Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất
-
Chương 27
Ngày khai giảng đầu tiên, Hạ Uyển có chút hưng phấn và khẩn trương.
Có thể là do muốn quay về sinh hoạt thời học sinh đã cáo biệt nhiều năm?
Lâm Thanh Thanh hai ngày nay không có qua đây, sau khai giảng muốn trọ ở trường, chị ấy cũng muốn chuẩn bị một ít đồ vật mang theo.
Tống Hà là giáo viên, cần phải đến trường trước để chuẩn bị bài, tổ chức họp và túc trực, cho nên Hạ Uyển cũng đã mấy ngày không nhìn thấy chị ấy.
Chỉ là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tống Hà biết ngày mai Hạ Uyển khai giảng cố ý lại đây dạo một vòng, cũng chịu Hạ Uyển dẫn dắt, chuẩn bị quà cho cô và Lâm Thanh Thanh.
Tống Hà chuẩn bị một cuốn sổ cho Lâm Thanh Thanh, trên bìa có viết vài lời động viên, nhờ Hạ Uyển đưa cho Lâm Thanh Thanh.
Mà quà cho Hạ Uyển sao, tự nhiên là đáp ứng một túi đồ ăn vặt cho cô.
Hạ Uyển mở ra nhìn thoáng qua, bên trong rất nhiều loại đồ ăn vặt, có đại bạch thỏ, kẹo socola viên, kẹo mạch nha, thậm chí còn có mấy bịch quả sung khô, nơi này có mấy món đồ ăn vặt trước khi Hạ Uyển xuyên thư lúc còn nhỏ cũng ăn qua.
Đặc biệt là quả sung khô, Hạ Uyển vừa thấy liền không kìm được nước miếng.
Hạ Uyển cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên, nói: "Trời ạ, chị Tống Hà mấy cái này chị mua ở đâu!" Hạ Uyển phía trước cũng đã tìm ở Cung Tiêu Xã, hoàn toàn không thấy.
Tống Hà theo bản năng dùng tay vén tóc mái, ngượng ngùng mà nói là nhờ Đặng Thừa Trạch mua dùm, đành phải dỗi nói: "Em quản nhiều như vậy làm gì, ngoan ngoãn ăn đi!"
Hạ Uyển thấy Tống Hà phản ứng như vậy, cười nói: "Xem ra có tình huống nha ~"
"Được rồi, em mau sắp xếp đi, đừng lề mề nữa, chị đi đấy." Tống Hà có chút xấu hổ buồn bực, trực tiếp đi luôn.
Hạ Uyển cảm thấy, nữ chủ hiện tại trải qua ngày càng tốt hơn, mình có thể yên tâm đi học.
Nghĩ như vậy, Hạ Uyển mở ra một túi quả sung khô ăn một cách thích thú, quá ngon đi, có khi ở hiện đại cũng không có mùi vị như vậy!
Sáng sớm hôm sau, Hạ Uyển từ nhà chuẩn bị xuất phát đi trường học.
Có ba người ở cùng thôn này có thể học đến lớp mười hai, nhưng một người đã từ bỏ cơ hội học thêm một năm nữa và tìm việc làm trực tiếp tại thị trấn bằng cách dựa vào tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của mình.
Hai cô gái nhỏ Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh phải sống trong ký túc và mang theo rất nhiều đồ nên cả hai đã thương lượng để mượn một chiếc xe lừa của đại đội để đưa cả hai đến trường.
Nhà họ Hạ cử Hạ Đông đưa Hạ Uyển đi, vốn dĩ Hạ Nam cũng muốn đi, nhưng anh trai Lâm Thanh Thanh cũng muốn đi cùng, xe lừa không ngồi được nhiều người như vậy, đành phải thôi.
Ký ức nguyên chủ lưu lại đối với nhiều người không thân rất mơ hồ, Hạ Uyển cũng xem như là lần đầu nhìn thấy anh của Lâm Thanh Thanh.
Ý tưởng duy nhất chính là anh ấy rất cao, chắc phải cao gần 1m9, so vớ Hạ Đông 1m83 còn muốn cao hơn một khúc.
Như vậy xem ra người nhà Lâm Thanh Thanh đều rất cao, Hạ Uyển cảm thấy cân bằng một chút, khả năng vóc dáng không cao cũng không phải nguyên nhân ở mình.
Sau khi đến trường học, hai anh trai canh chừng đống đồ, còn Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh tay nắm tay cùng đi xem lớp và ký túc xá.
Do hệ thống trường học thay đổi đột ngột, giáo viên chủ nhiệm sợ học sinh không thích ứng được nên không tách lớp, vậy nên Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh vẫn học chung một lớp, còn giáo viên chủ nhiệm thì vẫn là thầy Lý, người mà Hạ Uyển đã gặp ở bệnh viện.
Nhưng có người đã trúng tuyển đại học, cũng có người bỏ cuộc nên số lượng học sinh trong lớp ít hơn hẳn, ban đầu lớp Hạ Uyển có 36 người, nhưng sau khi bắt đầu chỉ còn lại 22 người thôi.
Xem xong lớp học, hai người lại đi vào ký túc xá, ký túc xá có một ít thay đổi, trường học điều chỉnh ký túc xá nữ một chút, một phòng tám người.
Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh và Hạ Uyển không ở cùng ký túc xá, nhưng lần này họ cũng được phân cùng nhau.
Lâm Thanh Thanh có chút mừng nhưng sau khi cẩn thận nhìn danh sách, cô cảm thấy có chút phiền muộn, nói với Hạ Uyển: "Uyển Uyển, Phương Phương và Tiếu Tiếu không trở lại."
Nguyên chủ tâm tư trước giờ không ở trường học, đối với bạn học cũng không có mấy thiện cảm, huống chi là tình cảm, trong lớp luôn là nhân vật ngoài lề, cũng không tham gia hoạt động nhóm nhiều.
Nhưng Lâm Thanh Thanh hoàn toàn trái ngược với nguyên chủ, điểm của Lâm Thanh Thanh được đánh giá là giữa giữa lớp, tính cách tốt bụng và vui vẻ, học tập rất chăm chỉ, hầu hết các bạn cùng lớp và thầy cô đều rất thích.
Vì vậy, Hạ Uyển không có ấn tượng gì với hai người này, chỉ có thể an ủi: "Chị đã hỏi thăm họ chưa? Có lẽ họ thi đậu đại học." Nhưng Hạ Uyển cũng biết bây giờ mà thi đậu đại học là có bao nhiêu khó khăn.
Mặc dù Lâm Thanh Thanh biết điều này khó có thể xảy ra nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Uyển thấy Lâm Thanh Thanh không có hứng thú, tiếp tục tìm kiếm đề tài khác, nói: "Đi thôi, chúng ta mau đi dọn dẹp ký túc xá, buổi chiều còn phải đi trong ban đưa tin nữa."
Hạ Đông và anh trai Lâm Thanh Thanh dọn đồ đạc về ký túc xá, sau đó nộp học phí, nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc, bọn họ chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều phải quay lại làm việc, cùng hai người em gái tạm biệt rồi đi xe lừa về.
Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh lại dạo một lần nữa trước khi trở về ký túc xá.
Sau khi nhìn thấy ký túc xá, Hạ Uyển sững sờ, nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Hạ Uyển đã có nhận định về ký túc xá là như thế nào, hoàn toàn không nghĩ tới xem trong trí nhớ của nguyên chủ, nghĩ chắc là cũng sẽ không quá kém.
Nhưng ký túc xá trước mặt đã cho cô một gáo nước lạnh.
Khu ký túc xá thời này gồm nhiều dãy nhà, có khoảng ba đến năm phòng, khi bước vào sẽ thấy một tấm ván bằng gỗ tạo thành cái phản, tức là một cái giường chung chiều dài khoảng năm mét.
Hạ Uyển không thể tin được hỏi: "Trước kia cũng tám người ngủ một phòng sao?"
Lâm Thanh Thanh không thể hiểu được nói: "Đúng rồi, bên này của chúng ta ít người còn đỡ, nghe nói bên nam sinh một phòng phải hơn mười người."
Thời đại này, điều kiện kinh tế chưa tốt, ở nhiều vùng nông thôn còn trọng nam khinh nữ, số trẻ em gái đi học đã ít, học cấp 3 lại càng ít, ngược lại thì số trẻ em trai nhiều hơn.
Lâm Thanh Thanh nhìn vẻ mặt kháng cự của Hạ Uyển, cũng không nghĩ nhiều, nghĩ rằng có lẽ ở nhà cô có một phòng riêng, không giống như mình ở nhà vẫn ngủ với cháu gái, cô nói: "Nếu em không muốn ở gần người khác quá, em dựa sát vào vách tường đi, chị thì ngủ bên cạnh em.
"
Hạ Uyển dưới sự chỉ huy của Lâm Thanh Thanh, vẻ mặt đờ đẫn thu dọn đồ đạc của chính mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, làm sao có thể ra ngoài thuê nhà?
Nhưng Hạ Uyển cũng biết chuyện này không dễ thực hiện được, lúc này không có khái niệm thuê nhà, ký túc xá không ở mà đi thuê nhà rất lãng phí tiền bạc, Hạ Uyển cũng ngượng ngùng đưa ra yêu cầu này với gia đình mình.
Quên đi, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, không có gì phải gấp.
Nói chung, điều đầu tiên phải làm khi đến lớp trong học kỳ mới là xếp chỗ ngồi, vì vậy Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh cũng không ngồi những hàng đầu, họ chỉ tìm hai chiếc ghế trống ở phía sau và ngồi xuống.
Không ngờ, thầy Lý đi vào, trực tiếp thông báo một tin tức bùng nổ: nhà trường đã sắp xếp cuộc thi thử cho học sinh năm ba sau khi khai giảng, sau đó sẽ sắp xếp chỗ ngồi theo kết quả thi.
Lớp học nháy mắt sôi nổi ồn ào lên.
Nam sinh bên trái Hạ Uyển phàn nàn, "Không, mới khai giảng sao lại bắt đầu thi! Đây là muốn mệnh của tôi!"
Thật ra, những gì anh ta nói không phải là buồn cười cho lắm, nhưng với giọng điệu và hành động khoa trương, Hạ Uyển thực sự không kìm được mà bật cười.
Lỗ Phi nghe được có người cười mình, theo bản năng nhìn qua, kết quả nhìn thấy một bạn nữ xa lạ, duỗi tay chọc chọc sau lưng bạn phía trước: "Lương Triết, ông xem kia là ai!"
Triệu Lương Triết quay đầu lại liếc mắt một cái, nói: "Không biết."
Tuy Hạ Uyển mượn thân thể nguyên chủ, nhưng tính cách cùng khí chất của mỗi người đều không giống nhau, cô càng thích ứng vớ cơ thể, độ dung hợp cũng dần dần tăng cao, dần dần thể hiện ra một chút bộ dáng nguyên bản của mình.
Đối với người nhà họ Hạ hằng ngày ở chung với cô, loại biến hoá này cũng không quá rõ ràng, nhưng là đối với những bạn học thời gian dài không thấy mà nói loại biến hoá này xác thật rất lớn, ngũ quan như cũ vẫn là ngũ quan đó nhưng mắt sáng hơn, tự tin hơn rất nhiều giống như thay đổi thành người khác.
Lỗ Phi còn muốn nói cái gì nhưng thầy Lý đứng trên bục giảng không cho hắn cơ hội này, dùng thước gõ gõ bảng đen, hô: "Trật tự!"
"Quốc gia cho các em thêm cơ hội này phải biết quý trọng, không cần lãng phí thời gian, các em đã là khoá cuối cùng của chương trình học này.
Chương trình cuối cấp ba năm sau sẽ thay đổi hoàn toàn, đây là cơ hội cuối cùng của các em!" Thầy Lý nhìn học sinh phía dưới, có chút hận sắt không thành thép.
Tất cả những người có thể trúng tuyển đại học năm nay đã đi rồi, dư lại đều là thi không đậu nhưng điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, khó quản đây.
Thầy Lý nhìn một vòng, ánh mắt lướt tới Triệu Lương Triết dừng một chút, lúc sau nhìn Lâm Thanh Thanh là học sinh ở trong ban học tập khắc khổ nhất, nói: "Lâm Thanh Thanh, học kỳ này em sẽ làm lớp trưởng."
Lâm Thanh Thanh đột nhiên không kịp dự phòng bị điểm tên, mờ mịt đứng lên, trả lời: "Dạ được."
Trước có tin cho rằng buổi chiều ngày hôm nay là hoạt động tự do, nhưng hôm nay thầy Lý bắt buộc đổi thành tự học, có học sinh còn không mang theo sách, điều này làm cho thầy Lý phát một trận hoả lớn.
Lỗ Phi nhìn trái nhìn phải đều là vài người xem chung một quyển sách, thật sự có chút đông, sau đó hắn da mặt dày dịch đến bên cạnh Hạ Uyển, ngượng ngùng nói: "Bạn học, có thể mượn sách của cậu xem không?"
Hạ Uyển không sao cả gật đầu đem sách đưa cho anh ta, sau đó đi tìm Lâm Thanh Thanh xem chung, cô ngại nặng chỉ mang lại đây một quyển sách.
Lỗ Phi mở sách giáo khoa ra, nhìn đến mặt trên viết tên, Tống Hà.
Ai? Lớp chúng ta có người tên Tống Hà sao?
Sau đó anh ta lại mở cuốn sách ra, hoàn toàn bị sốc bởi những dòng ghi chép trên đó, hô về phía trước: "Lương Triết! Triệu Lương Triết! Mau lại đây xem......"
Triệu Lương Triết không kiên nhẫn mà đi tới, hỏi: "Vụ gì?"
Lỗ Phi giơ lên sách giáo khoa trong tay, ý bảo hắn xem.
Triệu Lương Triết có chút hứng thú, nghiêng người nhìn kỹ, gật đầu nói: "Mấy cái ghi chép này không tồi, cậu mau xem đi đối với cậu có trợ giúp.
Của ai?"
Lỗ Phi nhìn về phía Hạ Uyển, cùng Triệu Lương Triết nói nhỏ: "Tống Hà."
Triệu Lương Triết nhìn nhìn Hạ Uyển, có nghi hoặc giống Lỗ Phi, lớp chúng ta có người tên Tống Hà hả?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook