Đến tận khi biến mất quỷ nước cũng không nghĩ ra, sao lại có người bạo lực đến như vậy chứ? Nhưng thiên sư khác khi diệt trừ ác quỷ không phải dùng bùa chú thì chính là kiếm gỗ đào, vô dụng hơn một chút thì không phải còn lập đàn làm phép sao? Sao đến lượt Kỳ Minh lại chỉ dùng một chân đã đá bay đầu nó dễ như ăn kẹo vậy?
Có lẽ quỷ nước cũng không nghĩ ra, mỗi một lần nó nhảy cầu đều là vì muốn làm gia tăng mức độ sợ hãi của Kỳ Minh, ngặt nỗi Kỳ Minh người này lại có mạch não khác người, xem nhiều lần như thế thì không còn sợ hãi nữa, vừa quay đầu liền cho nó một cước, khiến nó hồn phi phách tán a.
Bàn tay nắm lấy mắt cá chân Kỳ Minh của con quỷ kia đã dần dần biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh đều không có bất kỳ một sự biến hóa nào, nhưng Kỳ Minh lại cảm nhận được có thứ gì đó đã biến mất một cách rõ ràng.
Quả nhiên, chờ khi cậu quay đầu lại, Tống Nhất đã khoanh tay đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cậu: “Tôi nói không sai chứ, buổi tối ở Thích trạch có vẻ náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.”
Cho dù có mặc áo lạnh nhưng Kỳ Minh vẫn cảm thấy tay của mình nổi hết cả da gà, cậu chà xát cánh tay, ghét bỏ nói: “Thôi đi, náo nhiệt nhưng mà tôi không muốn xem a.”
Thêm vài lần nữa thì trái tim mong manh của cậu sẽ chịu không nổi đâu.
Kỳ Minh đột nhiên hỏi: “Nhưng mà, sao con quỷ nước đó lại tìm tôi mà không tìm anh?’
Tống Nhất thần thái lạnh nhạt mà nhìn Kỳ Minh, trong giọng nói lại mang theo vẻ chế nhạo: “Chắc là...!Cậu khá thơm?”
Kỳ Minh: “...”
Sao cậu lại cảm thấy mình bị Tống Nhất đùa giỡn nhỉ.
Sắc trời đã tối, Kỳ Minh và Tống Nhất cũng không ở lại bên ngoài quá lâu, sau khi hai người đi dạo một vòng trong hoa viên nhỏ thì trở lại phòng cho khách.
Gần như là cùng lúc Tống Nhất dừng lại ở cửa phòng thì Kỳ Minh cũng ngừng bước, động tác mở cửa của Tống Nhất khựng lại, nhướng mày cười hỏi, “Sao vậy, Kỳ tiên sinh còn có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Da mặt của Kỳ Minh cũng đủ dày, “Đúng vậy a, còn có một vài việc không rõ, muốn hỏi anh một chút.”.

Vẻ mặt này chính là vẫn quyết tâm đêm nay muốn ngủ ké giường của Tống Nhất đây mà.
Tống Nhất đẩy cửa phòng ra, làm một động tác mời, "Kỳ tiên sinh, mời vào."
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại ấy, biểu cảm của Kỳ Minh lập tức trở nên nghiêm túc, “Lúc nãy ở hoa viên nhỏ, tôi có thể cảm giác được là có người đang nhìn tôi.”

Kỳ Minh dùng từ người chứ không phải quỷ, chứng tỏ là cậu rất xác định từ lúc cậu và Tống Nhất bước vào hoa viên nhỏ kia đã có người theo dõi bọn họ.
Đây cũng là lý do vì sao Kỳ Minh lại đột nhiên bị quỷ nước tấn công, con quỷ nước kia rất có thể là thủ đoạn mà người kia dùng để thử Kỳ Minh.
Cảm quan của Tống Nhất tự nhiên là nhạy bén hơn Kỳ Minh nhiều, vừa bước vào hoa viên nhỏ thì anh cũng đã cảm nhận được, ánh mắt theo dõi kia là đến từ viện thứ tư.
“Xem ra là anh cũng cảm nhận được.” Kỳ Minh thấy Tống Nhất không nói chuyện liền biết Tống Nhất cũng đoán được.

Cậu trực tiếp nói ra suy đoán của mình, “Xem ra trong cổ trạch này đã có người bắt đầu nghi ngờ tôi, cho nên mới sắp xếp quỷ nước tới để dò xét.

Nhưng ngoại trừ Thích lão ra thì còn ai nghi ngờ tôi đây?”
“Thích Vân.” Tống Nhất nhắc nhở Kỳ Minh, lúc ban ngày Kỳ Minh đã lộ ra một tay ngay trước mặt Thích Vân.
Kỳ Minh lắc đầu, “Nếu là anh ta thì không cần thử tôi.”
Nếu Thích Vân đã từng trải qua chuyện phi khoa học thì ban ngày anh ta hẳn đã nhìn ra, tới tối thì tám chín phần mười là đã phát hiện miếng ngọc bị nứt trên người Ngưu Ngưu rồi, cũng đã tìm ra bùa chú mà cậu cho Ngưu Ngưu, từ đó xác định được thân phận của Kỳ Minh, mà không cần làm ra loại chuyện như thử này.
Hơn nữa cho dù là thử, cũng không có khả năng sẽ làm trò nguy hiểm đến tính mạng của Kỳ Minh ra để thử, dù sao thì Kỳ Minh cũng đã cứu con của anh ta.
Loại trừ Thích Vân, còn Thích lão vốn dĩ chính là người mang ơn, càng không thể làm ra loại chuyện này, hơn nữa trước khi tìm ra thứ chân chính làm tổn thương người nhà của ông, Thích lão sẽ không để lộ thân phận của Kỳ Minh.
Loại trừ hai cha con này thì Kỳ Minh càng có khuynh hướng cho rằng trước đó đã có người của Thích gia biết chuyện của cậu, nhưng cũng không quá chắc chắn, cho nên lúc nãy mới để quỷ nước tới thử Kỳ Minh.
Kỳ Minh đem phân tích của mình ra nói cho Tống Nhất nghe, nhưng lại có vấn đề phát sinh, người kia thông qua con đường nào để biết chuyện của Kỳ Minh chứ? Ở trong mắt đại chúng, Kỳ Minh chỉ là một nghệ sĩ, Kỳ Minh cũng chưa từng phô bày năng lực không giống người thường này của mình ra trước mặt công chúng.
Về điểm này, Kỳ Minh nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tống Nhất ngẫm nghĩ, nói: “Hướng Viên Bác.”

Kỳ Minh: “Có ý gì, chuyện này có quan hệ gì với anh ta?”
Tống Nhất giải thích cho Kỳ Minh, “Cậu còn nhớ khi Hướng Viên Bác xảy ra chuyện, người nhà của cậu ta đã từng đi tìm đại sư tới giải quyết chuyện này không?”
Kỳ Minh đương nhiên nhớ rõ, đây là lần đầu tiên cậu tự mình giải quyết chuyện thần quái đó.

Có Tống Nhất nhắc nhở, Kỳ Minh nháy mắt đã hiểu rõ ý của anh.
Kỳ Minh: “Ý anh là sau khi hai đại sư kia từ chối người Hướng gia, Hướng Viên Bác lại không có chuyện gì, hai vị đại sư kia sẽ biết là có một người khác đã cứu Hướng Viên Bác rồi, đúng lúc lại tra được trong thời gian Hướng Viên Bác nằm viện thì có tiếp xúc gần với tôi, cho nên liền hoài nghi tôi?”
Điều này đúng thật là có khả năng, dù sao thì chuyện của người ngoài mà Kỳ Minh từng liên quan đến chỉ có hai chuyện này.

Chuyện của Diệp Đan Thư có thể nói là đã giải quyết mà thần không biết quỷ không hay, còn chuyện của Hướng Viên Bác thì chỉ cần người có tâm là sẽ tra ra dấu vết để lại, từ đó hoài nghi Kỳ Minh cũng hợp lý.
Bại lộ bằng phương thức này với Kỳ Minh mà nói quả thật có hơi đột ngột không kịp phòng bị, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, cậu có thể thông qua tư duy ngược hướng để suy luận: Hai đại sư mà Hướng gia tìm là ai? Trong hai đại sư này có người nào từng tiếp xúc với người Thích gia hay không?
Một khi hai vấn đề này được giải quyết, thì có thể lôi kẻ độc thủ sau màn ở Thích gia trồi lên mặt nước rồi.
Đến tận đây, cuối cùng Kỳ Minh cũng cảm thấy mình rốt cuộc đã túm được một đầu sợi len trong cuộn len rối loạn, điều bây giờ cần phải làm là dựa vào đầu sợi len này mà gỡ rối toàn bộ cuộn len một cách rõ ràng.
Chớp mắt Kỳ Minh đã ở lại Túc Sơn được ba ngày, Kỳ Minh ở Thích trạch còn ngẫu nhiên gặp được hai vợ chồng Trịnh Khâm và Thích Lâm, trước đó hai vợ chồng họ luôn bận rộn chuẩn bị cho bộ phim mới, có hơi lơ là Hân Hân, cho nên muốn thừa dịp mấy ngày nay đưa Hân Hân đi chơi vòng quanh Túc Sơn, một nhà ba người nhìn qua vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Chẳng qua là nhìn hai vợ chồng tương đối mệt mỏi, Thích Lâm rõ ràng đã trang điểm, nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới mắt cô.

Mà Trịnh Khâm nhìn qua lại càng thêm uể oải, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn sáng ngời, thoạt nhìn như là buổi tối ngủ không được ngon.
Hai người cố gắng che giấu trạng thái hiện tại của mình, trước mặt người nhà cũng cười cười vui vẻ, nhìn qua giống như ngoại trừ tinh thần không tốt thì không có chuyện gì cả.

Phỏng chừng là hai người cũng không xem tình trạng thân thể của mình hiện tại có vấn đề gì, chỉ cho là sau khi bận rộn lại thả lỏng nên thân thể mới khó thích ứng, bèn không nhắc tới với người nào khác.
Kỳ Minh nhìn trạng thái của hai vợ chồng như vậy, trực giác cảm thấy trên người của hai người nhất định đã xảy ra chuyện.
Và cậu rất nhanh đã có được đáp án.
Đến đêm khuya ngày thứ ba, Tinh Thần vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Hân Hân đã trở lại, nó không đi vào phòng của Kỳ Minh mà trực tiếp vào phòng của Tống Nhất, quả nhiên là nhìn thấy Kỳ Minh đã ngủ khò khò trên giường anh.
Khi Tinh Thần vừa bước vào thì Tống Nhất đã mở mắt ra, nhìn chằm chằm nó.
Tinh Thần chu chu miệng với anh rồi chui tọt vào giữa hai người, dang tay chân thành hình chữ đại mà nằm, cố ý muốn kéo dài khoảng cách giữa Kỳ Minh và Tống Nhất.
Tống Nhất nhìn nó, không lên tiếng đánh thức Kỳ Minh mà trực tiếp dùng hồn thể giao lưu với Tinh Thần, “Sao nhóc lại trở lại?”
Tinh Thần: “Đưa Kỳ Minh Minh đi xem thứ kia.”
Tinh Thần thật ra rất bá đạo, trước đó nó nghe thấy Hân Hân và Ngưu Ngưu gọi Kỳ Minh là ca ca, nó liền không gọi Kỳ Minh là ca ca nữa, cảm thấy xưng hô này không phải là xưng hô đặt biệt của riêng mình, còn giận đến mức không nói chuyện với Kỳ Minh một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cũng chính nó lại bon chen lên người Kỳ Minh, thân thiết mà gọi Kỳ Minh là “Kỳ Minh Minh”, nó cảm thấy đây là xưng hô của riêng nó, tự mình dỗ mình vui vẻ.
Tống Nhất: “Em ấy ngủ rồi.”
Tinh Thần liền cảm thấy buồn rầu, nó không muốn đánh thức Kỳ Minh, nhưng chuyện kia cũng rất quan trọng nha, nó nhất định phải để Kỳ Minh biết.
“Tôi tỉnh rồi.” Kỳ Minh từ từ ngồi dậy, “Tôi nghe thấy hai người nói chuyện rồi.”
Tinh Thần: “Bọn em không...” Lời còn chưa nói xong đã bị Tống Nhất nhanh chóng bịt miệng lại, nếu cho Kỳ Minh biết bọn họ dùng hồn thể để giao lưu thì Kỳ Minh còn không hoài nghi về thân phận của anh sao?
Tống Nhất cười cười với Kỳ Minh, “Ngại quá, làm phiền đến cậu rồi.” Nói xong còn lén lút ra ám hiệu với Tinh Thần, Tinh Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Kỳ Minh làm bộ như không thấy Tống Nhất ra ám hiệu với Tinh Thần, “Em nói muốn đưa anh đi xem đồ vật mà, bây giờ đi thôi.”
Tinh Thần gật đầu, “Ừm ừm, Kỳ Minh Minh mau đi cùng em.”
Nó nói rồi phất phất tay trên người Kỳ Minh.


Đạo hạnh của nó tương đối cao, khi nó ở bên cạnh Hân Hân đều che giấu hơi thở của mình, bằng không, một khi bị phát hiện sẽ rất dễ rút dây động rừng.

Bây giờ đưa Kỳ Minh đi xem đồ vật, tự nhiên cũng phải che giấu hơi thở trên người của Kỳ Minh.
Về phần Tống Nhất, anh lợi hại như vậy, nếu thật sự muốn giấu thì ngay cả Tinh Thần cũng không cảm nhận được anh.
Bóng đêm đặc quánh, trăng trên trời cũng đã bị mây che khuất.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ ở nơi ở của Trịnh Khâm và Thích Lâm mở ra, Trịnh Khâm đi ra từ trong phòng ngủ trước, hai mắt anh ta nhắm nghiền, đi đường giống như không có sức lực vậy, đôi tay lắc qua lắc lại, Thích Lâm đi theo sau anh ta ra ngoài, tư thế đi đường cũng kỳ lạ giống như Trịnh Khâm.
Hai người đều nhón mũi chân, nhìn qua giống như là đang bay.
Hai người họ đi xuống phòng kho, khi trở ra thì trên tay của mỗi người đều cầm theo một trản đèn lồng màu đỏ, áo ngủ trên người cũng đổi thành hỉ phục đỏ tươi, cứ đi dọc theo hành lang cửu khúc về phía trước.
Đèn đường hai bên sườn hành lang gấp khúc cũng biến thành đèn lồng màu đỏ, lay động trên hư không.
Gió đêm rất lớn, thổi đến độ cây cối lắc lư không ngừng, tiếng gió ù ù giống như tiếng dã thú thét gào.
Tinh Thần dẫn Kỳ Minh đi theo sau Trịnh Khâm và Thích Lâm, Kỳ Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại, cả người nổi da gà.
Cậu nhỏ giọng gọi Tinh Thần, “Mỗi buổi tối bọn họ đều như vậy sao?”
Trong khoảng thời gian này Tinh Thần vẫn luôn ở bên cạnh Hân Hân, nhìn thấy rất rõ ràng, nó gật đầu, rồi lại lắc lắc, “Tối hôm qua không có đi ra.”
Kỳ Minh nhíu mày, hẳn là vì tối hôm qua cậu và Tống Nhất ở bên ngoài, người nọ kiêng kỵ cậu và Tống Nhất nên không ra tay.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật ra Kỳ Minh có hơi sợ, nhưng cậu vẫn cố đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, tiếp tục đuổi theo hai vợ chồng Trịnh Khâm và Thích Lâm.
Đi qua hành lang cửu khúc, hai người tiến vào viện thứ tư từ một cái cổng hình mặt trăng, đi vào hoa viên nhỏ mà tối qua Kỳ Minh đã gặp được con quỷ nước kia, lại đi qua con đường đá cuội uốn lượn, cầm theo đèn lồng đỏ đi tới Vườn bonsai.
Bóng của những bồn cây cảnh dưới ánh trăng cực kỳ giống bóng người đang vặn vẹo, Kỳ Minh đi theo sau hai vợ chồng họ nhìn thấy rất rõ ràng những cái bóng kia thật sự có cử động, phân thành hai bên đường đá cuội, tựa như đang hoan nghênh hai vợ chồng đã đến.
Hai vợ chồng họ tiếp tục lướt đi, bay tới khoảnh đất trung tâm của Vườn bonsai.
Nơi đó có một cái giếng cổ lẳng lặng đứng sừng sững, dưới ánh trăng hiện lên một tầng ánh sáng quỷ dị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương