Kỳ thật trước khi Bạch Thiến Thiến đi tìm Liêu Định Hiên và bị Phương Hiểu Nhiễm đẩy ngã chết, cô đã gọi điện thoại cho Viên Trạch Khải đề nghị chia tay. Bên kia điện thoại hắn cũng không nói đồng ý hay không, chỉ cười một cái lại làm cho da đầu người ta run lên, nói với cô, đừng để cho hắn gặp lại cô.

Cô cũng không đoán được nếu lại đụng phải Viên Trạch Khải, hắn sẽ làm gì cô.

Bạch Thiến Thiến bước lại gần Bạch Như Phong một chút, nhỏ giọng ở bên tai cô hỏi: "Không phải nói hắn sẽ không tới sao?"

Bạch Như Phong nhíu mày, sắc mặt cũng không quá tốt, "Chị cũng không biết sao lại thế này, lúc trước thật là xác nhận qua hắn không đến."

Hình như Viên Trạch Khải cảm nhận được bên này có người đang nhìn mình. Hắn đang cùng người khác nói cười, đột nhiên quay đầu hướng bên này nhìn qua, vừa khéo đụng phải ánh mắt của Bạch Thiến Thiến, cô vội vàng tránh né, lộ vẻ khẩn trương, hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây?"

"Em trước hết ra nhà vệ sinh tránh mặt trước đi."

Bạch Thiến Thiến cũng không tìm ra biện pháp khác, cô cũng sợ Viên Trạch Khải sẽ trực tiếp tới tìm cô.. Cô không thể tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ như thế nào.

Cô lấy cớ muốn đi WC, đang chuẩn bị rời đi, quay người lại trong lúc vô tình lại chạm vào ánh mắt của Liêu Định Hiên, cũng không biết có phải hay không do cô ảo giác, cô thấy được hắn nhìn cô có điểm lạnh.

Bạch Thiến Thiến theo bản năng rùng mình một cái, cũng không quản nhiều như vậy, xoay người rời đi.

Viên Trạch Khải chính là vấn đề lớn nhất mà nguyên thân Bạch Thiến Thiến để lại cho cô, vấn đề này sớm hay muộn cũng phải giải quyết, nhưng không phải là bây giờ. Ở đây có quá nhiều người, cô không thể cùng Viên Trạch Khải đứng một chỗ sẽ gây hiểu nhầm. Huống chi cô lần trước mới nhận sai với Bạch Tấn Bằng, nếu chỉ chớp mắt cô lại cùng Viên Trạch Khải dây dưa, chỉ sợ hình tượng của cô trong mắt Bạch Tấn Bằng sẽ xuống dốc không phanh.

Bạch Thiến Thiến càng nghĩ càng đau đầu. Còn có, sao Viên Trạch Khải đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, như thế nào bây giờ lại xuất hiện?

Bạch Thiến Thiến đưa tay hong khô mới ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ hy vọng Bạch Như Phong đã khống chế hắn tốt, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ồn ào.

Ở tầng trên cùng này, trừ bỏ phòng tiệc, các phòng khác đều là phòng dành cho khách. Bạch Thiến Thiến một đường đi trên hành lang, lúc ngang qua một gian phòng thì đột nhiên ở trong vươn ra một bàn tay chặt chẽ bắt lấy tay cô, cô còn không kịp phản ứng lại đã bị kéo vào phòng, Bạch Thiến Thiến theo bản năng hét lên, người nọ vội vàng dùng tay kia che miệng cô.

"Đừng kêu, là anh."

Hơi thở ấm áp mang theo mùi nước hoa phả vào hai gò má Bạch Thiến Thiến, cô lúc này mới thấy rõ ràng người này.

"Em đừng kêu, anh sẽ buông ra, đương nhiên nếu em muốn gọi người khác tới đây thì tùy em."

Lông mày khóe mắt hắn đều mang theo ý cười, chính là nụ cười không đứng đắn, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn đánh hắn.

Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, hắn lúc này mới đem cô buông ra. Cô đẩy hắn ra, nhíu mày vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"

Hắn đưa hai tay lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, đôi mắt đào hoa phong lưu chuyển động, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Làm em."

"..."

Bạch Thiến Thiến nhịn xuống xúc động muốn tát hắn một cái, tốt xấu vẫn duy trì kiên nhẫn hướng hắn nói: "Anh đừng quên, tôi với anh đã chia tay rồi."

"Chia tôiy?" Hắn cười lên càng đẹp hơn, "Em đem anh trở thành cái gì? Nghĩ muốn chơi lên liền lấy, chán rồi liền bỏ đi?"

Hắn vừa nói một bên đem hai tay chống hai bên thân thể của cô, đôi môi của hắn lại tiến tới, Bạch Thiến Thiến vội vàng né tránh, hắn phác vào khoảng không, môi lướt qua trên mặt cô, hàm hồ nói: "Tôi là người em nghĩ muốn bỏ ra liền có thể bỏ ra hả?"

Thời gian Bạch Thiến Thiến cùng Viên Trạch Khải ở bên nhau không có bao lâu, Bạch Thiến Thiến vẫn giữ vững điểm mấu chốt, chưa cùng hắn đã làm chuyện gì. Bất quá cái tên Viên Trạch Khải gian trá này cũng không phải là quá xấu, tuy rằng lừa gạt Bạch Thiến Thiến cùng hắn trên giường không được, nhưng hắn cũng không chiếm tiện nghi cô một chút nào.

Giống như kiểu thân mật này, hai người cùng một chỗ, hắn chắc cũng không muốn làm gì đối với cô.

"Viên Trạch Khải!" Bạch Thiến Thiến lạnh giọng cảnh cáo.

"Hả?" Giống như không phát hiện lửa giận của cô, hắn trả lời không chút để ý, thậm chí còn tiến thêm một bước, trực tiếp đem cô ấn vào trong ngực hắn.

Bạch Thiến Thiến như bị đâm một cái, vội vàng đẩy hắn ra, chính là làm thế nào cũng không động được, cô nóng nảy, thanh âm lạnh lùng nói: "Anh đến tột cùng muốn làm gì? Anh tránh ra!"

Hắn cũng đem tay đặt trên eo của cô, xoa xoa một cách mơ hồ, đổi giọng nói, "Em nghĩ anh muốn làm gì?"

Theo trực giác của Bạch Thiến Thiến, người trước mặt này không như bình thường. Trong trí nhớ của nguyên thân, chỉ cần Bạch Thiến Thiến biểu hiện ra bài xích rõ ràng, nam nhân này sẽ mất hứng, nhưng là hôm nay, tình hình không đúng.

Viên Trạch Khải đem miệng dán tại bên tai của cô, đột nhiên cười cười, "Thật sự là không nghĩ tới, đầu em bị đụng một chút nhưng thật ra lại thông suốt không ít."

Bạch Thiến Thiến một bên ra sức ngăn cản động tác của hắn, một bên cắn răng hỏi, "Có ý gì?"

"Lần trước em đánh tiểu tam, thực phấn khích."

"..."

Bạch Thiến Thiến vẻ mặt không dám tin, "Anh nhìn thấy à?"

"Anh ở lầu hai."

"Anh buông tôi ra Viên Trạch Khải!"

"Bạch Thiến Thiến." Hắn đột nhiên dùng một loại thực ôn nhu, thanh âm rất thấp trầm kêu cô.

Bạch Thiến Thiến nghe thấy thanh âm này chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, chỉ nghe hắn lại thấp giọng cười nói: "Lúc trước em nói chia tay, tuy rằng anh đã nói những lời uy hiếp, nhưng thực ra anh cũng không muốn giữ lại mối quan hệ này, bởi vì em có biết là em có bao nhiêu nhàm chán không, anh đã sớm đối với em mất hưng. Bất quá lần trước ở quán cà phê nhìn em giống một con con mèo nhỏ giận dữ cùng Liêu Định Hiên giằng co, anh đột nhiên phát hiện ra, em đứa ngốc này thế nhưng còn có bộ dạng này. Cho tới hôm nay nhìn thấy em không có trang điểm đậm như một con quỷ nữa, lại còn có vài phần tư sắc, không biết vì cái gì anh đột nhiên liền đối với em có hứng thú."

Tựa hồ vì xác minh lời nói của hắn là thật, hắn đem thân thể ở trên người cô ma sát, Bạch Thiến Thiến lập tức liền cảm giác được thứ cứng rắn đó.

Cô chỉ cảm thấy đỉnh đầu ầm vang một tiếng, trước mắt tối đen một mảnh, cô ngay cả khí lực mắng hắn hỗn đản đều không có.

Mà Viên Trạch Khải đã bắt đầu mở cúc áo.

Bạch Thiến Thiến nhìn động tác của hắn chỉ cảm thấy muốn chết, cô nhắm mắt lại thật sâu hít một hơi, mở miệng, ngữ khí của cô lại bình tĩnh rất nhiều, "Anh chắc là không biết, lúc trước là mẹ kế và em gái đã xúi giục tôi với anh cùng một chỗ, bọn họ biết tôi với anh cùng một chỗ sẽ làm thanh danh của tôi bị hủy hoại, mà mục đích của bọn họ cũng là muốn phá hủy tôi hoàn toàn." Cô cũng không có nhìn hắn, thanh âm bình tĩnh kể lại, "Tôi lúc trước bởi vì bị bọn họ xúi giục nên quan hệ với cha và chị gái cũng bất hòa. Bởi vì vết thương này thiếu chút nữa đã chết nên giữa tôi cùng bọn họ quan hệ mới hơi dịu đi một chút. Tôi đã cam đoan, sẽ không lại làm cho gia tộc mất mặt nữa." Cô chậm rãi giương mắt hướng hắn nhìn, trong mắt là sự bất lực và ủy khuất, "Tôi khí lực không bằng anh, hôm nay anh làm gì tôi, tôi cũng không thể phản kháng, anh muốn cùng tôi dây dưa tôi cũng trốn không xong, bởi vì chuyện này là tôi tự gây ra, là tôi trêu chọc anh. Bất quá, nếu là tôi cùng anh dây dưa một lần nữa, thì mục đích của mẹ kế và em gái tôi liền đạt được. Từ nay về sau tôi liền trở thành người đàn bà hư hỏng, đến lúc đó cha tôi sẽ không quan tâm đến tôi nữa, chị gái của tôi cũng sẽ thất vọng về tôi, mà gia đình chồng.." Nói đến chỗ này cô cười khổ một tiếng, "Gia đình chồng tôi lại không thèm để ý đến tôi sống chết thế nào, như vậy tôi không có chỗ dựa cũng chỉ có thể chịu mọi người mắng chửi, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên nổi."

Động tác mở cúc áo của Viên Trạch Khải dừng lại, trên mặt tươi cười cũng chậm chậm thu liễm, khó được mang theo vài phần đứng đắn nhìn cô, đã thấy cô hai mắt đỏ lên, dường như có giọt nước ở bên trong đang chuyển động.

Cứ như vậy nhìn cô không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mỉm cười, chậm rãi đem cô buông ra, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, "Dọa em thành như vậy, yên tâm đi, con người của anh không có thói quen ép buộc người khác, lại càng không thích nhìn oán phụ khóc sướt mướt thế này."

Bạch Thiến Thiến thấy hắn đem cúc áo đã cởi bỏ lại cài lại, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên hắn là thích ăn mềm không ăn cứng.

Đem cúc áo gài tốt, hắn lại quay đầu nhìn cô một cái, mày vẻ mặt bỡn cợt hỏi: "Lại làm sao? Còn luyến tiếc đi?"

"..."

Bạch Thiến Thiến vội vàng phục hồi tinh thần lại, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại nghe ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói chuyện vang lên.

"Ôi, Cô nói xem Thiến Thiến đến tột cùng chạy đi nơi nào? Con bé lần trước ngã sấp đầu xuống mới xuất viện không lâu, tôi cũng thật sự sợ nó ở đâu đó té xỉu."

"Cô đừng sốt ruột, từ từ tìm."

Bạch Thiến Thiến nghe ra giọng nói của người đầu tiên là Trương Minh Diễm, người thứ hai là Trần phu nhân.

Bên này cách nhà vệ sinh không xa, hai người kia rõ ràng là muốn đến đó, lúc này Bạch Thiến Thiến nếu là từ nơi này đi ra ngoài, khó tránh khỏi bị người khác hoài nghi, nếu lại nhìn thấy Viên Trạch Khải nữa, thì càng tồi tệ hơn. Xem ra chỉ có thể tạm thời ở đây, chờ một chút, đợi hai người này đi rồi cô ra lại ra.

Bất quá cô không tin Trương Minh Diễm là sợ cô xảy ra sơ xuất mới đi tìm cô, Bạch Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hướng Viên Trạch Khải nói: "Bên này có camera giám sát không?" Nếu Trương Minh Diễm là nhìn camera giám sát mà tới đây, thì đó là có chuẩn bị mà đến, cố ý tới bắt gian cô cùng Viên Trạch Khải.

Viên Trạch Khải cười nhạo một tiếng, "Bên này là khu vực VIP, không có đâu."

Bạch Thiến Thiến lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên nghĩ đến nghi vấn vừa nãy, lúc này liền lại hướng hắn hỏi: "Đúng rồi, anh sao lại đến nơi này?"

Viên Trạch Khải vẻ mặt bỡn cợt nhìn cô, "Tại sao anh không thể đến?"

Bạch Thiến Thiến định nói với hắn, lúc trước chính là hỏi thăm được hắn sẽ không đến nên cô mới đến, nhưng cô sợ lời này nói ra khiến hắn tức giận, thật vất vả mới làm hắn ổn định, cô cũng sợ người này thú tính quá.

"Anh lúc trước có gọi cho em, là tài xế của em tiếp điện thoại, hắn nói em sẽ đến đây, nói anh tới nơi này tìm em."

"Còn có việc này?"

Trước kia Bạch Thiến Thiến đời trước đã thiết lập chuyển tiếp những cuộc gọi mà cô ấy không muốn nghe, chính là cô không biết những cuộc gọi đó đều chuyển dời đến di động của Lê Chi An.

"Cho nên, anh tới đây tìm em."

Bạch Thiến Thiến có chút đăm chiêu gật gật đầu. Đúng lúc này lại nghe thấy điện thoại của Viên Trạch Khải vang lên, hắn cầm lấy vừa thấy là ai gọi, ý vị thâm trường cười cười, lại đối với cô quơ quơ, "Chồng em gọi."

"?"

Liêu Định Hiên gọi cho Viên Trạch Khải? Để làm gì?

Bạch Thiến Thiến còn chưa kịp phản ứng lại, Viên Trạch Khải đã nghe điện thoại, cũng không biết người bên kia nói gì đó, đã thấy hắn nhướn mày, đối với Bạch Thiến Thiến lộ ra một mặt không có ý tốt, tươi cười, "Anh hỏi cô ấy ở đâu?"

Bạch Thiến Thiến vẻ sợ hãi cả kinh, Liêu Định Hiên tìm cô? Hắn tìm cô để làm gì? Bạch Thiến Thiến đột nhiên nhớ tới túi xách và di động của cô đều ở chỗ Bạch Như Phong, cho nên Liêu Định Hiên không liên lạc được với cô liền gọi cho Viên Trạch Khải? Bất quá hắn vì cái gì phải thông qua Viên Trạch Khải tìm cô?

Tuy rằng lúc trước Bạch Thiến Thiến cùng Liêu Định Hiên đã nói qua, về sau hai người làm gì đều không liên quan gì đến nhau. Nhưng cô cảm thấy, làm cho gia đình chồng bên kia biết cô đã kết hôn lại cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ không phải là chuyện gì tốt. Hơn nữa để thay đổi hình tượng của mình, cô không thể lại cùng Viên Trạch Khải có cái gì, ít nhất trước khi ly hôn không thể cùng hắn có liên quan.

Vì vậy, cô vội vàng hướng hắn khoát tay, lại làm một cái động tác cắt cổ, nhưng mà Viên Trạch Khải giống như là không thấy được, cười dài đối điện thoại đầu kia nói: "Cô ấy đang ở bên cạnh tôi."

Bạch Thiến Thiến: "..."

Cô đưa tay vỗ vỗ cái trán, cố gắng khắc chế xúc động muốn động thủ đánh người, chính là lửa giận còn chưa nguôi, lại nghe được hắn nói: "Ah, Anh muốn đến đây hả? Vậy anh lại đây đi, phòng 2121."

Bạch Thiến Thiến: "?"

Chuyện gì vậy? Liêu Định Hiên tới đây? Hắn đến để làm gì?

Viên Trạch Khải cắt đứt điện thoại lại hướng cô đắc ý quơ quơ di động, vẻ mặt tranh công giống như là vừa làm ra chuyện gì lớn, nói: "Chồng em sẽ đến đây!"

Ha ha.

Tôi cảm tạ tám đời tổ tông nhà anh!

Chẳng được bao lâu liền nghe được trên cửa truyền đến tiếng đập cửa, đã thấy tên hỗn đản trước mặt nhướng mày, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói: "Mở cửa nhanh đi!"

Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, dùng hai tay vỗ vỗ mặt, thoáng điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút mới mở cửa ra.

Ngoài cửa quả nhiên là Liêu Định Hiên, Bạch Thiến Thiến đối với hắn lộ ra một nụ cười phi thường tiêu chuẩn, "Liêu tiên sinh, anh đã đến rồi?"

Liêu Định Hiên mặt không chút thay đổi nhìn cô, trực tiếp nhấc chân vào trong, đóng cửa lại. Ánh mắt thâm thúy nhìn qua Viên Trạch Khải rồi lại nhìn cô. Khi ánh mắt chạm vào chiếc váy hơi lộn xộn của cô, ánh mắt hắn dừng lại đột ngột, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh khó tả.

"Các người ở trong này làm cái gì?" Hắn lạnh lùng mở miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương