Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?
-
Chương 49
Edit: Lily_Carlos
Sáng sớm ngày thứ hai, Song Hee Eun đúng hẹn đi đến sân bay tiễn Kim Jun Seok, phía sau hắn có hai cái vali to, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc đồ đơn giản khác hẳn âu phục bình thường, nhìn thân thiết hơn mấy phần.
Song Hee Eun bỗng nhiên thoải mái cười, quanh đi quẩn lại thì lại quay về điểm xuất phát.
Kim Jun Seok sờ sờ đầu cô giống nhue mọi khi: "Em thật sự không đến Mĩ cùng anh sao?"
Song Hee Eun cười đẩy tay hắn ra nói: "Được rồi, oppa anh đừng đùa như vậy nữa"
Kim Jun Seok khôi phục dáng vẻ đúng đắn: "Sau khi anh đi em phải sống thật hạnh phúc cùng với người kia đó nếu không anh sẽ về đón em đi."
Song Hee Eun miễn cưỡng cười: "Chuyện của em với hắn sẽ ra sao còn không biết được đâu... Không nói em nữa, anh đến Mĩ thỉnh thoảng cũng nên về thăm em, còn nữa nhớ quan sát kỹ mấy cô nàng mắt xanh chân dài nếu vừa lòng ai thì mang về đây cho em nhìn với!"
Kim Jun Seok lấy ngón tay chạm nhẹ lên sống mũi cô gái tinh nghịch này, lúc này có tiếng thông báo của sân bay: "Chuyến bay từ Seoul đến New York..."
"Được rồi, đến giờ anh phải đi rồi." Kim Jun Seok cầm hai cái vali lên nói.
Song Hee Eun gật nhẹ đầu nói: "Bảo trọng!" Sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Kim Jun Seok vừa đi vừa đưa tay vẫy chào cô đến khi hoàn toàn biến mất giữa biển người.
Song Hee Eun xoay người mím môi cười một tiếng quay người đi ra khỏi sân bay, chưa đi được bao xa thì cô thấy một người bịt mặt kín mít đang đứng đó, mặc dù hắn đeo kính dâm và bịt khẩu trang kín mít như vậy cô vẫn có thể nhận ra hắn.
Cô nuốt nước bọt lấy dũng khí đi qua đó, Kwon Ji Yong không nói lời nào mà kéo cô vào trong ngực, đầu hắn ghé vào mái tóc của cô, hắn tham lam ngửi hương vị chỉ thuộc về một mình cô. Âm thanh trở nên run rẩy: "Anh rất sợ hãi, anh sợ em sẽ đi cùng hắn..."
Song Hee Eun vỗ nhẹ lưng hắn giống như đang dỗ trẻ con nói: "Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy."
Kwon Ji Yong càng thêm dùng sức ôm chặt cô: "Em sẽ không rời khỏi anh có đúng không?"
Song Hee Eun ngốc một giây, sau đó hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải người muốn rời khỏi là anh sao?"
Kwon Ji Yong lắc đầu: "Anh sao lại... Hai ngày này anh chỉ muốn đánh cuộc xem khi nhìn thấy anh tức giận em sẽ ra sao... Anh...."
Một giây sau Song Hee Eun đẩy nhẹ hắn ra sau đó lấy tay che môi hắn lại rồi nói: "Được rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt."
Cho nên coi như bọn họ đã làm hoà rồi sao?
Đến tối cha mẹ Song Hee Eun mới biết chuyện Kim Jun Seok rời Hàn Quốc đến Mĩ, thế là bắt đầu ‘nghiêm hình tra tấn’ Song Hee Eun để xem đã sảy ra chuyện gì.
Cả người Song Hee Eun rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều lại khôi phục bộ dáng lúc trước, vậy là Song Hê Eun lại không sợ chết nhún vai nói: "Buổi sáng con còn đến sân bay tiễn oppa đi mà."
"Hee Eun à, mẹ vì chuyện tình cảm của con mà phí nhiều tâm tư như vậy!"
"Được rồi, mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu, có một chuyện con vẫn giấu mọi người kỳ thật con... Đã có bạn trai!"
Cô vừa nói xong cả nhà đều sôi trào, ngay cả Song Seung Yeom đang chơi game cũng chạy ra.
"Chị, em đoán là boss tiền nhiệm của chị đúng không."
Song Hee Eun đạp một cái vào bắp chân của hắn nói: "Em còn lắm miệng."
Ngay sau đó, Song Hee Eun tiếp tục trở về làm việc tại công ty YG nhưng lần này cô được điều đến tổ chuyên ngành và trở thành trợ lý đạo diễn, mặc dù không còn được luôn ở bên cạnh hắn và hắn cũng không thể tuỳ ý sai bảo cô nữa nhưng cô rất vui vì được nhận công việc này vì nó đúng với chuyên ngành mà cô đã học.
Một ngày sau khi tan tầm cô nhận được tin môt tin nhắn từ dãy số xa lạ.
"Này, Song Hee Eun, tôi là Oh Min Seob, còn nhớ tôi không, nếu cô nhận dc tin nhắn này thì nhớ gọi điện cho tôi, tôi có việc tìm cô."
Oh Min Seob... Song Hee Eun nhỏ giọng nhắc lại cái tên này, giống như cũng là có chút ấn tượng, cô chợt nghĩ đến hồi cấp ba, hình như lúc đó cô ấy là hoa khôi của lớp, Song Hee Eun biết đó là người quen thì lập tức gọi lại.
"Song Hee Eun!"
"Oh Min Seob?"
"Đúng, chính là tôi, nghe nói bây giờ cậu đang làm ở YG, cũng không tệ nha!"
Song Hee Eun chép miệng khiêm tốn nói: "Cũng bình thường thôi, đúng rồi cậu gọi cho tôi có chuyênn gì không?"
"Tôi muốn nói chủ nhật tuần này chúng ta có tổ chức họp lớp và tôi là người đứng ra tổ chức buổi họp lớp này, khod khăn lắm tôi mới tìm được cách liên lạc với cậu nên cậu nhớ đến nha!"
"Cái này..." Song Hee Eun có chút do dự, vì trước kia cô không chơi thân với các bạn nữ trong lớp lắm, lúc đó tham gia họp lớp chẳng biết nói chuyện ai cứ ngồi một mình một góc thì xấu hổ lắm.
Oh Min Seob đoán được cô lo lắng cái gì, liền thuận miệng nói: "Ai nha, cậu nghĩ bọn tôi vẫn giống như hồi học cấp 3 sao hả, có nhiều người cũng đã kết hôn có thể họ sẽ mang cả con đến nữa, ai chưa kết hôn thì đưa bạn trai hoặc bạn gái của mình đến, vậy cậu đi chứ?" Nói xonh Oh Min Seob còn hiếu kỳ hỏi: "Không phải đến tận bây giờ cậu chưa có bạn trai đó chứ?"
Song Hee Eun nhanh nhảu nói ngay: "Ai nói tôi không có bạn trai, cậu yên tâm tôi sẽ đến buổi họp lớp."
Cúp điện thoại xong, Song Hee Eun mới cảm thấy mình quá liều rồi... Bạn trai của cô làm sao có thể đến buổi họp lớp đó chứ, nếu hắn đến không phải là muốn công khai tình cảm rồi sao?
Rất nhanh, cô nhận được Oh Min Seob địa chỉ nơi tổ chức buổi họp lớp, Song Hee Eun cần điện thoại cố gắng nghĩ giải pháp, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cô thuận tay ấn nút nghe.
"Alo... D Ragon!"
".... Được rồi, nếu em thích gọi anh như vậy thì em cứ gọi em vui là được rồi!" Kwon Ji Yong trở mình, tiếp tục nói: "Chủ nhật tuần này em có rảnh không chúng ta cùng đi chơi."
Song Hee Eun nằm lỳ ở trên giường, ủ rũ nói: "Không được đâu chủ nhật này em có hẹn rồi."
"Không thể nào... Là ai bắt em tăng ca cả ngày chủ nhật, em nói đi anh đi nói cho hắn một trận! Hee Eun, mấy ngày rồi chúng ta chưa được gặp nhau, anh nhơ em lắm."Giọng nói của Kwon Ji Yong mềm lại.
Song Hee Eun cảm thấy hắn như đang nói thầm bên tai cô vậy: "Em cũng rất nhớ anh." Cô đỏ mặt nói tiếp: "Không phải tăng ca, mà là…họp lớp."
"Họp lớp? Vậy em có thể mang anh đến đó, em có thể giới thiệu anh với bạn bè của em, giới thiệu anh là bạn trai của em!" Kwon Ji Yong nhẹ nhàng nói.
Song Hee Eun ngạc nhiên nói: "Anh đang nói đùa à.... Anh mà đi thì có khác gì công khai tình cảm đâu?"
"Công khai tìn công khai, anh không quan tâm chuyện đó."
Song Hee Eun nói không lại hắn, nhưng không đồng ý với hắn, thuận miệng dời sang chuyện khác để qua qua chuyện này.
Đến ngày chủ nhật, Song Hee Eun ăn mặc chỉnh tề, đúng hẹn đi tới chỗ họp lớp, nghe nói Oh Min Seob dùng tiền thuê tầng 2 của khách sạn này, rất nhiều bạn học đang bàn luận xem đến cùng nhà cô ấy có bao nhiêu tiền, Song Hee Eun vừa ngồi xuống thì nghe bọn họ nói sau khi tốt nghiệp Oh Min Seob nhanh chóng gả cho một đại gia đang theo đuổi cô ấy, tuổi trẻ mà đã là phu nhân nhà giàu bây giờ con cũng đi mua xì dầu được rồi.
Vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ đó hiện rõ trên mặt những người đang bàn luận.
Cô thấy rất nhiều gương mặt xa lạ ở đây, có lẽ ấn tượng với những bạn học của cô không được sâu sắc lắm, toàn bạn học hoặc nửa kia của bạn học, đúng như cô dự đoán cô đến đây chỉ đơn giản là ngồi chơi giết thời gian mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có bạn học đến nói chuyện với cô một lát, cũng chỉ nói vài câu hỏi han sức khoẻ và công việc hiện tại ra sao thôi.
"Hee Eun à, cậu đến từ lúc nào mà tôi không thấy cậu!" Oh Min Seob mặc trên người một bộ lễ phục tinh sảo lại trang điểm một cách tinh tế nên dù cùng tuổi với cô ghì cô ấy vẫn lộ ra vẻ thành thục, mà cô ấy thành mẹ người ta rồi nên có vẻ như vậy cũng đúng thôi.
Song Hee Eun đứng lên, bưng chén lên mời rượu nói: "Ở đây nhiều người như vậy nên tôi cũng không biết cậu ở đâu để đi qua."
Oh Min Seob cười lộ ra hàn răng trắng trẻo, cô ấy nhìn xung quanh nói: "Sao không thấy cậu đưa bạn trai tới vậy, mọi người đều rất mong đợi đó bạn học ngây thơ Song Hee Eun."
Vừa dứt lời xung quanh liền truyền đến rất nhiều tiếng cười, có người còn giữ ý mà che miệng, có người chẳng cần giữ ý gì cười lộ ra răng luôn, có người chỉ vụng trộm cười, lúc này cô lại trở thành đối tượng để mọi người bàn tán.
Song Hee Eun trấn định, cô bình tĩnh nói: "Bạn trai tôi rất bận nên hôm nay không thể tới."
Cô vừa nói dứt lời thì Oh Min Seob nhíu mày cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ vài cái: "Hôm nay là chủ nhật sao phải đi làm chứ, hay công việc mà bạn trai cậu đang làm là công việc chân tay nặng nhọc?"
"Ha ha ha ha... Song Hee Eun cậu đừng như vậy nữa, ai mà không biết cậu không có bạn trai chứ, học xong đại học rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, vẫn là xử nữ, xử nữ đó! Ha ha ha ha ha ha!" Có người bạn hơi béo lên tiếng cười nhạo cô.
Ngay cả một bạn nam đeo kinh trông có vẻ nho nhã cũng nói: "Thôi đi Song Hee Eun, chuyện cậu không có bạn trai mọi người đều đã biết nên sẽ không cười cậu đâu, cậu vẫn nên thành thật một chút!"
Song Hee Eun vẫn mỉm cười như cũ, cô nắm chắt tay lại, cô phải kiềm chế, bây giờ cô là nhân viên của YG, nếu tức giận sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của mình.
"Các cậu có tin hay không thì tuỳ, tôi chỉ có thể nói bạn trai tôi là đồng nghiệp ở công ty."
Sáng sớm ngày thứ hai, Song Hee Eun đúng hẹn đi đến sân bay tiễn Kim Jun Seok, phía sau hắn có hai cái vali to, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc đồ đơn giản khác hẳn âu phục bình thường, nhìn thân thiết hơn mấy phần.
Song Hee Eun bỗng nhiên thoải mái cười, quanh đi quẩn lại thì lại quay về điểm xuất phát.
Kim Jun Seok sờ sờ đầu cô giống nhue mọi khi: "Em thật sự không đến Mĩ cùng anh sao?"
Song Hee Eun cười đẩy tay hắn ra nói: "Được rồi, oppa anh đừng đùa như vậy nữa"
Kim Jun Seok khôi phục dáng vẻ đúng đắn: "Sau khi anh đi em phải sống thật hạnh phúc cùng với người kia đó nếu không anh sẽ về đón em đi."
Song Hee Eun miễn cưỡng cười: "Chuyện của em với hắn sẽ ra sao còn không biết được đâu... Không nói em nữa, anh đến Mĩ thỉnh thoảng cũng nên về thăm em, còn nữa nhớ quan sát kỹ mấy cô nàng mắt xanh chân dài nếu vừa lòng ai thì mang về đây cho em nhìn với!"
Kim Jun Seok lấy ngón tay chạm nhẹ lên sống mũi cô gái tinh nghịch này, lúc này có tiếng thông báo của sân bay: "Chuyến bay từ Seoul đến New York..."
"Được rồi, đến giờ anh phải đi rồi." Kim Jun Seok cầm hai cái vali lên nói.
Song Hee Eun gật nhẹ đầu nói: "Bảo trọng!" Sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Kim Jun Seok vừa đi vừa đưa tay vẫy chào cô đến khi hoàn toàn biến mất giữa biển người.
Song Hee Eun xoay người mím môi cười một tiếng quay người đi ra khỏi sân bay, chưa đi được bao xa thì cô thấy một người bịt mặt kín mít đang đứng đó, mặc dù hắn đeo kính dâm và bịt khẩu trang kín mít như vậy cô vẫn có thể nhận ra hắn.
Cô nuốt nước bọt lấy dũng khí đi qua đó, Kwon Ji Yong không nói lời nào mà kéo cô vào trong ngực, đầu hắn ghé vào mái tóc của cô, hắn tham lam ngửi hương vị chỉ thuộc về một mình cô. Âm thanh trở nên run rẩy: "Anh rất sợ hãi, anh sợ em sẽ đi cùng hắn..."
Song Hee Eun vỗ nhẹ lưng hắn giống như đang dỗ trẻ con nói: "Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy."
Kwon Ji Yong càng thêm dùng sức ôm chặt cô: "Em sẽ không rời khỏi anh có đúng không?"
Song Hee Eun ngốc một giây, sau đó hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải người muốn rời khỏi là anh sao?"
Kwon Ji Yong lắc đầu: "Anh sao lại... Hai ngày này anh chỉ muốn đánh cuộc xem khi nhìn thấy anh tức giận em sẽ ra sao... Anh...."
Một giây sau Song Hee Eun đẩy nhẹ hắn ra sau đó lấy tay che môi hắn lại rồi nói: "Được rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt."
Cho nên coi như bọn họ đã làm hoà rồi sao?
Đến tối cha mẹ Song Hee Eun mới biết chuyện Kim Jun Seok rời Hàn Quốc đến Mĩ, thế là bắt đầu ‘nghiêm hình tra tấn’ Song Hee Eun để xem đã sảy ra chuyện gì.
Cả người Song Hee Eun rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều lại khôi phục bộ dáng lúc trước, vậy là Song Hê Eun lại không sợ chết nhún vai nói: "Buổi sáng con còn đến sân bay tiễn oppa đi mà."
"Hee Eun à, mẹ vì chuyện tình cảm của con mà phí nhiều tâm tư như vậy!"
"Được rồi, mọi người không cần phải lo lắng cho con đâu, có một chuyện con vẫn giấu mọi người kỳ thật con... Đã có bạn trai!"
Cô vừa nói xong cả nhà đều sôi trào, ngay cả Song Seung Yeom đang chơi game cũng chạy ra.
"Chị, em đoán là boss tiền nhiệm của chị đúng không."
Song Hee Eun đạp một cái vào bắp chân của hắn nói: "Em còn lắm miệng."
Ngay sau đó, Song Hee Eun tiếp tục trở về làm việc tại công ty YG nhưng lần này cô được điều đến tổ chuyên ngành và trở thành trợ lý đạo diễn, mặc dù không còn được luôn ở bên cạnh hắn và hắn cũng không thể tuỳ ý sai bảo cô nữa nhưng cô rất vui vì được nhận công việc này vì nó đúng với chuyên ngành mà cô đã học.
Một ngày sau khi tan tầm cô nhận được tin môt tin nhắn từ dãy số xa lạ.
"Này, Song Hee Eun, tôi là Oh Min Seob, còn nhớ tôi không, nếu cô nhận dc tin nhắn này thì nhớ gọi điện cho tôi, tôi có việc tìm cô."
Oh Min Seob... Song Hee Eun nhỏ giọng nhắc lại cái tên này, giống như cũng là có chút ấn tượng, cô chợt nghĩ đến hồi cấp ba, hình như lúc đó cô ấy là hoa khôi của lớp, Song Hee Eun biết đó là người quen thì lập tức gọi lại.
"Song Hee Eun!"
"Oh Min Seob?"
"Đúng, chính là tôi, nghe nói bây giờ cậu đang làm ở YG, cũng không tệ nha!"
Song Hee Eun chép miệng khiêm tốn nói: "Cũng bình thường thôi, đúng rồi cậu gọi cho tôi có chuyênn gì không?"
"Tôi muốn nói chủ nhật tuần này chúng ta có tổ chức họp lớp và tôi là người đứng ra tổ chức buổi họp lớp này, khod khăn lắm tôi mới tìm được cách liên lạc với cậu nên cậu nhớ đến nha!"
"Cái này..." Song Hee Eun có chút do dự, vì trước kia cô không chơi thân với các bạn nữ trong lớp lắm, lúc đó tham gia họp lớp chẳng biết nói chuyện ai cứ ngồi một mình một góc thì xấu hổ lắm.
Oh Min Seob đoán được cô lo lắng cái gì, liền thuận miệng nói: "Ai nha, cậu nghĩ bọn tôi vẫn giống như hồi học cấp 3 sao hả, có nhiều người cũng đã kết hôn có thể họ sẽ mang cả con đến nữa, ai chưa kết hôn thì đưa bạn trai hoặc bạn gái của mình đến, vậy cậu đi chứ?" Nói xonh Oh Min Seob còn hiếu kỳ hỏi: "Không phải đến tận bây giờ cậu chưa có bạn trai đó chứ?"
Song Hee Eun nhanh nhảu nói ngay: "Ai nói tôi không có bạn trai, cậu yên tâm tôi sẽ đến buổi họp lớp."
Cúp điện thoại xong, Song Hee Eun mới cảm thấy mình quá liều rồi... Bạn trai của cô làm sao có thể đến buổi họp lớp đó chứ, nếu hắn đến không phải là muốn công khai tình cảm rồi sao?
Rất nhanh, cô nhận được Oh Min Seob địa chỉ nơi tổ chức buổi họp lớp, Song Hee Eun cần điện thoại cố gắng nghĩ giải pháp, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên cô thuận tay ấn nút nghe.
"Alo... D Ragon!"
".... Được rồi, nếu em thích gọi anh như vậy thì em cứ gọi em vui là được rồi!" Kwon Ji Yong trở mình, tiếp tục nói: "Chủ nhật tuần này em có rảnh không chúng ta cùng đi chơi."
Song Hee Eun nằm lỳ ở trên giường, ủ rũ nói: "Không được đâu chủ nhật này em có hẹn rồi."
"Không thể nào... Là ai bắt em tăng ca cả ngày chủ nhật, em nói đi anh đi nói cho hắn một trận! Hee Eun, mấy ngày rồi chúng ta chưa được gặp nhau, anh nhơ em lắm."Giọng nói của Kwon Ji Yong mềm lại.
Song Hee Eun cảm thấy hắn như đang nói thầm bên tai cô vậy: "Em cũng rất nhớ anh." Cô đỏ mặt nói tiếp: "Không phải tăng ca, mà là…họp lớp."
"Họp lớp? Vậy em có thể mang anh đến đó, em có thể giới thiệu anh với bạn bè của em, giới thiệu anh là bạn trai của em!" Kwon Ji Yong nhẹ nhàng nói.
Song Hee Eun ngạc nhiên nói: "Anh đang nói đùa à.... Anh mà đi thì có khác gì công khai tình cảm đâu?"
"Công khai tìn công khai, anh không quan tâm chuyện đó."
Song Hee Eun nói không lại hắn, nhưng không đồng ý với hắn, thuận miệng dời sang chuyện khác để qua qua chuyện này.
Đến ngày chủ nhật, Song Hee Eun ăn mặc chỉnh tề, đúng hẹn đi tới chỗ họp lớp, nghe nói Oh Min Seob dùng tiền thuê tầng 2 của khách sạn này, rất nhiều bạn học đang bàn luận xem đến cùng nhà cô ấy có bao nhiêu tiền, Song Hee Eun vừa ngồi xuống thì nghe bọn họ nói sau khi tốt nghiệp Oh Min Seob nhanh chóng gả cho một đại gia đang theo đuổi cô ấy, tuổi trẻ mà đã là phu nhân nhà giàu bây giờ con cũng đi mua xì dầu được rồi.
Vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ đó hiện rõ trên mặt những người đang bàn luận.
Cô thấy rất nhiều gương mặt xa lạ ở đây, có lẽ ấn tượng với những bạn học của cô không được sâu sắc lắm, toàn bạn học hoặc nửa kia của bạn học, đúng như cô dự đoán cô đến đây chỉ đơn giản là ngồi chơi giết thời gian mà thôi.
Thỉnh thoảng cũng có bạn học đến nói chuyện với cô một lát, cũng chỉ nói vài câu hỏi han sức khoẻ và công việc hiện tại ra sao thôi.
"Hee Eun à, cậu đến từ lúc nào mà tôi không thấy cậu!" Oh Min Seob mặc trên người một bộ lễ phục tinh sảo lại trang điểm một cách tinh tế nên dù cùng tuổi với cô ghì cô ấy vẫn lộ ra vẻ thành thục, mà cô ấy thành mẹ người ta rồi nên có vẻ như vậy cũng đúng thôi.
Song Hee Eun đứng lên, bưng chén lên mời rượu nói: "Ở đây nhiều người như vậy nên tôi cũng không biết cậu ở đâu để đi qua."
Oh Min Seob cười lộ ra hàn răng trắng trẻo, cô ấy nhìn xung quanh nói: "Sao không thấy cậu đưa bạn trai tới vậy, mọi người đều rất mong đợi đó bạn học ngây thơ Song Hee Eun."
Vừa dứt lời xung quanh liền truyền đến rất nhiều tiếng cười, có người còn giữ ý mà che miệng, có người chẳng cần giữ ý gì cười lộ ra răng luôn, có người chỉ vụng trộm cười, lúc này cô lại trở thành đối tượng để mọi người bàn tán.
Song Hee Eun trấn định, cô bình tĩnh nói: "Bạn trai tôi rất bận nên hôm nay không thể tới."
Cô vừa nói dứt lời thì Oh Min Seob nhíu mày cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ vài cái: "Hôm nay là chủ nhật sao phải đi làm chứ, hay công việc mà bạn trai cậu đang làm là công việc chân tay nặng nhọc?"
"Ha ha ha ha... Song Hee Eun cậu đừng như vậy nữa, ai mà không biết cậu không có bạn trai chứ, học xong đại học rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, vẫn là xử nữ, xử nữ đó! Ha ha ha ha ha ha!" Có người bạn hơi béo lên tiếng cười nhạo cô.
Ngay cả một bạn nam đeo kinh trông có vẻ nho nhã cũng nói: "Thôi đi Song Hee Eun, chuyện cậu không có bạn trai mọi người đều đã biết nên sẽ không cười cậu đâu, cậu vẫn nên thành thật một chút!"
Song Hee Eun vẫn mỉm cười như cũ, cô nắm chắt tay lại, cô phải kiềm chế, bây giờ cô là nhân viên của YG, nếu tức giận sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của mình.
"Các cậu có tin hay không thì tuỳ, tôi chỉ có thể nói bạn trai tôi là đồng nghiệp ở công ty."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook