Kiều Mai giật mình thức giấc, người nàng đẫm mồ hôi. Không hiểu tại sao gần đây nàng lại mơ thấy cảnh phụ mẫu nàng bị chém ở đoạn đầu đài thường xuyên hơn. Nàng đã quay ngược thời gian, chuẩn bị mọi thứ rất hoàn hảo... Tại sao cảm giác sợ hãi này không biến mất?

Bất giác Phương Kiều Mai không kiềm được mà cứ để nước mắt tuôn rơi, cuối cùng ông trời cho nàng sống lại là cứu hay đang cố đày đọa này thêm lần nữa... Sống mà biết trước số phận bản thân luôn là một người thua cuộc thì không phải bi kịch lắm sao? Kiếp trước ông trời chọn cô ta thì kiếp này có gì đảm bảo nàng là người được chọn?

“Mình đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo, không sơ suất... Chắc chắn không sao...” - nàng tự trấn an bản thân. Nếu để bảo vệ gia đình mình thì đến ông trời nàng cũng không sợ... Kiều Mai nàng cũng đâu còn gì để mất... Tương lai, gia đình, lòng tự trọng của đàn bà, tất cả nàng đều không có.

Kiều Mai cười nhạt, nàng vội rời khỏi giường chỉnh trang lại xiêm y và khoác vội chiếc áo choàng bước khỏi khuê phòng và lặng lẽ rời khỏi Tướng quốc phủ. Nàng muốn cảm nhận cái lạnh lẽo, cái tĩnh lặng của kinh thành vào nửa đêm – cái thời gian mà bất kỳ khuê nữ nào cũng phải ở trong khuê phòng. Tự do là thứ mà nàng không có được suốt bao năm qua… Kiếp trước là giáo lý là lễ nghi khuê nữ, kiếp này sự chống lại số phận… Chí ít đêm nay nàng đã có nó.

Bỗng nhiên, Kiều Mai nghe văng vẳng đâu đây tiếng sáo của ngày xưa. Nàng vô thức bước theo âm thanh du dương luôn khát vọng tự do đó và khi dừng lại, nàng đứng ở trước một trà lầu tự bao giờ. Nàng biết đáp án có thể là người nàng căm ghét nhất nhưng không hiểu tại sao cơ thể lại không nghe lời cứ bước chân vào đó như thể nó muốn nàng tự tìm câu trả lời cho mình. Bất chợt tiếng sáo im bặt và đôi chân Kiều Mai lại bước nhanh hơn vào trà quán, bước lên các bậc thang mặc sự kinh ngạc của tiểu nhị và nàng dừng lại sững người trước sự hiện diện của người trước mặt.

Ngao Thiếu Phong không giấu được bất ngờ khi thấy Tướng quốc tiểu thư kiêu kỳ xuất hiện ở một trà quán vào thời gian này, chàng nhìn thấy ở nàng sự kinh ngạc pha chút thất vọng và rồi là gương mặt chấp nhận sự thật khi chứng kiến Vương gia chàng ngồi ở đây.

“Một tiểu thư không nên ra ngoài vào giờ này!”

Kiều Mai mỉm cười không giấu sự chua chát, nàng hy vọng gì chứ khi biết đáp án từ đầu. Không ngờ nàng lại bị tiếng sáo này mê hoặc lần thứ hai. Ánh mắt nàng dò xét nhìn cây sáo trên bàn.

“Sáo…” – Kiều Mai buộc miệng nói, không hiểu sao âm thanh du dương đó lại khiến nàng quên cả lễ nghi, cả phép hành lễ đối với người đàn ông quyền lực này – “Tiểu nữ nghe thấy tiếng sáo…”

Ngao Thiếu Phong chưa bao giờ thấy một Kiều Mai khinh suất như thế này, nàng ta dường như quên cả sự chán ghét với chàng – “Tiếng sáo mang nàng đến tìm ta sao?”

“Tiếng sáo đó thật của người?” – Kiều Mai quay lên nhìn người đã nhẫn tâm cho người giết nàng kiếp trước và hại cả gia đình nàng tan nhà nát cửa.

“Đúng vậy, nàng thích nó sao?”

Sự thất vọng hiện lên trên ánh mắt Kiều Mai, nàng trở lại vẻ bình thản thường ngày và nở nụ cười đáp lại -“Không, xin lỗi làm phiền Vương gia…”

Ngao Thiếu Phong nhìn Tướng quốc tiểu thư, cô gái chàng yêu dịu dàng hỏi – “Nàng nghĩ gì về nó!”

“Thật hỗn tạp và không cần thiết…” – Kiều Mai đáp không do dự, hoài niệm về âm thanh này nên kết thúc được rồi. Không có gì là cần thiết nữa.

“Vậy sao?” – Ngao Thiếu Phong cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, chàng liếc mắt nhìn ra ngoài và nhìn thấy Bát đệ của mình đứng đằng sau cửa gật đầu chào và ra hiệu tạm biệt chàng. Không hiểu tại sao khi thấy người đệ đệ này đi chàng lại nhẹ nhõm như thế.

“Tiểu nữ xin phép cáo từ…” – Kiều Mai máy móc thủ lễ. Tự do và âm thanh hỗn tạp, không quy luật này nàng đều không nên để tâm nữa.

“Ngồi xuống!” – Ngao Thiếu Phong ra lệnh.

“Tiểu nữ xin phép cáo từ!” – Kiều Mai lặp lại và cố lùi lại bước khỏi nơi này ngay lập tức.

“Ta ra lệnh cho ngươi ngồi xuống!” – Chàng hét lên, bằng mọi giá không thể để người con gái này biết Bát đệ chàng từng ở đây được. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.

Kiều Mai có chút hoảng sợ thái độ này của người đàn ông trước mặt, cô chưa từng chứng kiến gương mặt này ngay cả kiếp trước lẫn kiếp này. Ngày xưa, kẻ này luôn đưa bộ mặt lạnh lùng nhìn cô chưa bao giờ lộ chút sắc thái nào.

“Ngồi xuống!” – Thiếu Phong lạnh lùng lặp lại. Nếu bây giờ để Kiều Mai này gặp Thiên Bình thì mọi chuyện sẽ kết thúc, kế hoạch của chàng và cả nàng ta.

Phương Kiều Mai cố trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày và nhẹ nhàng ngồi xuống, bất giác nàng thấy ly trà còn dang dở trên bàn thì không giấu chút tò mò. Người nào có thể ngồi cùng bàn Tam Vương gia giờ này?

“Làm Vương gia không đơn giản như người đời nghĩ… Không chỉ có chuyện hưởng bổng lộc vua và ngồi đó…” – Thiếu Phong nói – “Đây là nơi ưa thích của ta…”

“Ta biết!” – Kiều Mai bâng quơ nói. Kiếp trước đây là nơi hắn định tình và hò hẹn cùng con đàn bà kia đây mà. Hắn ta chưa bao giờ quan tâm người phu nhân này luôn chờ đợi mỗi đêm. Hắn ta chưa bao giờ biết nàng vì hắn mà đã học hỏi nấu từng món ăn hắn thích hay tìm đọc từng cuốn sách hắn hay đọc. Nàng dại thật!

“Nàng biết?” – Thiếu Phong nhìn không giấu sự ngạc nhiên, chàng không nghĩ cô gái này lại quan tâm chàng. Chàng cầm ngay ly nước uống dở của đệ đệ mình trên bàn đổ đi ngay và lấy một chén khác trên bàn nhẹ nhàng rót cho nàng.

“Các khuê các danh môn của kinh thành này đều biết…” – Kiều Mai nhanh chóng tìm lời biện minh cho sự sơ suất của bản thân – “Các nàng ấy đều muốn lọt vào mắt xanh của ngài!”

“Nàng thì sao?”

“Tiểu nữ chưa bao giờ dám có suy nghĩ đó!”

“Nhưng ta lại luôn có suy nghĩ đó!” – Thiếu Phong bình thản nói, chàng muốn xem cuộc chiến của Phương Kiều Mai này và chàng ai sẽ thắng!

Kiều Mai vội đứng lên thủ lễ và cúi đầu xuống – “Tiểu nữ không dám!”

“Nếu ta muốn Phương tiểu nữ ở bên ta đêm nay thì sao?” – chàng mỉm cười nói tiếp – “Và đây là lệnh của một Vương gia!”

“Quân bức thần tử, thần bất tử bất trung!”

“Ta không buộc nàng chết!”

Kiều Mai ngẩng lên nhìn Thiếu Phong với ánh mắt cương quyết – “Nhưng nếu Vương gia muốn thế thì tiểu nữ thà chết!”

Tam Vương gia cười nhạt, cô gái này thật sự rất căm ghét chàng.

“Nếu ta muốn nàng làm Vương phi của ta thì sao?”

“Nếu chỉ một đêm, tiểu nữ đã chọn cái chết so với việc cả đời ở bên cạnh người thì cái chết quả là nhẹ tựa lông hồng!”

“Nàng!” – Thiếu Phong đập mạnh tay xuống bàn, không ngờ cô gái này lại hỗn láo như thế.

Kiều Mai thản nhiên nhắm mắt lại chờ đợi điều sẽ xảy ra.

“Ngồi xuống!” – Thiếu Phong quay lại trạng thái khoan thai thường ngày. Đã từ rất lâu rồi chàng không được nổi giận như thế này.

Kiều Mai thủ lễ ngồi dậy và đối diện người này không khoan nhượng. Bất giác nàng nhìn ra ngoài và lặng người trước bầu trời bên ngoài.

“Ta thích ánh trăng chưa hoàn hảo vì nó cho ta cảm giác chờ đợi ngày nó hoàn thiện.” – Ngao Thiếu Phong bình thản nói, chàng đưa ly trà lên môi. Ánh trăng này cũng như chàng, chưa bao giờ hoàn hảo và luôn chờ thời cơ để trở nên hoàn hảo hơn.

“Bầu trời thật đẹp và tăm tối…” - Kiều Mai thốt lên – “Nếu không có bầu trời đen tối thì cũng chẳng ai nhận ra ánh trăng đẹp như thế nào”. Bầu trời cũng như nàng, luôn lặng lẽ và cô độc.

Thiếu Phong nhìn cô gái trước mặt, chàng chưa từng gặp một cô gái có suy nghĩ như thế, chàng mỉm cười dịu dàng – “Ta sẽ chờ!”



Ngao Thiên Bình lặng lẽ rảo bước trên đường, chàng đi không mục đích, không phương hướng. Chàng luôn như thế!

“Thật hỗn tạp và không cần thiết!”

Chàng nhớ lại lời nói của Kiều Mai. Nàng ta nói đúng, thật hỗn tạp và không cần thiết. Chàng chọn tự do, sống cho bản thân và chọn tiếng sáo này thay vì cứ bám víu ở nơi đây chờ đợi nàng ta. Người lựa chọn từ bỏ là chàng chứ không phải Kiều Mai.

Bất giác Thiên Bình nhìn lên bầu trời và thốt lên – “Tăm tối và đẹp thật!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương