Xuyên Thành Nữ Phụ - Thay Đổi Vận Mệnh
-
Chương 36: Hôm qua nhìn nhìn, hôm nay lại sờ, có khi nào ngày mai...
*******
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm cô tỉnh giấc. Vớ lấy chiếc đồng hồ. 6h rồi. Dậy thôi.
Tại sao cô phải dậy sớm như vậy?
Trước khi đi học cô còn phải nấu đồ ăn sáng nha.
Sau khi tan học thì ra sân bay đón Tiểu Sư phụ.
Tối nay 7h ở Lurious.
Lurious là cả 1 khu giải trí lớn bao gồm khách sạn, nhà hàng, bar, khu vui chơi. Đương nhiên có cả bể bơi và phòng tập a.
Đó là lịch trình cả ngày hôm nay của cô a.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo đồng phục, đeo cặp sách lên.
Trước tiên phải mang Scor sang trả cho Nam Vũ nha.
*cốc cốc cốc*
*cốc cốc cốc*
Anh Nam Vũ giờ này còn chưa dậy sao?
*cốc cốc...* *Bụp*
*híttttt!!!*
Trời ơi. Trơn Nhẵn. Rắn Chắc.
Để ta miêu tả rõ khung cảnh lúc này. Nam Vũ 1 tay chống lên tường gần cửa, 1 tay đặt lên cánh cửa vừa được mở ra. Còn cô 1 tay ôm Scor, 1 tay... đặt lên lồng ngực chắc khỏe của hắn.
Hôm qua nhìn nhìn, hôm nay lại sờ, có khi nào ngày mai......
Mẹ ơi!!!
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ. Cô lấp bấp nói để tránh đi tình cảnh xấu hổ lúc này:
“Ahaha. Chào anh. Buổi sáng tốt lành, em sang đây trả nó cho anh.”
Ánh mắt anh đưa xuống; người ngoài nhìn vào hiển nhiên sẽ nghĩ rằng anh đang nhìn con bọ cạp của anh. Nhưng thực ra anh đang nhìn bàn tay của cô. Vừa nãy chạm vào anh, mềm mềm, man mát. Rồi lại đưa mắt lên nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng cười ngượng của cô. Anh buông 2 tay, mở to cánh cửa ra
“Buổi sáng tốt lành; em đặt nó về chỗ cũ hộ anh nhé.”
Cô bước vào phòng anh tiến về phía gần giường, khẽ liếc trộm mắt nhìn anh đang mặc áo.
Huhu. Đừng bảo cô biến thái. Soái ca mà không nhìn thì mới phí phạm của trời a. Nam chủ ko phải của cô, ko chạm vào được, nên phải ngắm cho đã mắt =)).
“Đúng rồi...”
Bỗng nhiên anh quay đầu lại nói, cô vội quay đầu đi. Mong là anh đừng biết cô nhìn trộm anh huhu.
Vì quay đầu đi mà cô bỏ lỡ gương mặt cười nham hiểm của anh lúc này.
“Hôm nay đến tối muộn anh mới về, em trông Scor hộ anh được chứ”
“Thật sao? Đương nhiên là được ạ“. Cô quên cả ngượng ngùng nhìn anh với anh mắt sáng quắc.
“Vậy cảm ơn em”- Anh nghĩ kỹ rồi, muốn thu phục được cô thì phải tận dụng hết vốn liếng của mình =))
******
Ăn sáng xong cô cùng Nam Hân đến trường. Tiểu Hân tan học liền đi đến hiệu sách của Thiên Anh, nên cơ bản là cô không phải nấu cơm trưa.
Mang cặp sách về lớp, cô bước lên phòng hiệu trưởng. Đương nhiên để nói về vấn đề: kì thi cuối kỳ lần này cô ko thi, mà muốn đăng ký thi nhảy cấp, nhiều nhấp chỉ có thể nhảy lên đại học năm 3.
Hiệu trưởng nghe nói, đầu tiên là sợ hết hồn lau mồ hôi trán, nhảy thẳng, lại còn là năm 3, trường hàng đầu của đất nước. Vậy thì phải thiên tài đến mức nào. Nhưng cuối cùng cũng đồng ý, ít nhất dù sao cô cũng là tiểu thư Trần gia a, sao có thể từ chối.
Một buổi học lại kết thúc với tiếng gieo hò của học sinh, cô tạm biệt Nam Hân rồi đi thằng về nhà thay quần áo.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chân váy xòe màu đen dài đến đầu gối. Đi một đôi guốc màu đen 5 phân, tóc xõa đơn giản, lấy thêm chiếc kính bản to che đi nửa khuôn mặt.
Chỉnh chu như thế này nhằm thể hiện sự tôn trọng của mình với phía bên kia nha. Lấy chiếc balo thời trang nhỏ đựng ví, điện thoại và 1 vài đồ cần thiết vào đó.
Lúc đi sang phòng cho Scor ăn, nghĩ một lúc, cô liền cầm nó đi theo luôn. Cô không muốn rời nó a. Bây giờ còn cơ hội ở gần với nó thì phải tranh thủ hết sức.
Ngồi vào chiếc xe R8V10 màu trắng của cô, mặc dù không muốn bị chú ý, nhưng cô chỉ mang duy nhất 1 chiếc xe đến đây a. Nên đành phải lấy nó.
Phi như bay đến sân bay. Cô vừa xuống xe đã bị xuyên thủng bởi bao nhiêu ánh mắt. Cơ mà... cô quen rồi -.-
Tiểu Sư phụ tên thật là Mộc Tuyết Linh. Mộc Tuyết Linh... Tuyết Linh... nghe quen quen a.
Nghĩ mãi không ra, thôi bỏ đi, đến trước đại sảnh số 7, Tiểu Tuyết Linh nói cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lam, tóc ngắn ngang vai, nhưng tóm lại khi nào xuống sân bay sẽ gọi cho cô.
******
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm cô tỉnh giấc. Vớ lấy chiếc đồng hồ. 6h rồi. Dậy thôi.
Tại sao cô phải dậy sớm như vậy?
Trước khi đi học cô còn phải nấu đồ ăn sáng nha.
Sau khi tan học thì ra sân bay đón Tiểu Sư phụ.
Tối nay 7h ở Lurious.
Lurious là cả 1 khu giải trí lớn bao gồm khách sạn, nhà hàng, bar, khu vui chơi. Đương nhiên có cả bể bơi và phòng tập a.
Đó là lịch trình cả ngày hôm nay của cô a.
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo đồng phục, đeo cặp sách lên.
Trước tiên phải mang Scor sang trả cho Nam Vũ nha.
*cốc cốc cốc*
*cốc cốc cốc*
Anh Nam Vũ giờ này còn chưa dậy sao?
*cốc cốc...* *Bụp*
*híttttt!!!*
Trời ơi. Trơn Nhẵn. Rắn Chắc.
Để ta miêu tả rõ khung cảnh lúc này. Nam Vũ 1 tay chống lên tường gần cửa, 1 tay đặt lên cánh cửa vừa được mở ra. Còn cô 1 tay ôm Scor, 1 tay... đặt lên lồng ngực chắc khỏe của hắn.
Hôm qua nhìn nhìn, hôm nay lại sờ, có khi nào ngày mai......
Mẹ ơi!!!
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ. Cô lấp bấp nói để tránh đi tình cảnh xấu hổ lúc này:
“Ahaha. Chào anh. Buổi sáng tốt lành, em sang đây trả nó cho anh.”
Ánh mắt anh đưa xuống; người ngoài nhìn vào hiển nhiên sẽ nghĩ rằng anh đang nhìn con bọ cạp của anh. Nhưng thực ra anh đang nhìn bàn tay của cô. Vừa nãy chạm vào anh, mềm mềm, man mát. Rồi lại đưa mắt lên nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng cười ngượng của cô. Anh buông 2 tay, mở to cánh cửa ra
“Buổi sáng tốt lành; em đặt nó về chỗ cũ hộ anh nhé.”
Cô bước vào phòng anh tiến về phía gần giường, khẽ liếc trộm mắt nhìn anh đang mặc áo.
Huhu. Đừng bảo cô biến thái. Soái ca mà không nhìn thì mới phí phạm của trời a. Nam chủ ko phải của cô, ko chạm vào được, nên phải ngắm cho đã mắt =)).
“Đúng rồi...”
Bỗng nhiên anh quay đầu lại nói, cô vội quay đầu đi. Mong là anh đừng biết cô nhìn trộm anh huhu.
Vì quay đầu đi mà cô bỏ lỡ gương mặt cười nham hiểm của anh lúc này.
“Hôm nay đến tối muộn anh mới về, em trông Scor hộ anh được chứ”
“Thật sao? Đương nhiên là được ạ“. Cô quên cả ngượng ngùng nhìn anh với anh mắt sáng quắc.
“Vậy cảm ơn em”- Anh nghĩ kỹ rồi, muốn thu phục được cô thì phải tận dụng hết vốn liếng của mình =))
******
Ăn sáng xong cô cùng Nam Hân đến trường. Tiểu Hân tan học liền đi đến hiệu sách của Thiên Anh, nên cơ bản là cô không phải nấu cơm trưa.
Mang cặp sách về lớp, cô bước lên phòng hiệu trưởng. Đương nhiên để nói về vấn đề: kì thi cuối kỳ lần này cô ko thi, mà muốn đăng ký thi nhảy cấp, nhiều nhấp chỉ có thể nhảy lên đại học năm 3.
Hiệu trưởng nghe nói, đầu tiên là sợ hết hồn lau mồ hôi trán, nhảy thẳng, lại còn là năm 3, trường hàng đầu của đất nước. Vậy thì phải thiên tài đến mức nào. Nhưng cuối cùng cũng đồng ý, ít nhất dù sao cô cũng là tiểu thư Trần gia a, sao có thể từ chối.
Một buổi học lại kết thúc với tiếng gieo hò của học sinh, cô tạm biệt Nam Hân rồi đi thằng về nhà thay quần áo.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chân váy xòe màu đen dài đến đầu gối. Đi một đôi guốc màu đen 5 phân, tóc xõa đơn giản, lấy thêm chiếc kính bản to che đi nửa khuôn mặt.
Chỉnh chu như thế này nhằm thể hiện sự tôn trọng của mình với phía bên kia nha. Lấy chiếc balo thời trang nhỏ đựng ví, điện thoại và 1 vài đồ cần thiết vào đó.
Lúc đi sang phòng cho Scor ăn, nghĩ một lúc, cô liền cầm nó đi theo luôn. Cô không muốn rời nó a. Bây giờ còn cơ hội ở gần với nó thì phải tranh thủ hết sức.
Ngồi vào chiếc xe R8V10 màu trắng của cô, mặc dù không muốn bị chú ý, nhưng cô chỉ mang duy nhất 1 chiếc xe đến đây a. Nên đành phải lấy nó.
Phi như bay đến sân bay. Cô vừa xuống xe đã bị xuyên thủng bởi bao nhiêu ánh mắt. Cơ mà... cô quen rồi -.-
Tiểu Sư phụ tên thật là Mộc Tuyết Linh. Mộc Tuyết Linh... Tuyết Linh... nghe quen quen a.
Nghĩ mãi không ra, thôi bỏ đi, đến trước đại sảnh số 7, Tiểu Tuyết Linh nói cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh lam, tóc ngắn ngang vai, nhưng tóm lại khi nào xuống sân bay sẽ gọi cho cô.
******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook