Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
-
Chương 8: Cái Gì Rất Đẹp, Tôi Cũng Muốn Nhìn Xem Một Chút?
Tạ Ninh không biết trong lòng Hạ Dương đang phẫn nộ vì mình, cậu đang nằm gục mặt trên bàn, hồi tưởng đến kết cục của nguyên thân.
Nghĩ tới đây Tạ Ninh rùng mình một cái giữa trưa hè.
Cậu không muốn vào bệnh viện tâm thần...
Tạ Ninh ngầm hạ quyết định, lần sau nếu gặp Cố Hành Chu thì sẽ tránh thật xa, tuyệt đối không còn tạo ra bất cứ giao điểm nào.
Kết thúc buổi ăn trưa, học sinh tụ tập tốp năm tốp ba trở về phòng học.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều của ban mười hai là lớp ngữ văn. Học sinh sau khi ăn trưa lại quậy một trận, giờ đang buồn ngủ, một lớp toàn những cái đầu gục trên bàn, giống như toàn quân bị diệt sach.
Tôn lão sư đẩy cửa đi vào, hơi hạ mắt kính xuống một chút. Hiển nhiên đã quen với khung cảnh như thế này ở lớp cơ bản. Nhưng vẫn lấy giáo án đã chuẩn bị sẵn ra, bước lên bục giảng.
Đoán chừng tiết học này vẫn là một người trên bục giảng tự nói tự nghe.
Tôn lão sư ngữ điệu bình thản nói: "Mở sách trang 45."
"..."
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, không có người đáp lại.
Tôn lão sư thở dài. Dù sự nhiệt tình có cao như nào thì cũng bị tiêu hao hết sau một ngày dài. Dự định buông giáo án xuống, để lớp tự học thì bên tai truyền đến âm thanh lật giấy.
Tạ Ninh đang giở sách, giống như một học sinh ngoan. Cậu cầm một cây bút rồi nhìn về phía Tôn lão sư chờ đợi giảng bài, khuôn mặt thể hiện sự khát vọng đối với tri thức.
Ánh mắt Tạ Ninh nóng bỏng, hai mắt hạnh toả sáng.
Cậu chuẩn bị xong rồi!
Tôn lão sư nhìn xuống phía dưới.
Khuôn mặt xa lạ của cậu nhóc thầy chưa từng thấy qua.
Cậu đang ngồi thẳng tắp giữa phòng học đang say ngủ, trên tay là trang sách giáo trình đã được mở đúng trang, hai tay trắng nõn cầm bút, ánh mắt sáng lên nhìn mình.
Hiển nhiên là cậu đang đợi thầy giảng bài.
Nhìn sự cầu khát với tri thức của Tạ Ninh.
Lão sư Tôn trong nháy mắt cảm thấy mình có thể thử lại lần nữa!
Trong quá khứ, khi không có ai nghe thì thầy cũng tự giảng tự nghe vài lần, huống chi bây giờ còn có học sinh muốn nghe.
Tôn lão sư một lần nữa cầm giáo án lên, ngập tràn năng lượng như thể là đã trở về lúc buổi đầu nhận chức mấy năm trước.
Tới gần giờ tan học, lão sư Tôn cũng cố ý nhìn thoáng qua tài liệu của Tạ Ninh rồi hài lòng gật nhẹ đầu, cậu đã ghi chép những điểm tri thức được giảng trên vở.
"Em tên gì? Tạ sao trước kia thầy chưa từng thấy em?"
Tôn lão sư lật phía sau giáo án xem danh sách học sinh, dự định cho bạn học này một điểm cộng.
"Em tên Tạ Ninh ạ."
"Oh, Tạ Ninh à." Ánh mắt lão sư Tôn nhanh chóng nhìn lướt qua danh sách học sinh, phát hiện không có tên này.
Nhìn thấy lão sư Tôn đang nhìn danh sách, Tạ Ninh nói tiếp: "Thầy ơi, em là học sinh chuyển đến lớp mười hai ạ."
"Hèn chi thầy không tìm thấy tên em." Lão sư Tôn cười hỏi: "Trước kia em học trường nào?"
Hiện tại còn có nửa năm liền lên mười hai cuối cấp nên ít có học sinh nào chuyển trường vào thời điểm này.
Tạ Ninh: "?"
Cậu vẫn luôn học ở trung học Dư Hải!
Nhưng xuất phát từ sự lễ phép, Tạ Ninh trả lời: "Thầy ơi, em vẫn học trường này ạ, em chuyển từ lớp bảy qua."
Tạ Ninh ở trường cũng được xem là có tiếng.
Nụ cười của lão sư Tôn cứng đờ, tên Tạ Ninh ở lớp 7 thì chỉ có một người!
Thầy kinh ngạc nhìn thiếu niên sạch sẽ trước mặt. Trước đó thầy chưa từng thấy qua Tạ Ninh, nhưng lại có ấn tượng, Tạ Ninh trong ấn tượng cùng với thiếu niên ở trước mắt hoàn toàn khác biệt.
Nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của thầy, Tạ Ninh có chút không được tự nhiên, gãi đầu một cái. Mặc dù nguyên thân trước đó lưu lại ấn tượng căn thâm cố đế với mọi người, những cũng không đến mức tất cả mọi người nhìn thấy mình đều là biểu tình khiếp sợ này chứ!
Lão sư Tôn cũng ý thức được sự thất thố của mình, có chút lúng túng nói:
"Nhìn em lên lớp nghiêm túc như vậy, rất tốt... Tiếp tục cố gắng!"
Tạ Ninh gật nhẹ đầu không tiếp lời.
Sau lớp Ngữ văn thì không có thầy cô nào đến lớp vào buổi chiều.
Tạ Ninh có chút ai oán nhìn thời khoá biểu. Rõ ràng là còn hai lớp khoa học tự nhiên mà!
Cậu muốn hỏi Hạ Dương xem trước kia có ghi chép gì hay không để cậu xem một chút. Nhưng kết quả quay đầu thì thấy bạn nhỏ mập mạp đang ngủ. Tạ Ninh không nhẫn tâm quấy rầy cậu ta.
Trong lúc rảnh rỗi, Tạ Ninh lấy vở mới mua ra, ghi lại một lần nữa những công thức toán học.
Lớp học buổi chiều yên tĩnh hơn so với ban sáng.
Tiếng huyên náo vào buổi sáng đã bị tiếng ngáy ngủ thay thế.
Tách ---
Tiếng chụp hình vang lên, ở trong phòng học yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
"Mẹ nó, quên để yên lặng..."
Tạ Ninh nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy một Omega đang cầm điện thoại đối mặt với chính mình.
Tạ Ninh hai mắt chớp chớp, đang chụp cậu sao?
Bị bắt gặp, Quý Dương vội vàng giơ tay loạng choạng cất điện thoại vào trong túi áo đồng phục.
Thấy Tạ Nình vẫn đang nhìn hắn, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên.
Hắn cũng không cố ý chụp Tạ Ninh.
Cách đó vài phút hắn còn đang ngủ, mùa hè trời nóng, hắn nhớ tới là mở cửa sổ thì ngủ sẽ mát mẻ dễ chịu hơn một chút.
Vừa mở mắt thì nhìn thấy Tạ Ninh đang nghiêm túc học tập ở phía đối diện.
Cậu thiếu niên mái tóc đen mềm mại lắc lư trên trán làm cho gò mó thêm thanh tú trắng nõn, cậu đang cụp mắt xem sách giáo khoa, hàng mi cong dày khẽ rung tinh, bàn tay trắng mảnh khảnh đang cầm bút, thỉnh thoảng lại viết thêm gì đó vào sổ.
Giữa trưa hè ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người thiếu niên, càng tô điểm thêm cho sự nhu hoà đẹp đẽ, cả người cậu trông càng sạch sẽ và toả sáng.
Khoảnh khắc này, Quý Dương đột nhiên cảm giác được Thượng đế công bằng, cho Tạ Ninh mùi pheromone khó ngửi nhưng cũng cho cậu dung mạo hơn người.
Chỉ là Tạ Ninh trước đó luôn lấy tóc che phủ hết gương mặt, khiến người ta không chú ý tới mà thôi.
Quý Dương cầm điện thoại muốn chụp một màn này lại. Ai ngờ lúc nhấn xuống mới biết là mình quên chỉnh yên lặng.
Gương mặt Quý Dương đỏ lên, cố giả bộ bình tĩnh: "Nhìn cái gì mà nhìn... chưa thấy ai chụp selfie à?"
Tạ Ninh nhìn Quý Dương vì ngủ mà đầu tóc rối bời như ổ gà.
"..."
Không lẽ các Omega đều thích chụp hình ghi lại sinh hoạt vào những lúc như này à?
Quý Dương đỏ mặt, ảo não vì mình phát huy không tốt. Lời nói dối mà đến chính mình còn không tin.
Lúc Quý Dương nghĩ Tạ Ninh sẽ phản bác mình thì đối phương mở miệng.
"Bạn học, cậu có vở ghi chép môn khoa học không? Có thể cho tôi mượn không?"
Cậu dường như sợ làm phiền giấc ngủ của các bạn trong lớp nên âm thanh rất nhẹ, hai bàn tay thậm chí còn che ở hai bên miệng, bộ dáng rất chân thành.
Quý Dương đột nhiên có cảm giác đáng tiếc. Tạ Ninh mẹ nó quá ngoan.
"Được" Quý Dương mở sách trên bàn "Bất quá tôi chỉ nhớ vài điểm lúc vừa mới khai giảng thôi."
Ai mà không có kế hoạch học tập chăm chỉ vào đầu học kỳ mới cơ chứ?
Bất quá Quý Dương cùng những người khác giống nhau, kế hoạch chỉ qua vài ngày đầu liền chết yểu.
Bởi vì chụp lén người ta, Quý Dương không nói hai lời đem vở ghi chép đưa cho Tạ Ninh mượn.
Tạ Ninh nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ghi chép.
Người ta không còn nhìn mình nữa, Quý Dương vội vàng lấy điện thoại, cũng may ảnh chụp không có bị mờ.
Mở biểu tượng chim cánh cụt nhỏ rồi gửi bức hình đến nhóm Những Omega chạy trốn từ Disney.
"Hình ảnh jpg"
Bức ảnh vừa gửi đi không bao lâu, liền khiến nhóm Omega sôi nổi đánh giá.
"Ôi dáng vẻ tuấn tú quá!"
"Đây là hình ảnh của A sao? Tôi có thể!"
"Lầu trên thu hồi ý nghĩ đi, người ta có dán miếng ngăn pheromone sau cổ kìa?"
"Tôi đột nhiên cảm thấy giới tính cũng không quan trọng đến thế..."
"Bạn ơi rất nguy hiểm..."
"1"
"10086"
Dĩ nhiên không chỉ có Omega tham gia tám chuyện. Vu Chu cũng nhìn thấy hình ảnh trong nhóm.
Hắn cảm thấy người trong hình rất là quen mắt.
Hai mắt Vu Chu bỗng sáng lên.
Đây không phải là bạn học nhỏ lúc trưa bị Cố ca nhìn chằm chằm sao?
Vừa định quay đầu đưa cho Cố Hành Chu xem, liền bị Thẩm Tùng ngồi bên cạnh ngăn chặn động tác.
"Chu à, đừng có mà trách bố không nhắc con, Cố cẩu hiện tại đang không dễ chọc!"
Vu Chu bị Thẩm Tùng làm cho không hiểu mô tê gì, lặng lẽ nhìn sau lưng Cố Hành Chu một lát.
Thấy anh đen mặt nhìn điện thoại, gương mặt tuấn tú phảng phất ít băng sương.
"Chuyện gì với Cố ca vậy?"
Thẩm Tùng lặng lẽ meo meo nhìn Cố Hành Chu rồi âm thầm rút ngắn khoảng cách tiếp cạnh Vu Chu. Âm thanh tựa hồ chỉ hai người nghe thấy nói: "Cậu ta bị đá!"
Hai mắt Vu Chu đột ngột trợn tròn: "Cái gì cơ?!"
Nếu không phải có thầy giáo đang ở trên bục giảng bài thì có khả năng Vu Chu đã nhảy dựng lên rồi.
Vu Chu và Cố Hành Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Hai người cùng học nhà trẻ, lúc đó Cố Hành Chu trở thành sát thủ Omega số một ở lớp Hoa Hướng Dương với gương mặt bánh bao nhỏ đẹp trai.
Gần như tất cả các bạn nhỏ Omega đều muốn ngồi cạnh anh, thậm chí còn vì yêu thích mà đánh nhau.
Tuy nhiên dù là thời kỳ non nớt thì Cố Hành Chu đã mười phần cao lãnh. Bánh bao nhỏ lúc đó cũng không thích các bạn khác ngồi quanh mình, anh nói rằng mình ghét mấy bạn học hay khóc nhè, rất là phiền.
Vì vậy người chịu đựng là Chu. Ban đầu là hắn đang ngồi với một bạn nhỏ O trắng trắng, nhưng cuối cùng đột ngột bị chuyển đến bên cạnh Cố Hành Chu, bắt đầu hành trình cô đơn lẻ bóng suốt hơn mười năm.
Sau khi lớn lên thì chiều cao của Cố Hành Chu thẳng tiến đến 1m85, dung mạo ngày càng đẹp trai, từ khi bắt đầu dậy thì thì đã nhận được không ít thư tình, trên sân bóng rổ, chỗ đựng nước của anh cũng luôn bị lấp đầy.
Nếu nói Cố Hành Chu bị đá, thậm chí có bẻ gãy răng cửa của Vu Chu thì hắn cũng không tin.
Vu Chu khinh thường nhìn hắn một chút, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Cậu là tên khốn khiếp, lúc này mà còn gạt tôi, Cố ca như thế mà có thể bị người đá thì cậu chắc suốt kiếp độc thân đó!"
Thẩm Tùng cười nói: "Haha, cậu còn không tin!" Thẩm Tùng thần bí nói: "Hôm nay lúc ăn cơm xong, Cố cẩu đã nhìn bạn nhỏ kia."
"Sau đó tôi đi siêu thị, còn tận mắt thấy Cố cẩu chặn người ở một góc khi dễ đó!"
Nói nửa chừng, quay đầu liếc nhìn sắc mặt có chút âm trầm của Cố Hành Chu.
"Sau đó đoán chừng là cậu ta bắt nạt rất hung ác, cậu bạn nhỏ mắt đỏ hoe, dùng đầu húc một phát vào cằm Cố cẩu rồi bỏ chạy."
Du Chu nghe đến sửng sốt một lúc, theo sau đó mở điện thoại lên, ấn vào nhóm trò chuyện, tìm được bức ảnh vừa được đăng trong nhóm.
Vu Chu chỉ vào ảnh chụp Tạ Ninh nói: "Cậu là nói bạn nhỏ này sao?"
Thẩm Tùng nói: "Đúng vậy, chính là bạn học nhỏ này, tấm này ai chụp vậy, rất đẹp?"
Giây tiếp theo, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
"Cái gì rất đẹp, tôi cũng muốn nhìn xem một chút?"
Nghĩ tới đây Tạ Ninh rùng mình một cái giữa trưa hè.
Cậu không muốn vào bệnh viện tâm thần...
Tạ Ninh ngầm hạ quyết định, lần sau nếu gặp Cố Hành Chu thì sẽ tránh thật xa, tuyệt đối không còn tạo ra bất cứ giao điểm nào.
Kết thúc buổi ăn trưa, học sinh tụ tập tốp năm tốp ba trở về phòng học.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều của ban mười hai là lớp ngữ văn. Học sinh sau khi ăn trưa lại quậy một trận, giờ đang buồn ngủ, một lớp toàn những cái đầu gục trên bàn, giống như toàn quân bị diệt sach.
Tôn lão sư đẩy cửa đi vào, hơi hạ mắt kính xuống một chút. Hiển nhiên đã quen với khung cảnh như thế này ở lớp cơ bản. Nhưng vẫn lấy giáo án đã chuẩn bị sẵn ra, bước lên bục giảng.
Đoán chừng tiết học này vẫn là một người trên bục giảng tự nói tự nghe.
Tôn lão sư ngữ điệu bình thản nói: "Mở sách trang 45."
"..."
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, không có người đáp lại.
Tôn lão sư thở dài. Dù sự nhiệt tình có cao như nào thì cũng bị tiêu hao hết sau một ngày dài. Dự định buông giáo án xuống, để lớp tự học thì bên tai truyền đến âm thanh lật giấy.
Tạ Ninh đang giở sách, giống như một học sinh ngoan. Cậu cầm một cây bút rồi nhìn về phía Tôn lão sư chờ đợi giảng bài, khuôn mặt thể hiện sự khát vọng đối với tri thức.
Ánh mắt Tạ Ninh nóng bỏng, hai mắt hạnh toả sáng.
Cậu chuẩn bị xong rồi!
Tôn lão sư nhìn xuống phía dưới.
Khuôn mặt xa lạ của cậu nhóc thầy chưa từng thấy qua.
Cậu đang ngồi thẳng tắp giữa phòng học đang say ngủ, trên tay là trang sách giáo trình đã được mở đúng trang, hai tay trắng nõn cầm bút, ánh mắt sáng lên nhìn mình.
Hiển nhiên là cậu đang đợi thầy giảng bài.
Nhìn sự cầu khát với tri thức của Tạ Ninh.
Lão sư Tôn trong nháy mắt cảm thấy mình có thể thử lại lần nữa!
Trong quá khứ, khi không có ai nghe thì thầy cũng tự giảng tự nghe vài lần, huống chi bây giờ còn có học sinh muốn nghe.
Tôn lão sư một lần nữa cầm giáo án lên, ngập tràn năng lượng như thể là đã trở về lúc buổi đầu nhận chức mấy năm trước.
Tới gần giờ tan học, lão sư Tôn cũng cố ý nhìn thoáng qua tài liệu của Tạ Ninh rồi hài lòng gật nhẹ đầu, cậu đã ghi chép những điểm tri thức được giảng trên vở.
"Em tên gì? Tạ sao trước kia thầy chưa từng thấy em?"
Tôn lão sư lật phía sau giáo án xem danh sách học sinh, dự định cho bạn học này một điểm cộng.
"Em tên Tạ Ninh ạ."
"Oh, Tạ Ninh à." Ánh mắt lão sư Tôn nhanh chóng nhìn lướt qua danh sách học sinh, phát hiện không có tên này.
Nhìn thấy lão sư Tôn đang nhìn danh sách, Tạ Ninh nói tiếp: "Thầy ơi, em là học sinh chuyển đến lớp mười hai ạ."
"Hèn chi thầy không tìm thấy tên em." Lão sư Tôn cười hỏi: "Trước kia em học trường nào?"
Hiện tại còn có nửa năm liền lên mười hai cuối cấp nên ít có học sinh nào chuyển trường vào thời điểm này.
Tạ Ninh: "?"
Cậu vẫn luôn học ở trung học Dư Hải!
Nhưng xuất phát từ sự lễ phép, Tạ Ninh trả lời: "Thầy ơi, em vẫn học trường này ạ, em chuyển từ lớp bảy qua."
Tạ Ninh ở trường cũng được xem là có tiếng.
Nụ cười của lão sư Tôn cứng đờ, tên Tạ Ninh ở lớp 7 thì chỉ có một người!
Thầy kinh ngạc nhìn thiếu niên sạch sẽ trước mặt. Trước đó thầy chưa từng thấy qua Tạ Ninh, nhưng lại có ấn tượng, Tạ Ninh trong ấn tượng cùng với thiếu niên ở trước mắt hoàn toàn khác biệt.
Nhìn khuôn mặt đầy kinh ngạc của thầy, Tạ Ninh có chút không được tự nhiên, gãi đầu một cái. Mặc dù nguyên thân trước đó lưu lại ấn tượng căn thâm cố đế với mọi người, những cũng không đến mức tất cả mọi người nhìn thấy mình đều là biểu tình khiếp sợ này chứ!
Lão sư Tôn cũng ý thức được sự thất thố của mình, có chút lúng túng nói:
"Nhìn em lên lớp nghiêm túc như vậy, rất tốt... Tiếp tục cố gắng!"
Tạ Ninh gật nhẹ đầu không tiếp lời.
Sau lớp Ngữ văn thì không có thầy cô nào đến lớp vào buổi chiều.
Tạ Ninh có chút ai oán nhìn thời khoá biểu. Rõ ràng là còn hai lớp khoa học tự nhiên mà!
Cậu muốn hỏi Hạ Dương xem trước kia có ghi chép gì hay không để cậu xem một chút. Nhưng kết quả quay đầu thì thấy bạn nhỏ mập mạp đang ngủ. Tạ Ninh không nhẫn tâm quấy rầy cậu ta.
Trong lúc rảnh rỗi, Tạ Ninh lấy vở mới mua ra, ghi lại một lần nữa những công thức toán học.
Lớp học buổi chiều yên tĩnh hơn so với ban sáng.
Tiếng huyên náo vào buổi sáng đã bị tiếng ngáy ngủ thay thế.
Tách ---
Tiếng chụp hình vang lên, ở trong phòng học yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
"Mẹ nó, quên để yên lặng..."
Tạ Ninh nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy một Omega đang cầm điện thoại đối mặt với chính mình.
Tạ Ninh hai mắt chớp chớp, đang chụp cậu sao?
Bị bắt gặp, Quý Dương vội vàng giơ tay loạng choạng cất điện thoại vào trong túi áo đồng phục.
Thấy Tạ Nình vẫn đang nhìn hắn, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên.
Hắn cũng không cố ý chụp Tạ Ninh.
Cách đó vài phút hắn còn đang ngủ, mùa hè trời nóng, hắn nhớ tới là mở cửa sổ thì ngủ sẽ mát mẻ dễ chịu hơn một chút.
Vừa mở mắt thì nhìn thấy Tạ Ninh đang nghiêm túc học tập ở phía đối diện.
Cậu thiếu niên mái tóc đen mềm mại lắc lư trên trán làm cho gò mó thêm thanh tú trắng nõn, cậu đang cụp mắt xem sách giáo khoa, hàng mi cong dày khẽ rung tinh, bàn tay trắng mảnh khảnh đang cầm bút, thỉnh thoảng lại viết thêm gì đó vào sổ.
Giữa trưa hè ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người thiếu niên, càng tô điểm thêm cho sự nhu hoà đẹp đẽ, cả người cậu trông càng sạch sẽ và toả sáng.
Khoảnh khắc này, Quý Dương đột nhiên cảm giác được Thượng đế công bằng, cho Tạ Ninh mùi pheromone khó ngửi nhưng cũng cho cậu dung mạo hơn người.
Chỉ là Tạ Ninh trước đó luôn lấy tóc che phủ hết gương mặt, khiến người ta không chú ý tới mà thôi.
Quý Dương cầm điện thoại muốn chụp một màn này lại. Ai ngờ lúc nhấn xuống mới biết là mình quên chỉnh yên lặng.
Gương mặt Quý Dương đỏ lên, cố giả bộ bình tĩnh: "Nhìn cái gì mà nhìn... chưa thấy ai chụp selfie à?"
Tạ Ninh nhìn Quý Dương vì ngủ mà đầu tóc rối bời như ổ gà.
"..."
Không lẽ các Omega đều thích chụp hình ghi lại sinh hoạt vào những lúc như này à?
Quý Dương đỏ mặt, ảo não vì mình phát huy không tốt. Lời nói dối mà đến chính mình còn không tin.
Lúc Quý Dương nghĩ Tạ Ninh sẽ phản bác mình thì đối phương mở miệng.
"Bạn học, cậu có vở ghi chép môn khoa học không? Có thể cho tôi mượn không?"
Cậu dường như sợ làm phiền giấc ngủ của các bạn trong lớp nên âm thanh rất nhẹ, hai bàn tay thậm chí còn che ở hai bên miệng, bộ dáng rất chân thành.
Quý Dương đột nhiên có cảm giác đáng tiếc. Tạ Ninh mẹ nó quá ngoan.
"Được" Quý Dương mở sách trên bàn "Bất quá tôi chỉ nhớ vài điểm lúc vừa mới khai giảng thôi."
Ai mà không có kế hoạch học tập chăm chỉ vào đầu học kỳ mới cơ chứ?
Bất quá Quý Dương cùng những người khác giống nhau, kế hoạch chỉ qua vài ngày đầu liền chết yểu.
Bởi vì chụp lén người ta, Quý Dương không nói hai lời đem vở ghi chép đưa cho Tạ Ninh mượn.
Tạ Ninh nói lời cảm ơn rồi bắt đầu ghi chép.
Người ta không còn nhìn mình nữa, Quý Dương vội vàng lấy điện thoại, cũng may ảnh chụp không có bị mờ.
Mở biểu tượng chim cánh cụt nhỏ rồi gửi bức hình đến nhóm Những Omega chạy trốn từ Disney.
"Hình ảnh jpg"
Bức ảnh vừa gửi đi không bao lâu, liền khiến nhóm Omega sôi nổi đánh giá.
"Ôi dáng vẻ tuấn tú quá!"
"Đây là hình ảnh của A sao? Tôi có thể!"
"Lầu trên thu hồi ý nghĩ đi, người ta có dán miếng ngăn pheromone sau cổ kìa?"
"Tôi đột nhiên cảm thấy giới tính cũng không quan trọng đến thế..."
"Bạn ơi rất nguy hiểm..."
"1"
"10086"
Dĩ nhiên không chỉ có Omega tham gia tám chuyện. Vu Chu cũng nhìn thấy hình ảnh trong nhóm.
Hắn cảm thấy người trong hình rất là quen mắt.
Hai mắt Vu Chu bỗng sáng lên.
Đây không phải là bạn học nhỏ lúc trưa bị Cố ca nhìn chằm chằm sao?
Vừa định quay đầu đưa cho Cố Hành Chu xem, liền bị Thẩm Tùng ngồi bên cạnh ngăn chặn động tác.
"Chu à, đừng có mà trách bố không nhắc con, Cố cẩu hiện tại đang không dễ chọc!"
Vu Chu bị Thẩm Tùng làm cho không hiểu mô tê gì, lặng lẽ nhìn sau lưng Cố Hành Chu một lát.
Thấy anh đen mặt nhìn điện thoại, gương mặt tuấn tú phảng phất ít băng sương.
"Chuyện gì với Cố ca vậy?"
Thẩm Tùng lặng lẽ meo meo nhìn Cố Hành Chu rồi âm thầm rút ngắn khoảng cách tiếp cạnh Vu Chu. Âm thanh tựa hồ chỉ hai người nghe thấy nói: "Cậu ta bị đá!"
Hai mắt Vu Chu đột ngột trợn tròn: "Cái gì cơ?!"
Nếu không phải có thầy giáo đang ở trên bục giảng bài thì có khả năng Vu Chu đã nhảy dựng lên rồi.
Vu Chu và Cố Hành Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Hai người cùng học nhà trẻ, lúc đó Cố Hành Chu trở thành sát thủ Omega số một ở lớp Hoa Hướng Dương với gương mặt bánh bao nhỏ đẹp trai.
Gần như tất cả các bạn nhỏ Omega đều muốn ngồi cạnh anh, thậm chí còn vì yêu thích mà đánh nhau.
Tuy nhiên dù là thời kỳ non nớt thì Cố Hành Chu đã mười phần cao lãnh. Bánh bao nhỏ lúc đó cũng không thích các bạn khác ngồi quanh mình, anh nói rằng mình ghét mấy bạn học hay khóc nhè, rất là phiền.
Vì vậy người chịu đựng là Chu. Ban đầu là hắn đang ngồi với một bạn nhỏ O trắng trắng, nhưng cuối cùng đột ngột bị chuyển đến bên cạnh Cố Hành Chu, bắt đầu hành trình cô đơn lẻ bóng suốt hơn mười năm.
Sau khi lớn lên thì chiều cao của Cố Hành Chu thẳng tiến đến 1m85, dung mạo ngày càng đẹp trai, từ khi bắt đầu dậy thì thì đã nhận được không ít thư tình, trên sân bóng rổ, chỗ đựng nước của anh cũng luôn bị lấp đầy.
Nếu nói Cố Hành Chu bị đá, thậm chí có bẻ gãy răng cửa của Vu Chu thì hắn cũng không tin.
Vu Chu khinh thường nhìn hắn một chút, sau đó giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Cậu là tên khốn khiếp, lúc này mà còn gạt tôi, Cố ca như thế mà có thể bị người đá thì cậu chắc suốt kiếp độc thân đó!"
Thẩm Tùng cười nói: "Haha, cậu còn không tin!" Thẩm Tùng thần bí nói: "Hôm nay lúc ăn cơm xong, Cố cẩu đã nhìn bạn nhỏ kia."
"Sau đó tôi đi siêu thị, còn tận mắt thấy Cố cẩu chặn người ở một góc khi dễ đó!"
Nói nửa chừng, quay đầu liếc nhìn sắc mặt có chút âm trầm của Cố Hành Chu.
"Sau đó đoán chừng là cậu ta bắt nạt rất hung ác, cậu bạn nhỏ mắt đỏ hoe, dùng đầu húc một phát vào cằm Cố cẩu rồi bỏ chạy."
Du Chu nghe đến sửng sốt một lúc, theo sau đó mở điện thoại lên, ấn vào nhóm trò chuyện, tìm được bức ảnh vừa được đăng trong nhóm.
Vu Chu chỉ vào ảnh chụp Tạ Ninh nói: "Cậu là nói bạn nhỏ này sao?"
Thẩm Tùng nói: "Đúng vậy, chính là bạn học nhỏ này, tấm này ai chụp vậy, rất đẹp?"
Giây tiếp theo, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
"Cái gì rất đẹp, tôi cũng muốn nhìn xem một chút?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook