Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ
Chương 27: Bị lừa rồi

Hương Vũ cầm chiếc vòng trên tay, rối rắm một hồi, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Nếu nàng không cứng rắn giữ lấy tiểu thư thì nàng chẳng qua chỉ có hai loại khả năng, một là ngày đêm hầu hạ hầu gia, mỗi ngày đều bị hầu gia đùa ghẹo, cái này tất nhiên là nàng không thể chịu nổi. Hai là ở lại Vạn Tú các và sống với mấy cô nương kia, cái này thì nàng cũng tuyệt đối không dám.

Nàng tranh thủ một chút thời gian ở lại bên cạnh tiểu thư cũng tốt, cho dù là sớm muộn gì nàng cũng phải qua làm thông phòng cho hầu gia nhưng kéo dài chút dù gì cũng tốt hơn.

Sau khi hiểu ra điều này, nàng nghĩ cách cầu xin hầu gia, dù thế nào ngài ấy cũng sẽ đồng ý. Dẫu sao nhìn ý tứ của hầu gia lúc đó, cũng không có nói là nàng phải như thế nào chẳng phải sao?

Trong lòng nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời, nghĩ xem đến lúc đó nên mở miệng nhắc với hầu gia như thế nào, nếu hầu gia không đồng ý nàng sẽ nói ra sao, thậm chí nàng còn nhớ lại những thuyết khách của các quốc gia khi nàng đọc sách với tiểu thư, nghĩ xem bọn họ đã thuyết phục người khác như thế nào. Nàng phải miệng lưỡi lưu loát nói ra một phen những đạo lý đao to búa lớn.

Sau nhiều ngày chuẩn bị như vậy, hầu gia vẫn không hề đến, nàng lại tự hỏi tại sao hầu gia không đến nữa rồi?

Có phải là mình đã nói gì sai chọc giận ngài ấy không? Hay là thế nào nhỉ?

Hương Vũ khó tránh khỏi cảm giác phiền muộn, vô cùng ngán ngẩm, thậm chí còn cảm thấy canh tổ yến không thơm nữa, gấm vóc cũng không sáng nữa, sau đó cuối cùng vào một ngày, Bạch Giản đi tới. Nàng vội vàng hỏi Bạch Giản rốt cuộc là vì sao, đến cuối cùng, nàng nói một cách chân thành: "Nô tỳ đang mong ngóng hầu gia ghé qua!"

Bạch Giản không chút cảm xúc nhìn nàng: "Hương Vũ cô nương không biết sao?"

Hương Vũ: "Biết gì cơ?"

Bạch Giản: "Hôm trước hầu gia đã vào kinh rồi."

Hương Vũ: "Hả?"

Bạch Giản: "Hôm đó sau khi hầu gia rời khỏi chỗ này liền chuẩn bị lên đường đến thành Yến Kinh, bây giờ chắc đã đến nơi rồi."

Đôi mắt của Hương Vũ sáng lên, nàng nhận ra cơ hội đã đến rồi.

Nếu hầu gia không có ở nhà, có lẽ nàng vẫn còn có thể được cứu, có thể vùng vẫy một chút.

Hương Vũ lập tức nhìn Bạch Giản, một mặt cầu xin: "Bạch Giản cô nương, ta có thể cầu xin cô nương một chuyện được không?"

Bạch Giản vô cảm xúc nhìn Hương Vũ: "Mời Hương Vũ cô nương cứ nói."

Hương Vũ nghe vậy, kích động tiến tới một bước và nắm lấy tay Bạch Giản.

Bạch Giản không có phản ứng gì y như một khúc gỗ.

Hương Vũ nắm tay Bạch Giản và nói một cách thành khẩn: "Bạch Giản cô nương, ta rất chán khi sống ở đây một mình, bị nhốt như vậy khiến ta cảm thấy như mình đang ở trong tù, ta cũng bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, cô nương xem ta có thể ra ngoài được không?"

Vừa nói, nàng vừa rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Giản cầu khẩn: "Bạch Giản cô nương, ta nghe ý của hầu gia lúc đó như thể là cứ tùy ý của ta. Ngài ấy hỏi ta có muốn quay lại không, nếu ngài ấy đã hỏi như vậy có nghĩa là ta có thể lựa chọn quay về và tiếp tục hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Có thể là ngài ấy chưa nói với cô nương, nhưng mà Bạch Giản cô nương nhất định phải tin ta, ta không có gạt cô nương. Quả thật là lúc đó ngài ấy đã hỏi ta như vậy đó, xin cô nương thả ta ra đi!"

Bạch Giản lãnh đạm nhìn nàng, đang định mở miệng.

Hương Vũ dùng lực siết tay nàng ấy: "Bạch Giản cô nương, cô nương để ta ra ngoài trước đi, nếu không ta cảm thấy mình sống không nổi nữa rồi. Thật sự là không được nữa, đợi khi hầu gia trở về, ta vẫn có thể quay lại đây, đến lúc đó thần không hay quỷ không biết, hầu gia cũng sẽ không nổi giận với Bạch Giản cô nương đâu."

Bạch Giản: "Hương Vũ cô nương, cô nương có thể rời đi."

Hương Vũ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: "Bạch Giản cô nương, cảm ơn cô nương!"

Nàng đột nhiên cảm thấy mặc dù nghe nói Bạch Giản cô nương này rất dữ tợn và đáng sợ, nhưng thực sự là một người tốt, ít nhất là dễ nói chuyện hơn nhiều so với vị hầu gia kia.

Bạch Giản: "Cô nương không cần phải cảm ơn ta."

Nói xong, nàng ấy chậm rãi nói tiếp: "Hầu gia đã dặn dò, nếu cô nương muốn rời đi, thì không được ngăn cản."

Hương Vũ: "?"

Bạch Giản: "Chỉ vì Hương Vũ cô nương vẫn luôn không có ý định rời đi, cho nên nô tỳ cũng không có đề cập tới."

Hương Vũ: "..."

Sau khi Bạch Giản đi khỏi, Hương Vũ ngây người một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: "Bạch Giản cô nương là cố ý phải không!"

Nghĩ đến khuôn mặt đóng băng vạn năm, không chút biểu cảm của Bạch Giản, dù thế nào nàng cũng cảm thấy là nàng ấy cố ý.

Nhưng nàng không thể trách người ta được, chỉ có thể trách bản thân mình ngốc!

Nếu hầu gia không đến, thì nàng ra ngoài thôi, không có ai ngăn cản nàng chẳng phải là sắp thành công rồi sao?

Bỏ đi, bây giờ đi cũng chưa muộn!

Hương Vũ lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo lụa sa tanh lộng lẫy, cho vào túi cùng với số xiêm y lụa là sa tanh còn lại, rồi mặc lại trang phục nha hoàn trước đây của nàng ở trong viện tử của tiểu thư. Nàng lại giấu chiếc vòng tay vàng mà hầu gia thưởng cho nàng vào một chiếc túi nhỏ treo bên người do tự nàng may, sau đó mang bao nải ra ngoài.

Lúc ra ngoài quả nhiên là không thấy ai ngăn cản, nàng lập tức vui mừng khôn xiết, mang bao nải rảo bước nhanh về lại viện tử của tiểu thư.

Ai ngờ nàng vừa đi được vài bước thì đâm đầu vào người nào đó, vừa định thần lại đã thấy quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng mới nhớ ra đây là thị vệ tên Trình Duệ.

Hương Vũ giật mình, Trình Duệ mím môi.

Trình Duệ im lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng nói: "Hương Vũ cô nương, ta giúp cô nương mang bao nải nhé."

Hắn cũng là nghe từ một người bằng hữu trước đây từng làm thị vệ chung với hắn nói rằng Bạch Giản cô nương đã thả tiểu nha hoàn bên cạnh tiểu thư trong viện tử hoang kia ra.

Ban đầu sau khi nghe xong thì nghi ngờ chỉ là một tiểu nha hoàn mà sao lại làm phiền đến Bạch Giản cô nương đích thân đi làm việc, cho nên rốt cuộc mới tìm một thời gian rảnh chạy qua xem thử.

Đến nay hắn vẫn không hiểu tại sao mới đây nàng còn tặng khăn tay cho hắn mà bây giờ lại như thế này.

Những lời lúc ấy nàng nói là có ý gì?

Nhưng ai ngờ, ngay khi vừa đến gần, hắn đã thấy nàng đang mang một bao nải to.

Tiểu nha hoàn nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng lại mang một bao nải to hoàn toàn không phù hợp với nàng khiến người ta xót xa.

Hương Vũ lại hoàn toàn không cần.

Đây là thuộc hạ của hầu gia, đoán chừng cái gì cũng sẽ nghe theo lời hầu gia. Hiện giờ nàng suýt nữa bị hầu gia chiếm đoạt thân thể, sao hắn có thể phản bội hầu gia và bỏ trốn cùng nàng cơ chứ? Tuyệt đối không thể nào!

Nam nhân không thể đưa nàng bỏ trốn chính là nam nhân vô dụng.

Hương Vũ mang bao nải nặng nề, lạnh lùng liếc nhìn Trình Duệ: "Trình thị vệ, làm phiền tránh đường."

Trình Duệ bị từ chối, mặt đỏ bừng: "Hương Vũ cô nương, tốt xấu gì cô nương cũng phải nói cho rõ là vì sao? Nếu không, cứ mập mờ như vậy, ta không thể vượt qua nút thắt này."

Hương Vũ nghe vậy, thật là không thể tin được, sao hắn có thể vô liêm sỉ như vậy chứ?

Đã đưa khăn của mình cho hầu gia rồi mà hắn vẫn còn nói như vậy được sao?

Hương Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, có một khoảnh khắc, nàng rất muốn nói với hắn rằng mình đã bị hầu gia xoa từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần rồi!

Dù chưa chưa phá trinh, nhưng cơ bản là không có chỗ nào hầu gia chưa chạm qua!

Nàng vốn còn muốn dựa dẫm vào Trình Duệ, đều tại hắn, đều là vì cái khăn đó mà hầu gia mới nhìn trúng nàng, nàng mới gặp phải rắc rối như ngày hôm nay!

Có điều rốt cuộc nàng cũng không nói gì cả.

Nói ra thì còn có ích gì?

Vì vậy nàng liếc nhìn Trình Duệ: "Trình thị vệ, huynh coi người khác là đồ ngốc sao?"

Trình Duệ đỏ bừng cả mặt: "Hương Vũ cô nương, dù thế nào hôm nay cũng làm phiền cô nương nói cho rõ ràng? Ta nghe nói cô nương xảy ra chuyện, ta cũng đi nghe ngóng, muốn biết rốt cuộc cô nương có chuyện gì, ta đã đến tìm Bạch Giản cô nương giúp mấy lần. Bây giờ cô nương đã ra ngoài, dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích, nếu không lòng ta không thể buông bỏ được."

Lúc này Hương Vũ thật sự không chịu nổi nữa, nàng đặt bao nải sang một bên, lau mồ hôi trên trán: "Trình thị vệ, ta chỉ hỏi huynh, ta tặng khăn cho huynh rồi huynh đã đưa nó cho ai?"

Trình Duệ: "Đơn nhiên là ta cất kĩ ở trong người, lẽ nào cô nương tặng khăn cho ta mà ta lại đi cho người khác sao? Cô nương xem Trình Duệ ta là người thế nào vậy?"

Sau đó, Trình Duệ lấy một tấm khăn ra.

Hương Vũ ngay lập tức sững sờ.

Nàng vội vàng giật lấy tấm khăn, nhìn cẩn thận, không sai, con bướm trên đó là do chính mình thêu, đây chắc chắn là tấm khăn mà nàng đã tặng cho Trình Duệ.

Trình Duệ: "Hương Vũ cô nương, rốt cuộc…"

Hương Vũ nhướng mày, cắn môi: "Trình thị vệ, huynh nói thật đi, huynh chưa từng đưa tấm khăn này cho ai sao?"

Trình Duệ nghiến răng: "Làm sao có thể chứ!"

Hương Vũ nhìn Trình Duệ như vậy, hắn sốt ruột đến độ thùy thái dương đang co giật, chỉ thiếu mỗi bước giơ tay lên trời phát thề, nàng tin rằng một người làm đến nước này sẽ không nói dối.

Vậy thì...cái khăn của hầu gia từ đâu mà có vậy?

Trình Duệ nhìn thấy Hương Vũ như vậy, biết rằng Hương Vũ đã tin mình, hắn bắt đầu hỏi: "Hương Vũ cô nương, là ai đã nói với cô nương rằng ta đưa khăn của ta cho người khác vậy? Là ai đã đổ oan cho ta?"

Hương Vũ chớp mắt nhìn Trình Duệ, nàng nhận ra người chột dạ lại là chính mình.

Có thể nàng đã nghi oan cho Trình Duệ rồi, tấm khăn của hầu gia có thể là đồ giả?

Hầu gia đúng là...quá tàn nhẫn.

Trình Duệ: "Hương Vũ cô nương?"

Hương Vũ ho nhẹ một tiếng nhìn Trình Duệ: "Trình thị vệ, cứ cho là ta đã sai và hiểu lầm huynh, ta nói lời xin lỗi với huynh."

Có điều nàng và Trình Duệ là tuyệt đối không có khả năng.

Trình Duệ là thuộc hạ của hầu gia, tiền đồ có vẻ rất tốt, nàng không thể ngán chân Trình Duệ.

Nếu nàng và Trình Duệ có dính dáng gì với nhau, nàng không dám nghĩ đến hầu gia sẽ đối phó thế nào với Trình Duệ.

Trình Duệ không bỏ qua, hắn nhìn chằm chằm Hương Vũ.

Lâu ngày không gặp Hương Vũ, trổ mã trông có vẻ càng tươi ngon mọng nước hơn, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng và đôi mắt như ngân ngấn nước.

Tiểu cô nương như vậy khiến người nhìn đến phát đau lòng ngực.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Vậy Hương Vũ cô nương, ta muốn hỏi cô nương tặng cho ta chiếc khăn này là có ý gì? Trình Duệ ta đã nhận khăn của cô nương vậy ta phải hỏi cho rõ ràng, nếu cô nương đã tặng khăn cho ta thì tốt xấu gì cũng nên cho ta một lời giải thích."

Nếu không, hắn thấy có lỗi với khát khao mà mấy ngày nay hắn trằn trọc không yên trên giường.

Hương Vũ cắn môi, cảm thấy rất khó xử, nàng không biết phải nói thế nào với hắn.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng tàn nhẫn nói: "Trình thị vệ, ta tặng cho huynh khăn vì lúc đó thấy huynh mệt mỏi, không có ý gì khác cả, huynh hiểu lầm rồi, ta sớm đã có ý trung nhân mà người đó không phải là huynh. Hy vọng sau này huynh không ngán đường ta thế này nữa, nếu không ý trung nhân của ta sẽ hiểu lầm, chỉ sợ vô duyên vô cớ lại rước phải phiền phức!"

Nói xong, nàng cũng không để ý đến phản ứng của Trình Duệ, che mặt chạy đi.

Chạy một hồi lâu, nàng chợt nhớ ra mình quên cầm theo bao nải.

Cái này thì không được! Trong đó toàn là đồ tốt nàng lấy được từ chỗ hầu gia!

Hiện tại chỉ có thể rầu rĩ quay lại, cúi đầu xách bao nải của mình lên.

Từ đầu đến cuối, Trình Duệ chỉ đứng ở một bên, thân thể cứng đờ, không thốt ra lời nào.

Khi anh cúi xuống, Hương Vũ nghe thấy tiếng hít thở của Trình Duệ, nặng nề và chậm rãi.

Hương Vũ trở nên bất lực hơn, thậm chí có chút chua xót trong mũi.

Thật ra, con người Trình Duệ là khá tốt, nếu không phải vì tấm khăn của hầu gia khiến nàng hiểu lầm hắn, e là trước đây nàng đã suy xét về Trình Duệ rồi.

Nhưng mà… Nếu vậy thì hầu gia cố tình đối phó với Trình Duệ thì phải làm sao? Mặc dù Trình Duệ làm một thị vệ cũng không tồi, xem ra còn biết đánh đá, nhưng hắn chẳng là gì trước mặt hầu gia cả, hầu gia chỉ cần động đậy ngón tay là có thể lùa hắn đi ngay.

Hương Vũ nghĩ tới nghĩ lui, nhưng thật sự không có bất kì chủ ý gì, cuối cùng mím môi, kéo căng mặt, rốt cuộc cũng không nhìn Trình Duệ, tự mình vác bao nải rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương