”Cái đó... buổi trưa tôi đi ăn cơm cùng IU.” Song Hee Eun cảm thấy không nên giấu diếm hắn, liền cắn răng nói ra.

Kwon Ji-Yong dừng chân lại, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô: “Cô đi cùng cô ấy làm cái gì?”

”Ăn cơm nha... IU mời một cách nhiệt tình như thế tôi không tiện từ chối...”

Kwon Ji-Yong cảm thấy thật sự hết cách với người phụ nữ này: “Ở đó chỉ có hai người các cô sao?”

Song Hee Eun gật nhẹ đầu, giống như đứa bé làm sai chuyện vậy không dám ngẩng đầu lên trước một còn mèo, có phải cô vừa gây ra rắc rối gì không...

Kwon Ji-Yong thở dài quay người nhảy lên trên ghế salon, cuộn thân thể lại: “Hai ngày này tôi đều chú ý đến tin tức trên mạng, chuyện tôi đến bên này quay phim mọi người đều đa biết, cô cảm thấy phóng viên sẽ tha cho các cô sao?”

Song Hee Eun che miệng kinh hô: “Ý của anh là hình của hai cũng tôi có thể sẽ bị chụp lại đăng lên mạng?”

Kwon Ji-Yong nhíu mày hắn đã nói đến rõ ràng như vậy: “Không có cách nào, ai bảo chúng tôi nổi tiếng như vậy, đi đến chỗ nào cũng có người nhìn chằm chằm vào.” Hắn bất đắc dĩ nói, không biết câu nói này đến tột cùng là đang khen ngợi bản thân hay là trào phúng nữa.

Đến trưa tâm tình của Song Hee Eun vẫn không tốt lên được, nếu cô gây ra họa gì đó cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

”Thật xin lỗi... tôi gây rắc rối cho anh.”

Kwon Ji-Yong nằm sấp ở trên ghế salon quơ quơ móng vuốt béo mập của hắn, xem thường nói: “Được rồi, như vậy bọn họ cũng không viết được cái gì nhiều, bây giờ là thời gian quay phim mọi người sẽ chỉ cảm thấy hai chúng ta đang giúp đoàn phim xào nhiệt độ (tuyên truyền) mà thôi, cô có thể chủ động nói cho tôi biết chuyện này, lại chủ độn nhận sai, Kwon Ji Yong tôi cũng không so đo với cô, tôi cũng không phải là người nhỏ nhen như vậy.”

Song Hee Eun nghe hắn nói như vậy cảm động không thôi, cô chạy nhanh đến bên ghế salon giang hai tay ra ôm lấy con mèo béo đang nằm trên đó.

”Anh thật tốt!” Yên tâm, lần sau tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Kwon Ji-Yong hoàn toàn bị choáng váng, thật lâu, mới dùng móng vuốt cào cào vào áo cô: “Cô muốn mưu sát tôi hả!”

Lúc này Song Hee Eun mới cười hì hì buông hắn ra, đưa tay sờ sờ đầu của hắn, “Anh muốn ăn cái gì tôi làm cho anh ăn.”

Kwon Ji-Yong dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn cô: “Tôi muốn ăn cái gì, không phải cô đều không cho tôi ăn sao?”

”Những cái kia là đồ ăn của người đương nhiên không thể ăn, nhưng mèo cũng có đồ ăn vặt mà, tôi có thể làm cá.”

”Được rồi, tôi ghét nhất là cá.” Kwon Ji-Yong nói xong ngạo kiều nhắm mắt lại: “Tôi đi ngủ một lát cô đừng có làm phiền tôi.”

Song Hee Eun về tới trong phòng ngủ, càng nghĩ, chẳng lẽ hắn không thích ăn cá thật sao?

”Đúng rồi, các người xem tin trên mạng chưa, xảy ra chuyện lớn.” Người đang bổ trang cho Lee Jong Suk nói với một thợ làm tóc.

Cả ngày hôm nay Lee Jong Suk đều có phần diễn, hai diễn viên chính khác đều đã về nghỉ ngơi, hắn còn phải đợi ở trong đoàn phim, chỗ này là chỗ bổ trang cho các diễn viên, trời hôm nay rất nóng nên lớp trang điểm rất nhanh bị nhạt đi nên thường xuyên phải trang điểm thêm.

”Xảy ra chuyện gì?”

Lee Jong Suk nhắm mắt lại nghe hai người này nói.

”Tin tức mới nhất trên mạng đó, nói là IU và GD đang yêu nhau, ảnh thân mật của hai người bị chụp lại tung lên mạng, thời gian là trưa hôm nay.”

”A, không thể nào, không nhìn ra nha.”

Lee Jong Suk mở mắt ra giọng điệu có chút không vui: “Các cô đã làm xong rồi sao?”

”Lập tức, lập tức....” Hai người liền yên lặng không nói thêm lời nào.

Kwon Ji Yong vừa mới chợp mắt một lúc thì điện thoại bên cạnh hắn lại đổ chuông, hắn liền tiện tay ấn nghe: “Alo, anh Soon Ho có chuyện gì không ạ?”

”Ji Yong à, câu xem tin tức mới nhất trên mạng chưa câu và IU là thế nào vậy, chuyện là như thế nào sao lại có hình của hai người ở trên mạng?”

”À, trưa nay em ăn cơm cùng với cô ấy.” Kwon Ji-Yong liếm liếm móng vuốt, xem thường nói.

”Hai người các cậu có phải thật không? bây giờ bộ phận PR của công ty đang chuẩn bị giúp cậu xử lý chuyện này. Chỉ cần cậu nói đây không phải là thật tô lập tức cho người đi làm sáng tỏ.”

”Giả, là giả.” Kwon Ji-Yong không chút do dự nói: “Bất quá... Cũng không cần phải vội làm sáng tỏ, có khả năng đây là một màn kịch tự biên tự diễn.” Hắn cẩn thận nhìn lại tin tức một lần mới nói, tất cả mọi việc đều chĩa về phía hắn, mà bên kia lại không có chút dính dáng, dựa theo lệ cũ những năm trước công ty đó đang tự tạo tin tức để xào nhiệt độ.

Nghe hắn nói kiểu này, Choi Soon Ho mở phần tin tức ra nhìn một lần nữa, nhìn thêm một lần hắn gọi điện báo cho công ty để thông báo việc này.

Kwon Ji-Yong ngồi ở trên ghế salon đột nhiên cười một cách giả dối tựa như nghĩ thông cái gì.

”Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì, người đại diện vừa gọi đến phải không? Anh ấy có nói giải quyết chuyện này ra sao không!” Song Hee Eun mặc một cái quần cộc chạy từ trong phòng ra, đầu tóc bù xù như tổ quạ.

Kwon Ji-Yong ghét bỏ tự động lùi xa cô một chút: “Hình tượng của tôi đều bị người phụ nữ như cô làm hỏng hết.”

Song Hee Eun ngồi ở trên ghế salon, nhìn xem hắn nói: “Được rồi tôi biết lần này tôi sai, lần sau tôi sẽ không phạm phải nữa anh nói cho tôi biết có được hay không, từ nay về sau dù có đi đâu tôi cũng mang anh theo như vạy anh có thể yên tâm đi, trước khi trở về thân thể của mình tôi đều nghe theo chỉ thị của anh.”

Người phụ nữ ngốc, coi như hôm nay cô không đồng ý lời mời của IU một ngày nào đó vẫn sẽ bị tuôn ra tin tức như thế này, bọn hắn đã sớm lên kế hoạch sớm muộn gì cũng có những tin tức thế này.

”À, đúng rồi, sau bữa tối đưa tôi ra ngoài.” Kwon Ji-Yong nói.

”Không có vấn đề... Nhưng là muốn đi đâu, muốn đi làm gì...”

”Mua cho cô một chiếc điện thoại... lúc không liên lạc được với cô tôi rất lo lắng... à không đúng tôi đây là đang lo lắng cho thân thể của tôi.”

”Kỳ thật tôi không dùng điện thoại cũng được, điện thoại để ở chỗ anh cũng tốt, dù sao tôi không phải chính chủ nếu cầm điện thoại có khi lại bị lộ.”

”Tôi nói cô cần là cô cần...”

”Vậy thì đi.” Kỳ quái tính khi thường ngày của Song Hee Eun đi đâu mất rồi, sao hôm nay lại nghe lời hắn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương