“Trả lại chim cho tôi!”

Đôi mắt đen của Cao Như Phong rất sâu, hắn nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn, trên mặt không chút biểu cảm, giọng nói có chút trầm thấp.

Tề Gia Mẫn: “?"

Hắn đang nói cái quái gì vậy?

Cô như thế nào cảm thấy lời này hơi kì kì?

Tề Gia Mẫn nhìn xuống con chim bồ câu đã chết, sau đó ngẩng đầu xem Cao Như Phong. Hắn nhướng mày.

Tề Gia Mẫn: “A!”

Này, mẹ nó, thật là một cái bệnh tâm thần!

Bạn đã thấy săn chim bồ câu với một khẩu súng lục chưa?

Ồ, chưa từng thấy qua!

Còn tôi đã thấy! Bất ngờ không? Thực sự là bệnh nhân tâm thần tư duy rộng nha!

Tề Gia Mẫn nồng đậm trào phúng cơ hồ phải phá tan phía chân trời, bay ra ngoài không gian.

Lúc này, anh cả Tề ấn vai Tề Gia Mẫn, nói: “Vào nhà thôi!”

Người nhà họ Tề bị một màn này của Cao Như Phong làm cho choáng váng lúc này cuối cùng cũng có phản ứng. Mẹ Tề dẫn đầu nắm lấy tay con gái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cao Như Phong, chỉ là khi nhìn thấy hắn bà sửng sốt một hồi, bất quá, thực mau liền chuyển qua chán ghét. Bà nói: “Không sao chứ? Dọa đến con sao? Đi, chúng ta vào nhà.”

Mẹ Tề kéo Tề Gia Mẫn vào cửa, giật giật tóc Tề Gia Mẫn: “Rờ tóc không sợ(1)!”

(1)rờ tóc không sợ: lúc bị dọa rờ tóc thì linh hồn bé nhỏ sẽ không bị bay đi.

Tề Gia Mẫn bật cười dựa vào người mẹ Tề: “Con không sợ.”

Mẹ Tề nói cẩn thận và nghiêm túc: “Gia Mẫn, mẹ biết con thông minh lại có chủ ý, nhưng hiện tại con vẫn còn nhỏ, không hiểu gì về chuyện nam nữ. Chúng ta không được để một người thoạt nhìn lớn lên đẹp trai một chút lừa gạt. Mẹ không phải không cho con tự do yêu đương nhưng là con còn nhỏ như vậy cần gì gấp đâu? Lại nói, thân thể con cũng nhược, mẹ và ba con đã thảo luận qua, tương lai mặt kệ con thích ai thì cũng phải vào cửa nhà ta ở rể. Gia Mẫn nhà ta mới không cần gả đến nhà có gia cảnh bình thường, cả ngày hầu hạ trượng phu, so đo với mẹ chồng, vây quanh hài tử cùng chuyện củi gạo mắm muối. Gia Mẫ nhà chúng ta trời sinh là công chúa!”

Lúc này, Tề Gia Mẫn sững sờ, cô không ngờ ba mẹ lại nghĩ như vậy. Nhưng sự thay đổi tư tưởng này cũng không nằm ngoài dự liệu.

Cô gật đầu, khéo léo nói: “Con biết rồi.”

“Biết cái gì?” Anh em nhà họ Tề bước vào, vẻ mặt đều như nhau.

Tề Gia Mẫn: “Mẹ nói sau này em kết hôn thì tìm một người tới ở rể nhà mình.”

“A! Ý kiến hay đó!” Anh tư Tề tự vỗ tay

. Anh cả Tề mỉm cười, anh hai Tề gật đầu, anh ba Tề vò đầu.

“À, đúng rồi, con còn nói hắn có điểm quen mặt. Lần trước Gia Mẫn gặp mưa ngất đi, bọn con chính là đi nhờ xe hắn đến bệnh viện.” Anh ba Tề cảm thấy người đàn ông này rất quen, cuối cùng cũng nhớ ra.

Anh cả Tề: “Thì ra chính em là người dẫn sói vào nhà!”

Anh ba Tề: “Em không phải! Em không có! Em sai rồi!”

Tề Gia Mẫn lập tức đứng trước mặt anh ba Tề yếu ớt bất lực nói: “Anh ba đối với em rất tốt, đừng khi dễ anh ấy! Anh ba liền không biết đó là Cao Như Phong, mà biết thì thế nào? Ở trong lòng anh ba khẳng định là sức khỏe của em càng quan trọng hơn không phải sao?”

Anh cả Tề mỉm cười, bước tới xoa đầu Tề Gia Mẫn rồi nói: “Anh không nói nó sai, đương nhiên sức khỏe của Gia mẫn là quan trọng nhất!”

Hắn nói: “Em không định thay quần áo à?”

Tề Gia Mẫn váy nhỏ dính đầy mực, hắn lại nói: “Con mèo nhỏ.”

Tề Gia Mẫn lập tức nhảy dựng lên: “Em đi thay ngay!”

Cả nhà lắc đầu cười, nha đầu này chính là tiểu ngây thơ không hiểu sự đời sao!

Tình tiết Cao Như Phong trở thành hàng xóm của nhà họ Tề không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tề Gia Mẫn sau kì thi tuyển đại học, nhưng nó lại làm hỏng tâm trạng của những người khác trong nhà họ.

Giống như anh hai Tề, hắn thập phần chắc chắn câu nói kia của Cao Như Phong là đang đùa giỡn em gái mình!

Đều là cáo già ngàn năm như nhau, còn bày đặt giở trò gì!

Nếu đã thích nói chuyện kiểu thế, sao không đi Bách Nhạc Môn mà thoát y đi!

“Mấy đứa, ngày thường phải chiếu cố em gái nhiều, đừng suốt ngày chỉ lo chơi phần mình”. Mẹ Tề quét ánh mắt tử vong nhìn mấy người con trai.

Đừng nhìn những người này vô tội vạ như vậy nhưng trước mặt mẹ Tề đều trở thành cừu non hết.

Có lẽ là do con sói Cao Như Phong sống bên cạnh nên nhà họ Tề càng đề cao cảnh giác. Giống như ngày hôm sau, Tề Gia Mẫn xuống lầu liền nhìn thấy anh hai Tề đang ngồi ở phòng khách. Cô nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Anh được lắm, Tề Gia Hỉ, anh ở nhà lười biếng như này em mách mẹ cho coi.”

Tề Gia Hỉ rống lên: “Đồ vô tâm, anh làm chuyện này là vì ai? Em lại đối với anh như vậy. Anh còn không phải là ở nhà đợi em sao?”

Tề Gia Mẫn thắc mắc: “Anh đợi em làm gì?”

Tề Gia Hỉ: “Đây không phải là làm tài xế cho em sao? Em đi đâu? Anh sẽ đưa em đi đến đó, chạng vạng lại đi đón em. Thế nào? Phục vụ tận nơi?”

Tề Gia Mẫn: “… Không cần như vậy chứ?”

Tề Gia Hỉ: “Tại sao không? Em xem, có trai đẹp như anh làm tài xế hộ tống em cũng nên vui mừng mới phải. Sao lại ghét bỏ anh như vậy?”

Tề Gia Mẫn nhì anh hai mình miệng lưỡi trơn tru, cảm khái: “Em không phải là sợ anh làm ra chuyện gì đó với bạn em sao? Vừa thấy liền biết anh không có cái liêm sỉ nào hết.”

Nói như vậy, anh hai Tê cảm thấy mình bị oan uổng. Hắn không có liêm sỉ cũng không đối với con gái nhà người ta nói chim này, chim kia!

Nhưng những lời này hắn không có cách nào nói trước mặt em gái, người ta không hiểu sai, liền hắn lại cố tình hiều sai. Kia không phải sẽ bị phê bình tư tưởng đen tối sao?

Anh hai Tề cảm thấy mình cũng thật khổ sở!

Hắn thở dài nói: “Tiểu Gia mẫn, anh thực sự không phải loại người như vậy! Hơn nữa dù cho có nhiều bạn gái một chút nhưng anh cũng đâu có ép ai! Tất cả đều là ngươi tình ta nguyện, em nói đúng không?”

Tề Gia Mẫn: “Haha.”

Hai anh em vừa đấu võ mồm vừa cùng nhau ra cửa. Tề Gia Mẫn nói: “Hôm nay em hẹn Du Khanh và Tiếu Hân đi ăn cảm ơn họ đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Anh đưa em đến cửa là được, anh không cần đi vào, em sợ anh câu dẫn bọn họ.”

Anh hai Tề: “…”

Em gái hư thì phải làm sao?!

Ba ơi, con bị ủy khuất!

Anh hai Tề: “Được, anh để em ở ngoài cửa!”

Hắn nói: “Ai da, muội muội, ngươi cùng tỷ tỷ nói thật, ngươi lúc trước gia nhập Huệ Mỹ Thư là có chủ đích đúng không?”

Tề Gia Mẫn: “?”

Anh hai Tề: “Những tiểu cô nương hào môn thế gia học vấn tốt ở cái Bến Thượng Hải này đều vào Huệ Mỹ Thư.”

Tề Gia Mẫn khó hiểu: “Cho nên?”

Cái này có liên quan gì?

Anh hai Tề đúng tình hợp lí nói: “Ngươi cả ngày làm hỏng thanh danh của tỷ tỷ trước mặt bọn họ, tỷ tỷ sau này không thể có đùi giàu để ôm như ba chúng ta rồi! Ngươi thật là cản đường ta!”

Tề Gia mẫn: “……”

Anh hai Tề ủy khuất lái xe, lại thở dài: “Đời tôi, sao mà nó đắng!”

Tề Gia Mẫn nhìn anh hai mình rầm rì xướng tuồng hát kịch, trong lòng thầm nghĩ, sáng mai nhất định phải đi ra ngoài sớm, đừng để hắn đưa đi!

Thật sự, quá ồn ào!

Tề - ồn ào - Gia Mẫn kháng cự đối mặt với quỷ ồn ào khác!

Đồng loạt bài xích!

Nhà họ Tề này, chỉ có ta mới có thể được làm ồn!

Đại để chính là ý tưởng quái dị như thế!

Xe sớm đã đến quán trà mà Tề Gia Mẫn hẹn mọi người. Anh hai Tề thăm dò: “Ai, không phải đều nói đi học là một cái sự tình nghiêm túc sao? Chương trình học của Chấn Đán cũng lỏng lẻo ghê ha?”

Tề Gia Mẫn: “Hôm nay là ngày nghỉ.”

Cô nhìn anh hai Tề thở dài: “Anh không đi học không tính đi, có thể chút hiểu biết thông thường được không?”

Anh hai Tề: “…”

Lại ủy khuất!

Tề Gia Mẫn mở cửa bước xuống xe, vỗ vỗ vai hắn: “Buổi chiều bọn em không chừng còn đi chỗ khác dạo phố này kia. Anh hai, anh không cần tới đón em đâu, mau về cửa hàng đi! Anh không thể đẩy hết mọi chuyện cho anh cả. Anh ấy một con cừu tự kéo lông mình, kéo tới trụi rồi thì làm sao bây giờ?!”

Anh hai Tề tưởng tượng người anh cả u ám của mình trở thành hói đầu, cười một tiếng như tiêng lợn kêu.

Tề Gia Mẫn:?”

Anh hai Tề vui vẻ lái xe đi.

Tề Gia Mẫn gãi gãi đầu, không hiểu nổi thế giới nội tâm của đồng chí thanh niên này. Trụi lông có thực sự buồn cười không?

Anh hai Tề đi rồi, Tề Gia Mẫn cũng xoay người bước vào cửa. Cô được người ta dẫn đến lầu hai. Du Khanh và Tiếu Hân vẫn chưa đến, họ có một buổi buổi diễn thơ ca sáng nay hẳn là sẽ đến muộn một chút.

Tề Gia Mẫn ngồi uống trà, cắn hạt dưa, ăn đậu phộng.

Ở mỗi quán trà đều có người thuyết thư, nhưng họ thường ở lầu một, nên lầu một luôn là nơi náo nhiệt nhất. Tề Gia Mẫn là một người tới từ thời hiện đại, đối với thuyết thư hát tuồng gì đó không hứng thú nên thường chọn ở lầu hai không quá đông đúc và lộn xộn.

Cô từ từ cắn hạt dưa và đợi bọn người Tiếu Hân.

Chẳng qua không chờ đến Tiếu Hân lại chờ được một cái Diêm Vương sống.

Ai có thể ngờ cô lại vẫn có thể gặp được Cao Như Phong ở đây!

Cao Như Phong không đi một mình, xung quanh hắn có bốn người đàn ông cường tráng. Một trong số đó Tề Gia Mẫn đã gặp qua, chính là người xăm trổ cô va phải trên hành lang tiệm cơm Tứ Phương ngày đó.

Cô cụp mắt xuống, quay đầu nhìn xuống lầu, làm bộ như không thấy gì cả. Nếu không phải vì đợi bọn Tiếu Hân ở đây, Tề Gia Mẫn thực sự muốn lập tức tính tiền rời đi.

Cô không nhìn Cao Như Phong, giả vờ rằng cô không biết người này. Nhưng Cao Như Phong lại không nghĩ vậy.

Không biết hắn nói cái gì mà bốn người đàn ông kia không ngồi xuống mà đi xuống lầu.

Cao Như Phong châm một điếu thuốc, ngồi vào bàn đối diện Tề Gia Mẫn. Cái bàn đó cũng ngay cạnh cửa sổ, hắn gác một tay vào bệ cửa sổ, nhìn xuống lầu.

Mặc dù hắn không có động tĩnh gì nhưng Tề Gia Mẫn vẫn khá căng thẳng. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, định tính tiền và rời đi ngay khi bọn người Tiếu Hân đến. Rốt cuộc, nghĩ đến Cao Như Phong liền cảm thấy không an toàn cho lắm!

Họ sẽ thực sự xui xẻo nếu gặp náo loạn như ở quán trà lần trước.

Ai biết được bên này có thể hay không trở thành một cuộc chiến băng đảng!

Tề Gia Mẫn có chút lo lắng, động tác bóc hạt dưa càng nhanh.

Cao Như Phong dường như không nhìn cô, hút một ngụm thuốc nhìn ra cửa sổ, nhưng chỉ có hắn mới biết rằng tầm mắt của mình thực ra vẫn không hề rời khỏi Tề Gia Mẫn một chút nào.

Hắn nghiêng thân mình, dư quang quét cô một cái liền thấy cô như một con sóc nhỏ, ăn hạt dưa không ngừng. Ai không biết còn tưởng có người muốn đoạt đồ ăn của cô! Điều thú vị hơn là đôi tai của cô vẫn luôn động.

Cao Như Phong vẫn còn dư một nửa điếu thuốc, hắn trực tiếp dập nó xuống bàn, đứng lên đi đền bàn của Tề Gia Mẫn, ngồi xuống.

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu hỏi: “Có việc gì sao?”

Cao Như Phong đưa tay ra, rất thản nhiên nói: “Bóc mấy hạt đậu phộng cho ca ca được không?”

Tề Gia Mẫn cười nói: “Thật ngại quá, sẽ không đâu! Hơn nữa!”

Tề Gia Mẫn thu đậu phộng và hạt dưa về phía mình rồi cười: “Đều là tôi mua!”

Cao Như Phong nhướng mày: “Em mua rồi, tôi không thể ăn sao?”

Tề Gia Mẫn lắc đầu dứt khoát: “Không thể, chúng ta không thân nhau.”

Cao Như Phong đưa tay ra đặt lên tay của Tề Gia Mẫn!

Tề Gia Mẫn: “!!!”

Cô mở to mắt: “Anh làm gì vậy?!”

Cô rút tay ra, hung hăng nhìn chằm chằm Cao Như Phong, phồng má lên không nói lời nào.

Cái này là cái tuyệt thế vô liêm sỉ gì thế?!

Hơn nữa, cô thực sự không hiểu tại sao Cao Như Phong vì cái gì cứ siêng năng, kiên trì bắt cô gọi hắn là ‘ca.

Đây là cái tật xấu gì vậy?

Cô ho khan một tiếng, giọng điệu cứng rắn hơn một chút: “Nếu anh còn chơi trò lưu manh thì tôi sẽ không khách khí đâu.”

Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, nói: “Em thật sự biết cái gì là chơi trò lưu manh sao? Hay là để tôi làm em cảm thụ một chút?”

Mặt Tề Gia Mẫn càng lúc càng lạnh, cô gằn từng chữ: “Anh có thể thử xem!”

Cao Như Phong đưa tay ra bắt lấy Tề Gia Mẫn, nhưng lần này cô đã chuẩn bị sẵn liền đá một cái làm ghế của Cao Như Phong chia năm xẻ bảy. Nhưng hắn thật ra không có việc gì, đều đã biết rõ nên né tránh khá nhanh.

Không ai nghĩ rằng hai người này lại bất ngờ đánh nhau.

Tuy nhiên mặc dù là đánh nhau nhưng rõ ràng là Tề Gia Mẫn đang tấn công, còn Cao Như Phong chỉ miễn cưỡng né tránh dựa vào lợi thế thực chiến của bản thân. Tuy rằng thân thủ của Cao Như Phong là thế so với Tề Gia Mẫn cũng không phải đối thủ, đủ thấy sức mạnh trâu bò cỡ nào.

Cao Như Phong lúc này nhưng thật ra cảm khái, quả nhiên trước mặt người có thiên phú kinh người thì chăm chỉ khổ luyện cũng không đáng một đồng.

Nhưng mà, Cao Như Phong thật sự cũng không tổn hại.

Hai người ngươi tới ta lui, đánh nhau lên.

Bởi vì hai người đánh nhau mà mấy vị khách lầu hai đều chạy xuống lầu một. Tiểu nhị nhìn mớ hỗn độn tóc đều sắp muốn rụng hết rồi.

Có điều nếu muốn tiến lên ngăn cản, hắn không dám!

Hắn chỉ là một người bình thường!

Cái cô gái nhỏ kia nhào tới, cái bàn vỡ tan tành, làm sao hắn có khả năng chịu được chuyện này?

Tiểu nhị thật sự sợ hãi, chỉ đơn giản cũng trốn xuống lầu, bất kể thế nào, đợi đến khi bọn họ đánh xong rồi tính!

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Kỳ thực, Tề Gia Mẫn không muốn đấu với Cao Như Phong, nhưng hắn thật sự là vô địch vô liêm sỉ.

Hắn không phải đối thủ của cô nhưng hắn lại có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều. Có nhiều chiêu hắn chỉ cần lợi dụng chút sở hở là có thể đánh gục cô nhưng hắn lại không làm thế mà thừa cơ sờ sờ khuôn mặt của cô.

Này, mẹ nó, ai có thể nhẫn nhịn?

Tề Gia Mẫn bị chiếm vài cái đậu hũ trong lòng khó chịu thật muốn đập một phát chết cái thứ không biết xấu hổ trước mặt này.

Ngẫm kĩ lại, bọn họ dây dưa vào lần nào cô cũng đều thắng thế cho nên Tề Gia Mẫn vẫn tin tưởng vào thực lực của mình.

Nam chính cái rắm!

Ta hôm nay sẽ khiến cho ngươi biến thành một cái đậu phụ thối!

Cao Như Phong phát hiện ra rằng sức của Tề Gia Mẫn thực sự kinh người, hắn cảm thấy mấy đại nam nhân đều không phải đối thủ của cô.

Tuy nhiên Tề Gia Mẫn có một điểm yếu chết người chính là thể lực của cô hẳn là không tốt. Hai người chơi chưa được mười phút hắn đã có thể cảm thấy hơi thở của cô không ổn định lắm. Bảo đảm, nếu cứ kéo dài thể lực của cô ngày càng giảm sút, hắn có thể bắt lấy cô trong vòng nửa giờ.

Đương nhiên, nếu đổi là người khác, hẳn có thể kéo dài lâu hơn.

Cao Như Phong khẽ cười nói: “Em gái Gia Mẫn, sao em lại khách khí với ca ca như vậy?”

“Ai là em gái Gia Mẫn nhà anh?”

Tề Gia Mẫn khí sắc đỏ bừng, cô lại đập mạnh tay hướng về phía Cao Như Phong. Cao Như Phong cúi người một cái, rồi chợt lóe ghé vào khuôn mặt đỏ ửng rịn mồ hôi của cô hôn một cái.

Tề Gia Mẫn sửng sốt trong chốt lát, Cao Như Phong thuận thế ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nói: “Đây mới là chơi trò lưu manh.”

“Cao Như Phong, anh thật là khốn nạn! Tôi sẽ đem anh nghiên thành tro!” Tiếng gào của Tề Gia Mẫn vang vọng cả bầu trời.

Lần này, Cao Như Phong bay ra, đập mạnh vào tường. Hắn thậm chí còn nôn ra một ngụm máu, bất quá người này lại hoàn toàn không quan tâm, vẫn có thể cười: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Tề Gia Mẫn tiến lên túm lấy hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh tìm chết đúng không?”

Cao Như Phong mỉm cười giơ tay lên nắm lấy cổ tay của cô. Tề Gia Mẫn đang định trở tay đem gỡ xuống thì lại nghe hắn cười rồi chậm rãi nói: “Sức lực đại có lợi gì đâu? Thể lực của em như vậy, gặp phải tôi liền nửa giờ là không chịu nổi.”

Tề Gia Mẫn sửng sốt một chút, động tác trên tay dừng lại. Tay Cao Như Phong không thành thật nhéo khuôn mặt non nớt phúng phính của cô rồi nói: “Đi, rót cho ca ca một ly trà.”

Tề Gia Mẫn nghiến răng: “Khát chết anh đi!”

Cô đem tay hắn ném ra, hung hăng đi xuống lầu. Cao Như Phong chống tường đứng lên, tùy tiện tựa vào một cái ghế thở dốc kêu: “Tiểu nhị!”

Tiểu nhị nghiêng ngả lảo đảo đi lên, Cao Như Phong trực tiếp ném tiền lên bàn: “Bồi thường cho các ngươi.”

Hắn dịch cái ghế một chút, nhìn thấy Tề Gia Mẫn đã chạy tới cửa liền huýt sáo một cái.

Tề Gia Mẫn nhìn lại. Hắn nói: “Ngày khác lại bồi ca ca luyện tập?”

Tề Gia Mẫn không nói gì. Cao Như Phong tựa vào bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít mây nhả khói.

Tề Gia Mẫn nhìn thấy Tiếu Hân và Du Khanh đi xe kéo từ xa, cô chạy nhanh đến. Tiếu Hân không biết chuyện đã xảy ra, cô ấy nhanh chóng xuống xe giữ Tề Gia mẫn: “Sao em không đợi bọn chị trong quán?”

Tề Gia Mẫn: “Đi thôi.”

Ba cô gái cùng nhau đến quán cũ. Tiếu Hân nhìn Tề Gia Mẫn từ trên xuống dưới, thấy cô tóc tai bù xù, trang phục có chút hoa râm, lo lắng hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”

Tề Gia Mẫn: “Cùng người ta đánh nhau.”

Nói xong, cô rất tức giận: “Em thật là, ra cửa liền gặp chó điên!”

Tiếu Hân sửng sốt, lập tức hỏi: “Có sao không? Em có hay không bị thương? Sau này gặp phải chuyện như vậy cũng đừng xúc động, cứ gọi người tới giúp đi.”

Nghĩ đi nghĩ lại, gọi điện cho ai đó thì cũng không kịp, cô ấy nghĩ nghĩ muốn nói nhưng rồi lại không nói ra.

Tề Gia Mẫn nhìn thấy Tiếu Hân do dự, tò mò nhìn cô ấy.

Tiếu Hân: “Chờ một chút đi ra ngoài nói.”

Du Khanh cũng rất tức giận: “Gia Mẫn, nói chị biết ai ức hiếp em, chị sẽ cho em trai chị cho hắn biết tay!”

Nghĩ tới đây cô ấy cũng bị chính mình lời nói làm cho buồn cười: “Em còn có bốn anh trai, nơi nào dùng đến em trai chị chứ!”

Ba người mua một ít sủi cảo ở quán cũ, cũng không mất nhiều thời gian.

Ba người lại đi đến một nhà hàng tây cách đó không xa, là một nơi thích hợp để nói chuyện. Ít nhất là khá an tính.

Sự chú ý của Tiếu Hân không tập trung vào món mỳ Ý trước mặt, cô ấy cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Tề Gia Mẫn gõ nhẹ lên bàn: “Tiếu Hân, chị làm sao vậy?”

Tiếu Hân liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Chị nghĩ chúng ta nên mua một khẩu súng!”

“Phụt!” Du Khanh phun ra ngụm cà phê.

Tề Gia Mẫn khá bình tĩnh, cô chống cằm suy tư.

Tiếu Hân thấy hai người đều rất kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng bên ngoài vẫn khá yên bình nhưng không phải là thập phần an toàn. Kỳ thật chúng ta đều có gia cảnh tốt, không phải suy xét nhiều như vậy, nhưng nghĩ kĩ, thật ra trong hai năm qua ngày càng xảy ra nhiều biến. Chúng ta đều là con gái, đôi khi rất khó nói nếu chúng ta đi chơi, có súng bên mình thì có thể tự vệ. Liền tính không có chuyện gì thì cũng thấy an tâm, không phải sao?”

Tề Gia Mẫn trong lòng cảm khái, quả nhiên nữ chính là nữ chính. Cô ấy can đảm, cẩn trọng, tốt bụng, thật sự phù hợp với hai chữ “nữ chính”.

Đâu giống cái tên nam chính ngu ngốc kia, thật muốn úp bát phân lên mặt hắn!

Cô nói một cách nghiêm túc: “Như vậy sau khi có súng thì sao? Ba người chúng ta…”

Cô nhìn quanh, nói nhỏ: “Tất cả đều sẽ không làm gì được! Vừa thấy chính là biết chúng ta là tân binh, liền tính trong tay có súng, chúng ta có dám bắn không, lại càng đừng nói cái gì bách phát bách trúng. Nếu tùy thân mang theo cái thứ này, ngược lại có khi là mang hộ đối phương, không phải mất nhiều hơn được sao?”

Hơn nữa, tình hình hiện tại có thể không nổ súng thì đừng nổ súng!

Có mấy người ngốc như Cao Như Phong đang êm đềm đi bắn chim!

Đây không phải là thiểu năng trí tuệ sao?

“Cho dù muốn mang theo thứ này, chúng ta ít nhất cũng phải thành thạo cái đã. Bằng không không phải mang theo giúp mình, mà là giúp người khác.”

“Đúng vậy.”

Du Khanh không ngờ Tiếu Hân lại to gan như vậy. Theo quan điểm của Huệ Mỹ Thư bọn họ thì lớn mật nhất hẳn phải là Tề Gia Mẫn. Dù sao cô ấy còn nhỏ, được gia đình cưng chiều quá nên có chút ngây thơ, dám làm bất cứ điều gì.

Còn Tiếu Hân luôn trầm lặng, cũng là theo khoa văn học, là một mỹ nhân ôn nhu hiền thục nổi tiếng ở Chấn Đán.

Thật không ngờ, Tiếu Hân thực sự không nhu nhược như vẻ ngoài của mình.

Chẳng trách cô ấy cùng Tề Gia Mẫn quan hệ tốt như vậy, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng là một cái tiểu táo bạo!

Nhìn thấy hai người so với chính mình can đảm hơn, Du Khanh có chút hào khí.

“Thực ra, chị cũng có chủ ý, nếu chúng ta không thể thì chúng ta có thể luyện tập!”

Tề Gia Mẫn lập tức nói: “Chị nói đi, nói đi!”

Thật tò mò!

Du Khanh: “Chị nghĩ mấy đứa hẳn đã nghe qua đi, chú của chị là ở Hoa Đông Dinh Thống đốc(2).”

(2)Hoa Đông Dinh Thống đốc: Dinh (nơi ở) của Thống đốc vùng Đông Hoa Kỳ.

Tề Gia Mẫn và Tiếu Hân đều gật đầu.

Nếu chỉ đơn luận thế gia, ông nội của Du Khanh chưa chắc đã có thể ngồi trên vị trí thị trưởng, nhưng ai cũng biết chú của cô ấy là thư ký riêng của Cao Đại Soái, mà Cao Đại Soái nắm trong tay không ít binh lực khu vực Hoa Đông.

Bởi vậy, trên đời này quyền đầu cứng mới là ngạnh đạo lí.

Chính vì thế mà ông nội Du mới có thể ở vị trí đó an ổn như vậy.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Tề Gia Mẫn và những người khác đương nhiên đã nghe nói về nó, nhưng những người nhỏ bé như họ không thể tham gia vào chuyện chính trị đại sự đó.

Dù sao họ cũng chỉ là người bình thường!

Du Khanh: “Chị có thể nhờ chú giúp đỡ. Họ có một sân tập ở ngoại ô thành phố, thừa dịp họ nghỉ ngơi chúng ta có thể luyện tập.”

Tề Gia Mẫn do dự: “Chuyện này có ổn không?”

Thật ra Du Khanh cũng không biết. Mặc dù cô ấy luôn thông minh hiểu chuyện nhưng là những chuyện như này luôn là không có gì chắc chắn, trong lúc nhất thời có chút mộng bức.

Tề Gia Mẫn dứt khoát: “Đừng lo lắng, chờ em về nhà hỏi anh cả xem anh ấy nói thế nào đã!”

Du Khanh gật đầu nói “được”.

Cô ấy lại nói: “Trước đừng truyền ra ngoài nha.”

Ba cô gái nhất trí gật đầu.

Đề tài này quá bóc trần, Tề Gia Mẫn bắt đầu nói về chủ đề mới. Cô hỏi: “Sao hôm nay hai người lại đến đây muộn như vậy?”

Đề cập đến cái này, Tiếu Hân tức giận bừng bừng, nói: “Đừng nhắc đến cái đó, chị chính là gặp được tên tâm thần!”

“Ai?”

Hóa ra Tiếu Hân hôm nay lời này thật đúng là không phải đột nhiên phát ra tới.

Mấy ngày nay, Tề Gia Mẫn bận thi đại học, Tiếu Hân cũng không nói cho cô biết. Nguyên lai chính là anh họ Tiếu Hân gần đây đều quấy rầy cô ấy khiến cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu. Như hôm nay, cô ấy đã bị anh họ chặn đường ngay khi tan học, và phải mất một thời gian dài mới thoát khỏi hắn. Nếu không phải đồng hành còn có Du Khanh thì còn chậm trễ lâu nữa!

Tề Gia Mẫn: “Chị có nói với người nhà không? Ý của họ thế nào?”

Nhắc đến chuyện này vẻ mặt của Tiếu Hân càng trở nên khó coi hơn. Trong lòng Tề Gia Mẫn lộp bôp, đưa tay ra nắm lấy tay Tiếu Hân.

Tiếu Hân hít một hơi thật sâu, nói: “Ông ngoại và cậu chị ở bên kia muốn cùng nhà chị bên này kết thân. Mẹ chị, mẹ chị bà ấy có chút hồ đồ, nhất quán luôn là lấy em trai bên phía nhà ngoại làm trọng. Chỉ cần là sự tình của cậu thì nhất định so với chúng ta càng quan trọng hơn. Cậu muốn kết thân, bà ấy vui sướng cả người đều muốn bay lên, cảm thấy đây chính là coi trọng bà ấy. Chị sợ, ba chị cũng bị mẹ một khóc hai nháo mà sẽ đáp ứng.”

Tề Gia Mẫn: “…”

Đây là phiên bản hiện thực của phú đệ mẹ(3)?

(3)phú đệ mẹ (扶弟魔): một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ một người con gái lớn trong gia đình gia trưởng trọng nam khinh nữ, do ảnh hưởng của gia đình cô ấy có thể hy sinh tất cả vì em trai của mình, làm tròn người mẹ thứ hai của em trai.

Kỳ thực Tề Gia Mẫn nghe nói qua rất nhiều người như vậy, nhưng là chưa từng thấy qua.

“Thực ra, lúc trước chị cả của chị lúc còn nhỏ mẹ đã muốn cho chị ấy kết thân với nhà cậu rồi bất quá chị ấy lớn hơn anh họ năm tuổi, thật sự không thích hợp nên mới không làm nữa. Sau lại đến chị hai, chị hai cùng anh họ xấp xỉ bằng tuổi nhau, bất quá chị ấy lại kết giao với tiểu thiếu gia nhà Vương Dật Sơn ở Bộ Giao thông vận tải, gả đến nhà họ Vương làm tứ thái thái. Hiện tại lại đến phiên chị, cũng không biết chuyện này có thể xong hay không, chị nghĩ cho dù lần này miễn cưỡng thoát được sợ là tới em gái của chị.”

Tề Gia Mẫn và Du Khanh đều há to miệng, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua chuyện như vậy.

“Mọi người không biết, anh họ chị ăn chơi, rượu chè, gái điếm, cờ bạc, lừa lọc, trộm cắp, chưa từng thấy ai tệ hơn hắn. Chính là vì sự che chở của gia đình nên một chút cũng không có việc gì, hắn đã sớm làm nhiều những chuyện thiếu đạo đức đi. Mà ông ngoại, bà ngoại, mợ, bọn họ còn cảm thấy con trai nhà mình chính là chân mệnh thiên tử, mặc cho ai cũng đều không xứng với hắn, hận không thể tìm cho hắn một tiên nữ hạ phàm. Bằng không nào có để kéo dài tới hiện tại vẫn chưa kết hôn? Bọn họ chọn ta còn cảm thấy chính mình sẽ chết mất! Trước đó còn muốn nói phải tìm một nhà núi vàng núi bạc gả đi. Phi! Thật đem con trai nhà mình như đồ ăn! Kéo dài được chút năm, bọn họ hiện tại cuối cùng cũng nhận rõ hiện thực, đây không phải đang bắt đầu nhằm vào chị sao? Bọn họ chính là ham mẹ chị hồ đồ, cảm thấy có thể chèn ép chị, hơn nữa cũng là nhìn trúng một đống của hồi môn đi. Bọn họ tưởng bở, chị đọc sách nhiều năm như vậy chẳng lẽ để bọn họ chà đạp? Nghĩ cùng đừng nghĩ! Chỉ là mẹ chị thật quá hồ đồ, chị cũng là sầu chết đi được ấy.”

Tiếu Hân thực sự coi Tề Gia Mẫn và Du Khanh như ruột thịt của mình, nếu không cô ấy cũng sẽ không nói những chuyện như vậy của gia đình.

Thấy cô ấy tức giận như vậy Tề Gia Mẫn không thèm đếm xỉa gì đến dĩ vãng thể diện, nghĩ đến sự việc phải nghiêm trọng hơn nhiều cũng thật sự khiến cô vô cùng tức giận.

Tề Gia Mẫn: “Hiện tại, có bao nhiêu nghiêm trọng?”

Tiếu Hân buồn rầu cực kì: “Hắn dây dưa cả ngày, phiền đến chị đều hận không thể mua một khẩu súng một phát kết liễu hắn.”

Tề Gia Mẫn:”…”

Tiếu Hân: “Gia Mẫn, em có rất nhiều ý tưởng, em phải giúp chị nghĩ cách. Chị sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào! Mẹ chị, mẹ chị…”

Tiếu Hân do dự hồi lâu, có vẻ ngại nói, nhưng ngay sau đó cô ấy thu hết can đảm: “Mẹ chị còn bày kế nhốt bọn chị lại với nhau, gạo nấu thành cơm. Nếu không phải chị nhanh trí phát hiện ra và được em gái chị giải cứu thì sợ là hiện tại đã là một cái khối thi thể, chị không muốn lấy cái tên chó dơ bẩn kia.”

Tề Gia Mẫn bình tĩnh lại, nói: “Bọn họ muốn lấn hiếp chị?”

Tiếu Hân gật đầu, chuyện này đã vướng vào cô ấy từ lâu rồi, vốn là cứ cố nhịn nhưng bây giờ thật sự lửa xém lông mày(4).

(4)lửa xém lông mày: vấn đề đã rất khẩn cấp, đã sắp xảy ra trước mặt. Tương tự như ‘nước đến chân’.

“Mẹ em là óc heo sao? Thế nhưng có thể làm ra loại sự tình này, ta phải về nhà tìm ông nội giúp, ta cũng không tin bọn họ…” Du Khanh tức giận, mở miệng liền mắng, nhưng Tề Gia Mẫn đề lại tay cô ấy nói: “Đừng xúc động.”

Cô hỏi Tiếu Hân: “Nhà của chị ai là người có tiếng nói nhất?”

Chuyện này khẳng định muốn nhất lao vĩnh dật, ngắn ngủi giải quyết căn bản không làm nên chuyện gì. Hơn nữa, Tề Gia Mẫn không nghĩ rằng ông nội Du sẽ lo chuyện của người khác.

Du Khanh bị Tề Gia Mẫn đè cũng lấy lại tinh thần, cắn cắn môi, có chút xin lỗi chính mình nói lời vô ích này, cũng không phải thật sự có thể là thủ đoạn giúp đỡ.

“Ba chị. Ông bà nội đều ở, nhưng ba chị là người chuyên quyền độc đoán, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là ông ấy làm chủ.”

Tề Gia Mẫn chớp chớp mắt hỏi: “Vậy ba chị có tin vào vài mấy thứ kiểu mê tín dị đoan gì đó không?"

Tiếu Hân gật đầu: “Đặc biệt tin. Ông ấy tiếp thu tân giáo dục, ngoài miệng đều nói không tin nhưng chị biết ba chị là cái người cổ hủ nhất, trong lòng nhất định tin tưởng.”

Tề Gia Mẫn nở nụ cười: “Này liền dễ làm!”

“Ý em là… tìm thầy bói lừa ông ấy?” Tiếu Hân phản ứng nhanh, nói: “Nhưng ba chị sẽ không người nào cũng tin.”

Mặc dù là tin tâm linh này kia nhưng ba cô ấy cũng rất khôn ngoan.

Tề Gia Mẫn lắc đầu: “Em sẽ không chơi cái trò lửa đảo cấp thấp như vậy! Hơn nữa liền cũng không thể biết cái thầy bói chúng ta tìm có đáng tin hay không?”

Tiếu Hân ngơ ngác nhìn Tề Gia Mẫn, hai tay ôm lấy cô: “Em phải giúp chị!”

Tề Gia Mẫn: “Chị nói, nếu anh họ của chị so với sao chổi còn xui xẻo hơn thì ba chị còn nguyện ý đem chị hay em gái chị gả cho hắn sao?”

“Chắn chắn sẽ không!” Tiếu Hân tin vào điều này.

“Vậy thì hôm nay về làm ầm ĩ lên, không cần lo việc xé rách mặt hay không, cũng không cần giống ngày thường văn văn nhã nhã, trở về liền phải náo loạn, muốn đập phá đồ đạc.”

Tiếu Hân: “?”

Du Khanh: “?”

Tề Gia Mẫn: “Chị nhớ kĩ có một câu phải mắng.”

“Câu nào?”

Tề Gia Mẫn nghiêm túc nói: “Anh họ chị chính là một cái sao chổi, ai dính lên liền xui xẻo người đấy, nhà cậu chị suy tàn, hiện lại tới làm xui nhà chị! Tuy rằng hơi dài một chút nhưng chị phải nhớ câu này nha. Đã mắng thì phải mắng liên hồi!”

Du Khanh hỏi: “Mắng như vậy có ích gì?”

Nhà bọn họ người nhiều, ông nội ngoài ba cô ấy liền có thêm mấy người chú nữa, hoặc ít nhiều có tiểu thiếp trong nhà, quan hệ thập phần phức tạp, không thiếu chuyện nữ nhân la lối khóc lóc nhưng thật ra chưa thấy ai vì nữ nhân khói lối mà thay đổi chủ ý.

“Như vậy đương nhiên vô dụng, chỉ cần không mưa chị liền mỗi ngày đến phải nháo! Chúng ta phải đợi một cái ngày mưa giông.”

Vào thời điểm này những năm vừa rồi ở Thượng Hải có rất nhiều ngày giông bão, năm nay hẳn cũng sẽ xảy ra.

Tề Gia Mẫn: “Ngày mưa giông, liền dễ làm.”

Tiếu Hân và Du Khanh nhìn nhau, cảm thấy khả năng đầu óc của mình có vấn đề. Tại sao họ nghe không hiểu?

Tề Gia Mẫn cao hứng: “Chúng ta có thể dẫn sấm sét tới thư phòng của ba chị.”

Tiếu Hân sửng sốt, lại sửng sốt: “!!!”

Cô ấy lắp bắp: “Em sẽ không làm chết ba chị đi?”

Tề Gia Mẫn trợn to mắt: “Chị nghĩ em điên sao? Chúng ta đương nhiên là làm cái đó khi ba chị không có trong thư phòng! Chị suốt ngày nói về việc anh họ chị là sao chổi, nó sẽ tạo ra hiệu ứng vô thức bị ảnh hưởng, sau đó thư phòng của ông ấy đang yên đang lành lại bị sét đánh, ba chị liệu có suy nghĩ nhiều không?”

Cô ý vị thâm trường: “Em không biết tính cách của ba chị như thế nào nhưng chúng ta có thể dùng cách này trước. Không có ích lợi gì chúng ta lại dùng phương pháp khác. Tóm lại em sẽ không để chị lấy một cái phế vật ăn chơi trác tang.”

Tiếu Hân đỏ bừng hai mắt, thận trọng nói: “Cảm ơn em.”

Thật mau, cô ấy liền gãi đầu: “Nhưng chúng ta không phải thiên lôi, làm sao có thể chỉ chỗ nào đánh chỗ đó a?”

Tề Gia Mẫn vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu nói: “Đương nhiên có thể a! Tuy rằng em không cam đoan lần đầu tiên là có thể thành công, nhưng là nếu không có thành công cũng không sao. Chị như cũ mỗi ngày nháo, chúng ta tổng có thể chờ tới lần mưa giông thứ hai, thứ ba. Dù sao hiện tại đang là mùa mưa!”

Tiếu Hân: “???”

Làm sao có thể làm được?

Cô ấy nghiêm túc chắp tay: “Nữ thần, xin chỉ giáo!”

Tề Gia Mẫn: “Vị cô nương này, chúng ta lúc đi học có học qua cái tình huống gì sẽ dẫn đến sét đánh nha!”

Cô đưa tay nhúng nước, đơn giản vẽ lên bàn: “Kỳ thực, chế một cái thiết bị đơn giản như vậy không khó, dù hỏng một lần cũng sẽ có lần thứ hai. Luôn là sẽ thành thôi. Bây giờ chúng ta phối hợp diễn xuất, chị diễn phải tốt, hơn nữa lúc đầu phải che đậy, sau mới tháo thiết bị nay ra.”

Tiếu Hân nhìn xuống phác họa đơn giản của Tề Gia Mẫn, đại khái như nghĩ đến điều gì đó. Mặc dù cô ấy học khoa văn nhưng cũng biết một chút kiến thức này, nhìn có thể hiểu một chút.

Tuy nhiên cô ấy không chắc có thể làm tốt được.

“Gia Mẫn, em vẽ từ từ thôi, chị học không được.”

Tề Gia Mẫn: “Không có việc gì, chờ một chút chúng ta tìm một cái trang giấy, họa một chút bố cục nhà chị, đo lường tính toán khoảng cách cùng bố trí một chút, rồi em lại giảng chị cái nguyên lí của thiết bị này. Chỉ là chúng ta kết phường làm chuyện này đều không được để lộ ra ngoài."

Tiếu Hân kiên định: “Sự tình liên quan đến tương lai của chị, nhất định không nói.”

Hai người cùng nhau nhìn Du Khanh, Du Khanh cũng kiên định: “Chị sẽ không bao giờ nói, không chừng sau này chị cũng cần hai người giúp đỡ đâu!”

Rốt cuộc họ không giống Tề Gia Mẫn, có cha mẹ thương yêu điên cuồng, có bốn người anh trai tốt nhất mực bảo vệ.

Cả ba cùng đưa tay ra đóng dấu.

Tiếu Hân vui vẻ: “Thật hạnh phúc khi có những người bạn như hai người.”

“Em cũng vậy!”

Tề Gia Mẫn: “Mặc dù phương pháp này của chúng ta là nhắm vào ba chị nhưng chị nên lưu ý anh họ kia, đừng để bị tổn hại. Thật sự không được, cho hắn uống thuốc xổ để hắn kéo thêm mấy ngày nữa…”

Tiếu Hân: “Gia Mẫn, em thật trâu bò! Nhưng cách này có phải hơi cũ không?”

Tề Gia Mẫn không quan tâm: “Cũ thì làm sao? Trước mắt dùng tốt là được.”

Tiếu Hân gật đầu: “Ừ được, dù sao mẹ chị cũng nấu cơm cho hắn cả ngày, chị sẽ trộn vào.”

Tề Gia Mẫn nghiêm túc: “Ngoài cái này ra, em nghĩ cho dù chị không luyện thiện xạ thì cũng nê rèn luyện thân thể ở mức độ nào đó. Có chuyện gì đều có thể chạy nhanh hơn một chút.”

“Đúng!”

Cô đổi một ly cà phê, đảo tới đảo lui, càng nghĩ tới lời của Cao Như Phong, không cần biết hắn có dụng ý gì cũng đều đã nhắc nhở cô. Tề Gia Mẫn không phải là một cô gái ngốc, cô vẫn là thực để ở trong lòng.

Quả thực chỉ có sức mạnh mà thể lực không tốt thì cũng không được!

Vẫn là phải nỗ lực a!

Gắng lên!

Tề Gia Mẫn dùng một chút lực, cái thìa trong tay cô cùm cụp một chút, gãy.

Tiếu Hân và Du Khanh: “…”

Em gái này khác với những gì chúng ta nghĩ! Cái gì mà thiên chân vô tà khả ái đâu?

Tề Gia Mẫn nhìn chiếc thìa bị hỏng thở dài: “Chất lượng của thứ này quá kém. Quả nhiên không phải nhà em mua chất lượng liền không đạt tiêu chuẩn.”

Phát một cái quảng cáo đi!

Cô rất sầu muộn nói: “Như thế nào lại không biết tìm tới cửa hàng nhà bọn em để mua đi.”

Giọng nói vừa rơi xuống cô liền nhìn thấy anh cả Tề bước vào cửa. Hắn mặc một bộ vest đen tuyền, tuy rằng gầy nhưng trông rất có sức sống.

Tề Gia Mẫn vươn tay vẫy vẫy: “Anh cả!”

Thật là vô xảo bất thành thư đâu!

Anh cả Tề dừng lại, đến bàn Tề Gia Mẫn và mỉm cười: “Giữa trưa ăn ít như vậy, có thể no sao?”

Sau đó gật đầu với hai người kia như một lời chào.

Tề Gia Mẫn: “Đương nhiên có thể. Anh cả, sao anh lại ở chỗ này?”

Anh cả Tề cười nhạt: “Anh hẹn người bàn chuyện làm ăn.”

Hắn dừng một lát lại nói: “Xem ra hắn còn chưa tới. Anh đi ngồi trước không quấy rầy mấy tiểu cô nương các em.”

Nói xong hắn nhìn Tề Gia Mẫn thật sâu.

Tề Gia Mẫn: “Vâng, bất quá…”

Lời nói của cô đột ngột dừng lại bởi vì người vừa bước vào là Cao Như Phong!

Tề Gia Mẫn lập tức nhìn anh cả Tề, không biết tại sao trong chốc lát cô liền cảm thấy người hắn hẹn gặp chính là Cao Như Phong!

Tề Gia Mẫn ngồi bên cửa sổ, Cao Như Phong chưa có tiến vào đã thấy cô. Vào cửa lúc sau liền liếc mắt đảo một cái, lông mi cô dài rung động dưới ánh mặt trời, da thịt trắng nõn trông mềm mại như đậu hũ. Hắn nghĩ đến xúc cảm chính mình hôm nay hôn một cái, tận hưởng dư vị một lúc liền cười lên ý vị thâm trường.

Tiếng cửa lại lần nữa vang lên, Tề Gia Mẫn nhìn tới suýt nữa phun ra.

Cho nên là hôm nay gió thổi cái hướng gì vậy?

Lần này chính là Kim Thúy Lung bước vào.

Kim Thúy Lung đã không có ngây ngô như lúc gặp bọ họ mấy tháng trước, một thân sườn xám màu hồng, lả lướt quyến rũ, mặt mày cũng mang theo vài phần thành thục ý vị.

Kim Thú Lung tiến lên, vãn trụ cánh tay Cao Như Phong, muốn đi cùng hắn. Chỉ là trang phục của Cao Như Phong và Kim Thúy Lung thật sự không hợp nhau chút nào. Tư thái của cô ấy tựa hồ bồi một đại lão tây trang giày da càng thích hợp hơn.

Còn Cao Như Phong, khí chất của hắn quá giang hồ.

Tề Gia Mẫn hơi nheo mắt, Cao Như Phong đột nhiên bật cười, giống như là khá vui vẻ.

Tề Gia Mẫn: “?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương