CHƯƠNG 46

Trở về từ căn hộ của ông lão, Thẩm Mộc Bạch nhận ra cô bé vẫn đang ủ rũ, tuy rằng không nói gì nhưng bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã trở nên trầm mặc hơn một chút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch khá bất lực, anh không muốn cô bé lún quá sâu nhưng anh thấy mình không vững vàng như anh tưởng tượng, nếu cô bé lặp lại lần nữa có lẽ anh sẽ không kiềm chế được bản thân.

Bây giờ là cuối năm, công ty có nhiều việc, buổi sáng anh đều ở công ty.

Giống trước đây, Nguyễn Du Du có thể sẽ đến công ty ở cùng anh nhưng vừa rồi đã bị từ chối. Cô đã tránh mặt anh trong hai ngày qua và không ở lại phòng làm việc với anh ngay cả sau bữa tối mà trực tiếp về hẳn phòng ngủ của riêng mình.

Sau khi thư giãn vài ngày, Nguyễn Du Du vẫn không thể buông bỏ về việc "cám dỗ thất bại".

Cô đang nằm trên ghế sofa, trên tay ôm một cái gối lớn, tay phải cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động nhưng không nhìn được gì. Tay trái vô thức cào vào mặt ghế sofa.

Anh đang nghĩ gì vậy?

Anh không thích mình?

Anh thích người phụ nữ khác không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lúc lâu sau, tay cầm điện thoại tê dại, Nguyễn Du Du mới hoàn hồn, cô nắm chặt mái tóc của mình trong sự phiền não kêu lên một tiếng dài: "Aaaaaaaaa——” Hai chân giãy đành đạch trên ghế sofa vài cái, đôi tất lông dày nhăn nhíu lại.

Đã xảy ra chuyện gì, cô vốn định có một kỳ nghỉ đông thoải mái và vui vẻ nhưng bây giờ trong đầu cô lại tràn ngập hình ảnh về Thẩm Mộc Bạch!

Nhìn thời gian cũng đã gần trưa, Nguyễn Du Du đứng dậy, vừa muốn gọi đồ ăn nhưng do dự một lúc, cô lại đặt điện thoại xuống, đã lâu không đến câu lạc bộ nên ra ngoài ăn vào buổi trưa để thư giãn.

Cô gọi cho Ngụy Vĩnh.

Vừa hay hông phải giờ cao điểm nên đi đến câu lạc bộ không bị tắc đường.

Cô đi đến phòng VIP một cách thành thục, phòng này không bao giờ tiếp khách khác, chỉ có nhóm bốn người và cô mới có thể sử dụng nó nhưng trong phòng lúc này không còn ai khác, dù là Thẩm Mộc Bạch, Tống Cẩm Minh, Ngô Trung Trạch đều có rất nhiều việc phải bận, chưa kể đến Triệu Húc Phong đang lấy lại sức khỏe nên đang tập làm quen với việc kinh doanh của gia đình.

Nguyễn Du Du gọi rất nhiều đồ ăn, ngoài món gà cay yêu thích, cô còn gọi một chiếc bánh ngàn lớp, đây là món bán chạy nhất của câu lạc bộ. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô gọi thêm một chai Louis XIII, đây là loại rượu mà Triệu Húc Phong yêu thích nhưng cô luôn cảm thấy nó không ngon.

Tuy nhiên, khi buồn thì con người ta luôn muốn thoát khỏi nỗi đau, Nguyễn Du Du nghĩ có lẽ nếu say một chút thì sẽ không còn nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch nữa.

Phục vụ của câu lạc bộ mang thức ăn và rượu cho Nguyễn Du Du, ra khỏi phòng đóng cửa lại và nói với quản lý biết. Quản lý do dự một lúc, gửi tin nhắn cho Triệu Húc Phong, người khác có lẽ không biết nhưng anh ấy biết rất rõ, cô bé trong căn phòng đấy quan trọng như thế nào đối với nhà họ Triệu, một cô bé chưa bao giờ uống rượu đã gọi một chai Louis XIII.

Nguyễn Du Du uống một ly nhỏ, cảm thấy mình hơi say nhưng vẫn chưa thể cảm nhận được hương vị thơm ngon của Louis XIII và cô cũng không thể quên được Thẩm Mộc Bạch.

Cô cau mày đau khổ nhìn rượu trong ly, không biết là do uống rượu hay là do nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch mà trong lòng lại càng thêm khó chịu?

Trong khi đang lưỡng lự không biết có nên uống tiếp không thì cánh cửa phòng được đẩy ra và Tống Cẩm Minh bước vào.

Hai người cùng lúc hỏi “Sao lại ở đây?”

Tống Cẩm Minh khẽ mỉm cười, đầu ngón tay khéo léo đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, "Tôi đến đây theo lệnh của mẹ tôi để hẹn hò. Vẫn còn sớm nên tôi nghĩ đến việc qua đây xem có gặp anh em nào ở đây."

“Tôi, tôi đã lâu không ăn bánh kem ở đây, đến đây ăn cho thỏa cơn thèm.” Nguyễn Du Du giải thích.


Tống Cẩm Minh nhìn thoáng qua Louis XIII trên bàn, hơi hơi nheo mắt sau tròng kính, đi tới ngồi đối diện với Nguyễn Du Du, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, mỉm cười: "Du Du sao lại nghĩ đến việc uống rượu rồi?"

Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt tròn đang khép hờ lười biếng, rõ ràng đã cảm thấy say rồi.

Đầu óc vốn đang rối bời của Nguyễn Du Du đột nhiên bừng tỉnh trong giây lát, cô nhớ ra Tống Cẩm Minh là nam chính trong nguyên tác, còn cô là nữ phụ đáng thương say đắm nam chính.

Cô cảnh giác nhìn Tống Cẩm Minh, cô không muốn diễn biến theo tình tiết trong sách và không được xảy chuyện gì với Tống Cẩm Minh, cho dù cô lỡ chén uống quá nhiều đi chăng nữa!

Tống Cẩm Minh nhìn cô một cách thích thú, không biết mình đã chọc giận cô như thế nào, khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, cô bé đã tỏ thái độ thù địch với mình.

Cô đối xử rất tốt với Ngô Trung Trạch và Triệu Húc Phong, rất hòa thuận với bất kỳ ai nhưng cô lại đối xử dè dặt, đề phòng và soi mói riêng mỗi anh ấy.

“Du Du, tôi có thể hỏi một câu được không?” Tống Cẩm Minh rót cho mình một ly, dựa vào ghế sofa, cầm ly bằng những ngón tay khéo léo của mình.

Bằng thái độ chân thành của anh ấy, Nguyễn Du Du gật đầu, "Hỏi đi."

“Hai chúng ta đã gặp nhau trước khi tôi trở về nước lần này?” Giọng của Tống Cẩm Minh cũng rất nhẹ nhàng.

Não của Nguyễn Du Du đã hơi đờ đẫn, cô nghiêng đầu một hồi rồi lắc đầu, "Chưa."

Tống Cẩm Minh nhấp vài ngụm rượu êm dịu, nhẹ nhàng nói: "Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy Du Du đối xử với tôi khác với những người khác. Cô đối xử với Triệu Húc Phong rất tốt còn đối với tôi…… Du Du, có phải có thành kiến ​​gì không?"

“Làm sao có thể giống nhau được?” Cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Du Du ngồi thẳng dậy, vẻ mặt căng thẳng, sốt sắng trả lời, “Triệu Húc Phong là anh em của anh Thẩm nhưng anh, anh thì chưa chắc, lỡ như anh muốn hại anh Thẩm sao?"

Tống Cẩm Minh ngạc nhiên lập tức nhổm người buông đôi chân dài đang vắt chéo của mình xuống, nghiêng người về phía trước và hỏi, "Tại sao cô lại nói tôi sẽ hãm hại anh Thẩm? Ai nói với cô rằng tôi sẽ làm như vậy?"

"Không ai nói cho tôi biết." Nguyễn Du Du đau khổ túm tóc, "Tôi không biết. Anh Thẩm trong tương lai sẽ gặp tai nạn nhưng tôi không biết người đã hại anh là ai."

Tống Cẩm Minh cuối cùng đã hiểu.

Cô bé đã có khả năng vẽ được bùa để cứu Triệu Húc Phong nên cô tự nhiên có một số khả năng mà họ không hiểu, có thể cô đã biết về tương lai thông qua một số phương pháp, chẳng hạn như xem quẻ, bói toán……và cô đã bói ra thấy rằng Thẩm Mộc Bạch sẽ gặp tai nạn trong tương lai.

Không biết tại làm thế sao mà cô bé liên tưởng tai nạn này với anh ấy nhưng đó là lý do tại sao cô vô cùng cảnh giác và đề phòng.

“Hơ——” Tống Cẩm Minh xoa trán bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình, anh ấy nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau và nhìn Nguyễn Du Du chăm chú: “Du Du, có biết tại sao mọi người lại gọi Thẩm Mộc Bạch là Anh Thẩm mà không phải là tôi?"

Nguyễn Du Du nhìn Tống Cẩm Minh bằng ánh mắt quan tâm chăm sóc đứa trẻ thiểu năng, “Anh có ngốc không? Đương nhiên, bởi vì anh không mang họ Thẩm, người khác là sao gọi bằng ‘Anh Thẩm’ được chứ, nếu muốn gọi cũng phải là ‘Anh Tống’!”

Tống Cẩm Minh cười nhẹ và hỏi lại, "Du Du, có biết tại sao trong bốn người chúng ta, ai cũng gọi Thẩm Mộc Bạch là anh, nhưng lại không có anh Triệu, anh Ngô hay anh Tống?"

"Chà…..." Đôi mi dài của Nguyễn Du Du chậm rãi chớp vài cái, vỗ tay, hưng phấn nói: "Tôi biết đáp án cho câu hỏi này, chọn C, bởi vì Anh Thẩm lớn tuổi nhất!

Tống Cẩm Minh: "......" Cô nhất định là say rượu, đầu óc mụ mị, tưởng là đang thi cuối kỳ.

Mặc dù đối tượng của cuộc trò chuyện không được tỉnh táo, Tống Cẩm Minh giải thích một cách nghiêm túc: "Chúng tôi bằng tuổi nhau và chúng tôi đều cùng nhau lớn lên, không có ai lớn hơn ai. Nếu không chúng tôi đã không thể chơi cùng nhau khi còn nhỏ."

"Á? Đáp sai rồi à? Vậy thì bị trừ bao nhiêu điểm? Đáp án đúng là cái nào?" Nguyễn Du Du vừa lo lắng vừa tò mò.

Tống Cẩm Minh tự rót cho mình một ly khác, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: "Câu trả lời chính xác là: bởi vì Anh Thẩm là người lý trí nhất trong chúng tôi, luôn quan tâm đến người khác một cách điềm tĩnh. Cô có biết tại sao anh Thẩm lại muốn sáng lập ra Dược Hoa không?"

"Tôi biết! Tôi biết câu trả lời! Chọn C, bởi vì bằng cách sáng lập Dược Hoa có thể kiếm rất nhiều tiền." Nguyễn Du Du đảo mắt hạnh phúc, "Anh Thẩm nói rằng anh giàu hơn tôi nghĩ rất nhiều. Vốn dĩ tôi cũng muốn ăn mì ăn liền để tiết kiệm tiền cho anh, Anh Thẩm nói không cần thiết, cứ việc ăn đi! Sức an của tôi không thể khiến anh nghèo được!"


Tống Cẩm Minh thấp giọng cười, nếu không phải Nguyễn Du Du đã giành được vị trí hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ, anh ấy sẽ tự hỏi liệu có phải cô đã chọn tất cả đáp án C cho bài trắc nghiệm của mình.

“Không.” Anh cười nói: “Bởi vì anh Thẩm từ lâu đã dự đoán rằng dù mối quan hệ giữa anh và Thẩm Mộc Dương có tốt đến đâu thì sau này cũng sẽ có những rạn nứt do việc chia cắt tài sản của gia đình chứ không phải vì Thẩm Mộc Dương không tốt nhưng vì mẹ ruột của cậu ấy. Cho dù Thẩm Mộc Dương có thân thiết với anh như thế nào đi chăng nữa, Đường Tùng Phương đòi chết đòi sống, Thẩm Mộc Dương bị mắc kẹt ở chính giữa cũng không dễ chịu.”

“Liên quan gì đến Dược Hoa?” Nguyễn Du Du giơ một tay lên để phát biểu giống như một học sinh tiểu học trong lớp vô cùng ngoan ngoãn.

Trong mắt Tống Cẩm Minh hiện lên sự khâm phục: "Anh Thẩm nói rằng đã là anh em thì không cần tranh giành, tất cả tài sản của gia đình đều giao hết cho em trai và anh đã tạo ra một vùng trời khác cho chính mình."

Lúc đầu, ba người bọn họ thực sự không đồng tình với cách làm của Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Thị vốn dĩ sản nghiệp to lớn, hai tay giao ra hết như thế này thì quả là quá hào phóng. Nếu bốn người liên kết lại, họ hoàn toàn có thể ép Thẩm Vinh Hưng giao lại toàn bộ Thẩm Thị cho Thẩm Mộc Bạch và việc đưa bao nhiêu cho Thẩm Mộc Dương lúc đó hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Thẩm Mộc Bạch.

Nhưng, ai có thể nghĩ rằng Dược Hoa hiện tại đã vượt qua Thẩm Thị?

“Ồ~ Tôi hiểu rồi, anh Thẩm có đầu óc và năng lực, vì vậy tất cả các anh đều tôn là anh Thẩm.” Nguyễn Du Du cảm thấy lần này cô đã tổng kết rất tốt và nâng cằm lên một cách tự hào.

“Đúng vậy. Du Du, cô có biết không ai trong chúng tôi sẽ phản bội anh Thẩm, chứ đừng nói đến việc hãm hại anh.” Tống Cẩm Minh cười nói, “Anh Thẩm không chỉ chăm sóc cho Thẩm Mộc Dương, còn đối xử với chúng tôi rất tốt. Sau khi thành lập Dược Hoa, anh Thẩm nói rằng không cần biết Triệu Húc Phong điều trị tốn kém bao nhiêu, nếu bố mẹ của nhà họ Triệu cần đến sẽ hoàn toàn hỗ trợ hết mình."

Anh nhấp một ngụm rượu, "bao gồm cả tôi, nếu không có anh Thẩm, có lẽ khi còn nhỏ tôi đã đi một con đường khác."

Nguyễn Du Du tò mò hỏi,“Con đường nào?”

“Ừm, một con đường phạm tội có chỉ số IQ cao.” Khi còn nhỏ, anh ấy thường tức giận với bố mẹ độc đoán vô lý của mình và có nhiều suy nghĩ nổi loạn. Một số suy nghĩ đến bây giờ nghĩ lại khá đáng sợ.

“Phì——" Bên tai vang lên một tiếng giễu cợt, Triệu Húc Phong ngồi bên cạnh Tống Cẩm Minh, "Anh phạm tội với chỉ số IQ cao. Lúc đó IQ của anh cao bao nhiêu?"

Nguyễn Du Du mới nhận ra Triệu Húc Phong đã vào từ lúc nào, cô gãi gãi đầu, "Này, tôi không nghe thấy anh vào."

Triệu Húc Phong rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch một nửa, "Du Du, tại sao lại muốn uống rượu?"

Nguyễn Du Du thở dài, "Có chăng khi con người ta uống say sẽ quên đi những muộn phiền của mình."

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh nhìn nhau, "Du Du có chuyện gì sao? Nói ra xem sao? Ba gã ngốc không chừng vẫn có thể hơn Gia Cát Lượng, biết đâu được chúng tôi sẽ tìm ra cách giải quyết vấn đề giúp cô?”

"Hừm…..." Nguyễn Du Du do dự một lúc, cho dù có chút bối rối, trong tiềm thức của cô vẫn không muốn nói cho người khác biết chuyện này, cô liên tục lắc đầu, "Tôi, tôi không thể nói."

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh lại nhìn nhau. Nếu không thể nói với người khác về những rắc rối của mình, đó không phải là một vấn đề lớn sao?

Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc, "Chà, anh sẽ kết hôn với người mà anh không thích chứ?"

Triệu Húc Phong kiên quyết nói: "Nhất định không."

Tống Cẩm Minh cân nhắc một hồi, "Không nhất thiết, nếu là dạng bất đắc dĩ, tôi có thể chấp nhận."

Một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu Nguyễn Du Du, hình như có chuyện gì với Tống Cẩm Minh và Chu Dung Dung, cô lắc đầu hất bộ mặt kinh tởm của Chu Dung Dung ra khỏi suy nghĩ nhưng chợt nhớ ra Chu Dung Dung ghê tởm này chính là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch.

Nguyễn Du Du cầm lấy ly và nhấp một ngụm.

Triệu Húc Phong và Tống Cẩm Minh buông bỏ cảnh giác phòng bị, nhìn cô tiếp tục nhấp một ngụm rượu, hai người đều có chút bất lực, vì đã hỏi chuyện hôn nhân, vậy chắc chắn phiền phức của cô nhất định phải liên quan đến Thẩm Mộc Bạch, đã là chuyện vợ chồng thì người ngoài cũng không tiện xen vào.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt hạnh khép hờ của cô bé, Tống Cẩm Minh thì thầm với Triệu Húc Phong, "Chúng ta phải theo cô cho đến khi cô trở về nhà."


Triệu Húc Phong gật đầu, "Ở đây tôi sẽ để mắt tới. Nếu anh có việc gì thì đi làm trước đi."

Tống Cẩm Minh nhìn đồng hồ, “Tôi có một cuộc hẹn ở tầng này, tôi sẽ qua đó hiện diện một lúc rồi quay lại. Nếu bên đây có việc gì, hãy gọi cho tôi hoặc gọi tôi ở hành lang. "

Triệu Húc Phong đáp lại, "Gọi cho anh Thẩm sau khi anh đi ra ngoài."

Tống Cẩm Minh: "Ừm, tôi biết rồi.”
……

Thẩm Mộc Bạch đến một cách nhanh chóng, anh lái xe đến sau khi nhận được cuộc gọi từ Tống Cẩm Minh.

Vừa bước vào phòng, Nguyễn Du Du đã ngủ say trên ghế sofa, trên người cô phủ một chiếc áo khoác của mình và chân cô được đắp bằng khoác áo khoác của Triệu Húc Phong.

Triệu Húc Phong ngồi ở một bên bận rộn với máy tính, nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đi tới, liền nhanh chóng đứng lên, thấp giọng nói: "Anh Thẩm, Du Du say rồi."

Thẩm Mộc Bạch ậm ừ, ngồi bên cạnh Nguyễn Du Du và đưa bàn tay to sờ vào mặt cô.

Cô ngủ rất say, hai má ấm áp, khi chạm vào ngón tay anh, cô như tìm thấy một chút mát lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào tay anh xoa nhẹ vài cái.

Triệu Húc Phong lo lắng nói: "Anh Thẩm, anh, anh và Du Du…..."

“Không sao đâu.” Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Du Du dậy, không đánh thức cô, anh cũng không mặc áo khoác vào, chỉ quấn quanh người cô và cài cúc áo.

Hai cánh tay của Nguyễn Du Du bị trói và cô khịt mũi tỏ vẻ khá khó chịu.

Thẩm Mộc Bạch bế cô lên, nhìn trái nhìn phải, Triệu Húc Phong vội vàng thấp giọng nói: "Cô không có balo, trong túi có điện thoại di động cũng không đánh rơi cái gì."

Thẩm Mộc Bạch gật đầu ôm Nguyễn Du Du trong vòng tay của anh và bước ra ngoài, Triệu Húc Phong chạy đến phía trước và mở cửa phòng, anh ấy đưa họ đến bãi đậu xe, lấy chìa khóa xe trong túi của Thẩm Mộc Bạch và mở cửa xe.

Ngụy Vĩnh đã đợi ở dưới lầu, lúc này mới đi tới, “Du Du không sao chứ?” Câu lạc bộ này là của nhà họ Triệu. Nguyễn Du Du ở đây rất an toàn cho nên dù cô có ở lại lâu hơn một chút, anh nhìn vào điện thoại của mình thấy chấm đỏ nhỏ bên trên chưa di chuyển nên cũng không lên kiểm tra.

“Không sao.” Triệu Húc Phong xua tay, “Ở chỗ của chúng tôi sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là vừa mới ngủ thiếp đi.”

Thẩm Mộc Bạch đặt Nguyễn Du Du vào ghế sau, kê một cái gối nhỏ cho cô ấy nằm, cởi áo khoác xuống, nói với Triệu Húc Phong và Ngụy Vĩnh: "Hai người quay về đi để tôi đưa về."

Triệu Húc Phong đáp lại và nghĩ ra điều gì đó, "Anh Thẩm, Du Du không uống canh giải rượu. Cô không thích mùi vị đó nên không chịu uống. Tôi không nghĩ là cô cũng không quá say nên tôi không ép uống."

“Ừm, hiểu rồi.” Thẩm Mộc Bạch xua tay, lên xe bật máy sưởi lên mức tối đa, nhiệt độ ở Yến Thành giữa mùa đông cực kỳ thấp, cô bé sợ lạnh cho nên cô có thể dễ dàng bị cảm lạnh khi say rượu ngủ quên.

Nguyễn Du Du đã ngủ một giấc và tỉnh dậy khi Thẩm Mộc Bạch đưa cô ra khỏi xe, cô nằm trong vòng tay anh và ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.

Chiếc cằm rắn chắc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, khi nhìn vào người ta luôn tạo ảo giác thâm tình sâu sắc và chăm chú.

Nguyễn Du Du mơ hồ nghĩ, đó là ảo giác, chỉ là ảo giác, cô sẽ bị ảo giác này làm cho mê muội sao?

Nhìn đôi môi mỏng của anh, nói không chừng người như vậy rất bạc tình.

Rốt cuộc là anh không thích mình, đúng không?

Nếu không, tại sao anh không hề chạm vào cô?

Thẩm Mộc Bạch nhận ra ánh mắt của cô, cúi đầu xuống, cô bé đang nhìn anh sững sờ, đôi mắt buồn bã, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.

“Du Du!” Thẩm Mộc Bạch sửng sốt. Anh mới chỉ thấy Nguyễn Du Du khóc một lần. Là lúc anh tự cắt tay mình và cô đưa cho anh chiếc bùa chữa thương.

Cô bé với vẻ ngoài thì mềm mỏng nhưng thực chất lại có tính cách cứng rắn. Đó là lần duy nhất anh nhìn thấy cô khóc. Bây giờ là lần thứ hai.

“Du Du có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Trong thang máy có một ông lão nhưng Thẩm Mộc Bạch không thể quan tâm đến chuyện khác, lo lắng hỏi: “Có đau đầu? Đau dạ dày không?”

“Đau.” Nguyễn Du Du mím môi uất ức, nước mắt càng chảy càng nhiều, chỉ vào trước ngực mình đau đớn mà nói: “Ở đây đau quá.”


Thẩm Mộc Bạch sững sờ một lúc, trái tim như bị thắt lại, chợt nhói đau.

Ông lão tốt bụng đề nghị: "Cô bé có bệnh tim không? Có cần tôi gọi cấp cứu hộ không. Ở nhà có thuốc giảm đau cấp tốc nào không? Mau đưa cho cô bé uống!"

Thẩm Mộc Bạch đáp lại một cách bừa bãi, đưa Nguyễn Du Du ra khỏi thang máy, quẹt khóa vân tay, không thay giày, nhẹ nhàng đặt Nguyễn Du Du xuống ghế sofa.

Nguyễn Du Du kéo cổ tay áo không chịu buông ra, khóe mắt như ứa ra nước, chóp mũi có chút đỏ lên, nước mắt chảy dài trên mặt. Cô nhìn Thẩm Mộc Bạch không chớp mắt ấm ức, "Tiểu Bạch, có phải anh có ý định ly hôn với tôi không…...?"

Thẩm Mộc Bạch ngồi xổm bên ghế sofa, lấy bàn tay to lau nước mắt trên mặt, "Vớ vẩn! Ai nói tôi sẽ ly hôn với cô?!"

“Anh đừng dỗ tôi.” Nguyễn Du Du đau buồn hết nấc, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, “Tôi hiểu rồi, anh lấy tôi là vì sức khỏe của ông nội không tốt, không muốn để ông ra đi trong sự tiếc nuối. Bây giờ ông nội đã khỏe, anh cũng không cần tôi nữa, tôi……tôi nên lẳng lặng rời đi…..."

Cô đã khóc khi nói và thậm chí còn nấc thành tiếng.

Cô bé khẽ khóc nấc, Thẩm Mộc Bạch vừa đau khổ vừa đau lòng lại vì câu nói "lẳng lặng mà rời đi" của cô khiến anh bật cười một tiếng, nhéo nhéo cằm một cái, lạnh lùng nói: "Dám rời đi, đánh gãy chân đấy!"

Nguyễn Du Du ngây người chớp mắt, vì bị nhéo nên cằm có chút đau, giọng nói lạnh lùng nói sẽ đánh gãy chân.

"Oà——" Cô khóc lớn hơn nữa, vừa nấc vừa khóc, "Anh thực sự không thích tôi, ức."

Thẩm Mộc Bạch vội vàng vỗ lưng dỗ dành: "Thích, thích, cô đừng khóc nữa?"

Nguyễn Du Du nắm lấy cổ áo anh, đáng thương hỏi: "Nói cho tôi biết, anh có nuôi chó bên ngoài không?"

“Con chó? A Phúc?” Thẩm Mộc Bạch không hiểu, “Du Du có muốn tự mình nuôi một con không? A Phúc vốn đã rất thân với ông nội rồi, vậy hãy để nó ở với ông nội, còn chúng ta hãy nuôi một con chó khác ở nhà? "

"Oà——" Nguyễn Du Du càng khóc càng dữ dội, thở không ra hơi, thở gấp, "Anh, anh vẫn còn muốn nuôi ở trong nhà?! Oà——"

Thẩm Mộc Bạch hoang mang, hình như anh cũng lờ mờ hiểu “con chó khác” này không thể nuôi nổi, anh rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô, “Được rồi, đều nghe theo Du Du, Du Du nói không nuôi thì sẽ không nuôi. Đừng khóc nữa? Hmmm? Khóc nhiều sẽ nhức đầu."

Nguyễn Du Du thực sự mệt mỏi vì khóc, đầu óc ngột ngạt, cô tựa vào ngực anh, ngón tay móc cổ áo anh không buông.

Thẩm Mộc Bạch bất lực nhìn cô, đôi má của cô bé trắng bệch vì được rửa bằng nước mắt, nó sáng lên một lớp ánh nhũ mềm mại, con ngươi sáng ngời giống như hắc diệu thạch nhưng khóe mắt và khóe miệng lại đỏ ửng, đáng thương nhưng cũng quyến rũ.

Với đôi bàn tay to âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cô, Thẩm Mộc Bạch vô cùng nghi ngờ liệu có phải sự lo lắng của anh là sai?

Nếu sau này không có chuyện gì xảy ra với anh, cô bé chẳng phải chịu đau buồn vì điều vô cớ sao? Mối quan hệ vốn dĩ tốt đẹp và hài hòa cũng bị ám ảnh bởi những lo lắng của anh.

Nếu tương lai chẳng may có chuyện gì xảy ra với anh, cô bé hiện tại đã rất buồn rồi, sau này chắc chắn sẽ lại thêm một lần đau buồn khác nữa. Chẳng phải chịu đến hai lần đau buồn sao.

Liệu anh có nên làm theo trái tim mình, theo ý nguyện bản thân cũng như chiều theo ý muốn của cô bé?

Nếu ai cũng nhìn về phía trước và lo sợ bị tổn thương thì làm sao họ có thể nếm được vị ngọt của tình yêu nữa?

Thẩm Mộc Bạch ánh mắt dần dần trầm lắng, từ trước đến nay anh luôn là người rất dứt khoát, đây là lần duy dè dặt lo sợ đủ điều nhưng vô tình lại làm tổn thương người mà anh không nỡ làm tổn thương nhất.

"Du Du, tôi nghĩ, tôi đã sai."

Những ngón tay thon dài âu yếm vuốt ve bờ vai của cô, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch trầm và khàn.

Hồi lâu không nghe thấy tiếng cô trả lời, Thẩm Mộc Bạch nhìn xuống, thấy cô bé đã ngủ say trong vòng tay anh, giọt nước mắt sắp rơi đọng trên lông mi, run rẩy, lông mày nhỏ nhăn lại. Ngón tay thon thả trắng trẻo nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.

“Tôi xin lỗi, Du Du, tôi đã sai.” Thẩm Mộc Bạch áp má vào mái tóc mềm của cô và xoa nhẹ vài lần.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, trở lại phòng tắm, thấm ướt khăn tắm bằng nước nóng rồi quay lại lau mặt cho cô.

Cái đầu nhỏ của Nguyễn Du Du quay đi để tránh hơi nóng từ chiếc khăn.

Thẩm Mộc Bạch cười cười, giũ khăn ra để hơi nóng tản ra, gấp lại, kiên nhẫn lau nước mắt trên mặt cô, "Ngoan, lau nước mắt đi, nếu không làn da sẽ rát đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương