Biên tập: Cải
"Khương Yên!"
"Khương Yên!"
Bạn học gõ gõ mặt bàn cô, nhỏ giọng gọi "Sao lại nằm bò ra bàn ngủ vậy? Giáo viên đến rồi"
Khương Yên cựa quậy thân mình, từ trên mặt bàn ngẩng đầu lên, dựng thẳng sống lưng, mê man nhìn về phía bảng đen, còn thực trùng hợp cùng thầy giáo mới đi vào đối mắt.
Cô ngẩn ra, thấy được trong mắt giáo viên vừa tiến vào có tia khinh thường.
Thấy cô ngồi dậy, bạn học ngồi phía trước nhịn không được nhỏ giọng oán giận "Lần nào thi cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, vậy mà vẫn có thể hồn nhiên ngủ trong giờ được.... không cảm thấy mất mặt hay sao, cũng quá hồn nhiên rồi"
Khương Yên không phải là hồn nhiên, cô chỉ là có chút không thể tiếp nhận được chuyện đang xảy ra trên người mình mà thôi.
Cô đến bây giờ vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, bản thân chẳng qua chỉ là đi xem idol biểu diễn mà thôi, vì sao lại trùng hợp gặp phải sự cố, còn trở thành một nữ sinh cấp ba trùng tên trùng họ với mình.
Khương Yên thở dài, mở ra sách giáo khoa, nhận mệnh mà nghe giảng.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tuy rằng không biết vì sao lại đến nơi này nhưng nếu đã tới đây vậy thì trước mắt đành phải tiếp nhận thân phận mới này sống cho thật tốt.
Khương Yên cũng biết đại khái một vài thông tin về nguyên chủ. Nguyên chủ Khương Yên thực ra nói một cách nào đó thì không khác cô lắm, cũng coi như là một người đáng thương. Quan hệ của ba và mẹ không được hòa thuận khiến tính cách cô ấy có phần quái gở, không thích giao lưu kết bạn, còn thường hay làm ra một vài chuyện khiến người khác chán ghét.
Nguyên chủ ở trường không có bạn, bạn học trong lớp chán ghét cô ấy, cô lập cô ấy. Hơn nữa, Khương Yên vốn dĩ là một người tâm cao khí ngạo, nếu mọi người đã khinh thường kết bạn với mình thì sao cô ấy phải mặt nóng dán mông lạnh, cố gắng dung nhập vào đám người đó. Cho nên, tâm thái đó về lâu về dài khiến nguyên chủ dần dần trở nên ngày càng quái gở, thậm chí còn có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm, muốn tự sát chẳng qua chuyện này không bị bất cứ ai phát hiện.
Khương Yên cúi đầu nhìn sách vở trên bàn, đọc sách không hiểu gì mà nghe thầy giáo giảng bài cũng không hiểu gì..... cô dần dần liền bắt đầu thất thần.
Bất tri bất giác, Khương Yên liền nghĩ đến tình trạng của bản thân. Cô vốn dĩ là một sinh viên năm hai đại học phổ phổ thông thông, điểm duy nhất đặc biệt có lẽ là cô là một điên cuồng truy tinh tộc (điên cuồng theo đuổi thần tượng), đương nhiên là cũng không truy tinh đến phát cuồng nhưng trên cơ bản, mỗi hoạt động của thần tượng có thể tham gia cô liền tham gia, hơn nữa mỗi lần tham gia đều xung phong ở tuyến đầu.
Thứ bảy tuần trước, weibo official của nam thần đăng thông báo, anh chuẩn bị tổ chức liveshow.
Cùng ngày, Khương Yên trang điểm tinh xảo, mang theo bó hoa đắt tiền cùng camera ra cửa, cùng fans của Hoắc Đình Diễm tập hợp ở trước cửa sân vận động.
Hoắc Đình Diễm thực sự rất nổi tiếng, vừa mới hơn hai mươi mà đã có hơn 60 triệu fans. Có thể tưởng tượng được với lực lượng fan hâm mộ đông đảo như vậy, tình hình tại buổi biểu diễn của anh sẽ "đông vui" đến mức nào.
Cũng bởi vì sự "đông vui" này mà sau đó liền có sự cố xảy ra.
Fans quá mức điên cuồng, làm cho buổi biểu diễn càng thêm náo nhiệt, dưới khán đài liên tục vang lên tiếng hò hét chói tai cùng đủ các loại âm thanh, tất cả mọi người đều vì nam thần của mình mà kích động.
Cho đến khi buổi biểu diễn chuẩn bị kết thúc, dưới khán đài đột nhiên có fans hâm mộ nổi điên muốn vọt đến chỗ Hoắc Đình Diễm. Vị fans kia trực tiếp nhảy từ khán đài trên cao xuống, sau đó, trên khán đài lại thêm một vị nhảy....
Tình hình bắt đầu trở nên mất khống chế....
Khương Yên ngồi ở hàng ghế đầu liền bị người ở phía trên nhảy trúng, cả người bị đè xuống đất, không cách nào dậy nổi...
Những chuyện phát sinh sau đó... Khương Yên đã không còn có ấn tượng.
Cô mơ hồ nghe được tiếng hô "có người té ngã, đừng nhảy nữa, sẽ ra mạng người". Thậm chí một giây trước khi cô nhắm mắt còn nghe thấy được giọng nói của Hoắc Đình Diễm, nhưng tất cả đều đã muộn.
Chờ đến lúc cô mở mắt ra, đã trở thành Khương Yên của hiện tại.
Đang nghĩ ngợi, thầy giáo trên bảng đột nhiên gọi tên cô
"Khương Yên!"
Khương Yên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thấy giáo dạy hóa trên bục giảng.
Thầy giáo dạy hóa nhìn cô, trong mắt hiện lên tia ghét bỏ, nhíu mày hỏi "Em trả lời câu hỏi này đi"
Khương Yên "..."
Cô nãy giờ không hề tập trung nghe giảng, đương nhiên là không biết trả lời như thế nào.
Khương Yên mím môi, đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, căng da đầu nói "Thưa thầy, em không biết ạ"
Thầy giáo hóa hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt trên người cô, nhìn một vòng các bạn học xung quanh dạy dỗ "Không biết thì nên tập trung nghe giảng chứ không phải ngồi ở đó mà phát ngốc"
Thanh âm thầy giáo lạnh băng "Tiết học này em cứ đứng yên ở đó mà suy nghĩ thật kỹ đi"
Trong nháy mắt, ánh mắt bạn học nhìn Khương Yên có vui sướng khi người gặp họa, có đồng tình,..
Bản thân Khương Yên cũng không có cảm giác gì, ngoan ngoãn đứng tại chỗ nghe giảng. Cô được xếp ngồi ở vị trí cuối lớp cho nên đứng như vậy cũng không có chắn tầm nhìn của ai.
Hôm nay có hai tiết hóa liền nhau, Khương Yên bị bắt đứng một lúc liền bắt đầu cảm thấy nhàm chán
Cô quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Hiện tại vừa mới qua tháng mười, đầu thu, thời tiết có chút khô nóng. Trong lớp mở quạt, quạt trần có chút cũ nặng nề quay, vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Những cây cổ thụ dưới sân trường đã thay lá, từ màu xanh biếc chuyển thành màu vàng.
Khương Yên ngắm cảnh đến thất thần, nghe thấy tiếng động phát ra bên ngoài cửa sổ, tầm mắt theo bản năng nhìn sang.
Vừa nhìn thấy... cả người cô liền giống như bị đóng đinh.
Người ở dưới tầng.... Người ở dưới tầng, chính là, chính là "ông xã" mà tối qua cô khản giọng hò hét!
Khương Yên trợn tròn mắt, đại khái bởi vì ánh mắt cô quá mức nóng bỏng khiến người con trai đang nói chuyện cùng giáo viên ở dưới lầu cảm nhận được. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, một giây sau, người kia liền cúi đầu, tiếp tục cuộc nói chuyện với giáo viên.
Nhưng mà, một giây đối mắt này cũng đủ làm Khương Yên kích động đến muốn nhảy từ trên tầng xuống.
Người kia khuôn mặt thanh tuyển, ngũ quan tinh xảo, nếu xét riêng từng ngũ quan thì không quá hoàn mỹ nhưng tổ hợp lại trên khuôn mặt kia lại toát ra vẻ anh khí bức người. Anh không đẹp kiểu tuấn mỹ nhưng trên người lại mang một cỗ tuấn lãng, anh khí bức người, tuy rằng hiện tại gương mặt vẫn còn có nét ngây ngô, nhìn không quá rõ ràng nhưng hai năm sau, gương mặt kia tuyệt đối có thể khiến người khác choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Yên nhìn, trực tiếp nắm chặt bàn hét lên "Fuck! Thật là ông..."
Một chữ cuối cùng còn chưa có phát ra liền nghe thấy tiếng gầm gừ của thầy giáo dạy hóa trên bục giảng "Khương Yên! Em có còn muốn nghe giảng nữa hay không? Không nghe giảng liền cút ra ngoài cho tôi!"
....
Thẳng đến khi ra khỏi lớp học, Khương Yên cũng không thể bình ổn lại tâm tình.
Cô hồi tưởng lại tư liệu về Hoắc Đình Diễm.... Nỗ lực nghĩ, Hoắc Đình Diễm chính là từ trường học này tốt nghiệp ra sao?
Đúng vậy! Khương Yên đối với việc của Hoắc Đình Diễm trước kia rất rõ ràng, trên mạng cũng có cung cấp đủ loại tin tức này nọ. Anh tốt nghiệp trường cấp ba cô đang học, chẳng qua thời điểm tốt nghiệp vẫn còn chưa quá nổi danh.
Vừa nghĩ xong sự tình của Hoắc Đình Diễm, tươi cười trên mặt Khương Yên đột nhiên ngừng lại.
Từ từ.... nguyên chủ Khương Yên có người bạn cùng bàn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên bởi vì có việc mà nghỉ học... người kia.... Người kia hình như chính là Hoắc Đình Diễm. Nghĩ đến đây, đôi mắt Khương Yên sáng lên, gõ gõ đầu chính mình,cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Bởi vì buổi sáng tỉnh lại phát hiện bản thân đã biến thành "Khương Yên", cho nên từ sáng sớm đến giờ đầu óc cô vẫn duy trì tình trạng đơ máy, căn bản là không chú ý đến những người xung quanh, mãi cho đến bây giờ.... Khương Yên hậu tri hậu giác nhớ tới, bạn cùng bàn của cô hình như là Hoắc Đình Diễm.
Mà lúc này, Hoắc Đình Diễm hình như vừa mới đi quay chương trình trở về.
Nghĩ đến đây, Khương Yên kích động đến muốn bay lên trời!!! Cô may mắn như vậy sao, trở thành bạn cùng bàn của Hoắc Đình Diễm??? Khương Yên nghĩ nghĩ, hung hăng véo một cái lên tay, đau, cô nhe răng nhếch miệng...
Đau, là thật!
Cô liệt miệng cười, vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm một tay đút túi quần, hơi nghiêng nghiêng đầu đứng ở cầu thang, ánh mặt trời dừng ở trên người anh, đem cái bóng của anh kéo dài ra... Một màn này khiến Khương Yên đem toàn bộ những từ ngữ tốt đẹp nhất dùng trên người anh.
Cô tươi cười, giơ tay lên định cùng Hoắc Đình Diễm chào hỏi. Tay vừa mới nhấc, ánh mắt nhàn nhạt của Hoắc Đình Diễm liền thu trở về, thực lãnh đạm.... Anh đứng ở trước cửa phòng học, thanh âm mát lạnh hô "báo cáo" rồi đi vào.
Còn Khương Yên –
Vẫn còn bị phạt đứng ở bên ngoài.
Mãi đến sau khi hết tiết, Khương Yên nghĩ muốn vọt vào trong phòng học, cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện, còn chưa có hành động đã bị thầy dạy hóa gọi lại.
"Khương Yên, tới văn phòng một chuyến"
Khương Yên "..."
Sau khi đến văn phòng, bị thầy giáo giáo dục một phen, Khương Yên hưng phấn vọt ra, hướng phòng học chạy như bay chạy tới.... Cô nhất định, nhất định nhất định phải cùng nam thần chào hỏi thật tốt! Để anh nhận thức chính mình, mặc dù không thể lưu lại ấn tượng sâu đậm, ít nhất... ít nhất cũng có thể nói một câu với anh!!!
Chỉ là, khi Khương Yên về đến lớp, Hoắc Đình Diễm đã đi rồi nhưng nhìn cặp sách ở trên bàn, là thật, anh đã trở lại.
Khương Yên cố nén kích động, có chút khó tin. Cô suy nghĩ một lát, chủ động bắt chuyện với nữ sinh ngồi phía trước mình. Bàn phía trước cô có hai nữ sinh, một người tên là Nguyễn Nghiên Nghiên, người còn lại tên là Du Thi Tình. Nguyễn Nghiên Nghiên là bạn cùng phòng ký túc xá với Khương Yên, thỉnh thoảng cũng có tán gẫu với cô vài câu nên Khương Yên tự nhiên sẽ tìm cô ấy nói chuyện
"Bạn học..." Khương Yên còn chưa nói xong, Nguyễn Nghiên Nghiên liền quay đầu nhìn cô
"Khương Yên, thầy dạy hóa có phải hay không lại gọi cậu đến văn phòng nói một trận?"
Khương Yên "..."
Cô sửng sốt, cười gật đầu "Đúng vậy"
Thời điểm ở văn phòng nghe giáo huấn, Khương Yên đã chậm rãi nghĩ lại một chút chuyện của nguyên chủ. Thầy giáo dạy hóa này đối với nguyên chủ cực kỳ không thích, hay nói đúng hơn chính là chán ghét. Nguyên chủ thành tích học tập đã tệ hại, lên lớp lại còn không chút tập trung nghe giảng, thường xuyên kéo thành tích học tập của lớp đi xuống.
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn bộ dáng của Khương Yên hiện tại, cảm thấy có điểm kỳ quái.... Bạn cùng phòng này, như thế nào lại cảm thấy có điểm không thích hợp?
Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là chỗ nào không thích hợp.
"Vậy sao cậu còn có thể vui vẻ như vậy?"
Khương Yên cong môi cười, chỉ vào chỗ bên cạnh, nói "Cái kia... bạn cùng bàn của tớ là Hoắc Đình Diễm?"
Nguyễn Nghiên Nghiên "..."
Cô nhướng mày, hoài nghi đánh giá Khương Yên "Cậu có phải bị thầy giáo hóa mắng đến choáng váng đầu óc không? Đến bạn cùng bàn của mình là ai cũng không biết?"
Không chờ Khương Yên trả lời, Nguyễn Nghiên Nghiên liền thực kích động nói "Đương nhiên là Hoắc Đình Diễm" Cô nói xong liền sâu kín nhìn Khương Yên "Cậu cũng thật may mắn, người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên của khối lại có thể ngồi cùng bàn với người đứng nhất toàn khối!"
"Khương Yên!"
"Khương Yên!"
Bạn học gõ gõ mặt bàn cô, nhỏ giọng gọi "Sao lại nằm bò ra bàn ngủ vậy? Giáo viên đến rồi"
Khương Yên cựa quậy thân mình, từ trên mặt bàn ngẩng đầu lên, dựng thẳng sống lưng, mê man nhìn về phía bảng đen, còn thực trùng hợp cùng thầy giáo mới đi vào đối mắt.
Cô ngẩn ra, thấy được trong mắt giáo viên vừa tiến vào có tia khinh thường.
Thấy cô ngồi dậy, bạn học ngồi phía trước nhịn không được nhỏ giọng oán giận "Lần nào thi cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, vậy mà vẫn có thể hồn nhiên ngủ trong giờ được.... không cảm thấy mất mặt hay sao, cũng quá hồn nhiên rồi"
Khương Yên không phải là hồn nhiên, cô chỉ là có chút không thể tiếp nhận được chuyện đang xảy ra trên người mình mà thôi.
Cô đến bây giờ vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, bản thân chẳng qua chỉ là đi xem idol biểu diễn mà thôi, vì sao lại trùng hợp gặp phải sự cố, còn trở thành một nữ sinh cấp ba trùng tên trùng họ với mình.
Khương Yên thở dài, mở ra sách giáo khoa, nhận mệnh mà nghe giảng.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tuy rằng không biết vì sao lại đến nơi này nhưng nếu đã tới đây vậy thì trước mắt đành phải tiếp nhận thân phận mới này sống cho thật tốt.
Khương Yên cũng biết đại khái một vài thông tin về nguyên chủ. Nguyên chủ Khương Yên thực ra nói một cách nào đó thì không khác cô lắm, cũng coi như là một người đáng thương. Quan hệ của ba và mẹ không được hòa thuận khiến tính cách cô ấy có phần quái gở, không thích giao lưu kết bạn, còn thường hay làm ra một vài chuyện khiến người khác chán ghét.
Nguyên chủ ở trường không có bạn, bạn học trong lớp chán ghét cô ấy, cô lập cô ấy. Hơn nữa, Khương Yên vốn dĩ là một người tâm cao khí ngạo, nếu mọi người đã khinh thường kết bạn với mình thì sao cô ấy phải mặt nóng dán mông lạnh, cố gắng dung nhập vào đám người đó. Cho nên, tâm thái đó về lâu về dài khiến nguyên chủ dần dần trở nên ngày càng quái gở, thậm chí còn có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm, muốn tự sát chẳng qua chuyện này không bị bất cứ ai phát hiện.
Khương Yên cúi đầu nhìn sách vở trên bàn, đọc sách không hiểu gì mà nghe thầy giáo giảng bài cũng không hiểu gì..... cô dần dần liền bắt đầu thất thần.
Bất tri bất giác, Khương Yên liền nghĩ đến tình trạng của bản thân. Cô vốn dĩ là một sinh viên năm hai đại học phổ phổ thông thông, điểm duy nhất đặc biệt có lẽ là cô là một điên cuồng truy tinh tộc (điên cuồng theo đuổi thần tượng), đương nhiên là cũng không truy tinh đến phát cuồng nhưng trên cơ bản, mỗi hoạt động của thần tượng có thể tham gia cô liền tham gia, hơn nữa mỗi lần tham gia đều xung phong ở tuyến đầu.
Thứ bảy tuần trước, weibo official của nam thần đăng thông báo, anh chuẩn bị tổ chức liveshow.
Cùng ngày, Khương Yên trang điểm tinh xảo, mang theo bó hoa đắt tiền cùng camera ra cửa, cùng fans của Hoắc Đình Diễm tập hợp ở trước cửa sân vận động.
Hoắc Đình Diễm thực sự rất nổi tiếng, vừa mới hơn hai mươi mà đã có hơn 60 triệu fans. Có thể tưởng tượng được với lực lượng fan hâm mộ đông đảo như vậy, tình hình tại buổi biểu diễn của anh sẽ "đông vui" đến mức nào.
Cũng bởi vì sự "đông vui" này mà sau đó liền có sự cố xảy ra.
Fans quá mức điên cuồng, làm cho buổi biểu diễn càng thêm náo nhiệt, dưới khán đài liên tục vang lên tiếng hò hét chói tai cùng đủ các loại âm thanh, tất cả mọi người đều vì nam thần của mình mà kích động.
Cho đến khi buổi biểu diễn chuẩn bị kết thúc, dưới khán đài đột nhiên có fans hâm mộ nổi điên muốn vọt đến chỗ Hoắc Đình Diễm. Vị fans kia trực tiếp nhảy từ khán đài trên cao xuống, sau đó, trên khán đài lại thêm một vị nhảy....
Tình hình bắt đầu trở nên mất khống chế....
Khương Yên ngồi ở hàng ghế đầu liền bị người ở phía trên nhảy trúng, cả người bị đè xuống đất, không cách nào dậy nổi...
Những chuyện phát sinh sau đó... Khương Yên đã không còn có ấn tượng.
Cô mơ hồ nghe được tiếng hô "có người té ngã, đừng nhảy nữa, sẽ ra mạng người". Thậm chí một giây trước khi cô nhắm mắt còn nghe thấy được giọng nói của Hoắc Đình Diễm, nhưng tất cả đều đã muộn.
Chờ đến lúc cô mở mắt ra, đã trở thành Khương Yên của hiện tại.
Đang nghĩ ngợi, thầy giáo trên bảng đột nhiên gọi tên cô
"Khương Yên!"
Khương Yên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thấy giáo dạy hóa trên bục giảng.
Thầy giáo dạy hóa nhìn cô, trong mắt hiện lên tia ghét bỏ, nhíu mày hỏi "Em trả lời câu hỏi này đi"
Khương Yên "..."
Cô nãy giờ không hề tập trung nghe giảng, đương nhiên là không biết trả lời như thế nào.
Khương Yên mím môi, đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, căng da đầu nói "Thưa thầy, em không biết ạ"
Thầy giáo hóa hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt trên người cô, nhìn một vòng các bạn học xung quanh dạy dỗ "Không biết thì nên tập trung nghe giảng chứ không phải ngồi ở đó mà phát ngốc"
Thanh âm thầy giáo lạnh băng "Tiết học này em cứ đứng yên ở đó mà suy nghĩ thật kỹ đi"
Trong nháy mắt, ánh mắt bạn học nhìn Khương Yên có vui sướng khi người gặp họa, có đồng tình,..
Bản thân Khương Yên cũng không có cảm giác gì, ngoan ngoãn đứng tại chỗ nghe giảng. Cô được xếp ngồi ở vị trí cuối lớp cho nên đứng như vậy cũng không có chắn tầm nhìn của ai.
Hôm nay có hai tiết hóa liền nhau, Khương Yên bị bắt đứng một lúc liền bắt đầu cảm thấy nhàm chán
Cô quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Hiện tại vừa mới qua tháng mười, đầu thu, thời tiết có chút khô nóng. Trong lớp mở quạt, quạt trần có chút cũ nặng nề quay, vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Những cây cổ thụ dưới sân trường đã thay lá, từ màu xanh biếc chuyển thành màu vàng.
Khương Yên ngắm cảnh đến thất thần, nghe thấy tiếng động phát ra bên ngoài cửa sổ, tầm mắt theo bản năng nhìn sang.
Vừa nhìn thấy... cả người cô liền giống như bị đóng đinh.
Người ở dưới tầng.... Người ở dưới tầng, chính là, chính là "ông xã" mà tối qua cô khản giọng hò hét!
Khương Yên trợn tròn mắt, đại khái bởi vì ánh mắt cô quá mức nóng bỏng khiến người con trai đang nói chuyện cùng giáo viên ở dưới lầu cảm nhận được. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, một giây sau, người kia liền cúi đầu, tiếp tục cuộc nói chuyện với giáo viên.
Nhưng mà, một giây đối mắt này cũng đủ làm Khương Yên kích động đến muốn nhảy từ trên tầng xuống.
Người kia khuôn mặt thanh tuyển, ngũ quan tinh xảo, nếu xét riêng từng ngũ quan thì không quá hoàn mỹ nhưng tổ hợp lại trên khuôn mặt kia lại toát ra vẻ anh khí bức người. Anh không đẹp kiểu tuấn mỹ nhưng trên người lại mang một cỗ tuấn lãng, anh khí bức người, tuy rằng hiện tại gương mặt vẫn còn có nét ngây ngô, nhìn không quá rõ ràng nhưng hai năm sau, gương mặt kia tuyệt đối có thể khiến người khác choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khương Yên nhìn, trực tiếp nắm chặt bàn hét lên "Fuck! Thật là ông..."
Một chữ cuối cùng còn chưa có phát ra liền nghe thấy tiếng gầm gừ của thầy giáo dạy hóa trên bục giảng "Khương Yên! Em có còn muốn nghe giảng nữa hay không? Không nghe giảng liền cút ra ngoài cho tôi!"
....
Thẳng đến khi ra khỏi lớp học, Khương Yên cũng không thể bình ổn lại tâm tình.
Cô hồi tưởng lại tư liệu về Hoắc Đình Diễm.... Nỗ lực nghĩ, Hoắc Đình Diễm chính là từ trường học này tốt nghiệp ra sao?
Đúng vậy! Khương Yên đối với việc của Hoắc Đình Diễm trước kia rất rõ ràng, trên mạng cũng có cung cấp đủ loại tin tức này nọ. Anh tốt nghiệp trường cấp ba cô đang học, chẳng qua thời điểm tốt nghiệp vẫn còn chưa quá nổi danh.
Vừa nghĩ xong sự tình của Hoắc Đình Diễm, tươi cười trên mặt Khương Yên đột nhiên ngừng lại.
Từ từ.... nguyên chủ Khương Yên có người bạn cùng bàn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên bởi vì có việc mà nghỉ học... người kia.... Người kia hình như chính là Hoắc Đình Diễm. Nghĩ đến đây, đôi mắt Khương Yên sáng lên, gõ gõ đầu chính mình,cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ.
Bởi vì buổi sáng tỉnh lại phát hiện bản thân đã biến thành "Khương Yên", cho nên từ sáng sớm đến giờ đầu óc cô vẫn duy trì tình trạng đơ máy, căn bản là không chú ý đến những người xung quanh, mãi cho đến bây giờ.... Khương Yên hậu tri hậu giác nhớ tới, bạn cùng bàn của cô hình như là Hoắc Đình Diễm.
Mà lúc này, Hoắc Đình Diễm hình như vừa mới đi quay chương trình trở về.
Nghĩ đến đây, Khương Yên kích động đến muốn bay lên trời!!! Cô may mắn như vậy sao, trở thành bạn cùng bàn của Hoắc Đình Diễm??? Khương Yên nghĩ nghĩ, hung hăng véo một cái lên tay, đau, cô nhe răng nhếch miệng...
Đau, là thật!
Cô liệt miệng cười, vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm một tay đút túi quần, hơi nghiêng nghiêng đầu đứng ở cầu thang, ánh mặt trời dừng ở trên người anh, đem cái bóng của anh kéo dài ra... Một màn này khiến Khương Yên đem toàn bộ những từ ngữ tốt đẹp nhất dùng trên người anh.
Cô tươi cười, giơ tay lên định cùng Hoắc Đình Diễm chào hỏi. Tay vừa mới nhấc, ánh mắt nhàn nhạt của Hoắc Đình Diễm liền thu trở về, thực lãnh đạm.... Anh đứng ở trước cửa phòng học, thanh âm mát lạnh hô "báo cáo" rồi đi vào.
Còn Khương Yên –
Vẫn còn bị phạt đứng ở bên ngoài.
Mãi đến sau khi hết tiết, Khương Yên nghĩ muốn vọt vào trong phòng học, cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện, còn chưa có hành động đã bị thầy dạy hóa gọi lại.
"Khương Yên, tới văn phòng một chuyến"
Khương Yên "..."
Sau khi đến văn phòng, bị thầy giáo giáo dục một phen, Khương Yên hưng phấn vọt ra, hướng phòng học chạy như bay chạy tới.... Cô nhất định, nhất định nhất định phải cùng nam thần chào hỏi thật tốt! Để anh nhận thức chính mình, mặc dù không thể lưu lại ấn tượng sâu đậm, ít nhất... ít nhất cũng có thể nói một câu với anh!!!
Chỉ là, khi Khương Yên về đến lớp, Hoắc Đình Diễm đã đi rồi nhưng nhìn cặp sách ở trên bàn, là thật, anh đã trở lại.
Khương Yên cố nén kích động, có chút khó tin. Cô suy nghĩ một lát, chủ động bắt chuyện với nữ sinh ngồi phía trước mình. Bàn phía trước cô có hai nữ sinh, một người tên là Nguyễn Nghiên Nghiên, người còn lại tên là Du Thi Tình. Nguyễn Nghiên Nghiên là bạn cùng phòng ký túc xá với Khương Yên, thỉnh thoảng cũng có tán gẫu với cô vài câu nên Khương Yên tự nhiên sẽ tìm cô ấy nói chuyện
"Bạn học..." Khương Yên còn chưa nói xong, Nguyễn Nghiên Nghiên liền quay đầu nhìn cô
"Khương Yên, thầy dạy hóa có phải hay không lại gọi cậu đến văn phòng nói một trận?"
Khương Yên "..."
Cô sửng sốt, cười gật đầu "Đúng vậy"
Thời điểm ở văn phòng nghe giáo huấn, Khương Yên đã chậm rãi nghĩ lại một chút chuyện của nguyên chủ. Thầy giáo dạy hóa này đối với nguyên chủ cực kỳ không thích, hay nói đúng hơn chính là chán ghét. Nguyên chủ thành tích học tập đã tệ hại, lên lớp lại còn không chút tập trung nghe giảng, thường xuyên kéo thành tích học tập của lớp đi xuống.
Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn bộ dáng của Khương Yên hiện tại, cảm thấy có điểm kỳ quái.... Bạn cùng phòng này, như thế nào lại cảm thấy có điểm không thích hợp?
Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là chỗ nào không thích hợp.
"Vậy sao cậu còn có thể vui vẻ như vậy?"
Khương Yên cong môi cười, chỉ vào chỗ bên cạnh, nói "Cái kia... bạn cùng bàn của tớ là Hoắc Đình Diễm?"
Nguyễn Nghiên Nghiên "..."
Cô nhướng mày, hoài nghi đánh giá Khương Yên "Cậu có phải bị thầy giáo hóa mắng đến choáng váng đầu óc không? Đến bạn cùng bàn của mình là ai cũng không biết?"
Không chờ Khương Yên trả lời, Nguyễn Nghiên Nghiên liền thực kích động nói "Đương nhiên là Hoắc Đình Diễm" Cô nói xong liền sâu kín nhìn Khương Yên "Cậu cũng thật may mắn, người đứng thứ nhất từ dưới đếm lên của khối lại có thể ngồi cùng bàn với người đứng nhất toàn khối!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook