Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
-
Chương 4: Thiếu gia nhớ thương nàng
Ở trước mặt A Phúc, nàng biểu hiện rất kiêu ngạo, rất lạnh nhạt, nhưng đều là cứng rắn chống đỡ. Vừa ra khỏi hậu hoa viên, luồng sức lực khi nãy của Hương Vũ đã biến mất.
Nàng cúi đầu ủ rũ, cảm thấy dụ dỗ một nam nhân cũng thật là khó, mà muốn dụ dỗ một nam nhân tương đối chủ động giống như là khó càng thêm khó.
Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng tiếp tục đếm đầu ngón tay tính một chút, Nhị Cẩu Tử và Trần Trung, nàng nên chọn ai ra tay đây?
Mặc dù Nhị Cẩu Tử có ý với nàng, nhưng chỉ sợ hắn cũng có ý với những nha hoàn khác, có lẽ nàng nên chọn Trần Trung thôi.
Nhưng mà rốt cuộc Trần Trung cũng lớn tuổi, hơn nữa còn làm việc trong chuồng ngựa, nghĩ tới ban đêm ôm ngủ mà còn ngửi thấy mùi phân ngựa, vậy chẳng phải sầu chết nàng sao?
Tính toán như thế, đương nhiên là Hương Vũ muốn đi thử bên Nhị Cẩu Tử.
Hạ quyết tâm xong, Hương Vũ muốn đi ra khỏi cổng trong.
Nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, lâu lâu cũng sẽ đi qua lại cửa trong lấy gì đó, hoặc là phân phó bên ngoài một tiếng. Cho nên bây giờ nàng đi qua cổng trong thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Ai ngờ vừa mới đi hai bước nàng có cảm giác ngực lại to lên, căng to đến mức đau đớn.
Nàng vuốt nơi đó, cảm thấy lo lắng, nhớ tới lồng ngực rắn chắc lúc nãy của hầu gia, cứng đến mức giống như tảng đá, sẽ không khiến cho nàng bị đụng hư chứ?
Đột nhiên Hương Vũ nhớ lại, nàng nghe tức phụ ma ma trong phủ nói gì mà, nói là nơi này của nữ nhân là quý giá nhất, tuyệt đối không để bị người ta chạm vào, cũng không thể bị đè ép. Nếu không sau này không bàn đến chuyện phải chịu khổ mà nam nhân cũng sẽ không thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hương Vũ vô cùng lo âu.
Nàng không thể bị hầu gia đụng hư thân thể được, ngộ nhỡ sau này phu quân tương lai không thích thì phải làm sao!
Hương Vũ âm thầm nhìn xung quanh, nàng đứng bên cạnh lương đình, cạnh lương đình là một hòn non bộ và dòng nước. Bên cạnh hòn nôn bộ lại có cây, xung quanh cũng không thấy ai đi tới.
Trong lòng nàng khẽ động, đi qua hòn giả sơn, trốn ở sau cây để cành lá rậm rạp kia che khuất mình, sau đó cởi ra kiểm tra một chút.
Vải may váy này là năm mới tiểu thư thưởng cho, xanh tươi giống như ngọc thạch. Bây giờ cởi vạt áo như ngọc thạch kia, chỉ thấy phía trước một mảnh trắng mịn mềm mại, bóng loáng, chính Hương Vũ nhìn thấy thì mặt nàng cũng đỏ đến mang tai.
Lại cúi đầu nhìn, đúng là hơi sưng lên, nàng lập tức cảm thấy đau lòng không thôi, hít sâu một hơi.
Thật sự bị đụng hư rồi sao? Có phải sau này nàng không thể sinh và nuôi con rồi? Còn nam nhân nào muốn nàng nữa sao?
Nghĩ tới đây, dưới lòng bàn chân Hương Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào con sông.
Ai biết ngay lúc này, nàng nghe được một giọng nói: "Hương Vũ, là nàng sao?"
Bỗng nhiên nàng giật nảy mình, vội vàng kéo áo lại.
Nàng nhìn lại, phát hiện đúng là thiếu gia!
Mặc dù Định Viễn hầu gia không có hầu phu nhân, nhưng trong phủ bỗng dưng nuôi một thiếu gia và một tiểu thư. Tiểu thư chính là tiểu thư nhà nàng, thiếu gia chính là vị ở trước mắt đây.
Nàng đi muốn đi ra khỏi lùm cây, ai ngờ dưới lòng bàn chân bị rễ cây già chắn lối, nàng trượt chân ngã xuống.
"Á..." Nàng khẽ kêu một tiếng, cứ như thế mà rơi vào trong nước.
Nàng bị uống vào từng ngụm từng ngụm nước, lạnh đến mức làm cho cả người nàng rét run, nàng không thở nổi.
Nàng phải chết!
Trong khoảnh khắc đó, một đời trong giấc mộng kia và rất nhiều chuyện của đời này đều hiện ra trước mắt nàng. Nàng sững sờ nhìn lá héo úa dập dờn trong sóng nước, vậy mà chỉ có một suy nghĩ: Nàng còn chưa gả được cho ai cả...
...
Đối với nàng mà nói, dường như đã trải qua cả đời rất lâu, cuối cùng nàng cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là thiếu gia, chẳng những thiếu gia cứu nàng, mà còn cởi áo bào của mình ra để bọc lấy nàng.
Hương Vũ núp ở nơi đó run lẩy bẩy.
Hoắc Nghênh Phong nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, lòng đau như bị ai bóp chặt.
Hoắc Nghênh Vân là tỷ tỷ sinh đôi của y, đã là tỷ đệ thân cận như thế đương nhiên là thường hay lui tới với nhau. Huống chi xưa giờ phụ thân đối xử với nữ tử luôn lãnh đạm, cũng không hề thân thiết, đương nhiên y và tỷ tỳ càng thân thiết hơn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại có quan hệ thân cạn, đương nhiên y biết rõ mấy tiểu nha hoàn trong phòng tỷ tỷ.
Người quen thuộc nhất chính là Hương Vũ ở trước mắt đây.
Có thể nói rằng y và Hương Vũ cùng nhau lớn lên, cũng nhìn thấy Hương Vũ từ một tiểu nha hoàn bảy tuổi rụt rè đến khi trưởng thành trở thành dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp như thế.
Trước kia y còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm nay đã biết việc đời, đương nhiên là có thêm chút suy nghĩ. Y nghĩ đến mấy chốc nữa sẽ nói với tỷ tỷ một chút, muốn cho Hương Vũ đi qua để trong phòng hầu hạ.
Y và tỷ tỷ có quan hệ thân thiết, nghĩ đến tỷ tỷ không thể nào từ chối được. Gần đây, y cũng xem Hương Vũ cũng đã là người đứng đầu trong phòng y. Nhưng mà nghĩ đến nàng cũng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, sợ nàng bị dọa cho nàng không dám tùy tiện nói ra.
Vừa rồi y mơ hồ nhìn thấy sau nhánh cây có bóng người, nhìn màu váy kia y cảm thấy là Hương Vũ. Nhưng lại không ngờ y vừa hô một cái đã làm Hương Vũ bị dọa rơi xuống nước, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Y đau lòng mà nhìn Hương Vũ: "Hương Vũ, sao khi nãy nàng lại ngã vào trong nước rồi?"
Hương Vũ trùm lấy áo bào của thiếu gia, mũi nàng hơi ngứa.
Hắt hơi một cái, hắt hơi hai cái, hắt hơi ba rồi bốn cái.
Sau khi nàng hắt hơi một cái thật to thì cuối cùng che miệng giọng khàn khàn nói: "Nô tỳ cũng không biết, chân như nhũn ra rồi ngã xuống dưới."
Hoắc Nghênh Phong cúi đầu chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy sợi tóc đen nhánh dính trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, trông giống như tuyết lại như ngọc làm động lòng người. Trong lòng y khẽ động, ngồi xổm xuống, xích lại gần, ôn nhu hỉ: "Vừa rồi vì sao nàng lại trốn ở phía sau hòn non bộ kia?"
Hương Vũ chột dạ, đương nhiên không thể để cho y nói việc này, nên vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài nói gì thế? Nô tỳ không tránh ở phía sau hòn non bộ, nô tỳ chỉ đi ngang qua thôi..."
Hoắc Nghênh Phong nghe giọng nói của nàng, trong phút chốc trong lòng run lên, cúi đầu nhìn sang, tim gần như ngừng đập.
Mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương đã ướt sũng, cứ như thế dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Bây giờ khuôn mặt nhỏ kia đã đỏ cả lên, dường như có vẻ ngượng ngùng như một khối ngọc trắng. Nàng thật sự xinh đẹp khiến người ta rung động, nàng lại còn dùng đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn y.
Giờ phút này, Hoắc Nghênh Phong đã quên đi chuyện mình muốn nói, y kinh ngạc nhìn nàng, tim đập rộn lên, cổ họng cảm thấy khô chát.
Hương Vũ thấy Hoắc Nghênh Phong không còn nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, cuối cùng cũng khẽ thở ra. Nếu như y thật sự hỏi một lần nữa, nàng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nhảy vào lòng sông thêm lần nữa.
Nhưng mà khi nhìn thấy Hoắc Nghênh Phong nhìn nàng bằng ánh mắt kia, nàng lại nhớ đến thiếu gia Sở gia trong giấc mộng.
Trước khi thiếu gia Sở gia có được thân thể nàng, y cũng nhìn nàng như thế. Giống như chỉ cần nàng tùy tiện nói một câu thì y lại nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn hái sao trời.
Hương Vũ hơi sợ hãi loại ánh mắt nàng, nàng vô thức muốn chạy trốn, nàng vội vàng đứng dậy.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói: "Thiếu gia? Hương Vũ?"
Hai người nhìn qua, người nói chuyện là nha hoàn Nguyệt Tinh, nàng ấy ở cùng một chỗ với Hương Vũ, đều hầu hạ trước mặt tỷ tỷ của y.
Nguyệt Tinh chạy tới vài bước, nhìn qua Hoắc Nghênh Phong, lại nhìn Hương Vũ, đôi mắt sắc chú ý đến áo bào trên người Hương Vũ.
"Hương Vũ, rốt cuộc là thế nào? Không phải muội không hiểu chuyện đi làm phiền thiếu gia chứ? Sao muội lại mặc quần áo của thiếu gia? Muội không biết quy củ như thế sao?
Mặc dù đều là nha hoàn hầu hạ tiểu thư, nhưng Nguyệt Tinh lớn hơn Hương Vũ một tháng, vẫn luôn tự cho mình là lão đại. Bình thường có chuyện gì thì những nha hoàn khác đều phải nghe theo nàng ấy.
Hương Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, Hoắc Nghênh Phong đã nói chuyện trước: "Đừng trách nàng ấy, là ta không cẩn thận đụng phải nàng ấy làm nàng ấy rơi xuống nước. Ngươi mau dẫn nàng trở về thay váy áo đi, tránh cho cảm lạnh."
Nguyệt Tinh nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy ghen tị, nhưng mà trước mặt Hoắc Nghênh Phong nàng kìm nén, khẽ gật đầu: "Đã như thế thì Hương Vũ muội hãy mau chóng theo ta trở về, tránh cho tiểu thư thấy được, tiểu thư lại nói muội."
Hoắc Nghênh Phong cảm niệm nhìn thoáng qua Nguyệt Tinh: "Đúng, chuyện này không thể cho tiểu thư biết, không thì chắc chắn tỷ ấy sẽ suy nghĩ nhiều."
Ánh mắt kia tràn ngập cảm kích, nếu như đừng là lúc này, chắc chắn trong lòng Nguyệt Tinh sẽ vui như nở hoa trong bụng. Nhưng mà lúc này nàng chỉ cảm thấy đau, trong lòng rất đau.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thiếu gia, đã sớm có suy nghĩ một ngày nào đó được đến nơi của thiếu gia. Thiếu gia còn trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú lại thích đọc sách, là một nhi lang văn nhã.
Nhưng mà trong mắt thiếu gia không có nàng, bây giờ y nhìn mình cảm kích cũng bởi vì nàng nghĩ cho Hương Vũ.
Nàng cúi đầu ủ rũ, cảm thấy dụ dỗ một nam nhân cũng thật là khó, mà muốn dụ dỗ một nam nhân tương đối chủ động giống như là khó càng thêm khó.
Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nàng tiếp tục đếm đầu ngón tay tính một chút, Nhị Cẩu Tử và Trần Trung, nàng nên chọn ai ra tay đây?
Mặc dù Nhị Cẩu Tử có ý với nàng, nhưng chỉ sợ hắn cũng có ý với những nha hoàn khác, có lẽ nàng nên chọn Trần Trung thôi.
Nhưng mà rốt cuộc Trần Trung cũng lớn tuổi, hơn nữa còn làm việc trong chuồng ngựa, nghĩ tới ban đêm ôm ngủ mà còn ngửi thấy mùi phân ngựa, vậy chẳng phải sầu chết nàng sao?
Tính toán như thế, đương nhiên là Hương Vũ muốn đi thử bên Nhị Cẩu Tử.
Hạ quyết tâm xong, Hương Vũ muốn đi ra khỏi cổng trong.
Nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, lâu lâu cũng sẽ đi qua lại cửa trong lấy gì đó, hoặc là phân phó bên ngoài một tiếng. Cho nên bây giờ nàng đi qua cổng trong thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Ai ngờ vừa mới đi hai bước nàng có cảm giác ngực lại to lên, căng to đến mức đau đớn.
Nàng vuốt nơi đó, cảm thấy lo lắng, nhớ tới lồng ngực rắn chắc lúc nãy của hầu gia, cứng đến mức giống như tảng đá, sẽ không khiến cho nàng bị đụng hư chứ?
Đột nhiên Hương Vũ nhớ lại, nàng nghe tức phụ ma ma trong phủ nói gì mà, nói là nơi này của nữ nhân là quý giá nhất, tuyệt đối không để bị người ta chạm vào, cũng không thể bị đè ép. Nếu không sau này không bàn đến chuyện phải chịu khổ mà nam nhân cũng sẽ không thích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hương Vũ vô cùng lo âu.
Nàng không thể bị hầu gia đụng hư thân thể được, ngộ nhỡ sau này phu quân tương lai không thích thì phải làm sao!
Hương Vũ âm thầm nhìn xung quanh, nàng đứng bên cạnh lương đình, cạnh lương đình là một hòn non bộ và dòng nước. Bên cạnh hòn nôn bộ lại có cây, xung quanh cũng không thấy ai đi tới.
Trong lòng nàng khẽ động, đi qua hòn giả sơn, trốn ở sau cây để cành lá rậm rạp kia che khuất mình, sau đó cởi ra kiểm tra một chút.
Vải may váy này là năm mới tiểu thư thưởng cho, xanh tươi giống như ngọc thạch. Bây giờ cởi vạt áo như ngọc thạch kia, chỉ thấy phía trước một mảnh trắng mịn mềm mại, bóng loáng, chính Hương Vũ nhìn thấy thì mặt nàng cũng đỏ đến mang tai.
Lại cúi đầu nhìn, đúng là hơi sưng lên, nàng lập tức cảm thấy đau lòng không thôi, hít sâu một hơi.
Thật sự bị đụng hư rồi sao? Có phải sau này nàng không thể sinh và nuôi con rồi? Còn nam nhân nào muốn nàng nữa sao?
Nghĩ tới đây, dưới lòng bàn chân Hương Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào con sông.
Ai biết ngay lúc này, nàng nghe được một giọng nói: "Hương Vũ, là nàng sao?"
Bỗng nhiên nàng giật nảy mình, vội vàng kéo áo lại.
Nàng nhìn lại, phát hiện đúng là thiếu gia!
Mặc dù Định Viễn hầu gia không có hầu phu nhân, nhưng trong phủ bỗng dưng nuôi một thiếu gia và một tiểu thư. Tiểu thư chính là tiểu thư nhà nàng, thiếu gia chính là vị ở trước mắt đây.
Nàng đi muốn đi ra khỏi lùm cây, ai ngờ dưới lòng bàn chân bị rễ cây già chắn lối, nàng trượt chân ngã xuống.
"Á..." Nàng khẽ kêu một tiếng, cứ như thế mà rơi vào trong nước.
Nàng bị uống vào từng ngụm từng ngụm nước, lạnh đến mức làm cho cả người nàng rét run, nàng không thở nổi.
Nàng phải chết!
Trong khoảnh khắc đó, một đời trong giấc mộng kia và rất nhiều chuyện của đời này đều hiện ra trước mắt nàng. Nàng sững sờ nhìn lá héo úa dập dờn trong sóng nước, vậy mà chỉ có một suy nghĩ: Nàng còn chưa gả được cho ai cả...
...
Đối với nàng mà nói, dường như đã trải qua cả đời rất lâu, cuối cùng nàng cũng được cứu lên.
Người cứu nàng là thiếu gia, chẳng những thiếu gia cứu nàng, mà còn cởi áo bào của mình ra để bọc lấy nàng.
Hương Vũ núp ở nơi đó run lẩy bẩy.
Hoắc Nghênh Phong nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, lòng đau như bị ai bóp chặt.
Hoắc Nghênh Vân là tỷ tỷ sinh đôi của y, đã là tỷ đệ thân cận như thế đương nhiên là thường hay lui tới với nhau. Huống chi xưa giờ phụ thân đối xử với nữ tử luôn lãnh đạm, cũng không hề thân thiết, đương nhiên y và tỷ tỳ càng thân thiết hơn.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại có quan hệ thân cạn, đương nhiên y biết rõ mấy tiểu nha hoàn trong phòng tỷ tỷ.
Người quen thuộc nhất chính là Hương Vũ ở trước mắt đây.
Có thể nói rằng y và Hương Vũ cùng nhau lớn lên, cũng nhìn thấy Hương Vũ từ một tiểu nha hoàn bảy tuổi rụt rè đến khi trưởng thành trở thành dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp như thế.
Trước kia y còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hai năm nay đã biết việc đời, đương nhiên là có thêm chút suy nghĩ. Y nghĩ đến mấy chốc nữa sẽ nói với tỷ tỷ một chút, muốn cho Hương Vũ đi qua để trong phòng hầu hạ.
Y và tỷ tỷ có quan hệ thân thiết, nghĩ đến tỷ tỷ không thể nào từ chối được. Gần đây, y cũng xem Hương Vũ cũng đã là người đứng đầu trong phòng y. Nhưng mà nghĩ đến nàng cũng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, sợ nàng bị dọa cho nàng không dám tùy tiện nói ra.
Vừa rồi y mơ hồ nhìn thấy sau nhánh cây có bóng người, nhìn màu váy kia y cảm thấy là Hương Vũ. Nhưng lại không ngờ y vừa hô một cái đã làm Hương Vũ bị dọa rơi xuống nước, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Y đau lòng mà nhìn Hương Vũ: "Hương Vũ, sao khi nãy nàng lại ngã vào trong nước rồi?"
Hương Vũ trùm lấy áo bào của thiếu gia, mũi nàng hơi ngứa.
Hắt hơi một cái, hắt hơi hai cái, hắt hơi ba rồi bốn cái.
Sau khi nàng hắt hơi một cái thật to thì cuối cùng che miệng giọng khàn khàn nói: "Nô tỳ cũng không biết, chân như nhũn ra rồi ngã xuống dưới."
Hoắc Nghênh Phong cúi đầu chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy sợi tóc đen nhánh dính trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, trông giống như tuyết lại như ngọc làm động lòng người. Trong lòng y khẽ động, ngồi xổm xuống, xích lại gần, ôn nhu hỉ: "Vừa rồi vì sao nàng lại trốn ở phía sau hòn non bộ kia?"
Hương Vũ chột dạ, đương nhiên không thể để cho y nói việc này, nên vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài nói gì thế? Nô tỳ không tránh ở phía sau hòn non bộ, nô tỳ chỉ đi ngang qua thôi..."
Hoắc Nghênh Phong nghe giọng nói của nàng, trong phút chốc trong lòng run lên, cúi đầu nhìn sang, tim gần như ngừng đập.
Mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương đã ướt sũng, cứ như thế dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết. Bây giờ khuôn mặt nhỏ kia đã đỏ cả lên, dường như có vẻ ngượng ngùng như một khối ngọc trắng. Nàng thật sự xinh đẹp khiến người ta rung động, nàng lại còn dùng đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn y.
Giờ phút này, Hoắc Nghênh Phong đã quên đi chuyện mình muốn nói, y kinh ngạc nhìn nàng, tim đập rộn lên, cổ họng cảm thấy khô chát.
Hương Vũ thấy Hoắc Nghênh Phong không còn nhắc đến chuyện vừa nãy nữa, cuối cùng cũng khẽ thở ra. Nếu như y thật sự hỏi một lần nữa, nàng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nhảy vào lòng sông thêm lần nữa.
Nhưng mà khi nhìn thấy Hoắc Nghênh Phong nhìn nàng bằng ánh mắt kia, nàng lại nhớ đến thiếu gia Sở gia trong giấc mộng.
Trước khi thiếu gia Sở gia có được thân thể nàng, y cũng nhìn nàng như thế. Giống như chỉ cần nàng tùy tiện nói một câu thì y lại nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn hái sao trời.
Hương Vũ hơi sợ hãi loại ánh mắt nàng, nàng vô thức muốn chạy trốn, nàng vội vàng đứng dậy.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói: "Thiếu gia? Hương Vũ?"
Hai người nhìn qua, người nói chuyện là nha hoàn Nguyệt Tinh, nàng ấy ở cùng một chỗ với Hương Vũ, đều hầu hạ trước mặt tỷ tỷ của y.
Nguyệt Tinh chạy tới vài bước, nhìn qua Hoắc Nghênh Phong, lại nhìn Hương Vũ, đôi mắt sắc chú ý đến áo bào trên người Hương Vũ.
"Hương Vũ, rốt cuộc là thế nào? Không phải muội không hiểu chuyện đi làm phiền thiếu gia chứ? Sao muội lại mặc quần áo của thiếu gia? Muội không biết quy củ như thế sao?
Mặc dù đều là nha hoàn hầu hạ tiểu thư, nhưng Nguyệt Tinh lớn hơn Hương Vũ một tháng, vẫn luôn tự cho mình là lão đại. Bình thường có chuyện gì thì những nha hoàn khác đều phải nghe theo nàng ấy.
Hương Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, Hoắc Nghênh Phong đã nói chuyện trước: "Đừng trách nàng ấy, là ta không cẩn thận đụng phải nàng ấy làm nàng ấy rơi xuống nước. Ngươi mau dẫn nàng trở về thay váy áo đi, tránh cho cảm lạnh."
Nguyệt Tinh nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy ghen tị, nhưng mà trước mặt Hoắc Nghênh Phong nàng kìm nén, khẽ gật đầu: "Đã như thế thì Hương Vũ muội hãy mau chóng theo ta trở về, tránh cho tiểu thư thấy được, tiểu thư lại nói muội."
Hoắc Nghênh Phong cảm niệm nhìn thoáng qua Nguyệt Tinh: "Đúng, chuyện này không thể cho tiểu thư biết, không thì chắc chắn tỷ ấy sẽ suy nghĩ nhiều."
Ánh mắt kia tràn ngập cảm kích, nếu như đừng là lúc này, chắc chắn trong lòng Nguyệt Tinh sẽ vui như nở hoa trong bụng. Nhưng mà lúc này nàng chỉ cảm thấy đau, trong lòng rất đau.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ thiếu gia, đã sớm có suy nghĩ một ngày nào đó được đến nơi của thiếu gia. Thiếu gia còn trẻ, chỉ mới mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú lại thích đọc sách, là một nhi lang văn nhã.
Nhưng mà trong mắt thiếu gia không có nàng, bây giờ y nhìn mình cảm kích cũng bởi vì nàng nghĩ cho Hương Vũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook