Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
-
Chương 44: Ta thành thị thiếp của hầu gia
Thật ra Hương Vũ cũng không ôm hi vọng gì.
Dù sao nàng và tiểu thư ầm ĩ, nhìn qua thấy tiểu thư rất tức giận, sao có thể trả đồ vật lại cho nàng chứ.
Nàng cũng không hi vọng mà nhắc với Bạch Giản, ai ngờ Bạch Giản lườm nàng một chút, không nói gì cả đã quay trở lại.
Sau một lúc lâu nàng ấy cũng trở lại, trong tay cầm theo một bao đồ.
Hương Vũ vừa nhìn đã biết đó là bao đồ của nàng, đồ vật của nàng đều ở bên trong.
Nàng vô cùng vui vẻ, đương nhiên cảm thấy mang ơn Bạch Giản.
Đợi đến khi nàng trở về tiểu viện kia, Bạch Giản và Chu Y cũng rời đi. Nàng mau chóng bảo mấy người Thu Nương, Nguyệt Bạch, Hà Hồng đi ra, còn nàng trốn trong phòng, mờ bao đồ ra kiểm tra.
Lúc mở ra tim cũng treo cao, nàng sợ vòng tay vàng và trâm hoa quý giá kia không còn nữa.
Khi nhìn thấy những thứ kia đều bình yên ở đó, cuối cùng khẽ thở ra một hơi.
Nàng kiểm tra một phen, thậm chí ngay cả túi thêu cho hầu gia cũng cầm về, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Nhất định nàng phải nhanh chóng thêu xong, đến lúc đó đưa cái này cho hầu gia, hầu gia nhìn thấy chắc sẽ rất vui.
Vậy mà nàng lại vừa mới đối đầu với tiểu thư, vào lúc đó thật sự là tức không thể chịu nổi, nhất thời gan dạ. Đến bây giờ khi tỉnh táo lại thì nàng bắt đầu sợ, cũng bắt đầu lo lắng. Rốt cuộc thì tiểu thư cũng là nữ nhi của hầu gia, nếu tiểu thư đi đến trước mặt hầu gia cáo trạng thì nàng là cái thá gì chứ, chỉ là kẻ hầu hạ thôi, đến lúc đó chắc chắn hầu gia sẽ hướng về phía tiểu thư rồi?
Nàng phải vội vàng thêu xong cho hầu gia, không chừng hầu gia vui vẻ sẽ không tức giận đến mức truy xét nàng đúng không?
Hương Vũ tính toán như thế, vội vàng cầm kim thêu lên, nàng muốn thêu xong túi cho hầu gia, đến lúc đó dỗ cho hầu gia vui vẻ.
Mà ở ngoài cửa viện của nàng, Bạch Giản đang rón rén quay lại.
Trước đó, Bạch Giản giả vờ rời đi với Chu Y, sau đó thần không biết quỷ không hay trở về. Sau khi trở về, nàng nhìn xung quanh im ắng, lén đi vào viện của Hương Vũ.
Ai biết vừa mới bước chân vào đã nghe một giọng nói: "Ngươi đang làm gì thế?"
Bạch Giản nghe được giọng nói này thì lập tức thân hình cứng đờ, nàng chậm rãi nhìn về phía sau đã thấy hầu gia.
Hầu gia đứng ở đó, thân hình thẳng tắp như tùng, tính cách khó lường, không nhìn ra chút tâm tình gì.
Nhưng mà Bạch Giản cảm thấy sau lưng rét run.
Rõ ràng vừa rồi nàng đã nhìn xung quanh, vốn không thấy ai cả, sao mà đột nhiên hầu gia lại xuất hiện như thế?
Vì sao hầu gia có thể làm được thần không biết quỷ không hay như thế?
Bạch Giản lập tức đứng thẳng lưng, cứng đờ bước lên phía trước bái kiến Hoắc Quân Thanh: "Nô tỳ, đột nhiên nô tỳ nhớ tới một chuyện, muốn nói với Hương Vũ cô nương."
Trong ánh mắt của Hoắc Quân Thanh hiện lên vẻ lạnh nhạt nhìn lướt qua Bạch Giản: "Chuyện gì?"
Vẻ mặt Bạch Giản hơi dừng lại: "Việc nhỏ."
Hoắc Quân Thanh chắp tay: "Đã là việc nhỏ thì không cần phải nói."
Bạch Giản cung kính nói: "Vâng."
Nói xong nàng ảo não rời đi.
Thật vất vả đi ra một đoạn không thấy hầu gia nữa, cuối cùng Bạch Giản mới thở nhẹ ra. Vừa thở nhẹ ra đã nghe một tiếng cười "Phụt" ở bên cạnh.
Nàng nhìn qua thấy đó là Chu Y.
Mặt Chu Y không đổi sắc đứng ở đó.
Nhưng mà Bạch Giản chắc chắn tiếng cười "Phụt" lúc nãy là do Chu Y phát ra.
"Ngươi cũng thấy được?"
"Đúng."
Bạch Giản liếc mắt nhìn thấy Chu Y, nhìn thấy dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của nàng ấy thì nàng đã hiểu. Chu Y đứng ở đây xem náo nhiệt, nàng ấy đã sớm biết, chỉ cố ý muốn nhìn thấy mình xui xẻo.
"Nếu ngươi đã biết hầu gia đến đây, vì sao lại không nói với ta một tiếng?"
"Ta trung thành với hầu gia, đương nhiên không thể nào làm chuyện gì lừa gạt hầu gia được, ngươi nghĩ ta sẽ vì ngươi mà phản bội hầu gia sao?" Chu Y ôm kiếm đứng, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Ta chỉ muốn giải thích rõ ràng." Bạch Giản nhếch môi, hơi ngập ngừng nói: "Dường như Hương Vũ cô nương hiểu lầm."
"Có phải nàng ấy hiểu lầm ngươi là thị thiếp của hầu gia, còn muốn làm tỷ muội tốt với ngươi, hai người cùng nhau hầu hạ hầu gia." Chu Y nhíu mày, lạnh nhạt nhìn nàng, trong giọng nói càng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Đúng." Bạch Giản nhớ tới chuyện này, huyệt Thái Dương vang lên tiếng ong ong.
Nàng phát hiện muốn tìm một cơ hội để giải thích rõ ràng với Hương Vũ cô nương dường như rất khó, rất khó.
Trong phút chốc nàng nhớ tới ánh mắt hầu gia nhìn nàng, lại càng cảm thấy đau đầu.
Có lẽ hầu gia đang nghi ngờ nàng không trung thành.
"Có phải rất rất bất đắc dĩ hay không?" Chu Y hỏi.
"Ừm." Bạch Giản cúi đầu, nàng thừa nhận rất bất đắc dĩ.
Bình thường gặp chuyện gì, nàng cũng có thể rút kiếm xoạt xoạt xoạt mấy cái thì có thể giải quyết.
Bây giờ rút kiếm cũng không giải quyết được, nàng đau đầu.
Đặc biệt là chuyện hiểu lầm này còn liên quan đến hầu gia, nếu như hầu gia biết Hương Vũ hiểu lầm như thế, chỉ sợ khi trở lại hầu gia sẽ kéo nàng cho báo đen ăn.
Chu Y nhìn Bạch Giản, lạnh nhạt nói một câu: "Gieo gió gặt bão, đây chính là cái giá phải trả khi ngươi bắt nạt tiểu nha hoàn người ta, đáng đời."
Bạch Giản: "..."
***
Bên ngoài song cửa sổ, cây quế đã xuất hiện từng chùm hoa nhỏ tản ra mùi hương như có như không. Bên trong song cửa sổ, Hương Vũ ngồi trên ghế, bên ngoài có vài tia nắng nhỏ chiếu vào, nàng bắt đầu xe chỉ luồn kim, thêu hầu bao cho hầu gia.
Bên ngoài, con ve kêu tiếng được tiếng không, Hương Vũ tỉ mỉ ngồi thêu, một châm lại một châm.
Lúc đang thêu, trong lòng nàng lại nhớ đến những chuyện ở chỗ tiểu thư.
Nhớ đến những chuyện này, mặt nàng lại đỏ lên.
Nàng là một con thỏ có thể mặc cho người ta bắt nạt xâu xé, nàng cũng không biết sao lúc ấy nàng lại như thế, vậy mà đột nhiên trở nên mạnh mẽ, có dũng khí nói thế với tiểu thư.
Có lẽ bởi vì sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia, nàng đã biết sau này tiểu thư đã đối với nàng thế nào.
Mặc dù nàng chỉ là một nha hoàn, có thể mặc cho người ta an bài nhưng mà dạng ủy khuất này vẫn oan uất. Nàng bán mạng vì tiểu thư mà hầu hạ thiếu gia, bị ép khô không còn chất béo nữa thì bị vứt bỏ.
Bởi vì trong lòng ủy khuất, lúc nàng còn có chút sức mạnh có thể lợi dụng, vào lúc đó nàng nhịn không được đã phản kích.
Bây giờ Hương Vũ nghĩ lại, nàng cũng không hối hận, nhưng mà sự dũng cảm dâng trào kia sau khi rút xuống, thì nàng lại càng bất an.
Sự bất an này khiến nàng bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện này, nghĩ từ đầu đến cuối, đang suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu.
Vì sao ngày đó đột nhiên hầu gia phái người đi đón nàng?
Vì sao trùng hợp như thế, vừa lúc là sinh nhật của nàng?
Nàng nhớ lại tất cả chi tiết trong đó, nghĩ đến dường như lúc đầu hầu gia.... Cũng không có ý định muốn thân thể nàng. Cũng vì sau đó nàng đi về trúc lâu nhìn thấy chuyện không nên nhìn thấy, nên hầu gia tức giận mới muốn nàng.
Trong lòng nàng có suy đoán thế này, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, sao hầu gia lại có tâm tư với nàng?
Lúc đang suy nghĩ lung tung nàng cũng thêu túi sắp xong rồi.
Thật ra nàng cũng nhanh tay, chỉ cần chịu làm thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Trước đó nàng làm lâu như thế là bởi vì không dám quang minh chính đại, chỉ có thể lén lút, bây giờ nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, có thể ung dung mà làm, đương nhiên sẽ làm nhanh.
Nàng cẩn thận quan sát túi thêu này, nàng vô cùng thích. Trên túi thêu có thêu cây trúc, màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái giống như mảnh màu xanh ngoài thư phòng kia, thật sự rất hợp với hầu gia.
Nhưng mà rốt cuộc hầu gia vẫn là hầu gia, cũng không biết ánh mắt ngài ấy thế này, có thể bắt bẻ không.
Nàng đang ở đó nhìn xem, bỗng nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nàng đi đến ngoài song cửa sổ xem xét đã thấy bên cây hoa quế, hầu gia vén áo bào bước mười bậc đi lên.
Nàng mau chóng tới đón.
Sau khi Hoắc Quân Thanh thấy nàng ánh mắt trong vắt, trái lại nhìn nàng mấy lần, thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên.
Chẳng lẽ hầu gia biết nàng gây chuyện ở chỗ tiểu thư nên hầu gia tức giận?
Nàng nhớ tới mình ở chỗ tiểu thư cáo mượn oai hùm, hơi chột dạ nói: "Hầu gia, nô tỳ đã làm sai điều gì sao?"
Hoắc Quân Thanh thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: "Sau này nàng an phận ở đây."
Hương Vũ vội vàng gật đầu: "Vâng."
Hương Vũ nghe nói như thế thì nàng đã hiểu, hầu gia bảo nàng an phận là vì ngại nàng đi đến nơi tiểu thư, lại còn tranh chấp với tiểu thư, đây chính là "Không an phận."
Hoắc Quân Thanh: "Còn có việc gì sao?"
Ban đầu, Hương Vũ đang cúi đầu nghĩ đến chuyện nàng "Không an phận", lúc này lại nghe được cái thì này cũng giật mình, vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ không có việc gì."
Hoắc Quân Thanh nói: "Nếu như thế thì bản hầu đi."
Hương Vũ nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng, nghĩ vậy xem ra hầu gia không có ý định truy cứu chuyện nàng và tiểu thư? Cứ cho qua như thế sao?
Trong phút chốc thậm chí nàng quên mất chiếc hầu bao kia, lập tức vội nói: "Nô tỳ tiễn hầu gia."
Hoắc Quân Thanh nghe thế vẻ mặt hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn này, rốt cuộc vẫn hất cằm quay người rời đi.
Hương Vũ theo sau lưng hắn, nhắm mắt theo đuôi ân cần tiễn hắn.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy giữa lông mày của tiểu nha hoàn hiện lên vẻ vui mừng, quả thật không thể nào giấu được, hắn càng giận tái mặt.
Hắn mới vừa từ bên ngoài trở về, cố ý tới xem một chút, kết quả nàng ấy không hề ngóng trong hắn ở lại? Hận không thể lập tức đuổi hắn đi?
Hắn lại nhớ tới chuyện Bạch Giản lén lén lút lút ở cửa viện, càng thêm cau mày.
Lúc nghĩ như thế, Hoắc Quân Thanh đã đi đến ngoài cửa viện, hắn quay đầu lại nhìn về phía tiểu nha hoàn. Hắn thấy mặc dù tiểu nha hoàn vẫn đứng y nguyên ở đó đưa mắt nhìn hắn, nhưng dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể thoát thân trở về.
Hắn lập tức cười lạnh một tiếng, quay người lại, vẩy áo bào lại đi vào phòng.
"Á? Hầu gia?" Ban đầu, Hương Vũ nghĩ mình đã trốn qua một kiếp, bỗng nhiên thấy hầu gia quay lại, nàng đứng lại chỗ trợn tròn mắt.
Vừa nãy hầu gia quên mất, bây giờ nhớ ra rồi?
"Sao thế, không ngóng trông bản hầu tới như thế sao?" Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh hiện lên sự lạnh lùng.
"Không phải!" Trong lòng Hương Vũ hoảng hốt: "Sao nô tỳ lại như thế, nô tỳ chỉ mong hầu gia tới, nô tỳ sẽ hầu hạ hầu gia thật tốt."
Nhưng mà khi Hoắc Quân Thanh nhìn sang đã biết tiểu nha hoàn này đang nói láo.
Đôi mắt kia của nàng muốn giấu điều gì cũng không giấu được.
Hắn sải bước, đi vào trong phòng lần nữa, vung áo choàng lên ngồi xuống: "Hôm nay bản hầu nghỉ ngơi ở đây."
Hương Vũ nhìn dáng vẻ này của hầu gia, trong lòng lại thấp thỏm. Nàng đành phải bước lên phía trước nói: "Vậy nô tỳ hầu hạ hầu gia."
Đối với việc hầu hạ hầu gia thế nào, Hương Vũ cũng xem như thông thạo. Nàng nhanh chóng cởi giày lại cởi y bào, sau đó hầu hạ tắm rửa, nếu ngài ấy muốn thì nàng sẽ lên giường chịu giày vò.
Cho nên lần này Hương Vũ thuận theo khom người xuống, quỳ ở nơi đó cởi giày cho hầu gia.
Ai ngờ hầu gia lại đưa tay ngăn cản nàng.
Hương Vũ vội vàng đứng dậy, lẩm bẩm: "Hầu gia?"
Đương nhiên nàng biết ở trước mặt tiểu thư, nàng còn có thể chống đỡ được, nhưng ở trước mặt hầu gia thì không được. Nàng có sức mạnh kia cũng là cáo mượn oai hùm từ chỗ hầu gia mà thôi.
Cho nên ở trước mặt hầu gia, nàng mãi mãi là nô tỳ, không thể cứng rắn được.
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha hoàn, gần đây hắn bận việc không thể gặp nàng được.
Thật ra, mấy ngày nay Hoắc Quân Thanh muốn thân thể tiểu nha hoàn này, hắn có hơi si mê. Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều việc, lại không nhìn thấy tiểu Hương Vũ, nên dần tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh táo lại thì thỉnh thoảng nhớ tới tiểu nha hoàn này. Hắn cũng thấy khó hiểu, bình thường hắn không phải là người ham mê nữ sắc, sao lại si mê tiểu nha hoàn này được.
Hắn nghĩ như thế nên có chút khó chịu, nghĩ đến nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, đã dâng thân thể cho hắn, hắn an trí nàng trong phủ sẽ không bạc đãi nàng. mà hắn cũng sẽ không nhớ da diết.
Nhưng mà hôm nay trở về, hắn làm xong công vụ thì bất tri bất giác đến đây... Có lẽ bởi vì viện lạc của tiểu nha hoàn cách thư phòng của hắn quá gần.
Ai biết vừa đi đến đã thấy Bạch Giản lén lén lút lút ở bên ngoài kia.
Bạch Giản võ nghệ cao cường nhưng mà tính cách đơn giản, chưa từng che giấu điều gì?
Trong lòng của Hoắc Quân Thanh càng có vẻ không vui, hắn nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn này, thấy dáng vẻ cẩn thận mềm mại của nàng, đúng thật là thấy mà yêu.
Nhưng mà chút tâm tư đó của nàng...
Hoắc Quân Thanh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mở miệng: "Vừa rồi nàng đang làm gì?"
Mà Hương Vũ khi nghe được lời này thì trái tim thả lỏng.
Quả nghiền hầu gia hỏi tới...
Hương Vũ cắn môi, khẽ nói: "Cũng không làm gì cả..."
Hoắc Quân Thanh cười lạnh: "Thật sao? Không làm gì cả?"
Hương Vũ nghe giọng điệu này của hắn vô cùng lạnh lẽo thì lập tức hoảng hốt, con ngươi xoay chuyển, nhớ lại mới vội vàng nói: "Hầu gia, vừa rồi nô tỳ bận rộn vội vàng thêu túi cho hầu gia! Nô tỳ đã thêu xong cho hầu gia rồi, hầu gia muốn nhìn thử không?"
Hoắc Quân Thanh nghe lời này thì nhíu mày: "Thật sao?"
Hương Vũ: "Đương nhiên là thật, nô tỳ có một vạn lá gan cũng không dám lừa gạt hầu gia! Không tin thì nô tỳ lấy ra cho hầu gia xem."
Hoắc Quân Thanh vẫn nhìn Hương Vũ không nói gì.
Hương Vũ thấy hắn không nói thì thì đánh bạo lấy túi thêu ra, sau đó nhếch môi dè dặt đưa tới: "Hầu gia, ngài xem, đây là nô tỳ thức đêm làm vì ngài đó..."
Hoắc Quân Thanh nghe giọng nói dịu dàng thì ngước mắt nhìn sang.
Hắn thấy sự trong trẻo nhu hòa trong mắt tiểu nha hoàn, đôi mắt ẩn chứa chờ mong dè dặt nhìn qua hắn.
Dù sao nàng và tiểu thư ầm ĩ, nhìn qua thấy tiểu thư rất tức giận, sao có thể trả đồ vật lại cho nàng chứ.
Nàng cũng không hi vọng mà nhắc với Bạch Giản, ai ngờ Bạch Giản lườm nàng một chút, không nói gì cả đã quay trở lại.
Sau một lúc lâu nàng ấy cũng trở lại, trong tay cầm theo một bao đồ.
Hương Vũ vừa nhìn đã biết đó là bao đồ của nàng, đồ vật của nàng đều ở bên trong.
Nàng vô cùng vui vẻ, đương nhiên cảm thấy mang ơn Bạch Giản.
Đợi đến khi nàng trở về tiểu viện kia, Bạch Giản và Chu Y cũng rời đi. Nàng mau chóng bảo mấy người Thu Nương, Nguyệt Bạch, Hà Hồng đi ra, còn nàng trốn trong phòng, mờ bao đồ ra kiểm tra.
Lúc mở ra tim cũng treo cao, nàng sợ vòng tay vàng và trâm hoa quý giá kia không còn nữa.
Khi nhìn thấy những thứ kia đều bình yên ở đó, cuối cùng khẽ thở ra một hơi.
Nàng kiểm tra một phen, thậm chí ngay cả túi thêu cho hầu gia cũng cầm về, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Nhất định nàng phải nhanh chóng thêu xong, đến lúc đó đưa cái này cho hầu gia, hầu gia nhìn thấy chắc sẽ rất vui.
Vậy mà nàng lại vừa mới đối đầu với tiểu thư, vào lúc đó thật sự là tức không thể chịu nổi, nhất thời gan dạ. Đến bây giờ khi tỉnh táo lại thì nàng bắt đầu sợ, cũng bắt đầu lo lắng. Rốt cuộc thì tiểu thư cũng là nữ nhi của hầu gia, nếu tiểu thư đi đến trước mặt hầu gia cáo trạng thì nàng là cái thá gì chứ, chỉ là kẻ hầu hạ thôi, đến lúc đó chắc chắn hầu gia sẽ hướng về phía tiểu thư rồi?
Nàng phải vội vàng thêu xong cho hầu gia, không chừng hầu gia vui vẻ sẽ không tức giận đến mức truy xét nàng đúng không?
Hương Vũ tính toán như thế, vội vàng cầm kim thêu lên, nàng muốn thêu xong túi cho hầu gia, đến lúc đó dỗ cho hầu gia vui vẻ.
Mà ở ngoài cửa viện của nàng, Bạch Giản đang rón rén quay lại.
Trước đó, Bạch Giản giả vờ rời đi với Chu Y, sau đó thần không biết quỷ không hay trở về. Sau khi trở về, nàng nhìn xung quanh im ắng, lén đi vào viện của Hương Vũ.
Ai biết vừa mới bước chân vào đã nghe một giọng nói: "Ngươi đang làm gì thế?"
Bạch Giản nghe được giọng nói này thì lập tức thân hình cứng đờ, nàng chậm rãi nhìn về phía sau đã thấy hầu gia.
Hầu gia đứng ở đó, thân hình thẳng tắp như tùng, tính cách khó lường, không nhìn ra chút tâm tình gì.
Nhưng mà Bạch Giản cảm thấy sau lưng rét run.
Rõ ràng vừa rồi nàng đã nhìn xung quanh, vốn không thấy ai cả, sao mà đột nhiên hầu gia lại xuất hiện như thế?
Vì sao hầu gia có thể làm được thần không biết quỷ không hay như thế?
Bạch Giản lập tức đứng thẳng lưng, cứng đờ bước lên phía trước bái kiến Hoắc Quân Thanh: "Nô tỳ, đột nhiên nô tỳ nhớ tới một chuyện, muốn nói với Hương Vũ cô nương."
Trong ánh mắt của Hoắc Quân Thanh hiện lên vẻ lạnh nhạt nhìn lướt qua Bạch Giản: "Chuyện gì?"
Vẻ mặt Bạch Giản hơi dừng lại: "Việc nhỏ."
Hoắc Quân Thanh chắp tay: "Đã là việc nhỏ thì không cần phải nói."
Bạch Giản cung kính nói: "Vâng."
Nói xong nàng ảo não rời đi.
Thật vất vả đi ra một đoạn không thấy hầu gia nữa, cuối cùng Bạch Giản mới thở nhẹ ra. Vừa thở nhẹ ra đã nghe một tiếng cười "Phụt" ở bên cạnh.
Nàng nhìn qua thấy đó là Chu Y.
Mặt Chu Y không đổi sắc đứng ở đó.
Nhưng mà Bạch Giản chắc chắn tiếng cười "Phụt" lúc nãy là do Chu Y phát ra.
"Ngươi cũng thấy được?"
"Đúng."
Bạch Giản liếc mắt nhìn thấy Chu Y, nhìn thấy dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của nàng ấy thì nàng đã hiểu. Chu Y đứng ở đây xem náo nhiệt, nàng ấy đã sớm biết, chỉ cố ý muốn nhìn thấy mình xui xẻo.
"Nếu ngươi đã biết hầu gia đến đây, vì sao lại không nói với ta một tiếng?"
"Ta trung thành với hầu gia, đương nhiên không thể nào làm chuyện gì lừa gạt hầu gia được, ngươi nghĩ ta sẽ vì ngươi mà phản bội hầu gia sao?" Chu Y ôm kiếm đứng, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Ta chỉ muốn giải thích rõ ràng." Bạch Giản nhếch môi, hơi ngập ngừng nói: "Dường như Hương Vũ cô nương hiểu lầm."
"Có phải nàng ấy hiểu lầm ngươi là thị thiếp của hầu gia, còn muốn làm tỷ muội tốt với ngươi, hai người cùng nhau hầu hạ hầu gia." Chu Y nhíu mày, lạnh nhạt nhìn nàng, trong giọng nói càng có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Đúng." Bạch Giản nhớ tới chuyện này, huyệt Thái Dương vang lên tiếng ong ong.
Nàng phát hiện muốn tìm một cơ hội để giải thích rõ ràng với Hương Vũ cô nương dường như rất khó, rất khó.
Trong phút chốc nàng nhớ tới ánh mắt hầu gia nhìn nàng, lại càng cảm thấy đau đầu.
Có lẽ hầu gia đang nghi ngờ nàng không trung thành.
"Có phải rất rất bất đắc dĩ hay không?" Chu Y hỏi.
"Ừm." Bạch Giản cúi đầu, nàng thừa nhận rất bất đắc dĩ.
Bình thường gặp chuyện gì, nàng cũng có thể rút kiếm xoạt xoạt xoạt mấy cái thì có thể giải quyết.
Bây giờ rút kiếm cũng không giải quyết được, nàng đau đầu.
Đặc biệt là chuyện hiểu lầm này còn liên quan đến hầu gia, nếu như hầu gia biết Hương Vũ hiểu lầm như thế, chỉ sợ khi trở lại hầu gia sẽ kéo nàng cho báo đen ăn.
Chu Y nhìn Bạch Giản, lạnh nhạt nói một câu: "Gieo gió gặt bão, đây chính là cái giá phải trả khi ngươi bắt nạt tiểu nha hoàn người ta, đáng đời."
Bạch Giản: "..."
***
Bên ngoài song cửa sổ, cây quế đã xuất hiện từng chùm hoa nhỏ tản ra mùi hương như có như không. Bên trong song cửa sổ, Hương Vũ ngồi trên ghế, bên ngoài có vài tia nắng nhỏ chiếu vào, nàng bắt đầu xe chỉ luồn kim, thêu hầu bao cho hầu gia.
Bên ngoài, con ve kêu tiếng được tiếng không, Hương Vũ tỉ mỉ ngồi thêu, một châm lại một châm.
Lúc đang thêu, trong lòng nàng lại nhớ đến những chuyện ở chỗ tiểu thư.
Nhớ đến những chuyện này, mặt nàng lại đỏ lên.
Nàng là một con thỏ có thể mặc cho người ta bắt nạt xâu xé, nàng cũng không biết sao lúc ấy nàng lại như thế, vậy mà đột nhiên trở nên mạnh mẽ, có dũng khí nói thế với tiểu thư.
Có lẽ bởi vì sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng kia, nàng đã biết sau này tiểu thư đã đối với nàng thế nào.
Mặc dù nàng chỉ là một nha hoàn, có thể mặc cho người ta an bài nhưng mà dạng ủy khuất này vẫn oan uất. Nàng bán mạng vì tiểu thư mà hầu hạ thiếu gia, bị ép khô không còn chất béo nữa thì bị vứt bỏ.
Bởi vì trong lòng ủy khuất, lúc nàng còn có chút sức mạnh có thể lợi dụng, vào lúc đó nàng nhịn không được đã phản kích.
Bây giờ Hương Vũ nghĩ lại, nàng cũng không hối hận, nhưng mà sự dũng cảm dâng trào kia sau khi rút xuống, thì nàng lại càng bất an.
Sự bất an này khiến nàng bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện này, nghĩ từ đầu đến cuối, đang suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu.
Vì sao ngày đó đột nhiên hầu gia phái người đi đón nàng?
Vì sao trùng hợp như thế, vừa lúc là sinh nhật của nàng?
Nàng nhớ lại tất cả chi tiết trong đó, nghĩ đến dường như lúc đầu hầu gia.... Cũng không có ý định muốn thân thể nàng. Cũng vì sau đó nàng đi về trúc lâu nhìn thấy chuyện không nên nhìn thấy, nên hầu gia tức giận mới muốn nàng.
Trong lòng nàng có suy đoán thế này, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, sao hầu gia lại có tâm tư với nàng?
Lúc đang suy nghĩ lung tung nàng cũng thêu túi sắp xong rồi.
Thật ra nàng cũng nhanh tay, chỉ cần chịu làm thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Trước đó nàng làm lâu như thế là bởi vì không dám quang minh chính đại, chỉ có thể lén lút, bây giờ nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, có thể ung dung mà làm, đương nhiên sẽ làm nhanh.
Nàng cẩn thận quan sát túi thêu này, nàng vô cùng thích. Trên túi thêu có thêu cây trúc, màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái giống như mảnh màu xanh ngoài thư phòng kia, thật sự rất hợp với hầu gia.
Nhưng mà rốt cuộc hầu gia vẫn là hầu gia, cũng không biết ánh mắt ngài ấy thế này, có thể bắt bẻ không.
Nàng đang ở đó nhìn xem, bỗng nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nàng đi đến ngoài song cửa sổ xem xét đã thấy bên cây hoa quế, hầu gia vén áo bào bước mười bậc đi lên.
Nàng mau chóng tới đón.
Sau khi Hoắc Quân Thanh thấy nàng ánh mắt trong vắt, trái lại nhìn nàng mấy lần, thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên.
Chẳng lẽ hầu gia biết nàng gây chuyện ở chỗ tiểu thư nên hầu gia tức giận?
Nàng nhớ tới mình ở chỗ tiểu thư cáo mượn oai hùm, hơi chột dạ nói: "Hầu gia, nô tỳ đã làm sai điều gì sao?"
Hoắc Quân Thanh thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: "Sau này nàng an phận ở đây."
Hương Vũ vội vàng gật đầu: "Vâng."
Hương Vũ nghe nói như thế thì nàng đã hiểu, hầu gia bảo nàng an phận là vì ngại nàng đi đến nơi tiểu thư, lại còn tranh chấp với tiểu thư, đây chính là "Không an phận."
Hoắc Quân Thanh: "Còn có việc gì sao?"
Ban đầu, Hương Vũ đang cúi đầu nghĩ đến chuyện nàng "Không an phận", lúc này lại nghe được cái thì này cũng giật mình, vội vàng lắc đầu: "Nô tỳ không có việc gì."
Hoắc Quân Thanh nói: "Nếu như thế thì bản hầu đi."
Hương Vũ nghe vậy thì trong lòng hơi thả lỏng, nghĩ vậy xem ra hầu gia không có ý định truy cứu chuyện nàng và tiểu thư? Cứ cho qua như thế sao?
Trong phút chốc thậm chí nàng quên mất chiếc hầu bao kia, lập tức vội nói: "Nô tỳ tiễn hầu gia."
Hoắc Quân Thanh nghe thế vẻ mặt hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn này, rốt cuộc vẫn hất cằm quay người rời đi.
Hương Vũ theo sau lưng hắn, nhắm mắt theo đuôi ân cần tiễn hắn.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy giữa lông mày của tiểu nha hoàn hiện lên vẻ vui mừng, quả thật không thể nào giấu được, hắn càng giận tái mặt.
Hắn mới vừa từ bên ngoài trở về, cố ý tới xem một chút, kết quả nàng ấy không hề ngóng trong hắn ở lại? Hận không thể lập tức đuổi hắn đi?
Hắn lại nhớ tới chuyện Bạch Giản lén lén lút lút ở cửa viện, càng thêm cau mày.
Lúc nghĩ như thế, Hoắc Quân Thanh đã đi đến ngoài cửa viện, hắn quay đầu lại nhìn về phía tiểu nha hoàn. Hắn thấy mặc dù tiểu nha hoàn vẫn đứng y nguyên ở đó đưa mắt nhìn hắn, nhưng dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể thoát thân trở về.
Hắn lập tức cười lạnh một tiếng, quay người lại, vẩy áo bào lại đi vào phòng.
"Á? Hầu gia?" Ban đầu, Hương Vũ nghĩ mình đã trốn qua một kiếp, bỗng nhiên thấy hầu gia quay lại, nàng đứng lại chỗ trợn tròn mắt.
Vừa nãy hầu gia quên mất, bây giờ nhớ ra rồi?
"Sao thế, không ngóng trông bản hầu tới như thế sao?" Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh hiện lên sự lạnh lùng.
"Không phải!" Trong lòng Hương Vũ hoảng hốt: "Sao nô tỳ lại như thế, nô tỳ chỉ mong hầu gia tới, nô tỳ sẽ hầu hạ hầu gia thật tốt."
Nhưng mà khi Hoắc Quân Thanh nhìn sang đã biết tiểu nha hoàn này đang nói láo.
Đôi mắt kia của nàng muốn giấu điều gì cũng không giấu được.
Hắn sải bước, đi vào trong phòng lần nữa, vung áo choàng lên ngồi xuống: "Hôm nay bản hầu nghỉ ngơi ở đây."
Hương Vũ nhìn dáng vẻ này của hầu gia, trong lòng lại thấp thỏm. Nàng đành phải bước lên phía trước nói: "Vậy nô tỳ hầu hạ hầu gia."
Đối với việc hầu hạ hầu gia thế nào, Hương Vũ cũng xem như thông thạo. Nàng nhanh chóng cởi giày lại cởi y bào, sau đó hầu hạ tắm rửa, nếu ngài ấy muốn thì nàng sẽ lên giường chịu giày vò.
Cho nên lần này Hương Vũ thuận theo khom người xuống, quỳ ở nơi đó cởi giày cho hầu gia.
Ai ngờ hầu gia lại đưa tay ngăn cản nàng.
Hương Vũ vội vàng đứng dậy, lẩm bẩm: "Hầu gia?"
Đương nhiên nàng biết ở trước mặt tiểu thư, nàng còn có thể chống đỡ được, nhưng ở trước mặt hầu gia thì không được. Nàng có sức mạnh kia cũng là cáo mượn oai hùm từ chỗ hầu gia mà thôi.
Cho nên ở trước mặt hầu gia, nàng mãi mãi là nô tỳ, không thể cứng rắn được.
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha hoàn, gần đây hắn bận việc không thể gặp nàng được.
Thật ra, mấy ngày nay Hoắc Quân Thanh muốn thân thể tiểu nha hoàn này, hắn có hơi si mê. Mấy ngày nay hắn bận rộn nhiều việc, lại không nhìn thấy tiểu Hương Vũ, nên dần tỉnh táo lại.
Sau khi tỉnh táo lại thì thỉnh thoảng nhớ tới tiểu nha hoàn này. Hắn cũng thấy khó hiểu, bình thường hắn không phải là người ham mê nữ sắc, sao lại si mê tiểu nha hoàn này được.
Hắn nghĩ như thế nên có chút khó chịu, nghĩ đến nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, đã dâng thân thể cho hắn, hắn an trí nàng trong phủ sẽ không bạc đãi nàng. mà hắn cũng sẽ không nhớ da diết.
Nhưng mà hôm nay trở về, hắn làm xong công vụ thì bất tri bất giác đến đây... Có lẽ bởi vì viện lạc của tiểu nha hoàn cách thư phòng của hắn quá gần.
Ai biết vừa đi đến đã thấy Bạch Giản lén lén lút lút ở bên ngoài kia.
Bạch Giản võ nghệ cao cường nhưng mà tính cách đơn giản, chưa từng che giấu điều gì?
Trong lòng của Hoắc Quân Thanh càng có vẻ không vui, hắn nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn này, thấy dáng vẻ cẩn thận mềm mại của nàng, đúng thật là thấy mà yêu.
Nhưng mà chút tâm tư đó của nàng...
Hoắc Quân Thanh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mở miệng: "Vừa rồi nàng đang làm gì?"
Mà Hương Vũ khi nghe được lời này thì trái tim thả lỏng.
Quả nghiền hầu gia hỏi tới...
Hương Vũ cắn môi, khẽ nói: "Cũng không làm gì cả..."
Hoắc Quân Thanh cười lạnh: "Thật sao? Không làm gì cả?"
Hương Vũ nghe giọng điệu này của hắn vô cùng lạnh lẽo thì lập tức hoảng hốt, con ngươi xoay chuyển, nhớ lại mới vội vàng nói: "Hầu gia, vừa rồi nô tỳ bận rộn vội vàng thêu túi cho hầu gia! Nô tỳ đã thêu xong cho hầu gia rồi, hầu gia muốn nhìn thử không?"
Hoắc Quân Thanh nghe lời này thì nhíu mày: "Thật sao?"
Hương Vũ: "Đương nhiên là thật, nô tỳ có một vạn lá gan cũng không dám lừa gạt hầu gia! Không tin thì nô tỳ lấy ra cho hầu gia xem."
Hoắc Quân Thanh vẫn nhìn Hương Vũ không nói gì.
Hương Vũ thấy hắn không nói thì thì đánh bạo lấy túi thêu ra, sau đó nhếch môi dè dặt đưa tới: "Hầu gia, ngài xem, đây là nô tỳ thức đêm làm vì ngài đó..."
Hoắc Quân Thanh nghe giọng nói dịu dàng thì ngước mắt nhìn sang.
Hắn thấy sự trong trẻo nhu hòa trong mắt tiểu nha hoàn, đôi mắt ẩn chứa chờ mong dè dặt nhìn qua hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook