Xuyên Thành Sư Huynh Ác Độc Của Nam Chính
-
40: Quá Khứ
Editor: Cua
Thẩm Tu Viễn bị Mạnh Quân nắm tay đi xuyên qua đám người hoan nghênh bọn họ.
Mạnh Quân thấp giọng giải thích cho y, tộc Thanh Long có dân cư thưa thớt, hiện tại ở trên đảo chỉ có khoảng một trăm tộc nhân Thanh Long.
Vì bị phong ấn linh mạch trong đại chiến trăm năm trước, tu vi của mọi người đều không vượt qua Nguyên Anh kỳ.
Tộc nhân bình thường trên đảo sinh sống trong sơn động, còn những người có thân phận như tộc trưởng thì ở nhà gỗ.
Thẩm Tu Viễn quan sát một chút những nhà gỗ đó, thoạt nhìn từ ngoài chỉ khá hơn phòng đệ tử bình thường một chút, thậm chí còn không bằng phòng của y ở Thiên Linh Sơn.
Nếu như so sánh với phủ thành chủ xa hoa ở thành Bạch Lộ, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Y khẽ thở dài.
Trong nguyên tác, tộc Thanh Long đã từng là thế gia đại tộc chiếm cứ một phương, vậy mà trải qua đại chiến trăm năm trước lại suy bại tiêu điều đến tận đây, đúng thật là tạo hoá trêu người.
Mạnh Quân an trí y ở phòng khách, tự mình rót trà linh thảo cho y, lại có tộc nhân bưng tới điểm tâm tràn ngập phong vị Long tộc, tản mát ra hương vị ngọt thanh nhàn nhạt.
Thẩm Tu Viễn nếm một miếng, nhịn không được nheo lại đôi mắt khen: "Thơm quá."
Dĩ nhiên Mạnh Quân biết khẩu vị của Long tộc như thế nào, nghe vậy cười nhẹ.
Kỳ thật sư huynh còn thơm hơn, chỉ là chính sư huynh không biết thôi.
Hắn dặn dò: "Sư huynh, ta đi thăm hỏi tộc trưởng đã.
Huynh ở chỗ này chờ ta, ta sẽ nhanh quay về.
"
Thẩm Tu Viễn gật đầu đồng ý.
Mạnh Quân vừa đi không lâu, bên ngoài phòng liền có một đứa trẻ Thanh Long tò mò quan sát y qua cửa sổ.
Đứa trẻ này tuổi không lớn, người cũng không dài, phỏng chứng cuộn lại cũng chỉ lớn bằng quả táo.
Tuy rằng cử chỉ quan sát của đối phương rất cẩn thận, nhưng thể hiện công phu ẩn nấp không đúng chỗ, trên cửa sổ giấy còn thường lộ ra bóng của mấy cái móng vuốt.
Thẩm Tu Viễn buồn cười, mở ra cửa sổ muốn mời đối phương tiến vào.
Kết quả đứa trẻ kia hoảng sợ, không kịp nắm lấy, thân thể mập mạp rơi từ trên khung cửa sổ vào lòng bàn tay y, nhỏ giọng nói: "Thiếu, thiếu thống lĩnh phu nhân."
Thẩm Tu Viễn:?!!
Y cảm thấy đối phương chắc chắn là hiểu lầm gì đó, vì thế vội vàng móc ra từ nhẫn trữ vật một viên kẹo linh thảo lấp kín miệng đứa nhỏ, sửa đúng nói: "Suỵt, không cần gọi như vậy, gọi anh trai."
Nhóc Thanh Long miệng ngậm lấy kẹo, gật đầu, trốn đi từ cửa sổ đang mở.
Sau khi trở lại sơn động, mấy người bạn lớn hơn chút liếc một cái đã thấy được cục kẹo trong miệng nhóc, tò mò hỏi: "Ấy, em lấy được viên kẹo này từ đâu đấy? Trên đảo vốn dĩ không có loại linh thảo này nha!"
Có đứa nhăn lại cái mũi ngửi ngửi, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thơm quá!"
Đồ ngọt trong nhẫn trữ vật của Thẩm Tu Viễn là lấy từ tay Minh Nhạc tổ chức "Nghịch", chất lượng đảm bảo cực phẩm, cũng không lạ trẻ con tộc Thanh Long sẽ thích.
Nhóc Thanh Long một ngụm nuốt xuống kẹo, rơi một vòng từ cổ xuống bụng.
Nhóc chớp chớp đôi mắt tròn, dựa theo lời dặn của Thẩm Tu Viễn cố gắng sửa đúng cách gọi của mình: "Người thiếu thống lĩnh mang về tới...!anh trai đưa."
Bạn bè tò mò hỏi: "Cậu làm gì mà anh ấy cho cậu kẹo?"
Nhóc Thanh Long lập tức đoạt lời đáp: "Mình kêu anh ấy một tiếng thiếu thống lĩnh phu nhân!"
Mấy đứa nhỏ liếc nhau, đồng loạt hoá thành nguyên hình, hướng nhà tiếp khách mà bay tới, nhóc Thanh Long kia cũng theo sát đằng sau.
Có vẻ chỉ cần kêu một tiếng thiếu thống lĩnh phu nhân là có thể nhận được kẹo linh thảo mỹ vị chưa thấy bao giờ!
·
Nhà gỗ của tộc trưởng tuy rằng bên ngoài trông bình thường, nhưng bên trong lại xa hoa hơn chỗ ở người khác nhiều.
Hai người ngồi ở cạnh bàn đối diện nhau, tộc trường nghe thấy Mạnh Quân đã trở thành thành chủ thành Bạch Lộ, sau đó cũng có được tu vi Hợp Thể kỳ, vừa vỗ tay vừa khen liên tiếp ba chữ "giỏi".
Mạnh Quân nói sự thật: "Nhưng điều kiện tiến vào tuyển chọn, từ có được thế lực ít nhất một thành biến thành một châu"
Tộc trưởng nghe vậy, lại không kinh ngạc lắm.
Ông nói giọng điệu không mấy bất ngờ: "Ta đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy."
Này đã là lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ thứ hai, do lần đầu tiên mười mấy năm trước không có chọn ra người thích hợp.
Bởi vậy, tiêu chuẩn lần tuyển chọn thứ hai sẽ tăng lên, ông không có cảm thấy chút ngoài ý muốn nào.
Tộc trưởng nói: "Tại thời điểm nghe thấy thần dụ mười mấy năm trước, ta đã sớm truyền tin ra, uỷ thác tộc Cửu Vĩ ở Tây Châu tạo nên một thế lực nhỏ.
Hiện tại cũng nên có quy mô trải rộng một châu."
Tộc trưởng nói ra tên cổ thế lực kia.
Mạnh Quân vừa nghe tới, cảm thấy không quen biết, nhất thời không nhớ tới từng gặp qua người tổ chức này ở nơi nào.
Rất nhanh hắn đã phản ứng lại, trong những thương nhân chợ đen hắn từng xử lý ở thành Bạch Lộ, có một phần đến từ tổ chức này.
Mạnh Quân không dễ phát hiện mà nhăn lại mi.
Nhưng mà ở nơi đảo Rồng xa xôi, tộc trưởng hẳn là cũng không biết chuyện tổ chức này đã làm, hắn cũng không nói thêm gì.
"Ngươi cầm tín vật của ta đi tới tộc Cửu Vĩ, bọn họ sẽ cho người chức hộ pháp suông.
Tác dụng của chức danh này chủ yếu là giúp ngươi có thể thông qua cái chắn ý chí thế nhân dựng nên, chờ sau khi thông qua, ngươi có thể mang thế lực ở thành Bạch Lộ của mình dự thi." Tộc trưởng nói một cách sâu xa, "Không cần dùng người tộc Cửu Vĩ cho ngươi để ngừa phản bội."
Cho dù có quan hệ hợp tác với Cửu Vĩ, ông vẫn không yên tâm vào những người đó.
Mạnh Quân hơi hơi gật đầu: "Ta đã rửa sạch thế lực đội cấm vệ thành Bạch Lộ, hiện tại bọn họ vẫn trung thành với ta.
Những người này có tu vi cao nhất là Xuất Khiếu kỳ, tương lai còn có hy vọng tăng lên.
Chờ tới thời điểm tiến vào bí cảnh, đồng đội sẽ bị đổi thành người của ta."
Tộc trưởng gật đầu, xác định ổn mấy chuyện lặt vặt xong, cười ha ha, vỗ tay với gian nhà trong.
Rất lẹ đã có tộc nhân bưng rượu lên, rót một ly cho hai người, sau đó để bầu rượu lại trên bàn.
Độ rượu của tộc Thanh Long cực kỳ cao, chỉ một hồ có thể làm vài người say ngất.
Nếu không phải có sự kiện trọng đại, tộc trưởng cũng sẽ không gọi người lấy loại rượu này ra.
"Mấy trăm năm, cuối cùng đã tới ngày này!" Tộc trưởng cùng hắn cụng một ly, trong mắt lộ ra vài tia hận thù độc ác hiếm thấy, "Đã từng mong ước bao nhiêu rượu ngon, muốn chừng nào linh thạch cuối cùng sẽ có bấy nhiêu.
Đáng tiếc năm đó thua dưới tay Huyền Vũ, bọn họ thì chiếm được bao nhiêu thứ tốt, còn chúng ta lại uống sương gió ở trên đảo! Cuối cùng chúng ta đã có cơ hội trở thành thiên địa cộng chủ."
Tửu lượng của Mạnh Quân cũng bình thường, chỉ uống một ngụm.
Tộc trưởng lại trực tiếp làm một ly, tự mình rót đầy.
Chìm trong men say, ông nói như khoe khoang: "Cơ hội này ta đã đợi tận 20 năm.
Ở lần chọn thiên địa cộng chủ đầu, rất nhiều tộc nhân đã bỏ mình ở thành Bạch Lộ.
Tuy rằng truyền lại tin tức ở phủ thành chủ, chúng ta lại không còn người có thể đi thử một lần."
Thời điểm tộc trưởng nói đến mạng người lại nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ tiếc hận vì không có trúng tuyển lần thiên địa cộng chủ đầu tiên.
"Chỉ là ta suy đoán rằng vào lần tuyển chọn thiên địa cộng chủ đầu tiên, huyết mạch cao đẳng chắc hẳn cũng không nắm chắc hết mười phần.
Vì thế ta kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên nhận được tin tức tất cả mọi người đều thất bại.
Mười mấy năm sau, ta truyền lại kinh nghiệm của tiền bối giao cho ngươi, dặn ngươi lại đi thành Bạch Lộ."
Tộc trưởng cười ha ha, bưng chén rượu đứng lên, vỗ vỗ bả vai Mạnh Quân, "Làm tốt lắm, ngươi có thể tìm được biện pháp phá giải trận Huyền Quan, quả nhiên không làm ta thất vọng!"
Thế hệ thanh niên tộc Thanh Long sau lại không bằng thế hệ trước, năm đó người có hy vọng lên Trúc Cơ chỉ có duy nhất Mạnh Quân.
Vì bị buộc bất đắc dĩ, ông mới phái ra Mạnh Quân, không nghĩ tới, đối phương mang về cho ông một bất ngờ lớn.
Mạnh Quân bình thản nói: "Tộc trưởng quá khen."
Tộc trưởng khích lệ hắn hết mình, uống thêm mấy chén, không ngừng mặc sức tưởng tượng nói: "Chờ ngươi trở thành thiên địa cộng chủ, chúng ta có thể có địa vị của tộc Huyền Vũ hiện tại.
Đến lúc đó mỗi thành trì trong phủ thành chủ đều sẽ có tộc nhân của chúng ta.
Chợ đen bị tộc Cửu Vĩ kiểm soát cũng sẽ trở lại trong tay tộc nhân chúng ta.
Cho dù muốn thứ gì đi chăng nữa, những tên huyết mạch cấp thấp đều sẽ tìm mọi cách làm ra cho chúng ta!"
Mạnh Quân nghe vậy, sắc mặt vẫn chưa biến hoá, ngón tay lại siết chặt chén rượu.
Nói đến chợ đen với phủ thành chủ, hắn liền nhớ tới những người bị nhốt trong lồng sắt ở phủ, nhớ đến người cá đuôi hồng bị đặt trong lu nước, lại nghĩ tới đuôi cá màu lam bạc của sư huynh.
Nếu...năm đó sư huynh thất bại ở vòng đấu bán kết, cũng không có đạt được danh ngạch đệ tử nội môn mà là bị trục xuất đến thành Bạch Lộ, bị bắt tiến vào phủ thành chủ thì sao?
Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, hắn lạnh hết cả sống lưng, không dám nghĩ nhiều hơn.
May mắn chưởng môn trao cho sư huynh cơ hội trở thành đệ tử nội môn, giúp hắn có thể đền bù lỗi lầm đả thương sư huynh trong khi đấu bán kết.
Thì ra những giao dịch dơ bẩn đó là do tộc Cữu Vĩ âm thầm độc chiếm.
Hơn nữa nghe ý tứ của tộc trưởng, phảng phất đã sớm biết.
Như vậy thế lực mà tộc trưởng phó thác Cửu Vĩ tạo nên có bao gồm giao dịch chợ đen, có phải cũng do đối phương ngầm đồng ý?
Hắn nói bóng gió hỏi vài câu, tộc trưởng uống nhiều chén nên nói có chút không lựa lời: "Chợ đen cái gì? Chờ ngươi trở thành thiên địa cộng chủ, vô luận nên bán hay không, phàm là thứ có trên mảnh đại lục này đều là đồ vật thuộc về chúng ta! Ngươi hỏi thử người trên đảo vài câu, có ai không nghĩ như vậy đâu? Cũng chính vì cha mẹ ngươi cổ hủ, một hai phải tự mình giáo dục ngươi nên giờ ngươi mới có thể hỏi ta mấy vấn đề này."
Tộc trưởng dùng ánh mắt khác thường nhìn Mạnh Quân, nhưng nhớ tới đối phương hiện tại là người có hi vọng tranh đoạt thiên địa cộng chủ, cuối cùng đáy mắt vẫn hiện ra ý cười bừng bừng, giả mù sa mưa khuyên đối phương vài câu: "Phủ thành chủ thành Bạch Lộ tốt không? Trăm năm trước, chúng ta có cuộc sống như vậy đấy.
Ngươi có muốn ở mãi tại nơi như vậy?"
Mạnh Quân lặp lại lời: "Cuộc sống như thành chủ trước?" Hắn dừng một chút, lại cẩn thận miêu tả: "Một cuộc sống luyện dược bằng tứ chi của tu sĩ khác, thông qua việc hấp thu linh lực của người khác để tăng lên tu vi của mình?"
Tộc trưởng phủ nhận nửa câu sau, nhưng trong ánh mắt lại hiện hứng thú nồng đậm.
Đại chiến trăm năm trước qua đi, tu vi của ông lùi xuống Nguyên Anh kỳ đã lâu, tuổi thọ lại qua vài thập niên sẽ đi đến điểm dừng.
Nếu thực sự có biện pháp như vậy, rất nhiều người trong tộc có tu vi bị đình trệ đều muốn thử một lần.
Mạnh Quân cảm thấy đáy lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Không chỉ có bởi vì tộc trưởng tỏ vẻ hứng thú với chuyện này, mà còn bởi vì tộc trưởng cũng đã đi qua phủ thành chủ.
Đa phần người đã từng đi qua thành Bạch Lộ đều không trở về, nhưng tộc trưởng có thể quay về nguyên vẹn.
Tuy rằng bảo hộ tộc trưởng là chức trách mỗi một đời thống lĩnh, nhưng cha hắn không có quay về, tộc trưởng lại chỉ nói cha mất tích, không đề cập tới chuyện tham gia tuyển chọn thiên địa cộng chủ.
Mạnh Quân làm như không có gì hỏi: "Thôi.
Sau khi đi qua thành Bạch Lộ, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngài.
Về những người đi tham tuyển thiên địa cộng chủ, hy sinh ở thành Bạch Lộ, vì sao ngài lại chỉ nói với tộc nhân rằng bọn họ đang mất tích thôi?"
Tộc trưởng đột nhiên sửng sốt, trên mặt say xỉn xuất hiện vẻ xấu hổ.
Nhưng ông phản ứng rất nhanh, quan sát vẻ mặt Mạnh Quân không có gì khác thường xong, cười ha hả nói: "Đều là vì an tâm mọi người! Huống hồ ta cũng đã bảo lưu chức vị của bọn họ mười mấy năm, chính là muốn trong lòng mọi người giữ lại hy vọng." Ông nói cường điệu: "Hy vọng báo thù, hy vọng thay thế được Huyền Vũ!"
Mạnh Quân không có gì khác thường mà cụng ly với đối phương, trong lòng đã hoàn toàn lạnh.
Đối phương nói những tộc nhân hy sinh ở thành Bạch Lộ đó đã mất tích, đại khái là vì che giấu sự thật dùng mạng tộc nhân dò đường.
Lấy khát vọng với quyền lực của đối phương, người muốn tham tuyển thiên địa cộng chủ lần đầu tiên rất có thể chính là tộc trưởng.
Mà ở trong lòng tộc trưởng, trở thành tộc đàn tối cao trên mảnh đại lục này quan trọng hơn nhiều so với báo thù.
Trong buổi nói chuyện vừa rồi, số lần tộc trưởng nhắc tới báo thù chỉ có một.
Như vậy tộc trưởng liên tục cho người trẻ tuổi trong tộc xem ký ức huyết hải thâm thù trăm năm trước, có lẽ chỉ là giới thiệu mà thôi.
Trước dạy bọn họ cắm rễ chuyện báo thù trong lòng, lại dẫn dến mục đích làm tộc Thanh Long trở thành huyết mạch tối cao, làm bọn họ tin tưởng không nghi ngờ.
Hắn không được tộc trưởng giáo dưỡng, từ nhỏ nghe từ miệng mọi người trong tộc, cùng với đoạn ký ức ngắn của tộc trưởng nên chỉ cắm rễ tín niệm báo thù, lại không có nguyện vọng trở thành huyết mạch tối cao.
Tuy nhiên việc người trẻ tuổi khác trong tộc có mang cùng loại ý tưởng với tộc trưởng hay không, hắn còn cần phải kiểm chứng.
Tộc trưởng đã uống say đến tám phần, ông đứng dậy vỗ vỗ bả vai Mạnh Quân coi như cổ vũ, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Mạnh Quân âm thầm thở dài, mặt không đổi sắc mà đứng dậy rời đi.
Bởi vì đã hứa hẹn với Thẩm Tu Viễn, hắn lập tức đi đến phòng cho khách mà sư huynh ở.
Còn chưa đi đến cửa viện thì đã nghe được bên trong tựa như có thanh âm của thanh niên trong tộc, hơn nữa sư huynh thế nhưng lại cười, tiếng cười còn rất êm tai.
Vừa rồi hắn cũng uống mấy chén, có lẽ là men say làm người có chút nóng lên, một cảm giác ghen tuông vi diệu nảy lên trong lòng.
Cửa viện không khóa, hắn nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Tu Viễn ngồi ở bên cạnh bàn, dung sắc thanh nhã, động tác ung dung, đang kiên nhẫn chỉ đạo mấy đứa trẻ Thanh Long cách nấu thuốc tắm.
Trên cổ tay sư huynh cũng quấn lấy một đứa nhỏ Thanh Long, giống như đeo mấy vòng tay màu xanh lục, làm làn da càng thêm trắng nõn.
Nhóc Thanh Long mập mạp kia không e lệ chút nào, thế nhưng còn lén đứng dậy, lớn mật hôn một cái lên mặt sư huynh.
Mạnh Quân bước đi lại đây, lấy nhóc Thanh Long kìa ra từ trên cổ tay sư huynh, nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Sư huynh, ta cũng có thể làm được."
Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng vị chua trong lòng hắn lại càng đậm.
Thẩm Tu Viễn:......
Dựa theo nguyên hình của nam chính y từng thấy, nếu là vây quanh trên cổ tay, có thể bao phủ ít nhất toàn bộ cánh tay y đi.
Vì thế y lắc đầu: "Không được, ngươi quá thô."
Mạnh Quân:???
Không biết nghĩ tới cái gì, hắn bỗng nhiên bắt đầu đỏ mặt.
Vừa rồi tâm tình buồn bực ở chỗ tộc trưởng trở thành hư không, hắn nỗ lực nghiêm mặt nói: "Sư huynh, ta cũng có thể biến nhỏ một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc Thanh Long truyền thụ kinh nghiệm: Kêu một tiếng thiếu thống lĩnh phu nhân sẽ được cho kẹo, vòng quanh cánh tay sẽ cho phép chụt!
Mấy đứa trẻ Thanh Long khác: Ồ!
Nam chính: Chua.jpg.
Chờ đã, mấy đứa kêu huynh ấy là gì?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook