Vì thành phố Túc Sơn là một thành thị nhỏ, cũng không có sân bay, bất quá, từ thành phố Bắc Nam đến thành phố Túc Sơn lại có xe lửa đi thẳng tới, cho nên Kỳ Minh liền trực tiếp mua vé xe lửa đi đến thành phố Túc Sơn.
Cậu biết rõ Tống Nhất chính là Tống Côn Lãng, nên khi mua vé còn cố ý hỏi Tống Nhất, “Bây giờ em đang mua vé xe lửa, có muốn em mua giùm anh không?”
Kỳ Minh cho rằng anh sẽ tìm một lý do nào đó để trực tiếp từ chối cậu, lại không ngờ Tống Nhất còn thật sự đưa thẻ căn cước ra, thẻ căn cước kia nhìn giống y như thật, Kỳ Minh ôm tâm thế thử một lần mà trực tiếp nhập số căn cước trên thẻ vào, vậy mà lại thật sự có thể mua vé được.
Kỳ Minh: “...”
Diễn đúng là giống như thật.
Cậu phỉ nhổ trong lòng một câu, trên tay đã nhấp trả tiền.
Ngược lại là tiểu quỷ, nó nhìn thấy Kỳ Minh và Tống Nhất đều mua vé tàu cao tốc liền dẩu mông bò lên đùi Kỳ Minh, ồn ào đòi mình cũng phải mua vé xe.
Nhưng nó là một lệ quỷ mà, lại không có thẻ căn cước, cũng chụp không ra được bóng người, sao có thể mua vé tàu cao tốc được.
Tiểu quỷ không nói đạo lý, nó đòi phải có vé tàu cao tốc.
Kỳ Minh bị nó quậy đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể nhường cho nó tấm vé mình mới mua xong, lại mua thêm một tấm nữa, ghi chú vé trẻ em ở mặt sau, lúc này mới trấn an được tiểu quỷ.
Mặc dù còn chưa lên xe, tiểu quỷ đã ôm lấy điện thoại của Kỳ Minh, vẻ mặt thật hân hoan đắc ý.
Kỳ Minh ít nhiều cũng có thể lý giải được ý nghĩ của tiểu quỷ, tiểu quỷ không biết mình đã ngây người trong thành phố điện ảnh kia bao lâu, nhưng nó vẫn luôn ở trong thành điện ảnh kia, có lẽ là bị nhốt ở đó không thể nào rời khỏi, có lẽ là do chính bản thân cũng không biết nguyên nhân, mãi cho đến khi Kỳ Minh xuất hiện thì tiểu quỷ mới có thể đi theo Kỳ Minh rời khỏi thành phố điện ảnh.
Nhiều năm như vậy, tiểu quỷ đều bị trói buộc ở một chỗ, hiện tại có thể rời đi, có thể đến nơi khác ngắm nhìn, tự nhiên là tiểu quỷ sẽ vô cùng hứng khởi.
Kỳ Minh vươn tay ra xoa xoa đầu của tiểu quỷ, tuy rằng không biết vì sao tiểu quỷ vẫn luôn muốn đi theo mình, nhưng hiện tại, Kỳ Minh đã muốn đối đãi với tiểu quỷ như là em trai hoặc là con trai của mình rồi, về sau, nhất định cậu sẽ đưa tiểu quỷ đi ngắm nhìn một thế giới càng thêm tươi đẹp hơn.
Hôm sau, Kỳ Minh bọc mình kín mít, cùng Tống Nhất đi đến ga tàu hỏa.

Cũng không biết là ai đã tiết lộ thông tin số tàu của Kỳ Minh, xe còn chưa đến trạm, Kỳ Minh đã nhìn thấy một đám người kích động ở trước cửa nhà ga, Kỳ Minh còn đang suy nghĩ là ngôi sao nào xuống tàu cao tốc a, vậy mà lại kinh động lớn như vậy.
Xe mới vừa dừng lại, Huỳnh Hoàng đã gọi điện thoại tới.
Huỳnh Hoàng: “Thông tin số tàu của cậu bị tiết lộ, hiện tại có rất nhiều fan cuồng đang tràn vào nhà ga, cậu phải chú ý một chút, đừng để bọn họ phát hiện.”
Kỳ Minh không xuất hiện trước mặt bọn họ còn đỡ, như vậy thì bọn họ sẽ chỉ yên lặng chờ đợi, một khi Kỳ Minh xuất hiện trước mặt bọn họ, thì họ sẽ điên cuồng lên, có khả năng sẽ tạo ra chuyện ngoài ý muốn.
Kỳ Minh tự mình trêu chọc nói: “Tôi còn tưởng rằng là ngôi sao nào xuống tàu, không ngờ lại là chính mình đó.”
“Xem ra đến bây giờ, cậu vẫn chưa nhận thức được độ nổi tiếng của mình một cách trực quan a.

Cậu đã không còn là tên Kỳ Minh tai tiếng trước kia rồi, hiện tại, chỉ cần cậu hơi có chút gió thổi cỏ lay thôi là hotsearch sẽ bạo a.” Huỳnh Hoàng dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.
Kỳ Minh biết là Huỳnh Hoàng đang dặn dò mình cẩn thận nên cười cười, “Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận.”
Kỳ Minh nói xong, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên bãi đổ xe cũng có vài fan đang ngồi canh sẵn, muốn chặn Kỳ Minh lại trước tiên.
“Hiện tại trong nhà ga đều là fan của em, chúng ta làm sao đi ra ngoài được?” Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Huỳnh Hoàng, Kỳ Minh hỏi Tống Nhất đang ngồi ở ghế phó lái.
Tống Nhất không trả lời mà liếc nhìn tiểu quỷ một cái.
Tiểu quỷ hiểu ý, “Trực tiếp xuống xe, em sẽ khiến bọn họ không nhìn thấy anh.”
Kỳ Minh sao mà không phát hiện được tiểu quỷ vừa trao đổi ánh mắt với Tống Nhất, hẳn là kỹ năng làm cho fan không nhìn thấy cậu này là của Tống Nhất, nhưng bây giờ anh đang là người, không tiện bại lộ thân phận nên liền để cho tiểu quỷ xuất ra chiêu này.
Kỳ Minh trong lòng rõ ràng, trên mặt lại làm bộ như không biết gì, còn khích lệ tiểu quỷ: “Em thật là lợi hại!”
Tiểu quỷ cười he he không nói lời nào.

Kỳ Minh vẫn thật tin tưởng năng lực của đại lão, nếu đại lão đã tỏ vẻ fan sẽ không thể nhìn thấy cậu thì khẳng định là fan sẽ không thể nhìn thấy, bèn xuống xe không một chút gánh nặng nào.
Quả nhiên, những fan canh chừng ở bãi đổ xe kia đều không nhìn thấy cậu, chỉ xem cậu như một người bình thường, không hề chú ý đến cậu lấy một chút.
Đoạn đường kế tiếp đều không có fan nào phát hiện ra sự tồn tại của Kỳ Minh, mãi cho đến khi Kỳ Minh ngồi trên tàu cao tốc rời khỏi thành phố Bắc Nam, fan cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Minh.
Kỳ Minh chỉ cho rằng đây là một lần bị tiết lộ tin tức bình thường, lại không biết là có người cố ý nhắm vào cậu.

Thông tin hành trình của cậu cũng là có người cố ý để lộ, một khi Kỳ Minh xuất hiện ở nhà ga, những người trốn trong đám fan kia sẽ cố ý gây ra hỗn loạn, đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến trật tự của nhà ga mà còn dễ có khả năng sẽ xuất hiện hiện tượng dẫm đạp nhau.
Nếu hướng đi lần này thật sự giống như người nọ thiết kế, dù cho Kỳ Minh có vô tội thì dư luận xã hội cũng sẽ không cảm thấy cậu vô tội, bởi vì trận hỗn loạn này là do fan của Kỳ Minh nhìn thấy cậu mà gây ra.

Đến lúc đó, mũi nhọn đều sẽ nhắm vào Kỳ Minh, cậu có muốn biện minh cũng không thể biện minh được, độ nổi tiếng và sức nóng cũng sẽ phản ngược lại, khiến Kỳ Minh lập tức ngã xuống vực sâu.
Những người tính kế này không thể không nói là quá âm độc, hắn căn bản là không hề suy xét đến việc nếu phát sinh hỗn loạn hoặc xảy ra hiện tượng dẫm đạp thì có thể làm tổn thương đến người vô tội hay không? Có lẽ là có nghĩ tới, nhưng hắn càng hy vọng có thể nương theo cơ hội này mà kéo Kỳ Minh xuống nước.
Đáng tiếc, Kỳ Minh không để fan phát hiện ra cậu đã vào nhà ga, đã lên tàu cao tốc, phỏng chừng là có rất nhiều người đều cho rằng Kỳ Minh đã thay đổi lịch trình.
Lâm Yến An biết Kỳ Minh vẫn chưa xuất hiện ở nhà ga thì tức giận đến mức ném phăng cái ly đang cầm trong tay.

Khi y biết Kỳ Minh sẽ đi tàu cao tốc đến Túc Sơn thì đã lên kế hoạch cho một hồi fan đưa tiễn long trọng, nhưng kết quả thì hay rồi, vai chính Kỳ Minh lại lâm trận bỏ chạy.
Hơn bảy tiếng sau, tàu cao tốc mà Kỳ Minh đang ngồi dừng lại, bên này vốn dĩ cũng có fan đón, nhưng tin tức truyền đến từ thành phố Bắc Nam là tám chín phần mười Kỳ Minh đã thay đổi thời gian lên tàu, tuy rằng còn có fan ở lại nhà ga Túc Sơn để chờ Kỳ Minh nhưng chỉ có lác đác vài người, không có cách nào tạo ra ảnh hưởng quá lớn, cho nên Kỳ Minh liền dứt khoát để tiểu quỷ giải trừ che chắn trên người cậu, dùng khẩu trang che đi hơn phân nửa khuôn mặt, cùng Tống Nhất đi ra cửa.

Thích lão nghe nói hôm nay Kỳ Minh sẽ đến Túc Sơn bèn phái người ra cổng chờ, thấy Kỳ Minh đi ra từ cổng chờ thì lập tức đi lên đón, “Kỳ tiên sinh, tôi là người Thích lão phái tới đón cậu, mời cậu đi bên này.”
Túc Sơn là một vùng sông nước.
Đột nhiên từ thành thị phương bắc tuyết phủ trắng xóa bước vào vùng non xanh nước biếc như vậy, Kỳ Minh có chút không quen.
Dòng nước đan xen tung hoành, hai bên bờ sông dân cư vẫn còn lưu giữ nét đặc sắc thời cổ, ngói đen tường gạch, dưới chân là con đường lát đá xanh, làm người ta có ảo giác như đã trở về thời cổ đại.
Túc Sơn là một tiểu trấn du lịch, hiện tại tuy không phải là mùa thịnh vượng, nhưng cũng có tốp năm tốp ba du khách chậm rãi bước đi trên phiến đá xanh trên đường, trên dòng sông có thuyền ô bồng trôi qua, làm gợn lên từng con sóng lăn tăn.
So sánh với tiết tấu nhanh vội ở thành phố Bắc Nam thì tất thảy mọi thứ ở Túc Sơn này giống như đã được thả chậm lại, tựa như những âm thanh ồn ào huyên náo khiến người ta tràn ngập cảm giác ác cảm cũng không nỡ đánh vỡ sự yên lặng xa xưa của nơi này.
Người Thích lão phái tới đưa Kỳ Minh tới trước một dãy cổ trạch, nghe nói dãy cổ trạch này trước đây là chủ trạch của gia tộc của Thích lão, nhưng đến thế hệ ông của Thích lão thì gia đạo sa sút, nên đã bán chủ trạch này đi, mãi cho đến khi Thích lão phát tài thì mới mua lại dãy cổ trạch này.
Đây là loại trạch viện ngũ tiến, chiếm diện tích đất cực kỳ rộng lớn, đời trước, Kỳ Minh đã từng đóng phim cổ trang, bất quá đều diễn trong thành phố điện ảnh, kiến trúc trong thành phố điện ảnh nhìn qua thì cổ kính nhưng kỳ thật đều là kiến trúc giả cổ, tự nhiên sẽ thiếu đi một loại cảm giác nghiêm trang của lịch sử lắng đọng.
Thích trạch thì không giống như vậy, đó là một tòa kiến trúc đã trải qua hơn trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm phong sương mà vẫn đứng sừng sững ở đây, nó đã chứng kiến qua bao thời đại hưng thịnh rồi lại suy vong, cổ xưa mà nghiêm cẩn.
Kỳ Minh vừa đi vừa quan sát kiến trúc trước mắt, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên cùng cảm thán.
Chỉ là sự ngạc nhiên cùng cảm thán này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì càng đi vào trung tâm Thích trạch, Kỳ Minh càng nhìn thấy rõ trên không trung của Thích trạch đang bị bao phủ bởi một tầng mây đen.
Chỗ khác đều là trời quang vạn dặm, chỉ có nơi này là mây đen che đỉnh, mây đen này đại biểu cho thứ gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Người nhà của Thích lão rốt cuộc đã chọc phải thứ gì? Tại sao trên trạch viện lại bao phủ một tầng âm khí nồng đậm đến như vậy?
“Kỳ tiên sinh, tới rồi.”
Người vẫn luôn dẫn đường cho Kỳ Minh dừng lại trước thính đường thứ ba, cung kính gõ gõ cửa, “Thích lão, Kỳ tiên sinh tới rồi.”
Sau đó không lâu, cửa chậm rãi được mở ra, một lão nhân mặc đường trang xuất hiện trước mặt Kỳ Minh.
Lão nhân tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, khi nhìn thấy Kỳ Minh thì tủm tỉm cười dẫn cậu vào thính đường, “Kỳ tiên sinh đúng không? Tôi đã nghe Tĩnh Hoa nói đến cậu.”
Kỳ Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thích lão gọi cháu là Kỳ Minh là được.”

Cậu lại nói thẳng: “Không biết lần này Thích lão tìm cháu đến đây là vì chuyện gì?”
“Tôi vốn định liên hệ với Tống tiên sinh.” Biểu cảm của Thích lão ảm đạm đi, trong giọng nói tràn ngập tiếc hận, “Ai có ngờ cậu ta tuổi trẻ đã...”
Kỳ Minh vô cùng phối hợp bày ra biểu cảm đau thương.
Thích lão vội vàng đổi đề tài, “Là Tĩnh Hoa đề cử cậu với tôi, cậu ta nói cậu là chân truyền của Tống tiên sinh, muốn giải quyết sự tình của nhà tôi, không có cậu thì không được.”
Khóe miệng của Kỳ Minh cứng đờ.
Cậu không ngờ mình lại được đánh giá cao ở trong mắt Tĩnh Hoa như vậy, chỉ là...
Cái gì gọi là chân truyền của Tống tiên sinh? Tĩnh Hoa nói như vậy không phải là nói bừa à? Đến giờ cậu mới theo Tống Côn Lãng học được mấy tháng, hiện tại là một tên gà mờ có được không?
Nhưng là, khi nhìn thấy ánh sáng hy vọng lóe sáng trong mắt Thích lão, lời từ chối của Kỳ Minh không thể nào nói được.

Cùng lắm… tốt xấu gì cũng có tiểu quỷ và đại lão ở đây, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không cần cậu phải ra tay a.
Nghĩ đến đại lão cùng tiểu quỷ, trong lòng Kỳ Minh tự tin hơn nhiều.
Kỳ Minh: “Thích lão, có việc gì thì ngài cứ nói thẳng đi.”
Thích lão vừa định nói chuyện thì có một cục tròn tròn lăn vào, dừng lại bên chân Kỳ Minh, chỉ một lát sau thì có một cô bé mặc váy đỏ chạy vào.
Thích lão nhìn thấy cô bé thì cơ thể không tự chủ được mà lùi về sau một bước, Kỳ Minh còn quan sát thấy sự sợ hãi chợt lóe lên trong mắt ông.
Cô bé nọ dường như không hề phát hiện, bé mở to đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Kỳ Minh một hồi lâu, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên tay trái của cậu.
Cô bé nở một nụ cười xán lạn, nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Em trai nhỏ ơi, chúng ta cùng nhau chơi bóng đi.”
Tay trái của Kỳ Minh, chính là bàn tay đang nắm tay tiểu quỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương