Edit: Nguyệt Trường Ly
Chị Ngải đè đầu Trình Dương xuống mắng một trận: “Không biết kéo màn vào sao? Trong đầu toàn phân thôi à? Cậu có biết cậu đã tạo ra tổn thất lớn cỡ nào không hả? Muốn mua lại bức ảnh này, đối phương đòi một trăm vạn đó!”
Vành mắt Trình Dương đỏ lên, co rúm lại nói: “Nhưng mà, không phải tôi……”
“Không phải cậu thì là ai?!” Chị Ngải ném ảnh lên mặt Trình Dương, cameras HD chụp rất rõ ràng, giữa tấm hình là hai người đàn ông đang thân mật mà dựa vào nhau, gần đến như là đang hôn môi.
Giọng nói của Trình Dương trở nên nức nở: “Chị Ngải, tôi… tôi…”
“Đừng cứ cậu lại tôi nữa.” Chị Ngải lạnh lùng nói, "Chỗ tôi cũng không phải chỗ làm từ thiện, nếu vấn đề là do cậu gây ra, thì cậu phải là người đi giải quyết.
Ngày mai mở cuộc họp báo, cậu phải thừa nhận rằng mình là người câu dẫn Thẩm Viêm.”
Con mắt của Trình Dương run rẩy: “Tôi không có làm vậy!” Cậu tuyệt vọng mà nhìn vẻ mặt lạnh băng của chị Ngải, lại chỉ nhận được một ánh nhìn tàn nhẫn.
Hết cách, cậu đành nhìn về phía Thẩm Viêm, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Sắc mặt của Thẩm Viêm cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt lại có ý động viên, nói: “Chỉ là một trăm vạn thôi, mua lại ảnh chụp đi.”
Chị Ngải giật mình, liếc hắn một cái: “Đáng giá sao?”
Thẩm Viêm gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Trình Dương là người của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cậu ấy.”
“Nếu cậu nguyện ý làm cái người coi tiền như rác này,” chị Ngải nhún vai, “Tùy cậu.”
“Ừm, tiền cứ trừ từ tài khoản của tôi đi.”
Chị Ngải tỷ nói một tiếng “Được”, nặng nề trừng mắt lên liếc Trình Dương một cái, thấp giọng nhắc nhở một câu “Lần sau cẩn thận một chút”, rồi cầm lấy ảnh chụp rời khỏi phòng.
Trình Dương nhẹ nhàng thở ra, cảm kích vạn phần mà nhìn về phía Thẩm Viêm, trong lòng thì lại vỗ tay cho Thẩm Viêm.
Quá giỏi, cứ vậy mà đánh lạc hướng, đẩy việc mình *t*ng trùng thượng não thành lỗi lầm của người bị hại, còn tỏ ra mình là người *chính khí lẫm nhiên, vô cùng có trách nhiệm.
Trình Dương rất bội phục độ dày da mặt của Thẩm Viêm, cảm thấy chính mình còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện.
Dường như Thẩm Viêm cho rằng lần “cùng nhau trải qua khó khăn” này đã kéo gần khoảng cách giữa hắn và Trình Dương, lời nói với cử chỉ ngày càng lộ liễu, véo nhẹ lòng bàn tay của Trình Dương, rồi an ủi nói: “Đừng lo lắng, có tôi ở đây.”
Trình Dương gật gật đầu, bộ dạng lộ vẻ vô cùng tin tưởng Thẩm Viêm, nói: “Thẩm tiên sinh, tôi muốn đi buồng vệ sinh một chút, hai ngày nay không đi nặng, bụng hơi đau.”
Sắc mặt của Thẩm Viêm tối sầm, ý tưởng kiều diễm trong lòng nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, rút tay về, trên mặt không có biểu tình nói: “Đi đi.”
Mấy ngày tiếp đó những tình huống cùng loại xuất hiện thêm rất nhiều lần, Thẩm Viêm hơi hơi nghĩ lại, có phải Trình Dương đang cố tình trốn hắn không?
Đây là ghét bỏ hay là trêu đùa? Chẳng lẽ hắn lại nhìn nhầm, cái tên này chỉ là khoác da thỏ trắng còn bản chất thật ra là lồ ly nhỏ sao?
Thẩm Viêm cực kỳ khó chịu, trong một lần Trình Dương lại lấy cớ đau bụng để tránh thân cận với hắn, hắn nắm chặt cánh tay của Trình Dương, đè Trình Dương xuống sô pha.
Trình Dương bị nắm đau, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn: “Thẩm tiên sinh, ngài đang làm……”
“Cậu đang trốn tôi.” Thẩm Viêm từ trên cao nhìn xuống Trình Dương, phi thường khẳng định nói, “Cậu cũng thích tôi, nhưng vẫn luôn trốn tôi.”
Cả người Trình Dương cứng đơ lại, hai hàng mi run rẩy, không nói gì.
“Vì sao?” Thẩm Viêm gắt gao đè Trình Dương lại, gắt gao nhìn chằm chằm mặt cậu, muốn bắt lấy khoảnh khắc mà cậu có thể để lộ ra dấu vết.
Người thanh niên sắc mặt tái nhợt cụp mắt xuống, yên lặng hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ như con thỏ, tràn đầy nước mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống.
“Tôi đi xem nồi canh.” Giọng nói của thanh niên đầy nghẹn ngào, trên mặt tràn đầy sự kiên cường dễ bị phá hủy, cùng vẻ cầu xin mà cậu cho rằng mình che giấu rất tốt.
Thẩm Viêm sửng sốt, biểu tình yếu ớt như thế vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện trên mặt của Trần Thụy Ngọc, điều này làm cho hắn nhận thức sâu sắc được là cái người trước mắt này thật sự chỉ là có tướng mạo là giống với Trần Thụy Ngọc, còn linh hồn bên trong thì khác biệt hoàn toàn.
Nhưng tại sao, hắn không hề cảm thấy khinh rẻ điều này nữa, mà ngược lại trái tim còn giống như là bị đâm một cái, sau đó là cảm giác đau đớn nhè nhẹ nhưng dày đặc xuất hiện?
Thẩm Viêm buông Trình Dương ra, trong lòng có chút hoang mang.
Trình Dương còn hiểu rõ tâm tình hiện nay của Thẩm Viêm hơn cả chính hắn, điều khiến người ta cảm động nhất đương nhiên không phải thật sự kiên cường, mà là giả vờ kiên cường.
Cậu sửa sang lại quần áo, quay người đi, bả vai mỏng manh run rẩy, dùng hết toàn bộ sức lực để cường điệu: “Tôi không trốn Thẩm tiên sinh, càng không sợ hãi, tôi……”
Thẩm Viêm nhíu mày: “Cậu sợ cái gì?”
Hai tay Trình Dương nắm thật chặt.
Thẩm Viêm bẻ tay cậu ra, phát hiện móng tay cậu đã đâm sâu vào lòng bàn tay, lưu lại mấy vết máu đỏ.
Cậu thật sự rất dễ bị thương, Thẩm Viêm mạnh mẽ xoay mặt của Trình Dương lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, nâng cằm Trình Dương lên, nói: “Có chuyện gì không thể nói với tôi hả? Đừng tự làm mình bị thương, tôi sẽ đau lòng.”
Trình Dương ngơ ngẩn nhìn Thẩm Viêm, Thẩm Viêm quay người đi lấy nước thuốc, ngồi xổm xuống trước mặt Trình Dương, cẩn thận bôi thuốc lên lòng bàn tay của cậu.
Trình Dương gục đầu xuống, không rên một tiếng, đột nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Thẩm Viêm, trong nháy mắt ấy, Thẩm Viêm gần như thấy tay mình bị bỏng rát.
“Dương Dương.” Cả trái tim của Thẩm Viêm đều trở nên mềm mại, vuốt chiếc cằm ướt át của Trình Dương, muốn nâng mặt cậu lên.
Trình Dương thô bạo dùng mu bàn tay hung hăng lau nước mắt nơi khóe mắt, nước mắt lại rơi càng nhiều, cuối cùng không kìm được mà rơi như đê vỡ.
“Sao lại vẫn không biết tự yêu quý chính mình thế này?” Thẩm Viêm thở dài, giữ cho tay của Trình Dương cố định ở phía sau, rồi dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt đầy mặt của Trình Dương đi.
Trình Dương vẫn khóc mãi đến khi nấc một cái, mới đứt quãng nói: “Thẩm tiên sinh…… Tôi…… Tôi không thể tin được…… Sao ngài có thể sẽ thích tôi…… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cho rằng chính mình đang nằm mơ……”.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
“Sao có thể là nằm mơ chứ?” Thẩm Viêm ôn nhu nói, “Dương Dương, em đáng yêu như vậy, tôi cũng chỉ là một người bình thường, vì sao sự yêu thích của tôi không thể đặt trên người em?”
Tôi cảm thấy dấu câu của anh có vấn đề, tôi tin rằng anh thật sự thích 【 đặt trên người tôi 】.
Trình Dương dùng đôi mắt khóc đến mức đỏ rực nhìn về phía Thẩm Viêm, nghiêm túc nói: “Thẩm tiên sinh, vô cùng xin lỗi.”
“Vô cùng xin lỗi gì chứ, thật là ngốc nghếch.”
“Tôi nghe được người khác nói, có một loại thích chỉ là bởi vì muốn giải tỏa dục vọng, tôi đã nghĩ rằng loại thích của ngài với tôi cũng là như thế.”
Sắc mặt Thẩm Viêm cứng đờ.
Trình Dương lại tỏ ra như không nhìn thấy điều đó, tiếp tục nói: “Tôi đã hiểu lầm ngài, người tốt như ngài sao có thể giống với mấy ông chú dầu mỡ miệng toàn dối trá chỉ để lừa được các cô gái trẻ lên giường cơ chứ?”
Thẩm Viêm: “……”
Khóe mắt Trình Dương còn lưu lại mấy vệt nước mắt trong suốt, nhưng cậu lại dùng ánh mắt tin tưởng một trăm hai mươi nghìn phần trăm để nhìn Thẩm Viêm, nói: “Thẩm tiên sinh, tôi tin tưởng ngài…… Tô thừa nhận…… Tôi cũng…… Thích ngài.” Cả gương mặt cậu đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn hồn nhiên đến không thể tưởng tượng.
Thẩm Viêm khó có thể tưởng tượng được, một cậu thanh niên đã hai mươi mấy tuổi thế mà lại dễ lừa như mấy cậu nhóc cấp hai, trong mắt vẫn còn tràn đầy sự tin tưởng vào tình yêu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt như vậy, những nhớ nhung đẹp đẽ nóng bỏng bồi hồi trong lòng hắn hình như đều biến thành những suy nghĩ xấu xa không thể cho ai biết.
“Cảm ơn.” Cuối cùng Thẩm Viêm gắt gao nhấn chìm những ý nghĩ dục vọng vô cùng vô tận không thể dập tắt đó vào nơi sâu nhất dưới đáy lòng, xoa xoa đầu của Trình Dương, thở dài một tiếng, “Cảm ơn em đã thích tôi.”
Trình Dương xấu hổ mà cười cười, đáy mắt lại lộ ra mấy phần ngọt ngào không thể che lấp.
Thẩm Viêm nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên cũng ngọt mấy phần.
Vốn là chỉ muốn có thêm một cái bạn giường ngoan ngoãn, hiện giờ xem ra, có lẽ lâu lâu yêu đương trong sáng một lần, cũng là một ý tưởng không tệ lắm.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thẩm cẩu: Ông chú dầu mỡ chắc chắn không phải từ được dùng để nói về anh, anh đẹp trai đến mức nào cơ chứ!
*Chú thích:
t*ng trùng thượng não: dục vọng kiểm soát lý trí
chính khí lẫm nhiên: người chính trực, chính nghĩa, không thẹn với lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook