Khi Tiêu Thần múc cháo ra bát, Lâm Lạc không thể kiềm chế mà ăn ngay một miếng.
Vị tươi ngon đến mức cô cảm thấy như muốn nuốt cả lưỡi, sao lại ngon đến vậy.
“Ngon không? Nếu ngon thì ăn nhiều chút.” Nói xong, ánh mắt Tiêu Thần lóe lên một tia tối tăm, nhưng thoáng qua rất nhanh, khó mà nhận ra.
Lâm Lạc không nhận thấy sự khác lạ trong ánh mắt của Tiêu Thần, cô nhanh chóng gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn.
Đợi khi Lâm Lạc cuối cùng cũng đặt bát xuống, cô còn chưa kịp chùi mép đã bị Tiêu Thần bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Đầu óc Lâm Lạc vẫn còn chậm chạp, ngơ ngác hỏi.
“Ăn em.” Tiêu Thần không thể chờ thêm được nữa, bế thẳng cô vào phòng ngủ.
Chỉ với hai từ ngắn gọn, nhưng khiến mặt Lâm Lạc đỏ bừng, nhanh chóng lan đến tận sau tai.
Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị Tiêu Thần đè xuống giường, một nụ hôn mãnh liệt, không cho phép cô từ chối, lập tức rơi xuống.
Lâm Lạc bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, theo từng nụ hôn của Tiêu Thần dần dần đi xuống, cả người cô mềm nhũn như nước.
Chờ khi Tiêu Thần cuối cùng cũng dừng lại, Lâm Lạc đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thần nhìn cô gái nhỏ bị anh "làm khổ" đến mức ngất xỉu, khuôn mặt ửng hồng, khắp cơ thể đều in dấu vết thuộc về anh, khiến anh không thể kiềm chế, cảm giác dưới thân càng lúc càng căng thẳng.
Anh cười khổ trong lòng, đứng trước cô, toàn bộ sự tự chủ của anh đều sụp đổ.
Tiêu Thần bỏ qua cơn khó chịu dưới thân, anh dịu dàng bế cô gái nhỏ đi rửa mặt, rồi ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Lạc tỉnh dậy đã là hơn mười giờ.
Tiêu Thần không có ở nhà.
Anh để lại mảnh giấy, dặn rằng bữa sáng đang được giữ ấm trong bếp, khi tỉnh dậy nhớ ăn.
Còn nói hôm nay anh sẽ khá bận, nếu cô cảm thấy chán có thể đi tìm La Nguyệt Nguyệt chơi.
Dù cơ thể vẫn còn chút khó chịu, nhưng nếu cứ nằm ở nhà suốt cả ngày, cô sẽ thấy buồn chán.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Lạc quyết định đi tìm La Nguyệt Nguyệt.
“Chà chà, cuối cùng Tiểu Lạc Lạc cũng chịu đến tìm mình rồi đấy? Người yêu của cậu chịu thả cậu đến đây à?” La Nguyệt Nguyệt trêu đùa, nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Lâm Lạc.
“Cậu đừng trêu mình nữa.” Lâm Lạc ngượng ngùng đáp lại, giọng càng ngày càng nhỏ.
“Được rồi, tha cho cậu lần này đấy.”
“À, nghe nói trong căn cứ có một con phố mới được phát triển thành trung tâm giao dịch, có rất nhiều thứ được mua bán ở đây, chúng ta đi dạo một chút được không?” La Nguyệt Nguyệt hào hứng đề nghị, dạo phố là sở thích của mọi cô gái.
Nghe vậy, Lâm Lạc cũng cảm thấy tò mò, hai người nhanh chóng đồng ý và lái xe đến con phố trung tâm giao dịch kia.
Khu này cách biệt thự của họ khá xa, nằm gần vùng ngoại vi của căn cứ an toàn, trong khi biệt thự của họ gần với căn cứ quân sự nên nằm ở trung tâm.
Xe mất khoảng hai mươi phút mới đến con phố đó.
Phố xá đông đúc, tiếng rao bán, tiếng mặc cả hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp, khiến người ta như quên đi đây là thời kỳ tận thế, ngược lại cảm thấy như đang quay về thời kỳ trước kia, khi mọi thứ còn bình yên.
Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt đi dạo trên phố, nhan sắc nổi bật của họ thu hút ánh nhìn của nhiều người đi đường.
Đây là nơi hỗn tạp, có cả những người giàu có ăn mặc chỉnh tề, cũng có những người bán hàng nghèo khó với bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu.
Hai người từ từ dạo qua từng gian hàng, ban đầu còn có chút hứng thú, nhưng dần nhận ra những thứ bày bán ở đây họ đều không thiếu.
Đa phần chỉ là đồ ăn, đồ dùng hàng ngày, thậm chí có người còn bán hàng xa xỉ, nhưng chẳng ai để ý đến.
Trong thời kỳ tận thế này, đến ăn còn chưa đủ no thì ai còn quan tâm đến những thứ đó.
Hai người bắt đầu cảm thấy nhàm chán, định quay về, bất ngờ thấy Lam Khả Hân đi thẳng về phía họ.
Lam Khả Hân vốn định đến đây xem có món đồ nào cần thiết không, vừa đến thì nhìn thấy Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt.
Cô liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy người đàn ông đi cùng, trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó, cô vội bước nhanh đến chỗ hai người.
“Chào Lâm Lạc, cô còn nhớ tôi không?”
Lâm Lạc nhìn thấy Lam Khả Hân, có chút ngẩn ra.
Hai ngày qua cô bận rộn với Tiêu Thần đến mức gần như quên mất người này.
Rồi cô thắc mắc, làm sao Lam Khả Hân biết được tên mình, lần trước họ đâu có giới thiệu tên đâu.
“Sao cô biết tên tôi?” Lâm Lạc hỏi thẳng.
Lam Khả Hân mỉm cười dịu dàng, đáp: “Hoa khôi nổi tiếng của trường mình ai mà không biết.
Dù chúng ta không quen biết nhau, nhưng trên diễn đàn trường và màn hình điện thoại của các nam sinh, hình ảnh của cô xuất hiện không ít.”
Lâm Lạc gật đầu, không để tâm đến vấn đề này.
Thấy Lâm Lạc không có hứng thú trò chuyện, Lam Khả Hân nhân cơ hội nói ra ý định của mình.
“Lần trước cảm ơn các cô đã cứu giúp, còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Không biết có tiện không nếu tôi đến nhà cô cảm ơn? Mình không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn các cô mà thôi.”
Lâm Lạc thấy Lam Khả Hân nói rất chân thành, chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe tiếng của La Nguyệt Nguyệt vang lên.
“Không cần cảm ơn đâu, chuyện nhỏ thôi, ai mà nhớ làm gì.”
La Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy cô gái này đã cảm thấy không ổn.
Lần trước cô đã để ý thấy ánh mắt Lam Khả Hân nhìn Tiêu Thần có chút không đúng rồi.
Bạn thân của mình ngây thơ như thỏ trắng, sao cô có thể để loại người này lừa gạt bạn mình được.
Lam Khả Hân thấy họ từ chối cũng không quá thất vọng, chỉ có thể sau này tìm cơ hội khác thôi.
Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt thấy không còn chuyện gì nữa liền cáo từ ra về.
Buổi tối, sau khi cùng La Nguyệt Nguyệt ăn tối, Lâm Lạc trở về nhà.
Tiêu Thần vẫn chưa về, cô lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Tiếng nước rào rào che lấp tiếng bước chân ngày càng gần của ai kia.
Cửa khẽ kêu một tiếng, nhẹ nhàng mở ra, nhưng Lâm Lạc đang quay lưng về phía cửa nên không phát hiện có người vào phòng.
Tiêu Thần vừa vào đã thấy một bức tranh đẹp mắt.
Làn da trắng mịn màng, những giọt nước lăn dài theo đường cong gợi cảm, khiến m.á.u trong anh không khỏi sục sôi.
Tiêu Thần không một tiếng dộng, lặng lẽ cởi bỏ quần áo trên người, từ phía sau ôm chặt lấy Lâm Lạc.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Lâm Lạc cảm nhận có người ôm mình, cô giật mình sợ hãi, suýt hét lên thành tiếng.
Xoay người lại thấy người đến là Tiêu Thần, cô tức giận nhéo eo anh một cái, sau đó nhận ra cả hai đều không mặc gì, cô xấu hổ đẩy anh ra.
“Sao anh lại vào đây? Mau ra ngoài đi, em còn chưa tắm xong đâu.”
“Anh giúp em tắm.” Nói rồi, anh không để cô giãy giụa, đôi tay mạnh mẽ hung hăng bắt đầu cuộc "công thành chiếm đất".
Ban đầu, Lâm Lạc còn có thể vùng vẫy một chút, nhưng dần dần, dưới bàn tay ma quái của anh, cả người cô bủn rủn dựa vào Tiêu Thần.
Nếu không có cánh tay của anh vòng quanh eo đỡ lấy cô, có lẽ cô đã ngã quỵ xuống sàn nhà từ lâu.
Nhiệt độ trong phòng tắm từ từ tăng lên.
Khi hai người bước ra, đã là hơn một giờ sau.
Lâm Lạc dựa vào n.g.ự.c Tiêu Thần, toàn thân mềm nhũn.
Tay cô được anh nâng lên, liên tục hôn nhẹ lên mu bàn tay..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook