“Này, coi bộ ngươi và nhân tố X của ta quan hệ tốt quá nhỉ?” – tiếng hệ thống vang lên.
Ngân Trúc nói thầm trong lòng – “Tên này là nhân tố đặc biệt ngươi nói.”
“Chính xác” – tiếng hệ thống như đinh đóng cột.
“Thôi, ta thấy tương lai mù mịt quá. Có Y hay Z gì nữa không?” – cô hỏi xác nhận hy vọng có chút tươi sáng trong tương lai của mình trong cuốn tiểu thuyết này.
“Để tăng tính cân bằng cho 2 nhóm ta quyết định thay đổi phụ mẫu ngươi chút ít…” – hệ thống đáp – “Có thể gọi là Y và Z đó.”
“Thôi, mẹ ơi!”. Sao trước mặt Ngân Trúc toàn màu đen thế này.
“Bên kia ta thấy toàn soái ca truyền thuyết thôi thì để cân bằng ta cho đội quân siêu thảm hại bên ngươi. Một bên là best of best, một bên là worse of worse. Quá cân bằng.” – hệ thống tán thưởng.
“Cân bằng cái đầu ngươi.”
“Ta có biết kế hoạch của người định cua anh hoàng đế của thế giới này.”
“Ừ, thì sao?”
“Ngươi có biết tại sao tiểu thuyết gốc, anh ta không nằm trong dàn nam thần của nữ chính không?” – hệ thống hỏi giọng đầy ẩn ý.
“No way.” – linh cảm không lành tăng gấp đôi.
“Yes.”
“No way…”
“Yes” – hệ thống cười với giọng đầy mỉa mai.
“Đây là ngôn tình. Đây là tiểu thuyết ngôn tình mà đúng không?” – Ngân Trúc lặp lại.
“Ngay cả action như Captain American mà còn sặc mùi đam mỹ huống gì ngôn tình.”
“Thế giới này loạn rồi, tại sao 3 thằng so ngầu như Iron man, Bucky và Black Panther lại giành 1 thằng đực rựa và thay nhau bao hắn còn ta đại mỹ nhân điện nước dư dả lại có gần mười thằng săn đầu.”
“Ta là một hệ thống có đạo đức nên spoil cho ngươi thông tin quan trọng để tránh bỡ ngỡ về sau.”
“Ngươi mà có đạo đức hả?”
“Đạo đức là một khái niệm mang tính tương đối…”
“$#%^[email protected]$^%#^&”
“Thế nên hãy tìm phương án khác đi… Khửa… Khửa… Khửa…”
Ngân Trúc thất thần khi nhận tin dữ của hệ thống, sao cuốn tiểu thuyết này loạn hầm bà lằng thể loại thế này? Tại sao người đó lại là… trong khi có cả đống nam khác… Cua một anh cong là một chuyện hoàn toàn bất khả thi rồi. Khốn nạn thay cái nhan sắc chim sa cá lặn của con nữ chính hoàn toàn vô dụng trong thế giới này, một là đụng nam thần săn đầu còn hai là đụng gay. Đúng là con hệ thống ít khi xuất hiện mà nó xuất hiện là đẩy cô vào ngõ cụt.
Tin tức người của cô đi mời tên Tướng quốc công tử gì đó thì không thấy đâu mà lại gặp tin dữ kế hoạch B phá sản từ khi còn trứng nước vì lý do khó đỡ này thật khiến người ta nhức đầu. Chả biết thằng cha sát thủ kia cầm cự được bao nhiêu ngày nữa. Đi cũng chết mà ở lại cũng không xong. Cái nhiệm vụ sống sót tới 5 chương đầu còn khó huống chi cả cuốn truyện. Chết tiệt thật, con hệ thống siêu độc ác.
“Tiểu thư không dùng gì sao?” – Tiểu Hương thấy chủ nhân mình thất thần không ăn uống gì hoàn toàn khác hẳn trạng thái hiếu động mấy ngày nay thì không giấu được sự lo lắng.
Cô trả lời qua loa – “Ta mệt quá, không muốn ăn.”
“Hay người còn lo cho vị công tử kia?”
Cô lạnh nhạt đáp – “Ngươi để ta một mình có được không?”
Tiểu Hương thấy thái độ của chủ nhân mình kỳ lạ, không biết làm gì chỉ biết im lặng vâng lời, khi đi không quên lo lắng nói – “Có gì tiểu thư nhớ gọi nô tỳ.”
“Ta hiểu rồi.”
Ngân Trúc thẫn thờ nhìn hoa viên không nén tiếng thở dài. Giờ kế hoạch A, B gì cũng xong sạch từ bước 1, đúng là số cô quá nhọ mà.
“Trời đẹp như thế sao tiểu nữ của ta lại ngồi đây buồn bã như thế này?” – tiếng Hồng phu nhân vang lên, nụ cười không tắt trên môi bà.
“Con không ngồi đây mà bước ra đường mới gặp vấn đề lớn đó.” – cô đáp. Giờ có bị lộ không phải Hồng Ngân Trúc thật cô cũng không lo lắng gì mấy.
“Có vấn đề với ai sao?” – bà hỏi.
“Có thể gọi là vậy.”
Nụ cười vẫn túc trực trên môi Hồng phu nhân – " Con biết khi mẫu thân gặp vấn đề rắc rối với ai đó thì làm gì không ? "
Ngân Trúc lắc đầu, giờ cô cũng không còn nhiều thời gian nên có ngồi nghe giảng đạo cũng không chết thằng Tây nào.
" Đánh bỏ mẹ nó, trừng trị cho nó một bài học. " - gương mặt bà không chút thay đổi, vẫn rất xinh đẹp và dịu dàng – " Đó là cách phụ nữ nói chuyện với nhau. "
Phụ nữ gì mà nói chuyện hổ báo kinh thế ! Không phải là ngồi với nhau nói lý sao ? Gia đình này quả là có cách giáo dục rất " đặc biệt ".
" Nếu không thể đụng đến người đó thì sao ? " - Ngân Trúc hỏi.
Hồng phu nhân mỉm cười đáp – " Con biết tại sao Trời lại sinh ra người mẹ không ? "
" Là để sinh con và nuôi chúng nên người. "
Ánh mắt bà đột ngột chuyển từ trạng thái thục nữ sang đầy sát khí một cách nhanh chóng – " Là để đánh cho đám con cái nếu chúng đi sai đường. Chính vì thế cứ nắm đầu bà mẹ mà giải quyết. "
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Ngân Trúc cười lớn, đây đúng là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề.
" Mẫu thân nói đúng. Cứ nắm đầu bà mẹ mà mắng vốn con của bà ta. "
Hồng phu nhân mỉm cười dịu dàng lại – " Có lẽ con đã có thể vui vẻ tận hưởng vẻ đẹp kinh thành này rồi đúng không ? "
Cô mỉm cười đáp – " Mẫu thân nói đúng, nơi này đẹp như thế mà cứ ngồi ở quanh quẩn nơi này đúng là chán quá nên con sẽ tìm ai đó cùng con thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đây. ". Đúng là từ ngày biết mình bị săn đuổi, cô chỉ toàn tìm cách phòng thủ và dựa dẫm vào người ta mà chưa bao giờ tự đứng trên đôi chân mình. Giờ là lúc phải thay đổi, không thể cứ ủ dột và lo lắng dàn nam thần kia tìm mình được. Muốn chiến thắng thì phải tấn công.
Ngân Trúc nhanh chóng chạy đi tìm Diệc Ưng, giờ cô và tên này đều cần nhau mà tồn tại, hai người là đối tác nên không thể phụ thuộc hắn mãi được. Cô là người hiện đại, phải mang tư tưởng hiện đại chứ không nên cứ bi lụy ngôn tình hóa bản thân như mấy hôm nay được.
" Này, Diệc Ưng, ngươi chết chưa ? " - Ngân Trúc hét lớn trước phòng Diệc Ưng – " Ta muốn ngươi dạy kiến thức giang hồ và võ công cho ta. "
Diệc Ưng bước ra khỏi phòng nhìn cô gái tự dưng thay đổi hoàn toàn, không phải hai hôm trước nha đầu này chỉ ngồi tìm cách dựa vào anh sao hôm nay đòi học võ thế này ?
" Ngươi ăn trúng gì hả ? " - anh hỏi.
Ngân Trúc mỉm cười tự tin, trở về bộ dạng vốn có của mình ở thế giới hiện đại – " Ta không muốn chết vì cứ ngồi sợ chết, ít nhất phải ra chiến trường tự mình chiến đấu chứ ". Bằng mọi giá cô phải toàn mạng trở về thế giới của mình.
Diệc Ưng nhìn Ngân Trúc từ trên xuống dưới rồi lắc đầu – " Ngươi quá lớn, không học võ kịp đấu với kẻ ngươi đối đầu là là đệ nhất cao thủ. Không có cửa thắng đâu. "
" Ta muốn học cách tồn tại ở thế giới này. " - cô nhìn Diệc Ưng cương quyết nói.
Anh mỉm cười đáp – " Nếu thế ngươi phải sử dụng thế mạnh của bản thân chứ không phải của kẻ khác… " - anh nói tiếp – " Ngươi tự tìm ra thế mạnh của bản thân rồi hãy tìm ta. "
" Nấu ăn. "
" Còn gì khác không ? "
Ngân Trúc cố ngẫm nghĩ thế mạnh bản thân mà thật xui xẻo ở thế giới bình thường cô chỉ là một cô gái không có gì đặc biệt cả.
Diệc Ưng lấy tay xoa đầu Ngân Trúc rồi lạnh lùng nói – " Tìm ra thì hãy nói ta. Nếu ngươi không chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ bị bọn người ngoài kia làm thịt bất kỳ lúc nào. "
Cô nhìn người này có phần bất ngờ, tên này sao tự dưng nghiêm túc thế này ? Có phải bộ dạng khùng khùng thường ngày đâu chứ ? Mới thấy đổi chút xíu mà sao tự nhiên nhìn hắn lấp lánh thế này ?
" Ta mệt rồi. Cho người tìm ngay tên công tử bột kia ngay cho ta. " - Diệc Ưng ra lệnh rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại. Ngay lúc này tuyệt đối anh không thể có chuyện gì được, chuyện của anh chưa hoàn thành tuyệt đối không thể chết lãng xẹt như thế này được. Những món ăn ngon nhất thiên hạ anh chưa thưởng thức hết nên phải sống đến tám mươi tuổi, đi ăn hết mọi nơi mới cam tâm nhắm mắt được.
" Nha đầu này tự nhiên ăn trúng cái gì mà tỏ ra đầy chí khí làm mình giả bộ nam nhi đại trượng phu phối hợp chung mệt quá. "
Ngân Trúc nói thầm trong lòng – “Tên này là nhân tố đặc biệt ngươi nói.”
“Chính xác” – tiếng hệ thống như đinh đóng cột.
“Thôi, ta thấy tương lai mù mịt quá. Có Y hay Z gì nữa không?” – cô hỏi xác nhận hy vọng có chút tươi sáng trong tương lai của mình trong cuốn tiểu thuyết này.
“Để tăng tính cân bằng cho 2 nhóm ta quyết định thay đổi phụ mẫu ngươi chút ít…” – hệ thống đáp – “Có thể gọi là Y và Z đó.”
“Thôi, mẹ ơi!”. Sao trước mặt Ngân Trúc toàn màu đen thế này.
“Bên kia ta thấy toàn soái ca truyền thuyết thôi thì để cân bằng ta cho đội quân siêu thảm hại bên ngươi. Một bên là best of best, một bên là worse of worse. Quá cân bằng.” – hệ thống tán thưởng.
“Cân bằng cái đầu ngươi.”
“Ta có biết kế hoạch của người định cua anh hoàng đế của thế giới này.”
“Ừ, thì sao?”
“Ngươi có biết tại sao tiểu thuyết gốc, anh ta không nằm trong dàn nam thần của nữ chính không?” – hệ thống hỏi giọng đầy ẩn ý.
“No way.” – linh cảm không lành tăng gấp đôi.
“Yes.”
“No way…”
“Yes” – hệ thống cười với giọng đầy mỉa mai.
“Đây là ngôn tình. Đây là tiểu thuyết ngôn tình mà đúng không?” – Ngân Trúc lặp lại.
“Ngay cả action như Captain American mà còn sặc mùi đam mỹ huống gì ngôn tình.”
“Thế giới này loạn rồi, tại sao 3 thằng so ngầu như Iron man, Bucky và Black Panther lại giành 1 thằng đực rựa và thay nhau bao hắn còn ta đại mỹ nhân điện nước dư dả lại có gần mười thằng săn đầu.”
“Ta là một hệ thống có đạo đức nên spoil cho ngươi thông tin quan trọng để tránh bỡ ngỡ về sau.”
“Ngươi mà có đạo đức hả?”
“Đạo đức là một khái niệm mang tính tương đối…”
“$#%^[email protected]$^%#^&”
“Thế nên hãy tìm phương án khác đi… Khửa… Khửa… Khửa…”
Ngân Trúc thất thần khi nhận tin dữ của hệ thống, sao cuốn tiểu thuyết này loạn hầm bà lằng thể loại thế này? Tại sao người đó lại là… trong khi có cả đống nam khác… Cua một anh cong là một chuyện hoàn toàn bất khả thi rồi. Khốn nạn thay cái nhan sắc chim sa cá lặn của con nữ chính hoàn toàn vô dụng trong thế giới này, một là đụng nam thần săn đầu còn hai là đụng gay. Đúng là con hệ thống ít khi xuất hiện mà nó xuất hiện là đẩy cô vào ngõ cụt.
Tin tức người của cô đi mời tên Tướng quốc công tử gì đó thì không thấy đâu mà lại gặp tin dữ kế hoạch B phá sản từ khi còn trứng nước vì lý do khó đỡ này thật khiến người ta nhức đầu. Chả biết thằng cha sát thủ kia cầm cự được bao nhiêu ngày nữa. Đi cũng chết mà ở lại cũng không xong. Cái nhiệm vụ sống sót tới 5 chương đầu còn khó huống chi cả cuốn truyện. Chết tiệt thật, con hệ thống siêu độc ác.
“Tiểu thư không dùng gì sao?” – Tiểu Hương thấy chủ nhân mình thất thần không ăn uống gì hoàn toàn khác hẳn trạng thái hiếu động mấy ngày nay thì không giấu được sự lo lắng.
Cô trả lời qua loa – “Ta mệt quá, không muốn ăn.”
“Hay người còn lo cho vị công tử kia?”
Cô lạnh nhạt đáp – “Ngươi để ta một mình có được không?”
Tiểu Hương thấy thái độ của chủ nhân mình kỳ lạ, không biết làm gì chỉ biết im lặng vâng lời, khi đi không quên lo lắng nói – “Có gì tiểu thư nhớ gọi nô tỳ.”
“Ta hiểu rồi.”
Ngân Trúc thẫn thờ nhìn hoa viên không nén tiếng thở dài. Giờ kế hoạch A, B gì cũng xong sạch từ bước 1, đúng là số cô quá nhọ mà.
“Trời đẹp như thế sao tiểu nữ của ta lại ngồi đây buồn bã như thế này?” – tiếng Hồng phu nhân vang lên, nụ cười không tắt trên môi bà.
“Con không ngồi đây mà bước ra đường mới gặp vấn đề lớn đó.” – cô đáp. Giờ có bị lộ không phải Hồng Ngân Trúc thật cô cũng không lo lắng gì mấy.
“Có vấn đề với ai sao?” – bà hỏi.
“Có thể gọi là vậy.”
Nụ cười vẫn túc trực trên môi Hồng phu nhân – " Con biết khi mẫu thân gặp vấn đề rắc rối với ai đó thì làm gì không ? "
Ngân Trúc lắc đầu, giờ cô cũng không còn nhiều thời gian nên có ngồi nghe giảng đạo cũng không chết thằng Tây nào.
" Đánh bỏ mẹ nó, trừng trị cho nó một bài học. " - gương mặt bà không chút thay đổi, vẫn rất xinh đẹp và dịu dàng – " Đó là cách phụ nữ nói chuyện với nhau. "
Phụ nữ gì mà nói chuyện hổ báo kinh thế ! Không phải là ngồi với nhau nói lý sao ? Gia đình này quả là có cách giáo dục rất " đặc biệt ".
" Nếu không thể đụng đến người đó thì sao ? " - Ngân Trúc hỏi.
Hồng phu nhân mỉm cười đáp – " Con biết tại sao Trời lại sinh ra người mẹ không ? "
" Là để sinh con và nuôi chúng nên người. "
Ánh mắt bà đột ngột chuyển từ trạng thái thục nữ sang đầy sát khí một cách nhanh chóng – " Là để đánh cho đám con cái nếu chúng đi sai đường. Chính vì thế cứ nắm đầu bà mẹ mà giải quyết. "
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Ngân Trúc cười lớn, đây đúng là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề.
" Mẫu thân nói đúng. Cứ nắm đầu bà mẹ mà mắng vốn con của bà ta. "
Hồng phu nhân mỉm cười dịu dàng lại – " Có lẽ con đã có thể vui vẻ tận hưởng vẻ đẹp kinh thành này rồi đúng không ? "
Cô mỉm cười đáp – " Mẫu thân nói đúng, nơi này đẹp như thế mà cứ ngồi ở quanh quẩn nơi này đúng là chán quá nên con sẽ tìm ai đó cùng con thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đây. ". Đúng là từ ngày biết mình bị săn đuổi, cô chỉ toàn tìm cách phòng thủ và dựa dẫm vào người ta mà chưa bao giờ tự đứng trên đôi chân mình. Giờ là lúc phải thay đổi, không thể cứ ủ dột và lo lắng dàn nam thần kia tìm mình được. Muốn chiến thắng thì phải tấn công.
Ngân Trúc nhanh chóng chạy đi tìm Diệc Ưng, giờ cô và tên này đều cần nhau mà tồn tại, hai người là đối tác nên không thể phụ thuộc hắn mãi được. Cô là người hiện đại, phải mang tư tưởng hiện đại chứ không nên cứ bi lụy ngôn tình hóa bản thân như mấy hôm nay được.
" Này, Diệc Ưng, ngươi chết chưa ? " - Ngân Trúc hét lớn trước phòng Diệc Ưng – " Ta muốn ngươi dạy kiến thức giang hồ và võ công cho ta. "
Diệc Ưng bước ra khỏi phòng nhìn cô gái tự dưng thay đổi hoàn toàn, không phải hai hôm trước nha đầu này chỉ ngồi tìm cách dựa vào anh sao hôm nay đòi học võ thế này ?
" Ngươi ăn trúng gì hả ? " - anh hỏi.
Ngân Trúc mỉm cười tự tin, trở về bộ dạng vốn có của mình ở thế giới hiện đại – " Ta không muốn chết vì cứ ngồi sợ chết, ít nhất phải ra chiến trường tự mình chiến đấu chứ ". Bằng mọi giá cô phải toàn mạng trở về thế giới của mình.
Diệc Ưng nhìn Ngân Trúc từ trên xuống dưới rồi lắc đầu – " Ngươi quá lớn, không học võ kịp đấu với kẻ ngươi đối đầu là là đệ nhất cao thủ. Không có cửa thắng đâu. "
" Ta muốn học cách tồn tại ở thế giới này. " - cô nhìn Diệc Ưng cương quyết nói.
Anh mỉm cười đáp – " Nếu thế ngươi phải sử dụng thế mạnh của bản thân chứ không phải của kẻ khác… " - anh nói tiếp – " Ngươi tự tìm ra thế mạnh của bản thân rồi hãy tìm ta. "
" Nấu ăn. "
" Còn gì khác không ? "
Ngân Trúc cố ngẫm nghĩ thế mạnh bản thân mà thật xui xẻo ở thế giới bình thường cô chỉ là một cô gái không có gì đặc biệt cả.
Diệc Ưng lấy tay xoa đầu Ngân Trúc rồi lạnh lùng nói – " Tìm ra thì hãy nói ta. Nếu ngươi không chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ bị bọn người ngoài kia làm thịt bất kỳ lúc nào. "
Cô nhìn người này có phần bất ngờ, tên này sao tự dưng nghiêm túc thế này ? Có phải bộ dạng khùng khùng thường ngày đâu chứ ? Mới thấy đổi chút xíu mà sao tự nhiên nhìn hắn lấp lánh thế này ?
" Ta mệt rồi. Cho người tìm ngay tên công tử bột kia ngay cho ta. " - Diệc Ưng ra lệnh rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại. Ngay lúc này tuyệt đối anh không thể có chuyện gì được, chuyện của anh chưa hoàn thành tuyệt đối không thể chết lãng xẹt như thế này được. Những món ăn ngon nhất thiên hạ anh chưa thưởng thức hết nên phải sống đến tám mươi tuổi, đi ăn hết mọi nơi mới cam tâm nhắm mắt được.
" Nha đầu này tự nhiên ăn trúng cái gì mà tỏ ra đầy chí khí làm mình giả bộ nam nhi đại trượng phu phối hợp chung mệt quá. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook