Lâm Lạc từ xa thấy Lam Khả Hân rời đi, cô liền chạy ngay đến bên cạnh Tiêu Thần.

Nhìn thấy số lượng lớn linh tuyền trên mặt đất, cô vui mừng nhảy cẫng lên mà không nhận ra ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Thần đang dần thu hẹp lại.
“Lạc Lạc, anh cần em giải thích.”
Lâm Lạc từ trong cơn phấn khích bừng tỉnh, thấy sắc mặt đen sì của Tiêu Thần, cô chột dạ lùi về sau một bước, nhưng chưa kịp chạy đã bị Tiêu Thần đưa tay giam cầm trong ngực.
Lâm Lạc đành cố gắng giải thích: “Anh ơi, nghe em nói, em làm vậy là vì muốn tốt cho anh.

Anh có biết đây là gì không? Đây là linh tuyền, có thể phục hồi thể lực và dị năng.

Với linh tuyền này, các anh có thể dễ dàng vượt qua nguy cơ này.”
“Vậy là em liền đem anh đi bán?”
Lâm Lạc cười gượng, thấy Tiêu Thần vẫn không nguôi giận, cô liền nhanh chóng nhận lỗi.
“Anh ơi, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Tiêu Thần không định dễ dàng bỏ qua.
“Em sai, em không nên để anh gặp người phụ nữ khác.

Anh chỉ thuộc về em thôi, ngay cả đàn ông cũng không được đến gần anh.”
Nghe lời thú nhận từ đôi môi đỏ mọng của Lâm Lạc, Tiêu Thần miễn cưỡng hài lòng.


Anh quyết định tạm thời bỏ qua, sau này anh sẽ tính sổ với cô sau.
Lâm Lạc thấy mình thoát khỏi nguy hiểm liền nhanh chóng chuồn mất.
Tiêu Thần bất lực nhìn theo bóng dáng của cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều và bao dung.
Tiêu Thần đích thân thử nghiệm hiệu quả của linh tuyền, phát hiện cơ thể mệt mỏi cùng dị năng đang khô kiệt của mình nhanh chóng được phục hồi sau khi sử dụng.

Cả người anh cảm thấy sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
Ánh mắt Tiêu Thần thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng biến mất.

Anh lập tức ra lệnh chia linh tuyền thành các phần nhỏ để mọi người ai có nhu cầu đều có thể dùng.
Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh lấy ra một bình lớn và mang đến khu vực thí nghiệm.
Tiêu Thần trực tiếp tìm gặp Lão Nghiêm và Lão Hoàng.

Hai ông lão nhìn thấy Tiêu Thần, người đáng ra phải đang chiến đấu, lại xuất hiện ở đây, cả hai đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Có chuyện gì vậy?” Lão Nghiêm là người hỏi trước.
Tiêu Thần đưa cho họ bình linh tuyền trong tay, nói: “Nhờ các ông nghiên cứu thành phần bên trong, xem có thể sao chép được không.”
Lão Hoàng tò mò nhìn chất lỏng trông giống như nước khoáng, hỏi: “Đây là gì?”
“Linh tuyền, uống vào có thể khôi phục thể lực và dị năng.”
Hai ông lão vừa nghe xong, đôi mắt đục ngầu lập tức bừng sáng.

Cả hai không còn để ý đến Tiêu Thần, vội vàng cầm lấy linh tuyền lao ngay vào phòng thí nghiệm.
Tiêu Thần thấy hai người đã quên mất sự hiện diện của mình, đắm chìm vào công việc nghiên cứu, anh chỉ biết lắc đầu bất lực rồi quay lại tường thành.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Với sự hỗ trợ của linh tuyền, trận chiến nhanh chóng bước vào giai đoạn ác liệt.

Do xác Zombie chất đống như núi, tường thành bị tàn phá nặng nề bởi các đòn tấn công liên tiếp từ dị năng, khiến nó trở nên lung lay, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tiêu Thần lập tức ra lệnh cho toàn bộ lực lượng rút lui về bức tường thành thứ hai.
Sau khi nhận lệnh, Vương Minh hộ tống Lâm Lạc rút lui nhanh chóng, trên đường đi cô gặp những người khác cũng đang vội vã rời khỏi.
Những người quen biết đều chủ động nhường đường và chào hỏi hai người, nụ cười trên mặt họ đầy sự chân thành và rạng rỡ.
Lâm Lạc cảm nhận được sự tôn trọng từ mọi người, trong lòng cô ấm áp như đang ở nhà.
Khi toàn bộ lực lượng đã rút khỏi phòng tuyến đầu tiên, tường thành từ từ sụp đổ.

Zombie bò lên những đống xác c.h.ế.t cao như núi, chậm rãi tiến về phía phòng tuyến thứ hai.
Cuộc chiến lại bùng nổ.

Trên mặt mọi người đều hiện rõ sự mệt mỏi, chỉ biết không ngừng tung ra các đòn tấn công bằng dị năng.


Khi mệt thì ăn chút gì đó, dị năng cạn kiệt thì uống linh tuyền.
Trận chiến kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, dần dần mọi người phát hiện ra, dòng chảy bất tận của Zombie đã bắt đầu đứt đoạn.

Họ không dám tin vào mắt mình, dụi mắt vài lần.

Khi xác nhận không nhìn nhầm, không biết ai là người đầu tiên kêu lên.
“Mau nhìn, Zombie hết rồi!”
Tiếng hô vang dội, tiếng khóc, tiếng reo hò hân hoan vang lên không ngớt.

Lâm Lạc nghe thấy âm thanh náo nhiệt liền chạy ra xem, nhìn thấy tình hình trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc, trận chiến cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Tất cả các chiến sĩ trên tường thành đột nhiên bùng nổ sức mạnh chưa từng có, quyết tâm tiêu diệt toàn bộ số Zombie còn sót lại.
Cuối cùng, sau ba giờ chiến đấu căng thẳng, trận chiến hoàn toàn kết thúc.

Con Zombie cuối cùng đã ngã xuống.
Chiến thắng vang dội đã chạm đến trái tim mỗi người, những tiếng hò reo vang lên, là niềm vui sướng, là niềm tự hào không ngừng.

Họ đã làm được, họ đã bảo vệ được tín ngưỡng trong lòng bọn họ.
Trận chiến này khiến tất cả mọi người trong căn cứ tràn đầy tự tin, tin rằng họ có thể sống sót trong thời kỳ tận thế, tin rằng căn cứ trưởng của họ có thể dẫn dắt họ vượt qua mọi khó khăn và hướng tới một kỷ nguyên mới.
Trong lòng họ, Tiêu Thần trở thành niềm tin tuyệt đối.
Lâm Lạc nhìn quanh, đôi mắt ngấn lệ vì xúc động.

Cô thấy Tiêu Thần từ từ bước về phía mình, trong lòng dâng trào cảm xúc, cô nhanh chóng chạy đến, nhảy lên ôm chặt lấy Tiêu Thần trong vòng tay đang mở rộng của anh.
“Anh ơi, thật tuyệt vời, trận chiến đã kết thúc rồi.”
Tiêu Thần cúi đầu vùi mặt vào hõm vai Lâm Lạc, đáp lại bằng một tiếng “Ừm” đầy sâu lắng.

Lâm Lạc và Tiêu Thần ôm nhau rất lâu, không ai muốn buông tay, cho đến khi những tiếng huýt sáo, trêu chọc, cổ vũ xung quanh càng lúc càng lớn.
“Ỏoooo~”
“Hóa ra nữ bác sĩ là người của căn cứ trưởng!”
“Hai người thật là xứng đôi.”
“Làm sao đây, tôi vừa mới yêu đã thất tình rồi, hu hu hu~”
“Đây là tình yêu thần tiên gì thế này? Tôi ghen tỵ quá! Làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao, chẳng phải cậu cũng có thể yêu đương sao, xem thử tôi thế nào?”
“Biến, chị đây không có hứng với cậu.”
Lâm Lạc nghe thấy những lời trêu chọc xung quanh, mặt đỏ bừng như cà chua, cô rúc vào n.g.ự.c Tiêu Thần, lắng nghe tiếng cười trầm thấp từ n.g.ự.c anh, cảm giác ngượng ngùng vô cùng.
Tiêu Thần thấy cô gái nhỏ của mình quá nhạy cảm, liền dẫn cô xuống tường thành.
Trên tường thành là một bầu không khí vui vẻ, nhưng phía dưới lại là một biển xác c.h.ế.t mênh mông.
Sau khi vui mừng, mọi người bắt đầu mở tường thành để dọn dẹp những đống xác c.h.ế.t chồng chất.

Người thì dọn xác, người thì khai thác tinh hạch, người thì dọn chiến trường, đốt xác.
Dù rất mệt mỏi, nhưng mọi người đều tràn đầy năng lượng, thậm chí còn có thời gian để trò chuyện với nhau.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nếu không phải xung quanh toàn là xác c.h.ế.t méo mó bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, có lẽ người ta còn tưởng họ đang làm một công việc đáng ghen tỵ nào đó.
Sau cuộc khủng hoảng này, căn cứ trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, mỗi người đều có thứ mình muốn bảo vệ.

Cả căn cứ cùng chia sẻ vinh quang và thất bại, cùng tiến cùng lui, đồng cam cộng khổ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương