Cô càng khóc càng tủi thân, không chỉ khóc vì chuyện mình biến thành rái cá biển mà trong lòng cô có rất nhiều điều tủi thân muốn trút hết ra ngoài. Khoảng thời gian này, đầu óc cô vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng làm cho cô rất mệt mỏi mà lại không dám thả lỏng, cảm giác đói bụng mỗi ngày cũng không vui vẻ gì. Cô nhớ những ngày lúc nào cũng có thể ăn, nhớ nồi lẩu nóng, nhớ phim chiếu rạp, nhớ khoảng thời gian cô cùng bạn bè cười đùa chơi game. Cô chết vì hăng hái làm việc nghĩa, cứu một đứa trẻ rơi xuống nước. Đứa trẻ được cứu lên rồi, còn cô lại không trụ nổi mà bị sóng biển cuốn đi. Nếu như có thể quay lại một lần nữa thì cô vẫn sẽ làm như vậy, không thể thấy chết mà không cứu. Cô không hối hận, cơ mà vẫn không khỏi tủi thân.
Cảm giác buồn tủi lan ra theo tiếng khóc, làm cho người đó khó hiểu rồi do dự nên khẽ đến gần, vẫy đuôi nhìn một hồi mới xoay người lặn vào trong nước. Một lúc sau, khuỷu tay người đó ôm theo một lúc rất nhiều đồ. Tất cả toàn là trai và sò lớn hơn bàn tay, nhìn qua đã biết cực kỳ nhiều thịt, tuyệt đối rất ngon. Cánh tay khẽ thả lỏng, trai và sò đều tản ra. Ngay lúc mỗi thứ sắp một hướng thì một dòng nước kỳ lạ quấn lấy tất cả, lặng lẽ thổi về phía trước.
Dư Huyễn Tình khóc đến ướt hết lông trên gò má, không thể khống chế bản năng cơ thể, cô vừa khóc vừa giơ tay sửa sang lại lông trên mặt. Đang khóc nức nở, đột nhiên cô có cảm giác cái gì đụng vào lòng bàn chân mình. Một cơn sóng tới làm cảm giác bị vật cứng đụng vào càng rõ hơn. Cô khó hiểu ngừng khóc, quay đầu nhìn xem đó là gì thì bị một vỏ sò thật to sắp bằng cái mặt cô đập mạnh vào tay.
Dư Huyễn Tình sững sờ vớt vỏ sò lên, khẽ lắc lắc tay, là thật, không phải vỏ rỗng. Không phải là vỏ sò ở dưới đáy biển à, sao lại nổi lên mặt nước rồi?
Vừa lặn đầu vào trong nước để xem thì cô lập tức đã bị một đống trai và sò dính đầy mặt và cổ như muốn bao lấy cô. Thức ăn dâng tới trước mặt sao có thể bỏ qua, Dư Huyễn Tình khóc lâu như vậy đã sớm đói đến mốc meo, không thèm quan tâm đến sự xuất hiện kỳ lạ của mấy cái này, phản ứng đầu tiên của cô là ôm hết vào trong ngực. Có lẽ đây là sự bồi thường mà trời cao dành cho cô chăng?
Dư Huyễn Tình quyết định rút lại mấy lời mắng chửi hồi nãy, không phải chỉ là tiên cá thôi sao, cô có nhiều lông quá nè, tiên cá có không?!
Dư Huyễn Tình vừa nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trôi lơ lửng bên cạnh, vừa ăn hết đống thức ăn được dâng tận miệng một cách máy móc. Những con trai này ngon thật, chắc thịt, ăn vào trong miệng còn có thể nếm ra được vị ngọt thanh đạm, quả thật ngon hơn những con trai trước đó cô tự mình tìm không biết là bao nhiêu lần.
Sau khi lấp đầy cái bụng, tâm trạng buồn tủi lúc trước đã hoá thành con số không. Nếu chuyện đã lỡ vậy rồi thì cô có giãy giụa hay khổ sở thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.
Thật ra nguyên nhân thực sự là Dư Huyễn Tình nhớ tới một chuyện khác. Nếu như cô thật sự là một con rái cá biển bình thường thì trên người cô tuyệt đối không có khả năng xuất hiện thứ đồ công nghệ cao như này. Ai lại cài cho động vật bình thường một món đồ yêu cầu điều khiển cơ chứ?
Dư Huyễn Tình không biết rằng mỗi động vật sẽ có hay chỉ những chủng loài đặc biệt mới có, ví dụ như có linh trí thì có thể giao tiếp. Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ tộc rái cá biển có linh trí bình thường sẽ giao tiếp như thế nào. Cảnh tượng rái cá biển hung ác giao phối cùng với việc bị rái cá biển đực điên cuồng đuổi theo đã để lại ám ảnh to lớn trong lòng cô. Nếu như sau này tới kỳ sinh sản, phải phát điên theo bản năng thì cô tình nguyện tự thiến mình.
Cô lại xem qua giới thiệu về tiên cá lần nữa, sau đó đổi về hình ảnh bản đồ biển. Lần này mục tiêu tìm kiếm của cô là thành phố tiên cá. Rất nhanh, trên bản đồ biển xuất hiện đánh dấu vị trí của các thành phố lớn, những thành phố này nằm rải rác ở khắp mọi nơi. Thành phố gần cô nhất thì một cái nằm ở phía nam, một cái khác nằm ở phía bắc, còn cô đang ở ngay chính giữa hai thành phố. Xem trên bản đồ biển, hai thành phố có vẻ rất gần nhưng thực tế lại rất xa, cho dù cô đi về phía nào thì cũng mất khoảng mười ngày mới có thể bơi tới nơi.
Nếu đã biết nơi này có tồn tại thứ như thành phố thì Dư Huyễn Tình này sẽ làm nhà quê xuống phố, để tự mình quan sát xem rốt cuộc tiên cá đẹp đến mức nào. Có điều cô không dám hành động bừa bãi. Dù sao trong thành phố khắp nơi đều là tiên cá thì cô chắc chắn là ngoại tộc, giống như con khỉ đi lạc vào thế giới loài người, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, lỡ như bị người ta lừa gạt thì coi như thảm.
Cảm giác buồn tủi lan ra theo tiếng khóc, làm cho người đó khó hiểu rồi do dự nên khẽ đến gần, vẫy đuôi nhìn một hồi mới xoay người lặn vào trong nước. Một lúc sau, khuỷu tay người đó ôm theo một lúc rất nhiều đồ. Tất cả toàn là trai và sò lớn hơn bàn tay, nhìn qua đã biết cực kỳ nhiều thịt, tuyệt đối rất ngon. Cánh tay khẽ thả lỏng, trai và sò đều tản ra. Ngay lúc mỗi thứ sắp một hướng thì một dòng nước kỳ lạ quấn lấy tất cả, lặng lẽ thổi về phía trước.
Dư Huyễn Tình khóc đến ướt hết lông trên gò má, không thể khống chế bản năng cơ thể, cô vừa khóc vừa giơ tay sửa sang lại lông trên mặt. Đang khóc nức nở, đột nhiên cô có cảm giác cái gì đụng vào lòng bàn chân mình. Một cơn sóng tới làm cảm giác bị vật cứng đụng vào càng rõ hơn. Cô khó hiểu ngừng khóc, quay đầu nhìn xem đó là gì thì bị một vỏ sò thật to sắp bằng cái mặt cô đập mạnh vào tay.
Dư Huyễn Tình sững sờ vớt vỏ sò lên, khẽ lắc lắc tay, là thật, không phải vỏ rỗng. Không phải là vỏ sò ở dưới đáy biển à, sao lại nổi lên mặt nước rồi?
Vừa lặn đầu vào trong nước để xem thì cô lập tức đã bị một đống trai và sò dính đầy mặt và cổ như muốn bao lấy cô. Thức ăn dâng tới trước mặt sao có thể bỏ qua, Dư Huyễn Tình khóc lâu như vậy đã sớm đói đến mốc meo, không thèm quan tâm đến sự xuất hiện kỳ lạ của mấy cái này, phản ứng đầu tiên của cô là ôm hết vào trong ngực. Có lẽ đây là sự bồi thường mà trời cao dành cho cô chăng?
Dư Huyễn Tình quyết định rút lại mấy lời mắng chửi hồi nãy, không phải chỉ là tiên cá thôi sao, cô có nhiều lông quá nè, tiên cá có không?!
Dư Huyễn Tình vừa nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trôi lơ lửng bên cạnh, vừa ăn hết đống thức ăn được dâng tận miệng một cách máy móc. Những con trai này ngon thật, chắc thịt, ăn vào trong miệng còn có thể nếm ra được vị ngọt thanh đạm, quả thật ngon hơn những con trai trước đó cô tự mình tìm không biết là bao nhiêu lần.
Sau khi lấp đầy cái bụng, tâm trạng buồn tủi lúc trước đã hoá thành con số không. Nếu chuyện đã lỡ vậy rồi thì cô có giãy giụa hay khổ sở thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.
Thật ra nguyên nhân thực sự là Dư Huyễn Tình nhớ tới một chuyện khác. Nếu như cô thật sự là một con rái cá biển bình thường thì trên người cô tuyệt đối không có khả năng xuất hiện thứ đồ công nghệ cao như này. Ai lại cài cho động vật bình thường một món đồ yêu cầu điều khiển cơ chứ?
Dư Huyễn Tình không biết rằng mỗi động vật sẽ có hay chỉ những chủng loài đặc biệt mới có, ví dụ như có linh trí thì có thể giao tiếp. Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ tộc rái cá biển có linh trí bình thường sẽ giao tiếp như thế nào. Cảnh tượng rái cá biển hung ác giao phối cùng với việc bị rái cá biển đực điên cuồng đuổi theo đã để lại ám ảnh to lớn trong lòng cô. Nếu như sau này tới kỳ sinh sản, phải phát điên theo bản năng thì cô tình nguyện tự thiến mình.
Cô lại xem qua giới thiệu về tiên cá lần nữa, sau đó đổi về hình ảnh bản đồ biển. Lần này mục tiêu tìm kiếm của cô là thành phố tiên cá. Rất nhanh, trên bản đồ biển xuất hiện đánh dấu vị trí của các thành phố lớn, những thành phố này nằm rải rác ở khắp mọi nơi. Thành phố gần cô nhất thì một cái nằm ở phía nam, một cái khác nằm ở phía bắc, còn cô đang ở ngay chính giữa hai thành phố. Xem trên bản đồ biển, hai thành phố có vẻ rất gần nhưng thực tế lại rất xa, cho dù cô đi về phía nào thì cũng mất khoảng mười ngày mới có thể bơi tới nơi.
Nếu đã biết nơi này có tồn tại thứ như thành phố thì Dư Huyễn Tình này sẽ làm nhà quê xuống phố, để tự mình quan sát xem rốt cuộc tiên cá đẹp đến mức nào. Có điều cô không dám hành động bừa bãi. Dù sao trong thành phố khắp nơi đều là tiên cá thì cô chắc chắn là ngoại tộc, giống như con khỉ đi lạc vào thế giới loài người, cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu, lỡ như bị người ta lừa gạt thì coi như thảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook