Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
-
Chương 41: Tiểu thư ghen tị với ta
******
Mà trong trang viện này, hôm qua mấy vị bằng hữu của Hoắc Nghênh Vân đã rời đi, trở về gần đến trang viện của mình, chỉ có mấy người quan hệ thân cận là được giữ lại hầu hạ, chơi đùa với Hoắc Nghênh Vân.
Ngày hôm đó các nàng đang nhảy dây dưới những tán hoa râm mát, liền nhìn thấy bên kia có người hầu đang vội vã xách một chiếc giỏ tre.
Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy, tự nhiên hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Lan Nhược hầu hạ bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng đi tới, sai vú già đi nghe ngóng một chút, sau đó quay lại bẩm: "Nghe nói bên ngoài đem vào mấy con cua trước mùa, chuyên cho quý nhân được hưởng."
Người đang nhảy dây cùng nàng trong đó có một người là muội muội của Sở Đàm Vân, tiểu thư Sở gia Sở Đàm Hồng.
Sở Đàm Hồng thấy vậy, không khỏi kinh ngạc: "Ta nghe nói hàng năm địa phương sẽ có tiến cống một số cống phẩm, đều sẽ được đặc biệt gửi đến phủ Định Viễn hầu, con cua trước mùa này có lẽ là một trong số đó. Nhưng rất hiếm khi có khách từ thành Yến Kinh đến phủ này, có lẽ là khách quý nên mới dụng tâm tiếp đãi cẩn thận như vậy. "
Vẻ mặt của Hoắc Nghênh Vân lại có chút khó coi, dù sao nàng cũng là tiểu thư hầu phủ, vậy mà nàng còn không biết những chuyện này.
Nhưng sau khi nghe Sở Đàm Hồng nói như vậy, nàng cũng liền tìm cho mình một bậc thang, khẽ nói: "Nói cũng phải, ta cũng không biết thân phận cao quý như thế nào. Ngày khác trở về phủ, ta sẽ hỏi phụ thân một chút mới được được."
Trong lúc nói chuyện như vậy, Lan Nhược khẽ nói: "Vừa rồi nô tỳ đã cố ý nghe ngóng, mặc dù không nghe rõ, nhưng nghe ý đó, đúng là một nữ tử. Bởi vì trong lời nói của vú già đó có nhắc tới rằng mới trang điểm xong, còn nói là chuẩn bị canh tổ yến cái gì đấy."
Khi Lan Nhược vừa nói câu này, Hoắc Nghênh Vân và Sở Đàm Hồng đưa mắt nhìn nhau.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi?
Sở Đàm Hồng có chút tò mò: "Chẳng lẽ là..."
Nàng ấy muốn nói là, chẳng lẽ hầu gia muốn tái giá sao? Nhưng rốt cuộc đó là một cô nương trẻ tuổi, lời này khó mà nói ra nên không đề cập đến.
Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, thoáng chút đăm chiêu.
Nàng biết rằng năm xưa phụ thân đã đến thành Yến Kinh, lại có một vài quý nữ trong kinh thành, bọn họ đều là những cô gái trẻ tuổi chưa từng xuất các mến mộ phụ thân, muốn gả cho phụ thân, nhưng xưa nay phụ thân không để tâm đến điều đó.
Nàng liền yên tâm, nghĩ rằng phụ thân hẳn là không muốn tái giá nữa, mà nàng với đệ đệ chính là con cái duy nhất trong phủ.
Nhưng bây giờ……
Nàng lại nhìn về phía trúc lâu cách đó không xa, nếu thật sự trong trúc lâu có người phụ thân muốn nạp thiếp, che giấu khách quý đến từ thành Yến Kinh, chỉ sợ là bản thân thật sự có thể sẽ có kế mẫu.
Kế mẫu?
Trong lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất khó chịu.
Phụ thân mới ba mươi tuổi, nếu có tái giá, chỉ sợ chắc chắn sẽ có con, nếu thật sự có đệ đệ muội muội nào đó, mình và đệ đệ sẽ ít được sủng ái hơn, tương lai còn không biết như thế nào nữa.
Hoắc Nghênh Vân nhìn chằm chằm vào trúc lâu kia, ai biết được đúng lúc này, nàng nhìn thấy chỗ bên ngoài song cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy được một đoạn ống tay áo màu xanh lá mạ, bị gió thổi ra, nhẹ nhàng quét lên cửa sổ trúc.
Trong lòng nàng càng siết chặt, xem ra quả nhiên đây là một thiếu nữ!
Khẽ siết chặt sợi dây bàn đu, nàng cắn môi suy nghĩ, nếu không biết thì cũng thôi, nếu đã gặp phải, dù sao cũng phải nghĩ cách thăm dò thân phận của đối phương.
Mà ngay phía sau khung cửa sổ này, sau khi Hương Vũ thưởng thức món canh tổ yến thơm ngon, đặt chiếc chén sứ nhỏ sang một bên, tự có vú già dọn đi, lại hỏi nàng có muốn dùng một ít trái cây tươi không. Nàng lắc đầu tỏ ý không cần, bảo vú già lùi xuống.
Song cửa sổ hé mở, gió thổi bay lọn tóc của nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống ống tay áo màu xanh lá mạ của mình.
Nhất thời không khỏi cảm khái, cuộc sống này quá thoải mái.
Bây giờ nghĩ đến giấc mơ của mình, vẫn còn liều mạng vùng vẫy muốn tìm một người đàn ông để gả đi, thực sự bừng tỉnh.
Gả cho một nam nhân bình thường thì có ích lợi gì, vẻ ngoài của bản thân xinh đẹp như vậy, có thể dễ dàng trêu ghẹo nam nhân, có mấy ai có thể bảo vệ được nàng? Cuối cùng vẫn không phải còn bị những kẻ quyền thế ham muốn sao?
Tốt hơn là vẫn đi theo hầu gia.
Một nam nhân như hầu gia, thoát y vô cùng hùng vĩ, mặc dù bằng lòng thương nàng
Đặc biệt là sáng nay.
Nàng nhớ lại lúc trước khi rời đi, cảm giác đầu ngón tay của hầu gia lưu lại trên má nàng, trái tim không khỏi run lên.
Đang nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.
Ngẩng đầu nhìn qua, cách qua khung cửa sổ và tán lá xum xuê, lờ mờ nhìn thấy ai đó trong bóng cây đằng kia đang mơ hồ dõi theo nàng.
Ôi, đó là tiểu thư!
Hương Vũ giật nảy mình, hóa ra là tiểu thư vẫn chưa rời đi.
Nàng vội vàng đóng song cửa sổ lại.
Mà trong trang viện này, hôm qua mấy vị bằng hữu của Hoắc Nghênh Vân đã rời đi, trở về gần đến trang viện của mình, chỉ có mấy người quan hệ thân cận là được giữ lại hầu hạ, chơi đùa với Hoắc Nghênh Vân.
Ngày hôm đó các nàng đang nhảy dây dưới những tán hoa râm mát, liền nhìn thấy bên kia có người hầu đang vội vã xách một chiếc giỏ tre.
Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy, tự nhiên hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Lan Nhược hầu hạ bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng đi tới, sai vú già đi nghe ngóng một chút, sau đó quay lại bẩm: "Nghe nói bên ngoài đem vào mấy con cua trước mùa, chuyên cho quý nhân được hưởng."
Người đang nhảy dây cùng nàng trong đó có một người là muội muội của Sở Đàm Vân, tiểu thư Sở gia Sở Đàm Hồng.
Sở Đàm Hồng thấy vậy, không khỏi kinh ngạc: "Ta nghe nói hàng năm địa phương sẽ có tiến cống một số cống phẩm, đều sẽ được đặc biệt gửi đến phủ Định Viễn hầu, con cua trước mùa này có lẽ là một trong số đó. Nhưng rất hiếm khi có khách từ thành Yến Kinh đến phủ này, có lẽ là khách quý nên mới dụng tâm tiếp đãi cẩn thận như vậy. "
Vẻ mặt của Hoắc Nghênh Vân lại có chút khó coi, dù sao nàng cũng là tiểu thư hầu phủ, vậy mà nàng còn không biết những chuyện này.
Nhưng sau khi nghe Sở Đàm Hồng nói như vậy, nàng cũng liền tìm cho mình một bậc thang, khẽ nói: "Nói cũng phải, ta cũng không biết thân phận cao quý như thế nào. Ngày khác trở về phủ, ta sẽ hỏi phụ thân một chút mới được được."
Trong lúc nói chuyện như vậy, Lan Nhược khẽ nói: "Vừa rồi nô tỳ đã cố ý nghe ngóng, mặc dù không nghe rõ, nhưng nghe ý đó, đúng là một nữ tử. Bởi vì trong lời nói của vú già đó có nhắc tới rằng mới trang điểm xong, còn nói là chuẩn bị canh tổ yến cái gì đấy."
Khi Lan Nhược vừa nói câu này, Hoắc Nghênh Vân và Sở Đàm Hồng đưa mắt nhìn nhau.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi?
Sở Đàm Hồng có chút tò mò: "Chẳng lẽ là..."
Nàng ấy muốn nói là, chẳng lẽ hầu gia muốn tái giá sao? Nhưng rốt cuộc đó là một cô nương trẻ tuổi, lời này khó mà nói ra nên không đề cập đến.
Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, thoáng chút đăm chiêu.
Nàng biết rằng năm xưa phụ thân đã đến thành Yến Kinh, lại có một vài quý nữ trong kinh thành, bọn họ đều là những cô gái trẻ tuổi chưa từng xuất các mến mộ phụ thân, muốn gả cho phụ thân, nhưng xưa nay phụ thân không để tâm đến điều đó.
Nàng liền yên tâm, nghĩ rằng phụ thân hẳn là không muốn tái giá nữa, mà nàng với đệ đệ chính là con cái duy nhất trong phủ.
Nhưng bây giờ……
Nàng lại nhìn về phía trúc lâu cách đó không xa, nếu thật sự trong trúc lâu có người phụ thân muốn nạp thiếp, che giấu khách quý đến từ thành Yến Kinh, chỉ sợ là bản thân thật sự có thể sẽ có kế mẫu.
Kế mẫu?
Trong lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất khó chịu.
Phụ thân mới ba mươi tuổi, nếu có tái giá, chỉ sợ chắc chắn sẽ có con, nếu thật sự có đệ đệ muội muội nào đó, mình và đệ đệ sẽ ít được sủng ái hơn, tương lai còn không biết như thế nào nữa.
Hoắc Nghênh Vân nhìn chằm chằm vào trúc lâu kia, ai biết được đúng lúc này, nàng nhìn thấy chỗ bên ngoài song cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy được một đoạn ống tay áo màu xanh lá mạ, bị gió thổi ra, nhẹ nhàng quét lên cửa sổ trúc.
Trong lòng nàng càng siết chặt, xem ra quả nhiên đây là một thiếu nữ!
Khẽ siết chặt sợi dây bàn đu, nàng cắn môi suy nghĩ, nếu không biết thì cũng thôi, nếu đã gặp phải, dù sao cũng phải nghĩ cách thăm dò thân phận của đối phương.
Mà ngay phía sau khung cửa sổ này, sau khi Hương Vũ thưởng thức món canh tổ yến thơm ngon, đặt chiếc chén sứ nhỏ sang một bên, tự có vú già dọn đi, lại hỏi nàng có muốn dùng một ít trái cây tươi không. Nàng lắc đầu tỏ ý không cần, bảo vú già lùi xuống.
Song cửa sổ hé mở, gió thổi bay lọn tóc của nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống ống tay áo màu xanh lá mạ của mình.
Nhất thời không khỏi cảm khái, cuộc sống này quá thoải mái.
Bây giờ nghĩ đến giấc mơ của mình, vẫn còn liều mạng vùng vẫy muốn tìm một người đàn ông để gả đi, thực sự bừng tỉnh.
Gả cho một nam nhân bình thường thì có ích lợi gì, vẻ ngoài của bản thân xinh đẹp như vậy, có thể dễ dàng trêu ghẹo nam nhân, có mấy ai có thể bảo vệ được nàng? Cuối cùng vẫn không phải còn bị những kẻ quyền thế ham muốn sao?
Tốt hơn là vẫn đi theo hầu gia.
Một nam nhân như hầu gia, thoát y vô cùng hùng vĩ, mặc dù bằng lòng thương nàng
Đặc biệt là sáng nay.
Nàng nhớ lại lúc trước khi rời đi, cảm giác đầu ngón tay của hầu gia lưu lại trên má nàng, trái tim không khỏi run lên.
Đang nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mơ hồ bất an.
Ngẩng đầu nhìn qua, cách qua khung cửa sổ và tán lá xum xuê, lờ mờ nhìn thấy ai đó trong bóng cây đằng kia đang mơ hồ dõi theo nàng.
Ôi, đó là tiểu thư!
Hương Vũ giật nảy mình, hóa ra là tiểu thư vẫn chưa rời đi.
Nàng vội vàng đóng song cửa sổ lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook