Sự tình phát sinh trong nháy mắt.

#Trực tiếp hiện trường sự vụ Khang Kỳ từ những nhân vật không chính#

Tề Gia Mẫn cảm thấy tình huống này thật xấu hổ, thảm không nỡ nhìn.

Chỉ là họ còn chưa kịp phản ánh rằng bánh kem hỏng thì người đàn ông bị trở thành bao thịt đỡ người không hài lòng đẩy Khang Kỳ ra. Hắn xắn tay áo lên: “Mẹ nó! Mày bị mù à? Dám đụng vào ông đây là muốn tìm cái chết sao?”

Hắn tóm lấy Khang Kỳ rồi ném qua một bên. Nếu Khang Kỳ không bị bánh kem đập vào, với một cô gái tươi tắn luôn có thể nhận được chút thương hoa tiếc ngọc. Chỉ là bây giờ cô ta mặt đầy bánh kem, chật vật bất kham, ai còn quan tâm nhiều đâu chứ.

Hôm nay mọi việc đều không vừa ý, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, nên lúc này đã bất chấp cái gì mà khéo léo đàng hoàng, mắng lại: “Chính anh đi đường không có mắt còn trách tôi? Tôi không có mắt sau lưng đương nhiên không thể nhìn thấy. Còn anh thì sao? Cứ thế xông thẳng hướng tới tôi mà đâm vào. Xem anh như vậy có vẻ cũng là người có tiền, ai biết anh cầm bánh kem. Anh xem tôi chỉ là một cô gái, chẳng lẽ muốn công phu sư tử ngoạm để ăn vạ?”

“Đồ đàn bà chết tiệt!” Người đàn ông giơ nắm đấm lên, trực tiếp đánh vào mặt Khang Kỳ.

Thật sự, nhanh chóng, không kịp phòng ngừa.

“A!!!” Khang Kỳ hét chói tai lên.

Bất kể lúc nào, mọi người đều thích coi náo nhiệt, tuy rằng bên này đã động thượng thủ nhưng vẫn có rất nhiều người vây xem.

Lúc này, Phan Tiểu Vi cũng có phản ứng, cô ta lập tức đứng dậy: “Tôi qua xem Lục Minh Tuyết.”

Tề Gia Mẫn gật đầu, cô không đứng dậy, dù đây là chuyện của Khang Kỳ hay Lục Minh Tuyết, cô cũng không muốn để trộn lẫn mọi chuyện!

Nhưng hiển nhiên, mặc dù Tề Gia Mẫn không xen vào thì Khang Kỳ vẫn gào lên: “Cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh ở đối diện là tài sản của gia đình tôi. Dám động thủ với tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

Lúc này, Phan Tiểu Vi tình cờ ra tới, nghe thấy chuyện này thì cô ấy không vui, xụ mặt nói: “Cô hoàn toàn không phải là Tề tiểu thư! Ai chẳng biết rằng nhà họ Tề chỉ có một cô con gái nhỏ, tôi và Tề tiểu thư quen biết, cô căn bản không phải! Tôi không biết vì sao cô lại nói như thế. Nếu cô vì thấy người sang bắt quàng làm họ thì hẳn là tính tình không tốt. Nếu như cô nói dối chính là muốn ở đây la lối om sòm để vu oan, làm nhục thanh danh Tề tiểu thư. Thế không khỏi quá mức bỉ ổi!”

Thực ra, ý định ban đầu của Khang Kỳ là cô ta và nhà họ Tề là họ hàng thân thích. Tất nhiên, nếu ai đó coi cô ta là Tề Gia Mẫn, cũng không phải là không thể. Nhưng lại không nghĩ đến trực tiếp bị Phan Tiểu Vi trách cứ.

Đổi một người khác chưa chắc sẽ chỉ trích trắng ra như vậy. Nhưng Phan Tiểu Vi thì khác. Cô ấy ở nước ngoài nhiều năm, đã hình thành phong cách và thói quen hành động, không quen nói quanh co một câu ba ý, mà là thẳng thắn trực tiếp vào vấn đề.

Vì những lời nói của cô ấy, những người xung quanh thậm chí còn chỉ trỏ vào Khang Kỳ.

Khang Kỳ giậm chân: “Tôi không nói mình là Tề tiểu thư, tôi là chị họ của cô ấy!”

Chỉ là mặc dù nói ra lời này, nhưng những người khác vẫn có ánh mắt nghi hoặc không tin lắm.

Lúc này, Phan Tiểu Vi đã đến chỗ Lục Minh Tuyết hỏi han: “Em ổn chứ?”

Lục Minh Tuyết lắc đầu, do dự nhìn Khang Kỳ, nói: “Cô không phải Tề tiểu thư nhưng Tề tiểu thư thật cũng ở nơi này. Cô ấy đang ở quán cà phê, có thể để cô ấy ra đây nhận cô.”

Ngón tay Lục Minh Tuyết chỉ vào quán cà phê, ánh mắt của mọi người đều bị cô ta đưa tới hướng đó.

Tề Gia Mẫn đang nghiêng đầu xem kịch, liền thấy Lục Minh Tuyết đi tới. Tuy nhiên, cô cũng không thấy ngoài ý muốn, ngay từ đầu bên ngoài hồ nháo lên trong lòng cô đã mơ hồ biết được kết cục như thế này. Mà thực tế, quả nhiên là vậy.

Thật sự không tốt, cô quá biết Khang Kỳ, cũng rất biết quan hệ giữa mình và Lục Minh Tuyết là tương khắc.

Cô cười ngọt ngào với người ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu uống cà phê, giống như người không có chuyện gì cả. Dường như mọi chuyện không liên quan gì đến cô.

Trên thực tế, Tề Gia Mẫn Mẫn là một nhân vật rất bốc đồng, nguyên lai khi còn đi học, nếu bị ai trêu chọc cô ấy không bao giờ chịu thế yếu, đều là trước tiên xông lên!

Cho nên mới có biết hiệu Bá vương hoa số một trường Nhất trung Thành Nam!

Tuy nhiên, sau khi xuyên qua, có người như vậy đều là các anh trai xông lên phía trước, cô rất vui vẻ làm một cô gái ngoan ngoãn!

Hơn nữa, mẹ Tề nói đúng! Tại sao cô phải phối hợp với những người khác?

Vì vậy, cho dù bị mọi người dòm ngó, Tề Gia Mẫn vẫn bình tĩnh uống cà phê, không coi náo động bên ngoài là chuyện gì, càng không có ý định ra ngoài hòa giải chút nào.

Tề Gia Mẫn không ra mặt, mọi người hầu như đều thừa nhận, người ta còn không biết cô gái bánh kem trước mặt, nhất thời lại càng khinh thường.

Khang Kỳ không ngừng thở dốc, cô ta cảm thấy mình sắp ngất đi. Lúc này cô ta chắc chắn rằng đứa con gái Tề Gia Mẫn chết tiệt kia chắn chắn ngày đó đã nhìn thấy cô ta. Nếu không, sao Tề Gia Mẫn có thể đối xử với cô ta như thế này! Nghĩ như vậy, bỗng cảm thấy một chậu nước lạnh dội từ trên xuống dưới.

Đúng vậy, vấn đề này là ưu tiên hàng đầu!

Ưu tiên hàng đầu là đối phó với Tề Gia Mẫn, không nên chọc phá nam nhân vào lúc này.

Nghĩ như vậy, Khang Kỳ đột nhiên đẩy người đàn ông ra rồi bỏ chạy!

Quần chúng ăn dưa: “...”

Mọi người đều choáng váng trước sự việc này. Vì vậy, người này thực sự là một kẻ đại lừa đảo!

Khang Kỳ cũng không muốn bị người khác nghĩ vậy, dù sao cô ta cũng là sinh viên đại học chính quy. Thật quá mất mặt! Nhưng mà cô ta biết kế hoạch quan trọng hơn, không thể chậm trễ một chút nào. Chính vì lẽ đó cô ta thà rằng vất mặt mũi, vội vàng bỏ chạy.

Cô ta phải nhanh chóng tìm một bốt điện thoại và tìm những người mà mẹ đã thuê. Mặc dù nơi này gần cửa hàng Thương mại Thượng Hải - Nam Kinh, nhưng rất hiếm khi Tề Gia Mẫn ở một mình, lúc này không động thủ thì còn chờ đến khi nào?

Cô ta không có thời gian!

Hành động của Khang Kỳ thật khó lường khiến mọi người thực sự không phản ứng kịp. Đầu sỏ bỏ chạy khiến ai ai đều xôn xao bàn luận. Có người cho rằng nên báo cho phòng tuần tra, có người khuyên nên quên đi, rốt cuộc là đủ loại tiếng nói.

Người đàn ông chửi bới. Lục Minh Tuyết hơi nhíu mày, đang muốn nói gì đó, nhưng lại hoàn toàn không nói, nhiều lời liền biến thành một câu: “Tôi đi trước.”

Lục Minh Tuyết cản một chiếc xe kéo, đi lên rồi rời khỏi. Phan Tiểu Vi mím môi, cảm thấy có phần bất mãn. Chỉ là, rốt cuộc cô ấy cũng không nói gì, thay vào đó quay lại quán cà phê, lúc này Tề Gia Mẫn cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Phan Tiểu Vi nói lời xin lỗi: “Vừa rồi, thật ngại quá.”

Mặc dù cô ấy không thể phân biệt được sai ở chỗ nào, nhưng Phan Tiểu Vi cảm thấy hành vi vừa rồi của Lục Minh Tuyết đối với Tề Gia Mẫn là rất bất lịch sự. Tuy rằng quan hệ của bọn họ vẫn bình thường, nhưng vì em gái của chồng sắp cưới, là chị dâu, cô ấy đương nhiên phải chịu một ít.

Tề Gia Mẫn lắc đầu cười: “Không sao.”

Phan Tiểu Vi cẩn thận nhìn Tề Gia Mẫn, thấy cô dường như thực sự không tức giận, trong lòng cũng thả lỏng một chút, nói: “Tôi không biết chuyện cô gái kia là như thế nào, trông bộ dáng cô ta cũng đàng hoàng ai ngờ đâu lại là một kẻ lừa đảo.”

Tề Gia Mẫn mỉm cười, không muốn bàn luận nhiều về Khang Kỳ.

Kỳ thực việc giải thích rằng Khang Kỳ thực sự là chị họ của cô, điều đó không đúng. Nói cho cùng, cho dù có hợp cạ nhau thì cũng chỉ là bằng hữu mới gặp mặt, Tề Gia Mẫn biết có chừng mực.

Hai người trao đổi thêm vài câu, Tề Gia Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có mấy người lẻn vào, lông mày khẽ nhúc nhích cười cười. Có vẻ như Khang Kỳ nhất định phải đối phó với cô!

Tề Gia Mẫn cảm thấy mình là người tốt, nói chung người tốt sẽ cho người khác cơ hội!

Cô nhấn ngón tay lên mặt bàn mấy cái rồi nói: “Phan tiểu thư, lát nữa tôi còn có việc, không biết...”

Phan Tiểu Vi hiểu ý, lập tức nói: “Lát tôi cũng có việc cần quay trở về, chi bằng chúng ta tính tiền thôi.”

Hai người giải quyết xong hóa đơn, lần này Tề Gia Mẫn không tranh với Phan Tiểu Vi mà nói: “Lần sau có cơ hội nhất định phải để cho tôi mời.”

Phan Tiểu Vi mỉm cười đồng ý.

Hai người cùng nhau rời quán cà phê. Tề Gia Mẫn nhìn Phan Tiểu Vi lên xe kéo xong liền xoay người đi tới ngõ hẻm tiếp theo.

Cô rất quen thuộc với nơi này, hoàn toàn biết rõ đường nào thông hướng nơi nào. Tề Gia Mẫn tự mình đi vào trong ngõ, lập tức có mấy người đi theo, cô càng lúc đi càng nhanh rồi đột ngột dừng lại.

Tề Gia Mẫn nhìn lại, thấy có bảy tám người đàn ông đi theo, nhìn thoáng qua liền biết đây không phải người tốt.

“Hắc hắc!”. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân này đi tới một nơi hẻo lánh, mấy người cũng không ngại bại lộ, nở nụ cười tà mị.

Tên dẫn đầu nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn xoa cằm, suýt nữa chảy nước miếng: “Cô gái nhỏ có da thịt thật mềm mại!”

Tề Gia Mẫn sắc bén hỏi: “Khang Kỳ kêu các ngươi tới?”

“Em theo bọn ta đi rồi, chẳng phải sẽ biết sao?” Có lẽ cảm thấy con mồi đã nắm trong tay nên bọn họ muốn trêu đùa một chút.

“Cô gái nhỏ nhìn còn trẻ, chưa từng nếm qua đàn ông đúng không? Sao vậy, để mấy anh đây dạy em làm phụ nữ.” Hai chữ cuối cùng phá lệ nhấn mạnh.

Tề Gia Mẫn không nhúc nhích, cười, “ồ” một tiếng nói: “Dạy tôi?”

Mấy người đàn ông nhìn nhau cười cười, vẻ mặt đến là vô lại.

“Em gái theo chúng ta sẽ biết! Này đương nhiên nếu không muốn đi cũng phải chịu thôi!”

Mấy người tới càng ngày càng gần. Tay Tề Gia Mẫn nắm chặt thành nắm đấm, nhưng nụ cười trên mặt lại rạng rỡ.

“Các người làm gì?!”

Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, mặc vest chỉnh tề, đầu tóc tỉ mỉ, trang điểm cẩn thận, cảnh giác nhìn mấy người kia nói: “Các người muốn làm gì?!”

Hắn đi nhanh vài bước tới: “Cô bé đừng sợ! Có ta ở đây bọn họ sẽ không dám làm gì.”

Tề Gia Mẫn liếc nhìn người này từ trên xuống dưới, không thèm để ý tới.

Cô nhìn tên côn đồ cầm đầu và nói: “Lại đây!”

Tên côn đồ: “?”

Thực mau, hắn bật cười: “Sao thế? Em gái coi trọng ta sao? Ta nhất định làm em... A!”

Tề Gia Mẫn nắm lấy cổ tay hắn, kéo người về phía trước, nhấc người lên rồi búng ra... Bang!

Tề Gia Mẫn mỉm cười: “Mợ và Khang Kỳ thật chu đáo. Sao biết tôi gần đây tăng cân nên cần vận động gân cốt ta?”

Cô học được cái kiểu cười vừa rồi của tên côn đồ: “Hắc hắc, nếu anh đã tự mình đưa tới cửa, đừng trách tôi!”

Cô nhanh chóng bắt lấy một tên khác, đạp qua, “rắc” một cái, là tiếng gãy xương...

“Ngọa tào[1]!”

([1]ngọa tào: một câu chửi bên Trung Quốc. Mấy bạn muốn thay thế bằng câu chửi nào của Việt Nam thì cứ tự nhiên lắp vào nha~)

“Đừng qua đây, chúng tôi là người của công ty Già Hưng!” Có người hét lên.

Tề Gia Mẫn nhướng mày thắc mắc: “Này, không phải chứ. Tại sao các người ai cũng muốn làm cừu đội lốt người của công ty Già Hưng vậy? Tên cuối cùng giả danh như vậy trước mặt tôi đã bị đánh cho rơi răng đầy hố phân đó!”

Mọi người ngốc toàn tập!

Đây là loại con hổ cái nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương