Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
-
Chương 4
Thân thể của Tiêu Dư An càng ngày càng kém, hắn cũng không định sẽ dùng trị liệu sang quý để kéo dài sinh mệnh của mình. Hắn nặc danh quyên góp một số tiền cho bệnh viện, phần còn lại toàn bộ chuyển đến tài khoản của một người.
Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Dư An lặng lẽ xuất viện, đi tới một viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Đây là một viện điều dưỡng tương đối xa hoa, ngay cả một số nhà giàu có cũng khó có thể kham nổi chi phí ở đây. Đúng là làm cho người ta vô cùng cảm khái, chủ nghĩa tư bản thật hắc ám, trên tay lây nhiễm toàn bộ đều là máu tươi của người dân lao động.
Tiêu Dư An ngựa quen đường cũ đi đến một gian phòng xa hoa trong viện điều dưỡng.
Một cô hộ lý từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tiêu Dư An thoáng có chút kinh ngạc:
“Tiêu tiên sinh?”
“Hôm nay tâm tình nó có tốt không?” – Tiêu Dư An hỏi.
“Cũng tạm được.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
“Tiêu tiên sinh, ngài muốn vào thăm cậu ấy một chút không?”
“Ừm, làm phiền cô dặn những người khác, tạm thời đừng vào đây, dù có nghe thấy tiếng vang gì cũng không cần để ý.”
“Vâng vâng.” – Cô hộ lý gật gật đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, lấy di động ra nhìn qua.
ừm, mọi việc ở công ty đã giải quyết xong, di thư cũng đã chuẩn bị tốt.
Đang lúc Tiêu Dư An chuẩn bị cất di động đi thì trên trang web tiểu thuyết đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Tiêu Dư An cảm thấy có thể là vì mình đăng bình luận kia cho nên mới có người tìm đến tranh luận, nếu như là ngày thường, hắn nhất định sẽ không thèm liếc mắt một cái.
Nhưng mà, hôm nay không phải ngày thường, hắn vậy mà thuận theo sự tò mò của mình, mở ra đọc.
Vậy mà không phải là bình luận chửi mắng.
Không những không phải bình luận chửi mắng, hơn nữa người gửi tin cùng với nội dung của nó cũng khiến Tiêu Dư An kinh ngạc không thôi.
Tin nhắn này là do tác giả gửi tới, nội dung chỉ có một câu ngắn.
Chỉ có cậu hiểu hắn.
Tôi hiểu hắn?
Tiêu Dư An nghi hoặc, hiêu ai? Nam chính sao?
Nghi hoặc qua đi, Tiêu Dư An cất di động, đẩy cửa ra đi vào phòng.
Căn phòng rộng rãi sáng ngời, mành của cửa sổ sát đất theo gió nhẹ nhàng đung đưa, ở chính giữa phòng có một cậu trai trẻ tuổi ngồi trên xe lăn đang dùng tay túm cổ một con mèo, ấn nó vào trong bể cá vàng.
Cậu ta mặt vô biểu tình nhìn con mèo vì sặc nước mà thống khổ điên cuồng giãy giụa, nghe thấy tiếng động cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Em đang làm cái gì?” – Tiêu Dư An đi đến bên cạnh cậu trai hỏi.
“Hộ lý nói nó thích cá, nhưng mà cá ở trong nước, cho nên tôi đang giúp nó.” – Ngữ điệu của cậu trai không hề có chút phập phồng nào.
“Vậy sao…” – Tiêu Dư An nhẹ giọng lẩm bẩm – “Đúng rồi, anh phải đi.”
Cậu trai đột nhiên cả người run lên, cậu nhìn về phía Tiêu Dư An nhẹ buông tay, con mèo vội vàng ra sức bỏ chạy khiến cho nước văng tung tóe trên sàn.
“Anh muốn đi bao lâu?” – Cậu trai hỏi.
“Cả đời cũng không quay lại.” – Tiêu Dư An trả lời.
Cậu trai gật gật đầu, điều khiển xe lăn đi tới bàn trà, duỗi tay cầm lấy một cái lý trên bàn, hung hăng ném về phía Tiêu Dư An.
Cái ly chuẩn xác nện lên trán Tiêu Dư An, cùng với tiếng cái ly vỡ vụn là một trận đau nhức ùa tới.
Tiêu Dư An bị ném đến nghêng đầu, sau đó theo bản năng đưa tay che lấy trán, máu tươi trào ra theo kẽ ngón tay đem toàn bộ khung cảnh trước mắt hắn biến thành một mảnh tanh hồng.
“Anh có còn nhớ mình đã nói những gì trước mộ của mẹ không?” – Cậu trai hỏi.
“Ừ, anh nhớ.” – Tiêu Dư An hít vào một hơi, muốn giảm bớt đau nhức cùng choáng váng.
“Anh đã nói những gì!!!” – Cậu trai đột nhiên gào lên.
“Anh nói sẽ thay mẹ chăm sóc em cả đời.”
“Còn gì nữa!!!”
“Nếu như không làm được, anh sẽ đi tìm chết…”
“Vậy anh đi chết đi.”
“Anh… anh đem tài sản đều chuyển đến tài khoản của em, em…”
“Đi chết đi! Đi chết đi!”
“Em nhất định phải chăm sóc tốt chính mình. Thực xin lỗi.”
“Câm miệng! Mau chết đi cho tôi!”
“Được.” – Tiêu Dư An đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra, sau đó từ năm tầng lầu thả người nhảy xuống.
Sau khi làm xong tất cả, Tiêu Dư An lặng lẽ xuất viện, đi tới một viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Đây là một viện điều dưỡng tương đối xa hoa, ngay cả một số nhà giàu có cũng khó có thể kham nổi chi phí ở đây. Đúng là làm cho người ta vô cùng cảm khái, chủ nghĩa tư bản thật hắc ám, trên tay lây nhiễm toàn bộ đều là máu tươi của người dân lao động.
Tiêu Dư An ngựa quen đường cũ đi đến một gian phòng xa hoa trong viện điều dưỡng.
Một cô hộ lý từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tiêu Dư An thoáng có chút kinh ngạc:
“Tiêu tiên sinh?”
“Hôm nay tâm tình nó có tốt không?” – Tiêu Dư An hỏi.
“Cũng tạm được.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
“Tiêu tiên sinh, ngài muốn vào thăm cậu ấy một chút không?”
“Ừm, làm phiền cô dặn những người khác, tạm thời đừng vào đây, dù có nghe thấy tiếng vang gì cũng không cần để ý.”
“Vâng vâng.” – Cô hộ lý gật gật đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, lấy di động ra nhìn qua.
ừm, mọi việc ở công ty đã giải quyết xong, di thư cũng đã chuẩn bị tốt.
Đang lúc Tiêu Dư An chuẩn bị cất di động đi thì trên trang web tiểu thuyết đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Tiêu Dư An cảm thấy có thể là vì mình đăng bình luận kia cho nên mới có người tìm đến tranh luận, nếu như là ngày thường, hắn nhất định sẽ không thèm liếc mắt một cái.
Nhưng mà, hôm nay không phải ngày thường, hắn vậy mà thuận theo sự tò mò của mình, mở ra đọc.
Vậy mà không phải là bình luận chửi mắng.
Không những không phải bình luận chửi mắng, hơn nữa người gửi tin cùng với nội dung của nó cũng khiến Tiêu Dư An kinh ngạc không thôi.
Tin nhắn này là do tác giả gửi tới, nội dung chỉ có một câu ngắn.
Chỉ có cậu hiểu hắn.
Tôi hiểu hắn?
Tiêu Dư An nghi hoặc, hiêu ai? Nam chính sao?
Nghi hoặc qua đi, Tiêu Dư An cất di động, đẩy cửa ra đi vào phòng.
Căn phòng rộng rãi sáng ngời, mành của cửa sổ sát đất theo gió nhẹ nhàng đung đưa, ở chính giữa phòng có một cậu trai trẻ tuổi ngồi trên xe lăn đang dùng tay túm cổ một con mèo, ấn nó vào trong bể cá vàng.
Cậu ta mặt vô biểu tình nhìn con mèo vì sặc nước mà thống khổ điên cuồng giãy giụa, nghe thấy tiếng động cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Em đang làm cái gì?” – Tiêu Dư An đi đến bên cạnh cậu trai hỏi.
“Hộ lý nói nó thích cá, nhưng mà cá ở trong nước, cho nên tôi đang giúp nó.” – Ngữ điệu của cậu trai không hề có chút phập phồng nào.
“Vậy sao…” – Tiêu Dư An nhẹ giọng lẩm bẩm – “Đúng rồi, anh phải đi.”
Cậu trai đột nhiên cả người run lên, cậu nhìn về phía Tiêu Dư An nhẹ buông tay, con mèo vội vàng ra sức bỏ chạy khiến cho nước văng tung tóe trên sàn.
“Anh muốn đi bao lâu?” – Cậu trai hỏi.
“Cả đời cũng không quay lại.” – Tiêu Dư An trả lời.
Cậu trai gật gật đầu, điều khiển xe lăn đi tới bàn trà, duỗi tay cầm lấy một cái lý trên bàn, hung hăng ném về phía Tiêu Dư An.
Cái ly chuẩn xác nện lên trán Tiêu Dư An, cùng với tiếng cái ly vỡ vụn là một trận đau nhức ùa tới.
Tiêu Dư An bị ném đến nghêng đầu, sau đó theo bản năng đưa tay che lấy trán, máu tươi trào ra theo kẽ ngón tay đem toàn bộ khung cảnh trước mắt hắn biến thành một mảnh tanh hồng.
“Anh có còn nhớ mình đã nói những gì trước mộ của mẹ không?” – Cậu trai hỏi.
“Ừ, anh nhớ.” – Tiêu Dư An hít vào một hơi, muốn giảm bớt đau nhức cùng choáng váng.
“Anh đã nói những gì!!!” – Cậu trai đột nhiên gào lên.
“Anh nói sẽ thay mẹ chăm sóc em cả đời.”
“Còn gì nữa!!!”
“Nếu như không làm được, anh sẽ đi tìm chết…”
“Vậy anh đi chết đi.”
“Anh… anh đem tài sản đều chuyển đến tài khoản của em, em…”
“Đi chết đi! Đi chết đi!”
“Em nhất định phải chăm sóc tốt chính mình. Thực xin lỗi.”
“Câm miệng! Mau chết đi cho tôi!”
“Được.” – Tiêu Dư An đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra, sau đó từ năm tầng lầu thả người nhảy xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook