Mọi người nhìn lại dị năng trong tay mình, đa số chỉ là cấp ba hoặc bốn.
Dị năng mạnh nhất ở căn cứ của họ cũng chỉ là cấp sáu, không thể so sánh nổi.
Cả đám đều bị đả kích, nước mắt chảy dài trong lòng.
Cuộc chiến trên tường thành kéo dài không ngừng, số người bị thương cũng ngày càng nhiều.
Lâm Lạc bảo Vương Minh đưa những người bị thương nặng vào phòng y tế, chữa trị từng người một.
Những người được chữa khỏi đều kinh ngạc trước dị năng của Lâm Lạc.
Muốn hỏi gì đó nhưng khi thấy biểu cảm lạnh lùng và cảm nhận áp lực từ Vương Minh, tất cả đều không dám lên tiếng, vội vàng cảm ơn rồi chạy đi.
Lâm Lạc sờ lên mặt mình, thắc mắc hỏi Vương Minh: "Trên mặt mình có gì à?"
Vương Minh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ như thường lệ của Lâm Lạc, lắc đầu, cười nịnh nọt: "Hôm nay chị dâu vẫn rạng rỡ như thường."
"Vậy sao họ chạy như gặp ma vậy?"
Vương Minh không chút chột dạ mà bịa chuyện: "Có lẽ họ vội quay lại tiêu diệt Zombie."
Sự thật là anh ta đã dọa họ bỏ chạy, nhưng tất nhiên sẽ không nói điều này với chị dâu.
Hề hề, lần này lại có thể về báo công với lão đại rồi.
Lâm Lạc tuy vẫn thấy kỳ lạ nhưng cũng tin vào lời giải thích đó.
Thấy có thêm bệnh nhân được đưa tới, cô tiếp tục bắt tay vào chữa trị.
Buổi chiều trôi qua, màn đêm buông xuống, Lâm Lạc và Vương Minh đang ăn bữa tối được căn cứ Đông Phương gửi đến.
Không phải là ngon lành gì, nhưng cũng tạm được.
Tiếng gào thét của Zombie bên ngoài không hề giảm bớt.
Lâm Lạc và Vương Minh tranh thủ nghỉ ngơi khi có thời gian rảnh.
Trận chiến này không biết đến khi nào mới kết thúc, họ phải giữ trạng thái tốt nhất, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Đêm qua đi, ngày mới lại đến.
Trong suốt một ngày, thỉnh thoảng Tiêu Thần sẽ ghé qua ăn cơm với Lâm Lạc, ăn xong rồi lại vội vàng trở về chiến đấu.
Lâm Lạc xót xa cho sự vất vả của anh nhưng không thể làm gì hơn.
Chỉ có thể chữa thêm một người bị thương, để giúp Tiêu Thần giảm bớt gánh nặng.
Cứ như vậy, trận chiến kéo dài một ngày, hai ngày, mãi đến mười ngày sau mới kết thúc hoàn toàn.
Hai tuyến tường thành đã bị phá hủy, cuối cùng căn cứ cũng bảo vệ được nhờ tuyến tường cuối cùng.
Cảm kích của Tạ Chí Thành đối với Tiêu Thần đạt đến đỉnh điểm.
Nếu không có dị năng phục hồi và các dị năng giả cấp cao mà Tiêu Thần mang đến, căn cứ của họ đã sụp đổ từ lâu, không thể cầm cự lâu như vậy.
Ba ngày sau khi nghỉ ngơi, Tạ Chí Thành mang theo vô số tinh hạch và vật tư đến nhà Tiêu Thần để tạ ơn.
Tạ Chí Thành nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng mắt đỏ hoe như thề rằng: "Cậu yên tâm, sau này chỉ cần có việc cần đến Tạ Chí Thành này, tôi sẽ không từ chối.
Dù phải lửa nước hay gian nguy cũng không ngại, tôi nói được làm được."
Sau sự việc này, Tạ Chí Thành và Tiêu Thần đã trở thành huynh đệ.
Trước khi rời đi, cả hai còn uống với nhau một bữa rượu, Tiêu Thần uống đến mức say mèm, phải nhờ người đưa về.
Lâm Lạc nhận Tiêu Thần từ tay binh sĩ, khó nhọc chịu đựng sức nặng của Tiêu Thần đè lên người mình.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cô cảm ơn người lính rồi từng bước chậm rãi đỡ Tiêu Thần về phòng ngủ.
Tiêu Thần say rượu không chịu buông tay, cứ dính lấy Lâm Lạc.
Cô phải cố gắng lắm mới giúp anh tắm rửa, thay đồ.
Mệt đến mức mồ hôi đầm đìa rồi mới đưa được Tiêu Thần lên giường nằm.
Tiêu Thần say rượu không còn vẻ lạnh lùng hàng ngày, lại biết làm nũng đòi hôn.
Đòi không được, anh còn biết giận dỗi.
Lâm Lạc thấy Tiêu Thần như vậy vừa lạ vừa đáng yêu, khiến trái tim cô mềm nhũn, không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh.
"Tiểu Lạc Lạc, cho anh hôn đi." Tiêu Thần nói, môi hơi chu lên, trông rất đáng yêu.
Lâm Lạc bật cười, tiến tới hôn nhẹ lên môi Tiêu Thần, vừa định rời đi đã bị anh giữ lại.
Dù đang say, Tiêu Thần vẫn không thay đổi bản tính bá đạo, khiến Lâm Lạc bị hôn đến chân tay mềm nhũn.
Bên ngoài, ánh trăng mê người.
Tiếng động xấu hổ bị gió đẩy xa vào đêm, khiến mặt trăng cũng xấu hổ đến nỗi trốn sau đám mây, không dám nhìn vào cảnh tượng quyến rũ bên trong căn phòng.
Ngày hôm sau, Tiêu Thần và những người khác rời khỏi, trở về căn cứ phía Nam.
Trong suốt nửa năm, Tiêu Thần và Lâm Lạc đã đi khắp các căn cứ lớn để tham gia phòng thủ chống lại Zombie.
Đi cùng họ còn có các cao thủ từ các căn cứ khác.
Nhân loại chưa bao giờ đoàn kết như lúc này, đúng với câu: "Lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá tả tơi." Mọi người đều cố gắng giúp đỡ lẫn nhau.
Vì thế, không có căn cứ nào bị hủy diệt như trong sách đã miêu tả.
Trong nửa năm, các căn cứ lớn đã nhiều lần đánh bại được những đợt tấn công của Zombie.
Sau trận chiến cuối cùng, Tiêu Thần đề nghị các căn cứ liên kết với nhau, chủ động tấn công và tiêu diệt hết mối đe dọa từ mạt thế.
Với uy tín ngày càng lớn, đề nghị của Tiêu Thần được tất cả các căn cứ chấp thuận, không ai không phục.
Vì vậy, các cao thủ từ khắp nơi trên cả nước tụ hội, chính thức bắt đầu cuộc hành trình.
Trong mỗi trận chiến, Tiêu Thần luôn là người đi đầu.
Sức mạnh lớn lao cùng khả năng chỉ huy tuyệt vời của anh khiến các dị năng giả đi theo ngưỡng mộ vô cùng, ai nấy đều lấy anh làm hình mẫu, tích cực tham gia chiến đấu.
Năm năm sau mạt thế, mối đe dọa từ Zombie cơ bản đã được loại bỏ.
Bảy năm sau mạt thế, chất ức chế được nghiên cứu đã thành công phục hồi các loài thực vật biến dị trở lại hình dạng ban đầu.
Mười năm sau mạt thế, vắc-xin chống lại virus đã thành công.
Các loài động vật biến dị sau khi tiêm đã trở về trạng thái bình thường, không còn đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng.
Kỷ nguyên mới bắt đầu, sau khi trải qua mạt thế, dù số lượng nhân loại giảm sút nhưng họ đoàn kết và trân trọng hòa bình hơn bao giờ hết.
Những con đường và tòa nhà bị phá hủy bắt đầu được xây dựng lại từ đầu.
Bốn căn cứ lớn mỗi nơi quản lý một khu vực riêng.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mọi người, sự tê liệt và tuyệt vọng đã biến mất, thay vào đó là niềm mong chờ và hy vọng vào kỷ nguyên mới.
Tại căn cứ phía nam, mọi người đều ra ngoài tham gia công việc tái thiết.
Lâm Lạc cũng tham gia vào đội quân trồng lương thực đầy sôi động.
Người chịu trách nhiệm là học trò của ông Hoàng, một chàng trai trẻ nhã nhặn như ngọc.
Anh ta có sở trường về nghiên cứu nông nghiệp.
Ban đầu, Lâm Lạc không biết gì về nông sản, hoàn toàn dựa vào Nghiêm Lượng từng bước chỉ dạy.
Giờ đây, Lâm Lạc đã học được cách trồng lúa và các loại rau.
Vấn đề ô nhiễm đất và nước đã được Nghiêm Lượng giải quyết vào một buổi sáng sớm sau mạt thế, kết thúc bằng chất thanh lọc mà anh ta nghiên cứu ra.
Giúp các loại nông sản được trồng ra còn tốt hơn trước mạt thế.
Lâm Lạc hàng ngày bận rộn giữa nhà và khu vực trồng trọt, không lúc nào rảnh rỗi.
Trong khi đó, Tiêu Thần lại bận rộn với công việc tái thiết sau mạt thế và thiết lập lại các cơ quan trách nhiệm mới.
Tiêu Thần, giờ đã ngoài ba mươi tuổi, tỏa ra khí thế mạnh mẽ, càng thêm chín chắn.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái ngoại hình của anh, vẫn đẹp trai như ngày đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook