Cao Như Phong mỉm cười. Hắn khá vui vẻ.

Tề Gia Mẫn nghi ngờ nhìn Cao Như Phong, không biết hắn đây là đã phạm phải bệnh gì!

“Anh nghiêm túc cho tôi! Tôi nói cho anh biết là đao kiếm vô nhãn!”

Cao Như Phong: “Đây là súng!”

Tề Gia Mẫn cười lạnh nói: “Cãi cùn cái rắm á! Nói, anh tới đây làm gì?!!!”

Cao Như Phong nhướng mày, thay vì trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: “Cô không muốn biết tôi vì cái gì mà cười sao?”

Tề Gia Mẫn không cần biết động tác như thế nào, cô chớp chớp đôi mắt to của mình, lông mi khẽ rung: “Anh đừng cùng tôi nói này đó có không, nhanh giải thích đi!”

Cao Như Phong: “Tôi không giải thích thì sao? Cô liền cứ phải ngồi trên người tôi như thế này?”

Hắn ái muội quét mắt nhìn Tề Gia Mẫn từ trên xuống dưới, trọng điểm ở vị trí trắng nõn tạm dừng một chút: “Nhìn cô nhỏ nhắn, gầy gầy như vậy những thật ra chỗ cần lớn liền lớn, chỗ cần nhỏ liền nhỏ, thật khó đoán nha.”

Tề Gia Mẫn giơ tay lên nhưng lần này Cao Như Phong không để tùy ý cho cô lại đánh. Hắn ngay khi nắm lấy cổ tay của Tề Gia Mẫn liền đem cô kéo về phía trước, cả hai liền dán người vào nhau, đầu Tề Gia Mẫn đập vào cằm Cao Như Phong.

Tay hắn cuốn lấy eo Tề Gia Mẫn, ôm cô ngồi xuống, trong giọng nói mang theo ý cười: “Như này xem như nhào vào lồng ngực sao?”

“Nhào cái đầu! Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Lại buông lời rẻ mạt tôi sẽ đập anh thành tổ ong vò vẽ!”

Cô dùng lợi thế sức lực đại lớn của mình, mạnh mẽ kéo tay Cao Như Phong ra, đem đè lại.

Cao Như Phong “ồ” lên một tiếng dài, rồi chậm rãi nói: “Đánh tôi thành tổ ong vò vẽ?”

Những ngón tay của hắn bị đè lại không thành thật lướt trên đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của cô. Tề Gia Mẫn đột nhiên cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Đồ chết tiệt, hắn thật biến thái!

Tề Gia Mẫn muốn nhéo chết hắn, vừa định nói lời độc ác, liền nghe Cao Như Phong tiếp tục nói: “Trước khi đánh tôi thành tổ ong vò vẽ, cô biết như thế nào nổ súng sao?”

Tề Gia Mẫn sửng sốt.

Cao Như Phong một cái xoay người, đem cô đè ở dưới thân, càng cực nhanh chộp lấy súng. Hắn chế ngự Tề Gia Mẫn, nói: “Đôi khi, chỉ có cậy mạnh là không đủ.”

Tình thế của hai người lại đảo ngược, và lần này, Cao Như Phong lại chiếm thế thượng phong. Hắn cười: “Trước khi bắn phải kéo chốt an toàn, bắn còn không được thì làm sao có thể dùng nó để hù dọa người đây? Em! Gái! Nhỏ!”

Giọng hắn như chế nhạo, Tề Gia Mẫn cuối cùng cũng biết tại sao hắn lại cười!

Mà cô, một chút cũng không muốn biết.

Tên khốn nạn này!

Vẫn muốn giành thế thượng phong? Không đời nào!

Quả nhiên hắn chiếm thế thượng đài không kéo dài được bao lâu, Tề Gia Mẫn thật sự làm hắn tức giận, trở tay khó khăn. Tuy là Cao Như Phong cũng bị cô trực tiếp đẩy đi, nhưng hắn cũng sớm có chuẩn bị, rất có kĩ xảo né tránh, bằng không thật sẽ bị đập vào tường thành bức bích họa. Hắn bị Tề Gia Mẫn đẩy ngồi trên thảm, dựa vào nệm cao su giường lớn.

Tề Gia Mẫn hung hăng nhìn chằm chằm Cao Như Phong, hai tay nhỏ bé nhanh chóng chỉnh trang váy ngủ.

Cao Như Phong nhẹ giọng nói: “Không cần chỉnh lại, nên thấy đều đã thấy rồi.”

Tề Gia Mẫn: “!!!”

Cao Như Phong bình tĩnh: “Thủy phấn hồng!”

Khuôn mặt Tề Gia Mẫn phút chốc lại đỏ bừng, cô hít sâu một hơi thở ra, tự hỏi có khả năng mình sẽ dùng búa đập chết hắn như thế nào!

Cô lại lần nữa kéo động váy ngủ, nhưng sau đó vẫn cảm thấy không an toàn, trực tiếp chạy tới tủ, kéo chăn ra quấn vào người.

Làm tốt hết thảy, đảm bảo không một chút nào để lộ ra ngoài Tề Gia Mẫn mới lại nhìn chằm chằm Cao Như Phong như hổ rình mồi, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cao Như Phong nhếch khóe miệng: “Cô nói xem, hoa tặc còn có thể làm gì?”

Tầm mắt hắn càn rỡ nhìn Tề Gia Mẫn. Cô tức giận: “Lại nhìn tôi liền móc mắt anh! Nói mau, anh định làm gì?! Thiếu cho tôi cái miệng ba hoa, tôi biết anh không phải loại người như vậy! Có cái rắm gì thì nói luôn đi, nói xong thì nhanh cút khỏi đây!”

Cao Như Phong mặc dù hoàn cảnh xuất thân không tốt nhưng người này nhưng lại là... lớn lên rất được.

Từ xưa đến nay, bất luận là ở thời nào, một người đàn ông tốt luôn luôn xét trên phương diện phụ nữ.

Hơn nữa, Cao Như Phong không chỉ đẹp trai mà còn dũng mãnh, tàn nhẫn và điên cuồng, tính cách cực đoan này ngược lại sẽ thu hút rất nhiều phụ nữ. Tóm lại, cô biết rằng Cao Như Phong nhân duyên với phụ nữ rất tốt.

Cho nên hái hoa tặc gì đó! Cô không tin!

“Có nói hay không?!”

Cao Như Phong khẽ nhướng mày, đôi mắt đen sâu, giọng điệu nhẹ hơn, khó có thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Cô cho rằng tôi không phải loại người như vậy sao?”

Ngừng một chút, hắn cười ngạo nghễ nói: “Không ngờ cô lại đánh giá tôi rất cao. Sẽ không phải là em thầm ái mộ tôi đi?... Lương bì nữ hiệp.”

(Lời editor: mình bắt đầu đổi xưng hô thành tôi – em từ đoạn này. Vậy có vẻ hợp với ý chọc ghẹo của Phong trong câu, cũng phù hợp với tiến triển quan hệ của 2 người.)

Tề Gia Mẫn: “!!!”

Ánh mắt cô phiêu diêu: “Cái gì, cái gì mà lương bì nữ hiệp cơ? Tôi như thế nào nghe không hiểu anh nói gì?”

Cô hất cằm lên, giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Tôi căn bản không biết anh nói cái gì. Nếu anh đêm hôm khuya khoắt tìm đến tôi chỉ để nói những điều khó hiểu như vậy, tôi khuyên anh mau rời đi! Nếu không, tôi thực sự sẽ không khách khí!”

“Xì, không khách khí? Như thế nào là không khách khí? Giống như vừa rồi?”

Cao Như Phong lộ ra vẻ thích thú, như ý nguyện thấy được đôi mắt của Tề Gia Mẫn bốc hỏa, hai má nhỏ phồng lên. Quả thực là bộ dáng tức giận muốn bùng nổ.

Hắn mỉm cười: “Còn nói không ái mộ tôi.”

Tề Gia Mộc cảm thấy mình sắp trở thành cá nóc. Vẻ mặt phùng mang, cô gằn từng chữ: “Cao Như Phong, tính khí của tôi có hạn.”

Cao Như Phong cười đầy ẩn ý: “Em quả nhiên là nhận biết tôi!”

Hắn đứng dậy, đến bên cạnh Tề Gia Mẫn, từ trên cao nhìn xuống. Cô thật nhỏ nhắn, giống như một con gà con, tựa hồ hắn chỉ cần dùng chút điểm sức lực là có thể bóp chết. Chính là lại cứ, thiếu nữ trước mặt này lại có sức lực thật lớn. Thực là sự tương phản dễ thương!

Hắn nói: “Còn không phải thích tôi... Ựa!”

Cao Như Phong ngay lập tức cảm thấy một cơn đau không thể diễn tả nổi từ bên dưới, hắn che lại một nơi không khó nói và ngồi xổm xuống: “Ngọa tào! Em mẹ nó chơi bài này!”

Hắn đoán được Tề Gia Mẫn sẽ rất tức giận, nhưng lại không nghĩ rằng cô thay vì bỏ ra sức lực giá trị của mình như là quăng, đánh, thì lại chọn nhắm ngay bộ phận dễ tổn thương nhất của đàn ông mà hạ thủ.

Thật là, độc ác nhất là tâm nữ nhân.

Tề Gia Mẫn không quan tâm đến điều đó!

Cô thấy Cao Như Phong đã chịu phải một đòn nặng, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Muốn chiếm tiện nghi của cô, kiếp sau đi!

Nam chính tuy rằng thực khủng bố, nhưng người ta đã đánh đến cửa cô còn không phản kích há chẳng phải con gà nhỏ sao?

Tề Gia Mẫn: “Biết sự lợi hại của tôi chưa?”

Cao Như Phong đã nhiều năm không cảm thấy loại đau này, nó còn khó chịu hơn vết dao đâm, quả thật như thâm nhập cốt tủy.

Chẳng mấy chốc trên trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên dùng sức lôi kéo, đem người giữ chặt, nói: “Nếu hôm nay tôi không làm gì em thì thật phải xin lỗi với sự ra tay tàn nhẫn vừa rồi!”

Hai người trong nháy mắt lăn trên thảm hai vòng. Cao Như Phong trịch thượng, ôm cô gái ngây thơ vô tội quấn trong chăn thành con nhộng.

Tề Gia Mẫn trợn tròn mắt, thần sắc căng thẳng: “Anh, anh, anh muốn làm cái gì?!”

Cao Như Phong: “Biết sợ?”

Hắn đột nhiên cúi đầu cắn xuống...

“Trừng phạt em!”

******

Gió mát và mưa xuân.

Tề Gia Mẫn ôm gối co lại ở trên giường, cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ phát ra tiếng kêu lộp bộp, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tề Gia Mẫn giống như một con ốc sên di chuyển ra tới, nhẹ nhàng hỏi: “Ai vậy?”

Ở cửa là giọng nói của người hầu Tiểu Lan, cô ấy là con gái của đầu bếp lão Lý và dì Lý, một gia đình ba người đều làm việc chung cho một gia đình.

Tiểu Lan: “Tiểu thư, là tôi!”

Tề Gia Mẫn: “Vào đi.”

Tiểu Lan bước vào, mang theo một bát súp nhầy nhụa, cô ấy nói: “Tiểu thư hôm qua ăn nhiều cay, phu nhân nói sẽ kích thích dạ dày nên cho tôi làm chút đồ bổ. Người uống một chén, miễn cho dạ dày không khỏe.”

Tề Gia Mẫn vặn vẹo liếc mắt một cái: “Em không muốn uống.”

Tiểu Lan cười tủm tỉm khuyên nhủ: “Tiểu thư không thể giấu bệnh sợ thầy nha. Người xem, thân thể người rất yếu, nếu không chăm sóc tốt thì lão gia và phu nhân sẽ lo lắng, trong lòng liền khó chịu. Tâm tư mà nặng nề thì cũng tương đối sẽ dễ dàng khổ sở, liền rất dễ dàng không thoải mái, suy nghĩ quá mức, tóm lại là không có gì tốt. Người nhất định không muốn họ cảm thấy khó chịu, phải không?” Tiểu Lan lải nhải không yên.

Tề Gia Mẫn im lặng ngồi dậy, dùng thìa ăn một miếng thật to. Dù kể, nước súp trông có vẻ nhầy nhụa không hấp dẫn, nhưng vị có chút hương hoa nhài, không nặng mà giải được rất nhiều khiến thứ đổ bổ khó nuốt xuống này trở nên không quá khó ngửi. Đương nhiên nếu nói dễ ăn, vẫn là không có.

Tề Gia Mẫn không muốn ăn, nhưng cô thực sự không muốn nghe Tiểu Lan cằn nhằn nữa.

Là một người giúp việc, Tiểu Lan thực sự mọi thứ đều tốt, cô ấy nghĩ cho chủ nhân của mình, làm mọi thứ một cách thoải mái, không quan trọng chi tiết, trung thực và trung thành. Tuy nhiên, cô ấy có một điểm khiến Tề Gia Mẫn u sầu nhất. Chính là, vị tiểu tỷ tỷ này có tính cách của Đường Tăng. Không phải trách trời thương dân cỡ nào lợi hại mà là giống Đường Tăng ở chỗ giảng giải đạo lý. Nếu cô không uống thuốc hay đồ bổ, Tiểu Lan chắc chắn sẽ nói về nó cả ngày, lải nhải đến trọc đầu.

Vì vậy, Tề Gia Mẫn thường từ bỏ sự phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời. Không có cách nào, tai không chịu được.

Mẹ Tề cũng biết tính cách này của Tiểu Lan, vì vậy mỗi lần cô cần uống thuốc hay đồ bổ, những chuyện khó xử như vậy đều kêu Tiểu Lan đảm đương.

“Xong rồi.”

Tề Gia Mẫn đưa bát cho Tiểu Lan: “Em ngủ tiếp một lát, cơm trưa không cần kêu em.”

Tiểu Lan lập tức trở nên căng thẳng, đưa tay thăm dò trán Tề Gia Mẫn, nhiệt độ bình thường, không sốt.

“Tiểu thư là không ngủ ngon sao? Có chỗ nào không thoải mái? Người nằm xuống đừng cử động, tôi đi gọi bác sĩ ngay đây!"

Tề Gia Mẫn nắm lấy cổ tay Tiểu Lan lắc đầu nói: “Em không sao.”

Cô nói: “Đêm vừa rồi em thức dậy nhiều lần, ngủ không ngon, muốn ngủ bù.”

Nói như vậy, rốt cuộc Tiểu Lan cũng hiểu ra, cô ấy ủ rũ gật đầu: “Tôi cũng đã dậy ba lần! Vậy, cái đó, tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt nha.”

Ở nhà họ không ăn nhiều đồ cay, lâu lâu ăn một lần, cay đến nỗi bụng không chịu được. Hầu như tất cả mọi người đều bận rộn giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ đêm qua, vì vậy Tiểu Lan không có gì ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô ấy vẫn hỏi: “Vậy bây giờ người đã đỡ chưa? Nếu bụng vẫn khó chịu thì nên đi khám sớm...”

Tề Gia Mẫn kịp thời ngắt lời cô, lắc đầu: “Em thật sự không sao, chỉ là buồn ngủ.”

Tề Gia Mẫn lại cuộn mình dưới tấm chăn, lẩm bẩm: “Giúp em kéo rèm và đóng cửa.”

Tiểu Lan thưa một tiếng rồi làm mọi thứ cẩn thận, sau đó đem cất ấm đun nước đi, cả phòng nhanh chóng chìm vào im lặng.

Còn đừng nói, đôi khi thuốc bổ thực sự có hiệu quả, tuy mùi vị không ngon lắm nhưng ăn xong cảm thấy bụng ấm lên, cả người cũng dễ chịu hơn.

Tề Gia Mẫn lười biếng duỗi tay, như đang suy nghĩ điều gì đó, lại mở chăn bông, xách dép đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn, Tề Gia Mẫn bật đèn pha đứng trước gương nhẹ nhàng cởi cúc áo ngủ. Lúc này cô đã thay thành một bộ đồ ngủ, không phải váy ngủ giống đêm qua. Cô gái trong gương có môi đỏ và răng trắng, làn da trắng như tuyết, mái tóc bù xù trong sáng, ngây thơ, lộ ra bờ vai, trên vai lộ rõ một dấu răng có dấu vết màu đỏ thâm lại.

Tề Gia Mẫn nhìn vết răng trên vai, nhe răng nghiến lợi, sau đó nhanh chóng kéo lại quần áo, chạy trở lại giường, mau vùi lại vào chăn bông.

Cao Như Phong, kẻ biến thái này!

Tề Gia Mẫn lần thứ mười vạn hét lên!

Cô lập tức nhắm mắt lại, tự nhủ: “Tề Gia Mẫn, đi ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh đến chuyện tối hôm qua! Cao Như Phong cũng không ăn thịt người!”

Vừa nói xong, một giọng nói nhỏ đã nhắc nhở cô: Cao Như Phong không ăn thịt người, nhưng lại cắn người! Hắn thực sự là một con chó điên! Chó điên!

Tề Gia Mẫn lại tức giận!

Đặc biệt!

Vô cùng tức giận!

Muốn đánh ai đó!

Tề Gia Mẫn đang văng tục chửi thề, cô cảm thấy Cao Như Phong thật sự là một người có thể dễ dàng biến thành cuồng phong bạo chúa phun lửa, bởi vì người này thật sự rất đáng ghét. Thảo nào có rất nhiều người muốn dùng búa đập chết anh ta!

Chắc chắn là vì rất ngứa mắt!

Thật là, hắn mà đáng ghét thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất!

Liền như vậy tâm trạng tức giận dần dần hạ xuống, Tề Gia Mẫn từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng chính là có ai đó nha, ngủ rồi cũng vẫn chán ghét, không chịu buông tha, vô liêm sỉ tiến vào giấc mộng của cô.

Tề Gia Mẫn mơ mơ màng màng, phát phất như trở lại tối hôm qua...

Gió bắc rít gào, bóng đêm như mực, trong phòng lại sáng ngời.

Cao Như Phong từ trên nhìn xuống Tề Gia Mẫn, giọng nói thâm trầm mang theo chút cảm xúc khó tả... “Trừng phạt em!!!”

Một ngụm cứ như vậy cắn lên bờ vai trắng trẻo của Tề Gia Mẫn.

Cô vốn hét lên nhưng thanh âm lại bị lòng bàn tay to lớn chặn lại. Hắn bịt miệng cô lại, dựa vào bên tai, giọng nói nhẹ cơ hồ như phiêu trong gió: “Tề Gia Mẫn, đóng dấu.”

Đóng dấu?

Đóng dấu cái gì?

Bệnh thần kinh!

Lúc này, Tề Gia Mẫn thề sẽ không bao giờ lấy chăn quấn mình nữa, quá ảnh hưởng đến hiệu quả chiến đấu.

Chẳng qua, không biết dây thần kinh nào của Cao Như Phong nối sai, hắn thế mà bế ngang cô đặt lên giường rồi để súng ở tủ đầu giường, dùng sức véo má cô một phen rồi bỏ đi!

Này, mẹ nó, quá vũ nhục người!

Tức giận, tức giận!

“Ngô!!!” Bị đại ác nhân đi vào giấc mộng, Tề Gia Mẫn rất mau liền tỉnh. Cô cảm thấy chính mình giống như vừa mới ngủ đã bị thứ xấu xa này quấy rầy, thật là đáng giận. Quả nhiên, kẻ thù truyền kiếp, đúng là ý trời.

Nhưng sau khi ngủ dậy Tề Gia Mẫn rõ ràng cảm thấy tình thần đã khá hơn rất nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trong phút chốc, hai mắt gần như lồi ra! Bốn giờ chiều!

Tề Gia Mẫn: “???”

Cô ngủ lâu vậy sao?

Phải biết cô ngủ từ bảy giờ, không ngờ đã ngủ vài giờ tới tận xế chiều. Thế mà cô cảm cảm thấy vừa rồi mình mới ngủ được hai mươi phút. Quả nhiên, suy nghĩ của con người và thực tế luôn rất khác nhau.

Tề Gia Mẫn sờ bụng thấy bụng trống rỗng, cô không dọn dẹp, lê dép đi xuống lầu với cái đầu tổ quạ. Vừa đi đến đầu cầu thang cô đã thấy trong phòng khách dường như có người, một người đàn ông đẹp trai.

Tề Gia Mẫn ba bước thành hai, kinh hỉ hét lên: “Anh cả!”

Người đàn ông cao gầy quay đầu lại, mi thanh mục tú[1], bộ dáng cho người ta cảm giác là một loại yếu đuối mong manh hào môn công tử. Lúc này trong mắt hắn đều là ý cười, đứng lên dặn dò: “Từ từ thôi.”

([1]mi thanh mục tú: lông mày thanh mảnh, rõ nét cùng với đôi mắt sáng ngời như tinh tú)

Tề Gia Mẫn lao vọt đến nhào vào ngực người đàn ông khiến hắn lảo đảo vài bước suýt va vào bàn trà. Nhưng hắn hoàn toàn không để bụng, ý cười càng sâu.

“Anh cả! Anh về lúc nào vậy? Lúc về sao không gọi điện cho em? Ahhhhh, anh sút cân nhiều rồi! Đi đường vất vả lắm phải không? Ba mẹ có biết anh về không?” Tề Gia Mẫn như một một chú chim sẻ nhỏ, ríu rít không dứt.

Anh cả Tề mỉm cười vuốt những lọn tóc nhỏ rối bù của cô. “Tất nhiên ba mẹ biết rằng anh đã về.”

Hắn ngồi xuống với Tề Gia Mẫn và nói: “Anh cả có mang quà về cho em đây. Nhìn xem có thích hay không?”

Tề Gia Mẫn liếc mắt nhìn qua, liền thấy cái hộp lớn trong phòng khách dài ba mươi phân, đựng đầy tám hộp. Cô nhìn chiếc hộp, nghĩ thấy chẳng trách anh cả gầy đi, tuyệt đối là mang cái hộp rất mệt.

Cô ôm cánh tay của anh cả Tề làm nũng: “Chờ mọi người đều trở về rồi chia.”

Anh cả Tề xoa đầu cô nói: “Đều là mua cho em, chia gì mà chia? Đều là mấy thằng lớn đầu rồi còn không biết xấu hổ mà đòi quà?”

Hắn đối với em gái dụng tâm hơn nhiều mấy em trai!

Tề Gia Mẫn không nhịn được, bật cười như một con gà mái già. Cô dựa vào sofa, nghiêm trang nói: “Em càng muốn mọi người ở đây lúc mở quà nha, vậy có thể khoe khoang rồi!”

Anh cả Tề nói “Hảo”.

Tề Gia Mẫn hơi mỉm cười nói: “Anh cả ra ngoài một chuyến mà gầy đi bao nhiêu rồi.”

Bọn họ cảm thấy đã qua một tháng, nhưng tính toán kĩ anh cả của cô đã ra ngoài được một tháng rưỡi. Tề Gia Mẫn tò mò, mở to mắt hỏi: “Cậu đâu ạ? Cậu cùng anh trở về sao?”

Thực ra lần này cậu Tề có hội thảo y học ở nước ngoài, vừa lúc anh cả Tề cũng nghĩ ra nước ngoài xem hàng nên quyết định đi cùng nhau. Tuy nói là đi cùng nhau nhưng chính vì có công tác riêng nên cũng không thể đặc biệt thường xuyên mỗi ngày đều ở cùng nhau. Tề Gia Mẫn cũng không chắc liệu họ có quay về cùng nhau không.

Lông mi Tề Gia Mẫn run lên, nói: “Khoảng thời gian anh đi vắng, ở nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện!”

Cô nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Thật sự là có biến lớn!”

Anh cả Tề đến gần cô, thấp giọng nói: “Vậy thì em trộm mật báo cho anh nghe đi.”

Cái loa nhỏ Tề Gia Mẫn quả nhiên không giấu được chuyện, sự tình mấy ngày nay thất thất bát bát đều nói hết cho anh cả Tề nghe. Chỉ là trộm mật báo kết thúc lại có chút hối hận, bởi vì sắc mặt của anh cả Tề đã trở nên rất khó nhìn.

Tề Gia Mẫn: “Anh cả, bình tĩnh!”

Anh cả Tề nhấp môi, lạnh lùng nói: “Ta xem bọn họ chán sống rồi!”

Khi dễ em trai, em gái của Tề Gia Cung, thực sự coi hắn là một quả hồng mềm!

Hai cha con nhà họ Tề đều rất biết buông lời cay nghiệt. Tuy nhiên kiểu “buông lời cay nghiệt” của hai người lại rất khác nhau!

Ba Tề nói có chút sa điêu, phần lớn là đang dạy dỗ người khác, cũng không thật sự làm tổn thương người ta, nhưng anh cả của cô lại hoàn toàn khác. Cô đã sống trong gia đình này nhiều năm như vậy nên thấy nếu trong gia đình này có người giống mẹ cô nhất, thì người này phải là anh cả.

Hơn nữa, trò còn giỏi hơn thầy.

Anh cả của cô mà nói đối phó một người, vậy thì người đó thật sự sẽ sống không bằng chết!

Đây là một nhân vật tàn nhẫn thực sự!

Cô hỏi: “Kia, cậu cũng về rồi sao?”

Anh cả Tề lắc đầu: “Cậu và anh cùng ngồi thuyền trở về có điều cậu đã xuống cảng khác trước thời gian để thăm bạn bè, sau đó sẽ ngồi xe lửa trở về, đại để cũng phải chậm ba, bốn ngày.”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Thì ra là như thế.”

Cô thở dài: “Em nói vậy cũng không tốt, vốn là mong cậu sớm trở lại nhưng vẫn là trở về muộn.”

Anh cả Tề cười cười, giọng nói ôn hòa: “Bé con, nơi nào cần em lo lắng nhiều chuyện như vậy? Em phải biết là trong nhà còn có người lớn chúng ta!”

Hắn cẩn thận nhìn Tề Gia Mẫn, rồi nói: “Vừa rồi con nói anh gầy, nhưng còn em, khí sắc sao lại không tốt như này?”

Tề Gia Mẫn cơ thể nhỏ yếu, thường xuyên sinh bệnh, mỗi khi nghĩ đến điều này, anh cả Tề liền muốn đào mồ chôn hai vợ chồng hung ác kia để trút giận. Nếu không phải bọn họ tráo đổi em gái, nếu không phải bọn họ đã đối xử thô bạo như vậy với em gái từ nhỏ thì làm sao lại ra nông nỗi yếu ớt như bây giờ?!

“Có khó chịu không?”

Biết được sự quan tâm của anh cả Tề đối với cô, Tề Gia Mẫn lập tức lắc đầu nói: “Không có, em không khó chịu. Chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon.”

Nhìn thấy hắn nhướng mày, cô liền giải thích: “Tối hôm qua em làm chút đồ ăn, khả năng có điểm dạ dày không thích ứng cho nên đi vệ sinh mấy lần, hôm nay sẽ có tinh thần được sao?”

Không còn cách nào khác. Cô cũng không thể nói rằng vì Cao Như Phong lẻn vào phòng cô giữa đêm hôm khuya khoắt, đúng không?

Mặc dù Tề Gia Mẫn là một con chim sẻ nhỏ ồn ào, có thể nói chuyện với gia đình về mọi thứ, nhưng cô luôn cảm thấy điều đó rất khó nói.

Rốt cuộc, Cao Như Phong dường như không có ác ý, hắn thậm chí còn để lại cho cô một khẩu súng. Nhưng nếu cô thực sự nói ra, gia đình chắc chắn sẽ cảm thấy Cao Như Phong không có ý tốt và đối đầu với hắn.

Tề Gia Mẫn không muốn nhìn thấy tình huống như vậy.

Nam chính không toàn năng, nhưng Cao Như Phong là khó đối phó.

“Làm sao vậy?”

Anh cả Tề thấy Tề Gia Mẫn ngơ ngác, hỏi: “Lại lo lắng cho anh tư?”

Tề Gia Mẫn đâm lao liền phải theo lao, nói: “Em thấy anh tư thật thảm.”

Anh cả Tề: “Chỉ là một người phụ nữ. Nếu không vượt qua được thời điểm này, tương lai còn thể làm được gì?”

Tề Gia Mẫn: “Anh cả thì sao? Anh thích kiểu gì...”

Hai anh em đang nói chuyện thì thấy dì Lý vội vàng bước vào cửa: “Đại thiếu gia, ngũ tiểu thư, ngoài cửa có một vị Lục tiểu thư cầu kiến.”

Anh cả Tề và Tề Gia Mẫn nhìn nhau, hắn hỏi: “Lục tiểu thư?”

Dì Lý suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như cô ấy nói tên là Lục Minh Tuyết, muốn hỏi gặp ngũ tiểu thư.”

Như vậy nói xong, cả phòng ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Anh cả Tề lông mày khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Tề Gia Mẫn, bình tĩnh hỏi: “Bạn em?”

Tề Gia Mẫn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, vừa lúc anh cả Tề nghĩ cô sẽ không trả lời thì cô liền ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Không phải, chỉ là có quen biết thôi, không hợp nhau lắm.”

Cô dừng một chút, lại nói: “Không biết cô ấy tìm em có việc gì.”

“Nếu em không hợp ý thì không cần gặp!”

Anh cả Tề cười: “Gia Mẫn của chúng ta là tiểu công chúa, nơi nào có chuyện muốn gặp liền gặp được?”

Tề Gia Mẫn: “?”

Cô nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh cả Tề. Hắn ngẩng đầu nói: “Ra cửa nói với Lục tiểu thư là tiểu thư nhà ta không gặp khách.”

Dì Lý “ây” một tiếng rồi quay lưng rời đi.

Anh cả Tề mặc dù có vẻ bình tĩnh nhưng lại lặng lẽ đánh giá Tề Gia Mẫn, thấy cô hơi lóe thần trong lòng cũng có ít nhiều phỏng đoán, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em gái ngoan, lần sau nhìn người không thích thì không cần miễn cưỡng kết bằng hữu, nhà họ Tề chúng ta không phải ai cũng có thể với tới. Tiểu Gia Mẫn là công chúa nhà họ Tề, từ xưa đến nay có công chúa nào phải cung phụng người khác?”

Tề Gia Mẫn vui vẻ cười nói: “Đúng vậy a!”

Anh cả Tề: “Vốn không phải thế sao?”

Tề Gia Mẫn: “Nhưng công chúa không cung phụng người khác, công chúa cần phải hòa thân!”

Anh cả Tề cười lạnh: “Ai khiến Tiểu Mẫn nhà chúng ta phải đi hòa thân, anh sẽ cho người đó biết thế nào là chết!”

Tề Gia Mẫn cao hứng lên, cô phát hiện kiếp trước mình sống đến mười tám tuổi, mấy năm nay sống lại, tuổi tâm lí còn rất trẻ, cực kỳ ngây thơ. Giống như bây giờ, chỉ vì lời khen của anh trai mà cô cảm thấy phấn chấn. Chắc chắn, cô là một người ngây thơ.

Tề Gia Mẫn tâm trạng thoải mái, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gì khác, anh cả Tề cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên thực tế, danh tính của Lục Minh Tuyết được cả gia đình biết ngoại trừ Tề Gia Mẫn.

Mẹ hắn vẫn còn suy nghĩ rất nhiều, dù sao thì Lục Minh Tuyết cũng đang ở Thượng Hải, một ngày nào đó có thể sẽ nhìn thấy, nói không chừng sẽ có cái gì đó nghiệt duyên khiến con cái nhà bọn họ bị liên lụy.

Cũng không trách mẹ Tề nghĩ như vậy, dù sao ở trong đoàn kịch, vai diễn như vậy thật sự là trẻ mãi không già!

Vì vậy, mẹ Tề không cho họ cơ hội phát hiện ra loại duyên phận này và trực tiếp đề cập Lục Minh Tuyết với họ. Đồng thời, cũng mong họ hiểu rằng sự vất vả của cô gái nhỏ khi đó hoàn toàn là do gia đình gây ra.

Mặc dù đầu sỏ gây tội đã chết.

Nhưng bà tuyệt đối không để Lục Minh Tuyết dính líu đến bất cứ ai trong gia đình họ.

Hiện tại đem mối quan hệ này nói cho mấy đứa nhỏ biết để chúng hiểu rằng dù thật sự có cái gì đó nghiệt duyên một ngày thật sự nhận thức Lục Minh Tuyết thì cũng sẽ tránh xa nhau ra.

Lại nói, ba mẹ Tề thật sự không phải là người vô tâm, nếu họ thực sự vô tâm, họ đã không vạch ra một lối thoát như vậy cho Lục Minh Tuyết, cứ vậy để cho cô ta đi theo hai ba mẹ nham hiểm kia, cuộc đời cô ta sẽ coi như xong.

Chính vì họ đã nuôi Lục Minh Tuyết như con gái ruột của mình hơn bốn năm và có chút tình cảm nên đã tìm một gia đình thu dưỡng cô ta, cũng là tận tình tận nghĩa. Đồng thời, đó cũng là dấu chấm hết cho mối quan hệ mẹ con hơn 4 năm của họ.

Nếu ba mẹ Tề có thể làm điều đó, họ đương nhiên yêu cầu mấy người con trai cũng làm được điều đó.

Rốt cuộc, mấy đứa nhỏ đều cùng nhau sống ở nhà ông ngoại bên kia, nói đến cùng, bọn họ cùng “em gái” Lục Minh Tuyết này tiếp xúc cũng không nhiều, ngược lại sau khi tìm trở về được chân chính Tiểu Gia Mẫn bọn họ đều đau lòng cô bé gầy cò đáng thương. Trong nhà lúc này coi cô như một con búp bê sứ mỏng manh, muốn đền bù xứng đáng cho cô, nên đều dọn về để chăm sóc em gái, giúp đỡ chiếu cố để em gái cảm thụ được sự ấm áp của gia đình.

Kỳ thực, anh cả Tề vẫn nhớ rõ sự lo lắng thấp thỏm trong đôi mắt to tròn của Tề Gia Mẫn, thật vất vả mới thấy cô trở thành một tính cách hoạt bát và vui vẻ như hiện tại nên hắn tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào phá hủy hạnh phúc của Tề Gia Mẫn.

Hắn biết Tề Gia Mẫn trông có vẻ ngây thơ và trong sáng, nhưng thật ra cô không hề ngốc chút nào. Hắn hoang mang không biết Tề Gia Mẫn có phải hay không biết được sự thật về Lục Minh Tuyết.

Rốt cuộc, anh ba và anh tư Tề là hai kẻ ngốc, rất có khả năng sẽ không cẩn thận lỡ miệng.

Bởi vì điều này, anh cả Tề nói lời có nhiều ẩn ý: “Tiểu Gia Mẫn nhà chúng ta là tốt nhất, mọi người đều yêu thương em, không ai có thể so bì được.”

Tề Gia Mẫn ngửa mặt lên cười, giễu cợt: “Anh cả lần này trở lại liền biến thành nhiều chuyện như vậy nha!”

Anh cả Tề bật cười, vuốt lại mái tóc xoăn nhỏ của cô: “Còn chê cười anh! Lên lầu tắm rửa thay quần áo, tối nay chúng ta đi ăn ra ngoài ăn cơm!”

Tề Gia Mẫn lập tức đáp: “Vâng ạ.”

Đầu năm nay đi ăn ngoài thật ra không phổ biến lắm, nhưng nhà họ Tề là một ngoại lệ, cứ ba ngày một lần, cả nhà thường cùng nhau xuất động.

Tề Gia Mẫn thay một bộ váy ngoại màu vàng ngổ ngáo, nói thế nào nhỉ, từ con mắt hiện đại của Tề Gia Mẫn liền cảm thấy chính mình là mỹ nhân mê người, đây không phải là một cô gái phong cách retro[2] điển hình sao! Cô đắc ý nhìn vào gương, một cô gái hoạt bát, cô ấy siêu xinh đẹp mà không cần thoa son phấn!

([2] retro: là từ rút gọn của ‘retrospective’ (hồi tưởng quá khứ). Retro trong thời trang là những thiết kế mới tái hiện lại kiểu dáng váy áo thời kì cổ xưa kết hợp với phong cách mới mẻ hiện thời, tạo cảm giác thanh lịch, tao nhã, hoài cổ nhưng cũng không kém phần hiện đại.)

Đây là sự tự tin mù quáng của Tề Gia Mẫn vào bản thân!

Tề Gia Mẫn có một cái phòng chuyên để quần áo, cô chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc túi da cừu màu trắng sữa xách xuống lầu, nhẹ nhàng như một tiểu hồ điệp.

Anh em nhà họ Tề cùng nhau lái xe ra ngoài, Tề Gia Mẫn nói: “Anh cả, khi nào rảnh anh có thể dạy em lái xe.”

Anh cả Tề kiên quyết từ chối: “Không, rất nguy hiểm.”

Tề Gia Mẫn bĩu môi: “Em rõ ràng rất thông minh.”

Anh cả Tề dỗ dành cô: “Em gái ngoan, em học cái này thực sự không an toàn, chúng ta làm sao yên tâm? Nếu em lái xe nhỡ có chuyện gì, mẹ còn không lột da anh?”

Tề Gia Mẫn: “...”

“Nếu em muốn ra ngoài, chúng ta có thể làm tài xế cho em thuận tiện bảo vệ em an toàn, cớ sao mà không làm? Em nói đúng không?” Anh cả Tề dẫn dụ từng bước.

Tề Gia Mẫn cuối cùng cũng cúi đầu, được rồi, anh có lý!

Hai em cùng nhau tiến vào tiệm cơm Tứ Phương.

Tề Gia Mẫn nói: “Em đoán là anh ba hẳn đã tới trước, anh ấy…”

“Tề tiên sinh.”

Anh cả Tề nhìn lại thì nhìn thấy một nhóm người đi qua từ phía bên kia, chính là người vừa gọi hắn.

Người này là thị phủ Tống bí thư, hắn cũng có chút ảnh hưởng.

Anh cả Tề mỉm cười chào: “Thì ra là Tốn bí thư, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Tống bí thư là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người không cao, khuôn mặt vuông vắn, có phần tinh anh.

“Hạnh ngộ, không ngờ lại gặp được Tề tiên sinh ở đây, không bằng ngồi lại cùng nhau?”

Ánh mắt hắn rơi vào Tề Gia Mẫn mang theo vài phần ý vị không rõ tâm tư.

Tề Gia Mẫn không hề bước tới, lạnh nhạt lãnh đạm.

Chuyện kinh doanh của người lớn trong nhà, cô không để ý lắm.

Anh cả Tề hiểu rõ ánh mắt của Tống bí thư, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Sợ là hôm nay không được rồi. Ngày khác nhất định thỉnh Tống bí thư cùng ngồi, mong ngài có thể đồng ý.”

Tống bí thư nở nụ cười ngại nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, ngược lại càng thêm giả dối. Ánh mắt hắn ta lại liếc nhìn Tề Gia Mẫn, nói: “Đương nhiên là được rồi. Tề tiên sinh thật có diễm phúc, không biết vị này là?”

Anh cả Tề: “Tống bí thư nói đùa. Lấy đâu ra diễm phúc, đây là em gái nhà tôi.”

Tống bí thư kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười rạng rỡ hơn: “Thì ra là Tề tiểu thư, không gọi lại chào hỏi sao?”

Mấy người đi theo Tống bí thư dường như hiểu được tâm tư của hắn, ngươi một tiếng ta một lời, ánh mắt nhất trí nhìn tới Tề Gia Mẫn, ý vị thâm trường.

Tề Gia Mẫn xoa chiếc túi nhỏ trong tay, cụp mắt xuống.

Anh cả Tề lúc này mới lên tiếng: “Chư vị cứ nói đùa, nhưng tôi nghĩ chuyện này chắc không được đâu."

Anh cả Tề lúc này trên mặt vẫn tươi cười bất biến, chỉ là ngữ khí không hề nhượng bộ: “Em gái tôi là viên ngọc quý của ba mẹ, để trong lòng tay sợ rơi, ngậm trong miệng lại sợ tan. Trong nhà nhưng không hi vọng em ấy kết giao với kì quái nam nhân bên ngoài, tránh những lời đàm tiếu không cần thiết!”

“Tề Gia Cung, cái này không đúng rồi, chẳng lẽ chúng tôi là loại người không đứng đắn sao? Chỉ là chào hỏi thôi mà. Dù là Tống bí thư hay chúng tôi cũng đều không có ý gì khác. Nói như vậy không khỏi làm người khác khó hiểu.” Một trong những chân chó(3) lập tức mở miệng.

(3)chân chó: chỉ những người a dua, nịnh hót.

Anh cả Tề: “Nếu không có ý gì khác thì giới thiệu là không cần thiết. Tôi bên này còn có việc, cáo từ trước.”

Tuy rằng địa vị của Tống bí thư không thấp nhưng nhà họ Tề không phải là cái gì danh gia vọng tộc ở Thượng Hải, thăng trầm nhiều năm như vậy đâu cần phải nể mặt người này người kia.

Anh cả Tề nói với em gái: “Chúng ta đi thôi.”

Tề Gia Mẫn: “Vâng.”

Nhìn thấy hai em cùng nhau lên lầu, vẻ mặt của Tống bí thư âm trầm đen mức có thể tích ra nước. Đám chân chó xung quanh nhìn nhau, lập tức chỉ trích Tề Gia Cung không hiểu chuyện.

Tống bí thư cười lạnh chế nhạo: “Hắn cho rằng mình là cái thá gì? Đắc tội với tôi để xem có ngày tôi sẽ khiến hắn phải tống em gái mình lên giường của tôi!”

Tống bí thư nhìn trúng Tề Gia Mẫn, cô dương nhiên nhìn ra. Chỉ liếc mắt một cái cô đã biết người này không có hảo ý gì, nhìn thì nghiêm túc nhưng người như vậy mới là đạo mạo nhất!

Người đàn ông trung niên mập mạp có trái tim xấu và thèm muốn một cô gái nhỏ có lẽ là miêu tả chân thực về điều này.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh à, người này có quan trọng không?”

Anh cả Tề cười: “Không quan trọng!”

Gia cảnh của Tống bí thư khá nổi bật, cũng coi như là có năng lực. Tuy nhiên, trong mắt anh cả Tề, người có quyền thế đến đâu cũng không quan trọng bằng em gái mình. Hắn có thể mắt nhắm mắt mở về những chuyện khác nhưng đây lại là chuyện liên quan đến công chúa nhỏ nhà bọn họ. Nếu không suy xét hắn đã phun một câu: Đồ heo mỡ không biết xấu hổ muốn chiếm tiện nghi của em gái ta, mơ đi!

Tề Gia Mẫn: “Loại người này đều sẽ không thiện bãi cam hưu(4)."

(4) thiện bãi cam hưu: không can tâm tình nguyện bỏ qua/ chấm dứt.

Anh cả Tề: “Không sao đâu. Tìm cho hắn ít việc làm, hắn sẽ không nhớ em nữa!”

Anh cả Tề mở cửa phòng bao ra, quả nhiên anh ba và anh tư Tề đã đến, hai người đều rất hưng phấn: “Anh cả, anh đã về rồi!”

Anh cả Tề mỉm cười gật đầu, nói: “Trước tiên ngồi với em gái đi, anh đi vệ sinh.”

Anh tư Tề nhìn anh cả của mình đi ra ngoài, nhỏ giọng thì thầm: “Nam nhân, càng lớn tuổi càng tiểu nhiều tiểu gấp.”

Anh ba Tề buồn bã gật đầu.

Tề Gia Mẫn mím môi đi tới. Cô mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ, đúng lúc nhìn thấy Tống bí thư đang đứng bên xe nói chuyện, những người xung quanh đều nở nụ cười nịnh nọt, từ xa cũng có thể thấy vẻ mặt giả dối lấy lòng.

“Em gái, em đang nhìn cái gì vậy?”

Tề Gia Mẫn quay đầu lại, trả lời: “Không có chuyện gì, em nhìn xem ba mẹ tới chưa.”

“Ba mẹ không thể tới sớm như vậy, lần nào cũng là chậm trễ, nhưng có anh hai ở đó chắc sẽ không đến quá muộn…”

Anh tư Tề chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng nổ bên ngoài, đột ngột.

Sau khi mọi người phản ứng, hắn mới chợt nhận ra đó là tiếng nổ sung!

Tề Gia Mẫn cũng sửng sốt, lùi về sau một bước, dán lên tường. Nhưng lại nghĩ chuyện này liên quan đến mình cô liền lập tức đi tới bên cửa sổ.

Phía dưới, Tống bí thư hét lên, theo đó là một loạt tiếng súng nổ rối tinh rối mù. Hầu hết mọi phát súng đều được bắn tới vị trí gần Tống bí thư, hắn điên cuồng la hét và xung quanh hắn cũng vang lên từng đợt hét điên cuồng. Tiếng kêu gào nối tiếp nhau, khung cảnh quá hỗn loạn, không thể biết được liệu có ai bị thương không, mọi người đều ôm đầu chạy trốn.

Anh ba Tề nhanh chóng kéo em gái lại, nói: “ Mau tránh đi.”

Tề Gia Mẫn giữ tay anh ba Tề, lắc đầu, nói: “Không sao, em xem một lát!”

Cô nói: “Xem náo nhiệt miễn phí a!”

Anh ba Tề: “Không được, không an toàn!”

Tề Gia Mẫn không lung lay được anh ba Tề, bị hắn kéo ra xa cửa sổ. Cô tủm tỉm: “Khá thú vị!”

Anh ba Tề & anh tư Tề: “!”

“Em gái ơi, sau này nếu lại có chuyện như này thì tránh xa một chút, không thẻ hiếu kì như lần này được! Không cần thiết, an toàn là trên hết…”

Anh ba Tề đang cố gắng thuyết phục em gái mình thì thấy anh cả Tề đẩy cửa bước vào.

Trên trán anh cả Tề lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Tề Gia Mẫn sửng sốt, sau đó lập tức lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh cả Tề, nói: “Anh cả vừa về còn chưa có nghỉ ngơi được bao lâu, nhìn anh đều không có khí lực gì hết. Uống chén trà cho nâng cao tinh thần lên.”

Sau đó cô liền nhanh rót một chén trà đặt trước mặt anh cả Tề.

Anh cả Tề nhìn đôi mắt Tề Gia Mẫn rồi cúi đầu uống nước, khóe miệng nhếch lên.

Tề Gia Mẫn chống cằm nhìn anh cả Tề: “Hình như vừa rồi dưới lầu xảy ra chuyện nghiêm trọng!”

Anh cả Tề nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Thế đạo loạn, luôn là có những việc như thế.”

Hắn cười: “Chuyện đó không liên quan đến chúng ta, không cần quan tâm.”

Tề Gia Mẫn nhìn hắn, “ây” một tiếng.

Anh cả Tề: “Dọa em sợ à?”

Anh cả Tề cười cười, móc túi ra, mở ra lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, trong đó là kẹo.

“Cho em này, đừng sợ!”

Tác giả có chuyện muốn nói: Anh cả Tề là một nhân vật phản diện nghiêm túc trong nguyên tác!

Mục tiêu tiếp theo của hắn là những kẻ khi dễ em trai và em gái mình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương