn an Vĩnh Ninh công chúa vài câu, quay người rời đi.
Trời bỗng nhiên đổ tuyết lớn, tựa hồ muốn tăng thêm phần thê lương cho cung điện tiêu điều này, Tiêu Dư An chậm rãi đi về tẩm cung, lúc còn cách cửa tẩm cung không xa đột nhiên dừng bước.
Ở cửa tẩm cung đang đứng một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook