Tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Trình Dương chầm chậm mở mắt, nửa người trên hơi nhổm dậy, người đàn ông trung niên đã đi tới cửa, bước chân dần chậm lại, hai vệ sĩ phía sau ông ta tiến lên trước, cúi người ngồi xổm xuống.

Không có trượt chân té ngã, chỉ có nhanh nhẹn lấy khăn giấy ra lau sàn nhà, nhặt mảnh vụn thủy tinh và kim tiêm.

Quả nhiên loại kỹ xảo nhỏ này không hề có hiệu quả với loại cáo già, Trình Dương tiếc nuối cười cười, đối diện với ánh mắt của Lâm Khí Chi.

Trong ánh mắt của Lâm Khí Chi hàm chứa một ít ý cười, biểu tình của lão ta giống như đang đi thăm người bệnh vậy, ôn hòa xen lẫn với quan tâm.

Trình Dương lại đã đọc hiểu được hàm nghĩa trong nụ cười ấy, đó là một loại cảnh cáo, thể hiện sự không chút để ý, cao cao tại thượng của lão.

Kỳ quái, Chủ tịch Tập đoàn Đức Tái, một nhân vật lớn với tài sản cá nhân gần ngàn trăm triệu, thế nhưng lại *hu tôn hàng quý tự mình đến đối phó cậu.

*hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì đó, gần nghĩa với câu rồng đến nhà tôm.

Trình Dương không những không thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy sự tình trở nên càng thú vị hơn.

Mới chỉ trong khoảng thời gian của gần một bữa cơm, mà Lâm Khí Chi đã xác định là cậu sẽ trở thành sự uy hiếp, đây rõ ràng là biểu hiện của việc lão đang chột dạ.

Chột dạ, cũng đại biểu lão sẽ tự loạn trận thế trước, rồi để bại lộ chứng cứ.

Trình Dương dựa vào đầu giường, chỉ chỉ cổ họng của chính mình.

Lâm Khí Chi lý giải, gật gật đầu: "Tưởng tổng chưa thuê y tá chăm sóc cho cậu sao? Rác rưởi ngoài cửa cũng chưa có người dọn dẹp."
Vệ sĩ thu thập xong mớ hỗn độn trên mặt đất xong, rời khỏi phòng bệnh, canh giữ ở ngoài cửa, Lâm Khí Chi đi đến cạnh giường bệnh, ngồi xuống, rót cho Trình Dương cốc nước.

Trình Dương lấy điện thoại di động ra, gõ chữ xong nhấn biểu tượng mic đọc, giọng đọc máy tính không có chút tình cảm vang lên: "Chủ tịch Lâm tìm tôi có việc gì."
Lâm Khí Chi nhẹ nhàng nói: "Nghe nói cậu bị dị ứng là do mùi hương nước hoa trên người tôi, thật sự xin lỗi a, Tiểu Trình, tôi hiếm khi chăm chút một lần, không nghĩ tới lại tạo thành thương tổn cho cậu.

Tuy rằng đó chỉ là hành động vô tình, nhưng nếu cậu muốn bồi thường gì, có thể nói cho tôi."
"Cái gì cũng được sao."
Lâm Khí Chi cười ha ha, ý vị sâu xa nói: "Tiểu Trình, làm người không thể quá tham lam."
"Đến mức độ nào thì được tính là tham lam?"
"Ví dụ như, muốn biết một ít chuyện mình không nên biết chẳng hạn." Ngữ khí của Lâm Khí Chi hơi trầm xuống, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia lạnh lẽo.

Vẻ mặt của Trình Dương rất là vô tội: "Cái gì tôi cũng không biết."
"Thật không? Chỉ mong là thế." Nụ cười của Lâm Khí Chi không hề có, dù chỉ một chút độ ấm, "Cảm giác bị dị ứng dễ chịu chứ? Khí quản bị cắt ra, còn rất đáng sợ, đúng không?"
Trình Dương gõ chữ: "Không có đâu, tôi thích chơi kích thích nhất."
Lâm Khí Chi nhướng mày: "Người trẻ tuổi, lá gan không nhỏ." Lão nói, đứng dậy, duỗi tay như muốn nắm lấy cổ áo của Trình Dương, tay Trình Dương ở trong chăn cuộn tròn lên thành nắm đấm, đầu gối cũng gập lên, súc lực chờ thời cơ.


Đúng lúc này, bên tai hai người vang lên mấy tiếng đập đánh nặng nề.

Ngẩng đầu nhìn ra, vừa lúc nhìn đến cảnh Chu Khuyết Đình dùng một cái khuỷu tay, một cái đá chân, dứt khoát lưu loát giải quyết xong hai người vệ sĩ cao lớn như ngựa.

Lâm Khí Chi không một tiếng động, dần thu tay lại: "......"
Chu Khuyết Đình đạp lên mu bàn tay của tên vệ sĩ vẫn luôn muốn bò dậy, lạnh lùng thốt lên: "Tôi đã gọi bảo vệ."
Còn may Trình Dương vẫn đang nói không lên lời, nếu không, cậu ấy nhất định sẽ cắm một câu: "Trường hợp này, bảo vệ đến xong rốt cuộc nên bắt ai?"
Lâm Khí Chi, rất có vài phần khí độ kiểu cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì mặt cũng không đổi sắc, lão cười cười, nói: "Giáo sư Chu đừng hiểu lầm, Tiểu Trình vừa phẫu thuật xong, tôi chỉ đến thăm cậu ấy mà thôi."
"Tôi cũng chỉ là đột nhiên ngứa tay, đọ đọ sức với vệ sĩ của Chủ tịch Lâm một chút thôi." Chu Khuyết Đình cười nói.

Lâm Khí Chi gật gật đầu: "Giáo sư Chu yên tâm đi, giữa hai chúng ta chỉ là có một ít hiểu lầm, nếu đã nói rõ ràng, về sau tự nhiên vẫn là bạn tốt của nhau." Nói xong, cũng không thèm để ý đến tên vệ sĩ đang nằm rạp trên đất kia, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Chu Khuyết đình nhấc chân ra, thấp giọng nói: "Biến."
Hai người vệ sĩ nâng đỡ nhau, khập khiễng rời khỏi.

Trình Dương không biết đã từ trên giường bệnh đứng dậy tự khi nào, chạy đến cửa, thò đầu ra nhìn bóng dáng đi xa của bọn họ, đang muốn lấy di động đánh chữ để bình luận một phen, lại bị Chu Khuyết Đình kéo vào phòng bệnh.

"Lần này là tôi liên luỵ cậu, nhưng tôi không biết ông ta làm thế nào mà phát hiện ra quan hệ của hai chúng ta." Lần đầu tiên, ngữ khí của Chu Khuyết Đình trầm thấp đến vậy.

Trình Dương không muốn lại dùng giọng đọc điện tử vô tình kia nữa, giọng nói với ngữ điệu bình bình do máy tính tạo ra vốn đã mang hiệu quả trào phúng.

Cậu chỉ chỉ cổ họng của mình, lại chỉ vào điện thoại di động.

Chu Khuyết Đình gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trình Dương, nhìn cậu gõ chữ.

『 Anh tra được gì rồi? 』
Chu Khuyết Đình trầm tư một lát, nói: "Còn nhớ cậu bé tên An An sao? Từ khi nghe được cái tên Lâm Khí Chi từ trong miệng của cậu bé, là tôi đã hỏi không ra bất cứ thứ gì khác nữa rồi.

Không lâu sau, An An đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, tôi đến hỏi thăm bạn cùng lớp của Thường Thường một lần nữa, gần như tất cả mọi người, đều giữ im lặng đối với chuyện của cô bé, tôi chỉ có thể lại thử đến tìm phụ huynh nhà An An.

Bọn họ cũng không chịu nói bất kỳ chuyện gì, nhưng trùng hợp là -- bé gái được chúng ta cứu trên tàu cao tốc ấy -- là đứa bé ăn thạch trái cây bị nghẹn ấy -- cậu có ấn tượng sao? Đúng, chính đứa bé đó, nhà bé vừa hay lại ở cùng một khu dân cư kia, cha mẹ cô bé nhận ra tôi, lôi kéo tôi đến nhà họ ăn bữa cơm.

Trên bàn cơm nói đến chuyện này, cha mẹ cô bé hơi do dự trong chốc lát, lén lút nói với tôi, rằng đã từng nhìn thấy hai đứa nhỏ kia cứ đến cuối tuần là sẽ bị một chiếc xe hơi màu đen đón đi, lúc ấy hai người họ chỉ tưởng là hai đứa bé đi học lớp học bổ túc, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, cảm thấy khả năng có chút vấn đề.

Tôi cung cấp manh mối mới này cho cảnh sát, hy vọng họ có thể tiếp tục điều tra vụ án này, đồng thời đi bệnh viện tâm thần một chuyến, hy vọng có thể lại tâm sự với An An một lần.

Nhưng tôi không được gặp An An, ngược lại nhìn thấy bí thư của Lâm Khí Chi đang thăm một người bệnh nhân tâm thần, tôi nhớ rõ là, người bệnh tâm thần kia trước đó không lâu mới trốn khỏi bệnh viện rồi chém bị thương rất nhiều người.

Lúc ấy tôi đã lập tức quay người rời đi, không nghĩ tới, vẫn bị bí thư kia nhìn thấy, nhưng chỉ mấy ngày sau hắn đã liên hệ với tôi, nói là Lâm Khí Chi bằng lòng gặp tôi.


Tôi nghĩ, hắn vẫn là đã nhận ra bóng dáng của tôi.

Hôm nay là ngày Lâm Khí Chi sắp xếp để gặp tôi, vốn là hẹn gặp ở văn phòng của ông ta, nhưng đến chiều thì ông ta đột nhiên sửa địa điểm gặp mặt, xếp chỗ hẹn đến bệnh viện.

Tôi không nghĩ tới lại nhìn thấy cậu ở chỗ này, càng không nghĩ tới cậu sẽ bởi vậy mà bị thương.

Trình Dương, thật sự xin lỗi."
Chu Khuyết Đình nói xong, nghĩ nghĩ, móc ví tiền từ trong lòng ra, lấy ra mấy tấm thẻ ngân hàng, nhét tất cả chúng vào lòng Trình Dương.

"Tôi không biết phải bồi thường cho cậu như thế nào, mấy thứ này cậu nhận lấy trước." Nói, anh đã chuẩn bị báo cáo mật mã thẻ, lại bị một ngón tay lạnh lẽo chặn lại môi.

Chu Khuyết Đình khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Trình Dương.

Trình Dương thu tay về, gõ chữ trên di động: 『 cảnh sát phá án, nhân chứng bị tội phạm thương tổn, chúng ta không trách tội phạm, ngược lại lại đi trách cảnh sát sao? 』
Chu Khuyết Đình lắc đầu: "Hai chuyện này không giống nhau, chuyện này vốn dĩ không có quan hệ gì với cậu."
Có cái quái gì khác nhau đâu chứ, Trình Dương nói: 『 ông ta hẳn là đã sớm điều tra tình hình gần đây của anh, biết rõ về những người anh tiếp xúc gần đây nhất.

Ở thời điểm trước lúc anh và ông ta hẹn gặp, tôi lại vừa lúc xuất hiện ở trước mặt ổng, cho nên, ông ta đã nhận định hai người chúng ta là một bọn, chẳng lẽ anh còn có thể đi tìm ông ta rồi giải thích, nói với ổng là tôi không liên quan gì đến chuyện này hay sao? Anh cảm thấy ông ta sẽ tin tưởng sao? 』
Bình thường Chu Khuyết Đình rõ ràng rất thông minh, hôm nay lại như rúc đầu vào sừng trâu vậy, đặc biệt cứng đầu: "Tôi sẽ nói rõ ràng với ông ta, nếu ông ta tiếp tục cho người theo dõi tôi, cũng sẽ phát hiện hai chúng ta cũng không có quan hệ gì."
Trình Dương lắc đầu: 『 có câu nói rất đúng, nếu người xấu cảm thấy bạn đang điều tra hắn, vậy tốt nhất là bạn thật sự đang điều tra hắn.


Sợ hãi không thể giải quyết vấn đề, Trình Dương vĩnh viễn quen với việc nắm giữ quyền chủ động.

Chu Khuyết Đình sửng sốt, như suy tư gì: "Những lời này là ai nói?"
Trình Dương chỉ chỉ chính mình.

Chu Khuyết Đình: "......"
Nghĩ nghĩ, Trình Dương lại gõ chữ nói: 『 vừa mới nghe anh nói đến người bệnh nhân tâm thần kia, tôi nghĩ đến, còn có chuyện tôi muốn cảm tạ anh.


Trình Dương nói cho Chu Khuyết Đình, cái nơi người bệnh nhân tâm thần kia chém người chính là cái khách sạn ban đầu cậu thuê phòng, nếu không phải Chu Khuyết Đình lôi kéo, khả năng cao là cậu đã chính diện đụng trúng lúc bệnh nhân tâm thần kia đang phát bệnh rồi.

Chu Khuyết Đình nhíu nhíu mày, tự hỏi một lát, vẫn là nói: "Tóm lại, về sau cậu không cần lại tiếp xúc với Lâm Khí Chi nữa, người này rất có vấn đề."
Trình Dương nhìn Chu Khuyết Đình, lắc đầu: 『 ông ta trắng trợn táo bạo làm hại tôi như vậy, dù sao thì tôi cũng phải trả thù lại một vố chứ.



"Tôi sẽ giúp cậu xả giận, nhưng cậu không cần xía vào." Chu Khuyết Đình đứng dậy, "Sau này tôi cũng sẽ không lại đến tìm cậu nữa."
『 nhưng hành động hôm nay của anh đã làm ông ta càng thêm xác định là giữa chúng ta có quan hệ, chỉ cần anh tiếp tục điều tra vụ án này, thì ông ta còn sẽ dùng tôi để uy hiếp anh.


"Tôi sẽ cẩn thận gấp bội, không để cho ông ta phát hiện ra."
『 chỉ có chuyện ngàn ngày làm trộm, không có chuyện ngàn ngày đề phòng cướp.

』 Trình Dương đứng lên, nhìn vào mắt của Chu Khuyết Đình.

Chu Khuyết Đình hít sâu một hơi, cúi đầu, lại xin lỗi một lần: "Thật sự rất xin lỗi."
Trình Dương vỗ vỗ bờ vai của anh, để anh xem những chữ vừa gõ trên màn hình điện thoại.

『 vụ án này, tôi muốn tiếp tục điều tra, tôi có biện pháp bảo vệ bản thân.


Chu Khuyết Đình nói: "Không phải tôi không tin cậu." Anh nghĩ nghĩ, lại không có nói rõ lí do, chỉ nói rõ mật mã cho Trình Dương, lưu thẻ ngân hàng lại xong rồi đi luôn.

Trình Dương thử đi máy ATM tra xét thử, tiền trong mấy tấm thẻ cộng lại cũng phải lên đến khoảng hơn hai trăm vạn.

『 tôn chỉ của tôi luôn luôn là thu tiền thì phải làm việc.

』 Trong lòng Trình Dương lầm bầm lầu bầu.

Cậu đương nhiên biết rõ loại cấp bậc giàu có như Lâm Khí Chi khẳng định rất có thế lực, nếu vụ án này có điều liên lụy với ông ta, muốn tiếp tục điều tra sâu hơn nhất định sẽ phải gánh vác nguy hiểm cực lớn, lấy lực lượng hiện giờ của cậu, không khác gì là lấy trứng chọi đá.

Nhưng cậu vẫn quyết định muốn thử một chút.

Coi như......!là vì số tiền này.

Cậu không có lựa chọn xin Tưởng Ứng Thần giúp đỡ, Tưởng tổng sẽ vì cậu đắc tội đồng bọn hợp tác làm ăn nhiều năm sao? Cho dù đồng bọn này cũng không được đến Tưởng tổng khen ngợi.

Trong lòng bất luận kẻ nào cũng đều có một cái cân, Trình Dương nghĩ thầm, nếu mặt kia của cái cân là mấy chục tỷ, thì cậu không cảm thấy là mình có thể ép mặt còn lại xuống đâu.

Cho nên bước đầu tiên, trước hết phải tăng cường lực lượng của chính mình đã.

Lên mạng tra xét, phát hiện có một chương trình talk show đang *hải tuyển, trong lòng Trình Dương nảy lên một ít ý tưởng.

*hải tuyển: một hình thức tuyển chọn trực tiếp bằng phiếu bầu, có số lượng người tham gia đông đảo.

Mặc kệ là đi thi nhân viên công vụ rồi cố gắng thành quan lớn, hay là làm kinh tế để biến thành nhà giàu có quyền lực, đều không phải chuyện có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng muốn thành danh chỉ sau một đêm, lại vẫn là có chút hy vọng.

Chờ miệng vết thương trên cổ khép lại, là cậu quyết đoán báo danh tham gia luôn.


Gọi là "hải tuyển", nhưng tất nhiên cũng không có khả năng để cho cả những người dân bình thường cũng đến tham gia được, những người tham gia, hoặc là người chuyên tham gia chương trình talk show, hoặc là những người nổi tiếng trên mạng đã có lượng fans nhất định.

Nhưng Trình Dương có ưu thế của riêng mình.

Cậu đứng trên đài, mới vừa nói câu nói đầu tiên thôi đã có thầy hướng dẫn bật đèn cho rồi.

"Chào mọi người, tôi tên Trình Dương, người yêu cũ của tôi là một vị siêu sao nha."
"Phụt!" Có một thầy hướng dẫn trực tiếp phun ra một ngụm nước, người xem càng là kinh ngạc, cảm thán "Oa!" một tiếng.

Dù gì thì những người quen với hướng đi của giới giải thì ai mà không biết, mới năm trước có rộ lên tin tức Trần Thụy Ngọc châm lại tình xưa với Thẩm Viêm, mà vị diễn viên talk show mới đột nhiên nhảy ra này, bề ngoài quả thật cùng Trần Thụy Ngọc giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ người bị chụp đến thật ra là cậu ta? Hay là nói, giữa ba người này có chuyện cũ khúc chiết uyển chuyển về bạch nguyệt quang, hoa hồng đỏ linh tinh gì đó?
Đây không phải talk show mà, nhưng chuyện này quả là rất kích thích.

Toàn bộ ánh mắt ở hiện trường đều tập trung hết lên người Trình Dương.

Trình Dương, với thần thái thong dong, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói tiếp: "Mọi người đều biết, yêu đương với người nổi tiếng khẳng định là một công việc rất chi là mệt nhọc.

Không thể xuất đầu lộ diện, phải lén la lén lút, dắt cái tay cũng phải xem xét chung quanh, thân thể mệt mỏi, mà tâm lý cũng mệt mỏi.

Nhưng tôi không giống người khác, tôi còn thấy rất hưởng thụ.

Chẳng lẽ yêu đương với siêu sao chỉ đơn thuần vì yêu đương? Vì ngọt ngọt ngọt?
Không có khả năng a.

Người hiện đại bây giờ, tinh thần hư không, ăn no đầy bụng không có chuyện gì để làm, vậy là muốn tìm chút kích thích.

Nhảy cái dù a, hay trèo cái cái núi lửa a.

Tôi đây đâu, những chuyện đó tôi cũng không dám thử, vậy nên đành chạy tới yêu đương với người nổi tiếng vậy.

Không nghĩ tới, này thế nhưng còn kích thích hơn cả việc đi chơi mấy trò thể thao mạo hiểm luôn.

Hôm nay trốn paparazzi, ngày mai lừa fans, lơ đãng một cái là sẽ bị gán hai chữ xấu hổ nhục nhã lên người ngay.

Quá kích thích.

Nhưng lại không cần tiêu hao quá nhiều thể năng, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Quá tuyệt vời, lúc ấy tôi liền nghĩ, đây chính là công việc mà mình nên theo đuổi.

Không ngừng tìm đường chết, vì tình yêu mà đi trên dây thép, làm một người vận động viên mạo hiểm cực hạn."
"Ha ha ha ha ha ha ha!!!" Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều cười ầm lên, liên tục có hai vị thầy hướng dẫn nhấn sáng đèn, Trình Dương trực tiếp thăng cấp, lại *không kiêu không táo, chờ mọi người cười xong, lại tiếp tục kể ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương