Ngạn Tảo thấy vẻ mặt Yến Đôn hoảng hốt thì đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười, anh hỏi: “Cậu sợ cái gì vậy?”
Yến Đôn bị khí chất tổng tài bá đạo chèn ép đến mức không thở nổi, bèn nói: “Tôi cũng không biết ạ!”
Câu nói này như một cái kim châm, trong nháy mắt đã đâm thủng bầu không khí nghiêm túc vừa mới dựng nên.

Ngay lập tức, bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngón tay Ngạn Tảo gõ gõ vào tay lái, anh cười như không cười mà nói: “Tôi chỉ hỏi cậu mấy câu thôi, đừng căng thẳng.”
“V-Vâng ạ.” Yến Đôn bấm mở cửa sổ để gió lạnh lùa vào, để luồng không khí mát mẻ này làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn.
Ngạn Tảo nói: “Sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Yến Đôn giật mình: “Tại sao ư? Sao anh lại hỏi vậy ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cậu chưa bao giờ nghiên cứu về rượu vang, nếu không vì xã giao thì cũng không tham gia tiệc thử rượu, cũng không phải là hội viên của Club Bạch Long.

Bây giờ cậu lại đột nhiên xuất hiện ở một buổi tiệc thử rượu, còn len lỏi vào trong đám Giám đốc Hoa nữa, chắc là phải có lí do chứ nhỉ?”
Sắc mặt Yến Đôn cứng đờ, cậu không ngờ ánh mắt của Ngạn Tảo vẫn sắc bén như xưa, anh chỉ nói dăm ba câu mà đã ra được chân tướng.
Ngạn Tảo thấy vẻ mặt Yến Đôn không được tốt thì càng đinh ninh rằng mình đã đoán đúng, càng cho rằng cậu có chút kì lạ.

Thế nhưng Ngạn Tảo vẫn không nỡ thúc ép, anh bèn dịu sắc mặt đi, trưng ra nụ cười thản nhiên rồi nói: “Nếu cậu có suy nghĩ riêng của mình thì cũng không cần phải nói với tôi.”
Cảm giác bức bách mà Ngạn Tảo mang đến chợt giảm bớt, khiến Yến Đôn nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lúc bấy giờ cậu cũng không biết chính xác rằng mình nên nói gì.

Song, Ngạn Tảo lại không định hỏi tiếp nữa, anh khởi động ô tô rồi đưa Yến Đôn về nhà.
Dọc đường đi, Ngạn Tảo cũng không nhiều lời một câu nào.

Yến Đôn cũng chẳng biết nói gì thêm nên đành yên lặng.
Mãi đến khi Ngạn Tảo đưa Yến Đôn về đến nhà, cậu mới hoảng hốt hiểu ra được bầu không khí trong xe.

Qua một lúc lâu, Yến Đôn mới bắt đầu ảo não: Có phải ban nãy sếp Tảo tức giận không?
Là vì mình che giấu động cơ của bản thân sao?
Hầy, quả nhiên, dáng vẻ làm nhiệm vụ của mình rất giống một tên xảo trá mà.
Nếu Ngạn Tảo không ngốc thì chắc chắn đã thấy mình có vấn đề rồi!
Yến Đôn vươn tay sờ sờ đầu, cậu chỉ cảm thấy thái dương mình chợt nhói lên đau đớn.
Yến Đôn gọi nhân viên chăm sóc khách hàng: Tôi có thể tiết lộ với anh ấy là tôi đang làm nhiệm vụ được không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, không được ạ.
Yến Đôn chán nản cúi đầu: Quả nhiên là không được ha.
Khó trách mình bị nói là cưa Ngạn Tảo siêu siêu khó!
Yến Đôn không đi làm trong mấy ngày kế tiếp, nên đương nhiên là cậu cũng không gặp được Ngạn Tảo.

Mà Yến Đôn lại cảm thấy hỗn loạn vô cùng.

Hồi trước khi còn làm thư kí thì ngày nào cậu cũng nhìn thấy anh nên chẳng thấy sao cả, bây giờ, khi không được thấy nữa thì chẳng ngày nào cậu thấy dễ chịu.

Có thể thấy tình yêu là một thứ làm giày vò người khác.

Yến Đôn cũng chẳng có ai ở bên cạnh để tâm sự, từ khi đi vào thế giới này thì cậu cũng không kết bạn với ai, càng nghĩ càng thấy, người duy nhất mà cậu thân thiết và có thể nói về những chuyện thân mật lại chỉ có mình Bạch Lệ Tô.
Yến Đôn bèn chủ động hẹn Bạch Lệ Tô ra gặp mặt.

Đúng lúc cô không có công việc gì nên đồng ý luôn.

Hai người hẹn nhau ăn cơm.

Bạch Lệ Tô thấy vẻ mặt Yến Đôn có vẻ rất buồn bã thì hỏi cậu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Yến Đôn ấp úng một hồi lâu rồi mới bảo: “Nếu bỏ ‘hào quang nhân vật chính’ đi thì có phải cách cư xử của tôi rất khả nghi không? Rất giống một tên bạch liên tâm cơ ấy?”
Bạch Lệ Tô nói: “Không phải rất giống, mà cậu chính xác là như vậy.”
“…” Yến Đôn nghẹn lời.
Bạch Lệ Tô giơ nĩa lên, cô xiên vào một miếng bánh ngọt rồi nói: “Tôi không nói bản thân cậu, tôi chỉ đang nói đến nhân vật của cậu mà thôi.

Thật ra cũng chả có gì hay, chẳng phải là không làm được việc gì ra hồn, suốt ngày gây chuyện rồi cuối cùng đành phải nhờ mấy tên đàn ông đến thu dọn giúp cậu, song song đó lại còn mập mờ không rõ với họ thôi sao?”
Yến Đôn gục đầu xuống, thở dài.
Bạch Lệ Tô nở nụ cười: “Cậu đừng lo, dù sao thì cậu cũng có hào quang nhân vật chính mà.

Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy cậu là một người trong sáng không hề giả trân thôi, cậu sợ gì chứ?”
Yến Đôn lại nói: “Vậy nếu ‘hào quang nhân vật chính’ của tôi không có tác dụng đối với người đó thì sao?”
“‘Người đó’?” Trong mắt Bạch Lệ Tô hiện lên vẻ nghi ngờ, “Người nào cơ?”
Yến Đôn nghĩ nghĩ, bèn lấp liếm nói: “Tôi còn một nhiệm vụ nhánh, phải đi thu phục một người, khó ở chỗ là hào quang nhân vật chính của tôi lại không có tác dụng với anh ấy.

Mỗi khi anh ấy nhìn tôi thì luôn là dáng vẻ thật sự của tôi, không có filter xinh đẹp hay hiệu ứng bạch liên gì cả…”
Bạch Lệ Tô kinh ngạc mà “a” một tiếng: “Còn có nhiệm vụ như vậy nữa à! Sao tôi lại không có chứ?”
Yến Đôn cũng đâu thể mặt dày bảo: Tui tự tìm á.
Bạch Lệ Tô chỉ nghĩ đây là nhiệm vụ đặc biệt của “nhân vật thụ chính”, nên cô cũng không truy cứu đến cùng, chỉ nói: “Người đó thông minh không?”
“Cực kì thông minh.” Yến Đôn nói, “Anh ấy nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng, có khi trước mặt ảnh thì tôi là một tên phiền toái có dấu vết hành động vô cùng khả nghi cũng nên.”
Bạch Lệ Tô thở dài, nói: “Vậy vấn đề hiện tại của cậu là gì?”
Yến Đôn đáp: “Anh ấy bắt đầu nghi ngờ tôi rồi, mà tôi lại không thể giải thích được.

Cô cũng biết mà, đâu thể nói chuyện làm nhiệm vụ với anh ấy được.”
Bạch Lệ Tô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy sao cậu không bịa ra một lí do đặc biệt ấy?”
“Lí do gì cơ?” Yến Đôn hỏi lại.
Bạch Lệ Tô bèn nói: “Cậu cứ nói cậu là người gây họa trời sinh, đàn ông cứ vây quanh cậu thì cậu biết làm sao, giống như một người phụ nữ độc ác như tôi cứ phải ghen tị rồi hãm hại cậu vậy, đây chỉ là một hiện tượng bình thường mà thôi.

Cậu không hề lôi ba kéo bốn, chỉ là cậu nghiêng nước nghiêng thành.

Cậu không hề chủ động gây chuyện, chỉ là cậu cây cao đổ trước* mà thôi.”
(cây cao đổ trước: những người nổi bật thường gặp chuyện đầu tiên)
“…” Yến Đôn nghĩ bụng, với độ dày của mặt mình thì cậu không thể nào nói ra mấy câu như vậy được.
Bạch Lệ Tô lại chớp chớp mắt, nói: “Thật ra cũng đâu phải nói dối đâu.

Không phải hào quang nhân vật chính mà cậu mang trên người đúng là như vậy à?”

Yến Đôn suy nghĩ một chút, tự dưng lại bị Bạch Lệ Tô thuyết phục luôn: Không phải đúng là vậy ư!
Yến Đôn vỗ tay, nói: “Quả nhiên Mary Sue đúng là Mary Sue, kinh nghiệm đầy mình ha!”
“Không dám, không dám.” Bạch Lệ Tô khiêm tốn, lại nói, “Vậy bữa ăn này nhờ cậu nha.”
Yến Đôn cũng trưng ra khí phách của một người có lương hai triệu một năm, cậu nói: “Đây là việc đương nhiên, sao có thể để cô gái xinh đẹp trả tiền được?”
Bạch Lệ Tô cười cười, cô lập tức gọi thêm hai chén tổ yến, một con tôm hùm lớn và ba loại bào ngư.
Yến Đôn tò mò: “Cô ăn hết không?”
Bạch Lệ Tô nói: “Ăn không hết thì đóng gói.”
“…”
Xem ra ở trước mặt Yến Đôn thì Bạch Lệ Tô cũng không giữ hình tượng bông hoa nhỏ nữa luôn.
Thật ra Yến Đôn sợ cô gọi nữa thì nửa tháng tiền lương của cậu sẽ không cánh mà bay, nên cậu vội vàng nói: “Cứ vậy trước đã.

Tôi còn định đi gặp đối tượng thu phục của mình để giải thích hiểu lầm với anh ấy, tiện thể thì cưa ảnh luôn.”
Bạch Lệ Tô thản nhiên cười: “Cậu định qua đó kiểu gì? Cứ thế dứt khoát đi nói với anh ta là ‘anh à, em đến giải thích với anh’ hả?”
Yến Đôn nghẹn họng: Đúng ha, không có lí do mà chạy đến thì cũng kì.
Bạch Lệ Tô khoát tay, nói: “Cho nên mới nói là cậu không có kinh nghiệm gì hết, đúng là một tên đần mà, hay là để chị đây dạy cậu nè.”
Yến Đôn lập tức nghiêm tốn học hỏi.

Ăn cơm thêm lúc nữa thì Yến Đôn đã ngộ ra, thế nhưng cả một bàn đồ ăn lớn như vậy, quả nhiên lúc tính tiền thì cậu phát hiện ra nửa tháng tiền lương đã đi tong.
Yến Đôn thở dài: Lần này mời Bạch Lệ Tô đi ăn cơm quá là đúng đắn! Học được quá trời quá đất! Thế nhưng tiền học phí đắt quá! Học có xíu mà chát ghê!
Bạch Lệ Tô và Yến Đôn đi song song ra khỏi nhà hàng, thế nhưng không ngờ hai người lại đâm đầu vào một đám paparazzi.

Ánh đèn điên cuồng lóe lên, Bạch Lệ Tô là một nữ minh tinh mà còn giật mình chứ đừng nói gì đến một người chưa từng trải nghiệm sóng gió như Yến Đôn.

Đám paparazzi cũng không đợi hai người kịp phản ứng lại, câu hỏi bắn ra như một loạt đạn pháo:
“Nghe nói hai vị là tình địch, tại sao lại hẹn nhau ăn cơm vậy ạ?”
“Ở tiệc rượu, hai người đã bị chụp phải trong cuộc tranh chấp giữa Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo, xin hỏi tình huống khi đó là như thế nào?”
“Hai vị có cảm nghĩ gì về tin đồn Ngạn Trì là một người kì thị đồng tính?”
……
Yến Đôn hoàn toàn ngây ra.

Thế nhưng Bạch Lệ Tô lại có sự chuyên nghiệp của một nữ minh tinh, cô điều chỉnh lại biểu tình ngay lập tức, cười khanh khách mà nói: “Mọi người nói gì vậy? Tôi cũng không biết mọi người nói vậy là có ý gì nữa! Tôi và Yến Đôn là bạn tốt, mọi người đừng nói lung tung nữa ha ha ha!”
Nói xong, Bạch Lệ Tô bèn kéo Yến Đôn chạy đi, bước chân cô vô cùng linh hoạt, bước nhanh lên xe bảo mẫu, chỉ để lại một làn khói rồi đi mất.
Yến Đôn cũng không ngờ có ngày mình lại bị paparazzi đuổi theo chụp hình, cậu đờ ra luôn.
Bạch Lệ Tô lại nói: “Cậu là nhân vật thụ chính mà, phải dần quen với chuyện này đi!”
Yến Đôn suy sụp nói: “Tôi thà không làm cái nhân vật chính chó má này còn hơn.”
Cậu tuyệt đối không muốn gây ra nhiều thị phi như vậy đâu, cậu chỉ muốn làm Nhóc Hiền Lành của sếp Tảo mà thôi.
Bạch Lệ Tô lại nói với Yến Đôn: “Tôi muốn đến Ngạn thị để tìm Ngạn Trì, cậu thì sao?”
Yến Đôn nói: “Tôi cũng đến Ngạn thị.”
“Cậu cũng đến Ngạn thị…? Cho nên cái ‘đối tượng thu phục’ của cậu là người của Ngạn thị à?… Là Ngạn Tảo, đúng không?” Bạch Lệ Tô cười một cách gian xảo.
Yến Đôn ngẩn người, không ngờ mình lại dễ bị lừa như vậy.


Cũng may mà Bạch Lệ Tô không phải là một nữ phụ ác độc thực sự, cô không có ác ý đối với cậu.
Yến Đôn và Bạch Lệ Tô cùng nhau xuống xe.

Bạch Lệ Tô đi thẳng đến phòng Giám đốc, làm tròn bổn phận mà tạo ra tình tiết “nữ phụ ác độc dây dưa với tổng tài bá đạo”.

Mà Yến Đôn lại ngại chạy đến phòng Chủ tịch, dù sao thì thân phận hiện tại của cậu có hơi lúng túng, nên cậu bèn ngồi ở quán cà phê dưới lầu, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngạn Tảo: “Sếp Tảo, tôi đang ở quán cà phê dưới lầu, tôi có thể lên nói chuyện với anh một chút được không ạ?”
Không bao lâu sau, Ngạn Tảo trả lời: “Chờ tôi năm phút.”
Ngạn Tảo vốn đang họp, sau đó trong vòng năm phút anh đã kết thúc cuộc họp, còn tiện thể chải đầu và chỉnh cà vạt lại, thậm chí anh còn xịt thuốc thơm miệng tươi mát, rồi cuối cùng mới đến quán cà phê, dùng dáng vẻ thản nhiên tự tại mà đi đến trước mặt Yến Đôn.
Yến Đôn thấy Ngạn Tảo thì trong lòng cũng nhảy dựng lên: Sao sếp Tảo đẹp trai dữ vậy!
Ngạn Tảo thản nhiên cười: “Có chuyện gì vậy?”
Yến Đôn đã học tập từ Bạch Lệ Tô, nên cậu cũng biết là không thể tùy tiện nhắc đến việc giải thích được, bèn nói: “Tôi mới vừa đi ăn cơm cùng Bạch Lệ Tô, cô ấy đến đây nên tôi cũng tiện đường đi cùng.

Tôi nhớ là dạ dày anh không được tốt nên có đóng gói một phần cháo gạo kê hải sâm cho anh.

Nghe nói có thể dưỡng dạ dày, cũng không biết có phải không nữa ạ.” Nói xong, Yến Đôn bèn lấy bình thủy ra.
Ngạn Tảo nghe Yến Đôn bảo cậu đi ăn cùng Bạch Lệ Tô thì lại càng cảm thấy nghi ngờ.

Bạch Lệ Tô và Yến Đôn không đội trời chung mới phải chứ, sao lại còn làm bạn bè nữa?
Song, trên mặt Ngạn Tảo vẫn không tỏ vẻ gì, anh chỉ cười cười: “Cậu thật có tâm.”
Yến Đôn có thể nhạy bén nhận ra sự xa cách của Ngạn Tảo.

Tuy sự xa cách này rất mỏng manh, thế nhưng cũng đủ để khiến cậu cảm thấy không dễ chịu.

Yến Đôn chưa từng bất hòa với Ngạn Tảo như vậy bao giờ đâu đấy?
Yến Đôn thở dài, lại hỏi: “Phải rồi, chuyện tiết lộ tư liệu của Ngạn thị đã tra đến đâu rồi ạ?”
Nói đến chuyện này, Ngạn Tảo cũng không khỏi nhíu mày: “Hình như chuyện này rất kì lạ, tạm thời tôi vẫn chưa tra ra được gì cả.”
Về mặt lí thuyết, Ngạn thị là tập đoàn tài chính đứng đầu thế giới tổng tài bá đạo, không có gì là họ không tra ra được mới phải.

Thế nhưng vì việc “Yến Đôn bị hãm hại” lại là manh mối chính trong kịch bản, cho nên dưới sức mạnh của kịch bản, Ngạn Tảo không thể tra ra được gì sất.
“Thật ra tôi đã tra ra được một số thứ.” Yến Đôn lấy một cây bút ghi âm từ đâu ra rồi nói, “Đây là lời của Hoa Đại Mạo mà tôi đã ghi lại ở tiệc thử rượu ngày hôm đó ạ.”
Người ta hay nói, trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, 90% cách vạch trần mưu kế của boss đều dựa vào ghi âm cả.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Bản thân Yến Đôn thì không có tính tự giác đi ghi âm, vẫn là nhờ vào hệ thống giúp cậu ghi âm lại hết.

Ngạn Tảo có hơi bất ngờ: “Quả nhiên là Hoa Đại Mạo ư?”
“Đúng ạ.” Yến Đôn bấm mở bút ghi âm, câu nói “tự lật tẩy” của Hoa Đại Mạo truyền ra:
[Yến Đôn: Anh định hại tôi phạm pháp rồi tống tôi vào tù ư?
Hoa Đại Mạo: Sao tôi đưa cậu vào tù được? Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời rồi đến bên cạnh tôi, tôi sẽ khôi phục sự trong sạch của cậu ngay lập tức.
Yến Đôn: Khôi phục sự trong sạch cho tôi bằng cách nào đây? Chẳng lẽ anh đứng ra thừa nhận rằng anh chính là người vu cho tôi làm gián điệp thương mại? Là anh hack hòm thư của tôi? Là anh gửi năm trăm nghìn vào tài khoản của tôi ư?
Hoa Đại Mạo: Đương nhiên là không.

Nhưng tôi sẽ tìm được một người phù hợp để đứng ra thừa nhận.
Yến Đôn: Tìm người cõng nồi cho anh ấy hả?]
Nghe đoạn đối thoại như thế, sắc mặt của Ngạn Tảo trở nên lạnh lùng đến mức rùng mình.
Yến Đôn tưởng Ngạn Tảo cảm thấy căm phẫn vì Hoa Đại Mạo hãm hại mình, thế nhưng trên thực tế là không phải.

Anh đã đoán ra thủ phạm đứng sau là Hoa Đại Mạo từ lâu, nên cho dù có xác định là Hoa Đại Mạo thì anh cũng không có gợn sóng quá lớn.


Chủ yếu là anh rất bực mình với sự khiêu khích mờ ám mà Hoa Đại Mạo thể hiện ra với Yến Đôn.

Cái gì mà “sao tôi có thể đưa cậu vào tù được” rồi gì mà “cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời rồi đến bên cạnh tôi”, quả thực y hệt như đang đùa giỡn với con gái nhà lành vậy, vô cùng đáng bực mình, bực bội, phát cáu, nổi điên.

Trong chớp mắt, Ngạn Tảo đã hiểu được tại sao Ngạn Trì cứ muốn đánh Hoa Đại Mạo thành đầu chó.

Cái tên Hoa Đại Mạo này đúng là chó mà.
Tuy giận trong lòng nhưng trên mặt Ngạn Tảo vẫn tương đối bình tĩnh.

Anh hơi tỉnh táo lại rồi mới hỏi Yến Đôn: “Cậu đến tiệc thử rượu để lừa cậu ta nói rồi tiến hành ghi âm à?”
Yến Đôn muốn nói rằng: Không phải.

Sao tui có thể trâu bò như vậy được? Tui làm gì có tài năng và trí tuệ để mà tính kế Hoa Đại Mạo chứ?
Thế nhưng ngẫm lại, chỉ cần cậu nói “đúng vậy”, thì đã có thể giải thích được hành vi của mình, cũng không cần phải lo tẩy trắng trước mặt Ngạn Trì nữa.

Cậu bèn đáp: “Có thể nói vậy ạ.”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Hóa ra là vậy.

Nếu vậy thì là do tôi không tốt rồi, rõ ràng tôi đã đáp ứng là sẽ thay cậu điều tra cho rõ, không ngờ lại chẳng tra được gì.

Ngược lại cậu thì rất tỉnh táo, có thể khiến Hoa Đại Mạo lộ ra sơ hở.”
Yến Đôn hơi xí hổ với câu tán thưởng này, cậu chột dạ mà sờ sờ mũi: “Đ-đâu có ạ.

Sếp Tảo giúp tôi như vậy, t-tôi đã cảm kích lắm rồi ạ.”
Ngạn Tảo lại nói: “Thế nhưng cậu cũng nên nói cho tôi biết trước một tiếng.

Nếu tôi đưa cậu đi thì cậu cũng tránh được mấy thứ phiền toái.”
“Vốn tôi cũng nghĩ vậy đó ạ.” Yến Đôn nói: Thế nhưng cái hệ thống ngâu si này không cho á!
Yến Đôn cười khổ, lại bảo: “Nhưng sếp Tảo lại rất có uy phong, nếu đi cùng tôi thì e rằng sẽ khiến cho Hoa Đại Mạo cảnh giác đó ạ? Vậy thì không ổn lắm đâu.”
Ngạn Tảo bị câu nói của Yến Đôn chọc cười, anh cầm bút ghi âm trong tay rồi nói: “Vậy để tôi xử lí tiếp chuyện này cho cậu nhé?”
Yến Đôn gật đầu: “Được ạ, cảm ơn sếp Tảo.” Nói xong, cậu lại cảm thấy nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn, bèn bảo: “Có phải sếp Tảo cảm thấy tôi rất kì lạ không ạ?”
Ngạn Tảo hơi sửng sốt: “Sao cậu lại nói vậy?”
Yến Đôn hít sâu một hơi, nói một cách đơn giản: “Kiểu như tôi rất hay gây chuyện, lại còn dây dưa với đám Hoa Đại Mạo, từ trên xuống dưới toàn là thị phi…” Nói xong, Yến Đôn lại xấu hổ mà sờ sờ mũi.
Ngạn Tảo nghe vậy thì cười bảo: “Vậy cậu nói gì về bản thân mình đây?”
Bản thân Yến Đôn thì nên nói sao đây? Cậu cũng chẳng biết nói gì cho phải, chẳng lẽ nói như Mary Sue dạy, bảo là “Tôi không lôi ba kéo bốn, là do tôi nghiêng nước nghiêng thành.

Tôi không hề chủ động gây chuyện, chỉ là tôi cây cao đổ trước mà thôi” ư?
Yến Đôn không nói nên lời, đành bảo: “Sự thật không phải vậy ạ.”
Ngạn Tảo bèn nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nghi ngờ cậu ư, cũng có đó.

Nhưng sau khi nghĩ lại thì tôi vẫn tin vào nhận định của chính mình hơn.

Cậu là một người có trái tim trong sáng.”
Yến Đôn ngẩn người, khi thấy anh nói chuyện dịu dàng như vậy thì mọi cái cớ mà cậu đã chuẩn bị chợt trôi về biển khơi.
“Tôi nghĩ kĩ rồi.” Ngạn Tảo nói, “Không phải cậu gây ra thị phi, mà là do thị phi đến tìm cậu.”
Câu nói “không phải cậu gây ra thị phi, mà là do thị phi đến tìm cậu”, nghe hệt như câu nói của người lớn khi trẻ con ngã xuống vậy, “là do sàn nhà hư, làm cục cưng nhà mình ngã rồi”.

Lời nói này chẳng hề có lí lẽ, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy được cưng chiều vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương