Xuất sư vi tiệp thân tiên tử(1), cũng không biết có nên hình dung mấy tên tiểu tặc này như vậy không.

(1)Xuất sư vi tiệp thân tiên tử - 出师未捷身先死: xuất quân chưa thắng người đã chết. Câu này xuất phát từ việc Gia Cát Lượng xuất chinh khỏi Càn Sơn mang theo hoài bão “thu phục nhà Hán, trở về kinh đô cũ”, ẩn dụ chỉ người có khát vọng, chuẩn bị kế hoạch cẩn thận làm việc gì đó, nhưng việc chỉ vừa mới bắt đầu thì người đã ra đi trong tiếc nuối.

Tóm lại Tề Gia Mẫn là thật sự không khách khí một chút nào, đấm đá túi bụi một hồi, mấy người kia liền toi con voi.

Anh cả Tề lặng lẽ đứng trong sân, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn mấy tên trộm đã bị trói lại. Chỉ là, tầm mắt của hắn lại rơi trên đùi mấy gia hỏa này. Một hồi lâu, hắn tiến lên một bước, thuận tay rút cái dao nhỏ ra một cách dễ dàng.

“Aaaaaaa”. Tiếng thét chói tai vang lên.

Mấy gia hỏa này còn tưởng chính mình không còn sức để kêu nữa, nhưng hóa ra vẫn còn!

Anh cả Tề nhìn con dao rồi lại quay đầu nhìn về một tên khác. Người nọ chưa kịp nói gì đã thấy dao trên đùi của mình cũng bị rút ra tới, không lưu tình chút nào! Lại một lần nữa vang lên tiếng hét chói tai.

Anh cả Tề thu hoạch dao nhỏ, lực chú ý của hắn cũng không ở trên người tên trộm mà ngược lại dừng ở con dao đó.

Anh hai Tề tiến lên hỏi: “Anh cả, làm sao vậy?”

Anh cả Tề mím miệng, sắc mặt không tốt lắm. Hắn nhìn con dao thật lâu rồi ngẩng đầu nhìn mấy tên trộm hỏi: “Vừa rồi, ai dùng dao đâm các ngươi?”

Anh tư Tề ở một bên gào lên: “Không phải Tề Đại Lực sao?”

Anh cả Tề liếc một cái, từ ánh mắt này anh tư Tề thấy được nồng đậm ba chữ “ngươi muốn chết”. Hắn lập tức đem ba người bó lên, an tĩnh như một con mèo nhỏ.

Anh cả Tề lúc này mới lên tiếng chậm rãi nói: “Chú đi vào trấn an em gái đi.”

Anh tư Tề ngập ngừng, rốt cuộc cũng mở miệng: “Em gái không cần trấn an đi?”

Thoạt nhìn, mấy kẻ trước mặt này càng cần trấn an hơn! Nhưng dưới con mắt của anh cả Tề, anh tư Tề lập tức chạy nhanh đi như một con thỏ. Đừng nhìn hắn cao lớn cường tráng, chính là động tác nhẹ như chim yến.

Sau khi anh tư Tề chạy trốn đi, anh cả Tề lại chuẩn bị nói anh hai Tề, nhưng lần này không cần tìm lí do gì nữa anh hai Tề liền biết điều lộc cộc đi mất.

Hắn hiểu rõ, nhà bọn họ, ai là đương gia làm chủ!

Anh cả, không thể chọc vào, không dám chọc vào!

Vị này chính là một câu không hợp liền có thể nổ súng bắn người!

Anh cả Tề nhìn mấy thằng nhãi ranh đều rời đi, rồi quay về phía ba tên kia, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Vừa rồi ai cầm dao đâm các ngươi?”

Ba tiểu tặc bị đánh đến choáng váng, nghĩ đến chuyện vừa rồi đầu óc liền rối tung lên vì vốn không chỉ là bị đánh mà còn bị dọa đến sợ hãi. Lúc đó còn chưa bật đèn, trời tối đen như mực, ai biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đâu!

Bọn họ cũng căng thẳng quá độ, mơ hồ nhớ tới hình như có cái gì gì từ trên lầu nhảy xuống dưới, ngay sao đó lại nhảy lên trên tường. Nhưng mà động tác nhanh đến mức không biết là người hay quỷ!

Nếu là người, sao có thể nhanh như vậy?

Phải biết, họ làm nghề này có thể di chuyển nhanh hơn nhiều so với những người khác. Khi còn nhỏ, họ đã phải tập lấy đồng tiền từ chảo dầu để luyện tốc độ trộm đồ. Làm những việc khác cũng nhanh hơn người ta nhiều.

Nhưng tình huống vừa rồi, nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, mấy người càng thêm run run.

Đó là tốc độ của con người?

Hơn nữa người từ trên lầu nhảy xuống một chút cũng không việc gì?

Bọn họ mơ màng hồ đồ, trong lúc nhất thời không biết phải trả lười người ta như thế nào mới phải.

Anh cả Tề thấy bọn họ ngây dại ra, không thể nói chuyện, một đám rụt cổ như chim cút liền trực tiếp rút súng ra.

Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, âm thanh lên nòng đạn phá lệ rõ ràng, quả thực vô cùng khủng bố!

Thật mẹ nó, so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn!

Một tên trộm lập tức nói: “Có quỷ, có quỷ…” Vì sợ anh cả Tề không hiểu, hắn liền lập tức giải thích: “Không biết là ai đâm chúng ta, hình như là có quỷ…”

Hai người kia cũng ra sức gật đầu.

Tóm lại chuyện vừa rồi quá mông lung, đương nhiên là vô cùng mông lung. Bọn họ lấy ra ánh mắt chân thành nhất trong những năm làm người của mình vì sợ bị bắn.

“Các hạ, ngài, chúng tôi thật sự không có ác ý, ngài tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi cái gì cũng không làm a!” Không chỉ có không làm mà còn bị đánh một trận, hiện tại một đoạn xương cốt đều đau đớn.

Nhưng dù có đau thấu xương thì cũng không sánh được với pha kinh hãi vừa rồi, còn phải vì tính mạng mà sầu lo.

Anh cả Tề người hơi gầy, khi không nói chuyện thật sự tỏa ra âm u. Làm trộm đã quen nhìn người, bọn họ chỉ liếc qua cũng biết người này không dễ chọc. Hơn nữa, mẹ nó làm gì có ai động một tí liền rút súng ra như thế!

Anh cả Tề đùa nghịch mấy cái dao, cũng không có đáp lại lời của bọn tiểu tặc. Nhưng càng như vậy, bọn chúng lại càng sợ hãi, ngao ngao gọi bậy. Lúc này anh cả Tề ngửi thấy một mùi lạ, trong đó thế mà có một người… sợ hãi đến tè ra quần!

Anh cả Tề chế nhạo nói: “Lá gan chỉ bằng đó mà cũng dám đến nhà ta trộm đồ?”

Hắn ngược tay lại, đâm lên chân người duy nhất không bị thương. Tên trộm kêu lên, cảm nhận sự thống khổ, thật sự muốn nằm rạp trên mặt đất giả chết.

“Ai kêu các ngươi tới?” Anh cả Tề lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Đừng nói với ta là chính các ngươi muốn đến.”

Một tay hắn cầm súng, một tay hắn cầm dao vẽ mấy đường vào không trung, dưới ánh trăng, cảnh tượng này khắc ghi vào thâm tâm ba người họ. Tới rất nhiều năm sau mỗi khi định làm chút chuyện xấu đều sẽ nhớ tới một màn đêm nay.

Đầu tiên là bị quỷ đâm, tiếp theo bị một tiểu nha đầu mềm như bông đánh cho một hồi mưa rền gió dữ. Nếu hai dạng này đủ để khiến người ta cảm thấy tâm sinh thấp thỏm thì hiện tại cảnh tượng đao thương (dao súng) này đủ để dọa bọn họ sợ vãi đái.

Từ đây, đổi nghề.

Anh cả Tề nhìn bọn họ run rẩy, thong thả nói: “Ta không muốn nói lần thứ hai.”

Ba tiểu tặc nhìn chằm chằm vào đao thương trên tay anh cả Tề, ai có thể biết hắn có thể lại đâm một lần nữa!

“Tôi nói, tôi nói!” Dù có làm nghề gì thì cũng vẫn có lúc nhát gan.

“Đừng giết tôi!”. Bọn họ làm trộm, tưởng có lá gan lớn, việc gì cũng có thể xông lên, kì thật không hẳn!

Càng là trộm lại càng nhát gan. Rốt cuộc họ đã thấy quá nhiều tên trộm bị đánh chết, cảnh tượng đó thực sự là quá rợn người.

Đương nhiên, không có cái gì ghê rợn hơn người đàn ông trước mặt này.

“Có người hứa cho chúng tôi rất nhiều tiền để đến lấy trộm hai quả trứng bồ câu của nhà ngài, sau khi làm xong sẽ đưa cho chúng tôi tưng đây.” Hắn duỗi tay ra hiệu.

Anh cả Tề nhướng mày.

Một tên khác mắt sưng vù sợ mình bị tế, lập tức bổ sung: “Đúng vậy. Chúng ta thật ra là người Tô Châu, ở biên kia cũng coi như có tiếng. Có người đặc biệt đi bên kia mời chúng ta tới đây.”

“Chủ mưu là ai?” Anh cả Tề đảo qua đảo lại con dao trên tay.

Người thứ ba run rẩy mở miệng: “Không gặp người, chính là liên hệ qua trung gian.”

Anh cả Tề: “À!”

Hắn đưa tay ra, trực tiếp đâm một nhát, lại một tiếng hét chói tai.

“Thật không biết, thật sự không biết a! Chúng tôi không biết là ai nhưng chúng tôi biết người đó trông như thế nào!”

Anh cả Tề nga một tiếng dài, nói: “Ngươi muốn cùng ta nói cho xong hay là muốn từ từ nói, nhận hết tra tấn sau đó chết?”

Nghe đến cái chết, cả đám đều run như cầy sấy, đặc biệt vì bị ăn tiếp một dao, bọn họ như cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên mong manh, nhưng chỉ cần như vậy, bọn họ vẫn có thể tìm cho mình một cơ hội sống sót!

“Chúng tôi nhận việc này xong, vừa rời đi thì thấy có người lén lút theo dõi! Tôi, anh tôi liền nói người này như vậy sợ là bên trong có chuyện không ổn nên chúng tôi tách ra đi riêng. Ai có thể cắt đuôi được hắn thì liền đi lộn trở lại trộm nghe một chút, nhìn xem người kia là ai, sau này cũng là cái bùa phù hộ mệnh cho chính mình! Tôi, tôi khá nhanh nhẹn liền đem người bỏ lại rồi lộn trở lại. Chỉ là lúc đó tôi cũng không nghe thấy gì, nhưng là lại nhìn thấy người ủy thác đã đi. Người đó một thân áo choàng dài, vành nón kéo xuống thấp. Tôi đi theo hắn tới bến tàu, nhìn thấy hắn mua một cái vé tàu thủy Thượng Hải.”

Anh cả Tề cười nhẹ.

Nếu là không cười thì còn đỡ, cười lên như vậy thật dọa chết bọn trộm!

“Tôi đã nói hết, thật sự đã nói hết rồi, không còn gì cả! Tôi không giấu diếm gì hết! Nếu tôi nói dối liền sẽ bị sét đánh chết! Thật sự, tôi không có nói dối. Aaa, ngài tha cho mấy người chúng tôi đi! Aa, đúng, nếu ngài tìm được người này, tôi nhất định sẽ nhận ra, tôi có thể nhận ra cái áo choàng kia.”

Anh cả Tề: “Ngươi có thể nhận ra?”

“Có thể!” “Vậy.”

Anh cả Tề hỏi: “Ngươi có thể miêu tả không?”

“Cái gì? Được! Tôi có thể! Tôi nhất định có thể!”

Anh cả Tề vỗ vỗ đầu hắn, mỉm cười: “Nếu ta có thể tìm được người này, cả ngươi và huynh đệ ngươi đều không cần phải chết.”

Dừng một chút, hắn lại nhìn tới hai tên khác nói: “Các ngươi là đàn anh phải đến cảm tạ đệ đệ nha!"

Lời này vừa ra tới, ba tên trộm ôm nhau khóc rống. Cho nên, nếu bọn họ không có tác dụng gì thì người này sẽ giết bọn họ?

Nghĩ tới vừa rồi người này tàn nhẫn cỡ nào, lại càng khóc to hơn, vì cuối cùng rốt cuộc cũng nhặt về được cái mạng của chính mình.

Vậy nên làm việc gì đều phải lưu lại cái gì đó chuẩn bị cho sự sau này, bằng không lần này liền chết rồi.

Tề Gia Cung nhìn ba người bị cột vào cây, xoay người đi trở về. Đi được nửa đường thì dừng lại, liếc nhìn ánh đèn cách vách, hắn nhếch mép tiến vào phòng khách, nơi Tề Gia Mẫn đang khoe khoang về chiến công lật đổ ba tên trộm cùng một lúc.

Nhìn thấy anh cả Tề đi vào, cô lập tức ngồi ngay ngắn, mỉm cười: “Anh cả, em lợi hại không?”

Anh cả Tề nhìn cô thật sâu một cái, nói: “Em còn rất tự hào?”

Tề Gia Mẫn: “?”

Vẻ mặt của anh cả Tề không được tốt lắm. Hắn liếc nhìn vài người khác, giọng điệu nặng nề hơn một chút: “Chẳng lẽ mọi người còn cảm thấy em ấy làm rất đúng sao?”

Phòng khách im phăng phắc, không ai lên tiếng.

Lúc anh cả Tề tức giận, ba Tề đều yên lặng như gà mắc thóc, không dám nói lời nào. Không có cách nào, thời điểm con trai cả nhà họ nổi giận thật rất giống ba vợ của ông. Mẹ Tề không sợ gì cả, nhưng là bà cũng biết anh cả Tề không vô duyên vô cớ làm gì đó.

Anh cả Tề lạnh mặt khiển trách Tề Gia Mẫn: “Em có biết là tặc không! Cho dù em có sức lớn như trâu không giống những cô gái khác, nhưng chung quy cũng vẫn là con gái. Gặp được chuyện như vậy, em nên nói cho chúng ta biết, để cho chúng ta xử lí, chứ không phải lặng lẽ giấu diếm sau đó nghĩ chính mình có thể thu phục hết thảy! Em có thể làm gì nếu như bọn họ quá nhiều người? Rồi bị thương thì sao? Em làm sao biết được trong tay họ có dao, súng gì hay không? Không thể đoán biết trước được bất cứ điều gì! Thời điểm làm gì đó có thể hay không động não một chút? Chỉ muốn làm anh hùng bắt kẻ gian! Em liền không nghĩ tới một khi có cái gì vạn nhất, ba mẹ làm sao mà sống đây?”

Tề Gia Mẫn vốn còn đang đắc ý thì trong chốc lát liền bị mắng, cái đầu gục xuống tựa như một con gà con. “Em không đơn độc, em có gia đình, và không ai trong

nhà ta muốn để em xảy ra chuyện gì. Nếu đó là trường hợp khẩn cấp mười vạn lần, em có thể đối phó với chúng, anh có thể hiểu. Nhưng là hiện tại em phát hiện ra bọn chúng trước lại không báo cho chúng ta, rồi tự mình đi xử lí. Em nghĩ xem em có đang làm đúng không?”

Tề Gia Mẫn thì thào: “Không đúng.”

Tề Gia Mẫn vừa rồi còn cảm thấy chính mình quả thực là nữ chiến binh, lúc này đã biết sai rồi. Anh cả cô nói không sai chút nào. Cô thật sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn, liền tính mấy người anh trai có thể chịu được thì ba mẹ cô cũng chịu không nổi.

Năm đó đứa trẻ bị đánh tráo đã khiến họ đau lòng một lần tới hiện tại cũng chưa tiêu tan hết. Chỉ cần cô có một chút gió thổi cỏ lay, ba mẹ Tề đều lo lắng đến nổi điên lên, cho nên Tề Gia Mẫn không dám tưởng nếu cô thật sự xảy ra chuyện bọn họ sẽ như thế nào.

Còn anh cả, cô biết anh cả rất thương cô.

Cô cúi đầu, đáng thương: “Anh, em sai rồi.”

Anh cả Tề: “Đi thư phòng phạt đứng.”

Tề Gia Mẫn thở dài, ngoan ngoãn đứng dậy. Đây là lần phạt đứng đầu tiên sau nhiều năm! Tề Gia Mẫn cũng cảm thấy tính chất nghiêm trọng của vấn đề, bộ dáng giống như một chú chim cút nhỏ.

“Mấy ngày nay đừng đi đâu cả. Thành thật ở nhà chờ điểm thi.”

Tề Gia Mẫn dừng lại và ngoan ngoãn gật đầu.

Liền tính không có chuyện này, cô cũng không ra cửa a!

Mắt thấy Tề Gia Mẫn biến mất ở cầu thang lầu trên, ba Tề xoa xoa tay nhìn con trai cả nói: “Gia Cung a, con bé còn nhỏ, làm việc xúc động cũng bình thường. Con xem, đêm rồi còn phạt đứng, thân thể của nó làm sao chịu nổi a! Kì thật đây là con bé giống ba năm đó. Hồi đó có người nói mẹ con là trâu già gặp còn non, thế là ba xách một thùng phân trực tiếp hất thẳng lên đại môn nhà bọn họ đấy! Ai khiến bọn họ miệng phun phân, ba liền làm cho bọn họ chân chính cảm thụ một chút!”

Mấy người con trai nhà họ Tề vô tình nghe được một đoạn chuyện cũ: “…”

Cũng may, ba Tề nhanh chóng nói trở về: “Kia, con bé chính là giống ba. Vì là di truyền từ ba nên lỗi là của ba. Để ba thay nó đi phạt đứng được không?”

Ánh mắt của ba Tề vô cùng chân thành, ông thật sự nghĩ như vậy!

Anh cả Tề day thái dương, nhìn ba nói: “Người không có chuyện gì, rảnh rang thì đi chơi chim đi được không?”

Ba Tề: “Thằng nhãi này, nói chuyện kiểu gì thế!”

Anh cả Tề nghiêm túc: “Đừng ai cầu xin cho em ấy, càng đừng nói cái gì mà thay thế nhận phạt. Đều không được! Nếu không cho em ấy biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, lần sau em ấy lại thế thì biết làm thế nào? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Chúng ta phải để em ấy biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm! Sủng ái vô pháp vô thiên không phải tốt, đó mới chính là hại em ấy!”

Hiện trường lại rơi vào im lặng.

Thật lâu sau, mẹ Tề mới gật đầu: “Nghe thằng cả đi.”

Tề Gia Cung nói: “Ngoài ra, con dự định sửa sang lại ngôi nhà của chúng ta. Ngày mai. mọi người dọn dẹp và chuyển đến nhà ông ngoại đi. Con sẽ nói với ông sau!”

“Nói với ta cái gì?”

Cậu Tề nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng chạy tới, đi cùng còn có ông ngoại Tề.

Tề Linh Nghi lập tức đứng dậy: “Ba, sao ba lại tới đây?”

Ông ngoại Tề: “Ta nghe nói có kẻ trộm vào nhà liền lại đây xem xét. Gia Mẫn có vấn đề gì không?”

Nghe được bên này chuyện thật sự là dọa chết người. Nhịp tim của lão gia tử đập nhanh, sợ rằng xảy ra chuyện gì!

Ông ấy nói: “Gia Mẫn đâu?”

“Phạt đứng ở thư phòng ạ!” Anh cả Tề lên tiếng trước, sau đó kể lại ngắn gọn sự tình.

Cuối cùng hắn nói: “Ông ngoại, chúng cháu muốn đến chỗ ông ở một thời gian. Cháu nghĩ nhà họ Tề, cái dạng này, thật sự là không được. Những tên trộm nhỏ đều có thể ra vào như đi qua cổng thành, một chút cũng không được an toàn. Vừa lúc thừa dịp xảy ra sự lần này thì cải tạo lại một chút. Còn có tường bao, tường bao khẳng định là không ổn, cháu đang cân nhắc xem làm như thế nào! Cháu tính cất nó cao lên và nối lưới điện. Ai lại tới, chúng ta trực tiếp cho điện giật chết hắn!”

Người nhà họ Tề: “…”

Có nhất thiết phải hung tàn như vậy không!

Anh ba Tề học khoa học tự nhiên lập tức nói: “Chính là, mấy thứ kiểu như hàng rào điện này rất phức tạp, hơn nữa tiền điện cũng rất đắt…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị anh cả Tề đánh gãy: “Chú chưa nghe qua câu này sao? Tiền có thể sai khiến ma quỷ. Chỉ cần có tiền, cái gì cũng đều có thể làm. Mà nói là đắt, chẳng lẽ nhà chúng ta còn thiếu tiền sao?”

Một câu khiến tất cả mọi người không ai dám khẽ rắm!

Ông ngoại Tề gật đầu: “Cháu nói có lí.”

Anh cả Tề: “Trước tiên chúng ta dọn qua đó, sau khi con ở bên này hoàn thành sửa chữa, lại an bài người qua nhà cũ làm, như vậy mọi người ở cũng an toàn.”

Cậu Tề: “Kì thật chúng ta ở bên kia không thành vấn đề. Dù sao nhà cũng không có gì khiến người khác thèm muốn."

“Nhỡ gặp phải bắt cóc thì sao? Ba của chúng ta còn đáng giá hơn nhiều.” Tề Linh Nghi đột nhiên mở miệng. “Cứ quyết vậy đi!”

Mặc dù ông ngoại Tề đang ở đây, cậu Tề và ba Tề đều là những người lớn trong nhà, nhưng tiếng nói của Tề Linh Nghi và Tề Gia Cung vẫn là có uy nhất. Trên cơ bản, hai mẹ con họ một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi!

Hơn nữa, đại để là từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen, Tề Linh Nghi đã mở miệng thì Tề Linh Hiền cũng rất hiếm khi phản bác.

Đương nhiên, lần này cũng vậy. Hai bên thực mau giải quyết, Tề Linh Hiền nói: “Vậy, nếu Gia Mẫn không có việc gì, bên này…”

Tề Gia Cung: “Cậu, thật ra lần này tìm đến người còn có chuyện khác. Cậu cũng thấy mấy tiểu tặc ở bên ngoài rồi, kì thật bọn chúng là chịu người khác sai sử. Cháu nhớ rõ cậu vẽ đặc biệt tốt, không biết có thể nhờ cậu ra tay giúp phác họa ra người đứng sau một màn này được không? Có một thì sẽ có hai, nếu không bắt được người này thì cháu thật sự không yên tâm!”

Tề Linh Hiền: “Người nhà với nhau cả, nhờ với vả cái gì. Không bắt được người nọ, cậu cũng ăn không ngon ngủ không yên! Chúng ta lập tức vẽ thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương