Nếu là Diệp Phong trong sách thì sẽ làm như vậy thật, thậm chí còn có thể nghĩ đến chuyện lần sau tiếp tục lấy lòng Bạch Tô Tô.
Nhưng Diệp Phong bây giờ đã khác xưa.
"Cô Bạch Tô Tô này, cô cảm thấy tôi đầu tư cho nhà họ Bạch các cô là vì điều gì?"
Diệp Phong bật cười, nói.
"Chẳng lẽ không phải bởi vì coi trọng tiềm lực và tương lai tươi sáng của nhà họ Bạch chúng em nên anh Diệp Phong mới đầu tư sao?"
Bạch Tô Tô trợn to đôi mắt ngập nước, đáp lại.
Quần chúng hóng chuyện: "???"
Diệp Phong: "???"
Lâm Phượng Kiều: "???"
Con mẹ nó chứ, nhà họ Bạch có tiềm lực gì, tiềm lực phá sản hả?
Như thế cũng xứng được đầu tư sao? Đương nhiên không rồi, nhà họ Bạch của cô không có tư cách này, biết chưa!
"Tô Tô, hay là cậu cứ đồng ý đi xem phim với cậu Diệp đi, cũng đâu mất miếng thịt nào.
"
Lâm Phượng Kiều kéo váy cô bạn thân, ghé tai cô ta nói thầm.
Dù là một đứa ngu cũng nhận ra, sở dĩ Diệp Phong chịu đầu tư là vì Bạch Tô Tô.
"Vậy không phải mình thành ăn xin rồi sao?"
Bạch Tô Tô nhìn bạn thân của mình, cảm thấy rất tức giận, cô ta có lòng tự tôn của bản thân mình.
Lâm Phượng Kiều còn đang định nói gì đó nhưng Bạch Tô Tô đã chống tay lên bàn, nói như chém đỉnh chặt sắt:
"Anh Diệp Phong này, anh đối xử với em rất tốt, trước kia cũng rất quan †âm em, em rất biết ơn anh.
"
"Nhà họ Bạch thực sự cần hai trăm triệu đầu tư này, anh có thể giúp đỡ em lúc hoạn nạn, em rất vui.
"
"Tuy nhiên, đêm nay em không thể đi xem phim với anh được.
"
"Nhưng nếu như anh đồng ý đưa hợp đồng cho em, em có thể phá lệ một lần, để anh tiễn em về nhà.
"
Bạch Tô Tô làm như vừa đưa ra quyết định gì khó khăn lắm, cô ta đã lớn như vậy mà còn chưa bao giờ để con trai đưa mình về.
Ngoại trừ đàn anh Lâm Dịch!
Nhưng đối với Diệp Phong, đây là ranh giới cuối cùng và duy nhất mà cô †a có thể khoan nhượng.
Nhìn thấy bạn thân như thế, cuối cùng lo lắng trong lòng Lâm Phượng.
Kiều cũng giảm bớt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook