Nơi xa cát vàng thổi bay mù mít, gió thổi khiến cho mọi người phải híp mắt lại.
Trỉa qua một ngày dài ngựa không ngừng vó, đoàn người Lâm Mông rốt cuộc cũng đã chạy tới một tòa thành nhỏ trước khi trời tối.
Có hai binh linh canh gác ở cửa thành cho nên người nào đi vào đều phải giao hai văn tiền phí vào thành.
Thời gian này mà đi vào thành thì cũng đã quá muộn, cho nên muốn làm việc gì cũng không thể, trong thành còn có lệnh giới nghiêm, cũng không thể cho người khác ở nhờ, một ít người nghèo khổ sẽ lựa chọn nghỉ tạm một đềm ngoài thành.

Khi còn nhỏ nhà Lâm Mông cũng rất nghèo cho nên đã từng nghỉ ngoài thành với phụ thân một lần.
Nhưng hôm nay thì không được như thế, bây giờ còn chưa tới giờ Dậu mà trời đã xám xịt, không trung có mấy đám mây đen cuồn cuộn, lại có cát vàng bay loạn khắp nơi, một lát nữa có thể sẽ có một trần mưa đồ xuống.
Tất cả mọi ngươi sốt ruột chạy nhanh vào thành.
Đoàn người vào thành cùng với hai mươi mấy xe vật phẩm, ở tại huyện nha.

Ngựa để ngoài thành và để lại một đội lính gác.
Lâm Mông đi vào chỗ nghỉ, tá khôi giáp, chủy thủ, ngọc tỷ cùng với bản đồ bị hắn ta để hết lên bàn.
Một lát sau thì có một gã sai vặt cầm một hộp gỗ tới, Lâm Mông nhận lấy nói lời cảm tạ, gã sai vặt kia như bị quỷ đuổi, vừa để hộp gỗ xuống đã chạy thẳng ra ngoài.
Hộp gỗ này bé hơn một chút so với cái hộp trước kia, dài hơn, cũng không có hoa hòe lòe loẹt gì đó.

Mở hộp ra thì thấy bên trong đã được để cẩn thận một lớp vải mềm mại.

Lâm Mông để hết ba thứ trên bàn vào hộp, lại dùng vải bọc một lớp ở ngoài, làm thành một cái túi nhỏ đơn giản.

Làm xong mọi thứ, Lâm Mông mới đứng dậy đặt túi vải dưới cái gối, lúc này mới yên tâm thở dài một hơi, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lại một lần nữa Tiêu Bạch chìm vào trong bòng tối, thử gọi chủy thủ nhưng vẫn không thấy có phản ứng nòa.
Nếu không phải Tiêu Bạch nhớ rõ là chủy thủ này đã từng nói chuyện với nàng thì nàng cũng đã cho rằng sự việc ngày hôm qua đều là do nàng quá cô đơn mà tưởng tượng ra.
Tiếng gió đập vào cửa ngày càng lặng xuống, nhưng kèm theo đó là vài tiếng sét vang trời, ngay sau đó là hạt mưa tí tách bắn vào cửa số.
Mưa ngày càng dày, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cơn mưa đã ủ ấp suốt hai canh giờ đổ ập xuống, mưa như trút nước.
Đã lâu chưa thấy mưa lớn như vậy.
Sau khi Tiêu Bạch bị tiếng mưa rơi đánh thức thì cũng không còn thấy buồn ngủ nữa, theo thói quen tính nói chuyện với chủy thủ bên cạnh "Có đó không?"
Đúng với tiêu chuẩn xã giao lễ phép ở hiện đại.
"Có" Giọng nói ngày hôm qua lại lần nữa xuất hiện "Ngươi sao còn ở nơi này?"
Tiêu Bạch không nghĩ tới lần này sẽ được đáp lại, mắt sáng lên, kích động hỏi "Ngươi về rồi! Cả ngày hôm nay sao ngươi không nói chuyện với ta? Ta gọi ngươi mà ngươi cũng không để ý gì tới ta"
Lại một đợt trầm mặc, đến lúc Tiêu Bạch đang muốn từ bỏ, cho rằng cái chủy thủ này sẽ bơ nàng thì nghe được Kỳ Cảnh nhàn nhạt hỏi "Cả ngày hôm nay ta đều ở cạnh ngươi?"
Giọng nói không chút gợn sóng như thể đang hỏi xem ngoài thời có phải đang mưa không.
Tiêu Bạch cũng không nghĩ nhiều "Ngươi ở bên ta mà"
Câu hỏi này có chút kỳ quái, tuy cái chủy thủ này mạnh hơn nàng một ít, có thể cử động, nhưng chắc cũng chỉ như thế, chẳng lẽ, hắn có thể bay.
Kỳ thật, hiện tại Tiêu Bạch cũng không rõ cái chủy thủ này là cái gì, đã là dân bản xứ nhưng hình như còn biết ít hơn cả nàng.
Có lẽ trong tưởng tượng của nàng, cái chủy thủ này không phải là người! Mà là chủy thủ tu luyện thành yêu quái!
Mà Kỳ Cảnh lúc này rốt cuộc cũng tìm được một tin tức quan trọng nằm ở trong góc của phần ký ức: Hôm qua có một nữ tử kỳ quái nói cái gì ngọc, chủy thù gì đấy.
Nhưng thêm chút nữa thì hắn cũng không nhớ ra nổi.
Đây cũng không thể trách hắn, việc ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, hắn còn có thể trấn định, nhưng nữ tử bên cạnh lại luôn nói một đống chuyện kỳ kỳ quái quái, lời đầu không khớp lời cuối, mười câu thì đến tám câu hắn nghe không hiểu.


Kể cả đã cố nói chuyện với nhau nhưng vẫn cảm thấy không thể theo kịp.
Hắn đã quen với tính cẩn thận, cũng hiểu được chân tướng nói càng nhiều càng sai, nhưng hôm nay đã là lần thứ hai xuất hiện tình huống này, muộn tắc sinh biến, cho nên việc khẩn cấp bây giờ là làm rõ tình cảnh hiện tại.
Nữ tử bên cạnh này tuy nói chuyện có chút quái dị, nhưng nhìn có vẻ cũng không quá thông minh, hắn có thể thử xem có thể cạy miệng ra được chút gì không.
Kỳ Cảnh hạ quyết tâm, tận lực để cho ngữ khí ôn hòa chút, nhưng lại làm như tùy ý mở miệng nói chuyện phiếm "Lúc trước ngươi có nói, thân thể ngươi là ngọc....."
"Không sai, còn thân thể ngươi là chủy thủ" Tiêu Bạch muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến người đang nói chuyện cùng mình có thể là một yêu quái tu luyện thành tinh, không khỏi nhớ đến tình tiết của mấy quyển tiểu thuyết đã xem qua.
Hình như mấy con yêu quái này có thể móc nội đan, dùng nó để gia tăng tu vi.
Nàng lại không có nội đan, mà đến bây giờ nàng cũng không rõ, tình huống của mình là gì, rốt cuộc là ngọc thạch tu luyện ra tinh phách, hay là hồn phách bị nhốt bên trong cái ngọc này.
Nhưng nàng biết cũng vô dụng, cái chủy thủ này cũng không thể biết, nhỡ đâu hắn là một con yêu quái, muốn móc nội đan của mình thì sao bây giờ?
Tiêu Bạch suy nghĩ kĩ lời nói, cẩn thận hỏi "Ngươi có nhỡ rõ mình là ai không? Đến từ đâu? Có nghĩa là, từ khi nào ngươi có ý thức?
Kỳ Cảnh "Không nhớ rõ, hôm qua vừa mơi tới, đến buổi tối mới có thể nói chuyện với ngươi"
Tiêu Bạch cũng không hỏi thẳng hắn có phải yêu quái hay không, nhưng nghe câu trả lời này, trong lòng cũng hiểu rõ.

Không biết mình là ai, hôm qua vừa tới, chắc là tiêu yêu quái vừa mới có ý thức.
Chỉ buổi tối mới có thể nói chuyện với nàng, vậy chứng minh yêu lực của hắn không cao, ban ngày dương khí tràn đây, hắn vừa mới tu luyện cho nên pháp lực thấp kém, không thể bảo trí ý thức vào ban ngày cũng là bình tường.
Vậy chắc chắn hắn còn chưa biết việc có thể móc nội đan.
Tiêu Bạch yên tâm, cũng tự giác đảm nhiệm trọng trách dẫn đường cho hắn "Về sau chúng ta sẽ là ngươi một nhà, ngươi có vấn đề gì cứ tìm ta"
Kỳ Cảnh muốn chính là những lời này, tuy rằng ngươi này hình như đã xem hắn thành cái đồ kỳ quái nào đó "Ngươi đến đây ba tháng rồi, vậy biết nơi này là đâu không?"
Tiêu Bạch: "Nơi này là cung thành."

Phía chân trời dần xuất hiện những tia sáng, không trung còn treo đầy sao cũng đã xuất hiện màu xanh nhạt.,
Kỳ Cảnh mở to mắt, thứ nhìn thấy lại là trướng đỉnh minh hoàng quen thuộc.
Khác với tiếng mua to tầm tã đêm qua, ngoài điện sáng sủa, những ánh ban mai đo rực chào đón mặt trời chưa ló dạng, trên mặt đất cũng không có một chút dấu hiệu nào của nước mua cả.
Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay là một ngày nắng.
Chuẩn xác mà nói thì, hơn mười ngày nay Nghiệp Thành chưa từng có một trận mưa nào.
Hôm qua, hắn nói chuyện hồi lâu với nàng, rốt cuộc cũng đã ra là đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng biết rõ là một chuyện, có tin hay không lại là chuyện khác.
Sau khi hạ triều, Kỳ Bạch cầm tấm bản đồ tìm một lúc lâu mới tìm được ở một góc nhỏ có một nơi tên là Cung Thành.
Ở Lịch Quốc, cách Nghiệp Thành tám trăm dặm, cho dù là dùng con ngựa đi nhanh nhất, một đi một về ít nhất cũng phải tám ngày.
Kỳ Cảnh chau mày, trong lòng xuất hiện đáp án khó có thể xảy ra.
Sắc trời dần tối, những ngôi sau cũng bắt đầu phủ kiến toàn bộ trời cao.
Cả toà Thanh Huy cung như một con cự thú chìm vào trong bóng đêm, trong điện im ắng, chỉ có tiếng lật mở trang sách ngẫu nhiên truyền ra.

Cho dù là âm thanh này cũng đã làm cho mọi người chờ ngoài điện kinh hãi.
Hôm nay vương thượng của bọn họ tâm tình không tốt, chỉ để mỗi Triệu Dật Hiên hầu hạ, còn tất cả cung nhân đều bị đuổi hết ra ngoài.
Sau bữa tối Kỳ Cảnh vẫn luôn ngây ngốc trong thư phòng, mọi sách có liên quan đến vấn đề của mình hắn đã đều đọc hết qua, nhưng vẫn không có một chút biện pháp lí do nào.
Từ khi hoàng đến Chu Quốc khai quốc đến nay, trước hắn cũng đã có mười mấy hoàng đến, tàng thư trong thư phòng cũng ngày càng nhiều, nhưng phần lớn trong này đều là kiệt tác của danh nhân, sách trị quốc, thứ có liên quá đến mấy chuyện kì quá li kỳ, trong thư phòng cũng chỉ có bốn quyển, mà đều là ghi chép về du ngoạn.
Căn bản không có thứ mà hắn muốn tìm.
Kỳ Cảnh xem đến khi khát nước, đang định bưng chén bạch ngọc sứ lên uống thì thấy nhè nhẹ, lúc này mới phát hiện cái chén trống không.
Kỳ Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng cái chén bạch ngọc trên tay Triệu Dật Hiên, trong đầu tự dưng lại hiện lên thân ảnh giống với cái chén sứ trắng, dừng một chút, lại phân phó "Đổi một cái chén khác đi"
Phòng trà bên cạnh từ buổi chiều vẫn chưa từng dám ngừng lại, tiểu công công phụ trách pha trà thấy Triệu Dật Hiên tiến vào, nhanh chóng hỏi "Vẫn là trà đặc?" Được đáp lại, mới bắt đầu pha trà.

Triệu Dật Hiên nhớ lời vương thượng nói, đứng dậy tự mình đổi một chung trà màu vàng "Dùng cái này"
Nước được đun sôi để pha trà, lá trà cho vào chén gấp hai lần bình thường cho nên trà không còn xanh thơm như này thường, ngược lại là màu cọ nâu, theo đó là một cái mùi đắng.

Đây là do để quá nhiều lá trà dẫn tới phá vị của trà.
Sau khi tiễn Triệu Dật Hiên đi, tiểu công công pha trà đứng cạnh cửa lau mồ hôi trên trán.
Đây đã là chén trà thứ năm trong đêm rồi, mỗi chén đều bỏ thêm gấp đôi lá trà, nước trà này mà uống xong thì sợ hôm nay cũng không ngủ được.
Mà đây cũng chính là tính toàn của Kỳ Cảnh lúc này.
Nếu mỗi lần hắn ngủ là sẽ đến chỗ kia, vậy hắn không ngủ là được rồi.
"Vương thương, đã giờ Tý rồi"
Cầm chén trà mới trong tay, lần này là màu minh hoàng in hoa văn, nhìn thuận mắt hơn cái chén trắng kia nhiều.
Mở nắp trà lên, Kỳ Cảnh nhấp nhẹ một hớp trà, đắng, vị trà bị phá trầm trọng.
Kỳ Cảnh "Quả nhân đã biết, ngươi đến Tiêu Giới lấy sổ con mấy ngày trước tới đây"
Triệu Dật Hiên rất nhanh, chỉ chốc lát đã cầm một đống sổ con đi tới
Triệu Dật Hiên bây giờ đã hơn bốn mươi, thân thể cũng không so được với lúc trẻ nữa, không thể thức đêm, lúc này dưới ánh nến nhìn qua lại càng thêm vài phần tuổi già sức yếu.
Động tác mở tấu chương của Kỳ Cảnh hơi cứng lại, giơ tay ra lệnh "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi"
Đêm nay, thư phòng Thanh Huy cung sáng suốt một đêm, nến đỏ khắc rồng, cũng cháy hết rồi.
Không chỉ tối nay, liên tục suốt ba ngày ba đêm, ánh nên trong thư phòng ở Thanh Huy cung vẫn luôn được thắp sáng, còn là kiểu sáng rực suốt một đêm.
Nhân tâm trong hoàng cung cũng dần dần trở nên hoảng sợ, suy đoán khắp nơi.
Mà ở bên kia, Tiêu Bạch cũng đang rất lo lắng, nàng đã đợi liên tục ba đêm rồi vẫn không nghe được chủ thủ có phản ứng đáp lại gì.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhỡ đâu tiểu chủy thủ này tu luyện, tu luyện không cẩn thận đã tẩu hỏa nhập ma nên mất luôn hôn phách vừa ới xuất hiện kia!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương