Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 75: Không uống rượu

Nhị nương lau nước mắt, khóc đến ruột gan đứt từng khúc ruột, người không biết còn tưởng rằng nàng bị bắt ép cốt nhục chia lìa, cuối cùng dưới ánh mắt lưu luyến của Cao Nhị mà chạy đi, mặc cho Cao Nhị ở phía sau đau khổ cầu xin, cũng không dừng lại một bước.

Vương tam lang căn bản không có đi xa, không xa không gần mà đứng ở trước cửa nhà Cao Nhị, thấy nhị nương chạy ra liền đắc ý hất cằm với gã sai vặt, ý nói:"Nhìn xem, loại mặt hàng này lang quân ta kéo tới tay không phải quá dễ dàng sao?" Gã sai vặt quy quy củ củ cúi đầu đứng ở một bên, không dám đáp lời, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía nhị nương lại hiện lên tia thương xót cho tương lai của nàng.

"Ô ô.... " Nhị nương khóc tới tê tâm phế liệt, giống như tùy thời đều có thể ngất đi, Vương tam lang vội vàng tiến lên đỡ lấy nhị nương, giống như đau lòng không chịu được, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

"Tam lang, ta sẽ bỏ cái gia đình này đi theo ngươi, ngươi... Ngươi cho hắn mười lượng bạc đi.".

Mười lượng bạc? Gã sai vặt ở một bên hít hà một hơi, nhị nương này chỉ là một tiểu nương tử được sinh ra ở một gia đình bình dân, nhưng khẩu khí lại không nhỏ, há mồm chính là mười lượng bạc.

Dù ở Đông Kinh phí sinh hoạt cao, nhưng mười lượng bạc cũng đủ cung cấp cho một gia đình bình thường nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đi học cùng sinh hoạt trong hai năm tuyệt đối không thành vấn đề. Dù là cưới về một nữ tử hoa khôi trong tửu lâu cũng chưa chắc tới cái giá đó, nhị nương này như thế nào cảm thấy bản thân có cái giá trị này.

Nhưng mà Vương tam lang nghe xong cũng chỉ hơi hơi mỉm cười, gã cũng không để ý chút bạc này, đối với giá trị con người của gã mà nói, một hai lượng hay mười lượng cũng không có gì khác nhau. Gã ném ánh mắt về phía gã sai vặt, gã sai vặt hiểu ý nhanh chân chạy đi, chỉ chốc lát sau khi chạy về, trong tay đã có mười lượng bạc.

"Cao Nhị, bạc này ngươi cầm đi, ngày sau hảo hảo cùng bọn nhỏ sinh hoạt, không nên gấp gáp lấy vợ mới, chờ hai đứa nhỏ lớn thêm một chút, mẹ kế đối với con chồng luôn không có ý tốt." Nhị nương khóc sướt mướt, tình ý chân thành nói đạo lý.

Cao Nhị đem bạc ném lên người nhị nương, một chút hi vọng cuối cùng cũng đã tắt:"Cút, ngươi cầm bạc rồi cút đi! Ngươi yên tâm, thư hưu lát nữa ta tìm người viết, ngày sau tuyệt đối sẽ không cùng ngươi dây dưa."

Bạc đụng vào người nhị nương, rơi xuống đất, nhị nương vội vàng cúi đầu nhặt lên, một lần nữa đưa qua nhẹ giọng nói:"Bạc ta cầm trước, chờ ngươi cảm xúc ổn định, ta lại bảo người đưa tới. "

Sau đó được Vương tam lang đỡ đi.

Chuyện phát sinh ở nhà Cao Nhị không giấu giếm được, hàng xóm nghe được rành mạch, một hán tử ngày thường có quan hệ tốt với Cao Nhị đi tới, vỗ vỗ vai hắn an ủi. Cao Nhị đau khổ nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà chảy ra, một hán tử ngày thường cần kiệm hiền lành, hôm nay cũng học người phô trương thống thống khoái khoái uống rượu rồi hét lớn một hồi.

"Cao Nhị, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, ra thấy bộ dạng này của ngươi trong lòng cũng không dễ chịu. Ngươi có hay không muốn liều một phen kiếm chút tiền kiếm sống?" Lữ Mộc nói:"Ngươi cũng biết ta, thời điểm lúc trước nương tử ta gả cho ta nhà nàng cũng không có đồng ý, bởi vì không khuyên can được nàng mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng hôm nay sinh hoạt trải qua quá khó khăn, khi nàng về chơi nhà mẹ đẻ không tránh khỏi bị nói ra nói vào, ta không thể để nàng phải khó chịu bên nhà mẹ đẻ, cho nên chúng ta mạo hiểm tới nơi khác khởi nghiệp đi."

Cao Nhị hơi hơi cau mày:"Chúng ta có thể làm gì?"

"Du Trà Diện." Lữ Mộc nói:"Hiên tại ở Đông Kinh đang hót Du Trà Diện, một cân ロロ mười văn không giống nhau . Ta nghe được tin tức, thứ này nhập vào cũng chỉ ba mươi văn hơn, chỉ cần chúng ta có thể đem về, chính là có thể phất lên."

"Du Trà Diện ta biết, chỉ cần chúng ta lấy được không sợ không bán được, nhưng ngươi biết vật kia từ nơi nào đến sao?"

"Ta từ một quý nhân say rượu mà biết được, Du Trà Diện này đến từ thôn Hạnh Hao có tên là chốn đào nguyên ở trấn Ngọc Lâm."

"Vậy tiền vốn ở đâu?"

"Cái này phải xem chúng ta có thể hay không quyết tâm, ta vốn định bán phòng ở tự mình làm, nhưng bán đi rồi nhà ta sẽ không có chỗ ở, căn bản nương tử ta sẽ không đợi được đến lúc ta mang tiền trở về. Cho nên ý của ta là, một trong hai người chúng ta đem phòng ở bán đi, dĩ nhiên là không để một nhà gánh chịu rủi ro, mà sẽ viết một cái khế ước, không quản ai bán phòng ở, nhà không bán sẽ phải chia một nửa cho nhà bán phòng."

Cao Nhị dưới tác dụng của cồn cùng nỗi bi thương khi bị nương tử bỏ lại chạy theo người, đại não trở nên cực kì kích động, lập tức đánh nhịp đồng ý, thậm chí ngay lúc ấy liền lôi kéo người đi bán phòng ở. Chờ sau khi hắn tỉnh rượu, phòng ở cũng đã bán, dù muốn cứu vãn cũng đã muộn. Hắn chỉ có thể căng da đều đưa bọn nhỏ sang ở nhờ nhà hàng xóm, đêm đó hai người mang theo chút lương khô nương tử Lữ Mộc làm xuất phát đi thôn Hạnh Hoa.

Chờ hai người đi sơn cùng thủy tận đi tới Hạnh Hoa thôn, vốn dĩ muốn mua Du Trà Diện, lại đúng lúc ra đời mì ăn liền, hai người cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền chỉ mua hai mươi cân Du Trà Diện, còn lại mua toàn bộ mì ăn liền.

Sau khi trở về, hai người cũng không bán thành phẩm đã nấu chín, mà mở một cái sạp nhỏ bán mì ăn liền gói.

Lúc mới bắt đầu không có ai mua mì ăn liền, vì không biết đây là thứ gì, liên tiếp ba ngày liền đều không có ai mua. Đến ngày thứ tư, Cao Nhị cùng Lữ Mộc hạ quyết tâm nấu một túi, vừa cho nước vào mùi hương tức khắc bay tứ phía, dẫn tới không ít người đến.

Cuối cùng cũng có người hỏi:"Nhà ngươi bán thứ gì mà thơm như vậy, bao nhiêu tiền một chén?"

Cao Nhị vội nói:"Không bán theo chén, chỉ bán túi." Nói rồi lấy ra túi mì ăn liền đã đóng gói:"Một gói như vậy là ba mươi văn, ngươi muốn thêm trứng gà thì hai văn một quả, một con tôm lớn hai văn, chân giò hun khói một xếp là năm văn, thịt bò một xếp là mười văn."

Người vừa hỏi nhìn nhìn, đĩa thịt bò và chân giò kia cũng thật là nhỏ, không giống đĩa to để dưa muối, mà thịt thì nhìn thấy ít đến đáng thương. Đây cũng không phải là ý tưởng Cao Nhị nghĩ ra, mà là trong lúc vô tình nhìn thấy Đường Thọ làm bán cho các khách nhân khác như vậy.

Người hỏi chuyện tức khắc dùng ngữ khí kiểu "ngươi điên rồi" nói:"Những nhà khác một chén mì bỏ thêm rất nhiều thứ vào cũng chỉ có hai mươi văn là cao nhất, mì này nhà ngươi không phải là quá quý đi?"

Cao Nhị nói:"Những nhà khác có thể nấu ra mùi vị như mì nhà ta sao?"

Điều này cũng đúng, người hỏi chuyện ăn không nổi, nhưng lại có rất nhiều người ăn được, rượu thơm không sợ hẻm sâu, có mấy học sinh có tiền xen lẫn ở trong đám người, vốn dĩ bọn họ theo mùi hương mà đến đây, nhưng cảm thấy sạp nhỏ bán đồ vật hẳn là giá quá tiện nghi, làm rớt giá trị con người của bọn họ nên không muốn ăn, kết quả khi nghe thấy cái giá cả này, tức khắc vừa lòng, mấy người liền lách ra khỏi đám người, ngồi ở trước quán.

"Cho chúng ta ba chén, mỗi thứ ngươi vừa nói đều cho ta một phần."

Cao Nhị cùng Lữ Mộc liếc nhau, vui sướng căn bản không che giấu được:"Được rồi, tới ngay đây."

Mì ăn liền bưng lên, mấy học sinh nếm thử, chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, ba người một câu phí lời cũng không có, chỉ cúi đầu ăn, người ăn xong trước còn cướp mì trong bát người chưa ăn hết.

"A, ăn ngon."



"Ăn ngon, ăn ngon."

Có các học sinh tuyên truyền, cái sạp nhỏ của Cao Nhị rất nhanh liền nổi tiếng, đến ăn đều là những người có tiền, có khi một ngày có thể bán được hơn một trăm chén.

Mì ăn liền dần dần cháy lên ở Đông Kinh, Kim gia cũng thật mau biết đến, Kim Cẩn Trình tất nhiên là không có khả năng đi ăn quán, liền cho Cao Nhị một trăm văn tiền mang theo nguyên liệu mời hắn về phủ nấu ăn cho mình. Vốn dĩ Kim Cẩn Trình còn cho rằng đây là tay nghề của nhà Cao Nhị, nhưng lại thấy trên gói giấy dầu có ấn kí của chốn đào nguyên, tức khắc tâm tình phức tạp.

May mà hắn hào sảng, còn có thể nếm ra mỹ vị của mì ăn liền, sau khi ăn xong chén mì còn không khỏi cảm thán:"Nếu lúc trước không phát sinh ra chuyện kia thì tốt rồi, hiện giờ nháo thành như vậy, cũng không biết nếu ta đến đó, có thể hay không bị đồ tể kia đánh cho gãy chân."

Mặc dù như vậy, Kim Cẩn Trình từ đầu đến cuối đều không nghĩ đến mấy thủ đoạn bẩn thỉu, nhưng Vương gia bên kia khi biết thứ này đến từ thôn Hạnh Hoa, lại kiềm chế không được.

Vương tam lang nhìn gã sai vặt mua một bát mì ăn liền cười lạnh nói:"Hùng gia đây là muốn đối nghịch với ta, lúc trước đây khi ta muốn mua nha hương nhà y y không bán. Hiện tại ta cùng Cao Nhị kia xảy ra chuyện như vậy, y lại giúp đỡ Cao Nhị, có thể thấy được là trời sinh liền khắc ta, như vậy cũng đừng trách ta không khách khí."

Gã sai vặt lo lắng nói:"Lang quân, Hùng gia kia có Trấn Bắc Vương ở sau chống lưng, ngay cả mua bán giấy cũng để lại cho y một cái thị trấn, có thể thấy Trấn Bắc Vương rất coi trọng bọn họ, chúng ta..... "

Vương tam lang cười lạnh nói:"Trấn Bắc Vương có thể quản đến chuyện trong nhà của người ta sao?"

Gã sai vặt khó hiểu mà nhìn Vương tam lang.

Vương tam lang cười nhạo nói:"Mỹ nhân kế, từ cổ chí kim anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi người kia của Hùng đồ tể cũng chỉ là một tên song nhi, nếu không phải không có nương tử nào chịu gả cho y, y sẽ cưới một tên song nhi sao?"

"Nữ nhân kia ăn của ta uống của ta, còn muốn mười lượng bạc của ta, vậy thì cũng nên vì ta mà làm chút chuyện."

Gã sai vặt hỏi:"Lang quân hiện tại không phải vẫn còn hứng thú với nàng sao?"

"Đúng vậy, cho nên hiện tại ta sẽ không kêu nàng đi, chờ ta chơi đủ rồi, sẽ để đi câu dẫn Hùng đồ tể. Đến lúc đó Hùng gia sẽ bị một nương tử quậy đến long trời nở đất gà chó không yên, mà tiểu nương tử này đã bị ta chà đạp đến rách nát, chỉ là đồ vứt đi, còn tên đồ tể kia lại coi như là bảo bối mà cưng nựng, chỉ nghĩ thôi mà trong lòng ta đã cảm thấy thoải mái. Chỉ với chuyện này, Hùng gia sao có thể so sánh được với Vương gia, chỉ là một hồi chê cười của Đông Kinh mà thôi!"

Chỉ cần nghĩ tới sau này Hùng Tráng Sơn sẽ đem một nữ nhân mà gã chơi chán rồi thú về cung phụng, Vương tam lang liền cảm thấy một cỗ ác khí tên gọi Hùng gia luôn đè nén ở trong ngực đã được thông khí, tức khắc thần thanh khí sảng. Phảng phất như chuyện đã thành, giống như kết quả gã đã thấy, liền đối với Nhị nương lại thêm vài phần kiên nhẫn, cũng nguyện ý ở lại một đêm tại ngôi nhà đã cất giấu nhị nương.

Chuyện dân chạy nạn ngoài trấn Ngọc Lâm cũng không dễ dàng giải quyết, vốn dĩ huyện lệnh còn cho rằng hắn không cho người vào thành những lưu dân đó chỉ ở bên ngoài vài ngày rồi sẽ bỏ đi đến những nơi khác, nhưng lại không nghĩ tới mấy lưu dân đó ai cũng không đi, nhất định muốn tới thôn Hạnh Hoa, rất nhiều người làm ra trận thế sẵn sàng chết ở ngoài thành. Cứ như vậy huyện lệnh cũng không thể cứ như vậy đứng nhìn bọn họ chết, liền chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới Hùng gia, liền mang theo người tới Hạnh Hoa thôn.

Huyện lệnh đặt chén trà xuống, cười khổ nói:"Tuy những lưu dân bên ngoài đó không phải là con dân của trấn Ngọc Lâm, nhưng rốt cuộc cũng là con dân của Dục triều, ta cũng không thể cứ trơ mắt nhìn bọn họ chết như vậy."

Huyện lệnh nói nhưng lời này xác thực có vài phần thật lòng, nhưng cũng không thiếu chút lợi ích bên trong. Lần này nếu như có thể trấn an những lưu dân đó, đưa toàn bộ bọn họ vào hộ tich ở trấn Ngọc Lâm, như vậy trấn Ngọc Lâm sẽ nhiều thêm mấy trăm nhân khẩu, chính là một chiến tích về dân cư.

Nhưng dù là huyện lệnh xuất phát từ mục đích nào thì việc cứu người đều là chuyện tốt.

Huyện lệnh nói:"Ta lần này đến, cũng không có ý khác, cũng không phải muốn ngươi xuất tiền xuất lực, chỉ là muốn hỏi ngươi có ý muốn mở thêm một cái xưởng sản xuất thực phẩm?"

Bởi vì dâng lên phương pháp làm giường sưởi, quan gia liền đặc cách cho trấn Ngọc Lâm được miễn thuế mấy năm, có thể dùng để xây dựng và phát triển trấn. Vốn dĩ một chút thuế nộp lên từ trấn Ngọc Lâm cũng không đủ nhìn, nhưng không chịu nổi một thần tài mới nổi lên của trấn Ngọc Lâm, đem tiền kiếm được từ mua bán giấy kéo về thôn Hạnh Hoa mở xưởng, dẫn tới các thương nhân từ bốn phương tám hướng chạy về đây mua bán, điều này kéo theo kinh tế ở địa phương phát triển, cho nên hiện tại nha môn trấn Ngọc Lâm cũng coi như có chút dư giả. Ngay cả một ít quan viên tại các phủ thành khác cũng nhìn hắn đỏ cả mắt, nhưng lại không có biện pháp, vì dù sao hắn cũng vừa mới được quan gia khen ngợi xong, cũng không tiện động vào hắn.

Dưới tình hình như vậy, huyện lệnh cũng không ngốc, tự nhiên biết đến Hùng gia kéo quan hệ, đương nhiên sẽ không để cho nhà y phải xuất tiền của, không chỉ không cần nhà y phải xuất tiền, mà còn cấp cho nhà y rất nhiều lợi ích.

"Sinh ý nhà ngươi bây giờ chỉ làm tại nhà, dựa vào mấy đôi tay mà làm ra ít đồ, không bằng mở một cái xưởng sản xuất thực phẩm." Huyện lệnh nói:"Nếu như tiền bạc không đủ, ta có thể đem một khối đất phân cho ngươi trước, chờ sau này khi ngươi có tiền, có thể đem tới nha môn trả sau cũng được. Còn về tiền lãi, ngươi yên tâm, một văn ta cũng không thu."

"Ta làm như vậy mục đích chính là muốn người dân trấn Ngọc Lâm càng nhiều người có được việc làm. Chỉ có nhiều cơ hội làm công mới không sợ nhiều người tới, ta cũng sẽ an trí tốt nhưng lưu dân đó, sẽ không để một lúc ùa vào mấy trăm người,khiến người bản địa của chúng ta mất việc, người ngoài thành giá rẻ lại lao lực. Nếu cứ mãi để lưu dân như vậy, tổng sẽ xảy ra chuyện."

Đường Thọ cũng hiểu ý tứ của huyện lệnh, mở xưởng là chuyện sớm muộn, bằng không chỉ bằng với sức của Vu Thành cùng Vu Phong cũng không thể làm ra số lượng ngày càng nhiều để cung cấp cho các thương nhân. Huống chi hiện tại huyện lệnh lại đang vội vàng cầu tới cậu, cậu hoàn toàn có thể mượn cơ hội đưa ra vài điều kiện.

Đường Thọ ra vẻ khó xử nói:"Huyện lệnh đại nhân, kỳ thực nhà ta đúng là dùng đồ ăn để kiếm tiền, nhưng nếu ta thuê nhiều nhân công lại thêm tiền thuế má thì tiền kiếm lời được cũng không đáng là bao, chỉ sợ tiền mua đất mấy năm cũng không lo trả được. Mà ta lại là người tâm nhỏ, thiếu nợ ai liền ăn không ngon ngủ không yên, thời gian dài sẽ trở bệnh, cho nên xưởng thực phẩm này, ta nghĩ vẫn là.... "

Huyện lệnh cơ hồ muốn hộc máu, Đường Thọ chỉ là một song nhi nơi thôn dã như thế nào so với một người lăn lộn trong quan trường là hắn đây còn muốn láu cá hơn, mỗi lần nói chuyện cùng cậu đều không chiếm được thế thượng phong. Còn chuyện cậu nói ma quỷ gì mà không có tiền ai tin, tiền lời từ giấy phô là bao nhiêu, tiền nộp thuế là bao nhiêu, còn không biết xấu hổ mà khóc than.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nếu không cho Hùng gia chút chỗ tốt thực tế, chỉ sợ phu lang Hùng gia này rất khó mở miệng đồng ý.

Huyện lệnh cắn răng nói:"Như vậy, ngươi chỉ cần lo xây dựng xưởng, đoạn đường từ từ thôn Hạnh Hoa đến trấn Ngọc Lâm ta sẽ cho người tu sửa khai thông đường đi, rồi gửi bản vẽ tới cho ngươi, ngươi ưng ý chỗ nào, chỉ cần nói với ta, ta sẽ lấy giá rẻ mà bán cho ngươi."

Hiện tại, từ thôn Hạnh Hoa lên trấn Ngọc Lâm ở giữa có một mảnh đất hoang, đất hoang đó không đáng giá tiền nên không có ai mua. Nhưng một khi quan huyện cho tu sửa đường cái, như vậy phàm là thương nhân đi tới thôn Hạnh Hoa nhập hàng hóa đều phải đi qua đoạn đường ấy, dĩ nhiên hai bên đường sẽ trở thành địa điểm tốt, tùy tiện mua bán liền có thể kiếm tiền, giá đất nháy mắt sẽ được nâng cao lên vài phần.

Đường Thọ nghe thấy mắt liền sáng rực lên:"Nếu huyện lệnh đại nhân có tâm như vậy, thảo dân tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh."

Huyện lệnh thiết chút nữa liền phun một ngụm máu vào Đường Thọ, đây điển hình là được tiện nghi lại còn khoe mẽ có đúng không?

"Huyện lệnh đại nhân, trong nhà thảo dân có thói quen ăn cơm trưa, ngài cho thảo dân chút mặt mũi ở lại cùng nhau ăn bữa cơm rồi hãy đi."

Huyện lệnh nghĩ bị cậu hố một cái hố lớn như vậy, ăn chút cơm thì có tính là gì, cũng liền không chút khách khí nói:"Hùng phu lang cũng không cần quá mức phô trương, nấu chút mì ăn liền là được." Hiện tại mì ăn liền chính là một bút hàng hóa đang nổi lên, đừng nhìn trấn Ngọc Lâm ở gần thôn Hạnh Hoa, lại nghĩ rằng cứ ở gần là có thể mua được, nhà người ta chỉ có mấy người làm, rồi lại còn ưu tiên các thương nhân, dù ở gần cũng đâu có ích lợi gì.

Cho nên hiện tại ở trên trấn Ngọc Lâm, có ai muốn đi xin việc làm, xách mấy cân Du Trà Diện cùng mấy chục túi mì ăn liền, chủ quản tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, ngược lại đôi mắt còn toát lên vẻ vui sướng.



Huyện lệnh nghĩ đã đi tới Hùng gia mà còn không ăn hai thứ này quả thực là thiệt thòi lớn.

Đường Thọ nghe vậy có chút cao hứng, huyện lệnh này cũng quá dễ đuổi rồi. Nếu ở hậu thế người làm quan nào cũng dễ nói chuyện như vậy thì tốt rồi, mấy túi mì ăn liền liền có thể giải quyết xong. Ở đời sau đừng nói quan đến nhà dân làm khách, dù là họ hàng thân thích có quan hệ tốt tới mà lấy mấy túi mì ăn liền làm cơm trưa, phỏng chừng ngày đoạn thân cũng không xa. Vẫn là người ở đây tốt a, tùy tiện làm ra thứ gì đó đều là đồ mới lạ.

Tuy rằng huyện lệnh nói vậy, nhưng Đường Thọ cũng không thể thật sự nấu hai gói mì ăn liền rồi mang ra, dù sao người ta cũng làm quan một phương. Đường Thọ gọi Vu Thành, phân phó hắn đi lên trấn trên mua chút tôm tươi, nghêu, sò, mực cùng với chân giò hun khói, lại bảo hắn mua chút xương trâu về nấu canh.

Đường Thọ lại đi ra ngoài bưng mấy ly kem tưới đến, khi bước vào phòng liền cảm giác được không khí có chút xấu hổ. Huyện lệnh năm lần bảy lượt tìm kiếm đề tài để nói chuyện với Hùng Tráng Sơn, nhưng Hùng Tráng Sơn một chữ cũng không nhả ra.

Đường Thọ bất đắc dĩ, Nhị lang nhà cậu trừ bỏ nói chuyện với cậu ra, đối với người khác đều không có kiên nhẫn, chỉ một hai câu liền thôi, huyện lệnh cũng không ngoại lệ.

Đường Thọ đưa kem tươi cho huyện lệnh, lại đưa cho Hùng Tráng Sơn, bản thân cũng cầm một ly rồi mới nói:"Không biết đại nhân sẽ có tính toán gì nếu cho những lưu dân đó vào trấn. Ta từng nghe nói, khi đợt đầu những lưu dân đó mới đến, đại nhân không ngăn cản bọn họ tiến vào trấn Ngọc Lâm, bọn họ lại không tìm được việc làm, liền đi cướp đoạt của người qua đường, làm tổn thương người. Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nên đại nhân mới không cho họ đi vào trấn."

Huyện lệnh gật đầu nói:"Đúng vậy, hiện tại ta đã có tính toán, vừa lúc muốn tu sửa đường, nếu dùng người trong nha môn hoặc những người dân trong thành thì vừa phải trả tiền công cùng lo cơm ăn, ta liền tính dùng những lưu dân đó."

Đây là kết quả huyện lệnh suy nghĩ ngày đêm, dù sao trong đám lưu dân này rất nhiều thanh niên trai tráng, những người tuổi già hay trẻ nhỏ trên đường đi lưu bạt hầu như đều đã tử vong.

"Những lưu dân này khi tiến vào, ta tính là sẽ không trả họ tiền công, nhưng sẽ cung cấp chỗ ăn ở. Ngươi cũng đừng nghĩ ta chiếm tiện nghi của bọn họ, trên thực tế là bọn họ chiếm tiện nghi của ta, bởi vì cung cấp ăn uống không phải chỉ là một ngày hai ngày. Mà sau khi tu sửa đường xong, ngày tháng sau này ta còn phải phân phát xắp xếp chỗ ở cho họ."

Sau khi bọn họ tu sửa đường xong, ta sẽ cấp hộ tịch cho bọn họ, còn làm người ở trấn trên hay ở nông thôn còn phải xem vào bản lĩnh của bọn họ. Có thể tìm được việc làm ở trên trấn trên, thì ta sẽ cấp cho gia đình đó của người làm đó hộ tịch ở trấn Ngọc Lâm, tiền người đó làm ra sẽ dùng để xây nhà. Tháng đầu tiên ta sẽ ấn theo đầu người mà phân phát lương thực."

"Còn những người không tìm được việc làm, ta tính sẽ thu xếp cho họ ở nông thôn, để cho bọn họ khai hoang, đất khai hoang cần dinh dưỡng nên mấy năm đầu ta sẽ không thu thuế, nha môn cũng sẽ phát thêm lương thực cho họ." Nhưng phần lương thực này chắc chắn sẽ không nhiều, không đến mức đói chết là được.

Huyện lệnh sở dĩ nghĩ ra biện pháp như vậy, chính bởi vì trấn Ngọc Lâm được quan gia xóa cho mấy năm thuế không phải nộp lên. Lại có thuế từ xưởng giấy, nếu Hùng gia xây thêm một cái xưởng thực phẩm, như vậy nha môn liền có thể nuôi sống được những lưu dân này.

Đường Thọ cười nói:"Đại nhân suy nghĩ thật chu toàn, trấn Ngọc Lâm có được một quan huyện luôn nghĩ cho dân chúng như vậy, thật là phúc khí."

Thảo dân có một biện pháp có thể tiết kiệm được ít nhất một nửa số đất, có thể để cho những lưu dân này ở, ở đến thập phần thoải mái."

Huyện lệnh vội nói:"Là biện pháp gì?"

"Đại nhân có thể đem phòng ở của các lưu dân này xây theo hình thức ký túc xá, chính chính là hình thức như là tiểu lâu. Phòng bên trong không cần quá lớn, ba bốn bình phương là có thể ở, bên trong phòng có thể đặt được bốn cái giường gỗ hai tầng, một gian nhà có thể chứa được 8 người. Cũng có thể xây phòng nhỏ hơn một chút, đặt hai cái giường hoặc một cái giường, dùng cho một người ở hay hai người ở, còn mọi người muốn ở phòng nào còn phải xem biểu hiện của từng người. Nếu người nào biểu hiện tốt sẽ đem cả nhà họ vào ở trong căn phòng tốt, đó cũng là một biện pháp kích thích ý chí để cho họ cố gắng."

Huyện lệnh nghe tới giường ngủ hai tầng, hai mắt sáng lên, có loại giường này, không nói đến tiết kiệm được bao nhiêu đất, mà hoàn cảnh chung sống cũng rất tốt. Nguyên lai hắn ấn tính thiết kế giường giống như bình thường rồi để họ ngủ chung với nhau, khẳng định hoàn cảnh sẽ không tốt như vậy. Nếu người một nhà có thể ở chung một chỗ, không cần cố tình cường điệu, bọn họ cũng sẽ giữ gìn phòng ốc sạch sẽ.

Giữa trưa nấu mì ăn liền hải sản, bên trong bỏ thêm tôm, nghêu, sò, mực, trứng gà cũng chân giò hun khói. Trước kia ở trấn Ngọc Lâm hải sản rất hiếm, nhưng theo thương nhân tiến vào trấn ngày càng nhiều, hải sản được bán ra cũng nhiều lên, nhưng cũng bởi vì không ở gần biển, nên hải sản còn được coi như đồ hiếm lạ. Nồi người Dục triều dùng có 3 cái chân dưới đế, vừa lúc dùng để nấu mì ăn liền, sau khi nấu xong nước vẫn còn sôi sùng sục, nhóm hải sản màu đỏ chót nằm ở mặt trên, chỉ nhìn thôi đã kích thích sự thèm ăn.

Nếu chỉ có mì ăn liền thôi thì quá đơn sơ, Đường Thọ làm thêm bốn món ăn, một là rong biển trộn dưa chuột, tai lợn gỏi, thịt bò kho tương, thịt xào cải thảo. Vừa món mặn vừa món chay, cũng không tính là keo kiệt.

Mì ăn liền là mỗi người một tô, có thể không dùng đũa, nhưng bốn món ăn lại không dùng không được, ở Dục triều bá tánh bình thường không để ý nhiều như đời sau, cả đoàn người dùng tay ăn là chuyện bình thường. Nhưng khi gia đình mở tiệc chiêu đãi người nhà giàu có hay là quan viên thì vẫn phải chú ý nhiều một chút, Đường Thọ là người đến từ đời sau nên không thể không để ý. Cậu bày biện trước mặt mỗi người ba đôi đũa, còn đặt dưới bát một chiếc đĩa chuyên dụng, hiển nhiên huyện lệnh rất vừa lòng với xắp xếp như vậy.

Người Dục triều chú ý uống rượu, uống rượu là một loại văn hóa, quan gia vì muốn phát triển sản nghiệp rượu đã từng nghĩ ra rất nhiều phương pháp, mà nhóm văn nhân cũng rất thích rượu, bởi vậy có thể nhì ra, rượu ở Dục triều rất thịnh hành. Với hoàn cảnh như vậy, mời khách mà không có rượu thì là một loại thất lễ. (Chỗ này tui chém, chém và chém nên kệ nó đi)

Hùng gia lúc trước vừa đổi được một ít rưỡi sữa ngựa, lúc này liền đem ra mời huyện lệnh.

Huyện lệnh cười nói:"Hùng phu lang không uống một ly?"

Đường Thọ lắc đầu nói:"Thật sự thất lễ, thảo dân không uống được rượu, trước kia uống qua suýt nữa đã mất mạng, thỉnh lang trung thì họ nói ta bị dị ứng với rượu, đời này vô duyên với rượu."

Huyện lệnh lắc đầu nói:"Thật sự đáng tiếc." Ngược lại đối với Hùng Tráng Sơn nói:"Vậy chúng ta uống hai ly?"

Gương mặt cự tuyệt người ngàn dặm của Hùng Tráng Sơn kia không nhìn ra được sự áy náy hay cảm xúc nào khác nói:"Xin lỗi, phu lang của ta đối với cồn dị ứng thập phần nghiêm trọng, dù là người khác uống, nhưng khoảng cách quá gần, cả người hắn sẽ nổi mần vì dị ứng, cho nên ta cũng không tiện uống. Lần này là đại nhân đến, bằng không trong nhà tiểu nhân dù là khách nhân cũng không ai uống rượu."

Hùng Tráng Sơn vừa nói như vậy, huyện lệnh cũng không còn hứng thú nữa, may mà hắn biết tính tình Hùng Tráng Sơn như vậy, cũng không có so đo, liền nói:"Nếu Hùng phu lang đã bị dị ứng như vậy, rượu này vẫn không uống thì tốt hơn."

"Đa tạ đại nhân."

Đường Thọ tỏ vẻ xin lỗi, lại vì trấn an huyện lệnh liền đem rượu sữa ngựa trong nhà để huyện lệnh mang đi, hơn nữa Du Trà Diện cùng mì ăn liền cũng là thứ không thể thiếu. Mấy thứ này đưa cho huyện lệnh là thích hợp, bởi vì không quá quý giá, nên cũng không tính là tặng lễ, nhưng lại là thứ đang nổi lên gần đây, dù là giới thượng lưu ở trấn Ngọc Lâm cũng chưa chắc đã mua được, mà huyện lệnh cũng rất cao hứng, dù sao món mì ăn liền này khi ăn vào miệng hắn cũng rất vừa lòng. Tuy nói không uống được rượu, nhưng cũng không phải là Hùng gia không coi trọng hắn, mặc cho nhà ai có phu lang có bệnh dị ứng như vậy, cũng không thể lấy mạng mà chiêu đãi hắn, hắn cũng không phải là người không nói tình nói lý, nên cũng không để ở trong lòng.

"Rượu sữa ngựa này là ta mua cho ngươi nếm thử, ngươi còn chưa có uống qua đâu, vậy mà lại đưa hết cho huyện lệnh cầm đi, ngươi như thế nào không lưu lại một vò?" Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn hỏi.

Hùng Tráng Sơn bình tĩnh nhìn Đường Thọ:"Ngươi sợ rượu, đời này ta sẽ không động vào một giọt."

Nghe Hùng Tráng Sơn trả lời như vậy, trái tim Đường Thọ cảm thấy thật ấm áp, không tự chủ được nở nụ cười. Nụ cười này là phát ra từ trong tâm khảm, làm cho ánh mắt của cậu giống như những ngôi sao trong giải ngân hà, lộng lẫy mà lóa mắt. Hùng Tráng Sơn cứ như vậy thẳng lăng lăng mà nhìn Đường Thọ, nhìn tới ngây dại.

Kỳ thực Đường Thọ không có bị dị ứng với rượu, mà là cậu sợ người uống rượu, hoặc là nói cậu sợ người say rượu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương