Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ
-
63: Càng Xem Càng Muốn Ngủ
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn vào gương, cột tóc thành búi tròn, vỗ vỗ mặt mình một cái, nói vọng vào phòng tắm: "Tỷ tỷ, em vào nhaaa~"
Cố Tịnh Nhuyễn đi tới dựa vào cạnh cửa nhìn Tạ Tri Ý đang chỉnh nhiệt độ, xả nước vào bồn, lặp lại một lần: "Tỷ tỷ, em tới nèee"
Tạ Tri Ý quay đầu nhìn cô, cười nói: "Lại đây, cởi quần áo."
Tóc Tạ Tri Ý không dài, khó khăn lắm mới cột được một túm nhỏ, hơn nữa tóc mái lơ thơ làm cả người nàng nhìn qua vừa đẹp vừa cool.
Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nâng cằm Tạ Tri Ý, nheo mắt lại, trong miệng phát ra tấm tắc: "Tiểu mỹ nhân thật đúng là vưu vật a ~"
Tạ Tri Ý cười nhìn cô: "Công chúa điện hạ, thần hầu hạ ngài tắm gội."
Cố Tịnh Nhuyễn minh bạch chính mình hiện tại là công chúa ngao du, Tạ Tri Ý là thần tử bị cô bắt về, nhếch miệng cười: "Tiểu mỹ nhân, không hiểu quy củ, ở trong phủ ta, người hầu hạ tắm gội cần thiết phải tự thoát y phục trước a."
Khoé miệng Tạ Tri Ý cứng đờ.
Liền ở Cố Tịnh Nhuyễn cho rằng cô lại phải dọn ra mấy lời nàng đã hứa thì Tạ Tri Ý cử động.
"Công chúa điện hạ cũng chớ nên phụ thần."
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng ở ngay trước mặt mình, cởi ra từng món đồ.
Rất...rất kích thích.
Này vẫn là Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu tiên ở dưới ánh đèn xem rõ dáng người Tạ Tri Ý.
Da như bạch ngọc, thật sự rất đẹp....
"Công chúa điện hạ có thể cởi được chứ?"
Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, xoay người giơ hai tay: "Ngươi giúp ta."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy Tạ Tri Ý cười khẽ:
"Công chúa điện hạ không cần thẹn thùng, nên xem nên sờ, thần đều đã thử qua cả rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được đầu ngón tay lành lạnh lướt trên da thịt, làm cô nhịn không được run lên.
"Công chúa điện hạ, có tâm không có can đảm a?" Thanh âm nhẹ hẫng nện ở trong lòng Cố Tịnh Nhuyễn.
"Ai nói ta không có can đảm?"
Cố Tịnh Nhuyễn xoay người nhào vào ngực nàng, ôm chặt nói: "Nhanh lên hầu hạ ta."
Tạ Tri Ý nghe giọng đối phương làm nũng, có chút buồn cười.
"Tiến vào."
Cố Tịnh Nhuyễn theo lực đạo của Tạ Tri Ý ngồi vào bồn tắm.
"Thần giúp công chúa điện hạ."
Tạ Tri Ý nói lời này, ngữ khí có chút xấu xa, còn không kịp nói tiếp đã bị Cố Tịnh Nhuyễn áp dựa vào thành bồn tắm, nghe thấy cô cười hì hì: "Hỗ trợ lẫn nhau nha."
Tạ Tri Ý: "......"
.
.
.
Chọc thì chọc vậy thôi, Tạ Tri Ý lại không thật sự làm gì, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Chờ em lớn lên."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Em không ngại không ngại!
*
Vượt qua năm mới chính là giai đoạn ôn thi khẩn trương, toàn trường đều lâm vào không khí học tập căng thẳng.
Cuối tuần Cố Tịnh Nhuyễn sẽ đi tham gia lớp ôn luyện, ngày thường thì đa phần thời gian đều dành cho học tập, không hiểu đề nào sẽ hỏi bạn học, thậm chí chạy tới văn phòng hỏi các thầy cô, so với mấy tháng trước quả là xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Mà những biến hoá này Tào Quang đều xem ở trong mắt, nội tâm không khỏi cảm thán, mấy đứa nhỏ đã trưởng thành rồi.
Thi cuối kỳ rơi vào ngày 25 tháng 1, khối 10-11 thi xong liền có thể nghỉ học, còn khối 12 thì phải học bổ túc thêm nửa tháng.
Ngày ngày nỗ lực, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy thời gian như bay, chớp mắt đã tới ngày thi cử.
Kết thúc kỳ thi, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác cả người đều thần thanh khí sảng.
Thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Cố Tịnh Nhuyễn ra phòng thi, vừa lúc gặp được Hứa Phán Phán cũng mới bước ra.
"Thi sao rồi học bá." Hứa Phán Phán bám vào bả vai cô, trêu chọc nói.
"Cũng tạm được thôi." Cố Tịnh Nhuyễn thấy đối phương mang giày trắng tinh, nhịn không được giẫm một chân.
"Ngươi thế nhưng giẫm lên đôi giày ta mới mua!" Hứa Phán Phán vén tay áo, làm bộ muốn đánh cô.
"Ngươi thế nhưng vì một đôi giày mà muốn đánh ta!"
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Các nàng trước nay vốn là không đánh không gây không thoải mái, đặc biệt là thời điểm đã giải phóng thế này.
Cố Tịnh Nhuyễn tự nhiên sẽ không đứng tại chỗ để bị đánh, trên hành lang lượng người ngày càng nhiều, Cố Tịnh Nhuyễn khom lưng luồn tới luồn lui, tận lực tránh cho va phải người khác.
Mới chạy mấy giây quay đầu nhìn thoáng qua phía sau lại không phát hiện bóng dáng Hứa Phán Phán đâu.
"Em đang tìm ai đó?"
"Ô, tỷ tỷ à"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tiếng quay đầu lại, không nghĩ tới Tạ Tri Ý cũng thi ở tầng lầu này, còn vừa vặn gặp được.
"Ừ, xuống lầu nói." Tạ Tri Ý dắt tay cô, sợ bị đám người chen lấn.
"Cố Tịnh Nhuyễn!" Hứa Phán Phán ở phía sau buồn bực mà kêu tên cô.
Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng vẫy vẫy tay.
Hứa Phán Phán bất đắc dĩ, nàng vừa rồi không nên xoay người nhặt bút a.
Chẳng lẽ tình lữ thì có năng lượng hút nhau mãnh liệt vậy sao?
Tại sao hai người họ lúc nào cũng có thể tình cờ gặp nhau? Quan trọng là, tại sao thời điểm nào nàng cũng bị dồn cẩu lương nóng hổi!
Thi xong, Tào Quang triệu tập cả lớp nói ngắn gọn: "Trong thời gian nghỉ chú ý an toàn, phòng nổ phòng cháy....Vui vui vẻ vẻ đón năm mới, thầy ở chỗ này trước tiên chúc các em tân niên vui sướng ——"
"Tân niên vui sướng ——"
"Chúc thầy tân niên vui sướng ——"
Giải phóng chính là sung sướng vô đối, tiếng chúc phúc không đồng đều vang lên hết đợt này tới đợt khác, Cố Tịnh Nhuyễn cùng các bạn tạm biệt xong rồi thì đi lên tầng lầu khối 12, lúc này học sinh 12 đang ở trong lớp tự học.
Đại khái là bị cảm nhiễm bầu không khí của đàn em lớp dưới, giờ phút này trong lớp 12-1 cũng thập phần ồn ào, chân chính nghiêm túc học tập không có mấy người.
Đương nhiên, không bao gồm tỷ tỷ của cô.
"Koong ——"
Cố Tịnh Nhuyễn đứng bên ngoài gõ gõ cửa sổ, Tạ Tri Ý từ sách ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Cố Tịnh Nhuyễn đang cười nhìn nàng.
Tựa như mặt trời, tươi sáng rạng rỡ.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng chỉ ngây người nhìn mình, liền quơ quơ năm ngón tay, gọi một tiếng tỷ tỷ.
Ngồi cùng bàn Vương Giai gõ gõ cái bàn, dịch ra băng ghế: "Mau đi ra, đừng làm cho em ấy sốt ruột chờ."
Mấy ngày này Cố Tịnh Nhuyễn ở lớp 12-1 quen thuộc đến hô mưa gọi gió, vừa thấy cô xuất hiện bọn họ liền biết tất nhiên là tới tìm Tạ Tri Ý.
Cả lớp đều cảm thấy cô đáng yêu, có đôi khi còn sẽ giúp cô gọi người.
Tầng lầu này đều là khối 12, trên hành lang không có một bóng người, nhưng tiếng ồn ào trong phòng học lại vang vọng hành lang.
Tạ Tri Ý ra ngoài, liền nghe được giọng nói uỷ khuất của Cố Tịnh Nhuyễn: "Tỷ tỷ, chị vừa rồi làm gì thất thần nha? Em kêu chị mấy lần luôn đó."
Tạ Tri Ý mỉm cười nhìn cô: "Chị có chút không nghĩ tới."
"Huh? Không nghĩ tới cái gì a?"
Cố Tịnh Nhuyễn đang chờ nàng trả lời, kết quả nàng lại không nói, còn bảo là không có gì.
"Em đang chuẩn bị về nhà sao?"
Tuy trong lòng đã biết, nhưng Tạ Tri Ý vẫn muốn nói nói với cô thêm một chút, cho nên mở miệng hỏi.
"Đúng, em được nghỉ rồi, hâm mộ chưa."
Tạ Tri Ý lắc đầu: "Đó là con đường chị đã đi qua, không hâm mộ."
Cố Tịnh Nhuyễn xuỳ một tiếng, nhìn vào phòng học, hỏi: "Tỷ tỷ, bàn đằng sau chị không có ai ngồi hả?"
Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới phát hiện chỗ phía sau Tạ Tri Ý để trống.
"Thi xong xin nghỉ về nhà rồi."
"Vậy mọi người còn ở đây học cái gì a?"
"Giảng đề thi môn toán."
"Ô ô."
Tạ Tri Ý thế nhưng cảm thấy âm điệu đối phương có vẻ cao hứng?
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng: "Tỷ tỷ, vậy em đi à nha."
"Khoan đã."
Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc mà nhìn nàng.
Một lát sau, Tạ Tri Ý lại nói: "Không có việc gì."
"Ồhhh ~" Cố Tịnh Nhuyễn kéo dài làn điệu, luyến tiếc thì nói luyến tiếc, làm gì mà còn ngượng ngùng xoắn xuýt thế kia?
"Nói, chị vừa rồi nói không nghĩ tới cái gì a?"
"Em đoán đi?"
"Không nói thì thôi, em đi đây!" Cố Tịnh Nhuyễn hừ lạnh một tiếng, đi về phía thang lầu.
Tạ Tri Ý trong lòng dấy lên một trận mất mát, trở vào lớp học, chỉ là không ngờ nàng mới ngồi xuống chưa được mười phút, lại thấy Cố Tịnh Nhuyễn quay lại, còn trực tiếp vào lớp, đi lên bục giảng cúi chào các đồng học: "Chào mọi người, ta là tân đồng học Cố Tịnh Nhuyễn."
Trong phòng học đầu tiên là yên lặng hai giây, rồi sau đó lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng cười:
"Hoan nghênh tân đồng học!"
"Hoan nghênh tân đồng học!"
Lớp 12 sinh hoạt là buồn tẻ, nho nhỏ một cái nhạc đệm cũng đủ bọn họ cười thật lâu.
Cố Tịnh Nhuyễn rời bục giảng, đá lông nheo với Tạ Tri Ý, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, cô bước xuống ngồi vào vị trí trống phía sau.
"Em không về nhà sao?"
"Có người luyến tiếc em, tạm thời không về." Cố Tịnh Nhuyễn từ trong túi lấy ra một tờ bài thi bị gấp lại, vuốt vuốt nếp gấp, "Chị hôm nay không nói cũng phải nói thôi."
Tạ Tri Ý dở khóc dở cười, mấy tháng trước cũng là bộ dáng vô lại thế này, nói cho nàng không ăn cũng phải ăn, hiện tại hay rồi, biến thành không nói cũng phải nói, nhất thời không biết nói sao cho tốt.
"Em không sợ bị đuổi ra ngoài?"
"Không sợ a, chị xem cái này."
Cố Tịnh Nhuyễn cho nàng nhìn nhìn bài thi trong tay, mặt trên đều được đánh dấu bằng bút đỏ, còn có đáp án, thô sơ giản lược quá trình giải đề.
Tạ Tri Ý liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là bút tích của lão sư toán học lớp nàng.
"Rất lợi hại."
"Đương nhiên, bất quá cũng mượn mượn danh tiếng chị."
"Sao?"
"Em nói tỷ tỷ lo lắng, sợ em một mình về nhà sợ hãi, kêu em ngoan ngoãn ở trong tầm mắt chị, chờ chị cùng nhau tan học; cho nên lão sư lớp chị liền mềm lòng."
Tạ Tri Ý tin lời cô nói mới là lạ: "Để chị đoán, khẳng định là em đã nói với lão sư, em nhiệt tình yêu thích môn toán, là fan trung thành của lão sư, muốn dự tiết này nghe giảng bài, đúng không."
"Hì hì, người hiểu em cũng chỉ có tỷ tỷ."
Chủ yếu là trước đó cô đã vài lần đến gặp lão sư hỏi bài tập toán, cho nên lão sư đối với cô khá là ấn tượng, vừa nghe cô muốn đến nghe giảng liền đồng ý.
Lão sư còn chưa có tới, Cố Tịnh Nhuyễn chọt chọt sau lưng Tạ Tri Ý, đầu ngón tay vẽ vẽ vài nét trên lưng nàng: "Đoán xem em viết cái gì?"
Tạ Tri Ý từ từ nói: "Lần sau muốn viết ba chữ này thì không cần viết, trực tiếp kêu chị đoán em suy nghĩ cái gì là được."
Cố Tịnh Nhuyễn khẽ hừ một tiếng: "Tỷ tỷ hư."
Tạ Tri Ý từ trong hộc bàn lấy ra vở toán cùng đề thi, sau đó cùng Vương Giai nói gì đó, Cố Tịnh Nhuyễn thấy Vương Giai đứng lên nhường chỗ, Tạ Tri Ý đi ra phía sau, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
"Ơ, tỷ tỷ, chị muốn làm bạn ngồi cùng bàn với em ha?"
Tạ Tri Ý thấy đôi mắt cô cong cong, khóe môi treo lên nụ cười ngọt ngào.
"Đúng vậy, chị sợ người nào đó nói chị không để tâm không muốn ở cùng."
Thanh âm Tạ Tri Ý lược hiện lười biếng, vào trong tai Cố Tịnh Nhuyễn lại là ôn nhu đến cực điểm.
"Tỷ tỷ ngoan, moahh~"
Tạ Tri Ý chịu không nổi Cố Tịnh Nhuyễn như vậy, chủ động dịch người qua bên trái.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không thèm để ý, bò lên bàn tự mình xem đề.
Các đề toán trong sách 12 cô cơ bản đều đã gặp qua, chỉ có điều là nhìn quen hay không quen mà thôi, giai đoạn cuối học kỳ hai lớp 11 mới có thể bắt đầu hệ thống ôn tập.
Cố Tịnh Nhuyễn chọn ra mấy đề mình đã gặp rồi, đương nhiên gặp thì gặp, còn có làm được hay không lại là chuyện khác.
:)
Tạ Tri Ý thấy cô nghiêm túc giải đề, đáy lòng hơi chua chua, vậy là mình không có mị lực bằng bài thi ư?
Còn nữa, bước giải đầu tiên liền sai rồi! Sai rồi!
Lão sư khoan thai tới muộn, mới vừa tiến vào phòng học liền nhìn lướt qua cuối lớp, Cố Tịnh Nhuyễn cười ngọt ngào nhìn lão sư.
Lão sư gật gật đầu, bắt đầu giảng bài.
Mấy đề này Tạ Tri Ý đều biết, nhưng lúc lão sư giảng bài nàng vẫn tập trung tinh thần lắng nghe, cũng coi như là củng cố tri thức.
Cố Tịnh Nhuyễn lơ đãng quay đầu vừa lúc thấy sườn mặt nghiêm túc của Tạ Tri Ý, càng nhìn càng thích, thì ra cùng người mình thích ngồi cùng bàn là loại cảm giác này a.
Cố Tịnh Nhuyễn thừa dịp lão sư quay đầu, khuỷu tay chạm nhẹ Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý nhìn cô, tưởng là cô muốn hỏi bài:
"Làm sao đó?"
Cố Tịnh Nhuyễn ghé sát vào chút, thần bí nói: "Tỷ tỷ, chị giống như một quyển sách a."
"Huh?"
"Càng xem càng muốn ngủ."
Tạ Tri Ý: "Sến."
"Èooo"
Kế tiếp Cố Tịnh Nhuyễn cũng không tiếp tục quấy rầy nàng, thẳng đến tan học mới túm lấy tay nàng, hỏi nàng vừa rồi muốn nói cái gì.
Tạ Tri Ý bất đắc dĩ, nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu thì thầm bên tai: "Chị không nghĩ tới mấy tháng sau sẽ yêu em như vậy, biết sớm từ ban đầu không nên đối xử lạnh nhạt với em."
Đôi mắt Cố Tịnh Nhuyễn sáng lên: "Hiện tại tỉnh ngộ còn kịp, ấm áp em thiêu đốt em! Tìm một buổi tối đêm đen gió lớn chị thấy được không."
Tạ Tri Ý: "....Coi như chị chưa nói."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook