Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư
-
Chương 30: Trấn phủ đại nhân thăng quan
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Thanh Trác chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ an ổn đến dị thường, thế mà ban đêm không một lần nào tỉnh lại.
Hắn cẩn thận giơ cánh tay, khoan khoái duỗi người, trong miệng phát ra âm thanh thỏa mãn: “Ưn…”
“Tiên sinh à…” Cánh tay vừa duỗi đến một nửa, bỗng bị một cái tay nóng rực nắm lấy cổ tay, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp hơi khàn của thiếu niên.
“A…” Thẩm Thanh Trác nhẹ hít một hơi, “Tiểu Thất, sao lòng bàn tay ngươi nóng thế?”
“Ừm? Nóng sao ạ?” Tiêu Thận buông tay ra, mắt mỉm cười nhìn Tiên sinh, “Chắc tại… vì ta là lò sưởi tay của tiên sinh!”
“Ha ha…” Thẩm Thanh Trác không nhịn được cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mũi thiếu niên, “Sáng sớm đã dâng trà mê hồn cho tiên sinh, ai dạy ngươi thế?”
Tiêu Thận lại gần, dùng mặt cọ cọ cổ Tiên sinh, vui vẻ trả lời: “Không ai dạy cũng hiểu ạ.”
“Được rồi, bây giờ là buổi sáng, tiên sinh không cần lò sưởi tay gì đâu.” Thẩm Thanh Trác đẩy mặt hắn ra, ngồi dậy, “Đợi đến mùa đông, lại phát huy tác dụng của ngươi.”
Tiêu Thận đi theo, ánh mắt dõi theo dáng người thanh thoát của Tiên sinh, “Được ạ.”
Mùa hạ ánh nắng rực rỡ, Thẩm Thanh Trác mặc bộ phi ngư phục, ngồi trước gương đồng, chuẩn bị chải đầu.
Tiêu Thận lặng lẽ đến gần, cầm cây lược gỗ tử trên bàn, nhẹ giọng nói: “Ta đến giúp tiên sinh vấn tóc.”
Ban đêm vừa sập xuống, ánh mắt đầu tiên thấy là Tiên sinh, giờ lại thấy Tiên sinh vấn tóc mang quan, cảnh tượng này chẳng lẽ không giống như…
Tình cảnh phu thê tân hôn sau khi cưới?
Suy nghĩ này khiến khóe môi thiếu niên không khỏi nhếch lên.
“Ngươi làm được không thế?” Thẩm Thanh Trác nhìn qua gương đồng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu đồ đệ.
“Có gì không thể chứ?” Tiêu Thận đáp lại với ánh mắt tự tin, khẳng định nói, “Ta sẽ vấn tóc!”
Mười lăm phút sau—
Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ giành lại tóc mình từ tay thiếu niên, “Nếu cứ để như vậy, hôm nay ta khỏi ra ngoài luôn đó.”
Tiêu Thận không muốn buông tay, vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà, làm nũng nói: “Tiên sinh thử lại một lần nữa đi ạ!”
Thẩm Thanh Trác không để ý đến hắn nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc, ba lượng tóc dưới tay nhanh chóng được vuốt gọn gàng.
Tiêu Thận thưởng thức đủ rồi, lúc này mới cúi người nhặt lên chiếc bạch ngọc quan, thành thành thật thật giúp Tiên sinh đội quan.
Tiên sinh ở nhà thì thích buông tóc hoặc để tóc rối, trông lười biếng tự tại. Nhưng khi ra ngoài làm việc, thân là đại nhân trấn vỗ, phải vấn tóc mang quan, cả người lại hiện ra một vẻ đẹp khác.
Dù thế nào, cũng đều cực kỳ mỹ lệ.
Thẩm Thanh Trác đứng dậy, “Lại đây, hôm nay tiên sinh cũng sẽ nhờ ngươi giúp một lần.”
Theo lễ pháp của Đại Ung, nam tử chưa đội mũ không cần vấn tóc, nhưng thường ngày để thuận tiện luyện võ, tiểu đồ đệ luôn có thói quen buộc tóc cao, hiện giờ lại trông như một thiếu niên anh tuấn.
Tiêu Thận ngoan ngoãn ngồi lên ghế, ánh mắt không chớp nhìn gương đồng, tim đập “bịch bịch” nhanh hơn.
“Rồi, đại công cáo thành.” Thẩm Thanh Trác vỗ tay, vừa lòng lùi lại một bước, “Rửa mặt thay quần áo, cùng nhau dùng điểm tâm.”
Nói xong, dẫn đầu bước ra khỏi tẩm điện, còn Tiêu Thận nhân cơ hội trở lại bên giường.
Hắn cúi người nghe hương vị còn lưu lại trên giường, cảm thấy mãn nguyện mà nhếch miệng, sau đó lại từ trong chăn rút ra chiếc uyên ương yếm.
Đêm qua hắn quỳ bên cạnh tiên sinh, tưởng tượng hồi lâu mà cuối cùng không dám chạm tay, chỉ dám trộm đưa yếm vào chăn. Quả nhiên, giờ phút này yếm cũng ngấm đầy hương thơm lạnh lẽo của tiên sinh.
Hắn dùng yếm che miệng mũi, thần sắc mê mẩn mà hít sâu, sáng sớm tinh mơ, một thứ nhiệt độ không bình thường dâng lên trong cơ thể.
“Tiểu Thất à?” Cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tiên sinh.
Tiêu Thận lập tức tỉnh táo, trong cơn hoảng hốt đẩy yếm trở lại vào chăn, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó nhanh chóng hạ xuống.
Nếu bị tiên sinh phát hiện hành động này, thì không xong…
May mắn Thẩm Thanh Trác không để ý, chỉ nghiêm túc nói: “Vừa rồi có người báo, trong cung lại xảy ra chuyện.”
Tiêu Thận trong lòng chột dạ, làm bộ không hiểu hỏi: “Chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao ạ?”
Thẩm Thanh Trác bước vào trong, lời ít mà ý nhiều giải thích: “Thủ tịch Tư Lễ Giám, đại thái giám Phan Sùng, chết rồi.”
“A?” Tiêu Thận kinh ngạc nhướng mày, “Chết như thế nào ạ?”
Thẩm Thanh Trác đóng cửa lại, hạ thấp giọng trả lời: “Bị người phóng hỏa thiêu thành than cốc.”
Tiêu Thận khó hiểu nói: “Nhưng Phan Sùng không phải là người quản lý Đông Xưởng sao? Ai dám phóng hỏa thiêu chết hắn?”
Thẩm Thanh Trác ngồi xuống, rót một chén trà lạnh, trả lời: “Nghe nói là Phan Sùng coi trọng một cung nữ của Đông Cung, mạnh bạo bắt người trở về, không ngờ rằng cung nữ đó thề sống chết phản kháng, dẫn đến hỏa hoạn thiêu hủy nhà hắn.”
“Hừ.” Tiêu Thận cười lạnh một tiếng, “Vậy hắn chẳng phải là chết không hết tội?”
“Lời này không sai, nhưng—thời cơ này có phần quá xảo.” Thẩm Thanh Trác cầm chén trà, lại buông ra, “Phan Sùng nhiều năm qua đã gây ra không ít chuyện, nhưng đến giờ đều bình an vô sự, sao lại một khi chạm vào tỳ nữ Đông Cung thì lại xảy ra chuyện?”
Tiêu Thận đến bên bàn, hỏi dò: “Chẳng lẽ… là Thái Tử muốn giết hắn?”
“Cái này càng không đúng.” Thẩm Thanh Trác nhíu mày, “Thái Tử lúc này giống như tượng phật đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, sao lại đi sát hại Phan Sùng, một bước đẩy Đông Xưởng lẫn Tư Lễ Giám vào tình thế khó khăn chứ?”
Tiêu Thận chậm rãi ngồi xuống, “Vậy thì tiên sinh nghĩ, rốt cuộc là ai đã giết Phan Sùng ạ?”
Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng gõ tay vào mặt bàn, giữa mày nhíu chặt, như đang suy tư.
Hắn không biết, người ngồi bên cạnh, trông có vẻ đơn thuần vô hại, thực chất lại là hung thủ, càng không thể nhìn ra tâm tư căng thẳng của thiếu niên.
“Trừ phi…” Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng.
Tiêu Thận đặt tay lên bàn, căng thẳng chờ đợi, tim đập nhanh hơn.
Hắn có thể xác định toàn bộ kế hoạch của mình đã chuẩn bị chu đáo, không có một sơ hở nào, tuyệt đối không ai có thể liên hệ chuyện này với hắn.
Nhưng tiên sinh quá thông minh, đến mức gần như yêu nghiệt, lại thận trọng như thế, nếu không…
“Trừ phi Phan Sùng và Đông Xưởng đã bị người khác lợi dụng.” Thẩm Thanh Trác hơi khép mắt, sắc mặt lạnh nhạt, “Đông Cung, không thể không giết.”
Tiêu Thận cảm thấy cổ họng mình như rơi xuống đất, ngữ khí đơn thuần hỏi: “Có thể… là Tam Hoàng Tử sao? Tiên sinh không phải nói rằng, hiện nay đối thủ lớn nhất của Thái Tử là Tam Hoàng Tử sao?”
Thẩm Thanh Trác lắc đầu: “Chưa chắc.”
Tiêu Thận: “Tiên sinh nói vậy là có ý gì?”
“Việc này có hai khả năng đơn giản, một là Đông Cung vì một nguyên nhân nào đó muốn loại bỏ Phan Sùng, hai là có người giết Phan Sùng rồi đổ tội cho Đông Cung.” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, “Chân tướng cuối cùng ra sao, hiện tại ta chưa thể kết luận. Điều duy nhất có thể khẳng định là, dù ai là người hạ tay, việc này đối với chúng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không hại.”
Nghe vậy, Tiêu Thận không dễ dàng phát hiện ra mình lộ vẻ tươi cười, nhưng vẫn cẩn thận thu lại cảm xúc của mình.
Vậy là.. Tiên sinh đang khẳng định rằng hắn, giết Phan Sùng?
- --
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, hỏi: “Phan xưởng công, ngươi sao lại ở đây?”
“Tiểu nhân đang nói chuyện với các thái giám.” Phan Đông Thăng bi thương nói, không có vẻ gì là giả dối, “Đột nhiên có người hô lớn, nhà xưởng công bốc lửa! Tiểu nhân lập tức chạy đến phòng cha nuôi trước, nhưng đã muộn, hỏa thế lớn quá...”
Thẩm Thanh Trác “Ừm” một tiếng, “Trước đó, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì trong phòng không?”
Phan Đông Thăng nhớ lại một chút, đáp: “Không nghe thấy gì cả.”
“Điều này không đúng.” Thẩm Thanh Trác cười nhạt, “Phan xưởng công có đam mê trên giường, bản đại nhân cũng biết. Thường thì nữ tử vào phòng xưởng công, tiếng kêu thảm thiết có thể làm khóc trẻ con, sao hôm qua lại không có bất kỳ động tĩnh nào chứ?”
Nói đến câu cuối, ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẽo.
Phan Đông Thăng sợ tới mức run rẩy, lắp bắp: “Nàng kia trước tiên bị tiểu nhân hạ thuốc…”
Thẩm Thanh Trác nhìn chằm chằm hắn, “Vậy càng không đúng. Bị hạ thuốc, nữ tử tỉnh lại có thể phóng hỏa bỏ chạy luôn rồi, ngươi không phải là giả mạo ngụy kém sao?”
Phan Đông Thăng: “Tiểu nhân thật sự không rõ tình hình, đại nhân! Tiểu nhân đưa tỳ nữ vào phòng sau, lập tức lui ra ngoài, đến nỗi trong phòng phát sinh sự việc, tiểu nhân không rõ lắm.”
“Ồ?” Thẩm Thanh Trác rót trà, không mặn không nhạt nói, “Vậy nói cho ngươi biết, ngươi làm thế nào từ Đông Cung Thái Tử phủ đem người ra ngoài đi?”
Thẩm đại nhân thái độ ôn hòa, nhưng Phan Đông Thăng vẫn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. May mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng lời khai.
Phan Đông Thăng: “Hồi đại nhân, tiểu nhân là sấn tỳ nữ ra Đông Cung, nửa đường dùng bao tải tròng lên, mang về.”
“Bao tải sao?” Thẩm Thanh Trác hơi nhíu mày, ngữ khí lạnh lẽo, “Rõ như ban ngày, ngươi dùng bao tải khiêng luôn một cung nữ, ngang nhiên mà đi rồi trở về? Ngươi to gan thật.”
Phan Đông Thăng sợ tới mức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Đại nhân, tiểu nhân địa vị ti tiện, ngày thường đều dựa vào cha nuôi…Tiểu nhân cũng bị bức bất đắc dĩ ạ!”
“Ngươi đều bị bất đắc dĩ, tạm thời ấn xuống không biểu*.” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống mà hỏi, “Bản đại nhân tò mò muốn biết là, ngươi làm thế nào tránh thoát cấm quân tuần tra?”
*Không biết khỏi nói.
Tư thế như vậy khiến Phan Đông Thăng nhớ đến Thất điện hạ. Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng Thẩm đại nhân không có đao trong tay, trên mặt cũng không có huyết, vẫn làm cho hắn cảm giác áp bách cùng sợ hãi.
“Dạ, là, là…” Phan Đông Thăng không ngừng dùng cổ tay áo chà lau mồ hôi lạnh, “Là cấm quân chỉ huy sứ……”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Thanh Trác khẽ biến. Không ngờ việc này lại có liên quan đến Thái Hậu.
- --
Trong Tử Thần Điện, Quang Hi Đế hai mắt nhắm nghiền, thường ngày ngồi thiền tu tiên.
Thẩm Thanh Trác đem những điểm đáng ngờ mình tra được trình bày rõ ràng, sợ lượng tin tức quá lớn, Quang Hi Đế vào tai này ra tai kia, cuối cùng tri kỷ tổng kết nói: “Tổng thể, những điểm hiện tại có thể xác định trong vụ án này là——”
“Thứ nhất, Phan Xưởng Công là bị người có ý định mưu sát phóng hỏa đốt thi, kẻ giết người không phải nhất thời hứng khởi. Thứ hai, phóng hỏa hành hung đến từ Đông Cung, hiện nay không biết tung tích, Cẩm Y Vệ vẫn luôn điều tra, lại không hề manh mối, như có người cố tình bao che hành tung. Thứ ba, theo Đông Xưởng cấp tin tức, án phát đồng thời, Đông Xưởng một tông thần bí hồ sơ vụ án biến mất không thấy.”
Giọng nói vừa dứt, Quang Hi Đế rốt cuộc mở mắt ra.
Hắn thân thể đã hư, trầm mê luyện đan tu tiên sau tinh khí thần càng thêm uể oải, bên người người còn trợn mắt nói dối, nịnh hót Thánh Thượng long thể một ngày so một ngày ngạnh lãng.
Quang Hi Đế: “Phan Sùng là bị người mưu sát, nhưng hung thủ giết người Bắc Trấn Phủ Ty lại không tra được, Thẩm khanh là ý tứ này sao?”
Thẩm Thanh Trác lập tức quỳ một gối xuống đất, chắp tay thỉnh tội: “Vi thần vô năng. Nhưng vi thần tiếp nhận án này đã qua suốt một đêm, hung thủ sớm đã bỏ trốn mất dạng, truy tra lên xác thật tương đối khó khăn.”
“Khụ khụ…” Quang Hi Đế ho khan vài tiếng, lại mở miệng kêu lên, “Tô Hoài An.”
Canh giữ ở cửa đại điện Tô công công theo tiếng, đẩy cửa ra đi đến, “Hoàng Thượng.”
“Ngươi cũng nghe thấy khụ khụ…” Quang Hi Đế ngữ khí âm trầm, “Phan Sùng là người của ngươi, ngươi người bị đốt thành than cốc, hung thủ lại không biết tung tích, ngươi thấy thế nào?”
Tô công công nghe vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, lệ tuôn rơi nói: “Hoàng Thượng, lão nô một đêm chưa ngủ, trong lòng rất khó chịu!”
Thẩm Thanh Trác rũ lông mi xuống, vẫn an ổn trầm mặc.
“Phan Sùng không phải người của lão nô, mà là người do Hoàng thượng chỉ định để phụ tá. Nhiều năm như vậy, hắn cũng xưng là cẩn trọng, đem Đông Xưởng thống trị đến thỏa đáng.” Tô công công xoa xoa khóe mắt, ngẹn lời nói, “Lão nô nằm mơ cũng không thể tưởng được, hắn lại rơi vào… Kết cục như thế.”
Quang Hi Đế: “Ai nói không phải chứ? Đường đường Đông Xưởng đốc chủ, lại chết trong tay một tỳ nữ nho nhỏ, thật hoang đường!”
Tô công công gật đầu: “Hoàng Thượng, đều do lão nô quản giáo không nghiêm.”
Quang Hi Đế nghỉ ngơi hai hơi, lại nhìn về phía Thẩm Thanh Trác đang quỳ trên mặt đất, “Thẩm khanh ngươi nói, án tử này, không thể tra được?”
Thẩm Thanh Trác cẩn thận trả lời: “Manh mối là có, chỉ là tìm hiểu nguồn gốc, bắt được người phía sau màn, yêu cầu chút thời gian ạ.”
Lúc này, Tô công công vì hắn nói vài câu: “Hoàng Thượng, Thẩm đại nhân phá án từ trước đến nay đều rất nhanh nhẹn, việc này thật là kẻ gian có phòng bị mà đến, làm được tích thủy bất lậu*.”
*Câu “tích thủy bất lậu” (积水不漏) Trong ngữ cảnh này là: Chuẩn bị kĩ lưỡng, không sơ hở để người khác phát hiện ra hành vi của mình.
Quang Hi Đế than chì sắc trên mặt bày một tầng u ám, “Trước mắt sở hữu manh mối, đều chỉ hướng về phía Đông Cung?”
“Đúng vậy ạ.” Thẩm Thanh Trác hơi chần chừ nói, “Nếu như Hoàng Thượng không nghĩ ——”
“Trẫm đề ngươi làm Cẩm Y Vệ từ tam phẩm chỉ huy đồng tri, kiêm nhiệm Bắc Trấn phủ sứ.” Quang Hi Đế đánh gãy hắn, “Ngươi có gì dị nghị không?”
Thẩm Thanh Trác sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lập tức dập đầu tạ ơn: “Vi thần, nhất định không phụ Hoàng Thượng hậu ái!”
“Tra!” Quang Hi Đế vung tay áo, giọng nói hòa âm vang lên, “Nhi tử của Phan Sùng, sau lưng chắc chắn còn có âm mưu lớn hơn nữa. Vụ án này cần phải tra cho rõ ràng!”
Thẩm Thanh Trác đáp: “Thần cẩn tuân thánh mệnh.”
Sau khi rời khỏi nội điện, Thẩm Thanh Trác đang muốn đi, thì nghe phía sau có tiếng Tô công công gọi: “Thẩm đại nhân, xin dừng bước.”
Thẩm Thanh Trác dừng chân, xoay người an ủi: “Tô công công, xin ngài nén bi thương mà tiếp tục.”
“Ai da...” Tô công công thở dài, “Chẳng phải tiểu tử phúc bạc mệnh đó sao!”
Thẩm Thanh Trác chắp tay: “Quả thật kẻ gian quấy phá, Tô công công yên tâm, thần nhất định sẽ tra rõ manh mối, không để Phan Xưởng Công chết trong uổng ức.”
Tô công công nghe vậy, vui mừng cười, rồi nói: “Nhà ta còn chưa chúc mừng Thẩm đại nhân thăng chức. Hiện giờ Thánh Thượng tín nhiệm nhất người, không ai hơn Thẩm đại nhân.”
“Không dám nhận.” Thẩm Thanh Trác cũng cười, “Tô công công đi theo Thánh Thượng nhiều năm, luận về sự tín nhiệm, cả triều văn võ cũng không ai sánh kịp Tô công công.”
Hai người lại khen ngợi lẫn nhau một phen, Thẩm Thanh Trác lúc này mới cáo từ.
Vụ ám sát Nguyên Phi khiến hắn tra rõ chuyện Đông Cung, nhưng Quang Hi Đế lại đột nhiên im bặt. Thế nhưng, mỗi khi nhắc đến Đông Xưởng, Quang Hi Đế lại tỏ ra đa nghi, không kiềm chế được nữa.
Dù cho chân tướng vụ việc như thế nào, đối phương vẫn trao cho hắn một đao tốt, vừa tiện tay vừa sắc bén.
- --
Trường Nhạc Cung, Tiêu Thận cũng nhanh chóng nhận được tin tức liên quan. Dù có một chút ngoài ý muốn khi bị tiên sinh phát hiện ra Thích thị lẫn vào, nhưng đại cục vẫn nằm trong dự đoán và kiểm soát của hắn.
Dựa vào hiểu biết của hắn về tiên sinh, hiện tại tiên sinh sẽ không vì vụ án của Phan Sùng mà đem Thái Hậu phe phái ra làm thịt. Hắn tạm thời yên lòng, bữa tối sau nằm trên chiếc đệm ngọc mát lạnh, chóp mũi hít ngửi được hương vị lưu lại của tiên sinh, trong lòng bàn tay nắm chặt chiếc khăn lụa mềm mại.
Sau khi tắm rửa xong, hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, rơi vào giấc mộng đẹp. Nhưng lần này, mộng cảnh hoàn toàn khác thường, hắn lại trở thành người đứng xem trong mộng.
Trong một cung điện vàng son, từ bốn phương tám hướng thổi tới gió, làm lay động các tầng màn che trên long sàng, lờ mờ hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh. Hắn cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc, không tự chủ được tiến lại gần, mong muốn nhận diện dung mạo đối phương.
Nhưng ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, hắn không tự giác dừng lại. Đó là một thân hình cao lớn, nam nhân mạnh mẽ, mặc áo đen có hoa văn rồng, đội mũ vàng, khí phách mười phần, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ mơ hồ.
Hắn nhìn nam nhân đó đi về phía giường, tay vén lên màn che bay lượn. Hắn nhất thời mở to hai mắt, trên giường bị trói lại là một người… Tiên sinh?
Người đó mặc bộ áo lụa đen, cổ áo xẻ sâu, lộ ra xương quai xanh tinh tế mà xinh đẹp, cùng với làn da bóng mượt, che kín những vết tím xanh, giống như những bông hoa mai hồng giữa tuyết, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách. Hắn đặc biệt thích cặp cổ tay trắng như tuyết, đang bị một sợi lụa đỏ buộc lại, cao cao thắt chặt với các đường rồng trong điện.
Hắn sốt ruột hé miệng, muốn gọi một tiếng “Tiên sinh ơi”, nhưng phát hiện ra dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra được một âm thanh nào. Vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân cúi xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào cằm tiên sinh, để lộ ra một gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Nam nhân đó dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi ướt át của tiên sinh, rồi dùng ngón trỏ tách môi ra, chạm nhẹ vào lưỡi, nói gì đó mà hắn không nghe rõ. Chỉ thấy tiên sinh nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại, giãy giụa.
“Cút ngay! Không được chạm vào tiên sinh của ta!” Thiếu niên giận dữ, trong lòng lạnh giọng quở trách, dùng hết sức lực muốn di chuyển khỏi chỗ bị trói, lao lên cứu tiên sinh.
Nam nhân ấy lại coi hắn như không có gì, bàn tay to từ tấm lụa trượt xuống, một tay khác nhẹ nhàng ôm tiên sinh vào lòng.
“Lạch cạch, lạch cạch,” tiếng động vang lên, tiên sinh ngồi trên người nam nhân, thân hình trắng mịn yếu ớt bị nam nhân to lớn che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt cá chân nhợt nhạt, cùng với chiếc xích chân vàng óng ánh, theo động tác của nam nhân mà nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe…
Thiếu niên đứng bất động như hóa đá tại chỗ.
Cho đến khi nam nhân ngẩng mặt lên, ánh mắt mờ mịt đầy nước nhìn về phía hắn, miệng phát ra âm thanh nghẹn như khóc, nỉ non: “Tiểu Thất à…”
“Tiên sinh… Tiên sinh ơi!” Tiếng kêu sợ hãi cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng, Tiêu Thận bất ngờ mở hai mắt.
“Hừ..” Hơi thở nghẹn ở lồng ngực từ từ thoát ra, hắn nằm trên giường từng ngụm từng ngụm thở dốc, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảnh tượng tươi đẹp và hoang đường trong mơ.
Hắn… Sao lại có giấc mơ như vậy?
Mỗi cảnh tượng trong mộng đều quá mức rõ ràng, thực sự giống như thật xảy ra vậy. Nhưng trong mộng, tiên sinh lại hiện lên với hình dáng mà hắn không quen thuộc, còn nam nhân mà hắn không thấy rõ mặt, rốt cuộc là ai chứ?
Tiêu Thận đột nhiên bật dậy khỏi giường, mồ hôi đẫm trên gương mặt tuấn tú nhanh chóng chuyển sang âm trầm.
Giấc mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi, không thể là số phận được.
Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ ai, nhìn thấy bộ dáng của tiên sinh, càng không thể bàn đến việc chạm vào tiên sinh, làm ra những điều như vậy…
Dù cho nam nhân đó là ai, chỉ cần dám làm bẩn tiên sinh, kết cục cũng chỉ có một: bị hắn lột da rút gân, bầm thây vạn đoạn!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sói con: Không chịu nổi nữa, khó lắm mới làm được một giấc chi tiết như vậy, thế mà vai chính tại sao không phải mình?
Thẩm Thanh Trác: …
Thẩm Thanh Trác chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đêm qua ngủ an ổn đến dị thường, thế mà ban đêm không một lần nào tỉnh lại.
Hắn cẩn thận giơ cánh tay, khoan khoái duỗi người, trong miệng phát ra âm thanh thỏa mãn: “Ưn…”
“Tiên sinh à…” Cánh tay vừa duỗi đến một nửa, bỗng bị một cái tay nóng rực nắm lấy cổ tay, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp hơi khàn của thiếu niên.
“A…” Thẩm Thanh Trác nhẹ hít một hơi, “Tiểu Thất, sao lòng bàn tay ngươi nóng thế?”
“Ừm? Nóng sao ạ?” Tiêu Thận buông tay ra, mắt mỉm cười nhìn Tiên sinh, “Chắc tại… vì ta là lò sưởi tay của tiên sinh!”
“Ha ha…” Thẩm Thanh Trác không nhịn được cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mũi thiếu niên, “Sáng sớm đã dâng trà mê hồn cho tiên sinh, ai dạy ngươi thế?”
Tiêu Thận lại gần, dùng mặt cọ cọ cổ Tiên sinh, vui vẻ trả lời: “Không ai dạy cũng hiểu ạ.”
“Được rồi, bây giờ là buổi sáng, tiên sinh không cần lò sưởi tay gì đâu.” Thẩm Thanh Trác đẩy mặt hắn ra, ngồi dậy, “Đợi đến mùa đông, lại phát huy tác dụng của ngươi.”
Tiêu Thận đi theo, ánh mắt dõi theo dáng người thanh thoát của Tiên sinh, “Được ạ.”
Mùa hạ ánh nắng rực rỡ, Thẩm Thanh Trác mặc bộ phi ngư phục, ngồi trước gương đồng, chuẩn bị chải đầu.
Tiêu Thận lặng lẽ đến gần, cầm cây lược gỗ tử trên bàn, nhẹ giọng nói: “Ta đến giúp tiên sinh vấn tóc.”
Ban đêm vừa sập xuống, ánh mắt đầu tiên thấy là Tiên sinh, giờ lại thấy Tiên sinh vấn tóc mang quan, cảnh tượng này chẳng lẽ không giống như…
Tình cảnh phu thê tân hôn sau khi cưới?
Suy nghĩ này khiến khóe môi thiếu niên không khỏi nhếch lên.
“Ngươi làm được không thế?” Thẩm Thanh Trác nhìn qua gương đồng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu đồ đệ.
“Có gì không thể chứ?” Tiêu Thận đáp lại với ánh mắt tự tin, khẳng định nói, “Ta sẽ vấn tóc!”
Mười lăm phút sau—
Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ giành lại tóc mình từ tay thiếu niên, “Nếu cứ để như vậy, hôm nay ta khỏi ra ngoài luôn đó.”
Tiêu Thận không muốn buông tay, vuốt ve mái tóc đen nhánh mượt mà, làm nũng nói: “Tiên sinh thử lại một lần nữa đi ạ!”
Thẩm Thanh Trác không để ý đến hắn nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua từng sợi tóc, ba lượng tóc dưới tay nhanh chóng được vuốt gọn gàng.
Tiêu Thận thưởng thức đủ rồi, lúc này mới cúi người nhặt lên chiếc bạch ngọc quan, thành thành thật thật giúp Tiên sinh đội quan.
Tiên sinh ở nhà thì thích buông tóc hoặc để tóc rối, trông lười biếng tự tại. Nhưng khi ra ngoài làm việc, thân là đại nhân trấn vỗ, phải vấn tóc mang quan, cả người lại hiện ra một vẻ đẹp khác.
Dù thế nào, cũng đều cực kỳ mỹ lệ.
Thẩm Thanh Trác đứng dậy, “Lại đây, hôm nay tiên sinh cũng sẽ nhờ ngươi giúp một lần.”
Theo lễ pháp của Đại Ung, nam tử chưa đội mũ không cần vấn tóc, nhưng thường ngày để thuận tiện luyện võ, tiểu đồ đệ luôn có thói quen buộc tóc cao, hiện giờ lại trông như một thiếu niên anh tuấn.
Tiêu Thận ngoan ngoãn ngồi lên ghế, ánh mắt không chớp nhìn gương đồng, tim đập “bịch bịch” nhanh hơn.
“Rồi, đại công cáo thành.” Thẩm Thanh Trác vỗ tay, vừa lòng lùi lại một bước, “Rửa mặt thay quần áo, cùng nhau dùng điểm tâm.”
Nói xong, dẫn đầu bước ra khỏi tẩm điện, còn Tiêu Thận nhân cơ hội trở lại bên giường.
Hắn cúi người nghe hương vị còn lưu lại trên giường, cảm thấy mãn nguyện mà nhếch miệng, sau đó lại từ trong chăn rút ra chiếc uyên ương yếm.
Đêm qua hắn quỳ bên cạnh tiên sinh, tưởng tượng hồi lâu mà cuối cùng không dám chạm tay, chỉ dám trộm đưa yếm vào chăn. Quả nhiên, giờ phút này yếm cũng ngấm đầy hương thơm lạnh lẽo của tiên sinh.
Hắn dùng yếm che miệng mũi, thần sắc mê mẩn mà hít sâu, sáng sớm tinh mơ, một thứ nhiệt độ không bình thường dâng lên trong cơ thể.
“Tiểu Thất à?” Cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tiên sinh.
Tiêu Thận lập tức tỉnh táo, trong cơn hoảng hốt đẩy yếm trở lại vào chăn, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó nhanh chóng hạ xuống.
Nếu bị tiên sinh phát hiện hành động này, thì không xong…
May mắn Thẩm Thanh Trác không để ý, chỉ nghiêm túc nói: “Vừa rồi có người báo, trong cung lại xảy ra chuyện.”
Tiêu Thận trong lòng chột dạ, làm bộ không hiểu hỏi: “Chuyện gì? Rất nghiêm trọng sao ạ?”
Thẩm Thanh Trác bước vào trong, lời ít mà ý nhiều giải thích: “Thủ tịch Tư Lễ Giám, đại thái giám Phan Sùng, chết rồi.”
“A?” Tiêu Thận kinh ngạc nhướng mày, “Chết như thế nào ạ?”
Thẩm Thanh Trác đóng cửa lại, hạ thấp giọng trả lời: “Bị người phóng hỏa thiêu thành than cốc.”
Tiêu Thận khó hiểu nói: “Nhưng Phan Sùng không phải là người quản lý Đông Xưởng sao? Ai dám phóng hỏa thiêu chết hắn?”
Thẩm Thanh Trác ngồi xuống, rót một chén trà lạnh, trả lời: “Nghe nói là Phan Sùng coi trọng một cung nữ của Đông Cung, mạnh bạo bắt người trở về, không ngờ rằng cung nữ đó thề sống chết phản kháng, dẫn đến hỏa hoạn thiêu hủy nhà hắn.”
“Hừ.” Tiêu Thận cười lạnh một tiếng, “Vậy hắn chẳng phải là chết không hết tội?”
“Lời này không sai, nhưng—thời cơ này có phần quá xảo.” Thẩm Thanh Trác cầm chén trà, lại buông ra, “Phan Sùng nhiều năm qua đã gây ra không ít chuyện, nhưng đến giờ đều bình an vô sự, sao lại một khi chạm vào tỳ nữ Đông Cung thì lại xảy ra chuyện?”
Tiêu Thận đến bên bàn, hỏi dò: “Chẳng lẽ… là Thái Tử muốn giết hắn?”
“Cái này càng không đúng.” Thẩm Thanh Trác nhíu mày, “Thái Tử lúc này giống như tượng phật đất qua sông, tự thân khó bảo toàn, sao lại đi sát hại Phan Sùng, một bước đẩy Đông Xưởng lẫn Tư Lễ Giám vào tình thế khó khăn chứ?”
Tiêu Thận chậm rãi ngồi xuống, “Vậy thì tiên sinh nghĩ, rốt cuộc là ai đã giết Phan Sùng ạ?”
Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng gõ tay vào mặt bàn, giữa mày nhíu chặt, như đang suy tư.
Hắn không biết, người ngồi bên cạnh, trông có vẻ đơn thuần vô hại, thực chất lại là hung thủ, càng không thể nhìn ra tâm tư căng thẳng của thiếu niên.
“Trừ phi…” Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng.
Tiêu Thận đặt tay lên bàn, căng thẳng chờ đợi, tim đập nhanh hơn.
Hắn có thể xác định toàn bộ kế hoạch của mình đã chuẩn bị chu đáo, không có một sơ hở nào, tuyệt đối không ai có thể liên hệ chuyện này với hắn.
Nhưng tiên sinh quá thông minh, đến mức gần như yêu nghiệt, lại thận trọng như thế, nếu không…
“Trừ phi Phan Sùng và Đông Xưởng đã bị người khác lợi dụng.” Thẩm Thanh Trác hơi khép mắt, sắc mặt lạnh nhạt, “Đông Cung, không thể không giết.”
Tiêu Thận cảm thấy cổ họng mình như rơi xuống đất, ngữ khí đơn thuần hỏi: “Có thể… là Tam Hoàng Tử sao? Tiên sinh không phải nói rằng, hiện nay đối thủ lớn nhất của Thái Tử là Tam Hoàng Tử sao?”
Thẩm Thanh Trác lắc đầu: “Chưa chắc.”
Tiêu Thận: “Tiên sinh nói vậy là có ý gì?”
“Việc này có hai khả năng đơn giản, một là Đông Cung vì một nguyên nhân nào đó muốn loại bỏ Phan Sùng, hai là có người giết Phan Sùng rồi đổ tội cho Đông Cung.” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, “Chân tướng cuối cùng ra sao, hiện tại ta chưa thể kết luận. Điều duy nhất có thể khẳng định là, dù ai là người hạ tay, việc này đối với chúng ta mà nói, chỉ có lợi chứ không hại.”
Nghe vậy, Tiêu Thận không dễ dàng phát hiện ra mình lộ vẻ tươi cười, nhưng vẫn cẩn thận thu lại cảm xúc của mình.
Vậy là.. Tiên sinh đang khẳng định rằng hắn, giết Phan Sùng?
- --
Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, hỏi: “Phan xưởng công, ngươi sao lại ở đây?”
“Tiểu nhân đang nói chuyện với các thái giám.” Phan Đông Thăng bi thương nói, không có vẻ gì là giả dối, “Đột nhiên có người hô lớn, nhà xưởng công bốc lửa! Tiểu nhân lập tức chạy đến phòng cha nuôi trước, nhưng đã muộn, hỏa thế lớn quá...”
Thẩm Thanh Trác “Ừm” một tiếng, “Trước đó, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì trong phòng không?”
Phan Đông Thăng nhớ lại một chút, đáp: “Không nghe thấy gì cả.”
“Điều này không đúng.” Thẩm Thanh Trác cười nhạt, “Phan xưởng công có đam mê trên giường, bản đại nhân cũng biết. Thường thì nữ tử vào phòng xưởng công, tiếng kêu thảm thiết có thể làm khóc trẻ con, sao hôm qua lại không có bất kỳ động tĩnh nào chứ?”
Nói đến câu cuối, ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẽo.
Phan Đông Thăng sợ tới mức run rẩy, lắp bắp: “Nàng kia trước tiên bị tiểu nhân hạ thuốc…”
Thẩm Thanh Trác nhìn chằm chằm hắn, “Vậy càng không đúng. Bị hạ thuốc, nữ tử tỉnh lại có thể phóng hỏa bỏ chạy luôn rồi, ngươi không phải là giả mạo ngụy kém sao?”
Phan Đông Thăng: “Tiểu nhân thật sự không rõ tình hình, đại nhân! Tiểu nhân đưa tỳ nữ vào phòng sau, lập tức lui ra ngoài, đến nỗi trong phòng phát sinh sự việc, tiểu nhân không rõ lắm.”
“Ồ?” Thẩm Thanh Trác rót trà, không mặn không nhạt nói, “Vậy nói cho ngươi biết, ngươi làm thế nào từ Đông Cung Thái Tử phủ đem người ra ngoài đi?”
Thẩm đại nhân thái độ ôn hòa, nhưng Phan Đông Thăng vẫn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. May mà hắn đã chuẩn bị sẵn sàng lời khai.
Phan Đông Thăng: “Hồi đại nhân, tiểu nhân là sấn tỳ nữ ra Đông Cung, nửa đường dùng bao tải tròng lên, mang về.”
“Bao tải sao?” Thẩm Thanh Trác hơi nhíu mày, ngữ khí lạnh lẽo, “Rõ như ban ngày, ngươi dùng bao tải khiêng luôn một cung nữ, ngang nhiên mà đi rồi trở về? Ngươi to gan thật.”
Phan Đông Thăng sợ tới mức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Đại nhân, tiểu nhân địa vị ti tiện, ngày thường đều dựa vào cha nuôi…Tiểu nhân cũng bị bức bất đắc dĩ ạ!”
“Ngươi đều bị bất đắc dĩ, tạm thời ấn xuống không biểu*.” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống mà hỏi, “Bản đại nhân tò mò muốn biết là, ngươi làm thế nào tránh thoát cấm quân tuần tra?”
*Không biết khỏi nói.
Tư thế như vậy khiến Phan Đông Thăng nhớ đến Thất điện hạ. Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng Thẩm đại nhân không có đao trong tay, trên mặt cũng không có huyết, vẫn làm cho hắn cảm giác áp bách cùng sợ hãi.
“Dạ, là, là…” Phan Đông Thăng không ngừng dùng cổ tay áo chà lau mồ hôi lạnh, “Là cấm quân chỉ huy sứ……”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Thanh Trác khẽ biến. Không ngờ việc này lại có liên quan đến Thái Hậu.
- --
Trong Tử Thần Điện, Quang Hi Đế hai mắt nhắm nghiền, thường ngày ngồi thiền tu tiên.
Thẩm Thanh Trác đem những điểm đáng ngờ mình tra được trình bày rõ ràng, sợ lượng tin tức quá lớn, Quang Hi Đế vào tai này ra tai kia, cuối cùng tri kỷ tổng kết nói: “Tổng thể, những điểm hiện tại có thể xác định trong vụ án này là——”
“Thứ nhất, Phan Xưởng Công là bị người có ý định mưu sát phóng hỏa đốt thi, kẻ giết người không phải nhất thời hứng khởi. Thứ hai, phóng hỏa hành hung đến từ Đông Cung, hiện nay không biết tung tích, Cẩm Y Vệ vẫn luôn điều tra, lại không hề manh mối, như có người cố tình bao che hành tung. Thứ ba, theo Đông Xưởng cấp tin tức, án phát đồng thời, Đông Xưởng một tông thần bí hồ sơ vụ án biến mất không thấy.”
Giọng nói vừa dứt, Quang Hi Đế rốt cuộc mở mắt ra.
Hắn thân thể đã hư, trầm mê luyện đan tu tiên sau tinh khí thần càng thêm uể oải, bên người người còn trợn mắt nói dối, nịnh hót Thánh Thượng long thể một ngày so một ngày ngạnh lãng.
Quang Hi Đế: “Phan Sùng là bị người mưu sát, nhưng hung thủ giết người Bắc Trấn Phủ Ty lại không tra được, Thẩm khanh là ý tứ này sao?”
Thẩm Thanh Trác lập tức quỳ một gối xuống đất, chắp tay thỉnh tội: “Vi thần vô năng. Nhưng vi thần tiếp nhận án này đã qua suốt một đêm, hung thủ sớm đã bỏ trốn mất dạng, truy tra lên xác thật tương đối khó khăn.”
“Khụ khụ…” Quang Hi Đế ho khan vài tiếng, lại mở miệng kêu lên, “Tô Hoài An.”
Canh giữ ở cửa đại điện Tô công công theo tiếng, đẩy cửa ra đi đến, “Hoàng Thượng.”
“Ngươi cũng nghe thấy khụ khụ…” Quang Hi Đế ngữ khí âm trầm, “Phan Sùng là người của ngươi, ngươi người bị đốt thành than cốc, hung thủ lại không biết tung tích, ngươi thấy thế nào?”
Tô công công nghe vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, lệ tuôn rơi nói: “Hoàng Thượng, lão nô một đêm chưa ngủ, trong lòng rất khó chịu!”
Thẩm Thanh Trác rũ lông mi xuống, vẫn an ổn trầm mặc.
“Phan Sùng không phải người của lão nô, mà là người do Hoàng thượng chỉ định để phụ tá. Nhiều năm như vậy, hắn cũng xưng là cẩn trọng, đem Đông Xưởng thống trị đến thỏa đáng.” Tô công công xoa xoa khóe mắt, ngẹn lời nói, “Lão nô nằm mơ cũng không thể tưởng được, hắn lại rơi vào… Kết cục như thế.”
Quang Hi Đế: “Ai nói không phải chứ? Đường đường Đông Xưởng đốc chủ, lại chết trong tay một tỳ nữ nho nhỏ, thật hoang đường!”
Tô công công gật đầu: “Hoàng Thượng, đều do lão nô quản giáo không nghiêm.”
Quang Hi Đế nghỉ ngơi hai hơi, lại nhìn về phía Thẩm Thanh Trác đang quỳ trên mặt đất, “Thẩm khanh ngươi nói, án tử này, không thể tra được?”
Thẩm Thanh Trác cẩn thận trả lời: “Manh mối là có, chỉ là tìm hiểu nguồn gốc, bắt được người phía sau màn, yêu cầu chút thời gian ạ.”
Lúc này, Tô công công vì hắn nói vài câu: “Hoàng Thượng, Thẩm đại nhân phá án từ trước đến nay đều rất nhanh nhẹn, việc này thật là kẻ gian có phòng bị mà đến, làm được tích thủy bất lậu*.”
*Câu “tích thủy bất lậu” (积水不漏) Trong ngữ cảnh này là: Chuẩn bị kĩ lưỡng, không sơ hở để người khác phát hiện ra hành vi của mình.
Quang Hi Đế than chì sắc trên mặt bày một tầng u ám, “Trước mắt sở hữu manh mối, đều chỉ hướng về phía Đông Cung?”
“Đúng vậy ạ.” Thẩm Thanh Trác hơi chần chừ nói, “Nếu như Hoàng Thượng không nghĩ ——”
“Trẫm đề ngươi làm Cẩm Y Vệ từ tam phẩm chỉ huy đồng tri, kiêm nhiệm Bắc Trấn phủ sứ.” Quang Hi Đế đánh gãy hắn, “Ngươi có gì dị nghị không?”
Thẩm Thanh Trác sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lập tức dập đầu tạ ơn: “Vi thần, nhất định không phụ Hoàng Thượng hậu ái!”
“Tra!” Quang Hi Đế vung tay áo, giọng nói hòa âm vang lên, “Nhi tử của Phan Sùng, sau lưng chắc chắn còn có âm mưu lớn hơn nữa. Vụ án này cần phải tra cho rõ ràng!”
Thẩm Thanh Trác đáp: “Thần cẩn tuân thánh mệnh.”
Sau khi rời khỏi nội điện, Thẩm Thanh Trác đang muốn đi, thì nghe phía sau có tiếng Tô công công gọi: “Thẩm đại nhân, xin dừng bước.”
Thẩm Thanh Trác dừng chân, xoay người an ủi: “Tô công công, xin ngài nén bi thương mà tiếp tục.”
“Ai da...” Tô công công thở dài, “Chẳng phải tiểu tử phúc bạc mệnh đó sao!”
Thẩm Thanh Trác chắp tay: “Quả thật kẻ gian quấy phá, Tô công công yên tâm, thần nhất định sẽ tra rõ manh mối, không để Phan Xưởng Công chết trong uổng ức.”
Tô công công nghe vậy, vui mừng cười, rồi nói: “Nhà ta còn chưa chúc mừng Thẩm đại nhân thăng chức. Hiện giờ Thánh Thượng tín nhiệm nhất người, không ai hơn Thẩm đại nhân.”
“Không dám nhận.” Thẩm Thanh Trác cũng cười, “Tô công công đi theo Thánh Thượng nhiều năm, luận về sự tín nhiệm, cả triều văn võ cũng không ai sánh kịp Tô công công.”
Hai người lại khen ngợi lẫn nhau một phen, Thẩm Thanh Trác lúc này mới cáo từ.
Vụ ám sát Nguyên Phi khiến hắn tra rõ chuyện Đông Cung, nhưng Quang Hi Đế lại đột nhiên im bặt. Thế nhưng, mỗi khi nhắc đến Đông Xưởng, Quang Hi Đế lại tỏ ra đa nghi, không kiềm chế được nữa.
Dù cho chân tướng vụ việc như thế nào, đối phương vẫn trao cho hắn một đao tốt, vừa tiện tay vừa sắc bén.
- --
Trường Nhạc Cung, Tiêu Thận cũng nhanh chóng nhận được tin tức liên quan. Dù có một chút ngoài ý muốn khi bị tiên sinh phát hiện ra Thích thị lẫn vào, nhưng đại cục vẫn nằm trong dự đoán và kiểm soát của hắn.
Dựa vào hiểu biết của hắn về tiên sinh, hiện tại tiên sinh sẽ không vì vụ án của Phan Sùng mà đem Thái Hậu phe phái ra làm thịt. Hắn tạm thời yên lòng, bữa tối sau nằm trên chiếc đệm ngọc mát lạnh, chóp mũi hít ngửi được hương vị lưu lại của tiên sinh, trong lòng bàn tay nắm chặt chiếc khăn lụa mềm mại.
Sau khi tắm rửa xong, hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, rơi vào giấc mộng đẹp. Nhưng lần này, mộng cảnh hoàn toàn khác thường, hắn lại trở thành người đứng xem trong mộng.
Trong một cung điện vàng son, từ bốn phương tám hướng thổi tới gió, làm lay động các tầng màn che trên long sàng, lờ mờ hiện ra một bóng dáng mảnh khảnh. Hắn cảm thấy bóng dáng đó rất quen thuộc, không tự chủ được tiến lại gần, mong muốn nhận diện dung mạo đối phương.
Nhưng ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, hắn không tự giác dừng lại. Đó là một thân hình cao lớn, nam nhân mạnh mẽ, mặc áo đen có hoa văn rồng, đội mũ vàng, khí phách mười phần, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ mơ hồ.
Hắn nhìn nam nhân đó đi về phía giường, tay vén lên màn che bay lượn. Hắn nhất thời mở to hai mắt, trên giường bị trói lại là một người… Tiên sinh?
Người đó mặc bộ áo lụa đen, cổ áo xẻ sâu, lộ ra xương quai xanh tinh tế mà xinh đẹp, cùng với làn da bóng mượt, che kín những vết tím xanh, giống như những bông hoa mai hồng giữa tuyết, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách. Hắn đặc biệt thích cặp cổ tay trắng như tuyết, đang bị một sợi lụa đỏ buộc lại, cao cao thắt chặt với các đường rồng trong điện.
Hắn sốt ruột hé miệng, muốn gọi một tiếng “Tiên sinh ơi”, nhưng phát hiện ra dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra được một âm thanh nào. Vì vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân cúi xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào cằm tiên sinh, để lộ ra một gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Nam nhân đó dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi ướt át của tiên sinh, rồi dùng ngón trỏ tách môi ra, chạm nhẹ vào lưỡi, nói gì đó mà hắn không nghe rõ. Chỉ thấy tiên sinh nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu lại, giãy giụa.
“Cút ngay! Không được chạm vào tiên sinh của ta!” Thiếu niên giận dữ, trong lòng lạnh giọng quở trách, dùng hết sức lực muốn di chuyển khỏi chỗ bị trói, lao lên cứu tiên sinh.
Nam nhân ấy lại coi hắn như không có gì, bàn tay to từ tấm lụa trượt xuống, một tay khác nhẹ nhàng ôm tiên sinh vào lòng.
“Lạch cạch, lạch cạch,” tiếng động vang lên, tiên sinh ngồi trên người nam nhân, thân hình trắng mịn yếu ớt bị nam nhân to lớn che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt cá chân nhợt nhạt, cùng với chiếc xích chân vàng óng ánh, theo động tác của nam nhân mà nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe…
Thiếu niên đứng bất động như hóa đá tại chỗ.
Cho đến khi nam nhân ngẩng mặt lên, ánh mắt mờ mịt đầy nước nhìn về phía hắn, miệng phát ra âm thanh nghẹn như khóc, nỉ non: “Tiểu Thất à…”
“Tiên sinh… Tiên sinh ơi!” Tiếng kêu sợ hãi cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng, Tiêu Thận bất ngờ mở hai mắt.
“Hừ..” Hơi thở nghẹn ở lồng ngực từ từ thoát ra, hắn nằm trên giường từng ngụm từng ngụm thở dốc, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảnh tượng tươi đẹp và hoang đường trong mơ.
Hắn… Sao lại có giấc mơ như vậy?
Mỗi cảnh tượng trong mộng đều quá mức rõ ràng, thực sự giống như thật xảy ra vậy. Nhưng trong mộng, tiên sinh lại hiện lên với hình dáng mà hắn không quen thuộc, còn nam nhân mà hắn không thấy rõ mặt, rốt cuộc là ai chứ?
Tiêu Thận đột nhiên bật dậy khỏi giường, mồ hôi đẫm trên gương mặt tuấn tú nhanh chóng chuyển sang âm trầm.
Giấc mơ, chỉ là một giấc mơ mà thôi, không thể là số phận được.
Hắn tuyệt không cho phép bất kỳ ai, nhìn thấy bộ dáng của tiên sinh, càng không thể bàn đến việc chạm vào tiên sinh, làm ra những điều như vậy…
Dù cho nam nhân đó là ai, chỉ cần dám làm bẩn tiên sinh, kết cục cũng chỉ có một: bị hắn lột da rút gân, bầm thây vạn đoạn!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sói con: Không chịu nổi nữa, khó lắm mới làm được một giấc chi tiết như vậy, thế mà vai chính tại sao không phải mình?
Thẩm Thanh Trác: …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook