Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh
-
1: Hoàn Sào Hầu Phủ
*Hoàn sào: về tổ.
Tạ Phù Sơ xắn tay áo màu xanh nhạt, lộ ra phân nửa cánh tay trắng như tuyết.
Giữa tầm mắt ngây ngẩn của một đám người, nàng hít sâu một hơi, vọt vào phòng bếp lấy ra một con dao, hét lên với mấy tên côn đồ bên ngoài: "Mấy tên du thủ du thực các ngươi, các ngươi còn dám đến trêu chọc Triệu Ninh nhà ta, bà đây sẽ phế các ngươi." Dứt lời, nàng lại trừng mắt liếc nhìn Triệu Ninh đang ngồi xổm run rẩy trong góc tường.
"Hôm nay ta mời khách, các người cứ mạnh dạn ăn." Sắc mặt chỉ thay đổi trong nháy mắt, lúc Tạ Phù Sơ nói ra câu này mắt sáng lên một cái, nụ cười trên mặt xán lạn như ánh mặt trời, không thấy một chút gì dáng vẻ hung hãn vừa rồi.
Cảnh tượng này, từ khi Tạ Phù Sơ xuyên vào sách, luôn diễn ra một hồi như thế.
Nhưng đây là lần cuối cùng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Phù Sơ có chút khó chịu.
Nàng mời vừa thoáng thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa xa hoa, mà số phận của nhân vật trong sách, nhất định nàng không thể tránh khỏi.
Thân phận trong sách của nàng là một nữ phụ độc ác, khiến nữ chính ấm ức, chỉ biết trở thành đá kê chân trên con đường thăng cấp của nữ chính.
Nàng cũng không phải con gái Triệu gia, mà là Trung Dũng Hầu gia.
Lúc trước phu nhân Trung Dũng Hầu đi qua một trấn nhỏ, tá túc ở nhà này, vừa lúc chủ nhân nhà ấy cũng sinh hạ con gái, trong lúc hỗn loạn ôm nhầm con trẻ, cho nên nàng được nuôi dưỡng ở nhân gian mười sáu năm, mà hiện tại, Trung Dũng Hầu gia nhận ra huyết mạch lưu lạc bên ngoài, đến đón nàng trở về.
Nữ chính trong sách là người xuyên không, đã sớm nổi danh ở kinh thành, nàng ấy không muốn rời đi, phủ Trung Dũng Hầu cũng không dễ gì để nàng ấy đi.
Mà khi nữ chính xuất ra cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, bản thân giống như một con vịt con xấu xí, lại còn xui xẻo cho đến cuối cùng.
Vốn hết thảy thuộc về nguyên chủ đều bị nữ chính trong sách chiếm hết, sao nàng ấy có thể bình thản được? Nàng ấy bị nữ chính mê hoặc mà đi lầm đường, cuối cùng ngọc nát hương tan, kết cục bi thảm không người chôn cất.
Tạ Phù Sơ không phải nguyên chủ, đương nhiên nàng không muốn vận mệnh này.
Cũng may nàng xuyên vào trong sách, không phải không biết gì hết.
Nàng có một hệ thống hỗ trợ "Vạn giới quán", chỉ cần nàng có đủ tích phân là có thể trao đổi trong đó, mà tích phân là dùng "giá trị tín ngưỡng" đổi lấy.
Triệu Ninh ngồi xổm trong góc đi đến chỗ Tạ Phù Sơ, ngẩng đầu mở miệng nói: "Bọn họ tới đón tỷ trở về thật sao?" Ba năm cùng tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau, thiếu niên mười bốn tuổi bắt bản thân phải bỏ đi tính trẻ con, bắt đầu hiện vẻ kiên nghị trên mặt.
Đêm trước hắn nghe lén Tạ Phù Sơ nói chuyện cùng một người xa lạ mới biết được chân tướng, "tỷ tỷ" của hắn cũng không phải là ruột thịt, bị ép phải quay về Hầu phủ.
"Ừ." Tạ Phù Sơ gật đầu, một lúc lâu lại nói, "Tỷ tỷ ruột của đệ ở Trường An, đến lúc đó đệ muốn tìm nàng ta không?"
Triệu Ninh lắc đầu như trống bỏi.
Tạ Phù Sơ nhìn hắn lại thở dài một hơi nói: "Chờ khi ta yên ổn sẽ sai người tới đón đệ." Ánh mắt nàng có chút mơ hồ.
Về tới Hầu phủ, tự thân nàng còn khó bảo toàn, làm gì có năng lực để Triệu Ninh vào kinh? Trong sách nữ chính không muốn nhớ lại xuất thân của nàng ta, có cảm giác bài xích đối với gia đình vốn có của nàng ta.
Với một "đệ đệ" xa lạ, có thể có cảm tình gì đây?
"Đệ phải cố giữ tửu lâu này, nếu không ngày sau ta sẽ không còn chỗ về." Tạ Phù Sơ nhìn Triệu Ninh, lại dặn dò.
Triệu gia vốn không giàu có, trước kia để lại chỉ có một quầy điểm tâm nhỏ.
Sau khi phụ mẫu Triệu gia qua đời thì do nàng tiếp nhận, ba năm trước nàng phát triển nó thành một tửu lâu nhỏ.
Người ở đây đều do nàng đích thân bồi dưỡng, có những người trung thành này chăm sóc Triệu Ninh, nàng cũng yên tâm.
Người của Hầu Phủ tới đón nàng là một ma ma và một nha hoàn, cũng không tạo ra nhiều động tĩnh.
Tạ Phù Sơ không có đồ đạc gì cần thu thập, chỉ mang một bao y phục nhỏ bằng vải bố liền lên xe ngựa.
Nàng sao lại không chú ý đến vẻ mặt hèn mọn của ma ma và nha hoàn kia được, thôn phụ hương dã hành vi thô tục sao có thể sánh với tiểu thư xuất khẩu thành thơ của bọn họ?
Trong sách miêu tả lúc nguyên chủ lên xe rất nhát gan, thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng với bọn nha đầu.
Lúc người của Hầu phủ tới đón nàng ấy, Triệu Ninh đang ở cùng bọn côn đồ, mà nàng ấy thì đang trông coi sạp hàng đậu hũ, liên tục tươi cười với khách hàng, nào có sức lực như Tạ Phù Sơ hiện giờ? Bắt đầu từ khoảnh khắc bước lên xe ngựa kia, đã định trước vận mệnh bi thảm của nàng ấy.
Đường về Trường An không tính là xa, nhưng vẫn phải ở bên ngoài một đêm.
Trong nguyên tác, đi đường một ngày một đêm, nguyên chủ bị sợ hãi, một đường xóc nảy trở về nhiễm lạnh, nằm trên giường nhiều ngày.
Tạ Phù Sơ cũng không muốn chịu nỗi khổ này.
Xốc màn xe nhìn thấy khách điếm, Tạ Phù Sơ nhẹ giọng hô: "Dừng xe."
Ma ma ngồi cùng xe ngựa với Tạ Phù Sơ, thấy động tác vén rèm của nàng, vừa định nói gì, nhưng lại bị hai chữ "dừng xe" làm kinh sợ.
Bà ta biến sắc, nói nhỏ: "Hầu gia cùng phu nhân đang chờ rất sốt ruột, cô nương người ---"
Tạ Phù Sơ nhẹ liếc mắt nhìn sang ma ma, không chút để ý nói: "Ta chờ mười sáu năm có nói gì sao? Cha nương ở trong phủ có ăn có uống, gấp gì chứ?" Nàng không lan tâm huệ chất* như Tạ Phù Phong, khí chất ung dung nhàn hạ, nàng không quá giống với vợ chồng Trung Dũng Hầu, gương mặt của nàng càng giống lão Quốc công hơn, có một khí thế không giận mà uy.
Nội tâm ma ma căng thẳng, cũng không hề nói gì.
Nhưng trong lòng đã âm thầm ghi nhớ, cô nương được nuôi dưỡng bên ngoài này thật là không hiểu chuyện.
*Lan tâm huệ chất: cao nhã thanh khiết.
Tạ gia chính là một trong những nhà quyền quý ở kinh thành, phụ thân Tạ Phù Sơ là trưởng tử Tạ Huyền Uy của Định Dũng Công Tạ Vận, được phong làm Định Dũng Hầu.
Tạ Vận không có nhiều con nối dòng, ba người con mất sớm, ngoại trừ Tạ Huyền Uy, chỉ còn lại Tạ Huyền Huy.
Tạ Huyền Huy là một văn nhân tao nhã, là phò mã của Hành Dương trưởng công chúa, ngày thường không ở cùng với người của Tạ gia.
Tứ phòng* cũng không được miêu tả nhiều trong nguyên tác, chỉ viết tới con gái một của phò mã và trưởng công chúa là Tạ Phù Diêu.
Nàng ấy là trợ công của nữ chính.
*Phòng: chi, nhánh trong gia tộc.
Tạ Phù Sơ cũng không đi vội, buổi trưa cũng bảo xa phu dừng lại nghỉ ngơi một hồi, đến khi xe ngựa về tới quý phủ đã là hoàng hôn.
Tạ gia chỉ mở một cánh cửa bên hông, để xe ngựa tiến vào.
Tạ Phù Sơ thấy thế, trong lòng cười lạnh.
Đây là không muốn gặp con gái đến cỡ nào? Nếu không thích, vì sao phải đón về?
Hai nam một nữ con vợ cả Định Dũng Hầu, trưởng tử Tạ Phù Tô đã thú con gái Thôi gia làm vợ, mà thứ tử Tạ Phù Sách còn lại thì một lòng một dạ thầm mến nữ chính trong nguyên tác, là "muội muội" trên danh nghĩa của hắn.
Trong sách viết, hắn cũng là một tồn tại gây tổn thương nguyên chủ rất nhiều.
Lúc Tạ Phù Sơ theo ma ma tiến vào đại đường, Quốc công phu nhân Trịnh thị cùng phu thê Định Dũng Hầu đều ở đó.
Tạ Phù Phong đang ngồi bên cạnh lão phu nhân cười nói, đôi mắt nàng ta vẫn còn đỏ, xem ra mới khóc không lâu.
Phu nhân Định Dũng Hầu Vương Chỉ, cũng chính là mẫu thân trên danh nghĩa của nguyên chủ không nói lời dịu dàng với con gái trước tiên, mà lại trừng mắt nhìn ma ma dẫn người vào nhà kia, mắng: "Sao bây giờ mới đến? Để cho lão tổ tông chờ lâu." Ma ma trong lòng kêu oan uổng, nhưng biết khi vào phủ, vị này chính là tiểu thư chân chính, không chấp nhận chuyện hạ nhân huyên thuyên trước mặt chủ mẫu, liền nhịn xuống.
Tạ Phù Sơ tự nhiên hào phóng đứng trong đại đường, mặc cho từng ánh mắt đảo quanh trên người mình.
Lúc nguyên chủ trở lại Tạ gia, bệnh nặng một hồi trang dung tiều tụy, cả người tựa như cọng giá đỗ, nhưng Tạ Phù Sơ lại không giống, ánh sáng trong mắt nàng trong trẻo, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, dáng người cao hơn một chút, đã phát triển thành một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.
Nàng cũng không phóng khoáng như trong dự đoán của người Tạ gia.
Vương Chỉ nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ hồi lâu, mới giả vờ giả vịt rên một tiếng, kêu: "Tâm can của ta! Hơn mười năm này con chịu khổ rồi!"
Tạ Phù Sơ bị bà ta kêu một cái, da gà nổi khắp người, thân thể run rẩy, cố gắng khắc chế cảm xúc bản thân, giấu đi vẻ chán ghét hiện ra trên mặt.
Lão phu nhân đang đánh giá Tạ Phù Sơ, ít nhất với dung mạo và dáng vẻ của nàng, bà ta cực kỳ hài lòng.
"Đây là lão tổ tông, đây là đại ca đại tẩu của con, đây là nhị ca của con." Vương Chỉ cũng không hỏi nhiều về cuộc sống bên ngoài, mà giới thiệu lần lượt từng người trong phòng cho Tạ Phù Sơ.
Lúc nói đến Tạ Phù Phong, lời nói của bà ta ngừng lại một chút, một lúc sau mới nói, "Đây là tam tỷ của con." Quả nhiên hệt như trong nội dung sách, Tạ Phù Phong ở lại phủ Định Dũng Hầu.
"Tỷ ấy không trở về Triệu gia sao?" Tạ Phù Sơ ra vẻ mờ mịt, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Vương Chỉ cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói: "Hầu phủ chúng ta nuôi nổi hai cô nương." Ngoại trừ những lời này, cũng không giải thích gì thêm.
Trong lòng Tạ Phù Sơ hiểu rõ thái độ của người một nhà này, nàng cười thầm, trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh.
Cũng do nguyên chủ ngốc, vọng tưởng có được lòng yêu mến của người nhà.
Phàm là có một chút ấy, kết cục của nàng đã không thê lương như thế.
Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài nhị tiểu thư do bị bệnh gửi nuôi ở nông thôn, hiện giờ mới đón trở về, về thân thế của Tạ Phù Phong, bọn họ giấu giếm vô cùng, toàn bộ xem như không có sự tình Triệu gia kia.
Tạ Phù Sơ chung quy cũng là con gái đích thực của Tạ gia, vật chất trong Hầu phủ cũng sẽ không cắt bớt của nàng.
Viện của nàng ở phía đông yên tĩnh, hai nha hoàn bên người là lấy từ trong viện của Tạ Phù Phong, một người tên Kiêm Gia, một người tên Ỷ Ngọc.
Trong sách nói, Kiêm Gia là một người lòng dạ thâm sâu, không nhìn được chủ tử đích thực là nguyên chủ, vẫn làm việc cho Tạ Phù Phong.
Tạ Phù Sơ không có hứng thú với tiểu tâm tư của bọn nha đầu.
Đêm đầu tiên về đến Hầu phủ, nàng cũng không buồn ngủ chút nào.
Lăn qua lộn lại một hồi, dứt khoát ngồi dậy ra bên ngoài nhìn xem.
Trăng thu trước sân, lưu quang như tản.
Tiếng gió tuôn rơi, bóng trúc xa xa.
Tạ Phù Sơ cũng không có tâm tình nhớ lại chi tiết trong sách, nàng chỉ nhìn bảng "Giá trị tín ngưỡng" trước mặt mình lâm vào trầm tư.
Một nghìn giá trị tín ngưỡng trên bảng là lấy được từ Triệu Ninh, cả Vạn Giới quán chỉ có "Thái tố cửu châm" là phát sáng.
Hành y giúp đời? Tích lũy giá trị tín ngưỡng thế này cũng rất dễ dàng.
Tới Hầu phủ nguy hiểm này, không thể không có chút bản lĩnh hộ thân.
Nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn mua.
Trị số trên bảng bỗng sáng lên, mà toàn bộ kỹ năng "Thái tố cửu châm" trong sách đã tiến vào trong đầu nàng.
Huyệt thái dương đau đớn từng cơn, Tạ Phù Sơ nhịn xuống, đợi đến khi mở mắt lần nữa, trên bảng của nàng đã nhiều thêm một cột kỹ năng.
"Thái tố cửu châm" là phương pháp châm cứu, châm cứu cần nội lực.
Vạn giới quán cũng rất hào phóng, tặng luôn một quyển nội công tâm pháp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook