Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
-
Chương 40
“Ôi chao!”
Bàn tay của Hồng Tụ đang muốn hướng tới mặt hai người chào hỏi, Tiêu Dư An đã vội tiến lên ngăn Hồng Tụ lại.
“Hoàng thượng! Ngài đừng nóng giận! Nô tỳ sẽ đem hai tên tiện nhân này rút gân lột da, chém thành muôn mảnh, ném cho chó ăn!” – Hồng Tụ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào thét.
Ta đâu có tức giận! Ngươi ngươi ngươi không cần đi tìm dao, nơi này không có dao! Với lại, đây là nam chính! Nam chính đấy! Không động được đâu! Mặc dù ta cũng không biết lý do vì sao tự nhiên nam chính lại thành cong, nhưng mà trong văn ngựa đực thì chuyện nam chính ngủ với người này người kia là chuyện thường ngày ở huyện rồi! Chuyện thường ngày thôi!
Mắt thấy Hồng Tụ lại muốn đánh người, Tiêu Dư An vội vàng nói: “Hồng Tụ, bình tĩnh một chút, tỉnh táo lại đi.”
Lần này ầm ĩ như vậy, người trên giường tự nhiên cũng dần tỉnh lại.
Hiểu Phong Nguyệt lo lắng, cả đêm không ngủ, chờ chính là giờ khắc này, y chậm rãi mở mắt, làm ra vẻ hoảng sợ, từ trên giường lăn xuống, quỳ lạy trên mặt đất: “Hoàng, hoàng thượng?!”
Yến Hà Thanh thở hắt ra một tiếng, ấn ấn trán chầm chậm ngồi dậy, có vẻ như đầu đang cực kỳ đau. Hắn mở mắt ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy trước mắt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần. Cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt lên thân thể trần trụi của mình, dường như đột nhiên phát hiện ra gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía Hiểu Phong Nguyệt, trong đáy mắt tất cả đều là hồi hận cùng phẫn nộ khi bị tính kế.
Thấy Hồng Tụ dường như đã bình tĩnh lại, Tiêu dư An buông nàng ra, cúi đầu suy nghĩ, không biết phải mở miệng thế nào. Hồng Tụ hít sâu hai lần, đột nhiên tiến lên, hung hăng tát lên mặt Hiểu Phong Nguyệt: “Tiện nhân! Ngươi vậy mà lại dám làm ra loại chuyện như này!”
Hiểu Phong Nguyệt bị đánh lệch đầu sang một bên, trên gương mặt trắng bệch hiện lên năm dấu ngón tay, y quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, ta cùng Yến Hà Thanh lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, sớm đã có thề ước, hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn.”
Tiêu dư An: “Sặc… Khụ khụ khu, gì???”
Cái gì, cái quái gì đang xảy ra thế này?
Nam nhân, ngươi đang muốn khiêu chiến quyền uy của nữ chính đấy phỏng?
“Không biết xấu hổ!” – Hồng Tụ giận đến đỏ mắt, tiến lên nắm chặt lấy tóc của Hiểu Phong Nguyệt, đánh liên tiếp mấy bạt tay, sau đó lại quay người muốn đi đánh Yến Hà Thanh.
Chị gái ơi! Ngươi sao lại đánh người thế kia! Người này không có đánh được đâu!!
“Hồng Tụ!” – Tiêu dư An kéo Hồng Tụ lại, quay đầu nói với Hiểu Phong Nguyệt đang tóc tai bù xù, vô cùng chật vật: “Ngươi mặc y phục lại rồi quay trở về trước đi.”
“Trở, trở về?” – Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đều là kinh ngạc khó tưởng tượng, gương mặt của y sưng đỏ, nhìn thập phần đáng thương.
Tiêu dư An hỏi: “Đúng vậy, ngươi tên là gì?”
Thấy thần sắc Tiêu dư An không có chút nào tức giận, ngược lại còn hỏi tên của mình, Hiểu Phong Nguyệt toàn thân phát run, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, hơn nửa ngày mới nói ra: “Hiểu, Hiểu Phong Nguyệt.”
Ủa, cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
Hình như lần trước hỏi Hồng Tụ có phải Cảnh Dương Cung có nhạc công hay không, Hồng Tụ đáp chính là cái tên này thì phải.
“Ngươi về trước đi.” – Tiêu dư An hảo tâm trấn an người.
Hiểu Phong Nguyệt run rẩy mặc quần áo vào, cúi người rời khỏi sương phòng, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người mà mình không muốn nhìn thấy nhất. Trước mắt Hiểu Phong Nguyệt biến đen, gắt gao cắn môi, gần như cắn ra máu mới giữ vững tinh thần.
Dương Liễu An nhìn người đang từ trong sương phòng đi ra, bỗng nhiên mở to mắt, bước nhanh tới. Hiểu Phong Nguyệt lại giống như không thấy hắn, lướt qua, cúi đầu vội vàng rời đi.
Thấy Hiểu Phong Nguyệt đã rời đi, Tiêu dư An nói với Hồng Tụ: “Hồng Tụ, ngươi cũng ra ngoài trước đi, ta muốn nói riêng với Yến Hà Thanh vài câu.”
“Hoàng thượng… Vâng.” – Hồng Tụ muốn nói lại thôi, cúi đầu rời khỏi sương phòng.
Cuối cùng thì sương phòng cũng đã an tĩnh lại, Tiêu dư An quay đầu đối mặt với Yến Hà Thanh, sau đó cười bước đến gần hắn, ngồi xuống một bên giường: “Không muốn nói chút gì à?”
Yến Hà Thanh chậm rãi thốt ra: “Ta bị hãm hại.”
“Nói chuyện gì mà ta không biết ấy.”
Yến Hà Thanh sững sờ, nhìn chằm chằm Tiêu dư An nói: “Ngươi tin ta?”
“Ta đương nhiên là tin ngươi rồi.” – Tiêu dư An cười nhạo: “Hôm qua ta đã nói với ngươi, sáng nay sẽ tới tìm ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn làm ra chuyện như này. Là ngươi coi ta thành thiểu năng hay là ngươi tự cho mình là đồ ngốc. Lại nói, ngươi không định mặc quần áo vào đấy à?”
Dáng người quá đẹp, công kích thị giác quá lớn rồi đó.
Thấy Yến Hà Thanh yên lặng mặc xong quần áo, trong lòng Tiêu dư An không khỏi thầm than, thực sự là mặc đồ vào thì gầy, cởi đồ ra có thịt, rõ ràng thoạt nhìn cao gầy như vậy, kết quả dáng người lại quá tốt!!!
Yến Hà Thanh mặc xong quần áo, nhíu mày giải thích: “Đêm qua, y mang theo cháo loãng tới tìm ta, khuyên ta ăn chút cháo giải nhiệt…”
“Chờ chút, khuyên ngươi cái là ngươi ăn luôn đó hả?” – Tiêu dư An ngắt lời Yến Hà Thanh, nói.
Việc này, nếu là em gái nào đó khuyên Yến Hà Thanh ăn cháo giải nhiệt, Tiêu dư An còn có thể hiểu được, đằng này một thằng đực rựa tới khuyên mà hắn cũng có thể nghe lọt?
“Bởi vì y nói cháo đó là do ngươi đưa tới.” – Yến Hà Thanh liếc Tiêu dư An một cái.
“Giả truyền thánh chỉ à.” – Tiêu dư An gật gật đầu: “Trong cháo bị hạ thuốc sao?”
Yến Hà Thanh nói: “Đúng.”
“Trước đó ngươi có quen biết y không?”
“Không quen.”
Tiêu dư An sờ sờ cằm: “Có khả năng y bị người ta bắt được nhược điểm gì đó, bị người giật dây tới hại ngươi. Chứ không có oán thù gì với ngươi, làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà dùng loại biện pháp đồng quy vu tận này như vậy.”
Di chứng của thuốc mê khiến Yến Hà Thanh nhức đầu không thôi, hắn chau mày, một tay ấn đầu, chậm rãi hít vào thở ra: “Ngươi định sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu dư An vội vàng đứng lên rót cho Yến Hà Thanh chén nước: “A… Cái này, chưa nghĩ ra, hay là cứ đem y trục xuất khỏi cung, tránh cho sau này lại phát sinh thêm chuyện gì đó rắc rối.”
Bị chuyện đột nhiên phát sinh này quấy rầy, dĩ nhiên là không thể đi đến Vĩnh Ninh cung được.
Tiêu dư An nói với Hồng Tụ rằng sẽ tự mình giải quyết chuyện này. Vốn định đi một mình đến tìm Hiểu Phong Nguyệt, nào biết Dương Liễu An đã chạy tới quỳ trước mặt hắn, đau khổ cầu xin đi cùng.
Tiêu dư An cũng không phải đồ đần, mánh khóe rõ ràng như vậy sao có thể không nhận ra cho được. Hắn nhớ, trước đó hai lần chạm mặt với Dương Liễu An có nghe thấy tiếng đàn, lại kết hợp với sự thất thố hiện tại của Dương Liễu An, bất chợt hiểu ra.
Như vậy cũng có thể lý giải nguyên nhân vì sao thanh niên này mang theo BGM xuất hiện.
Một số chuyện nghĩ thông rồi, thì sẽ có rất nhiều điều theo đó mà hé mở.
Tiêu dư An đột nhiên nhớ lại, trong nguyên tác, sau khi Dương Liễu An vì bảo hộ quân vương mà chết, trong sách đã từng có một đoạn viết như thế này. Ngày tin Dương Liễu An chết truyền về đến trong cung, suốt đêm hôm đó trong cung truyền đến tiếng đàn thê lương đau xót, vô cùng đau khổ, khiến người nghe rơi lệ. Ngày hôm sau, có một nhạc công đã treo cổ tự tử.
Lúc ấy Tiêu dư An cho rằng đoạn này chỉ dùng để phủ thêm sắc màu bi thương cho cái chết của Dương Liễu An mà thôi, hiện tại nghĩ lại, căn bản không phải là như thế!
Nói không chừng trong nguyên tác còn ẩn dấu rất nhiều phục bút*, nhưng do Tiêu dư An khi đọc sách chỉ một lòng quan tâm đến chuyện của nam chính, không có để ý đến những chi tiết râu ria này, không nghĩ tới, vậy mà lại bỏ qua nhiều thứ như vậy.
(*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.)
Tiêu dư An mang theo ý thăm dò hỏi Dương Liễu An: “Có phải ngươi cùng với Hiểu Phong Nguyệt…”
Đột nhiên, Dương Liễu An dập đầu bái lạy, cái sau còn đập mạnh hơn cái trước, mới dập mấy cái mà trán đã bị đập ra máu: “Hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, vậy mà ta lại phản bội hoàng thượng, thực sự tội muôn lần chết, phải thiên đao vạn quả. Thế nhưng van cầu hoàng thượng, để ta gặp y một lần cuối, sau khi gặp rồi, ta nguyện ý tự mình kết liễu. Nếu như hoàng thượng còn chưa hả giận, khẩn cầu ban cực hình để trách phạt.”
Ở đâu ra mà ân trọng như núi vậy. Dựa theo nguyện tác thì rõ ràng là quân vương thiếu niên thiếu Dương Liễu An một mạng cơ mà.
Còn có một lần cuối gì đó, tự kết liễu gì đó, tiểu thị vệ này nói chuyện thật là không dễ nghe.
Tiêu dư An dở khóc dở cười, tiến tới kéo người lên: “Ngươi, đi thôi, đi gặp Hiểu Phong Nguyệt.”
Hai mắt Dương Liễu An tỏa sáng, lại muốn dập đầu tiếp, Tiêu dư An vội vàng ngăn hắn lại: “Còn dập nữa hả? Đừng có dập đầu, dập nữa là không cho đi luôn đấy.”
Hai người tới trước cửa sương phòng, Tiêu dư An đưa tay gõ gõ cửa, nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại.
Hả? Không phải là chạy án rồi đó chứ?
Tiêu dư An còn đang muốn chờ một chút, Dương Liễu An đã sốt ruột không thôi, bất đắc dĩ đành phải đẩy cửa đi vào.
Kết quả, cảnh trong sương phòng suýt chút nữa dọa cho trái tim Tiêu dư An nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Ba thước lụa trắng, một bộ bạch y, Hiểu Phong Nguyệt đang treo bên dưới xà ngang còn cái ghế tội nghiệp thì đã bị đá lệch sang một bên.
Bàn tay của Hồng Tụ đang muốn hướng tới mặt hai người chào hỏi, Tiêu Dư An đã vội tiến lên ngăn Hồng Tụ lại.
“Hoàng thượng! Ngài đừng nóng giận! Nô tỳ sẽ đem hai tên tiện nhân này rút gân lột da, chém thành muôn mảnh, ném cho chó ăn!” – Hồng Tụ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào thét.
Ta đâu có tức giận! Ngươi ngươi ngươi không cần đi tìm dao, nơi này không có dao! Với lại, đây là nam chính! Nam chính đấy! Không động được đâu! Mặc dù ta cũng không biết lý do vì sao tự nhiên nam chính lại thành cong, nhưng mà trong văn ngựa đực thì chuyện nam chính ngủ với người này người kia là chuyện thường ngày ở huyện rồi! Chuyện thường ngày thôi!
Mắt thấy Hồng Tụ lại muốn đánh người, Tiêu Dư An vội vàng nói: “Hồng Tụ, bình tĩnh một chút, tỉnh táo lại đi.”
Lần này ầm ĩ như vậy, người trên giường tự nhiên cũng dần tỉnh lại.
Hiểu Phong Nguyệt lo lắng, cả đêm không ngủ, chờ chính là giờ khắc này, y chậm rãi mở mắt, làm ra vẻ hoảng sợ, từ trên giường lăn xuống, quỳ lạy trên mặt đất: “Hoàng, hoàng thượng?!”
Yến Hà Thanh thở hắt ra một tiếng, ấn ấn trán chầm chậm ngồi dậy, có vẻ như đầu đang cực kỳ đau. Hắn mở mắt ra, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy trước mắt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần. Cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt lên thân thể trần trụi của mình, dường như đột nhiên phát hiện ra gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía Hiểu Phong Nguyệt, trong đáy mắt tất cả đều là hồi hận cùng phẫn nộ khi bị tính kế.
Thấy Hồng Tụ dường như đã bình tĩnh lại, Tiêu dư An buông nàng ra, cúi đầu suy nghĩ, không biết phải mở miệng thế nào. Hồng Tụ hít sâu hai lần, đột nhiên tiến lên, hung hăng tát lên mặt Hiểu Phong Nguyệt: “Tiện nhân! Ngươi vậy mà lại dám làm ra loại chuyện như này!”
Hiểu Phong Nguyệt bị đánh lệch đầu sang một bên, trên gương mặt trắng bệch hiện lên năm dấu ngón tay, y quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, ta cùng Yến Hà Thanh lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, sớm đã có thề ước, hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn.”
Tiêu dư An: “Sặc… Khụ khụ khu, gì???”
Cái gì, cái quái gì đang xảy ra thế này?
Nam nhân, ngươi đang muốn khiêu chiến quyền uy của nữ chính đấy phỏng?
“Không biết xấu hổ!” – Hồng Tụ giận đến đỏ mắt, tiến lên nắm chặt lấy tóc của Hiểu Phong Nguyệt, đánh liên tiếp mấy bạt tay, sau đó lại quay người muốn đi đánh Yến Hà Thanh.
Chị gái ơi! Ngươi sao lại đánh người thế kia! Người này không có đánh được đâu!!
“Hồng Tụ!” – Tiêu dư An kéo Hồng Tụ lại, quay đầu nói với Hiểu Phong Nguyệt đang tóc tai bù xù, vô cùng chật vật: “Ngươi mặc y phục lại rồi quay trở về trước đi.”
“Trở, trở về?” – Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đều là kinh ngạc khó tưởng tượng, gương mặt của y sưng đỏ, nhìn thập phần đáng thương.
Tiêu dư An hỏi: “Đúng vậy, ngươi tên là gì?”
Thấy thần sắc Tiêu dư An không có chút nào tức giận, ngược lại còn hỏi tên của mình, Hiểu Phong Nguyệt toàn thân phát run, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào, hơn nửa ngày mới nói ra: “Hiểu, Hiểu Phong Nguyệt.”
Ủa, cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?
Hình như lần trước hỏi Hồng Tụ có phải Cảnh Dương Cung có nhạc công hay không, Hồng Tụ đáp chính là cái tên này thì phải.
“Ngươi về trước đi.” – Tiêu dư An hảo tâm trấn an người.
Hiểu Phong Nguyệt run rẩy mặc quần áo vào, cúi người rời khỏi sương phòng, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy người mà mình không muốn nhìn thấy nhất. Trước mắt Hiểu Phong Nguyệt biến đen, gắt gao cắn môi, gần như cắn ra máu mới giữ vững tinh thần.
Dương Liễu An nhìn người đang từ trong sương phòng đi ra, bỗng nhiên mở to mắt, bước nhanh tới. Hiểu Phong Nguyệt lại giống như không thấy hắn, lướt qua, cúi đầu vội vàng rời đi.
Thấy Hiểu Phong Nguyệt đã rời đi, Tiêu dư An nói với Hồng Tụ: “Hồng Tụ, ngươi cũng ra ngoài trước đi, ta muốn nói riêng với Yến Hà Thanh vài câu.”
“Hoàng thượng… Vâng.” – Hồng Tụ muốn nói lại thôi, cúi đầu rời khỏi sương phòng.
Cuối cùng thì sương phòng cũng đã an tĩnh lại, Tiêu dư An quay đầu đối mặt với Yến Hà Thanh, sau đó cười bước đến gần hắn, ngồi xuống một bên giường: “Không muốn nói chút gì à?”
Yến Hà Thanh chậm rãi thốt ra: “Ta bị hãm hại.”
“Nói chuyện gì mà ta không biết ấy.”
Yến Hà Thanh sững sờ, nhìn chằm chằm Tiêu dư An nói: “Ngươi tin ta?”
“Ta đương nhiên là tin ngươi rồi.” – Tiêu dư An cười nhạo: “Hôm qua ta đã nói với ngươi, sáng nay sẽ tới tìm ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn làm ra chuyện như này. Là ngươi coi ta thành thiểu năng hay là ngươi tự cho mình là đồ ngốc. Lại nói, ngươi không định mặc quần áo vào đấy à?”
Dáng người quá đẹp, công kích thị giác quá lớn rồi đó.
Thấy Yến Hà Thanh yên lặng mặc xong quần áo, trong lòng Tiêu dư An không khỏi thầm than, thực sự là mặc đồ vào thì gầy, cởi đồ ra có thịt, rõ ràng thoạt nhìn cao gầy như vậy, kết quả dáng người lại quá tốt!!!
Yến Hà Thanh mặc xong quần áo, nhíu mày giải thích: “Đêm qua, y mang theo cháo loãng tới tìm ta, khuyên ta ăn chút cháo giải nhiệt…”
“Chờ chút, khuyên ngươi cái là ngươi ăn luôn đó hả?” – Tiêu dư An ngắt lời Yến Hà Thanh, nói.
Việc này, nếu là em gái nào đó khuyên Yến Hà Thanh ăn cháo giải nhiệt, Tiêu dư An còn có thể hiểu được, đằng này một thằng đực rựa tới khuyên mà hắn cũng có thể nghe lọt?
“Bởi vì y nói cháo đó là do ngươi đưa tới.” – Yến Hà Thanh liếc Tiêu dư An một cái.
“Giả truyền thánh chỉ à.” – Tiêu dư An gật gật đầu: “Trong cháo bị hạ thuốc sao?”
Yến Hà Thanh nói: “Đúng.”
“Trước đó ngươi có quen biết y không?”
“Không quen.”
Tiêu dư An sờ sờ cằm: “Có khả năng y bị người ta bắt được nhược điểm gì đó, bị người giật dây tới hại ngươi. Chứ không có oán thù gì với ngươi, làm sao có thể cam tâm tình nguyện mà dùng loại biện pháp đồng quy vu tận này như vậy.”
Di chứng của thuốc mê khiến Yến Hà Thanh nhức đầu không thôi, hắn chau mày, một tay ấn đầu, chậm rãi hít vào thở ra: “Ngươi định sẽ xử lý thế nào?”
Tiêu dư An vội vàng đứng lên rót cho Yến Hà Thanh chén nước: “A… Cái này, chưa nghĩ ra, hay là cứ đem y trục xuất khỏi cung, tránh cho sau này lại phát sinh thêm chuyện gì đó rắc rối.”
Bị chuyện đột nhiên phát sinh này quấy rầy, dĩ nhiên là không thể đi đến Vĩnh Ninh cung được.
Tiêu dư An nói với Hồng Tụ rằng sẽ tự mình giải quyết chuyện này. Vốn định đi một mình đến tìm Hiểu Phong Nguyệt, nào biết Dương Liễu An đã chạy tới quỳ trước mặt hắn, đau khổ cầu xin đi cùng.
Tiêu dư An cũng không phải đồ đần, mánh khóe rõ ràng như vậy sao có thể không nhận ra cho được. Hắn nhớ, trước đó hai lần chạm mặt với Dương Liễu An có nghe thấy tiếng đàn, lại kết hợp với sự thất thố hiện tại của Dương Liễu An, bất chợt hiểu ra.
Như vậy cũng có thể lý giải nguyên nhân vì sao thanh niên này mang theo BGM xuất hiện.
Một số chuyện nghĩ thông rồi, thì sẽ có rất nhiều điều theo đó mà hé mở.
Tiêu dư An đột nhiên nhớ lại, trong nguyên tác, sau khi Dương Liễu An vì bảo hộ quân vương mà chết, trong sách đã từng có một đoạn viết như thế này. Ngày tin Dương Liễu An chết truyền về đến trong cung, suốt đêm hôm đó trong cung truyền đến tiếng đàn thê lương đau xót, vô cùng đau khổ, khiến người nghe rơi lệ. Ngày hôm sau, có một nhạc công đã treo cổ tự tử.
Lúc ấy Tiêu dư An cho rằng đoạn này chỉ dùng để phủ thêm sắc màu bi thương cho cái chết của Dương Liễu An mà thôi, hiện tại nghĩ lại, căn bản không phải là như thế!
Nói không chừng trong nguyên tác còn ẩn dấu rất nhiều phục bút*, nhưng do Tiêu dư An khi đọc sách chỉ một lòng quan tâm đến chuyện của nam chính, không có để ý đến những chi tiết râu ria này, không nghĩ tới, vậy mà lại bỏ qua nhiều thứ như vậy.
(*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.)
Tiêu dư An mang theo ý thăm dò hỏi Dương Liễu An: “Có phải ngươi cùng với Hiểu Phong Nguyệt…”
Đột nhiên, Dương Liễu An dập đầu bái lạy, cái sau còn đập mạnh hơn cái trước, mới dập mấy cái mà trán đã bị đập ra máu: “Hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, vậy mà ta lại phản bội hoàng thượng, thực sự tội muôn lần chết, phải thiên đao vạn quả. Thế nhưng van cầu hoàng thượng, để ta gặp y một lần cuối, sau khi gặp rồi, ta nguyện ý tự mình kết liễu. Nếu như hoàng thượng còn chưa hả giận, khẩn cầu ban cực hình để trách phạt.”
Ở đâu ra mà ân trọng như núi vậy. Dựa theo nguyện tác thì rõ ràng là quân vương thiếu niên thiếu Dương Liễu An một mạng cơ mà.
Còn có một lần cuối gì đó, tự kết liễu gì đó, tiểu thị vệ này nói chuyện thật là không dễ nghe.
Tiêu dư An dở khóc dở cười, tiến tới kéo người lên: “Ngươi, đi thôi, đi gặp Hiểu Phong Nguyệt.”
Hai mắt Dương Liễu An tỏa sáng, lại muốn dập đầu tiếp, Tiêu dư An vội vàng ngăn hắn lại: “Còn dập nữa hả? Đừng có dập đầu, dập nữa là không cho đi luôn đấy.”
Hai người tới trước cửa sương phòng, Tiêu dư An đưa tay gõ gõ cửa, nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại.
Hả? Không phải là chạy án rồi đó chứ?
Tiêu dư An còn đang muốn chờ một chút, Dương Liễu An đã sốt ruột không thôi, bất đắc dĩ đành phải đẩy cửa đi vào.
Kết quả, cảnh trong sương phòng suýt chút nữa dọa cho trái tim Tiêu dư An nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Ba thước lụa trắng, một bộ bạch y, Hiểu Phong Nguyệt đang treo bên dưới xà ngang còn cái ghế tội nghiệp thì đã bị đá lệch sang một bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook