Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất
-
Chương 13: Phiên ngoại 2
Phiên ngoại 2
Edit: Cá
.................
Văn nữ sĩ bị hấp dẫn bởi nhóc mèo Ragdoll trong lòng Văn Chi Vọng.
"Con dẫn Đoàn Đoàn đi khám bệnh à?" Văn nữ sĩ hỏi, "Bác sĩ nói bé bị sao vậy?"
Văn Chi Vọng nói: "Kỳ động dục của nhóc đến rồi, cho nên nhóc làm ầm ĩ mấy ngày nay đều là biểu hiện của kỳ động dục."
"Thì ra là thế." Văn nữ sĩ vươn tay, "Hôm nay mẹ còn chưa ôm Đoàn Đoàn, con cho mẹ ôm một cái..."
Văn Chi Vọng lập tức nói: "Không được."
Cậu hơi dùng sức ôm nhóc mèo.
Nhóc mèo trong lòng cậu không chỉ là một con mèo, mà là một con mèo yêu có thể biến thành người.
Văn nữ sĩ là nữ, còn Đoàn Đoàn là nam.
Thế nên không thể nào cho mẹ ôm nhóc Đoàn Đoàn được.
Văn nữ sĩ nhíu mày: "Tại sao? Mẹ ôm một cái cũng không được à?"
Văn Chi Vọng gật đầu: "Sau này Đoàn Đoàn có con ôm rồi. Nếu con đi làm cũng sẽ mang nhóc theo."
Ít nhất là cậu muốn giảm thiểu tối đa việc người khác biết được Đoàn Đoàn có thể biến thành người.
Văn nữ sĩ không biết Văn Chi Vọng đang nghĩ gì.
Nhưng con nàng một khi quyết định thì kể cả nàng cũng không thể thay đổi quyết định đó.
Văn nữ sĩ bỏ tay xuống, ánh mắt nàng dừng lại trên người chú chó bự lông trắng đen đang ngốn thức ăn chó cách đó không xa.
Husky đang hăng hái ăn khẩu phần thức ăn thêm của nó.
Hôm nay thức ăn cho được đổi loại mới, Husky ăn vô cùng vui vẻ, đuôi dựng lên quay vòng vòng như chong chóng.
Đột nhiên, nó cảm thấy sống lưng mình lạnh vô cùng.
Husky nuốt thức ăn chó xuống, chầm chậm xoay đầu.
Nó vừa quay đầu thì lập tức kẹp chặt đuôi.
Huhuhu, nữ nhân đáng sợ kia nhìn nó chằm chằm, ánh mắt nàng hù chết chó! Huhuhu!
Ngay lập tức, Husky cảm thấy thức ăn chó trong miệng mình không còn thơm ngon ngào ngạt nữa.
Nó tiếc nuối nhìn thức ăn chó chưa ăn xong, sau đó "pặc" chạy ngay đến hoa viên.
Giữ được mạng chó này quan trọng hơn! Ẳng ẳng!
Văn nữ sĩ đành phải thu hồi ánh mắt.
Văn Chi Vọng ôm nhóc mèo đi ra ngoài.
Buổi chiều công ty cậu có một cuộc họp.
Văn nữ sĩ nói: "Mẹ nhớ là Đoàn Đoàn phải đi thiến phải không?"
Văn Chi Vọng dừng lại.
Thân mèo của Đàm Nhiên cứng đờ. Nhóc chôn đầu trong ngực Văn Chi Vọng, nhưng tai lại vểnh lên, run nhè nhẹ.
Văn Chi Vọng nhìn phản ứng của nhóc mèo trong lòng, cảm thấy buồn cười.
Cậu biết, Đoàn Đoàn có thể hiểu được cậu đang nói gì.
Nhìn thấy Đoàn Đoàn phản ứng lớn như thế, Văn Chi Vọng cố ý nói: "Đúng thế, sao vậy mẹ?"
Văn nữ sĩ nói: "Sau khi Đa Đa thiến xong biểu hiện của nó không còn nghiêm trọng như trước. Nên mẹ nghĩ là tốt nhất nên cho Đoàn Đoàn đi thiến luôn đi, được không con?"
Được không cái bíp! Chắc chắn là không được! Nhóc không muốn trở thành mèo thái giám đâu!
Tai nhóc mèo run run, sống lưng nhóc cũng dần thẳng lên.
Thế nhưng Đàm Nhiên biết, hai viên bi của nhóc có thể tiếp tục tồn tại hay không, hoàn toàn là phụ thuộc vào chủ nhân của nhóc — Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng không trả lời.
Nội tâm Đàm Nhiên tuyệt vọng vl.
Nhóc nghĩ kĩ rồi, nếu nhóc bị đưa lên bàn giải phẫu, nhóc chắc chắn phải tìm cách trốn đi!
Văn Chi Vọng nhìn nhóc mèo trong ngực, nhóc mèo co rúc thành một cục giống như là bị dọa sợ.
Văn Chi Vọng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhóc.
"Con quyết định rồi. Thế nhưng con có thể chịu được biểu hiện động dục của Đoàn Đoàn. Thế nên con nghĩ là không nên thiến nhóc." Văn Chi Vọng cười, nói: "Đoàn Đoàn ngoan như thế, thiến đau lắm, con không nỡ."
Tru Trù Trú! Nhóc ngoan lắm luôn! Nhóc sẽ trở thành một con mèo đực bình thường!
(*) tru trù trú: đúng vậy – t nhái theo Upin Ipin thôi =)))) Mèo đực bình thường: ý là nhóc sẽ không động dục tùm lum á
Cơ thể nhóc mèo dần dần thả lỏng.
Văn nữ sĩ nói: "Nếu đã thế thì thôi quên đi. Cơ mà mẹ muốn gặp Tiểu Đàm con từng nhắc đến."
Văn Chi Vọng nhíu mày: "Mẹ!"
Văn nữ sĩ nói: "Lâu như thế rồi, mẹ phải biết được Tiểu Đàm con nói là thật hay giả chứ, phải không nè?"
"Mẹ cũng không làm phiền hai đứa, con nói cậu ta là ai, mẹ ở xa xa nhìn một cái là được."
Từng ngày trôi qua, Văn nữ sĩ rất nghi ngờ "Tiểu Đàm" mà Văn Chi Vọng nói có thật hay không.
Văn Chi Vọng biết, trong chốt lát mình không thể nào biến ra "Tiểu Đàm" được.
Bởi vì Văn nữ sĩ đều biết hết những người đồng nghiệp và bạn bè bên cạnh cậu.
Trừ khi, cậu có thể tìm được một người lạ mà từ trước đến nay mẹ mình chưa gặp qua, mà còn phải là nam...
Ánh mắt Văn Chi Vọng dừng trên người nhóc mèo trong ngực.
Cậu đưa lưng về phía Văn nữ sĩ, nhếch môi
"Mẹ muốn gặp Tiểu Đàm thì ngày mai con sẽ cho mẹ gặp em ấy."
Văn Chi Vọng duỗi tay, nhẹ nhàng gãi cằm nhóc mèo trong ngực.
Cậu cuối đầu, nói nhỏ chỉ để cậu và nhóc mèo nghe.
"Nếu nhóc muốn giữ hai hòn bi của mình thì phải chấp nhận một điều kiện của anh."
Mắt mèo Đàm Nhiên đang híp lập tức trợn tròn.
Đàm Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Văn Chi Vọng.
Anh ta muốn làm gì?
........
Lời tác giả: Kế hoạch bảo vệ hai hòn bi nhỏ, chính thức bắt đầu!
Edit: Cá
.................
Văn nữ sĩ bị hấp dẫn bởi nhóc mèo Ragdoll trong lòng Văn Chi Vọng.
"Con dẫn Đoàn Đoàn đi khám bệnh à?" Văn nữ sĩ hỏi, "Bác sĩ nói bé bị sao vậy?"
Văn Chi Vọng nói: "Kỳ động dục của nhóc đến rồi, cho nên nhóc làm ầm ĩ mấy ngày nay đều là biểu hiện của kỳ động dục."
"Thì ra là thế." Văn nữ sĩ vươn tay, "Hôm nay mẹ còn chưa ôm Đoàn Đoàn, con cho mẹ ôm một cái..."
Văn Chi Vọng lập tức nói: "Không được."
Cậu hơi dùng sức ôm nhóc mèo.
Nhóc mèo trong lòng cậu không chỉ là một con mèo, mà là một con mèo yêu có thể biến thành người.
Văn nữ sĩ là nữ, còn Đoàn Đoàn là nam.
Thế nên không thể nào cho mẹ ôm nhóc Đoàn Đoàn được.
Văn nữ sĩ nhíu mày: "Tại sao? Mẹ ôm một cái cũng không được à?"
Văn Chi Vọng gật đầu: "Sau này Đoàn Đoàn có con ôm rồi. Nếu con đi làm cũng sẽ mang nhóc theo."
Ít nhất là cậu muốn giảm thiểu tối đa việc người khác biết được Đoàn Đoàn có thể biến thành người.
Văn nữ sĩ không biết Văn Chi Vọng đang nghĩ gì.
Nhưng con nàng một khi quyết định thì kể cả nàng cũng không thể thay đổi quyết định đó.
Văn nữ sĩ bỏ tay xuống, ánh mắt nàng dừng lại trên người chú chó bự lông trắng đen đang ngốn thức ăn chó cách đó không xa.
Husky đang hăng hái ăn khẩu phần thức ăn thêm của nó.
Hôm nay thức ăn cho được đổi loại mới, Husky ăn vô cùng vui vẻ, đuôi dựng lên quay vòng vòng như chong chóng.
Đột nhiên, nó cảm thấy sống lưng mình lạnh vô cùng.
Husky nuốt thức ăn chó xuống, chầm chậm xoay đầu.
Nó vừa quay đầu thì lập tức kẹp chặt đuôi.
Huhuhu, nữ nhân đáng sợ kia nhìn nó chằm chằm, ánh mắt nàng hù chết chó! Huhuhu!
Ngay lập tức, Husky cảm thấy thức ăn chó trong miệng mình không còn thơm ngon ngào ngạt nữa.
Nó tiếc nuối nhìn thức ăn chó chưa ăn xong, sau đó "pặc" chạy ngay đến hoa viên.
Giữ được mạng chó này quan trọng hơn! Ẳng ẳng!
Văn nữ sĩ đành phải thu hồi ánh mắt.
Văn Chi Vọng ôm nhóc mèo đi ra ngoài.
Buổi chiều công ty cậu có một cuộc họp.
Văn nữ sĩ nói: "Mẹ nhớ là Đoàn Đoàn phải đi thiến phải không?"
Văn Chi Vọng dừng lại.
Thân mèo của Đàm Nhiên cứng đờ. Nhóc chôn đầu trong ngực Văn Chi Vọng, nhưng tai lại vểnh lên, run nhè nhẹ.
Văn Chi Vọng nhìn phản ứng của nhóc mèo trong lòng, cảm thấy buồn cười.
Cậu biết, Đoàn Đoàn có thể hiểu được cậu đang nói gì.
Nhìn thấy Đoàn Đoàn phản ứng lớn như thế, Văn Chi Vọng cố ý nói: "Đúng thế, sao vậy mẹ?"
Văn nữ sĩ nói: "Sau khi Đa Đa thiến xong biểu hiện của nó không còn nghiêm trọng như trước. Nên mẹ nghĩ là tốt nhất nên cho Đoàn Đoàn đi thiến luôn đi, được không con?"
Được không cái bíp! Chắc chắn là không được! Nhóc không muốn trở thành mèo thái giám đâu!
Tai nhóc mèo run run, sống lưng nhóc cũng dần thẳng lên.
Thế nhưng Đàm Nhiên biết, hai viên bi của nhóc có thể tiếp tục tồn tại hay không, hoàn toàn là phụ thuộc vào chủ nhân của nhóc — Văn Chi Vọng.
Văn Chi Vọng không trả lời.
Nội tâm Đàm Nhiên tuyệt vọng vl.
Nhóc nghĩ kĩ rồi, nếu nhóc bị đưa lên bàn giải phẫu, nhóc chắc chắn phải tìm cách trốn đi!
Văn Chi Vọng nhìn nhóc mèo trong ngực, nhóc mèo co rúc thành một cục giống như là bị dọa sợ.
Văn Chi Vọng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhóc.
"Con quyết định rồi. Thế nhưng con có thể chịu được biểu hiện động dục của Đoàn Đoàn. Thế nên con nghĩ là không nên thiến nhóc." Văn Chi Vọng cười, nói: "Đoàn Đoàn ngoan như thế, thiến đau lắm, con không nỡ."
Tru Trù Trú! Nhóc ngoan lắm luôn! Nhóc sẽ trở thành một con mèo đực bình thường!
(*) tru trù trú: đúng vậy – t nhái theo Upin Ipin thôi =)))) Mèo đực bình thường: ý là nhóc sẽ không động dục tùm lum á
Cơ thể nhóc mèo dần dần thả lỏng.
Văn nữ sĩ nói: "Nếu đã thế thì thôi quên đi. Cơ mà mẹ muốn gặp Tiểu Đàm con từng nhắc đến."
Văn Chi Vọng nhíu mày: "Mẹ!"
Văn nữ sĩ nói: "Lâu như thế rồi, mẹ phải biết được Tiểu Đàm con nói là thật hay giả chứ, phải không nè?"
"Mẹ cũng không làm phiền hai đứa, con nói cậu ta là ai, mẹ ở xa xa nhìn một cái là được."
Từng ngày trôi qua, Văn nữ sĩ rất nghi ngờ "Tiểu Đàm" mà Văn Chi Vọng nói có thật hay không.
Văn Chi Vọng biết, trong chốt lát mình không thể nào biến ra "Tiểu Đàm" được.
Bởi vì Văn nữ sĩ đều biết hết những người đồng nghiệp và bạn bè bên cạnh cậu.
Trừ khi, cậu có thể tìm được một người lạ mà từ trước đến nay mẹ mình chưa gặp qua, mà còn phải là nam...
Ánh mắt Văn Chi Vọng dừng trên người nhóc mèo trong ngực.
Cậu đưa lưng về phía Văn nữ sĩ, nhếch môi
"Mẹ muốn gặp Tiểu Đàm thì ngày mai con sẽ cho mẹ gặp em ấy."
Văn Chi Vọng duỗi tay, nhẹ nhàng gãi cằm nhóc mèo trong ngực.
Cậu cuối đầu, nói nhỏ chỉ để cậu và nhóc mèo nghe.
"Nếu nhóc muốn giữ hai hòn bi của mình thì phải chấp nhận một điều kiện của anh."
Mắt mèo Đàm Nhiên đang híp lập tức trợn tròn.
Đàm Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Văn Chi Vọng.
Anh ta muốn làm gì?
........
Lời tác giả: Kế hoạch bảo vệ hai hòn bi nhỏ, chính thức bắt đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook