Cuối phim, thái tử kế vị, nước Cảnh đánh thắng nước Thanh.

Cả nước tổ chức tiệc mừng, tất cả thần dân đều vì tân quốc quân và Trần Diệu Chung mà vui mừng reo hò, bên cạnh đó cũng không quên phỉ nhổ tên phản bội quốc gia – Trần Mộ Ải.

Dưới làn nắng mặt trời dịu nhẹ, Trần Diệu Chung đang nằm ngủ trên ghế, trong mộng, ông thấy được Trần Mộ Ải khi còn rất nhỏ tuổi, ông nghe được khi ấy ông đã nói với Trần Mộ Ải rằng, “Đây là vũ khí của ngươi, sau này, ngươi sẽ trở thành một tướng quân, hãy cầm nó để bảo vệ quốc gia của mình.”
Trần Mộ Ải nhìn trường thương trong tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Trần Diệu Chung xoa đầu chàng, vẻ mày vô cùng dịu dàng.
Lúc này, bộ phim lại vang lên đoạn đối thoại của Trần Mộ Ải với cố quốc quân.
“Lần đi này cực kỳ hung hiểm, có lẽ ngươi sẽ chết ở địch quốc, ngươi có muốn ta chuyển lời gì đến phụ thân ngươi hay không?”
Thiếu niên trầm mặc thật lâu, cuối cùng bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Hãy nói với ông ấy, thần chưa bao giờ hận ông ấy, thần vì ông ấy mà kiêu ngạo.”
Kế đó, màn hình cũng bắt đầu chuyển sang màu đen kịt.
Giờ phút này đây, rất nhiều người xem đều nghẹn ngào rơi nước mắt, thậm chí có một số người xem vì tâm tình dễ xúc động nên cũng bắt đầu cất tiếng khóc thút thít.

Cuối phim, ca khúc chủ đề lại vang lên, danh sách diễn viên xuất hiện, ánh đèn trong rạp chiếu phim cũng dần dần sáng lên, dù vậy nhưng người xem vẫn không hề rời đi.

Thậm chí còn có cô gái bất mãn hỏi bạn trai mình, “Vậy là Trần Mộ Ải đã chết rồi sao? Không phải rất lợi hại sao? Không chết được không?”

Bạn trai thở dài.
Cô gái vừa khóc nức nở vừa nói, “Cho dù đã chết, nhưng tốt xấu gì cũng nên có người nào đó ra mặt đính chính đi chứ? Sao lại như thế này? Người đã chết mà còn phải mang ô danh trên người.”
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu đang ngồi bên cạnh, Quý Khinh Chu đã khóc đến mức hai mắt đỏ bừng.

Thật ra anh cũng thổn thức vấn đề này lắm, chuyện anh hùng hy sinh này luôn khiến con người thổn thức, đặc biệt là khi anh hùng vẫn là thiếu niên, tận trung với nước, nhưng cả đời lại phải mang ô danh trên người, sau khi chết cũng không được thanh minh, sửa lại án.
Sở Thành ngồi cùng Quý Khinh Chu một hồi, thẳng đến khi người người đều đi hết rồi, anh mới cùng Quý Khinh Chu đi ra khỏi rạp chiếu phim.
“Đạo diễn Khang thật lợi hại.” Quý Khinh Chu cảm thán, “Công đạo cốt truyện rất rõ ràng, góc quay cũng rất đẹp, rất nhiều lần em đều kinh sợ trước các cảnh quay trong phim, thậm chí còn cảm giác như không thể tin được, kiểu như không ngờ em lại có thể diễn nhập tâm như thế.”
“Bản thân em mỗi khi diễn đều rất nhập tâm rồi, bằng không cũng sẽ không có nhiều đạo diễn thích em như vậy, nhưng đúng là đạo diễn Khang rất lợi hại.” Sở Thành cảm thán.
“Trần Mộ Ải thật chẳng dễ dàng,” Quý Khinh Chu quay đầu nhìn anh, “Tất cả mọi chuyện đều được cậu chàng tính toán trong lòng, mỗi một bước đi đều vô cùng ổn định và kiên cường.

Cậu ấy đúng là “tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương”.

Bởi vì cậu chàng quá biết lẽ phải, cho nên mới càng nhuốm đượm bi thương.

Thế nhưng cậu lại không hề cảm thấy bi thương, cậu vẫn rất hài lòng với cuộc sống này, cho dù có cơ hội chọn lại một lần nữa, nhất định cậu cũng sẽ lựa chọn một cuộc sống như vậy.”
“Anh biết.” Sở Thành nói, “Những người như Trần Mộ Ải đều có một số phận như vậy.”
*Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương: Tình sâu đậm thường chẳng dài lâu, Thông minh quá ắt sẽ chịu tổn thương

Quý Khinh Chu vẫn có chút khó chịu trong lòng, Sở Thành ôm cậu, dỗ cậu một hồi lâu, rốt cuộc cũng khiến cậu bật cười, không còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương từ bộ phim do chính cậu đóng nữa.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đi ăn cơm, trong lúc chờ món lên, hai người lại xem đánh giá bộ phim《Minh Ám》 trên mạng.

Khang Nhất Thành là một đạo diễn lớn nổi danh, vì vậy trước khi xem phim, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị trước tâm lý rằng có thể bộ phim này sẽ vô cùng xuất sắc, cho nên so với việc kinh ngạc vì kịch bản và màn ảnh mà Khang Nhất Thành mang lại, điều khiến người xem chấn động và khắc sâu vào ký ức nhất chính là nhân vật Trần Mộ Ải do Quý Khinh Chu đảm nhận.
“Hu hu hu hu hu, tôi khóc chết mất, tôi khóc nhiều đến mức hai mắt muốn nhòe đi luôn rồi, Trần Mộ Ải thật khiến người ta đau lòng quá đi, tôi thật sự rất thích chàng thiếu niên này á.”
“Ầy, xem xong cảm thấy tâm tình nặng nề quá, đôi cha con này thật khiến người ta thổn thức mà, cả cha lẫn con đều là trung thần, đều là anh hùng, thế mà lại có một kết cục sinh tử cách biệt như vậy.”
“Tôi nói chứ Quý Khinh Chu bùng nổ nổi tiếng rồi đó, về sau ai mà nói với tôi Quý Khinh Chu dựa vào gương mặt để kiếm cơm, xem xem tôi có đánh chết người đó hay không, diễn quá hay luôn đó biết không, hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao đạo diễn Khang lại chọn cậu ấy, thật sự là quá xuất sắc, từ hình tượng nhân vật cho đến kỹ thuật diễn xuất, quả thật vô cùng hoàn mỹ, tôi thật sự không nghĩ ra được cái tên thứ hai nào có thể diễn tốt được vai Trần Mộ Ải như cậu ấy.”
“Trần Mộ Ải chính là Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu chính là Trần Mộ Ải.

Tuổi còn trẻ mang đậm khí chất thiếu niên, gương mặt tuấn tú, sạch sẽ, tâm tư trầm ổn, ở cuối phim có một cảnh chết trên lưng ngựa, đây là một cảnh phải vừa toát lên vẻ đẹp nhân vật vừa phải bộc lộ tâm tính kiên cường điển hình đó, nếu đổi thành một người không được dễ nhìn cho lắm, có khi tôi sẽ không khóc lớn tiếng như vậy đâu, bởi vì Trần Mộ Ải quá tốt, vừa nhìn đã biết sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp, cho nên khi cậu chàng chết đi mới càng khiến người xem khó chịu hơn á.”
“Tôi hoàn toàn có thể hiểu được lý do vì sao đạo diễn Khang lại chọn Quý Khinh Chu, ánh mắt vừa sạch sẽ mà cũng vừa có giàu tình cảm, vì vậy nên đạo diễn Khang mới luôn chèn thêm vào rất nhiều cảnh đặc tả ánh mắt của cậu ấy, mỗi một cảnh quay đều là mỗi một cảm xúc khác nhau, mỗi lần xem đến mấy cảnh đó tôi đều vô thức đắm chìm vào cảm xúc của cậu ấy, thật sự là quá có sức cuốn hút.”
Hầu hết các dân cư mạng, thậm chí ngay cả những nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp cũng đều đồng loạt cảm thán: Quý Khinh Chu đã dùng ưu điểm ngoại hình và kỹ năng diễn xuất xuất sắc, vô cùng có sức hút của chính cậu, để khiến người xem lạc vào thế giới của phim điện ảnh, cảm nhận được lòng trung hiếu của vị tướng quân trẻ tuổi, hiểu được khái niệm về gia quốc thiên hạ, trong bóng đêm xuất hiện một vầng ánh sáng, Quý Khinh Chu chính là linh hồn của cả bộ phim《Minh Ám》 , nếu nói bộ phim này xuất sắc, nhất định Quý Khinh Chu sẽ là tia sáng xuất sắc nhất bên trong bộ phim đó.
Quý Khinh Chu nhìn hàng loạt bài đăng bình luận khen ngợi trên mạng, tâm tình không khỏi nhẹ nhàng hơn, fans Quý Khinh Chu lại rất vui vẻ mua rất nhiều vé xem phim chuẩn bị đi xem tiếp lần hai lần ba, thậm chí còn có fan weibo thẳng thắn bao hết các vé xem phim bắt đầu tiến hành rút thăm trúng thưởng, tất cả đều một lòng hy vọng rằng sẽ càng có nhiều người biết đến kỹ thuật diễn xuất xuất sắc của cậu hơn.
《Minh Ám》bùng nổ danh tiếng, trước giờ kỹ thuật diễn xuất của Quý Khinh Chu chưa từng được ai khẳng định, rất nhiều đạo diễn đều không hề chú ý đến cậu, thế nhưng lúc này đây cuối cùng bọn họ cũng nhận ra được, trong hai năm này, giới giải trí bắt đầu xuất hiện một diễn viên có diễn xuất vô cùng có hồn, sau khi xem điện ảnh xong, bọn họ càng khẳng định chắc nịch điều này hơn.

Bắt đầu có một vài đạo diễn cảm thấy hứng thú với Quý Khinh Chu, thậm chí còn thẳng thắn liên hệ với Chu Thành Phong, gửi kịch bản qua, hy vọng Quý Khinh Chu có thể tới thử kính phim điện ảnh của bọn họ.

Chu Thành Phong kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, vừa thân thiện vừa nói ngọt với đối phương xong, sau đó liền bắt đầu tiến hành chọn lựa, gửi những bộ kịch bản thích hợp qua mail cho Quý Khinh Chu.
《Minh Ám》nổi lên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định bộ phim này sẽ được đề xuất trong các giải Kim Quế năm nay, khi đó chắc chắn Quý Khinh Chu cũng sẽ được đề danh, thậm chí còn có khả năng vô cùng cao là sẽ lấy được thưởng.

Cho nên tháng 1 vừa đến, giải thưởng Kim Quế bắt đầu công bố danh sách đề cử của các hạng mục, khi mọi người nhìn thấy trong danh sách đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất có Quý Khinh Chu của《Minh Ám》, tất cả đều cảm thấy âu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng điều khiến mọi người đồng loạt cảm thấy khiếp sợ nhất chính là, trong danh sách đề cử của nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Quế lần này, ngoại trừ Quý Khinh Chu được đề cử với vai diễn Trần Mộ Ải của《Minh Ám》ra, cậu còn được đề cử với vai Dương Mẫn của《Tại Nhân Gian》.
Với độ tuổi này của cậu mà đã được đề cử đến hai vai diễn, điều này không thể không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng bởi vì nhân vật Trần Mộ Ải được biểu diễn vô cùng xuất sắc, nên hầu hết mọi người đều đã biết được kỹ thuật diễn xuất của cậu, vì vậy tất cả đều không nói được gì, chỉ có thể cảm thán, trước kia khi cậu chưa được nổi tiếng, khi cậu vẫn đang trên đà cố gắng, vì những người khác nổi bật hơn nên dẫn đến người xem đều xem nhẹ kỹ thuật diễn xuất của cậu, thẳng đến khi cậu được đề cử hai vai nam chính trong giải Kim Quế rồi, lúc này mọi người mới ý thức được, thật ra kỹ thuật diễn xuất của cậu còn lợi hại hơn cả độ nổi tiếng của cậu nữa cơ.
Quý Khinh Chu có chút khẩn trương, ngoài cậu ra, các fans của cậu cũng rất khẩn trương, được đề cử hai vai nam chính xuất sắc, hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng nhiều.

Sở Thành nghe Quý Khinh Chu không ngừng phân tích ưu và khuyết điểm của hai nhân vật Dương Mẫn và Trần Mộ Ải, sau đó còn nghe cậu lẩm bẩm kết luận “Có lẽ Trần Mộ Ải sẽ có khả năng hơn, nhân vật này có sức thu hút hơn, diễn xuất cũng tốt hơn một chút, hẳn là Trần Mộ Ải”, nghe đến đây Sở Thành liền bất đắc dĩ thở dài, anh chưa từng thấy Quý Khinh Chu khẩn trương như bây giờ.
“Em thả lỏng chút đi, đây là lần đầu tiên em được đề cử vào hạng mục này, thật tốt khi có thể được đề cử đến hai nhân vật, anh xem trên mạng nói, xác suất em lấy được thưởng rất cao, vậy nên em đừng lo lắng quá.”
“Em cũng không muốn căng thẳng như vậy đâu, thế nhưng em lại không nhịn được.” Quý Khinh Chu nhìn anh, “Anh không hiểu được đâu, em đặt niềm hy vọng rất lớn vào《Minh Ám》 , ngoài《Chá Cô Thiên》ra, đây là bộ kịch bản mà em thích nhất trong mấy năm gần đây, hơn nữa còn là đạo diễn Khang làm đạo diễn nữa, nếu nhân vật này không lấy được thưởng, em cảm thấy có lẽ sau này em cũng sẽ không lấy được thưởng nữa đâu.”
“Không đâu, em chỉ mới diễn xuất được mấy năm thôi, em nhìn danh sách những người đạt giải những năm trước xem, toàn là những người ba mươi mấy, hơn bốn mươi tuổi mới lấy được thưởng.”
“Thế nhưng cũng có một số diễn viên vừa mới ra nghề đã lấy được thưởng, nhưng dần dà về sau không lấy được thưởng nữa, thậm chí còn bị rớt khỏi danh sách đề cử.”
Sở Thành thở dài, anh hôn cậu một cái, “Cục cưng à, tin anh đi, em không giống với mấy diễn viên đó đâu, em lo lắng thái quá rồi.”
“Nhưng làm sao em có thể không lo lắng được đây?” Quý Khinh Chu thành thật đặt câu hỏi.
“Hay là chúng ta xem một bộ phim thư giãn tinh thần đi?”
“Ừm.” Quý Khinh Chu đồng ý.

Sở Thành mở máy chiếu lên, tùy tiện chọn một bộ phim điện ảnh, sau đó lên giường cùng Quý Khinh Chu xem phim, thế nhưng xem chưa được năm phút, Quý Khinh Chu đã bắt đầu cất tiếng bình luận, “Biểu cảm của anh ta không đúng, lộ liễu quá đi, phải tinh tế hơn một chút, nông nổi thế này, chẳng lẽ đạo diễn không bắt anh ta quay lại sao? Hay đây chính là hiệu quả mà đạo diễn mong muốn? Nhưng dù vậy cũng không đúng, đạo diễn bộ phim này là ai? Chúng ta tua lại xem thử là ai đi anh.”
Sở Thành yên lặng nhấn nút tua phim, Quý Khinh Chu nhìn thoáng qua, nháy mắt liền tỏ vẻ chán ghét nói, “Đạo diễn này không ổn, bởi vậy nên em mới nói sao cảnh kia lại qua được chứ? Đạo diễn này làm phim chỉ vì tiền, trước đó có tìm đến em, nhưng đã bị em từ chối rồi, chúng ta xem bộ phim khác đi anh.”
Sở Thành rất biết nghe lời phải, đổi một bộ phim khác.
Không được bao lâu, Quý Khinh Chu lại bắt đầu bình luận, “Anh có nhìn thấy sự thay đổi ánh mắt của anh ấy trong đoạn vừa rồi không? Thật tuyệt vời, vừa sắc bén mà cũng vừa không mất đi nỗi bi thương, thảo nào trước kia anh ấy có thể lấy được giải thưởng, một diễn viên giỏi sẽ biết làm thế nào để mỗi một hành động cử chỉ có thể khiến người xem không thể không thưởng thức nhân vật mà họ đang đảm nhận, hầy, không biết bộ phim của em có thể khiến các giám khảo thưởng thức và trao một giải thưởng cho em hay không đây? Thật sự rất khó.”
Sở Thành:……
Sở Thành yên lặng tắt máy chiếu đi.
“Sao anh tắt đi vậy?” Quý Khinh Chu khó hiểu.
“Anh cảm thấy hiện tại em không thích hợp để xem phim điện ảnh.” Sở Thành nhìn cậu, “Em tẩu hỏa nhập ma rồi, em xem phim mà chẳng xem đến nội dung cốt truyện, mà chỉ xem xem bộ phim có lấy được thưởng hay không mà thôi.”
Quý Khinh Chu cũng cảm thấy tâm tình của cậu có chút nặng nề, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Sở Thành nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh nói, “Anh biết có một chuyện, tuyệt đối có thể khiến em quên đi chuyện có thể không lấy được giải này.”
Quý Khinh Chu hiếu kỳ, “Chuyện gì vậy?”
“Đương nhiên là làm một ít chuyện mà những người yêu đương hay làm.” Sở Thành mỉm cười nói.
Quý Khinh Chu nhìn về phía cửa sổ, “Nhưng trời vẫn còn sáng mà.”
“Không sao, nói không chừng chờ chúng ta làm xong, trời sẽ tối ngay thôi.”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu yên lặng chỉ vào cửa sổ, “Vậy, anh kéo màn lại đi.”
Sở Thành nghe vậy, liền hưng phấn hôn mặt cậu một cái, “Tuân mệnh.”
=====================.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương