Ánh mắt Tiêu Thần tối lại, anh lặng lẽ tiến đến gần Lâm Lạc, nhân lúc cô không để ý liền bế cô lên.
Sau đó, anh ngồi xuống, đặt cô ngồi trên đùi mình., mặt đối diện với anh.
Lâm Lạc bị cảm giác mất trọng lượng bất ngờ làm cho giật mình, phát hiện ra người đó là Tiêu Thần, cô ngọt ngào mỉm cười với anh.
Ánh mắt Tiêu Thần trở nên càng sâu thẳm, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy mê người ấy.
Nụ hôn kéo dài, hơi thở hòa quyện, hai người quấn quýt không rời, âm thanh vang vọng khiến nhiệt độ căn phòng dần nóng lên, không khí tràn đầy sự mờ ám, mập mờ.
Cả người Lâm Lạc đỏ bừng như con tôm bị luộc chín, cô chịu đựng sự chiếm hữu bá đạo của Tiêu Thần, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt được Tiêu Thần hôn đi.
Sau khi kết thúc, Lâm Lạc mềm nhũn cả người, để Tiêu Thần giúp cô mặc lại từng món quần áo.
Thấy bàn làm việc một mảnh lộn xộn, dưới đất là những tập tài liệu và đồ ăn vặt rơi vương vãi khắp nơi, Lâm Lạc xấu hổ nhắm chặt mắt, thật điên cuồng mà, hu hu~
Chờ hai người dọn dẹp xong, tất cả đồ ăn Lâm Lạc đã ăn đều bị tiêu hóa hết, bụng cô lại kêu đói.
Tiêu Thần nắm tay Lâm Lạc về nhà, tự tay nấu món cô thích.
Nhìn cô ăn ngon miệng, khóe miệng anh cong lên, dịu dàng lau sạch vết dầu mỡ bên khóe miệng cô, đáy lòng ngập tràn hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài.
Ngày hôm sau, căn cứ trở nên náo nhiệt vô cùng.
Các thông tin tuyển dụng của nhiều ngành nghề khác nhau được đăng tải tại đại sảnh nhiệm vụ.
Từng đoàn đội thu thập vật tư nối tiếp nhau rời khỏi căn cứ.
Bên ngoài tường rao bao quanh căn cứ, hai lớp tường bảo vệ mới được xây dựng thêm, chia thành ba lớp: ngoài, giữa và trong để bảo vệ an toàn cho căn cứ.
Toàn bộ những người có dị năng trong căn cứ đều đang tăng cường rèn luyện để thăng cấp dị năng, chuẩn bị cho cuộc chiến nửa năm sau.
Vì vậy, mỗi ngày căn cứ đều rất nhộn nhịp.
Có người xây dựng căn cứ, có người thực hiện nhiệm vụ, thu thập vật tư, hoặc tham gia các buổi trao đổi kinh nghiệm nâng cao dị năng.
Căn cứ còn đặc biệt thiết lập khu vực để người bình thường học đấu võ, nhằm trang bị khả năng tự vệ.
Lâm Lạc mỗi ngày vẫn làm việc bình thường tại bệnh viện, an tâm hoàn thành tốt công việc của mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày zombie bao vây căn cứ càng lúc càng gần.
Mỗi ngày, số lượng máy bay không người lái bay ra ngoài để giám sát hướng di chuyển của zombie ở các khu vực nhiều đến mức không đếm xuể.
Cuối cùng, người điều khiển máy bay không người lái đã phát hiện được điều bất thường thông qua những hình ảnh truyền về.
Một lượng lớn zombie từ bốn phương tám hướng dần dần hội tụ lại, từ từ tiến về phía căn cứ.
Khi thấy tình hình này, họ lập tức quay về căn cứ báo cáo.
“Thần thiếu, có biến!”
Người lính đưa tập ảnh in ra cho Tiêu Thần.
Sau khi nhận lấy, anh quan sát cẩn thận những bức ảnh này.
Sau khi xem xong, sắc mặt Tiêu Thần trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Còn bao lâu nữa chúng sẽ đến?”
Người lính trả lời: “Ước tính khoảng một tháng nữa.”
Tiêu Thần gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Truyền lệnh xuống, cho đào những hào sâu cách căn cứ một nghìn mét và năm trăm mét, bên trong rải cồn và xăng.”
“Còn nữa, thông báo cho toàn bộ người trong căn cứ, từ ngày mai không ai được ra ngoài nữa.
Những ai đang ở ngoài hãy nhanh chóng trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ lệnh.”
“Rõ.”
Sau khi người lính rời đi, Tiêu Thần dựa vào ghế, trầm tư suy nghĩ xem mình có bỏ sót điều gì không.
Buổi tối, Lâm Lạc và Tiêu Thần cùng nhau ăn cơm.
“Anh ơi, nghe nói bên ngoài căn cứ đang cài cạm bẫy?”
“Ừ, một tháng nữa, bọn chúng sẽ đến.”
Tim Lâm Lạc khẽ nhói lên, động tác nhai cũng chậm lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thần, dường như nó mang lại sự an tâm tuyệt đối cho cô.
Giờ đây, tường thành đã được xây dựng xong, các lớp phòng thủ cũng đã sẵn sàng.
Căn cứ được vũ trang kín kẽ, vô cùng an toàn.
Những người có dị năng đều đã được phân công nhiệm vụ, hậu cần cũng được bảo đảm.
Chỉ còn chờ cuộc chiến nổ ra bất cứ lúc nào.
Lâm Lạc nghiêm túc nhìn Tiêu Thần, nói: “Em tin anh.”
Câu nói ấy xoa dịu sự bất an trong lòng Tiêu Thần, anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy trái tim người khác.
Hai người tâm ý tương thông, không cần nhiều lời cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Suốt một tháng qua, căn cứ trông có vẻ yên bình, nhưng ẩn sau vẻ bình lặng đó là sự lo lắng thấp thỏm sâu đậm.
Những người đi lại trên đường đều mang theo nỗi sợ và sự bất an trên khuôn mặt.
Số lượng người ra ngoài giảm dần, công việc ở bệnh viện của Lâm Lạc cũng vì thế mà trở nên nhàn rỗi hơn.
Mỗi ngày cô đều ở bên Tiêu Thần, cùng anh kiểm tra từng công việc, chạy khắp các nơi trong căn cứ để đảm bảo không có tai họa ngầm nào bị bỏ sót.
Tối hôm đó, Lâm Lạc cùng Tiêu Thần đang ôm nhau nằm trên giường.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, hai người lặng lẽ không nói, chỉ siết chặt vòng tay để cảm nhận sự tồn tại của nhau.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Trong lòng Lâm Lạc cảm thấy bất an, cô lên tiếng hỏi nhỏ: “Anh ơi, mọi chuyện sẽ thuận lợi chứ?”
Tiêu Thần dịu dàng hôn lên trán Lâm Lạc, trấn an: “Ngoan, đừng sợ.
Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tin anh!”
Lâm Lạc gật đầu, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên, Tiêu Thần liền giữ lấy sau đầu cô, làm sâu thêm nụ hôn.
Trong nụ hôn ấy chứa đựng tình yêu sâu đậm, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Tiêu Thần ôm Lâm Lạc vào lòng.
“Ngủ thôi!”
Lâm Lạc ngoan ngoãn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay đầy an toàn của Tiêu Thần.
Hai giờ sáng, tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp căn cứ.
Lâm Lạc và Tiêu Thần lập tức chạy đến bức tường thành ngoài cùng.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, không nhìn rõ ngón tay, chỉ thấy xa xa có những bóng đen đang chậm rãi tiến đến.
Tiêu Thần ngay lập tức ra lệnh cho đội tiên phong là những người có dị năng hệ hỏa đi phục kích gần các hào sâu.
Một khi zombie rơi xuống một độ cao nhất định, lập tức châm lửa.
Mà Lâm Lạc thì cần phải dẫn đội ngũ y bác sĩ từ bệnh viện đến trạm y tế tạm thời trên tường thành, sẵn sàng cứu chữa những người bị thương bất cứ lúc nào.
Lâm Lạc và Tiêu Thần ôm chặt lấy nhau lần cuối.
“Anh ơi, cẩn thận nhé.”
Tiêu Thần nghiêng đầu hôn lên tai Lâm Lạc, giọng nói đầy tình cảm vang lên.
“Đợi anh.”
Hai người nhìn nhau thật sâu một cái, cả hai quay đi với ánh mắt kiên định, bước từng bước về hướng nhiệm vụ của mình.
Lâm Lạc đến trạm y tế.
Cô và Vương Minh được giao nhiệm vụ canh giữ ở đây.
Trên tường thành có tổng cộng năm mươi trạm y tế, do nhân lực bệnh viện không đủ, căn cứ đã tuyển thêm nhiều người bình thường tham gia các khóa huấn luyện sơ cứu từ một tháng trước.
Bây giờ, mỗi trạm y tế đều có ít nhất năm người túc trực.
Lâm Lạc không thể ngồi yên, cô đứng trên tường thành dùng ống nhòm quan sát tình hình phía xa.
Vương Minh thì theo sát bên cạnh cô không rời nửa bước.
Những đèn pha công suất lớn trên tường thành chiếu sáng trong phạm vi một nghìn mét, có thể thấy lờ mờ bóng dáng đông nghẹt của đám zombie đang dần tiến gần đến cái hào đầu tiên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook