Bạch Thu nói với người phụ nữ đã mất đứa con rằng: “Em sẽ đi với anh trai này.” Nghĩ một chút, cậu mở chiếc túi nhỏ của mình, trong túi chỉ có ba viên kẹo cam, cậu lấy ra một viên và nói: "Chị trước tiên ngồi đay nghỉ ngơi một lát đi."

Bạch Thu mang theo một loại mùi vị có thể chữa trị lòng người, cô ta được Bạch Thu đỡ ngồi xuống, Bạch Thu cũng đích thân mở gói kẹo đưa cho cô ta đút tới bên miệng.

Không đợi não phản ứng, cơ thể đã phản ứng trước, há miệng ăn kẹo.

Hơn 20 giờ cô không có nước và cơm, cơ thể suy kiệt đến cực hạn, ngồi xuống là cô không thể đứng dậy được nữa. Vị ngọt ngào tan ra làm dạ dày cô ta quặn đau.

Bạch Thu cùng Hạ Trường Phong xông tới trước mặt, những người chung quanh xem cuộc vui cũng không nhàn rỗi, bọn họ đỡ cô ta vào phòng nghỉ ngơi.

"Cô cứ như vậy làm không được, để mọi người giúp cô tìm."

"Đúng rồ, trong chợ có ghế tựa không? Người đồng tính nữ này sẽ thoải mái hơn chút."

"Nếu đứa trẻ quay trở lại, nó không sao cô mà ngã xuống nó chỉ có thể oán trách mình."

Những người này đã xin ghế cho cô ta, mua đồ ăn nhẹ cho cô bằng tiền túi của họ, còn khuyên bảo cô ta.

Bạch Thu và Hạ Trường Phong ra tay giúp tìm đứa nhỏ.

Các nơi xa hoa trong huyện đều ở cạnh nhau, Bạch Thu tâm lý biết chuyện kéo Hạ Trường Phong đi trước.

Hạ Trường Phong nói: "Cậu đã từng ở đây?"

“Vừa mới tới đây.” Bạch Thu liếc lại Hạ Trường Phong, muốn nói lại thôi.

Hạ Trường Phong rất nhạy cảm, nhìn thấy thanh niên trí thức như thế này, liền nói: "Sao vậy?"

Bạch Thu nói: "Tôi vừa rồi có thể đã nhìn thấy bọn buôn người."

Vẻ mặt của Hạ Trường Phong bỗng trở nên nghiêm nghị: "Chuyện này không thể nói lung tung được."

Bạch Thu bịa chuyện: "Vừa rồi khi tôi đến đây, tôi thấy có người đi ngang qua với một đứa trẻ đang ngủ, lại thấy người đàn ông bế đứa trẻ không chuyên nghiệp, đáng lẽ đứa trẻ với tư thế khó chịu như vậy sớm đã náo loạn, nhưng nó tiếp tục ngủ thiếp đi, anh nói xem có thể là buôn người không? "Bạch Thu nói thêm vài câu, sợ anh không tin:"Bây giờ đang làm giờ làm việc, tại sao lại có một người đàn ông ôm đứa trẻ mê man đi trên đường, anh sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? "

Hạ Trường Phong vừa nghe đã biết có chuyện, nói: "Vậy cậu vừa rồi tại sao không nói?"

Bạch Thu nói: "Em thấy chị gái kia tinh thần hoảng hốt, nếu không phải lại làm chị ấy càng buồn hơn, vạn nhất chị ấy gây ra động tỉnh lớn sẽ đánh rắn động cỏ. Em muốn thăm dò vị trí trước một khi xác định được rồi mới trực tiếp đi. "

Hạ Trường Phong sau khi nghe lời này xoa đầu cậu.

Bạch Thu tóc dài hơn một chút, bị anh làm cho rối tung.

Hạ Trường Phong nhìn cậu: “Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi.” Sau đó anh nói: “Mình tối đi là được, cậu ngoan ngoãn ở đây chờ không khéo đi theo lại biij bọn chúng bắt đi gả cho thôn nữ.”

Bạch Thu tức giận: "Nói chuyện chính sự."

Hạ Trường Phong nhìn thấy Bạch Thu nổi giận cũng không sợ, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Không biết vì sao, Bạch Thu nhìn thấy hai má cậu có chút nóng lên, liền vội vàng dùng lời nói chuyển hướng hơi nóng: "Chúng ta cùng nhau đi tìm bọn họ."

"Được."

Những tòa nhà xa hoa này ban đầu nằm trong huyện, nhưng cuối cùng huyện đã được bán cho các cá nhân. Tổng cộng có sáu tòa nhà, bốn tòa nhà đã được chuyển đổi thành tiệm may và cửa hàng quần áo, hai tòa nhà còn lại đã có người ở!

Hạ Trường Phong không hổ là trưởng thôn nhỏ, ăn nói rất tốt, ở đây nghỉ chân một chút, đi tiệm may hỏi một ly nước, sau đó cùng thợ cùng chủ nhân nói chuyện phiếm bên trong.

Dù đã mở cửa hàng nhưng chưa chắc kinh doanh một ngày có người đặt mua, họ cũng sẵn sàng trò chuyện cùng anh.

Hạ Trường Phong nói chuyện phiếm một hồi đem bình của Bạch Thu đầy nước đi ra.

Anh nói với Bạch Thu: "Tôi mới biết ngoài mở cửa hàng còn có hai hộ khác, một là nhà của giám đốc xí nghiệp dệt có gia thế lớn. Nhà còn lại mua cách đây hai năm, vẫn luôn đóng chặt của lớn thần thần bí bí. "

Bạch Thu nói: "Chính là cái nhà kia!"

Ngôi biệt thự xa hoa này là một ngôi nhà cổ từ ba mươi năm trước, trông không giống một ngôi nhà nhưng tường rất cao.

Bạch Thu nói: “Loại nhà này hơi giống nhà cổ Bắc Kinh, hẳn là phải có sân sau” Bạch Thu hái một cành cây bắt đầu vẽ mô phỏng theo nhà cũ ở thành phố.

Hạ Trường Phong nói: "Tôi sẽ đi vào trong xem thử."

“Anh có thể đi vào?” Bạch Thu ngạc nhiên nói.

“Ừ.” Hạ Trường Phong lớn lên ở nông thôn, ở quên những cái này cơ bản đều là kỹ năng, không có thằng con trai nào không làm được, Hạ Trường Phong là một cao thủ.

“Thật là lợi hại.” Bạch Thu lại làm không được.



Hạ Trường Phong có chút vui mừng thưởng thức sự sùng bái của thanh niên trí thức nhỏ, chẳng mấy chốc bọn họ đã đi đường vòng về phía sau biệt thự, tuy những bức tường ở đây đã lốm đốm qua nhiều năm, một ít da tường cũng đã bong tróc, xung quanh trơn tru không có đồ vật nào có thể mượn sức để trèo lên.

Nhìn thấy Hạ Trường Phong động tay động chân, chạy lấy đà một đoạn, chỉ nghe thấy tiếng va chạm khi bước lên tường, dựa vào sức lực của eo và bụng, anh đã lên đến đỉnh tường rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Bạch Thu trái tim nhấc lên, chỉ lo anh sẽ bị người bên trong phát hiện.

Một lúc sau, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa nhỏ phía sau mở ra, Hạ Trường Phong chào hỏi Bạch Thu đi vào.

Đây là lần đầu tiên Bạch Thu bước vào nhà người khác giữa thanh thiên bạch nhật, không còn là hồn ma giống một đời trước có thể bị nhìn thấy bất cứ lúc nào, tim đập thình thịch khi nghĩ đến khả năng này.

Lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi, hai người cúi người đi dọc theo cửa, cửa sau bị Bạch Thu mở hờ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chỉ cần chạy ra ngoài là được!

Mặt sau quả nhiên là giống như Bạch Thư nghĩ có phòng nhỏ, trước đây là nhà ở của người hầu, hiện tại đa số đều dùng phòng nhỏ làm phòng chứa củi, kho hàng.

Nhìn vào bên trong qua tấm kính, nhịp tim cậu chợt thắt lại, có một đứa trẻ bên trong, tay và chân đều bị trói.

Không biết là do những người canh đã quá bất cẩn hay sao, nhưng cậu đã mở cửa ra bằng một cái kéo nhẹ nhàng.

Ước chừng bọn chúng nghĩ mấy đứa nhóc bé tí bị trói cũng không thể bay ra ngoài!

Những đứa trẻ này rõ ràng đã tỉnh rồi, về cơ bản chúng mới hai ba tuổi, chúng có vẻ sợ hãi vì không biết mình đã bị trói bao lâu.

Bạch Thu cau mày, thật sự là vô đạo đức.

Hai người vội vàng giúp chúng nó cở trói, Bạch Thu nói: "Chúng ta là người tốt, muốn cứu các em đi ra ngoài gặp cha mẹ, chút nữa đừng kêu la, được không?" Bạch Thu sờ sờ vài đứa nhỏ, có năm bé trai và một là cô bé, đều mặc quần áo sáng sủa tươi tắn, thoạt nhìn đều là bảo bối của cha mẹ!

Giúp bọn nhỏ cởi trói, nhưng thật ra bọn khốn kiếp này trói rất kỹ không thể nhanh chóng cởi trói được mất nữa ngày mới ra, bọn nhỏ bị trói lâu lắm rồi, cổ tay đều đỏ bừng, lẽ ra bọn họ phải mang theo dao.

Bạch Thu trấn an vài đứa nhỏ khiếp sợ, sau đó cùng nhau giúp bọn nhỏ cởi trói.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: "Lão Lục, ngươi tới cửa nhỏ? Cửa nhỏ sao lại mở?" Hắc Lão Dương so với những huynh đệ khác cẩn trọng hơn, hắn cũng biết mình làm chuyện vô đạo đức, ngày nào cũng phải kiểm tra mấy lần, hôm nay từ ngoài nhìn quanh, thấy cửa nhỏ bị khuất, còn tưởng là mấy thằng em này lại lười biếng, định mắng nhiếc nặng lời.

Một tiếng hét tức giận khiến hai người trong lòng không khỏi hồi hộp!

Sau đó, lại nghe thấy tiêng chạy bộ vội vã từ xa đến gần.

Người của bọn chúng nhìn vào ngôi nhà của nhốt bọn trẻ đang ngái ngủ từ bên ngoài một người trong số họ nói, "Fuck, hai người là ai vậy?"

Một tiếng này làm cho tâm tư của những người bên ngoài nứt ra, lập tức đạp cửa xông vào.

Lúc này Hạ Trường Phong nhanh chóng cởi trói cho đứa nhỏ cuối cùng, đối với Bạch Thu nói: "Cậu đem bọn nhỏ đi trước!"

Tổng cộng có năm người xông vào. Trong số đó, người có vết sẹo trên má là Hắc Lão Dương, người đã huýt sáo với cậu mà cậu đã thấy ở chợ đen.

“Đến đây thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.” Ăn trộm ví mà bị bắt thì có thể cho qua, buôn người là tội nặng, bị phát hiện bắn chết thì không ai dám liền mạng!

Đây là sào huyệt của Hắc Lão Dương, trên người bọn họ đều có dao ghim sáng ngời, hôm nay nhất định phải nhìn thấy máu.

Những người này đang làm chuyện buôn bán trái phép chính là uống máu trên đầu dao, Hạ Trường Phong lại tay không, Bạch Thu lập tức lấy từ trong túi ra một cái chai thủy tinh đựng đầy gạch, nặng đến mức mang theo gạch đá còn có một cái túi vải, nếu vung lên cũng có thể dùng làm vũ khí.

Miếng vải bông từ trong miệng bọn trẻ này bị xé ra, tụi nhỏ nghe đoạn đối thoại cũng biết, lúc này núp ở bên cạnh cậu, không dám kêu lên.

Hạ Trường Phong người tài gan lớn, anh ghét nhất bọn buôn bán phụ nữ trẻ em, sau khi anh tức giận ra tay rất nặng.

Liền nghe thấy một tiếng hét đau đớn từ phía đối diện.

Những người còn lại cũng phát cuồng, có người tới đánh Hạ Trường Phong, anh vung khủy tay lên, nhanh chóng đâm vào thái dương tên đó một cái, sau đó liền cướp đoạt dao của người kia, bên kia rất có kinh nghiệm biết lúc đánh nhau không thể buông vuc khí, gắt gao nắm chặc.

Một người khác xông tới đập anh, Hạ Trường Phong trực tiếp cầm bình nước đập vào đầu, bình nước vỡ tan, người kia hét lên một tiếng.

Hạ Trường Phong vốn đã miễn cưỡng đối phó với bốn người, vừa nhìn thấy có người tới gần Bạch Thu, anh liền nổi gân xanh, không biết sức lực từ đâu ra, vì không thể lấy được con dao trong tay đối phương, anh trực tiếp ôm cánh tay của hắn, nặng nề hướng về người đã tấn công Bạch Thu đâm vào.

Chỉ có một tiếng kêu chói tai, sau đó là mùi máu tanh nồng nặc bao trùm toàn bộ căn nhà nhỏ bị phá hủy.

“Bạch Thu, mang tụi nhỏ đi.” Hạ Trường Phong không kiên trì được bao lâu nữa.

Bạch Thu nhặt một mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất đâm vào người vừa bị đâm khi hắn đang định đánh lén cậu, đâm quả cầu thủy tinh vào tay hắn, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Bạc Thu hại người, tuy sợ hãi nhưng nếu cậu không làm vậy thì máu- người đàn ông phẩn nộ kia sẽ làm tổn thương trưởng thôn nhỏ.

Cậu chỉ thoáng một cái, sau đó đem đứa nhỏ chẻ trở ở đằng sau, mở cửa bước ra ngoài.

Những người này còn muốn đuổi theo, nhưng đã bị Hạ Trường Phong khống chế hai người bị thương còn lại ba người, Hắc Lão Dương điên cuồng nói: "Tụi bây, giết thằng này trước, sau đó đi sau đó lại đi bắt cái thằng tiểu bạch kiểm kia cùng bọn nhỏ! "Họ đều là những nhân vật tàn nhẫn liếm máu bằng đầu dao. Biết rằng bọn nó không thể đi mà không chế phục người trước mặt này, bọn nó bắt đầu tay tàn nhẫn.

Bạch Thu chỉ nghe Hạ Trường Phong hét lên một tiếng. Trái tim Bạch Thu lệch đi một nhịp. Nhưng cậu không có cách nào quay đầu lại, bên người còn có sáu đứa nhỏ.

Cậu mang theo những đứa trẻ chạy ra ngoài, bọn nhỏ cũng không có chạy xa, trong huyện hầu hết người đều đi làm, trên đường cũng không có mấy người, cậu tranh thủ để bọn nhỏ ở trước tiệm may đi vào và nói, "Ông ơi, mấy đứa nhỏ này ngài giúp đỡ nhìn một chút. Bọn nó bị bọn buôn người bắt được. Con hiện tại phải báo cảnh, bất luận người đều không được mang đi, chờ cảnh sát đến."



Tiệm may cũng nghe nói gần đây trong huyện có mấy đứa trẻ bị mất, thấy Bạch Thu đã thở không ra hơ, trên người còn có vết máu, những đứa trẻ này cũng sợ mất hồn, lòng thương hại nổi lên nói: "Được rồi, cậu có thể yên tâm rằng bọn trẻ đang ở với tôi. "

Bạch Thu cúi đầu, muốn quay lại giúp Hạ Trường Phong nhưng đánh không được, quay lại thì chỉ thêm phiền, cố hết sức chạy đến đồn cảnh sát, bên tay đều là tiếng gió vèo vèo, hai chân chạy không còn cảm giác nữa.

Khi đến đồn cảnh sát, chạy nhanh đến nỗi hơi thở đau đớn: "Tôi muốn báo tội, bọn buôn người, muốn giết người... Anh trai tôi vẫn ở đó."

“Cái gì?” Đồn cảnh sát không lớn, gần đây có mấy cái báo cáo, người nhà mất đứa nhỏ vừa bị đuổi đi, bọn họ cũng bị dằn vặt không nhẹ, nhưng những người này đều rất xảo quyệt không có chút manh mối nào. Nghe nói có tung tích của bọn buôn người, cả người cảnh sát già và người cảnh sát nhỏ đều rất kích động.

Bạch Thu cùng bọn họ chạy tới.

Trực tiếp đạp cửa đi tới Hắc lão ngũ, đối phương khóa chặt cửa, mấy cảnh sát keo kiệt mở ra, đập vào mắt là một mngr máu tươi Hạ Trường Phong bị chém mấy nhát, toàn thân bê bết máu, ngoại trừ Hạ Trường Phong chỉ có ba người, không có người nào chết, không thấy được bóng dán của Hắc lão tam và một người khác.

Bạch Thu đột nhiên tái mặt, đi tới gặp Hạ Trường Phong trên người đầy máu: “Mau đưa anh ấy đến bệnh viện.” Lúc nói chuyện âm thanh phát run.

Hạ Trường Phong vô cùng đau đớn, mất máu ồ ạt khiến hai mắt trở nên trắng đen, nhìn thấy Bạch Thu khóc, anh muốn vươn tay lau nước mắt rồi lại đùa vài câu, nhưng lại không còn sức lực.

Vết thương của anh bj người dùng tay che, anh biết là thanh niên trí thức nhỏ của anh, mặc dù là anh bị thương nhưng thanh niên trí thức nhỏ lại không ngừng khóc: "Hạ Trường Phong, anh, anh sẽ không sao, anh là nam chính mà! "

Trước khi anh có thể hiểu được ý nghĩa của câu này, anh đã chìm vào bóng tối.

...

Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt căng thẳng của thanh niên trí thức nhỏ, miệng há hốc như đang nói gì đó, thanh niên trí thức nhỏ liền chạy đi, một lúc sau một bác sĩ mặc áo choàng trắng chạy tới, thính giác của anh cũng dần dần đã phục hồi.

Bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là thiếu máu cục bộ quá nhiều. Mấy ngày nay kiếm đồ ăn ngon, bồi bổ sớm đi. Rất nguy hiểm, nếu vào sâu hơn nửa tấc sẽ làm tổn thương nội tạng! "

Cổ họng khô khốc, Bạch Thu nói: "Cám ơn bác sĩ."

Sau khi tiễn bác sĩ đi, cậu nắm lấy tay Hạ Trường Phong, lúc trước lòng bàn tay anh còn nóng, nhưng bây giờ hơi lạnh, Bạch Thu muốn sưởi ấm cho anh, nói: "Không sao rồi, Hắc Lão Dương Anh và những người theo ông ta đã bị bắt, sáu đứa trẻ bị đưa về đồn. Đồn cảnh sát sẽ thông báo cho người nhà của chúng đến đón chúng." Bắt cóc trẻ em, chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

"Mấy giờ rồi."

“Bây giờ là bốn giờ chiều.” Bạch Thu nói, “Bác sĩ nói anh trước tiên không được ăn đồ ăn, nếu đói bụng, anh có muốn ăn kẹo không*? (*chổ này không hiểu lắm chém TvT)

Hạ Trường Phong nói: “Không ăn.” Thanh niên trí thức nhỏ nhà anh xem kẹo như bảo bối, nhưng lài đem người khác ăn hết rồi.

"Bác sĩ nói phải ba ngày nữa mới có thể xuất viện."

Hạ Trường Phong nhìn cậu: "Thanh toán viện phí chưa?"

Bạch Thu hơi cong khóe miệng nói: "Đã trả rồi, anh không phải lo lắng chuyện đó."

Hạ Trường Phong nói: "Cậu lấy đâu ra tiền?"

Bạch Thu nói: “Anh không cần phải để ý đến đâu.” Cậu thật sự là hết tiền, cậu đem bút máy yêu quý bán nhất.

Hạ Trường Phong lập tức đi tìm tiền trả cho Bạch Thu, nhưng vết thương vừa mới khâu đã chảy máu ngay khi vừa động đậy.

Bạch Thu nhanh chóng giữ chặt hắn nói: "Đừng nhúc nhích."

Một lúc sau, người ở đồn cảnh sát nghe nói anh tỉnh lại tới tra hỏi, Bạch Thu sợ bọn họ quấy rầy Hạ Trường Phong, liền đi ra ngoài nói vài câu.

Phòng bệnh có năm giường, bốn giường đều có người, nhìn thấy Bạch Thu rời đi, đối với Hạ Trường Phong nói: "Hai anh em các cậu tình cảm thật tốt, cậu sinh bệnh nhóc đấy vẫn luôn bận trước bận sau."

“Vậy sao.” Hạ Trường Phong nghe người ta khen Bạch Thu còn vui hơn là khen mình.

Bệnh nhân cùng phòng nghe nói bắt được bọn buôn người suýt chút nữa giết chết bọn họ, liền nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có chuyện gì cũng đều xông lên trước, ngươi chỉ có một mạng."

"Những người đó còn chưa tới thăm, dù sao ngươi cứu con bọn họ mà bị thương, thật là thất vọng!"

"Đúng vậy."

Hạ Trường Phong nói: “Không sao.” Anh dừng lại nói, “Tôi cứu người không phải vì báo ơn, mà là vì lương tâm.”

Bạch Thu vừa nói xong, liền đi vào, hiển nhiên nghe được lời nói cảu Hạ Trường Phong, khóe miệng hơi hơi câu lên: "Đúng vậy, anh là Lôi Phong!"

Hạ Trường Phong nói: "Cảnh sát đi rồi?"

"Đã đi rồi."

Hạ Trường Phong hướng về phía Bạch Thu ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Đừng nói cho ba mẹ tôi biết.” Bọn họ đã già rồi, nói cho bọn họ biết lại khiến họ thêm lo lắng mà thôi.

Bạch Thu nói: "Được."

Hạ Trường Phong nhìn thấy Bạch Thu ngoan ngoãn. Trái tim đập loạn mấy lần, không biết có phải do mình mất máu quá nhiều hay không mà chr cảm thấy Bạch Thu như một ngôi sao đang tỏa sáng rất đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương