Edit: Lily_Carlos

Song Hee Eun tắm xong, ôm kịch bản trên giường nghiêm túc đọc, cảnh quay đầu tiên ngày mai có cô, nhất định phải nhớ hết được lời kịch, không thể làm trò mèo trước mặt nam thần nha.

Từ lúc sảy ra tai nạn xe cộ sau đó lại biến thành một người đàn ông, đến bây giờ lại có thể quay phim cùng nam thần, cuối cùng đây là may mắn hay bất hạnh đây.

”Cái đó, D Ragon, anh đã ngủ chưa?” Song Hee Eun mặc áo choàng tắm đi dép lê trong tay ôm kịch bản đi đến cái salon lớn mà Kwon Ji Yong hay ngủ trên đó.

Kwon Ji-Yong nhíu mày: “Còn chưa ngủ, thế nào?” Kỳ thật lúc cô sắp đi vào phòng hắn còn đang nghịch điện thoại, thấy cô đi vào phòng hắn mới làm như là đang ngủ.

”Ài không đúng, cô xác định sau này sẽ gọi tôi như vậy?” Kwon Ji-Yong luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Song Hee Eun nhún nhún vai, “Không gọi thế thì tôi nên gọi anh là gì? oppa? Ji Yong oppa? Ji Yong?....”

”Được rồi, được rồi, vẫn là D Ragon đi, nghe bình thường một chút.”

”Không đúng, vì sao tôi gọi anh là oppa anh lại cảm thấy không bình thường, tôi cũng là phụ nữ mà!” Vì sao Song Hee Eun cô đi đến đâu mấy người đàn ông kia cũng không đối xử với cô như đối với phụ nữ, chẳng lẽ cô có vấn đề gì thật à.

”Cô tìm tôi có chuyện gì, nói đi.”

”À, là như thế này, tôi muốn tìm một người cùng học thuộc lời thoại, lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với những thứ như thế này nên có chút khẩn trương.” Song Hee Eun mang kịch bản đến trước mặt hắn.

Kwon Ji-Yong không tìm được lý do để từ chối, liền đồng ý.

Đèn ở phòng khách vẫn luôn sáng, đến hai giờ tinh thần của Song Hee Eun vẫn sáng láng nhưng bị Kwon Ji Yong đuổi về phòng: “Được rồi, cô lập tức đi ngủ đi.” Đây là khuôn mặt của tôi nếu như để lại quầng thâm sẽ rất khó coi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Song Hee Eun liền rời khỏi giường, cô làm vệ sinh cá nhân thay đồ xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này Kwon Ji-Yong mới tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở nói: “Cô vẫn chưa dùng hết sức hả?”

Song Hee Eun cố ý làm vài động tác để cho cơ thể thoải mái hơn: “Đúng vậy nha, tôi còn rất khỏe đó.”

Sau khi nói như vậy cô liền bị Kwon Ji Yong trêu chọc: “Như thế cũng tốt, dù sau này cô già rồi mà vẫn chưa có ai tới rước thì cô vẫn sống tốt như cũ.”

”Anh.... tôi không nghĩ tới một ngôi sao lớn có thể nói những câu như vậy!” Song Hee Eun chỉ con mèo béo nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Kwon Ji-Yong cũng dùng đôi mắt tròn xoe kia mà trừng lại cô: “Tôi cũng chưa hề nghĩ đến một ngôi sao lớn như tôi lại rơi vào cảnh túng quẫn như thế này, hơn nữa lại rơi vào tay một người phụ nữ có tính cách giống đàn ông như cô!”

”Anh....” Song Hee Eun tức giận đến mức không nói nên lời: “Được, tôi không thèm chấp nhặt với anh, bây giờ tôi còn phải đi quay phim lúc về sẽ tính sổ với anh sau.”

Song Hee Eun tới chỗ quay phim rất sớm, nhân viên đoàn làm phim còn đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay ngày hôm nay, ngay cả đạo diễn cũng chỉ vừa mới đến, nhân viên công tác thấy cô đến liền mời cô sang chỗ nghỉ đã chuẩn bị trước ở đó có cafe, trà còn có cả một ít đồ ăn sáng, chỗ này chắc là chỗ nghỉ của diễn viên khác nữa nhưng mà người đó còn chưa tới, ngoài ra còn có mấy thiết bị quay phim còn chưa được lắp đặt xong.

Song Hee Eun nghĩ đến đó liền nghe lời đi đến đó ngồi chờ, vừa vặn cô vừa ra khỏi khách sạn chưa ăn gì.

Choi Soon Ho gọi điện thoại cho Song Hee Eun, bảo cô rời giường chuẩn bị đến đoàn phim, thế nhưng Song Hee Eun làm gì có điện thoại, điện thoại ở chỗ Kwon Ji Yong nên người nghe cũng là hắn.

”Ji Yong à, cậu rời giường chưa, chúng ta đi xuống ăn sáng còn đi đến đoàn phim.”

Chỉ thấy Kwon Ji Yong trả lời không chút do dự: “Cái đó, tôi đã đến chỗ quay phim rồi anh không phải chờ tôi đâu.”

”Ha ha ha sao tự nhiêu tiểu tử cậu lại chăm chỉ như vậy chứ, được rồi anh xuống ăn sáng một mình vậy, chút nữa gặp ở đoàn phim.”

”Vâng.”

Tất cả đều tốt không cần giúp cái gì.

”Ha ha, anh Ji Yong, anh tới thật sớm.” Song Hee Eun bị người ta vỗ một cái vào vai, cô bị dọa giật nẩy mình suýt nữa thì đổ hết cả cafe lên chân, mỗi lần có người gọi cô là Ji Yong trong lòng cô tự nhiện sinh ra cả giác chột dạ.

Cô quay lại thấy người đó là nam thần Lee Jong Suk, Song Hee Eun vui vẻ ra mặt: “Đúng vậy, hôm nay tôi dậy sớm nên qua đây luôn.”

Lee Jong Suk kéo một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm qua anh ngủ có ngon không?” Hắn chín một câu đơn giản.

Song Hee Eun nhẹ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, cậu thì sao?”

”Tôi cũng không tệ lắm.”

”Về phương diện quay phim này thì cậu là tiền bối của tôi nên tôi muốn học tập cậu một chút.”

”Không dám nhận, không dám nhận, anh nói quá lời rồi tôi mới là hậu bối của anh.”

”Ji Yong oppa, Jong Suk oppa, hai người đang nói chuyện gì thế?” IU nhẹ nhàng đi tới.

Bất giác hai mắt Song Hee Eun tỏa sáng, trong mắt đàn ông chỉ sợ những cô gái hoàn mỹ như IU mới thực sự là người phụ nữ có lực hấp dẫn.

Nghĩ tới đây, cô lắc lắc đầu một cái, Song Hee Eun mi nghĩ cái gì thế hả dù trước mặt đàn ông cô không khác gì họ nhưng cũng không thể từ bỏ bản thân như vậy chứ, mi là thẳng, mi là thẳng.

”Chào buổi sáng IU!”

”Ji Yong oppa, anh thật đẹp trai.” IU cười đến ngọt ngào.

Nghe được câu này, Song Hee Eun chỉ cảm thấy vô cùng chấn động, kém chút thì sặc, cảm giác lạnh hết cả sống lưng lại ập tới.

Lee Hye In mẹ của Song Hee Eun đã hết thời gian được nghỉ phép ở trường học, bà không thể không về trường dạy học, Song Seung Yeom cũng đang ở thời điểm quan trọng nên cũng không thể chậm trễ mà chạy tới chạy lui ở bệnh viện được, cha của Song Hee Eun thì càng không phải nói, công ty có rất nhiều việc ngay cả khi sảy ra chuyện của Song Hee Eun ông cũng chỉ được nghỉ một ngày rồi phải quay lại tiếp tục làm việc.

Cho nên người nhà Song Hee Eun mới mời một hộ sĩ đến chăm sóc cô từ sáng sớm đến tối, bác sĩ nói bây giờ cô là người thực vật, trên đời này cũng có rất nhiều người thực vật cứ ngủ say như vậy may mắn lắm thì vài năm nữa sẽ tỉnh lại, nhưng cũng phải chuẩn bị tâm lý bởi có thể cô mãi mãi không tỉnh lại.

Khi Song Seung Yeom trở lại trường học một lần nữa, hắn trở nên yên lặng hơn phảng phất như biến thành người khác vậy, bình thường sau khi tan học hắn đều đi chơi cùng bạn tốt nhưng bây giờ thì lại ngồi yên lặng tại chỗ làm bài tập.

Các bạn học đều nói hắn thay đổi cải tà quy chính, nhưng mọi người đều biết chuyện chị gái hắn bị tai nạn xe cộ bây giờ vẫn còn là người thực vật nên không ai nói gì trước mặt hắn, bởi vì bất kể là ai hắn cũng sẽ trở mặt.

Đối với Song Seung Yeom, sự tồn tại của chị gái có một ý nghĩa phi phàm, dù bình thường khi ở nhà hắn luôn cười đùa trêu chọc chị gái hắn, nhưng chị gái ở trong sinh mệnh của hắn là người vô cùng trọng yếu.

Dù mẹ nói một tuần chỉ cho hắn vào bệnh viện thăm chị hai lần, nhưng đôi lúc sau giờ tan học hắn lén đi đường vòng tới bệnh viện, cuối cùng vì về nhà quá muộn, bị mẹ mắng một trận.

”Ui da, đây không phải là Song Seung Yeom người lợi hại nhất lớp chúng ta hay sao? Giờ còn muốn làm học sinh tốt hả.” Người lớp bên cạnh hay tìm hắn gây sự đến nói, nếu như là Song Seung Yeom trước kia sẽ bỏ hết mọi việc trong tay đến đánh nhau một trận, nhưng bây giờ hắn lờ bọn họ đi yên lặng đọc sách.

”Anh, hắn không để ý đến chúng ta.”

”Con mẹ nó chứ thật không tin vào mắt mình mà.” Nam sinh kia nói xong liền đá một cước vào bàn học của Song Seung Yeom: “Thế nào, chị gái mày thành người thực vật nên giờ biết nghe lời rồi ha, đúng là em trai ngoan mà, xùy xùy!”

Song Seung Yeom ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào nhóm người bọn họ: “Tao cảnh cáo chúng mày đừng lấy chuyện của chị gái tao ra để nói.”

Mấy nam sinh kia thấy Song Seung Yeom rốt cuộc cũng để ý đến bọn họ càng thêm vui vẻ.

”Bình thường tao đều không quen nhìn cái dáng ve kia của chị gái mày, mỗi lần đến trường tìm mày đều muốn dạy bảo bọn tao, a ha ha, một người phụ nữ có tính cách đàn ông như cô ta đời này đừng mong gả ra ngoài được, là đàn ông ai mà thích cái kiểu như thế chứ!”

”Mày nói đủ chưa?” Song Seung Yeom lật bàn đứng dậy xách cổ áo nam sinh kia lên.

Nam sinh bị xách cổ áo liếc mắt nhìn hắn: “Đánh đi, có bản lĩnh thì đánh đi, đánh chỗ này này.” Nam sinh kia vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.

Lồng ngực của Song Seung Yeom phập phồng, hô hấp trở nên dồn dập.

”Người thực vật, phụ nữ mà như đàn ông, người thực vật.....”

Nam sinh kia còn chưa nói dứt lời đã bị Song Seung Yeom đấm mạnh vào mặt.

Người trong lớp vội vàng chạy đến can ngăn, có người chạy đi tìm giáo viên.

Song Seung Yeom hung hăng đanh cho mấy người kia một trận, đương nhiên mặt của hắn cũng bị ăn vài cú đấm, dù sao cũng là lấy ít địch nhiều.

Cuối cùng giáo viên cũng đến, dẹp yên chuyện này, mấy học sinh đánh nhau bị mời lên văn phòng.

Mấy vị lãnh đạo quyết định đình chỉ đám học sinh đánh nhau này, Song Seung Yeom bị trường học đuổi về nhà, một tuần sau mới có thể tới trường học một lần nữa.

Cho nên khi hắn mang mặt mũi xưng vù về nhà, Lee Hye In nhìn thấy liền giật nảy mình kinh ngạc che miệng hỏi: “Seung Yeom à, con làm sao thế, lại đánh nhau? Về nhà sớm như vậy là bị trường học đuoiỉ về sao?”

Song Seung Yeom không nói gì trực tiếp cúi đầu đi vào nhà.

Lee Hye In lập tức đóng cửa lại đuổi theo, lúc hắn sắp về đến phòng đóng cửa thì kéo tay của hắn lại: “Nói, con đánh nhau với người khác phải không.”

”Mẹ...” Song Seung Yeom bất đắc dĩ nói: “Là bọn hắn nói chuyện xúc phạm đến chị, con...”

Lee Hye In nhẫn tâm cho hắn một bạt tai, khóc thút thít nói: “Bình thường mẹ không nhận tâm đánh mắng con, nhưng bây giờ chị gái con sảy ra chuyện như vậy sao con không để mẹ bớt lo một chút, đừng gây thêm phiền toái chứ? Mẹ của con cũng là giáo viên, con có biết chuyện con của giáo viên suốt ngày đi đánh nhau ẩu đả với người khác mà truyền ra ngoài thì khó nghe cỡ nào sao?”

”Mẹ, người không biết mấy tên kia nói khó nghe cỡ nào đâu.” Mặt Song Seung Yeom lạnh xuống nghiến răng nghiến lợi nói, hắn vẫn cảm thấy lúc đó nên đánh nhiều thêm một chút.

”Seung Yeom à, chị gái con mà nhìn thấy con như bây giờ sẽ khổ sở tức giận cỡ nào sao, khó khăn lắm mẹ mới thấy giáo viện khen con dao này chăm chỉ ngoan ngoãn một chút, bây giờ con lại làm ra chuyện như thế, bị trường đình chỉ học, mẹ biết giấu mặt đi đâu đây hả? Con cảm thấy nều chị con biết, sẽ vui sao?”

”Chị ấy cứ tỉnh lại đi rồi hẵng nói có hài lòng hay không.” Song Seung Yeom rống to.”Nằm ở nơi đó giống như là đã chết vậy, chị ấy căn bản không biết chúng ta khó chịu như thế nào, chị ấy căn bản không biết chúng ta quan tâm chị ấy nhiều bao nhiêu!” Song Seung Yeom bỗng nhiên giống như phát điên cuồng loạn gào lên.

“....” Lee Hye In thấy con mình như vậy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu: “Hee Eun của mẹ....”

Mẹ con hai người ôm cùng một chỗ khóc rống lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương