Hạ Trường Phong cau mày, đi qua nói với Bạch Thu: "Cậu theo tôi qua đây xử lý vết thương một chút."
Anh Tống vừa nghe nói Bạch Thu bị thương, vội vàng chạy tới nói: "Trời ơi, làm sao bị thương tới mức như thế này cậu cũng không kêu một tiếng.
Nhanh đi đi!"
Bạch Thu lại có chút không tình nguyện, cậu đối với Hạ Trường Phong vẫn có chút tình cảm phức tạp chưa tiêu tán, mặc dù không hơn một đời yêu mãnh liệt, nhưng là giờ cậu căn bản không muốn cùng anh ta dính líu lại một chổ.
"Không cần đâu." Bạch Thu nói: "Em là vì quốc gia cống hiến, không thể lười biếng!" Cậu nói ngôn từ chính nghĩa.
Làm cho bên cạnh anh Tống cũng sững sờ, thật sâu sắc cảm thấy người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, cậu là thanh niên trí thức trắng nhất còn trông gầy yếu, lại có dạng phẩm cách đáng kính nể này.
Thật ra Bạch Thu đang cố gắn gượng chống đỡ, bị mặt trời phơi muốn bốc cháy, trên tay đau đến không còn cảm giác.
Cậu biết rất nhiều người đều trông ngóng cậu không tốt.
Ở kiếp trước thân thể của cậu yếu, làm một chút là làm tới bất tỉnh, vừa xuống đã bị người khác âm dương quái khí nói cậu là thiếu gia rất biết diễn xuất, gây nên bất mãn với tất cả mọi người.
Nói trắng ra những người kia so với cậu chưa chắc đã làm nhiều, họ chỉ là đem lười biếng oan ức đều trúc ở trên người cậu, thuận tiện dấu đi hành vi lười biến của mình.
Lần này cậu "Vết thương nhẹ không hạ hỏa tuyến!" Nhưng thân thể thực sự là không còn dùng được, thật đau quá đi.
Hạ Trường Phong lại để ý đến cái khác, anh có cha là thôn trưởng, người lại chính trực, nhưng không biết làm sao cậu thanh niên trí thức này vẫn luôn đối với anh tràn ngập nhàn nhạt kháng cự, nói: "Đi theo tôi." Mang ý không cho cự tuyệt.
Nhóm thanh niên trí thức không hiểu sao cũng có chút sợ Hạ Trường Phong, phụ họa nói: "Bạch Thu cậu mau đi đi, nơi này có chúng tôi rồi!"
"Đúng đấy, chính là..."
Bọn họ đi bên cạnh giếng, đem nước giếng rửa miệng vết thương của cậu.
Bạch Thu tay chảy máu lộ ra mười phần nghiêm trọng, chung quanh thím làm công đều lên đến hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Trường Phong nói: "Đào bắp." Sau đó nhìn quanh một cái, gọi Xuyên Tử đến nói: "Đi vào trong nhà kho lấy năm cái bao tay!"
"Dạ." Xuyên Tử trả lời giòn tan, sau đó liền chạy đi.
Hạ Trường Phong giữ chặt đầu ngón tay của cậu, nói: "Nước có chút lạnh." Nói xong trực tiếp rót lên.
Dù là Bạch Thu có chuẩn bị tâm lý trước đó cũng bị nước lạnh đụng vào vết thương đau giật mình, vô ý thức vừa muốn đem tay rút trở về.
Bị Hạ Trường Phong một mực nắm chặc, không thể động đậy!
Hạ Trường Phong nắm lấy tay cậu, bàn tay trắng trẻo non nớt còn rất mềm mại, ngón tay một chút vết chai cũng không có, quả thật chưa hề làm qua việc như thế này, ngoài miệng nói: "Đừng tránh, không đem tro trong vết thương lao sạch, tương lai có thể bị sinh mủ!"
Sau đó lại rửa mấy lần, Hạ Trường Phong thân cao chừng 1m85, Bạch Thu ở trước mặt anh vừa vặn thấp hơn một cái đầu.
Trong lúc mỗi lần cọ rửa vết thương anh đều có thể nhìn thấy lông mi Bạch Thu nhẹ nhàng run rẩy.
Trông rất đáng thương.
Hạ Trường Phong nói: "Cậu chờ một lúc chuyến bắp đến, chờ tay tốt lại làm." Trong làng không nuôi người rảnh rỗi.
Chỉ cần không phải không xuống nổi giường đều phải làm việc.
Bạch Thu ừ một tiếng.
Hạ Trường Phong buồn bực sờ sờ mũi, anh từ nhỏ đến lớn nhân duyên một mực rất tốt.
Làm sao cái cậu thanh niên trí thức này đối với anh lại không quá thân thiết?
Một lát sau Xuyên Tử chạy tới nói: "Anh Phong, găng tay lấy được." Đây chính là vật tư trọng yếu, hắn nhìn đều nóng mắt.
Hạ Trường Phong nói: "Cậu giao cho anh Tống phát cho thanh niên trí thức trong sở, nói là năm cái bao tay này hỗ trợ cho bọn hắn làm việc dùng, chú ý an toàn."
"Vâng." Xuyên Tử chạy đi.
Ngay lúc này, cùng bọn hắn đi vào có nữ thanh niên trí thức Lưu Phương Viên cũng ngạc nhiên tới, nói: "Bạch Thu, cậu làm sao lại ở đây?" Sau đó còn len lén nhìn Hạ Trường Phong vài lần.
Các nàng loại nữ thanh niên trí thức theo chủ nghĩa lãng mạn hôm qua đều không ngủ được bắt đầu bàn luận về Hạ Trường Phong, mười người có chính người thích anh.
Bạch Thu nói: "Tôi bị thương nhẹ, tiểu thôn trưởng gọi tôi tới xử lý vết thương một chút."
Hạ Trường Phong hơi nhíu mày lại, anh là con trai của thôn trưởng trong làng đều gọi anh như vậy.
Nhưng mà Bạch Thu hôm qua mới đến, cậu làm sao biết mình ở trong thôn gọi đùa như thế?
Lưu Phương Viên không có quan tâm nhìn qua một chút miệng vết thương của cậu, đầy mắt sùng bái cùng cảm kích nói: "Anh Trường Phong, anh thật là lương thiện."
Hạ Trường Phong có chút nhíu mày một cái, không hiểu phong tình nói: "Không cho phép lười biếng, nhanh đi làm việc."
Bạch Thu nhìn mặt Lưu Phương Viên từ đỏ chuyển xanh, cái gì gọi là thẳng nam sắt thép Bạch Thu xem như nhìn thấy.
Lưu Phương Viên là một cô gái xinh đẹp rõ ràng đối với anh có ý tứ, anh lại có thể như vậy không hiểu phong tình một câu đem đuổi người ta, xem ra ở kiếp trước cậu làm thiêu thân lao đầu vào lửa chết thật không oan mà!
Sau khi Lưu Phương Viên đi, Hạ Trường Phong đã nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thu như có điều suy nghĩ.
Anh nổi lên mấy phần tò mò: "Thế nào, cậu thích cô ta?" Đều là trẻ ranh to xác, trong đầu có chút chuyện nam nữ cũng bình thường.
Hạ Trường Phong lại khác người, anh ở cái tuổi này chính là không tìm đối tượng còn gây họa, bên ngoài thôn nữ đều có mấy nhà để bà mối tới tìm không cần lễ hỏi cũng được, nhưng trong nhà anh lại không hé miệng!
Bạch Thu nói: "Tôi không thích cô ta."
"Ồ." Hạ Trường Phong nói.
Bạch Thu nói: "Cám ơn anh, vậy tôi trở về làm việc."
"Đi thôi."
...
Bạch Thu một mực giúp đỡ vận chuyển bắp tới, đến trưa bả vai siết ra hai đầu huyết ấn đau không chịu được, cậu mặc dù làm không nhiều, nhưng trong thôn người có mắt đều có thể nhìn ra cậu liều mạng làm, không có lười biếng.
So với những người dáng dấp khỏe mạnh lại kéo dài công việc làm việc cậu không biết tốt hơn bao nhiêu.
Mọi người biết thanh niên trí thức chưa từng làm việc, trong thôn cũng không có trông cậy vào bọn họ có thể làm tốt sức lao động, nhưng hết sức cùng không tận lực vẫn nhìn ra.
Dân làng bên cạnh ấn tượng đối Bạch Thu vừa vặn rất tốt, còn chủ động giúp cậu cộng một điểm.
Bạch Thu nói cảm ơn.
Vị dân làng kia có chút ngượi ngùng: "Này, cậu cái nhóc con chính là khách khí, cảm ơn cái gì! Làm không nổi nữa thì phải nói, đừng để mệt chết!" Thế nào càng nhìn Bạch Thu lại thấy cậu rất tốt, không giống khác thanh niên trí thức vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá.
Đều là làm việc tập thể, càng là người thực sự, các dân làng ngược lại là đau lòng bọn họ chịu khổ, mà bọn họ ngược lại là con hàng lười biếng, mấy đứa trẻ ranh to xác làm cũng không bằng người trong thôn, cũng không chê e lệ!
Nhóm thanh niên trí thức lười biếng căn bản không biết, chút tâm tư kia của bọn họ đã sớm bị dân làng cùng đội trưởng đặt ở trong mắt, về sau thiếu không được thêm luyện bọn hắn.
Không đầy một lát, ăn cơm.
Nông thôn thường chỉ ăn hai bữa, giữa trưa làm cơm tập thể, hô quả cà trộn lẫn quen tương, hạt cao lương cơm.
Trọn vẹn hai nồi lớn.
Lúc nhắc đến, nghe tiếng bụng kêu gọi ục ục.
Bọn hắn đi qua mua cơm mỗi người hai muôi, không đến hai lượng, khỏi phải nói là vừa làm xong việc đừng nói đại nam nhân đến tiểu cô nương cũng không đủ ăn.
Nhưng nhiều người cơm ít, dù sao trong thôn cho cứ như vậy nhiều, nếu là không đủ còn có thể tự mình thêm điểm tiểu táo.
Nhìn rất nhiều người đều lại từ trong nhà cầm đồ ăn, còn có đổi đồ ăn cho nhau.
Nhưng thanh niên trí thức liền chỉ vào giữa trưa một trận này đâu, bọn hắn cm ít, ngày bình thường đều phải tốn tại trên lưỡi đao, sẽ không cho bọn họ cơ hội ăn uống thả cửa.
Bạch Thu cũng được chia hai muôi, bắt đầu ăn.
Hạt cao lương cơm nghe hương thô ráp giống như là nấu chưa chín, nhưng cậu đang đói cũng không để ý nhiều tới như vậy, từng ngụm từng ngụm ăn.
Mắt thấy mặt trời lên cao, thôn trưởng để bọn họ về nhà nghỉ hai giờ buổi chiều lại đến làm tiếp.
Tâm tình nhóm thanh niên trí thức nghe vậy cũng rất vui sướng, không nghĩ tới bên này quản lý rất rộng rãi.
Nhóm thanh niên trí thức kết bạn cùng nhau đi.
Kết quả trên đường lại nhìn thấy nữ chính trong nguyên tác Tả Doanh Doanh, cô ta năm nay cũng mới mười tám tuổi tóc vàng như nến.
Thân thể phát dục cũng không tốt lắm, nhìn không ra được dáng vẻ nữ cường của đời trước.
Nhưng lúc cô ta trông thấy Bạch Thu, trong mắt hiện lên ác ý, lại bị Bạch Thu mẫn cảm bắt được.
Chung quanh Trần Thông bọn họ bắt đầu ồn ào: "Ây, anh Tống, đây là ai?"
"Chị dâu chứ sao."
Anh Tống bị náo một hồi mặt đỏ chót.
Nói: "Bớt nói nhảm."
Hắn cùng Tả Doanh Doanh cùng một chổ yêu đương chuyện này toàn thôn đều biết, Tả Doanh Doanh trong nhà gánh vác lớn.
Trong nhà năm chị em cô ta xếp thứ ba cũng không được yêu thương, cha mẹ cô ta vừa lười vừa háu ăn, vừa gian vừa láu cá không biết làm người, trong thôn hiểu rõ đều không muốn cùng nhà cô ta kết thân.
Nhưng cô ta có thể tìm tới anh Tống vẫn là rất tốt, trước một trận nghe nói muốn khôi phục công nông binh trường học, trong huyện tiểu học thiếu người, có khả năng chọn từ bên trong nhóm thanh niên trí thức.
Nhà họ Tả liền cuống lên, muốn đem chuyện của hai người nhanh chống định xuống.
Anh Tống cùng Tả Doanh Doanh qua chuyện này mặc dù không có đính hôn, thế nhưng quá rõ ràng, chỗ những thanh niên trí thức đều biết cảm giác qua năm có thể kết hôn.
Nhưng bình thường hai người còn lén lút, làm sao hiện tại còn quang minh chính đại đi cùng, mọi người đều tưởng rằng chuyện tốt gần.
Anh Tống buổi sáng làm việc cũng mệt mỏi, vốn định trở về nghỉ ngơi một chút, nhưng trông thấy bạn gái nhỏ đến vội vàng đi qua.
Bạch Thu trở lại trong trung tâm thanh niên trí thức, đối với ánh mắt vừa rồi của Tả Doanh Doanh rất là để ý, cậu vừa đến nơi này, còn chưa có cùng Tả Doanh Doanh trở mặt, ánh mắt đối phương rõ ràng có vấn đề.
Nếu cậu có thể sống lại vậy cô ta có phải cũng sống lại?
Vừa nhìn thấy Tả Doanh Doanh lại nhớ lại chuyện ở kiếp trước, cậu chưa từng làm chuyện xấu, nhưng lại bị Tả Doanh Doanh về sau làm lộ ra ánh sáng xu hướng tính dục của cậu, dẫn dắt mọi người đối phó cậu.
Cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Nếu cả đời này cô ta còn muốn xem cậu như mì mặc người vắt thì sai rồi.
So với Tả Doanh Doanh, cậu hoàn cảnh ác liệt hơn, cậu là người bên ngoài đến ở đây không có căn cơ, nếu thật là cùng người trong thôn xuất hiện mâu thuẫn, mọi người khẳng định hướng về cô ta không hướng về mình, cậu không thể ngồi chờ chết.
Trần Thông nhìn xem anh Tống cùng Tả Doanh Doanh đi với nhau mà ao ước quá trời, quay đầu muốn cùng Bạch Thu nói chuyện, nhưng vừa quay đầu lại lại trông thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, nói: "Nhóc không có chuyện gì chứ?"
Bạch Thu bừng tỉnh, nói: "Không có việc gì." Cậu nháy nháy mắt, khôi phục như thường.
Nếu Tả Doanh Doanh muốn đúng như cậu nghĩ, kỳ thật cũng tốt, Tả Doanh Doanh trong nhà có gánh vác, cô ta cũng không có cùng Hạ Trường Phong cùng một chỗ.
Nói như vậy, hai người bọn họ lợi thế rất ngang bằng.
Ở kiếp trước cậu không có phòng bị, một đời này tuyệt không thể để cô ta đạt được mục đích, không phải là tích lũy danh tiếng sao, cậu cũng có thể!
Trần Thông nhìn Bạch Thu đúng thật là không có chuyện, tiếp tục ao ước: "Tôi cũng không biết lúc nào có thể trở về thành phố.
Kỳ thật giống anh Tống tìm đối tượng như thế, khi trở về nhà ôm một bé con béo tròn, lúc đó cha mẹ lại càng vui vẻ."
Có nàng dâu ôm còn có thể thiếu chịu điểm mệt mỏi, ai mà không nguyện ý.
Bạch Thu nói: "Ừm, anh cũng có thể mà, hôm nay đi múc nước cái cô bé kia đối với anh cũng không tệ." Nói chính là Hoàng Hiểu Yến, sau này là vợ cậu ta.
Trần Thông nói: "Ai thế mà nghĩ không ra, tìm cô ấy! Tên cô ấy còn có bốn người anh, tính thêm cha Hiểu Yến chính là năm người cha vợ!" Nói gần nói xa còn lộ ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Bạch Thu:...! Nửa ngày không nói nên lời, thật buồn rầu cho tương lai thay cậu ta.
Một lát sau anh Tống đã trở lại, lúc đi gặp ai cũng cười một cái, nhưng trở về lại một gương mặt đầy đau khổ.
Mọi người đều cùng một chỗ cùng ăn cùng ở, ngày bình thường cũng không có gì giải trí.
Đều nghĩ lại gần Bát Quái một chút con mắt đều sáng sáng: "Tả Doanh Doanh nói gì với anh rồi?"
"Có phải là muốn lễ hỏi không?"
"Nếu không anh sai người mua cái đồng hồ đeo tay Thượng Hải đi."
Tống Ca nói: "Cô ấy muốn cùng tôi chia tay."
Một câu vừa dứt tất cả mọi người kinh ngạc, cái này thế nào có thể đâu, hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, mắt thấy đều muốn kết hôn rồi?
Hơn nữa Tả Doanh Doanh là loại gia đình có điều kiện gì ai cũng biết, cũng không phải quá dễ tìm đối tượng.
Có thể tìm được anh Tống tốt như vậy tiềm lực còn có cái gì không muốn thỏa mãn?
Người ở đây đại khái hiểu rõ chuyện ra sao cũng chỉ có mình Bạch Thu.
Tả Doanh Doanh sống lại!
...
Giờ phút này Tả Doanh Doanh chủ động tìm tới Hạ Trường Phong, Hạ Trường Phong đang cùng Xuyên Tử, Nhị Ngưu bọn hắn ngồi tại bờ sông nằm ở nơi đó phơi nắng.
Tả Doanh Doanh nói: "Anh Trường Phong, em có lời muốn nói với anh.".
Nhị Ngưu cùng Xuyên Tử con mắt bóng lưỡng tất cả đều là muốn xem Bát Quái.
Hạ Trường Phong lười biếng nói: "Nói đi." Luồng gió mát thổi qua trên bờ sông làm khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Tả Doanh Doanh nhìn đến mê say, chỗ này rất thích hợp nói chuyện yêu đương, chính là Hạ Trường Phong có chút không hiểu phong tình.
Tả Doanh Doanh rất có vài phần cảm giác của thiếu nữ hờn dỗi, nói: "Anh Trường Phong, em có thể xin một ít thời gian dể nói chuyện được không?" Cái này ngữ điệu nũng nịu của nữ nhân chưa từng thấy Nhị Ngưu cùng Xuyên Tử hai người nụ cười đều có chút hắc hắc hắc.
Hạ Trường Phong nói: "Không rảnh."
Tả Doanh Doanh có chút ủy khuất nói: "Anh Trường Phong, em cùng anh Tống tách ra."
"Ừ."
Tả Doanh Doanh:...
Cô ta đang không biết nói cái gì, lúc này bên cạnh Nhị Ngưu giải vây cho cô ta nói: "Chuyện này là sao vậy?"
Tả Doanh Doanh nói: "Chính là nói chuyện vài câu anh ấy lại muốn cùng tôi chia tay." Dù sao Tống Tri Thanh là cái người thành thật, chia tay cũng sẽ không nói loạn lời nói, lúc này cô ta đang dội nước bẩn lên người hắn.
Hạ Trường Phong nhìn nhóm tiểu tùy tùng ánh mắt chế nhạo có chút khó chịu, anh Hạ Trường Phong đi phải đang ngồi phải thẳng, Tả Doanh Doanh lời này là ý gì, không biết còn tưởng rằng anh ở bên trong tác động đây này, nói: "Chia thì tìm tôi làm gì chứ?"
"Anh Trường Phong..."
Hạ Trường Phong đánh gãy cô ta nói: "Không có việc gì thì cô về thôn đi, tôi ngủ một lát." Sau đó nheo mắt lại làm bộ đi ngủ.
Đây chính là hạ lệnh đuổi khách, Tả Doanh Doanh da mặt có dày cũng không tiện ở lại nơi này, lưu luyến không rời rời đi nơi này.
Người vừa đi bọn Xuyên Tử cùng Nhị Ngưu vỗ mông ngựa đi qua: "Được nha, anh Phong, mị lực quá lớn."
Hạ Trường Phong ở trong thôn rất được người thích chuyện này cũng không phải bí mật, trong làng nam sinh đố kị đều đố kị không đến.
Xuyên Tử nói: "Anh Phong, số tuổi anh cũng không nhỏ, nên tìm đối tượng, anh muốn tìm dạng người như thế nào?"
Nhị Ngưu cũng lại gần.
Hạ Trường Phong mở mắt ra nói: "Muốn tìm người trắng trẻo, mềm mại, biết nghe lời, dễ ôm." Nói mãi, trong lòng ngược lại là xuất hiện một người, cậu nhóc thanh niên trí thức kia nếu là nữ tốt bao nhiêu, anh nhất định sẽ theo đuổi!
------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook