Xuyên thành thiên kim hào môn chân chính
-
Chương 29: Thủ khoa
Tin tức được chú ý nhất ở Thượng Hải hai ngày qua là việc nhà họ Tề đã bị trộm đột nhập.
Nhà họ Tề cũng không tổn thất gì, kẻ cắp cũng đã bị bắt vào phòng tuần bộ nhưng vẫn gây ra chấn động không nhỏ. Tuy rằng thế đạo hiện tại không quá yên bình nhưng cùng lắm chỉ có tầng dướt chót là không sống tốt, còn nếu nói loạn đến không thể sinh hoạt thì không phải.
Chính là đang êm đẹp thì nghe tới gia đình giàu có như vậy bị trộm cướp liền nghe tới luôn là làm người cảm thấy thấp thỏm. Môi hở răng lạnh, đạo lý này mọi người đều hiểu.
Trước có thị phủ Tống bí thư mất tích, sau lại có trộm đột nhập nhà họ Tề, từng sự từng sự như vậy xảy ra khiến cho những gia đình giàu có càng thêm cẩn thận, sợ nhà mình trở thành mục tiêu tiếp theo. Thế nên, gần như trong nháy mắt, phú quý nhân gia ở Bến Thượng Hải đều khiêm tốn dè chừng đi không ít.
Một số người thậm chí còn bắt đầu noi gương nhà họ Tề sửa sang lại nhà cửa.
Rốt cuộc vẫn là sợ mất tiền, mất mạng.
Nếu có thể phòng được, tốt nhất vẫn nên phòng cho cẩn thận.
Ngoại giới đồn đãi sôi nổi gì căn bản không ảnh hưởng đến việc chuyển chỗ ở và tu sửa của nhà họ Tề.
Nhà cũ cũng không lớn hơn so với nhà họ Tề bên này thế nên một nhà Tề Lệnh nghi chuyển đến liền trở nên đông đúc hơn hẳn. Nhà cũ nhà họ Tề chia làm tiền viện và hậu viện. Hai anh em Tề Gia Phát và Tề Gia Tài có cuộc sống sinh hoạt và nghỉ ngơi theo quy luật bình thường nên sẽ ở hậu viện chăm sóc ông ngoại Tề, còn những người khác cùng nhau ở tiền viện.
Tề Linh Hiền rất hạnh phúc khi gia đình chị gái mình chuyển về. Ông thường xuyên đi ra ngoài vào buổi đêm vì công việc, không thể cùng ba mình ở một chỗ. Ông ngoại Tề ngủ không quá sâu, rất nhạy cảm với tiếng động, ngẫu nhiên bệnh viện nửa đêm điện thoại tới sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông, cho nên Tề Linh Hiền đã sớm tách ra ở riêng.
Tách ra ở riêng, Tề Linh Hiền vẫn không yên tâm về ba mình, dù sao ông cụ đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt. Vậy nên chỉ cần bệnh viện không bận, mặc kệ là đã muộn và mệt mỏi cỡ nào, ông cũng nhất định phải chạy về nhà.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, có chị gái ở đây, nếu ông gặp phải ca phẫu thuật nào đó, sau khi kết thúc liền có thể ở bệnh viện đối phó một đêm, không đến mức phải vội đi vội về nữa.
Cho nên, Tề Linh Hiền vô cùng cao hứng. Mà ông ngoại Tề cũng vui vẻ.
Người nhà họ Tề đều chỉ nghĩ ông thích an tĩnh, nhưng thật ra không hẳn vậy. Người già có ai không thích ngậm kẹo chơi đùa cháu chắt đâu!
Trong thời gian này, cả nhà đều vui mừng.
Buổi tối Tề Linh Nghi đã thu thập gần xong, nhỏ giọng nói với chồng: “Đã lâu không thấy ba chúng ta cao hứng như vậy a.”
Tề Quang Chí gật đầu: “Chính là, mỗi ngày ông ấy đều có thể ở cùng tôi, có thể không cao hứng sao?”
Tề Linh Nghi: “?”
Cho nên, làm sao rút ra được kết luận này vậy? Có tự biết thân biết phận không vậy?
Tề Linh Nghi vươn tay véo chồng một cái: “Lại khoác lác.”
Tề Quang Chí cười nói: “Sao lại là khoác lác? Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Tề, tôi là con nuôi của nhà họ Tề. Trong lòng ba chúng ta, tôi không chỉ là con rể mà còn không khác gì con ruột nữa a. Mình nói, con của ông cụ đã trở về, có thể không cao hứng sao?”
Ngừng một chút, Tề Quang Chí xoa xoa tay nói: “Nếu ở cùng nhau, ban ngày tôi có thể cùng ba đánh cờ, chơi chim, xem một vở kịch…”
Tề Linh Nghi rốt cuộc cũng biết ý ông là gì, bà ấy lạnh lùng chốt hạ: “Mình nhất định phải đi công ty làm.”
Tề Quang Chí trong nháy mắt rũ đầu xuống!
Tề Linh Nghi nhẹ nhàng dựa vào vai ông nói: “Tôi biết mình không thích đi làm.”
Giọng bà trầm xuống: “Nhưng là ba vẫn luôn hi vọng mình có chút tiền đồ. Liền tính không thể trở thành chỗ dựa của tôi thì cũng có thể giúp tôi san sẻ. Nếu mình không đi làm thì trong lòng ba sẽ nghĩ cái gì đâu! Cho nên, mặc kệ là như thế nào, mình vẫn nên là đi đến công ty làm việc đi, coi như là để ông cụ yên tâm, cũng ít nhiều giúp tôi bớt mệt nhọc. Được không?”
Lời nói này của bà, một chút cũng không giả.
Thật ra Tề Linh Nghi không nhất thiết phải làm khó người đàn ông của mình. Bà biết rõ ông đối với những cái đó là dốt đặc cán mai, một chút cũng không có hứng thú nhưng vẫn muốn ông đi công tác, chính là vì không thể làm ngơ cảm thụ của ba mình được.
Tề Quang Chí: “Tôi biết!”
Ông ấy ghé vào bên tai vợ nói: “Tôi đây giúp mình rồi, mình có phải là nên cảm ơn tôi không?”
Tay ông trở nên không thành thật.
Tề Linh Nghi chụp lại: “Chúng ta đều là vợ chồng già rồi…”
“Vợ chồng già chẳng lẽ không được làm cái đó sao? Người ta bảy tám chục tuổi còn phiêu đấy thôi! Có thể thấy bất luận tuổi tác thế nào đều có thể làm được này đó, mặc kệ đấy, mình phải an ủi tôi…”
“Mình đừng… ngô…”
Trong phòng thực mau phát ra tiếng thở dốc.
Vô tri vô giác, Tề Quang Chí và Tề Linh Nghi, phu thê bọn họ cùng nghĩ rằng hậu viện thật không thích hợp để ngủ! Cách âm của hậu viện không quá tốt.
Đối với Tề Quang Chí và Tề Linh Nghi, đến nhà cũ ở cũng không khác gì về nhà, dù sao bọn họ đã sống ở đây từ khi còn nhỏ, cho tới sau khi thành hôn mới tách ra. Mà đối với bốn người con trai nhà họ Tề, tuy nói rằng bên này là nhà cũ nhưng cũng là nơi bọn họ đã sinh hoạt hồi nhỏ, nên thấy cũng bình thường.
Nếu nói người duy nhất lạ giường, thì đó là Tề Gia Mẫn. Đây thực sự là một nơi xa lạ với cô.
Đương nhiên, kì thật cũng không thể dùng từ xa lạ để hình dung.
Tề Gia Mẫn rất quen thuộc nơi đây, có thể coi như là quen cửa quen nẻo vì dù sao đây cũng là nhà ông ngoại cô. Nhưng nếu nói trụ lại thì lại hoàn toàn khác.
Đây là lần đầu tiên cô sống ở đây, lạ giường là điều tất yếu.
Tề Gia Mẫn trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Trằn trọc được một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng bò dậy. Nếu ngủ không được chi bằng nghĩ về bài quảng cáo mà mình muốn viết.
Mục tiêu của cô chính là đánh trọng tâm vào chiếc đồng hồ.
Việc viết một bài báo hiện tại không dễ dàng như vậy. Thường có một số người xuyên qua dựa vào xuất bản các bài báo để kiếm tiền làm giàu hay cải thiện sinh hoạt nên Tề Gia Mẫn vốn tưởng rằng thập phần dễ dàng, nhưng chân chính sống rồi mới biết không phải thế.
Không kể đến một số thói quen ngôn ngữ trước đó, chỉ tính đến các tờ báo khác nhau cũng đều có những quy định bất thành văn khác nhau của họ.
Đương nhiên cũng sẽ có một số người thuê viết bài nhưng nếu không có người giới thiệu thì rất khó.
May thay, Tề Gia Mẫn không lo lắng về những điều này, cô chỉ cần viết, còn lại cứ để anh cả Tề và những người khác lo.
Xét cho cùng, Tề Gia Mẫn cũng miễn cưỡng được coi là danh viện ở Thượng Hải, vì vậy đối với một ít nhà xuất bản báo và tạp chí hàng đầu, nhà họ Tề cũng đều đặt mua không ít. Tề Gia Mẫn thường xuyên xem nên cũng có ít nhiều hiểu biết phong cách của bọn họ.
Tề Gia Mẫn còn chưa viết đã chọn được một nhà và quyết định viết theo giọng văn của nhà này. Cô chọn nhà này không chỉ bởi bọn họ có chút danh khí đối với nữ tử ở Thượng Hải mà còn vì những bài viết của họ thiên về bán bạch thoại văn(1). Điều này có lợi hơn cho việc sáng tác của cô. Mặc dù Tề Gia Mẫn tuy rằng đi học nhiều năm đều có thể miễn cưỡng xưng một tiếng học bá, nhưng về văn chương thật ra cũng không được tốt cho lắm.
(1)bán bạch thoại văn: văn viết bằng ngôn ngữ bán bạch thoại, mà bán bạch thoại là pha trộn giữa tiếng Trung cổ và tiếng Trung bản ngữ, bạch thoại chính là tiếng bản ngữ bình thường như thế này này.
Bạch thoại văn, cô lại cảm thấy chính mình thoải mái và quen viết, nên vẫn là thích hơn.
Nếu không phải hiện nay nhiều người cảm thấy bạch thoại văn không đáng được đặt lên mặt bàn, hoặc ít nhiều sẽ khinh thường, những thương nhân danh viện hầu hết đều không đọc thì Tề Gia Mẫn thực sự càng muốn viết một bài văn bạch thoại đơn giản hơn. Cái gọi là cá cùng tay gấu không thể có cả hai(2), đồng hồ xa xỉ đương nhiên phải hướng tới những người khá giả. Cân nhắc trước sau, Tề Gia Mẫn chỉ có thể chọn cách này thì mới cân bằng được.
(2)cá cùng tay gấu không thể có cả hai: ý nhắc nhở khi đến thời điểm cần thiết, bạn phải lựa chọn điều gì cần thiết cho mình. Có đôi lúc, sự tham lam là căn nguyên dẫn tới việc mất tất cả.
Đêm nay Tề Gia Mẫn mất ngủ và bắt đầu suy nghĩ về nó.
Cô định viết một câu chuyện tình yêu.
Những câu chuyện phổ biến nhất hiện này là đề tài về thiên kim tiểu thư với tiểu tử nhà nghèo, nhưng Tề Gia Mẫn không muốn viết như thế. Cô biết sự tình của cậu Tề, nếu làm như vậy, e là khiến cho cậu Tề cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, Tề Gia Mẫn đã sớm không giả thiết cốt truyện kiểu đó.
Truyện của cô bắt đầu từ một lần trời xui đất khiến thế nào nữ chính đi du học trở về, thời điểm rời thuyền liền va chạm với nam chính, hai người cầm nhầm rương hành lí của nhau. Vì để tìm đối phương để đổi trả lại mà hai bên đã mở rương hành lí của nhau ra, điều bất ngờ là cả hai cùng có một chiếc đồng hồ quả quýt.
Nữ chính lên báo tìm người, trải qua mấy phen vòng đi vòng lại trái phải tới lui các kiểu, cuối cùng cũng tìm được nhau và trả lại rương hành lí cho nhau.
Đầu truyện, Tề Gia Mẫn chỉ viết 3000 chữ. Cô tự kiểm tra lại, rồi lần nữa trau chuốt chỉnh sửa, cảm thấy hài lòng.
Thấy đã hơn hai giờ sáng, Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng thu dọn đồ, trở về giường, không hiểu sao cô chợt nhớ tới Cao Như Phong. Chuyển đến đây, không có hắn quấy rầy thật là tốt.
Tề Gia Mẫn trở mình, nhấp môi, có vài phần cao hứng.
Không biết là vì cảm thấy mỹ mãn hay vừa rồi quá mệt mỏi mà sau một hồi lăn lộn cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này kéo dài tới tận giữa trưa ngày hôm sau.
Đánh răng rửa mặt xong, Tề Gia Mẫn đi xuống lầu thì thấy ông ngoại Tề đang ngồi đọc báo trong phòng khách. Tề Gia Mẫn lập tức tiến lên, ngoan ngoãn: “Ông ngoại!”
Ông ngoại Tề gật đầu cười: “Dậy rất đúng lúc, chúng ta đi ăn trưa thôi.”
Tề Gia Mẫn đưa tay ra thề thốt: “Ngày mai cháu nhất định sẽ dậy đúng giờ.”
Rõ ràng ông ngoại Tề không tin, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tề Gia Mẫn nói: “Cháu thật sự sẽ dậy đúng giờ. Cháu còn phải tập Thái Cực quyền đó nha! Ông có muốn tập cùng không a?”
Ông ngoại Tề nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, gật đầu. Tâm trạng của cô đã khá lên một chút, một người rèn luyện luôn là rất khó kiên trì nhưng hai người thì khác.
“Chúng ta sẽ xem ai học tốt hơn!”
Ông ngoại Tề bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
Bữa trưa, ở nhà chỉ có hai người họ.
Tề Gia Mẫn đã ngủ đủ nên sẽ không ngủ trưa nữa. Cô đem bài viết của mình đưa cho ông ngoại Tề chỉ điểm. Ông cụ đeo kính lão lên, đọc một lúc, không ngừng gật đầu: “Văn của Gia Mẫn rất hay, hơn nữa cũng rất dễ hiểu.”
Tề Gia Mẫn phụt một tiếng bật cười: “Kia, ông xem xong chỉ có mỗi cảm nhận như thế thôi sao?”
“Cháu cũng làm tuyên truyền cho doanh nghiệp nhà chúng ta này. Ở đoạn cuối này, hai người bọn họ ước định gặp ở Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh là cháu cố ý đúng không?” Gừng càng già càng cay, Tề lão gia tử vẫn là lợi hại.
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Không chỉ có thế đâu! Cháu còn có đại chiêu chưa thả ra đó, hiện tại mới chỉ là khai vị nhẹ nhàng thôi a.”
Ông ngoại Tề: “Quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chủ ý này của Gia Mẫn rất hay.”
Bởi vì được ông ngoại Tề khen ngợi, Tề Gia Mẫn càng có thêm khí thế. Sau khi ông cụ đi ngủ trưa cô liền trở về phòng tiếp tục viết lách.
Chẳng phải thời hiện đại có một câu như vậy sao: chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân nhất.
Tề Gia Mẫn đúng là như thế. Nam nữ chính sau khi gặp và quen biết đã nảy sinh tình cảm với nhau và dần dần thành hẹn hò.
Tề Gia Mẫn vui vẻ viết tiểu kịch của mình suốt một buổi trưa. Cô viết được thêm 6000 chữ, vậy tính tổng cộng đã được 10.000 chữ. Tề Gia Mẫn quyết định tối nay sẽ đưa cho anh trai xem.
Mọi người nhà họ Tề được đọc trước “kiệt tác” của Tề Gia Mẫn.
Anh hai Tề đọc xong trùng xuống khóe miệng, hồi lâu mới lặng lẽ lau một phen mồ hôi không tồn tại trên đầu nói: “May mà Gia Mẫn là con gái, bằng không cái danh hoa hoa công tử(3) của anh sẽ phải đổi chủ. Nhìn xem, em thật biết tán gái!”
(3)hoa hoa công tử: công tử nhà giàu ăn chơi, trác táng, đào hoa.
Anh cả Tề thế nhưng chưa nói gì, ánh mắt trầm tư.
Rất nhiều người nhìn, hắn rốt cuộc lộ ra một cái mặt cười, hỏi: “Em gái sao nghĩ ra nhiều ý tưởng truyện như vậy? Nếu em mà dạy cho anh ba và anh tư thì bọn họ cũng không đến mức hiện tại vẫn độc thân.”
Tề Gia Mẫn thẳng thắn: “Anh cả với anh hai cũng độc thân còn gì! Không cần em giúp sao? Em nói cho các anh nghe, tuy em không có kinh nghiệm gì cả nhưng em là con gái, tự nhiên biết cách lấy lòng con gái như thế nào! Tiếu Hân này, Du Khanh này, những người khác trong Huệ Mỹ Thư đều rất thích em đó nha!”
Anh cả Tề nhìn cô vui vẻ mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh cả, anh thấy em viết như thế nào? Có được không?”
Anh cả Tề giật đầu: “Được!”
Truyện rất hay và dễ hiểu, ngoài ra điều mà anh cả Tề coi trọng nhất chính là trong bài viết của Tề Gia Mẫn quả nhiên lời trong lời ngoài đều có bóng dáng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh. Tuy rằng nó chỉ được chính thức đề cập qua một lần, nhưng là đều hiện diện gián tiếp ở những chỗ khác.
Giống như nữ chính từ nước ngoài trở về mang theo xà bông thơm hoa đốm đặc biệt, ở đây chỉ có Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh mới bán.
Đây là mẫu mới lần này Tề Gia Cung đặc biệt nhập về, nhà khác đều không có. Chỉ là giá cao nên cũng không bán quá chạy. Anh cả Tề thật ra không sợ bị lỗ, hắn nhập không quá nhiều hàng mà thứ này cũng không sợ bán không được cho nên cũng xem như không sai biệt lắm.
Thế nhưng trong truyện của Tề Gia Mẫn viết, nữ chính đã đặc biệt mang về nước xà bông thơm hoa đốm này từ nước ngoài trở về, lại theo lời thoại của người khác nói ra rằng thứ này tốt như thế nào, còn khoe khoác lác ngàn dặm mới có thể tìm được một cái như vậy. Mà chiếc đồng hồ giống nhau như đúc của nam nữ chính kia được xen kẽ để vào trong văn, thường xuyên được xuất hiện.
Tề Gia Mẫn: “Anh cả, bài này của em có thể đăng không?”
Tề Gia Cung: “Tất nhiên là có thể.”
Hắn cười: “Dù anh không đến gặp tổng biên tập, bọn họ thấy bài này của em đều sẽ nguyện ý tuyển.”
Về điểm này, những gì Tề Gia Cung nói là không sai.
Văn chương của Tề Gia Mẫn hoàn toàn khác với những thứ lưu hành hiện tại, nhưng chính vì sự khác biệt này đã khiến tổng biên tập của tờ báo đó chấn động. Không phải là nói là viết tốt như thế nào, mà là văn phong và cốt truyện thật sự rất đặc biệt.
Quả nhiên, ngay khi truyện của Tề Gia Mẫn xuất hiện trên báo, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người và trở thành hit ngay lập tức.
Sau tất cả, cuộc sống của một tiểu thư sang chảnh từ nước ngoài trở về cũng đủ khiến nhiều người tò mò.
Cô ấy dùng xà bông hoa đốm tắm rửa, trước khi ngủ còn chăm sóc tỉ mỉ, nào là đắp “mặt nạ”, thoa kem dưỡng da, thậm chí đến chân cũng phải thoa dầu dưỡng rồi đi tất này kia khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Chuyện tình vẫn chưa bắt đầu thì cuộc sống xa hoa sương sương của nữ chính đã thu hút sự chú ý rộng rãi.
Nói như thế nào đây?
Chính là giống như cô đã vẽ ra một bức họa cuộn tròn về cuộc sống hào môn thập phần xa hoa, làm nhiều người có thể nhìn trộm đến một một góc của hào môn thiên kim.
Hầu hết mọi người đều có những ham muốn ích kỉ của mình, đặc biệt là đối với thứ mình không có nhất.
Nhiều người có điều kiện cảm thấy gia đình mình quả thực không được coi là đỉnh cấp hào môn, dù sao cũng là chưa từng đến mức như thế. Còn đối với những nhà bình thường thì phảng phất thấy được cuộc sống sinh hoạt của những người chân chính giàu có, từ đó mà tưởng tượng một phen nếu có thể kiếm được chút đỉnh. Còn đối với những gia cảnh không tốt, sinh hoạt này đó đối với họ là thứ xa xỉ giống như bầu trời không bao giờ có thể với tới, nó có thể cấp cho họ nhiều thêm một chút kiến thức để gia tăng vài phần đề tài nói chuyện phiếm.
Dù sao, tóm lại, bài báo này của Tề Gia Mẫn đang phát hỏa.
Ngay cả chỉ mới xuất bản một chương thôi, xà bông thơm hoa đốm của cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh đã bùng nổ tiêu thụ.
Thứ này tuy là đắt nhưng cũng chỉ là xà bông, không đắt giá như vàng bạc cho nên gia đình khá giả vẫn có thể mua được.
Ngày thường chỉ cảm thấy vật như vậy không đáng mua, tiền một khối như vậy có thể mua được ba khối bình thường, nên thật sự không cần thiết. Nhưng sau khi đọc bài báo này liền nghĩ, kì thật mình cũng chưa chắc không thể không có được nó!
Ai có thể ngờ, truyện mới chỉ đăng được một ngày xà bông thơm hoa đốm của bọn họ đã bán đi hết một phần ba số lượng vốn có.
Rất nhiều thái thái, tiểu thư đến đây muốn mua cái này. Thật sự không thể tưởng tượng được!
Tuy anh cả Tề rất hiểu biết thông thái và có tâm cơ cũng có chút giật mình!
Thế nhưng hắn vẫn nhìn thấy thương cơ trong đó, nhanh chóng liên hệ với đơn vị cung hàng bên nước ngoài và đặt một đợt hàng mới!
TrướcTiếp
Nhà họ Tề cũng không tổn thất gì, kẻ cắp cũng đã bị bắt vào phòng tuần bộ nhưng vẫn gây ra chấn động không nhỏ. Tuy rằng thế đạo hiện tại không quá yên bình nhưng cùng lắm chỉ có tầng dướt chót là không sống tốt, còn nếu nói loạn đến không thể sinh hoạt thì không phải.
Chính là đang êm đẹp thì nghe tới gia đình giàu có như vậy bị trộm cướp liền nghe tới luôn là làm người cảm thấy thấp thỏm. Môi hở răng lạnh, đạo lý này mọi người đều hiểu.
Trước có thị phủ Tống bí thư mất tích, sau lại có trộm đột nhập nhà họ Tề, từng sự từng sự như vậy xảy ra khiến cho những gia đình giàu có càng thêm cẩn thận, sợ nhà mình trở thành mục tiêu tiếp theo. Thế nên, gần như trong nháy mắt, phú quý nhân gia ở Bến Thượng Hải đều khiêm tốn dè chừng đi không ít.
Một số người thậm chí còn bắt đầu noi gương nhà họ Tề sửa sang lại nhà cửa.
Rốt cuộc vẫn là sợ mất tiền, mất mạng.
Nếu có thể phòng được, tốt nhất vẫn nên phòng cho cẩn thận.
Ngoại giới đồn đãi sôi nổi gì căn bản không ảnh hưởng đến việc chuyển chỗ ở và tu sửa của nhà họ Tề.
Nhà cũ cũng không lớn hơn so với nhà họ Tề bên này thế nên một nhà Tề Lệnh nghi chuyển đến liền trở nên đông đúc hơn hẳn. Nhà cũ nhà họ Tề chia làm tiền viện và hậu viện. Hai anh em Tề Gia Phát và Tề Gia Tài có cuộc sống sinh hoạt và nghỉ ngơi theo quy luật bình thường nên sẽ ở hậu viện chăm sóc ông ngoại Tề, còn những người khác cùng nhau ở tiền viện.
Tề Linh Hiền rất hạnh phúc khi gia đình chị gái mình chuyển về. Ông thường xuyên đi ra ngoài vào buổi đêm vì công việc, không thể cùng ba mình ở một chỗ. Ông ngoại Tề ngủ không quá sâu, rất nhạy cảm với tiếng động, ngẫu nhiên bệnh viện nửa đêm điện thoại tới sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông, cho nên Tề Linh Hiền đã sớm tách ra ở riêng.
Tách ra ở riêng, Tề Linh Hiền vẫn không yên tâm về ba mình, dù sao ông cụ đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt. Vậy nên chỉ cần bệnh viện không bận, mặc kệ là đã muộn và mệt mỏi cỡ nào, ông cũng nhất định phải chạy về nhà.
Thế nhưng giờ thì tốt rồi, có chị gái ở đây, nếu ông gặp phải ca phẫu thuật nào đó, sau khi kết thúc liền có thể ở bệnh viện đối phó một đêm, không đến mức phải vội đi vội về nữa.
Cho nên, Tề Linh Hiền vô cùng cao hứng. Mà ông ngoại Tề cũng vui vẻ.
Người nhà họ Tề đều chỉ nghĩ ông thích an tĩnh, nhưng thật ra không hẳn vậy. Người già có ai không thích ngậm kẹo chơi đùa cháu chắt đâu!
Trong thời gian này, cả nhà đều vui mừng.
Buổi tối Tề Linh Nghi đã thu thập gần xong, nhỏ giọng nói với chồng: “Đã lâu không thấy ba chúng ta cao hứng như vậy a.”
Tề Quang Chí gật đầu: “Chính là, mỗi ngày ông ấy đều có thể ở cùng tôi, có thể không cao hứng sao?”
Tề Linh Nghi: “?”
Cho nên, làm sao rút ra được kết luận này vậy? Có tự biết thân biết phận không vậy?
Tề Linh Nghi vươn tay véo chồng một cái: “Lại khoác lác.”
Tề Quang Chí cười nói: “Sao lại là khoác lác? Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Tề, tôi là con nuôi của nhà họ Tề. Trong lòng ba chúng ta, tôi không chỉ là con rể mà còn không khác gì con ruột nữa a. Mình nói, con của ông cụ đã trở về, có thể không cao hứng sao?”
Ngừng một chút, Tề Quang Chí xoa xoa tay nói: “Nếu ở cùng nhau, ban ngày tôi có thể cùng ba đánh cờ, chơi chim, xem một vở kịch…”
Tề Linh Nghi rốt cuộc cũng biết ý ông là gì, bà ấy lạnh lùng chốt hạ: “Mình nhất định phải đi công ty làm.”
Tề Quang Chí trong nháy mắt rũ đầu xuống!
Tề Linh Nghi nhẹ nhàng dựa vào vai ông nói: “Tôi biết mình không thích đi làm.”
Giọng bà trầm xuống: “Nhưng là ba vẫn luôn hi vọng mình có chút tiền đồ. Liền tính không thể trở thành chỗ dựa của tôi thì cũng có thể giúp tôi san sẻ. Nếu mình không đi làm thì trong lòng ba sẽ nghĩ cái gì đâu! Cho nên, mặc kệ là như thế nào, mình vẫn nên là đi đến công ty làm việc đi, coi như là để ông cụ yên tâm, cũng ít nhiều giúp tôi bớt mệt nhọc. Được không?”
Lời nói này của bà, một chút cũng không giả.
Thật ra Tề Linh Nghi không nhất thiết phải làm khó người đàn ông của mình. Bà biết rõ ông đối với những cái đó là dốt đặc cán mai, một chút cũng không có hứng thú nhưng vẫn muốn ông đi công tác, chính là vì không thể làm ngơ cảm thụ của ba mình được.
Tề Quang Chí: “Tôi biết!”
Ông ấy ghé vào bên tai vợ nói: “Tôi đây giúp mình rồi, mình có phải là nên cảm ơn tôi không?”
Tay ông trở nên không thành thật.
Tề Linh Nghi chụp lại: “Chúng ta đều là vợ chồng già rồi…”
“Vợ chồng già chẳng lẽ không được làm cái đó sao? Người ta bảy tám chục tuổi còn phiêu đấy thôi! Có thể thấy bất luận tuổi tác thế nào đều có thể làm được này đó, mặc kệ đấy, mình phải an ủi tôi…”
“Mình đừng… ngô…”
Trong phòng thực mau phát ra tiếng thở dốc.
Vô tri vô giác, Tề Quang Chí và Tề Linh Nghi, phu thê bọn họ cùng nghĩ rằng hậu viện thật không thích hợp để ngủ! Cách âm của hậu viện không quá tốt.
Đối với Tề Quang Chí và Tề Linh Nghi, đến nhà cũ ở cũng không khác gì về nhà, dù sao bọn họ đã sống ở đây từ khi còn nhỏ, cho tới sau khi thành hôn mới tách ra. Mà đối với bốn người con trai nhà họ Tề, tuy nói rằng bên này là nhà cũ nhưng cũng là nơi bọn họ đã sinh hoạt hồi nhỏ, nên thấy cũng bình thường.
Nếu nói người duy nhất lạ giường, thì đó là Tề Gia Mẫn. Đây thực sự là một nơi xa lạ với cô.
Đương nhiên, kì thật cũng không thể dùng từ xa lạ để hình dung.
Tề Gia Mẫn rất quen thuộc nơi đây, có thể coi như là quen cửa quen nẻo vì dù sao đây cũng là nhà ông ngoại cô. Nhưng nếu nói trụ lại thì lại hoàn toàn khác.
Đây là lần đầu tiên cô sống ở đây, lạ giường là điều tất yếu.
Tề Gia Mẫn trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Trằn trọc được một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng bò dậy. Nếu ngủ không được chi bằng nghĩ về bài quảng cáo mà mình muốn viết.
Mục tiêu của cô chính là đánh trọng tâm vào chiếc đồng hồ.
Việc viết một bài báo hiện tại không dễ dàng như vậy. Thường có một số người xuyên qua dựa vào xuất bản các bài báo để kiếm tiền làm giàu hay cải thiện sinh hoạt nên Tề Gia Mẫn vốn tưởng rằng thập phần dễ dàng, nhưng chân chính sống rồi mới biết không phải thế.
Không kể đến một số thói quen ngôn ngữ trước đó, chỉ tính đến các tờ báo khác nhau cũng đều có những quy định bất thành văn khác nhau của họ.
Đương nhiên cũng sẽ có một số người thuê viết bài nhưng nếu không có người giới thiệu thì rất khó.
May thay, Tề Gia Mẫn không lo lắng về những điều này, cô chỉ cần viết, còn lại cứ để anh cả Tề và những người khác lo.
Xét cho cùng, Tề Gia Mẫn cũng miễn cưỡng được coi là danh viện ở Thượng Hải, vì vậy đối với một ít nhà xuất bản báo và tạp chí hàng đầu, nhà họ Tề cũng đều đặt mua không ít. Tề Gia Mẫn thường xuyên xem nên cũng có ít nhiều hiểu biết phong cách của bọn họ.
Tề Gia Mẫn còn chưa viết đã chọn được một nhà và quyết định viết theo giọng văn của nhà này. Cô chọn nhà này không chỉ bởi bọn họ có chút danh khí đối với nữ tử ở Thượng Hải mà còn vì những bài viết của họ thiên về bán bạch thoại văn(1). Điều này có lợi hơn cho việc sáng tác của cô. Mặc dù Tề Gia Mẫn tuy rằng đi học nhiều năm đều có thể miễn cưỡng xưng một tiếng học bá, nhưng về văn chương thật ra cũng không được tốt cho lắm.
(1)bán bạch thoại văn: văn viết bằng ngôn ngữ bán bạch thoại, mà bán bạch thoại là pha trộn giữa tiếng Trung cổ và tiếng Trung bản ngữ, bạch thoại chính là tiếng bản ngữ bình thường như thế này này.
Bạch thoại văn, cô lại cảm thấy chính mình thoải mái và quen viết, nên vẫn là thích hơn.
Nếu không phải hiện nay nhiều người cảm thấy bạch thoại văn không đáng được đặt lên mặt bàn, hoặc ít nhiều sẽ khinh thường, những thương nhân danh viện hầu hết đều không đọc thì Tề Gia Mẫn thực sự càng muốn viết một bài văn bạch thoại đơn giản hơn. Cái gọi là cá cùng tay gấu không thể có cả hai(2), đồng hồ xa xỉ đương nhiên phải hướng tới những người khá giả. Cân nhắc trước sau, Tề Gia Mẫn chỉ có thể chọn cách này thì mới cân bằng được.
(2)cá cùng tay gấu không thể có cả hai: ý nhắc nhở khi đến thời điểm cần thiết, bạn phải lựa chọn điều gì cần thiết cho mình. Có đôi lúc, sự tham lam là căn nguyên dẫn tới việc mất tất cả.
Đêm nay Tề Gia Mẫn mất ngủ và bắt đầu suy nghĩ về nó.
Cô định viết một câu chuyện tình yêu.
Những câu chuyện phổ biến nhất hiện này là đề tài về thiên kim tiểu thư với tiểu tử nhà nghèo, nhưng Tề Gia Mẫn không muốn viết như thế. Cô biết sự tình của cậu Tề, nếu làm như vậy, e là khiến cho cậu Tề cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, Tề Gia Mẫn đã sớm không giả thiết cốt truyện kiểu đó.
Truyện của cô bắt đầu từ một lần trời xui đất khiến thế nào nữ chính đi du học trở về, thời điểm rời thuyền liền va chạm với nam chính, hai người cầm nhầm rương hành lí của nhau. Vì để tìm đối phương để đổi trả lại mà hai bên đã mở rương hành lí của nhau ra, điều bất ngờ là cả hai cùng có một chiếc đồng hồ quả quýt.
Nữ chính lên báo tìm người, trải qua mấy phen vòng đi vòng lại trái phải tới lui các kiểu, cuối cùng cũng tìm được nhau và trả lại rương hành lí cho nhau.
Đầu truyện, Tề Gia Mẫn chỉ viết 3000 chữ. Cô tự kiểm tra lại, rồi lần nữa trau chuốt chỉnh sửa, cảm thấy hài lòng.
Thấy đã hơn hai giờ sáng, Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng thu dọn đồ, trở về giường, không hiểu sao cô chợt nhớ tới Cao Như Phong. Chuyển đến đây, không có hắn quấy rầy thật là tốt.
Tề Gia Mẫn trở mình, nhấp môi, có vài phần cao hứng.
Không biết là vì cảm thấy mỹ mãn hay vừa rồi quá mệt mỏi mà sau một hồi lăn lộn cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này kéo dài tới tận giữa trưa ngày hôm sau.
Đánh răng rửa mặt xong, Tề Gia Mẫn đi xuống lầu thì thấy ông ngoại Tề đang ngồi đọc báo trong phòng khách. Tề Gia Mẫn lập tức tiến lên, ngoan ngoãn: “Ông ngoại!”
Ông ngoại Tề gật đầu cười: “Dậy rất đúng lúc, chúng ta đi ăn trưa thôi.”
Tề Gia Mẫn đưa tay ra thề thốt: “Ngày mai cháu nhất định sẽ dậy đúng giờ.”
Rõ ràng ông ngoại Tề không tin, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tề Gia Mẫn nói: “Cháu thật sự sẽ dậy đúng giờ. Cháu còn phải tập Thái Cực quyền đó nha! Ông có muốn tập cùng không a?”
Ông ngoại Tề nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, gật đầu. Tâm trạng của cô đã khá lên một chút, một người rèn luyện luôn là rất khó kiên trì nhưng hai người thì khác.
“Chúng ta sẽ xem ai học tốt hơn!”
Ông ngoại Tề bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
Bữa trưa, ở nhà chỉ có hai người họ.
Tề Gia Mẫn đã ngủ đủ nên sẽ không ngủ trưa nữa. Cô đem bài viết của mình đưa cho ông ngoại Tề chỉ điểm. Ông cụ đeo kính lão lên, đọc một lúc, không ngừng gật đầu: “Văn của Gia Mẫn rất hay, hơn nữa cũng rất dễ hiểu.”
Tề Gia Mẫn phụt một tiếng bật cười: “Kia, ông xem xong chỉ có mỗi cảm nhận như thế thôi sao?”
“Cháu cũng làm tuyên truyền cho doanh nghiệp nhà chúng ta này. Ở đoạn cuối này, hai người bọn họ ước định gặp ở Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh là cháu cố ý đúng không?” Gừng càng già càng cay, Tề lão gia tử vẫn là lợi hại.
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Không chỉ có thế đâu! Cháu còn có đại chiêu chưa thả ra đó, hiện tại mới chỉ là khai vị nhẹ nhàng thôi a.”
Ông ngoại Tề: “Quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chủ ý này của Gia Mẫn rất hay.”
Bởi vì được ông ngoại Tề khen ngợi, Tề Gia Mẫn càng có thêm khí thế. Sau khi ông cụ đi ngủ trưa cô liền trở về phòng tiếp tục viết lách.
Chẳng phải thời hiện đại có một câu như vậy sao: chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân nhất.
Tề Gia Mẫn đúng là như thế. Nam nữ chính sau khi gặp và quen biết đã nảy sinh tình cảm với nhau và dần dần thành hẹn hò.
Tề Gia Mẫn vui vẻ viết tiểu kịch của mình suốt một buổi trưa. Cô viết được thêm 6000 chữ, vậy tính tổng cộng đã được 10.000 chữ. Tề Gia Mẫn quyết định tối nay sẽ đưa cho anh trai xem.
Mọi người nhà họ Tề được đọc trước “kiệt tác” của Tề Gia Mẫn.
Anh hai Tề đọc xong trùng xuống khóe miệng, hồi lâu mới lặng lẽ lau một phen mồ hôi không tồn tại trên đầu nói: “May mà Gia Mẫn là con gái, bằng không cái danh hoa hoa công tử(3) của anh sẽ phải đổi chủ. Nhìn xem, em thật biết tán gái!”
(3)hoa hoa công tử: công tử nhà giàu ăn chơi, trác táng, đào hoa.
Anh cả Tề thế nhưng chưa nói gì, ánh mắt trầm tư.
Rất nhiều người nhìn, hắn rốt cuộc lộ ra một cái mặt cười, hỏi: “Em gái sao nghĩ ra nhiều ý tưởng truyện như vậy? Nếu em mà dạy cho anh ba và anh tư thì bọn họ cũng không đến mức hiện tại vẫn độc thân.”
Tề Gia Mẫn thẳng thắn: “Anh cả với anh hai cũng độc thân còn gì! Không cần em giúp sao? Em nói cho các anh nghe, tuy em không có kinh nghiệm gì cả nhưng em là con gái, tự nhiên biết cách lấy lòng con gái như thế nào! Tiếu Hân này, Du Khanh này, những người khác trong Huệ Mỹ Thư đều rất thích em đó nha!”
Anh cả Tề nhìn cô vui vẻ mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh cả, anh thấy em viết như thế nào? Có được không?”
Anh cả Tề giật đầu: “Được!”
Truyện rất hay và dễ hiểu, ngoài ra điều mà anh cả Tề coi trọng nhất chính là trong bài viết của Tề Gia Mẫn quả nhiên lời trong lời ngoài đều có bóng dáng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh. Tuy rằng nó chỉ được chính thức đề cập qua một lần, nhưng là đều hiện diện gián tiếp ở những chỗ khác.
Giống như nữ chính từ nước ngoài trở về mang theo xà bông thơm hoa đốm đặc biệt, ở đây chỉ có Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh mới bán.
Đây là mẫu mới lần này Tề Gia Cung đặc biệt nhập về, nhà khác đều không có. Chỉ là giá cao nên cũng không bán quá chạy. Anh cả Tề thật ra không sợ bị lỗ, hắn nhập không quá nhiều hàng mà thứ này cũng không sợ bán không được cho nên cũng xem như không sai biệt lắm.
Thế nhưng trong truyện của Tề Gia Mẫn viết, nữ chính đã đặc biệt mang về nước xà bông thơm hoa đốm này từ nước ngoài trở về, lại theo lời thoại của người khác nói ra rằng thứ này tốt như thế nào, còn khoe khoác lác ngàn dặm mới có thể tìm được một cái như vậy. Mà chiếc đồng hồ giống nhau như đúc của nam nữ chính kia được xen kẽ để vào trong văn, thường xuyên được xuất hiện.
Tề Gia Mẫn: “Anh cả, bài này của em có thể đăng không?”
Tề Gia Cung: “Tất nhiên là có thể.”
Hắn cười: “Dù anh không đến gặp tổng biên tập, bọn họ thấy bài này của em đều sẽ nguyện ý tuyển.”
Về điểm này, những gì Tề Gia Cung nói là không sai.
Văn chương của Tề Gia Mẫn hoàn toàn khác với những thứ lưu hành hiện tại, nhưng chính vì sự khác biệt này đã khiến tổng biên tập của tờ báo đó chấn động. Không phải là nói là viết tốt như thế nào, mà là văn phong và cốt truyện thật sự rất đặc biệt.
Quả nhiên, ngay khi truyện của Tề Gia Mẫn xuất hiện trên báo, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người và trở thành hit ngay lập tức.
Sau tất cả, cuộc sống của một tiểu thư sang chảnh từ nước ngoài trở về cũng đủ khiến nhiều người tò mò.
Cô ấy dùng xà bông hoa đốm tắm rửa, trước khi ngủ còn chăm sóc tỉ mỉ, nào là đắp “mặt nạ”, thoa kem dưỡng da, thậm chí đến chân cũng phải thoa dầu dưỡng rồi đi tất này kia khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc.
Chuyện tình vẫn chưa bắt đầu thì cuộc sống xa hoa sương sương của nữ chính đã thu hút sự chú ý rộng rãi.
Nói như thế nào đây?
Chính là giống như cô đã vẽ ra một bức họa cuộn tròn về cuộc sống hào môn thập phần xa hoa, làm nhiều người có thể nhìn trộm đến một một góc của hào môn thiên kim.
Hầu hết mọi người đều có những ham muốn ích kỉ của mình, đặc biệt là đối với thứ mình không có nhất.
Nhiều người có điều kiện cảm thấy gia đình mình quả thực không được coi là đỉnh cấp hào môn, dù sao cũng là chưa từng đến mức như thế. Còn đối với những nhà bình thường thì phảng phất thấy được cuộc sống sinh hoạt của những người chân chính giàu có, từ đó mà tưởng tượng một phen nếu có thể kiếm được chút đỉnh. Còn đối với những gia cảnh không tốt, sinh hoạt này đó đối với họ là thứ xa xỉ giống như bầu trời không bao giờ có thể với tới, nó có thể cấp cho họ nhiều thêm một chút kiến thức để gia tăng vài phần đề tài nói chuyện phiếm.
Dù sao, tóm lại, bài báo này của Tề Gia Mẫn đang phát hỏa.
Ngay cả chỉ mới xuất bản một chương thôi, xà bông thơm hoa đốm của cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh đã bùng nổ tiêu thụ.
Thứ này tuy là đắt nhưng cũng chỉ là xà bông, không đắt giá như vàng bạc cho nên gia đình khá giả vẫn có thể mua được.
Ngày thường chỉ cảm thấy vật như vậy không đáng mua, tiền một khối như vậy có thể mua được ba khối bình thường, nên thật sự không cần thiết. Nhưng sau khi đọc bài báo này liền nghĩ, kì thật mình cũng chưa chắc không thể không có được nó!
Ai có thể ngờ, truyện mới chỉ đăng được một ngày xà bông thơm hoa đốm của bọn họ đã bán đi hết một phần ba số lượng vốn có.
Rất nhiều thái thái, tiểu thư đến đây muốn mua cái này. Thật sự không thể tưởng tượng được!
Tuy anh cả Tề rất hiểu biết thông thái và có tâm cơ cũng có chút giật mình!
Thế nhưng hắn vẫn nhìn thấy thương cơ trong đó, nhanh chóng liên hệ với đơn vị cung hàng bên nước ngoài và đặt một đợt hàng mới!
TrướcTiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook