Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
-
Chương 40: Giao Dịch 2
Cô bé chẳng dám chậm trễ một giây nào, lập tức chạy biến cái vèo.
Bé muốn bắt giun, bé muốn ăn kẹo!
Cô bé chạy đi rồi, Khương Điềm Điềm ngồi trong sân nhìn hai con gà mái, lẩm bẩm: “Bọn mày phải đẻ thật nhiều trứng cho tao đó. Nhìn đi, vì để vỗ béo bọn mày mà tao phải bỏ biết bao công sức. So với những con gà khác trong thôn thì bọn mày là sướng nhất rồi nhé! Bọn mày có hiểu không hả?”
Hai con gà mái: “Quác quác quác quác!”
Khương Điềm Điềm: “Bọn mày còn cười à, tao nói cho bọn mày biết, không được cười! Muốn ăn ngon thì phải đẻ trứng nhiều hơn nữa! Ngày nào cũng phải đẻ hết! Nếu không, tao sẽ vặt lông tụi mày rồi làm gà nướng đấy.”
Hai con gà mái: “Quác quác quác quác!”
Khương Điềm Điềm: “Nhất định phải cho tao ăn món ngon, ngoan ngoãn đẻ trứng!”
Khương Điềm Điềm dạy dỗ hai con gà xong thì đứng dậy, cầm hai gói kẹo đi sang nhà bên cạnh: “Thím Vương ơi…”
Thím Vương đang chuẩn bị đi làm thì thấy Khương Điềm Điềm đứng cười ngoài cổng, bèn hỏi: “Điềm nha đầu đến đấy à, sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Khương Điềm Điềm đi vào sân, đưa hai gói kẹo mình đã chuẩn bị cho bà, nói: “Dạ thím, hôm qua cháu có đi lên huyện, mua tặng cho thím hai gói kẹo đây. Chuyện ngày hôm trước, cám ơn thím đã giúp cháu nha.”
Thím Vương: “Cháu làm gì vậy? Bà con xa không bằng láng giềng gần, đều hàng xóm với nhau, nhà người khác gặp khó khăn sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa, tụi thím cũng có làm gì đâu! Chỉ có thể làm chỗ dựa cho cháu thôi. Cháu đang làm gì thế, mau cầm về đi.”
Khương Điềm Điềm kiên quyết lắc đầu: “Không, cháu đã đem tới rồi, thím mau nhận đi!”
Cô nhất quyết dúi vào tay thím Vương, rồi chạy bình bịch ra khỏi sân!
Bà Vương: “Trời ơi, cái con bé này! Đúng thật là…”
Bỗng nhiên bà không biết phải nói gì. Bà cúi đầu nhìn gói kẹo trong tay, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nếu con bé đã cương quyết tặng quà thì bà cũng không từ chối nữa. Có điều, trong lòng bà hiểu, từ nay về sau phải quan tâm tới cô bé này nhiều hơn.
Khương Điềm Điềm quay về nhà, hít một hơi thật sâu.
Đưa tới đưa lui, thật là phức tạp quá đi à.
Nhưng mà anh Tiểu Phong nói đúng, hai nhà sát bên cạnh nhau, có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nên kết giao qua lại, cũng không thể quá keo kiệt được. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, nhìn thành viên mới của nhà mình – chính là hai con gà, suy nghĩ không biết nuôi gà có khó không.
Thực ra, nghĩ kỹ lại một chút, mỗi viên kẹo có giá một hào, hàng ngày cô dùng kẹo để đổi lấy thức ăn cho gà thì cũng không thích hợp cho lắm.
Mà thôi, dù sao năm nay cô cũng sẽ lập gia đình, lấy người ta rồi thì hai con gà này cũng không cần cô phải lo nữa.
Nghĩ như vậy, hình như cũng chỉ dăm ba tháng thôi, cô vẫn có thể bỏ tiền ra được. Nhưng… nếu như mấy con gà này đã ăn giun mà vẫn dám đình công không chịu đẻ trứng cho cô thì phải làm sao!
Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm hai con gà với ánh mắt hình viên đạn, nghĩ xem gà nướng ngon hơn hay gà hầm ngon hơn.
Hai con gà: “Quác quác quác quác.” Chúng nhanh chóng chạy mất tăm!
Khương Điềm Điềm: “Cảm nhận được sát ý của tao rồi hả? Hừ!”
Khương Điềm Điềm dựa vào vách tường đằng sau, chống cằm nhìn gà.
Nhưng trong đầu lại nghĩ đến anh bạn trai nhỏ của mình, không biết giờ anh Tiểu Phong đang làm gì nhỉ, có đi làm hay không.
Trần Thanh Phong đi làm?
Không, không thể có chuyện ấy được.
Trần Thanh Phong ắt hẳn sẽ lấy lý do “đau lưng mỏi gối tê tay” để nằm ở nhà giả chết cho mà xem.
Bình thường anh đã lười biếng rồi, đừng nói đến những lúc thật sự mệt mỏi.
Tuy rằng lười biếng nhưng không phải Trần Thanh Phong không làm gì cả, hắn gọi hai đứa cháu trai, hai đứa cháu gái lớn nhất trong nhà tới.
“Một giỏ nấm lớn đổi được hai viên kẹo, một giỏ nấm nhỏ đổi được một viên kẹo. Nếu mấy đứa muốn, hái xong hãy đem sang tìm thím út, còn nếu không thích làm, thì chú sẽ tìm người khác. Mấy đứa cũng biết đấy, chú thương mấy đứa nên mới tạo ra cơ hội này, cho dù mấy đứa không muốn thì chú cũng có người khác…”
Nhà họ Trần có tổng cộng chín đứa cháu, bốn đứa lớn gật đầu như giã tỏi, đồng thanh đáp: “Được ạ, bọn cháu sẽ làm.”
Suy cho cùng Đại Nữu Nhi cũng là đứa lớn nhất, cô bé thắc mắc: “Nhưng nếu bọn cháu không thể nhặt nấm về thì nhất định sẽ bị bà mắng.”
Đại Nữu Nhi là chị ruột của Đại Hổ và Nhị Hổ, Đại Hổ tiếp lời: “Bị mắng cũng có mất đi lạng thịt nào đâu, không những thế mà lại còn được ăn kẹo!”
Trần Thanh Phong uể oải dựa ra phía sau như người không xương, nói: “Đầu óc mấy đứa làm bằng đá à. Sao cứ nhất thiết phải đổi toàn bộ để lấy kẹo, không biết tự giữ lại một ít hả?”
“Đúng đúng đúng!”
Bốn đứa trẻ con đang phấn khởi chuẩn bị đi hái nấm thì bất chợt trông thấy có người đứng ở cửa. Cả đám giật mình, đồng thanh hô: “Thím năm.”
Tô Tiểu Mạch không ngờ rằng mình chỉ về nhà lấy ít đồ mà có thể gặp phải hiện trường xúi giục phạm tội có quy mô. Cô lúng túng nhìn tụi nhỏ rồi lại nhìn Trần Thanh Phong, gật đầu ra hiệu rồi xoay người đi ra.
Mấy đứa nhỏ lập tức nhao nhao: “Chú ơi, phải làm gì bây giờ?”
Bé muốn bắt giun, bé muốn ăn kẹo!
Cô bé chạy đi rồi, Khương Điềm Điềm ngồi trong sân nhìn hai con gà mái, lẩm bẩm: “Bọn mày phải đẻ thật nhiều trứng cho tao đó. Nhìn đi, vì để vỗ béo bọn mày mà tao phải bỏ biết bao công sức. So với những con gà khác trong thôn thì bọn mày là sướng nhất rồi nhé! Bọn mày có hiểu không hả?”
Hai con gà mái: “Quác quác quác quác!”
Khương Điềm Điềm: “Bọn mày còn cười à, tao nói cho bọn mày biết, không được cười! Muốn ăn ngon thì phải đẻ trứng nhiều hơn nữa! Ngày nào cũng phải đẻ hết! Nếu không, tao sẽ vặt lông tụi mày rồi làm gà nướng đấy.”
Hai con gà mái: “Quác quác quác quác!”
Khương Điềm Điềm: “Nhất định phải cho tao ăn món ngon, ngoan ngoãn đẻ trứng!”
Khương Điềm Điềm dạy dỗ hai con gà xong thì đứng dậy, cầm hai gói kẹo đi sang nhà bên cạnh: “Thím Vương ơi…”
Thím Vương đang chuẩn bị đi làm thì thấy Khương Điềm Điềm đứng cười ngoài cổng, bèn hỏi: “Điềm nha đầu đến đấy à, sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Khương Điềm Điềm đi vào sân, đưa hai gói kẹo mình đã chuẩn bị cho bà, nói: “Dạ thím, hôm qua cháu có đi lên huyện, mua tặng cho thím hai gói kẹo đây. Chuyện ngày hôm trước, cám ơn thím đã giúp cháu nha.”
Thím Vương: “Cháu làm gì vậy? Bà con xa không bằng láng giềng gần, đều hàng xóm với nhau, nhà người khác gặp khó khăn sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa, tụi thím cũng có làm gì đâu! Chỉ có thể làm chỗ dựa cho cháu thôi. Cháu đang làm gì thế, mau cầm về đi.”
Khương Điềm Điềm kiên quyết lắc đầu: “Không, cháu đã đem tới rồi, thím mau nhận đi!”
Cô nhất quyết dúi vào tay thím Vương, rồi chạy bình bịch ra khỏi sân!
Bà Vương: “Trời ơi, cái con bé này! Đúng thật là…”
Bỗng nhiên bà không biết phải nói gì. Bà cúi đầu nhìn gói kẹo trong tay, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nếu con bé đã cương quyết tặng quà thì bà cũng không từ chối nữa. Có điều, trong lòng bà hiểu, từ nay về sau phải quan tâm tới cô bé này nhiều hơn.
Khương Điềm Điềm quay về nhà, hít một hơi thật sâu.
Đưa tới đưa lui, thật là phức tạp quá đi à.
Nhưng mà anh Tiểu Phong nói đúng, hai nhà sát bên cạnh nhau, có việc gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nên kết giao qua lại, cũng không thể quá keo kiệt được. Khương Điềm Điềm ngồi trên băng ghế, nhìn thành viên mới của nhà mình – chính là hai con gà, suy nghĩ không biết nuôi gà có khó không.
Thực ra, nghĩ kỹ lại một chút, mỗi viên kẹo có giá một hào, hàng ngày cô dùng kẹo để đổi lấy thức ăn cho gà thì cũng không thích hợp cho lắm.
Mà thôi, dù sao năm nay cô cũng sẽ lập gia đình, lấy người ta rồi thì hai con gà này cũng không cần cô phải lo nữa.
Nghĩ như vậy, hình như cũng chỉ dăm ba tháng thôi, cô vẫn có thể bỏ tiền ra được. Nhưng… nếu như mấy con gà này đã ăn giun mà vẫn dám đình công không chịu đẻ trứng cho cô thì phải làm sao!
Khương Điềm Điềm nhìn chằm chằm hai con gà với ánh mắt hình viên đạn, nghĩ xem gà nướng ngon hơn hay gà hầm ngon hơn.
Hai con gà: “Quác quác quác quác.” Chúng nhanh chóng chạy mất tăm!
Khương Điềm Điềm: “Cảm nhận được sát ý của tao rồi hả? Hừ!”
Khương Điềm Điềm dựa vào vách tường đằng sau, chống cằm nhìn gà.
Nhưng trong đầu lại nghĩ đến anh bạn trai nhỏ của mình, không biết giờ anh Tiểu Phong đang làm gì nhỉ, có đi làm hay không.
Trần Thanh Phong đi làm?
Không, không thể có chuyện ấy được.
Trần Thanh Phong ắt hẳn sẽ lấy lý do “đau lưng mỏi gối tê tay” để nằm ở nhà giả chết cho mà xem.
Bình thường anh đã lười biếng rồi, đừng nói đến những lúc thật sự mệt mỏi.
Tuy rằng lười biếng nhưng không phải Trần Thanh Phong không làm gì cả, hắn gọi hai đứa cháu trai, hai đứa cháu gái lớn nhất trong nhà tới.
“Một giỏ nấm lớn đổi được hai viên kẹo, một giỏ nấm nhỏ đổi được một viên kẹo. Nếu mấy đứa muốn, hái xong hãy đem sang tìm thím út, còn nếu không thích làm, thì chú sẽ tìm người khác. Mấy đứa cũng biết đấy, chú thương mấy đứa nên mới tạo ra cơ hội này, cho dù mấy đứa không muốn thì chú cũng có người khác…”
Nhà họ Trần có tổng cộng chín đứa cháu, bốn đứa lớn gật đầu như giã tỏi, đồng thanh đáp: “Được ạ, bọn cháu sẽ làm.”
Suy cho cùng Đại Nữu Nhi cũng là đứa lớn nhất, cô bé thắc mắc: “Nhưng nếu bọn cháu không thể nhặt nấm về thì nhất định sẽ bị bà mắng.”
Đại Nữu Nhi là chị ruột của Đại Hổ và Nhị Hổ, Đại Hổ tiếp lời: “Bị mắng cũng có mất đi lạng thịt nào đâu, không những thế mà lại còn được ăn kẹo!”
Trần Thanh Phong uể oải dựa ra phía sau như người không xương, nói: “Đầu óc mấy đứa làm bằng đá à. Sao cứ nhất thiết phải đổi toàn bộ để lấy kẹo, không biết tự giữ lại một ít hả?”
“Đúng đúng đúng!”
Bốn đứa trẻ con đang phấn khởi chuẩn bị đi hái nấm thì bất chợt trông thấy có người đứng ở cửa. Cả đám giật mình, đồng thanh hô: “Thím năm.”
Tô Tiểu Mạch không ngờ rằng mình chỉ về nhà lấy ít đồ mà có thể gặp phải hiện trường xúi giục phạm tội có quy mô. Cô lúng túng nhìn tụi nhỏ rồi lại nhìn Trần Thanh Phong, gật đầu ra hiệu rồi xoay người đi ra.
Mấy đứa nhỏ lập tức nhao nhao: “Chú ơi, phải làm gì bây giờ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook