Ốc Xà Cừ nhỏ theo dõi sự tương tác giữa hai người, mơ hồ cảm thấy được một hương vị chua chua của tình yêu tràn ngập khắp cơ thể mình.

Nói mới nhớ cậu cũng trưởng thành rồi, cũng phải khi nào đó tìm cho bản thân một cô Ốc Xà Cừ để nếm trải vị chua của tình yêu.

Nghĩ như vậy, cậu nhịn không được mà tìm cơ hội để hỏi Thẩm An An: "Nàng tiên cá nhỏ, bên cạnh cô có Ốc Xà Cừ nào xinh đẹp có thể giới thiệu cho tôi được không?"

Thẩm An An nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Ốc Xà Cừ thì tôi không quen ai, nhưng mà tôi có quen một Bạch Tuộc Tinh, cậu có muốn cùng cô ấy kết thân thử một chút không?"

Ốc Xà Cừ nhỏ hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch: "...Thôi ạ thôi ạ, Bạch Tuộc Tinh thì thôi vậy..."

Thẩm An An sốt sắng nói: "Cậu như này là không được rồi Ốc Xà Cừ, bây giờ là thời đại nào rồi mà ngươi còn phân biệt các loài với nhau? Phân biệt các loài với nhau là người không có tiền đồ một chút nào!"

Ốc Xà Cừ nhỏ bi phẫn nhìn cô: "...Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là muốn phân biệt các loài với nhau, chủ yếu là tay của Bạch Tuộc Tinh quá nhanh rồi, nếu sau này có mâu thuẫn gì với nhau, tôi sợ bị đánh! Có câu nói, hai nắm đấm khó có thể đọ được với bốn tay, chưa kể bạch tuộc không phải có 4 tay, cô ấy có tận 8 cái tay..."

Nhắc đến chuyện này, Thẩm An An lập tức nhớ lại nỗi sợ khi bị tinh linh bạch tuộc thống trị với tám móng vuốt của cô ấy.

Thẩm An An: "...Việc xem xét của cậu cũng có lý. Dù gì nếu cậu tìm người khác, dù có bị đánh thì cũng chỉ là một cái tát, nhưng nếu Bạch Tuộc Tinh đánh cậu thì đó là 8 cái tát cùng lúc, quả thật có chút làm khó cậu rồi."

Ốc Xà Cừ nhỏ gật đầu: "Đúng thế, đúng thế, vì vậy tôi vẫn là thích những cô gái xinh xắn đáng yêu, đương nhiên, nếu có thể xinh đẹp bằng một nửa của cô thì quá tốt rồi."

Vẻ đẹp của tiểu tiên cá được cả đại dương công nhận, nếu không phải bây giờ cô ấy chưa trưởng thành và Cá Mái Chèo bên cạnh cô ấy thực sự quá hung ác và tàn bạo, theo như ước tính, người đến cầu hôn đã xuyên qua hết hang động rồi.

Thẩm An An thích những người biết ăn nói như Ốc Xà Cừ, hơn nữa gần đây Ốc Xà Cừ đã làm việc không ngừng nghỉ với tư cách là "công cụ liên lạc", vì vậy Thẩm An An rất có ấn tượng tốt với cậu: "Như này đi, tôi sẽ thay cậu tìm đối tượng, nếu có đối tượng phù hợp tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cậu."

Ốc Xà Cừ nhìn cô đầy cảm kích: "Cảm ơn cô nàng tiên cá nhỏ, cô thực sự là một con cá tốt."

Thẩm An An: "Đừng có nói như vậy, đây đều là những chuyện là nữ tiên cá nên làm."

Ốc Xà Cừ: "..."

Sau khi nói chuyện với Ốc Xà Cừ, Thẩm An An đã đánh thức kĩ năng mai mối của mình một cách bí ẩn. cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy dù Bạch Tuộc Tinh không hợp với Ốc Xà Cừ nhưng lại rất phù hợp với Cá Mái Chèo.

Dù gì khi nói đến chiến đấu, chắc chỉ có Bạch Tuộc Tinh với 8 cái tay mới có thể là đối thủ của Cá Mái Chèo.

Cuối cùng, cô đã nói ý tưởng này với Bạch Tuộc Tinh và Cá Mái Chèo, cả hai người đều không hề do dự mà từ chối cô. Cá Mái Chèo mặt vô cảm nói: "Hẹn ra ngoài đánh nhau thì được, còn yêu đương thì miễn đi."

Bạch Tuộc Tinh hơn Cá Mái Chèo là còn có biểu cảm: "Tôi không thích một người thiếu niên ngoại lai lại còn nhuộm tóc."

Cá Mái Chèo: "...Ta đây nhuộm tóc bao giờ? Ta đây là sinh ra đã có tóc đỏ."

Bạch Tuộc Tinh liếc mắt nhìn hắn: "Trời sinh ra đã trông ngoại lai? Thế lại càng không được."

Cá Mái Chèo: "...Đến đây, ra ngoài đánh nhau một trận đi."

Bạch Tuộc Tinh xốc lên một ống tay áo: "Đánh thì đánh, anh nghĩ tôi đây sợ anh sao?"

Thẩm An An mỉm cười nhìn ai người này—nhìn mà xem, một cô em mười ba dưới biển, một người anh nóng nảy dưới biển, thật xứng đôi vừa lứa làm sao!

So với sự sống động của thế giới dưới nước, trên đảo rõ ràng là yên tĩnh hơn nhiêu.

Chu Tùy Ngộ vẫn ổn, mỗi ngày đều có thể làm một số món ngon để cho cá ăn.

Từ Thanh Thụ thì thảm rồi, hầu như ngày nào cũng có một mình,

Bây giờ Thẩm An An ngày nào cũng ở hang động dưới biển học dệt sợi rồng, ngay cả Chu Tùy Ngộ muốn gặp cô cũng không dễ dàng, nói gì đến Từ Thanh Thụ.

Trước đây, Từ Thanh Thụ lái tàu ngầm xuống biển, có thể gặp Thẩm An An một đến hai lần, giờ đây lại lái tàu ngầm xuống biển, thậm chí đến gặp cô một lần cũng không gặp được.

Hơn nữa, hai ngày nay Từ Thanh Thụ cũng dành thời gian trở lại viện nghiên cứu, tiện thể cũng đi đến văn phòng của sở trưởng Trịnh.



Nghe những gì mà sở trưởng Trịnh nói, quá trình nghiên cứu về nàng tiên cá của Chu Tùy Ngộ đang tiến triển khá thuận lợi.

Tuy sở trưởng Trịnh không nói rõ hướng nghiên cứu cụ thể cùng nội dung của Chu Tùy Ngộ, nhưng chắc chắn rằng nó phải chuyên sâu hơn nhiều so với nghiên cứu của hắn.

Điều này khiến tâm trạng của Từ Thanh Thụ vốn đã lo lắng lại càng trở nên lo lắng hơn.

Phải biết rằng khi đánh cược với Chu Tùy Ngộ hắn đã hẹn là sau 3 tháng mà bây giờ đã chỉ còn chưa đầy 1 tháng.

Trước đây, hắn còn có thể tự an ủi bản thân mình bằng việc nói rằng không cần vội, vẫn còn thời gian, nhưng bây giờ, hắn không thể không cảm thấy sốt ruột được nữa rồi.

Hắn cảm thấy, đối với việc nghiên cứu, hắn không so được với Chu Tùy Ngộ.

Dù gì làm nghiên cứu, viết báo cáo, kiểu việc như thế này phải cần có thời gian. Chu Tùy Ngộ đi trước hắn 2 tháng, vốn trong tay đã nhiều tài liệu liên quan đến nàng tiên cá nhiều hơn hắn, cho dù tháng cuối này bản thân hắn không ăn không uống, không ngủ nghỉ chỉ sợ là cũng chả theo kịp được.

Hơn nữa, việc nghiên cứu về nàng tiên cá của hắn không có một tí manh mối và tiến triển nào, những cái khác không nói, hắn bây giờ đến việc đi đâu để tìm nàng tiên cá cũng không biết.

Từ Thanh Thụ nghĩ rằng nếu không so được với việc nghiên cứu, vậy nếu muốn thắng Chu Tùy Ngộ chỉ có thể chọn ở khía cạnh khác.

Ví dụ như để nàng tiên cá tự mình lựa chọn giữa hắn và Chu Tùy Ngộ?

Suy cho cùng, mọi vật đều có linh hồn, đôi khi đối tượng nghiên cứu cũng sẽ chọn cho mình nhà khoa học phù hợp để làm nhà lai tạo và nghiên cứu. viện nghiên cứu trước đây cũng không phải chưa bao giờ có tiền lệ như này.

Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng sơ bộ của hắn, còn có thể được thực hiện hay không, nên thực hiện như thế nào, hắn phải tổng hợp lại mọi thứ thật tốt.

Về việc Chu Tùy Ngộ có đồng ý hay không, điều này hắn hoàn toàn không lo lắng.

Dù gì nếu Chu Tùy Ngộ không đồng ý thì còn sở trưởng Trịnh.

Sở trưởng Trịnh là người chú trọng sự công bằng, công lý dân chủ nhất, bản thân hắn biết rằng lúc ấy chỉ cần nói chuyện với ông một chút, xin ông cho một cơ hội, hắn liền không tin rằng sở trưởng Trịnh sẽ không đồng ý.

Sau khi nghĩ về điều này, tâm trạng của Từ Thanh Thụ hiếm khi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Bây giờ nhiệm vụ cấp thiết nhất là lúc này hắn phải thể hiện trước mặt nàng tiên cá càng nhiều càng tốt, tăng thêm sự ưu ái và hảo cảm. Bằng cách này, đến khi đó khả năng chiến thắng sẽ lớn càng lớn hơn.

À đúng rồi, phải đi đến thư viện tra cứu thêm tư liệu, xem xem có thể tìm thấy được nhóm người cá có thích gì không, Tuy rằng trong 100 năm gần đây con người vẫn luôn không có một nghiên cứu nào liên quan đến người cá, cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của người cá, nhưng vì nàng tiên cá là có thật vì vậy chắc sẽ có một vài ghi chép lưu lại trước đây.

Từ Thanh Thụ trong khoảng thời gian này đi sớm về muộn, Chu Tùy Ngộ cũng không hề nhàn rỗi

Báo cáo nghiên cứu của anh gần đây đa bước vào giai đoạn hoàn thiện rồi, chỉ đợi thời gian 3 tháng kết thúc liền gửi bản báo cáo đi, như vậy liền có thể xác định người chiến thắng.

Đến khi đó không còn Từ Thanh Thụ ngáng đường, nàng tiên cá nhỏ có thể muốn xuất hiện khi nào thì xuất hiện lúc đó, muốn cưỡi rùa lên biển liền cưỡi rùa lên biển, muốn ăn lẩu liền ăn lẩu, muốn ăn xiên nướng liền ăn xiên nướng.

Hơn nữa Chu Tùy Ngộ gần đây còn đang chú ý đến giải thưởng "Tiến bộ Khoa học và Công nghệ"

Nước Hoa hàng năm đều lập nên giải "Tiến bộ Khoa học và Công nghệ" để khen thưởng các nhà khoa học có nhiều đóng góp trong việc nghiên cứu.

Số tiền thưởng cho vị trí đứng đầu là 5 triệu đồng.

Trước đây Chu Tùy Ngộ đã nghĩ đến việc lấy giải này, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, vốn không hề vội vàng. Nhưng năm nay, anh định tham gia tranh giải này dựa vào bài nghiên cứu về người cá, không phải để lấy giải mà chủ yếu vì số tiền giải thưởng 5 triệu.

Anh thậm chí đến mục đích để dùng số tiền cũng đã nghĩ xong rồi—xây một nhà kính hướng ra biển, một ngôi nhà kính với những bông hoa sẽ nở rộ vào mùa xuân.

Trong nhà kính còn có thể được chia thành các khu vực với chức năng khác nhau.

Trong đó sẽ có một phòng có thể hút nước từ biển tao thành bể bơi nước nóng trong nhà, như vậy nàng tiên cá nhỏ liền có thể ở trên bờ bao lâu cũng được.

Ngoài ra còn có thể làm cho nàng tiên cá nhỏ một sân chơi nhỏ trong nhà, những thứ khác mà các cô cải nhỏ có, nàng tiên cá nhỏ như cô ấy đều cần phải có.



À, đúng rồi, cuối cùng còn phải có một phòng để làm phòng ỷ ấm, như vậy nếu nàng tiên cá nhỏ có con...

Sinh con, sinh con...

Thôi, thôi điều này trước mắt vẫn còn xa.

Giữ vững đầu óc!

Chu Tùy Ngộ mở cửa sổ hít ra thở vào với gió biển, buộc bản thân phải giải tỏa đầu óc với những suy nghĩ lộn xộn mới được ngồi lại bàn làm việc tiếp tục nghĩ cách tiêu số tiền thưởng 5 triệu của giải thưởng Khoa học và Công nghệ.

Nghĩ thấy có rất nhiều ý tưởng, đến lúc đó chỉ sợ 5 triệu cũng chưa đủ, viện nghiên cứu thì nghèo, ước tính cũng sẽ không thể cung cấp quả nhiều kinh phí để anh thực hiện những ý tưởng này, có khả năng khi đó còn phải về nhà xin một chút..

Tuy nhiên, nếu nói là muốn xây một ngôi nhà kính cho tiểu tiên cá trên một hòn đảo hoang vắng, mẹ anh chắc chắn không muốn cho khoản tiền này. Chỉ sợ nói là để hộ trợ nghiên cứu khoa học tổ quốc, bà ấy cũng sẽ không đồng ý.

Dù gì trước đây sở trưởng Trịnh đến nhà Chu muốn thuyết phục mẹ anh đầu từ vào việc bảo vệ san hô đỏ dưới đáy biển liền bị mẹ anh đuổi ra ngoài.

Vậy sao lúc ấy không to gan lừa bà ấy là mua tặng bạn gái một căn biệt thự bên bờ biển?

Bạn gái vừa yếu ớt lại yêu cái đẹp, muốn một căn biệt thự bên bờ biển không phải là một chuyện bình thường sao?

Mẹ anh... vì vậy bà ấy chắc chắn có thể hiểu được điều này

Bạn gái, liên quan đến việc cô bạn gái của căn biệt thự trên biển này...

Chu Tùy Ngộ nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được lại thở dài.

- -Tập trung đầu óc vào Chu Tùy Ngộ!!!

Đúng lúc này, ở vườn hoa trong một biệt thự, mẹ Chu cũng đang nói với bố Chu về chuyện "bạn gái" của Chu Tùy Ngộ.

"...Chắc là yêu rồi, còn cụ thể cô gái ấy như thế nào một từ cũng không nói, giấu cực kì kĩ. Tôi lúc đầu nghĩ rằng đó có thể là đồng nghiệp ở viện nghiên cứu, hai ngày trước còn cố ý gọi điện thoại cho lão Trịnh chuẩn bị nói chuyện, kết quả, nghe thấy phản ứng của lão Trịnh, chắc là cũng không biết rõ lắm...này ông Chu, ông nói xem con trai ông rốt cuộc sẽ tìm một cô gái như thế nào?"

Bố Chu tìm một cô gái như thế nào ông một chút cũng không quan tâm nhưng không nỡ phá hỏng tinh thần nói chuyện của bà, vì vậy miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: "Cho dù tìm một cô gái như thế nào, nó có thể tìm được một người bà liền nên A Di Đà phật rồi. Bà trước đây không phải luôn lo nó cả đời cũng sẽ không tìm được bạn gái, cứ như vậy mà làm nghiên cứu, làm đến 80 tuổi sao? Bây giờ bà ít gì cũng không phải lo lắng con trai mình sẽ cô độc đến già rồi."

Mẹ Chu: "Nói thì như vậy quả thật không sai, nhưng cũng không thể đi trên đường tùy tiện mà chọn một người đi? Dù sao cũng phải có một số yêu cầu."

Bố Chu nghe bà nói như vậy, được một lần hiếm hoi có hứng thú nói chuyện: "Ồ, bà có yêu cầu, nói tôi nghe chút xem nào."

Mẹ Chu suy nghĩ một chút: "Đầu tiên là phải ăn tốt, bây giờ có rất nhiều cô gái kêu ca đòi giảm cân bằng mọi cách, ăn một hai miếng liền bảo ăn no rồi, về lâu về dài, nhìn bên ngoài trông xinh xắn xán lạn nhưng cơ thể lại yếu ớt, kiểu như vậy là không được."

Bố Chu gật gật đầu: "Còn gì nữa không?"

Mẹ Chu: "Còn chứ, tốt nhất là cũng xinh xắn một chút, dù gì con trai ông cũng không tính là xấu xí, đúng không?"

Bố Chu trêu bà: "Nếu con trai bà tìm được một người cực kì xinh đẹp, khi ấy rồi để nó so sánh với bà được không? Bà khi ấy mà quay đầu không được tìm tới tôi mà khóc đâu đấy."

Mẹ Chu trợn trắng mắt lên: "Ông coi tôi là đứa trẻ ba tuổi hay gì, còn tìm ông mà khóc nhè! Tôi nói với ông này, tôi chính là thích những cô gái xinh đẹp..."

Bố Chu thản nhiên đáp: "Tôi cũng thể."

Mẹ Chu: "...Hả?"

Bố Chu bình tĩnh chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi: "Ý của tôi là, tôi cũng thích những cô gái xinh xắn, cũng giống như bà vậy."

Mẹ Chu trong lòng rất hưởng thụ nhưng ngoài mặt vẫn tức giận nói một câu: "Mồm miệng linh hoạt là giỏi. Cũng may con trai ông không giống ông."

Cha Chu cười nhẹ: "Nếu nó mà nói chuyện được như tôi, nó có thể đã biết đá nước tương* rồi. dù gì khi tôi bằng tuổi nó, tôi đã biết đá nước tương rồi.

*Đá nước tương bắt nguồn từ bài viết "Miệng cười thường mở" của Giả Bình Lõm, có nghĩa là nước tương trước đây đều là bán lẻ mua lẻ, tự mình cầm chai đến cửa hàng, anh muốn bao nhiêu, người ta gọi cho anh bao nhiên. Trên mạng không nói về chính trị, không nói về các chủ đề nhạy cảm, không liên quan đến chính mình, không biết gì cả, tương đương với đi ngang qua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương