Vào ngày thi thể của Giang Cẩm Nguyệt được tìm ra, Trường Đức đế cũng tỉnh táo lại.
Không hề ngoài dự đoán, Trường Đức đế vừa tỉnh táo là lập tức ra lệnh tịch thu tài sản của cả nhà họ Vệ, giết người phạm tội, lấy cớ là Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có âm mưu hạ độc hãm hại Hoàng đế là ông ta.

Dù gì mọi người cũng đều chứng kiến dáng vẻ hỗn loạn giống hệt như trúng tà trước kia của Trường Đức đế, ông ta khăng khăng chắc chắn rằng hai người Vệ Vân Chiêu đã hạ độc cũng hợp lý.
Trường Đức đế sai cấm vệ quân đến nhà họ Vệ khám xét nhà và bắt người, hoàn toàn không định thẩm vấn gì cả, cũng không cho nhà họ Vệ bất kỳ cơ hội phân trần gì cho bản thân.

Nhưng không khéo là khi cấm vệ quân đến thì Doãn Kỵ đang ở nhà họ Vệ.
Doãn Kỵ đến hỏi Giang Lâm chuyện Giang Cẩm Nguyệt chết, khi tìm được thi thể của Giang Cẩm Nguyệt, thi thể đã bốc mùi hôi thối, cũng vì dân chúng ở xung quanh đó ngửi được mùi thối nên mới biết trong viện nhỏ kia có người chết.
Chẳng mất bao nhiêu là người khám nghiệm tử thi trong phủ nha đã tìm ra được nguyên nhân và thời gian của cái chết, Giang Cẩm Nguyệt bị người ta cắt cổ mất mạng, lúc đó trong lòng Doãn Kỵ có đối tượng nghi ngờ nên ông ấy đến cửa tìm Giang Lâm.
Doãn Kỵ thẳng thắn hỏi rằng, có phải là Giang Lâm giết Giang Cẩm Nguyệt hay không.
Giang Lâm đối mặt với ông ấy thật lâu, sau đó cậu mỉm cười: “Doãn đại nhân có chứng cứ gì không?”
“Có.” Doãn Kỵ dám chắc chắn: “Nhưng ta càng hy vọng chính miệng ngươi nói đúng hay là không đúng hơn.”
“Ta muốn nghe chứng cứ trước.” Giang Lâm không trả lời ngay.
“Được, vậy bổn quan sẽ nói cho ngươi nghe.” Doãn Kỵ cầm một phần lời khai ra, đây là lời khai được viết ra sau khi thẩm vấn Giang Trấn.

Trên đó viết tất cả những chuyện gã và Giang Cẩm Nguyệt đã làm trong ngày hôm đó, bao gồm cả chuyện đầu độc Quận Vương phi Thanh Hà và giết người hầu của phủ Quận Vương Thanh Hà, cùng những việc khác.
Doãn Kỵ nói: “Giang Trấn nói, ngoại trừ những người đã chết, Giang Cẩm Nguyệt chỉ gặp qua hai người các ngươi, cô ta từng uy hiếp khiêu khích ngươi, muốn cướp Vệ đại nhân đi.”
Trong suy đoán của Doãn Kỵ, Giang Lâm phái người âm thầm theo dõi hai người Giang Cẩm Nguyệt và Giang Trấn, phát hiện những chuyện ác độc mà Giang Cẩm Nguyệt đã làm trong phủ Quận Vương Thanh Hà.

Sợ Giang Cẩm Nguyệt ra tay tàn độc với cậu, sau khi cậu chết rồi, cô ta sẽ chiếm lấy Vệ Vân Chiêu nên đợi lúc cô ta và Giang Trấn tách ra, cậu đã theo chân cô ta đến viện nhỏ, thẳng tay giết cô ta.
Doãn Kỵ nói thêm: “Trước khi bổn quan thẩm vấn Giang Trấn, ngươi đã nói những chuyện xảy ra ở phủ Quận Vương Thanh Hà, còn chỉ ra là Giang Cẩm Nguyệt làm, chứng tỏ ngươi đã biết chuyện này từ trước.


Cộng thêm việc ngươi yêu Vệ đại nhân, sẽ không cho phép Giang Cẩm Nguyệt tranh cướp hắn với ngươi, nên chắc chắn là ngươi sẽ giết cô ta.”
Giang Lâm nghe xong, giơ tay vỗ chân Vệ Vân Chiêu: “Xin lỗi ngươi, thế mà lúc đó ta lại hoàn toàn quên chuyện Giang Cẩm Nguyệt muốn cướp ngươi ra khỏi tay ta, coi bộ ta không đủ yêu ngươi, không giết cô ta vì cô ta ngấp nghé ngươi rồi.”
Doãn Kỵ nhíu mày, không ngờ mình lại suy đoán sai một phần.
Giang Lâm nói: “Ta thừa nhận là ta giết Giang Cẩm Nguyệt, nhưng không phải vì Vệ Vân Chiêu mà là vì trong lòng ta có ý tốt, không đành lòng nhìn Giang Cẩm Nguyệt giết thêm nhiều người vô tội.”
Giang Lâm đẩy bản thân khỏi bị liên lụy trong chớp mắt.
Doãn Kỵ nhìn Giang Lâm với ánh mắt đầy sự nghi ngờ, nhưng Giang Lâm cây ngay không sợ chết đứng, ra vẻ sự thật chính là như thế.
Thật lâu sau đó, Doãn Kỵ mới mở miệng: “Bổn quan biết rồi.” nói xong, ông ấy đứng dậy định đi.
Giang Lâm tò mò: “Doãn đại nhân chỉ đến đây để cần một đáp án thôi sao?”
Doãn Kỵ quay đầu lại: “Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng bổn quan bắt ngươi về nhà lao phủ nha, tra tấn bằng hình phạt nghiêm khắc một hồi à?”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, Giang Lâm nhìn chằm chằm sau lưng Doãn Kỵ, cong môi lên: “Vậy thì không đến mức đó, hơn nữa cho dù Doãn đại nhân có muốn thì cũng không có cơ hội này, ngược lại là bọn ta có một việc muốn nhờ Doãn đại nhân giúp đỡ.”
Doãn Kỵ quay đầu lại, phát hiện cấm vệ quân đứng đầy trong viện.

Thống lĩnh đi đầu cấm vệ quân Vu Nghị đang cầm thánh chỉ trong tay, đứng tại chính giữa cửa: “Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm tiếp chỉ!”
Giang Lâm đi qua đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu, khi đi ngang qua Doãn Kỵ, cậu tha thiết nói: “Doãn đại nhân, tính mạng của trên dưới mọi người nhà họ Vệ trông cậy cả vào ngài.”
Không chờ hai người quỳ xuống, bọn họ vừa ra đến cửa, Vu Nghị bắt đầu đọc thánh chỉ, nội dung khá là đơn giản, hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm có mưu đồ hạ độc hãm hại Hoàng thượng, phải tịch thu gia sản, giết cả nhà họ Vệ.
Doãn Kỵ nghe thấy chín chữ “tịch thu gia sản, giết cả nhà họ Vệ”, rồi nhìn vẻ mặt hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu không hề có vẻ sợ hãi hoảng hốt gì, trong nháy mắt là ông ấy hiểu được ngay, bây giờ con thuyền tặc mà ông ấy leo lên này mới chính thức ra khơi.
Hôm nay ông ấy đến nhà họ Vệ cũng là chuyện nằm trong kế hoạch của hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, là nước cờ đã được bố trí xong từ trước.
Doãn Kỵ lạnh lùng trừng mắt liếc hai người bọn họ, nhanh chóng bước ra cửa, cấm vệ quân chỉ bắt người nhà họ Vệ, sẽ không cản ông ấy rời đi.
Sau khi tuyên chỉ xong, Vu Nghị giơ tay lên: “Dẫn đi!”
Giang Lâm nhanh chóng lên tiếng: “Đừng mà, bây giờ vẫn chưa đầy một canh giờ, đừng sốt ruột, chúng ta tán gẫu vài chuyện vặt vãnh một lát trước đã.”
Vu Nghị tôn sùng Vệ Vân Chiêu mấy phần nhưng hắn ta chỉ trung thành với Trường Đức đế, lúc này hắn ta ra vẻ lạnh lùng giải quyết chuyện công sự: “Xin Vệ đại nhân và Thế tử đừng làm khó hạ quan.


Hoàng thượng có lệnh, nếu hai người dám to gan cãi lời thánh chỉ thì giải quyết ngay tại chỗ, mặc dù võ công hai người có cao nhưng đừng quên trong nhà họ Vệ này vẫn còn những người khác.”
Vu Nghị liếc nhìn cấp dưới sau lưng mình, đối phương lập tức dẫn người chạy đến những viện tử khác trong nhà họ Vệ.
Bọn họ đi nhanh cũng về nhanh: “Thống lĩnh, không có ai cả, không còn một người nào.”
Vu Nghị nhíu mày, biết nhà họ Vệ đã đề phòng từ trước, đưa người đi hết rồi, hắn ta tốt bụng nhắc nhở: “Hai người đều là người thông minh, đã hiểu rõ kết cục khi đối đầu với Hoàng thượng.

Hai người vẫn nên nói cho hạ quan nghe những người còn lại của nhà họ Vệ đang ở đâu đi, bọn họ không thể trốn cả đời được, nếu để người của hạ quan tìm được bọn họ, e rằng không chỉ đơn giản là chém đầu đâu.”
Giang Lâm mỉm cười: “Thống lĩnh đại nhân nói như vậy là không đúng, trên đời này có chuyện gì đáng sợ hơn chết à? Chết rồi thì không còn gì nữa, chỉ cần còn sống, tất cả đều có hy vọng.”
“Vả lại Thống lĩnh đại nhân không thể lấy tính mạng của những người khác trong nhà họ Vệ để uy hiếp bọn ta, ngài xác định các người có thể bao vây bắt hết được bọn ta sao?”
“Dẫu sao thì thi thể của sát thủ được đưa từ nhà họ Vệ đến nha môn đều bằng xe đẩy tay cả đấy.”
Vu Nghị nhíu mày càng chặt, vẻ mặt cũng không thoải mái chỗ nào: “Các ngươi muốn cái gì?”
Nói vậy là muốn bàn điều kiện.
Giang Lâm cười nhạt: “Dễ lắm, cho bọn ta vào cung.”
“Không thể nào!” Vu Nghị từ chối ngay mà không cần suy nghĩ, khi rời cung, Hoàng thượng đã cố ý dặn dò hắn ta, tuyệt đối không được cho hai người này vào cung, cũng không thể cho bọn họ có bất kỳ cơ hội trở mình nào.
“Nếu hai người không chịu phối hợp thì đừng trách hạ quan dùng biện pháp mạnh, mất đi hai người, nhà họ Vệ chẳng có gì đáng sợ nữa, cho dù mãi mãi không tìm thấy những người khác thì bọn họ cũng không tạo ra uy hiếp gì được, bắt người!”
Hắn ta ra lệnh, tất cả cấm vệ quân đều xông về phía hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, nhưng bọn họ chưa ra tay thì đã phải kinh ngạc vì một động tác – Vệ Vân Chiêu vịn xe lăn đứng dậy.
Vệ Vân Chiêu nói với Vu Nghị: “Vu thống lĩnh, vẫn nên đừng để những huynh đệ cấp dưới chết uổng mạng thì tốt hơn.”
“Xin Vu thống lĩnh đại nhân và các huynh đệ cho bọn ta một con đường đi, bọn ta chỉ muốn vào cung tự chứng minh sự trong sạch của mình thôi, không hề có ý khác.

Xin ngài hãy yên tâm, bọn ta tự có cách không để Hoàng thượng trách tội các ngươi đâu, đa tạ.”

Vệ Vân Chiêu quay người chắp tay, sau khi nói xong, hắn ngồi xuống xe lăn lần nữa, để Giang Lâm đẩy ra cửa.
Cấm vệ quân vô thức cản lại, nhưng bị Vu thống lĩnh bảo thả ra.
Cấp dưới không đồng ý cho lắm: “Thống lĩnh, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, nếu bọn họ không chết thì người chết chính là chúng ta.”
Vu Nghị lắc đầu: “Không cản được, huống chi đây đã là một ván cờ đã được bố trí xong rồi, chờ chúng ta đến bắt người đây mà.”
Nếu những người khác trong nhà họ Vệ vẫn còn trong phủ, bắt những người đó thì có thể uy hiếp được hai người này, nhưng bọn họ đã được đưa đi từ trước rồi, hai người này không có mối uy hiếp nào.

Nếu Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu muốn kháng chỉ, chỉ với cấm vệ quân bọn họ rõ là không cản được, chỉ là nộp mạng uổng phí thôi.
Vu Nghị quay người: “Về cung!”
Vở kịch hôm nay phải diễn trong cung chứ không phải là nhà họ Vệ.
Gần như là hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu bị Vu Nghị dẫn cấm vệ quân hộ tống đến hoàng cung, chuyện Trường Đức đế ban thánh chỉ còn chưa được truyền ra nên suốt dọc đường bọn họ đến điện Tuyên Chính rất suôn sẻ.
Trường Đức đế đang đợi tin tốt là đầu người nhà họ Vệ rơi xuống đến tai mình, không có lòng dạ nào phê duyệt tấu chương hay xử lý chính sự.

Thế mà không có tin tốt truyền đến, ngược lại là người ông ta muốn giết được đưa đến.
Trường Đức đế trợn to mắt, cực kỳ bất ngờ trước chuyện này, Can Vĩnh Phúc lập tức quát to vào mặt Vu Nghị: “Vu Nghị, Hoàng thượng hạ chỉ cho ngươi dẫn nghịch tặc nhà họ Vệ đến pháp trường hành hình, sao ngươi lại dẫn người vào cung? Ngươi muốn tạo phản rồi sao?”
Trường Đức đế cũng chất vấn Vu Nghị: “Vu Nghị, có chuyện gì vậy?”
Vu Nghị bẩm báo rõ ràng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, những người khác của nhà họ Vệ đã bị Vệ đại nhân giấu kín rồi, chuyện Vệ đại nhân và Thế tử mưu đồ hãm hại Hoàng thượng vẫn còn có điều bí ẩn, bọn họ muốn vào cung phân trần cho bản thân, thần…”
Vu Nghị còn chưa nói xong, Trường Đức đế đã đập mạnh lên bàn, vẻ mặt đầy giận dữ, ngắt lời hắn ta: “Thật to gan, ngươi đang nghi ngờ quyết định của trẫm đúng không?”
“Một Thống lĩnh cấm vệ quân nhỏ bé mà thôi, trẫm thấy ngươi chán sống đến nơi rồi!”
Vu Nghị vội vã quỳ xuống: “Thần không dám, thần chỉ không muốn cấp dưới của mình hy sinh vô ích thôi, xin Hoàng thượng tha tội.”
Hắn ta cũng cam đoan mà nói: “Nếu Vệ đại nhân và Thế tử không phải bị oan, thần sẽ hoàn thành lời dặn dò của Hoàng thượng bằng bất cứ giá nào.”
Vu Nghị không ngốc, vốn dĩ hắn ta để hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vào cung đã là làm ngược lại lệnh của Hoàng đế, nếu không có một thánh chỉ khác, hắn và các cấp dưới của mình sẽ chết chắc.

Nhưng nếu cưỡng ép ngăn cản hai người kia, cũng chỉ có một con đường chết, chẳng thà đọ sức thử xem sao.
Trung thành thì trung thành nhưng Vu Nghị thừa nhận có một câu Giang Lâm nói rất đúng, còn sống mới có hy vọng.
Trường Đức đế nghe Vu Nghị nói xong, ông ta tức đến mức đầu muốn nổ tung: “Vu Nghị!”

Thấy Trường Đức đế tức đến mức này, Giang Lâm tốt bụng đứng ra giảng hòa: “Hoàng thượng đừng giận như thế, vừa nhìn là biết xương cốt của ngài không tốt, nếu giận quá sẽ tổn hại đến sức khỏe, lỡ như chính ngài không cẩn thận tức chết, bị truyền ra ngoài người ta sẽ chê cười đấy.

Hơn nữa đời sau cũng sẽ lưu truyền là ngài bị tức chết, có lẽ ngài còn có thể trở thành vị Hoàng đế duy nhất bị tức chết trong lịch sử, thế thì mất mặt lắm.”
Cậu vừa lên tiếng là Trường Đức đế lập tức chú ý đến cậu ngay, ông ta trợn mắt nhìn cậu, hai tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt: “Giang Lâm!” Gần như là Trường Đức đế cắn răng kêu to tên của Giang Lâm.
“Ngươi thật đáng chết! Hôm nay là ngày chết của ngươi và tên cẩu tặc Vệ Vân Chiêu này!”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, đúng là vô cùng căm hận.
“Hoàng thượng đừng sốt ruột, chờ qua chuyên hôm nay thì mới biết là ngày chết của ai.

Ngài cứ thong thả, chờ mọi người đến đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu bàn chính sự.”
Trường Đức đế vô thức nghĩ đến chuyện lần trước, biết hai người này muốn giở trò cũ, ông ta nhướng mày, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng như băng: “Hôm nay trẫm sẽ không bao giờ cho các ngươi có bất kỳ cơ hội sống sót nào rời khỏi hoàng cung đâu! Bất kể là ai cũng đừng mong! Vu Nghị, trẫm cho ngươi một cơ hội lần nữa, giết bọn họ!”
Vu Nghị vẫn chưa làm gì, những cấm vệ quân khác lập tức chuyển sang rút đao chĩa vào hai người Giang Lâm.
Giang Lâm chẳng hề hoảng hốt chút nào, cậu quay đầu nhìn ra ngoài điện, cách đó không xa, một nhóm người đang đi về phía hướng này.
Giang Lâm nói: “Đừng nóng ruột, mọi người còn chưa đến đủ, sao trò hay có thể mở màn trước được chứ?”
Nhóm triều thần vội vàng đến đây, có hơn phân nửa quan văn võ trong triều, bọn họ vừa vào cửa là quỳ xuống làm lễ trước Trường Đức đế.

Trường Đức đế thấy nhiều người như thế, bàn tay ông ta cũng hơi run rẩy, tức tối.
“Trẫm vẫn chưa ban chiếu chỉ gọi các khanh gia vào cung, các ngươi sốt ruột vội vàng đến đây gặp trẫm như vậy là muốn làm phản cũng với hai tên nghịch tặc nhà họ Vệ này sao?”
“Các ngươi thật to gan, rốt cuộc trong mắt các ngươi có còn Hoàng đế là trẫm hay không?”
Lúc này, không có Lục hoàng tử, người đi đầu cũng không phải Chu phụ và Đỗ phụ mà là Doãn Kỵ.
Doãn Kỵ ngẩng đầu: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần không hề có ý này, xin Hoàng thượng minh xét.”
“Không có ý này thì các ngươi có ý gì? Nói đi, nói ra cho trẫm nghe thử xem, rốt cuộc triều thần của trẫm giúp đỡ hai tên nghịch tặc là vì muốn ép Hoàng đế thoái vị hay là muốn mưu đồ làm phản!”
Nhìn Trường Đức đế tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, Vệ Vân Chiêu lên tiếng: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, chư vị đại nhân chỉ đến đây để làm chứng thôi, có một số sự thật đã bị che giấu lâu rồi, hôm nay là lúc sự thật phải được phơi bày rõ ràng.”
“Đợi mọi người đến đông đủ thì sẽ bắt đầu.”
Hắn vừa dứt lời, có tiếng nói vang lên bên ngoài điện: “Đến rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương